Hồi thứ 54: Xuân thảo tật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sở Hành Vân không biết trên đỉnh ngọn núi xảy ra chuyện gì, không lâu sau, y trông thấy nha hoàn kia đỡ một cô nương mù đi từng bước xuống.

Chưa tới gần, cô nương mù đó đã ngẩng đầu lên, nói về hướng Sở Hành Vân: "Vị này chính là... Sở hiệp khách đúng không?"

Sở Hành Vân ngỡ ngàng, cô nương này tuy không nhìn thấy, song lại nhạy cảm như vậy, y gật đầu nói: "Chính là ta. Cô nương... có bị thương không?"

"Ta không sao cả, chúng ta xuống núi tìm tỷ tỷ đi."

Sở Hành Vân thắc mắc: "Những người bắt cóc... cô nương trên đỉnh núi thì sao?"

Triệu Lâm Âm mỉm cười: "Đã chết hết rồi, đi thôi."

Sở Hành Vân nhìn cây đàn sau lưng Triệu Lâm  Âm như bừng tỉnh, y cầm lấy nhút tai cùng bọn họ quay trở về.

Y nghĩ, người trên đỉnh ngọn núi đều là thủ lĩnh, bắt giặc phải bắt tướng trước, nay tướng đã chết rồi, cây đổ khỉ rơi, lũ thuộc hạ hẳn cũng sẽ tan rã nhuệ khí, lần này Triệu Lâm Đình xem như có thể thắng lợi hoàn toàn. Có điều chuyện này không liên quan tới mình, dọc đường đi, Sở Hành Vân chỉ lo nghĩ ngợi... trở về xong, nên khóc thế nào đây?

Thời điểm này, Tạ Lưu Thủy hẳn đã diễn xong màn Lưu Vân chết, Sở Hành Vân thấy hơi phấp phỏm, mới là lần đầu "vợ" chết, y không biết phải làm gì, đến lúc biết được tin qua đời, nên lộ vẻ mặt ra sao? Khóc rống, hay chỉ đỏ hoe vành mắt, lẳng lặng rơi lệ?

Y nhớ lại sau đêm động phòng tân hôn, có một ngày, Tạ Lưu Thủy nhìn gương luyện diện công, muốn sướng vui buồn khổ thế nào cũng đều nhuần nhuyễn như hạ bút thành văn, Sở Hành Vân thầm hồi tưởng lại Tạ Lưu Thủy đã khóc thế nào, chốc nữa lên sân khấu thì tham khảo đôi chỗ.

Sở Hành Vân tích tụ oán khí trong lòng mãi một hồi, chỉ chờ một tên lâu la nào đó hớt hải chạy tới báo với y rằng, Sở hiệp khách, phu nhân ngài chết rồi! Rồi y sẽ có thể quát to một câu, sau đó bắt đầu rơi lệ..

Nào ngờ, đến thời khắc mấu chốt, lại là Sở Yến xông tới, khóc nức nở không ra hơi:

"Ca ca, tẩu tử... tẩu tử..."

Sở Hành Vân lộ ra vẻ hoảng hốt, vội vàng nắm lấy hai vai nàng lay mạnh mấy lần, rồi lại cảm thấy động tác này quá cường điệu, bèn vội ngừng tay, nói: "Tẩu tử làm sao! Muội nói đi!"

Sở Yến cắn môi, bổ nhào vào lồng ngực y, òa khóc:

"Ca! Tẩu tử... tẩu tử... chết rồi!"

Phút chốc ấy, Sở Hành Vân như trúng ngũ lôi, y đẩy Sở Yến ra khỏi lồng ngực mình, hai mắt nhìn trực diện vào nàng:

"Muội... muội nói gì? Muội... nói lại lần nữa đi!"

Sở Yến nghẹn ngào không nói thành câu, chỉ biết khóc, khóc cho hai mắt sưng vù, miệng lẩm bẩm tự trách: "Là... lỗi của muội, đều tại muội quá... bộp chộp, muội không tìm được ca ca, không nghe theo lời tẩu tử khuyên, chỉ muốn chạy ra ngoài... Kết quả là... một thanh đao phóng tới... tẩu tử vì cứu muội mà..."

Sở Yến diễn như nước chảy mây trôi, chẳng rõ có được Tạ Lưu Thủy âm thầm chỉ dạy không, Sở Hành Vân bị nàng ảnh hưởng, cuối cùng nước mắt cũng ứa ra, y cố ý để người ngoài nhìn thấy, sau đó nhanh chóng dùng tay áo che đi, ra vẻ nam nhi không dễ rơi lệ, đau lòng cũng không để lộ ra với người ngoài.

Khóc xong, Sở Hành Vân gạt Sở Yến ra, cả người bàng hoàng, run rẩy đi về phía trước: "Lưu Vân! Lưu Vân..."

Sở Yến nhanh chóng kéo ca ca mình lại, ngăn y diễn quá lố, nàng vùi đầu vào lồng ngực ca ca, vừa thút thít vừa ám chỉ: "Tẩu tử... cả người tắm trong máu... bị lăn xuống núi, Triệu cô nương... đã dẫn người đi tìm tẩu tử rồi..."

Sở Hành Vân giật thót, rùng mình, như thể cuối cùng cũng tỉnh táo, y đề khinh công, lao xuống núi tìm người. Nhiều người quanh đó đều tận mắt trông thấy Lưu Vân đỡ đao hộ Sở Yến, xác chết lăn xuống núi, cũng tự tai nghe giai thoại vê Sở hiệp khách và Lưu cô nương, bấy giờ thấy hai người họ âm dương xa cách, đều thấy cảm thương thay.

Sở Hành Vân vận Đạp Tuyết Vô Ngân, chạy thẳng về vị trí Tạ Lưu Thủy đã chỉ, xác của Lưu Vân là người giả, chỉ cần điều tra kỹ càng nhất định sẽ tìm thấy điều đáng ngờ, y phải là người đầu tiên tìm thấy Lưu Vân.

Tới khi đám người Triệu Lâm Đình chạy đến, bọn họ chỉ kịp trông thấy Sở hiệp khách lẻ loi ngồi bên trên một tảng đá lớn, thê tử quá cố nằm gối lên chân y, áo khoác ngoài của Sở Hành Vân đắp lên người nàng, người đã phai màu, chỉ có tà váy vàng là vẫn còn chói sắc như cũ.

Sở Hành Vân ngồi ở đó, quay lưng về phía mọi người, ôm Lưu Vân cô nương, mãi một lúc lâu vẫn không chịu buông tay.

Bóng lưng quạnh quẽ, tùng mộc thê lương.

Triệu Lâm Đình đưa tay ra hiệu cho thuộc hạ lui xuống, nàng chậm rãi tiến tới, khẽ nói: "Nén bi thương."

Sở Hành Vân gật đầu, y có tật giật mình, không dám quay đầu lại, sợ kẻ lõi đời như Triệu Lâm Đình nhận ra điều khả nghi.

Triệu Lâm Đình lại không quá để ý, chỉ nghĩ rằng y đang đau lòng quá mức, tử giả vi đại. nàng cũng không dám tùy tiện tiến tới, quấy rầy phút thanh tịnh cuối cùng giữa phu thê người ta, nàng chỉ đứng cách đó mấy bước rồi nói:

"Lệnh muội... vẫn còn đang ở sơn trang chờ ngươi."

"Ừ." Sở Hành Vân đáp, "Để ta nói với nàng câu chào cuối cùng."

Đã nói đến đây, Triệu Lâm Đình cũng ngại thêm lời, nàng nhìn Lưu cô nương chết đi, khó nói rõ cảm xúc rối rắm trong lòng, tuy Lưu Vân là vì cứu Sở Yến mà chết, không liên quan tới mình, nhưng dù sao cũng là gặp chuyện trên địa bàn của nàng, thêm vào Sở Hành Vân càng không làm hỏng đại sự của nàng, lại vô duyên vô cớ mất đi phu nhân, đáng thương thay.

Sở Hành Vân ôm lấy người giả, ấp ủ từng lời sinh ly tử biệt. Triệu Lâm Đình đằng sau không nói năng gì, lại đứng mãi một lúc lâu mới khẽ khàng rời đi, Sở Hành Vân nghĩ ngợi, nàng đang thấy hổ thẹn?

Chốc lát, Sở Hành Vân nghĩ đến người đau đớn vô biên cuộn tròn người lại trên bức tranh đá huyết trùng, bỗng nảy ra một ý, Triệu gia trăm năm chế dược, chưa biết chừng lại ẩn giấu linh đan diệu dược giảm đau nào đó, giờ y mà đi xin Triệu Lâm Đình, Triệu cô nương có thể sẽ nể mặt y, cho thứ thuốc đó, vậy là y có thể mang cho Tiểu Tạ ăn.

Quyết ý, Sở Hành Vân quấn chặt bộ xác chết người giả này lại, đề khinh công trở về sơn trang đón Sở Yến. Sở Yến vừa hay khóc ngất đi, Triệu Lâm Đình lập tức phái người thu dọn một gian nhà sạch sẽ cho huynh muội Sở gia nghỉ ngơi.

Sở Hành Vân làm bộ xót xa muốn chết, một tay ôm bọc xác người giả, một tay chăm nom muội muội, nguyện chết cũng không chịu ra khỏi phòng một bước.

Triệu Lâm Đình hôm qua giết Triệu An, hợp nhất được phần lớn nhân lực Triệu gia, hôm nay trừ khử bác hai, thu hồi ngọc Đào Ngột, chiếm lĩnh núi Lan Lăng, vị trí gia chủ đã thành danh xứng với thực, chính là thời điểm đắc chí nhất, nàng chuẩn bị đại yến ba ngày, chiêu đãi quân sĩ ăn ngon uống ngọt tại sơn trang núi Lan Lăng. Nghe nói Sở hiệp khách luôn vùi mình trong phòng, sợ y bi thống quá mức, nàng nhiều lần sai người mời y ra ngoài, người là sắt, cơm là thép, một ngày không ăn đã đủ đói bụng cồn cào, chung quy cũng phải có hột cơm vào bụng.

Sở Hành Vân diễn đủ mọi trò, tới lần thứ ba được mời, y mới cùng muội muội oán thương sầu thảm bước ra khỏi phòng, Triệu Lâm Đình nhiệt tình chiêu đãi bọn họ, tiệc cũng rất lớn, xếp tới hơn trăm bàn, thịt cá, rượu ngon, sơn hào hải vị, Sở Hành Vân và muội muội ngồi vào ghế mình, im lặng không nói gì.

Người xung quanh bàn tán trên trời dưới bể, chè chén say sưa, rượu quá ba tuần, mấy người đã đỏ mặt, gan cũng lớn theo, chuyện nên nói lẫn không nên nói đều mang ra khoác lác. Vài kẻ đang ngồi đều là dược sư, vừa mới đầu còn nói chuyện đàng hoàng, kỳ dược nào trị được quái bệnh gì, thêm vài chén vào bụng, bắt đầu tám nhảm sang xuân dược.

"Cho ta nói, phóng tầm mắt ra khắp giang hồ, tự cổ chí kim nhiều xuân dược như vậy, song nhất chi xuân nếu dám xưng đứng thứ hai, vậy thì không ai dám xưng thứ nhất! Cái danh nhất tuyệt hoàn toàn xứng đáng!"

Sở Hành Vân nảy sinh hứng thú, giang hồ có thuốc tên là nhất chi xuân, là một liều thuốc ba tầng hiếm thấy, tầng thứ nhất hôn mê, tầng thứ hai hứng tình, tầng thứ ba mất trí. Trong đó tầng thuốc thứ hai được mệnh danh là xuân dược số một, "trích tiên" uống phải cũng muốn làm kỹ nữ. Không rõ dược lý ra sao, mà một khi trúng chiêu, là tuyệt đối không còn đường trốn, hơn nữa càng là người có nội công thâm hậu, thì thuốc lại càng phát tác mạnh mẽ, hết sức kinh khủng. Không biết những người này đang khen nó làm gì, lại nghe thấy bọn họ nói:

"Ta nói câu này có phần thất kính, mọi người đều biết, tính tình ta đây rất kiêu ngạo, nói về gia chủ đời trước Triệu Dục Minh, hắn cả đời chế ra vô số thứ thuốc, vô số loại độc, loại nào loại nấy lợi hại khó so, song thứ duy nhất mà ta phải khâm phục, chính là nhất chi xuân!"

Mọi người đều cười phá lên.

"Cười cái gì! Xuân dược là gì? Là thứ thuốc bị khinh thường nhất, song lại được nhiều người chế nhất, bởi vì tiêu chuẩn thấp, dễ phối. Ta là hạng thô lỗ, nên ta cứ nói trắng ra luôn, từ xưa đến nay, nhiều loại xuân dược tạp nham bát nháo như vậy, quanh đi quẩn lại cũng chỉ dựa theo đúng một dược lý là ảnh hưởng đến bộ phận sinh dục, tạo cảm giác kích thích, khiến phần bụng dưới nóng bừng, cả người nóng ran, vân vân mây mây... Phối chế xuân dược, đỉnh cao nhất cũng chỉ đến như vậy, song nhất chi xuân lại không phải...

"Nhất chi xuân tác động trực tiếp tới não bộ."

"Bất kể nam nữ, chỉ cần uống vào là xong đời."

"Khi ấy, biết đến dược lý này, ta ngạc nhiên ngã ngửa, nhanh chân đi điều tra xem đây là người nào làm ra, cuối cùng là chủ nhà họ Triệu, Triệu Dục Minh! Quay về ta mới suy nghĩ, ngẫm tới chuyện giường chiếu phòng the, chúng ta đều cảm thấy là bộ phận sinh dục của mình bị kích thích, sau đó mới cảm nhận được khoái cảm, mà thực ra không phải, sau khi phần dưới bị kích thích, loại kích thích này sẽ lan truyền tới não, cuối cùng là não cảm nhận được khoái cảm tột đỉnh. Năm đó, Triệu gia chủ đã nghĩ thông được quan hệ này, rồi mới làm ra nhất chi xuân. Ta bội phục sát đất! Ngẫm lại, tại sao lại có người chế thứ thuốc thấp kém mà cũng có thể làm vượt xa người thường như vậy? Ta phục, phục thực lòng!"

Sở Hành Vân nghe thấy cũng hay ho, thế là tiếp tục tập trung lắng nghe.

Nhất chi xuân thật sự có lai lịch, mặc dù bây giờ có nhiều kẻ xấu dùng nó làm việc xấu, nhưng năm ấy khi Triệu Dục Minh chế ra nhất chi xuân lại là một giai thoại.

Nghe đâu, hàng năm, các dược sư đều sẽ lén lút tổ chức một trận thi đấu xuân dược, mời rất nhiều nữ lang tới làm phán quan, uống thuốc của ai xong mà phát tác thì sẽ chăn gối với người đó. Thi đấu kiểu này khá là hạ lưu, gia chủ như Triệu Dục Minh không nên tới tham gia, đánh mất danh dự, nhưng hắn đã dò la được là, Hàn gia Tam tiểu thư - Hàn Băng Lễ - sẽ tới làm phán quan kỳ thi năm ấy!

Triệu gia đời đời chế độc, Hàn gia đời đời giải độc, hai nhà là kẻ thù truyền kiếp, đều thấy chướng mắt nhau, song phải nỗi, Triệu Dục Minh lại vừa mắt Hàn Băng Lễ. Sau khi nghe được chuyện này, lòng hắn như lửa đốt, chỉ lo nàng uống phải thuốc của kẻ khác rồi phát tác, về sau, xem như đại sự cả đời hắn cũng đi tong.

Triệu Dục Minh điều tra mấy lượt, kết quả lại phát hiện, không ngờ Hàn Băng Lễ đã làm phán quan năm năm liền, lần nào cũng sẽ che bạch diện sa, ngồi ở vị trí tối thượng, nhấp từng ngụm xuân dược, lại chẳng có mảy may phản ứng.

Thí sinh tham gia không biết họ tên thân phận nàng, chỉ đều gọi nàng là Băng Thạch, không ai hòa tan nổi. Song càng khó chinh phục, thì lại càng có nhiều kẻ muốn thử, mà chung quy vẫn không một ai thành công, các nữ phán quan xung quanh Hàn Băng Lễ đã thay biết bao lượt, duy mình nàng vẫn còn ngồi tại chỗ, như chuông đầu trong sơn tự.

Hóa ra, Hàn Băng Lễ có khuyết thiếu bẩm sinh, dường như không hề có cảm giác gì, cha mẹ cũng từng mời người tới khám, khám ra không có vấn đề gì, vẫn sinh đẻ được. Nhưng nàng lại không có cảm giác gì, thành thử cũng muốn xuất giá, nàng không ngừng đến làm phán quan, chính là để thử xem có thứ thuốc nào chữa khỏi mình hay không.

Cuối cùng, năm đó, Hàn Băng Lễ uống thật nhiều thuốc dự thi, vẫn không hề có phản ứng gì.

Tới cuối trận thi, có một chiếc chén vàng được dâng đến trước mặt nàng.

Hàn Băng Lễ cầm lấy liều xuân dược cuối cùng, uống một ngụm, đợi hồi lâu, tâm vẫn lặng như nước.

Nàng thở dài, đây đã là năm thứ sáu, xem ra trong thiên hạ, không có thứ thuốc nào trị được căn bệnh ni cô của nàng.

Hàn Băng Lễ đứng lên, chuẩn bị dẹp đường hồi phủ, trước khi đi, vị ngọt lại hồi về khoang miệng, nàng cảm thấy thứ thuốc này ngọt lịm, uống vào ngon lạ thường...

Thế là, nàng bưng chén vàng lên, uống thêm một ngụm nữa...

Ngọt thật...

Uống thêm ngụm nữa đi.

Nhưng nàng còn chưa kịp uống tới ngụm thứ ba, bỗng nhiên, một ngọn lửa đã bùng dậy...

Hàn Băng Lễ võ công cao thâm, lửa vừa nhen đã cháy hừng hực dữ dội, thiêu cho nàng suýt nữa đứng không vững. Nàng thoáng phẫn hận lộn chén vàng lại, dưới đáy có khắc tên thí sinh:

Triệu Dục Minh.

Đêm đó, Triệu Dục Minh đi qua đi lại trong phòng mình, đứng ngồi không yên, chốc chốc lại rướn đầu ra ngoài cửa sổ, mỏi mòn trông đợi, thi thoảng lại ngồi bất động trước tường thở ngắn than dài. Hắn tràn đầy tự tin với nhất chi xuân, nhưng làm xong, chung quy vẫn cảm thấy lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn là việc không phải lẽ, thế là mới đổi nhất chi xuân thành thuốc ba tầng, nếu như Hàn cô nương chỉ uống một ngụm, vậy thì chỉ có thể hôn mê một hồi, chỉ khi nàng mê rượu, uống tới ngụm thứ hai, mới có thể...

Ngay lúc ấy, một tiếng động "rầm" vang lên, Hàn Băng Lễ phá cửa sổ xông vào, ghìm chặt cổ Triệu Dục Minh.

Nàng nhìn Triệu gia chủ trẻ tuổi từ trên xuống dưới, nàng chưa bao giờ có hứng thú với mấy nam dược sư ngoan ngoãn biết điều, cũng chưa từng nhìn thẳng hắn lần nào, người này trông thật là yếu ớt.

Triệu Dục Minh là thiên tài chế dược, song võ công đúng thực chẳng đáng nói, bị Hàn Băng Lễ ghìm cổ như vậy đã cảm thấy đau quá, bèn nói:

"Hàn cô nương, không biết ta... ta có làm gì đắc tội cô nương..."

Hắn còn chưa nói hết câu, Hàn Băng Lễ đã rũ bao tải, quẳng Triệu Dục Minh vào, buộc chặt, sau đó đề khinh công, vác về khuê phòng mình...

Hôm sau, Triệu Dục Minh bưng một chén nhất chi xuân, e dè ướm hỏi: "Hàn cô nương... nếu không vừa lòng, có thể uống chén thứ ba, ba tầng thuốc sẽ khiến người ta vong tình, uống vào xong là không còn nhớ gì nữa."

Hàn Băng Lễ liếc hắn, không uống ngụm nào, chỉ nhét Triệu Dục Minh lại trong bao tải, vứt về phủ Triệu gia.

Sau đó đã có Triệu Lâm Đình và Triệu Lâm Âm.

Người đang ngồi được men say thúc cho càng lúc càng nói nhiều, Sở Hành Vân đang nghe say sưa mê mải, bỗng nhiên, y thoáng thấy một gã hầu bưng thức ăn mặt quắt tai dơi lấm lét chạy vào sau bếp.

Sở Hành Vân nhướng mày, rượu và đồ nhắm của bọn họ đều chuyển từ bếp ra đây, người này lấm la lấm lét vào đó làm gì? Y đứng dậy rời khỏi chỗ, bảo muội muội đi về trước canh chừng xác chết giả của Lưu Vân, còn mình thì bám theo sau.

Chưa đi tới sau bếp, chỉ thấy gã sai vặt này đã đi ra, bưng một bình rượu cùng mấy món ăn. Hiện giờ mọi người trong sơn trang đều đã say túy lúy, tiếng nói ồn ào huyên náo, Sở Hành Vân cũng giả bộ ngà ngà say, cản đường gã sai vặt kia, rồi nâng bầu rượu kia lên rất tự nhiên...

"Hơ! Ngươi làm sao vậy? Sao lại tự tiện cầm rượu..."

"Chỉ là một chút rượu thôi mà, bủn xỉn đến vậy hả? Rượu đúng là thứ tốt, uống vào xong... quên sạch được mọi chuyện..." Sở Hành Vân hơi loạng choạng, y nhấc chén, rót đầy rượu vào trong.

Gã sai vặt kia mới ngước mắt, nhận ra y Sở hiệp khách vừa tang vợ, còn đang định nói gì, cuối cùng lại nuốt vào trong, lắc đầu thở dài bỏ đi.

Sở Hành Vân tìm một nơi không người, dùng bạc nghiệm rượu, không có độc.

Y nhìn bạc sáng loáng, trong lòng thầm nở nụ cười tự giễu, xem ra ở cạnh Tạ Lưu Thủy lâu, cũng bắt đầu biết suy tính lo xa.

Thực ra, chuyện này không thể trách Tiểu Tạ, lúc Tạ Lưu Thủy ở bên cạnh Sở Hành Vân, hầu như đều không ra bộ dạng đàng hoàng, hoặc là táy máy tay chân, hoặc là đóng giả tân nương mới về nhà chồng, có thể dạy dỗ được cho y tâm cơ gì chứ, là vì bản thân Sở Hành Vân tiếp xúc với cuộc lâu, vô thức trở nên đề phòng hơn. Song Sở Hành Vân không nghĩ vậy, y chỉ muốn trách Tiểu Tạ, đều là lỗi của Tạ Phôi Thủy.

Không biết giờ Tạ Lưu Thủy đang làm gì?

Sở Tiểu Vân đá mấy hòn sỏi bên chân, đá thẳng nó xuống suối, nhìn nó rơi "tõm" một cái, bắn ra một đóa bọt nước trắng xóa.

Trước khi từ biệt y, tên kia hình như có thì thầm vài câu, Lưu Vân chết rồi, bộ da này cũng coi như về xưởng. Tạ Lưu Thủy phải thay đổi sang một bộ da khác mới có thể trà trộn nhập cuộc, tiến vào bí cảnh, hắn nói rằng chỉ cần đi từ ngọn núi này về phía nam, đằng sau mái đình cuối rừng mai sẽ có một thác nước chảy thẳng xuống ao, hắn đang luyện võ công ở đó, dùng tên giả là Lâm Thanh Hiên - truyền nhân âm dương công, mượn hơi lạnh của hàn đàm để tu tập âm công thành thứ chín. Nhớ hắn thì có thể tới đó tìm.

Sở Tiểu Vân lại đá thêm một hòn sỏi nữa...

Ai thèm nhớ ngươi.

Sở Hành Vân đổ rượu trong chén đi, quay đầu trở về, y đang muốn gặp Triệu Lâm Đình, hỏi thử xem Triệu gia có thứ thần đan thần dược giảm đau nào không, song đi khắp nơi cũng không tìm thấy bóng nàng, nghe ngóng mới biết tin Triệu Lâm Đình đã xuống núi, đêm qua nàng giết chú ruột, hôm nay giết lại giết bác hai, chú tư nhà nàng thấy phong thanh không ổn, bèn cuống cuồng cuốn bạc bỏ chạy, Triệu Lâm Đình đang dẫn nhân thủ truy lùng, có điều chú tư nhà nàng kinh thương cũng được, mà võ công kém tắm, lũ thuộc hạ cũng đều là dân đen, ắt hẳn nhanh thôi cũng sẽ bị Triệu Lâm Đình tóm cổ.

Sở Hành Vân thở dài, phải mau chóng đưa xác chết Lưu Vân ra ngoài, y cũng không thể nán lại sơn trang núi Lan Lăng quá lâu được, nếu như trong hôm nay Triệu Lâm Đình không về, vậy thì chuyện linh đan diệu dược cũng chỉ đành gác lại...

"Triệu cô nương còn trẻ mà kiến thức phong phú, khiến lão hủ hổ thẹn, nào, lão hủ mời ngươi một chén!"

"Triệu tỷ tỷ, nghe nói hôm nay ngươi gảy bạch cốt đàn trên đỉnh núi, lợi hại thật đấy, ta cũng mời ngươi một chén, được không?"

Sở Hành Vân nghe thấy vậy thì ngừng bước chân, nhìn sang hướng đó, chỉ thấy cô nương mù Triệu Lâm Âm đang bị một đám người xúm lại rót rượu, nha hoàn Tiểu Vũ của nàng đã sớm bị chuốc say, ngã sang một bên.

Triệu Lâm Âm không ngừng từ chối, song cũng vô dụng, già trẻ lớn bé đều áp tới, ngươi một câu ta một câu, chen chúc xô đẩy mời rượu nàng. Triệu Lâm Âm đã thấy khó chịu lắm rồi. Chú ruột Triệu An bán tộc cầu vinh, có thể thả hồng tích cắn chết, cả nhà bác hai làm xằng làm bậy có thể gảy đàn bạch cốt giết chết, song mấy người họ hàng tới mời rượu đó thì, nếu bảo họ xấu thì bọn họ cũng chỉ đang chúc rượu, song nếu bảo không xấu, thì bọn họ lại thực sự khiến người ta bực dọc. Triệu Lâm Âm không thể làm gì, nàng muốn nói không uống nổi nữa, song giọng nói quá nhỏ, lại còn chẳng ai chịu nghe, mắt nàng lại mù, không nhìn thấy, cuối cùng, người khác thậm chí còn đưa rượu tới bên mép nàng, cố tình rót thay nàng luôn...

"Không uống! Ta thật sự không uống..." Triệu Lâm Âm che miệng, gần như đã muốn nôn thốc ra, quanh năm nàng chỉ trốn trong khuê phòng, không lộ diện bao giờ, tất cả gia yến đều là tỷ tỷ đi, hôm nay tỷ tỷ không ở đây, đám họ hàng này bắt đầu xúm xít quanh nàng như xem xiếc khỉ...

"Sao lại không được! Lâm Âm tỷ tỷ! Ta mời ngươi một chén, ngươi kiểu gì cũng phải uống chứ?" Một tên tiểu sinh mặt trẻ măng nói, "Tính toán vai vế, tỷ tỷ còn là cô của ta đó! Triệu cô cô, cháu trai kính ngài một chén, ta ba chén, được không?"

Mọi người cùng chó hùa: "Phải uống! Nhất định phải uống, đã gọi một tiếng cô cô rồi, còn là ba đổi một, phải uống, không thể không uống được..."

Cháu trai kia không nói câu nào, chỉ lo rót đầy chén Triệu Lâm Âm.

"Chờ đã, để ta từ từ..." Triệu Lâm Âm yếu ớt lên tiếng, nàng để chén rượu xuống, cảm thấy rượu quả thực có thể hạ độc xuyên bụng, uống nhiều mặt đỏ tim đập, thở không ra hơi.

Triệu Lâm Âm còn chưa nói xong câu, một gã đại hán râu quai nón đã nói:

"Này! Ngươi uống của hắn, vậy thì phải uống cả chén của ta! Tuy ta cũng lớn tuổi hơn ngươi, nhưng dựa theo vai vế, ta cũng phải gọi ngươi một tiếng cô cô đấy! Cô cô, ngươi không thể phân biệt bên nặng bên nhẹ như vậy được, cháu trai uống ba chén, ngài uống một chén, được chưa!"

Đại hán kia cạn sạch ba chén, gã sai vặt mặt quắt tai dơi đang đứng ngay bên cạnh hắn, kẻ này tức tốc chân chó rót một chén rượu khác, đặt phía trước mặt Triệu Lâm Âm.

Triệu Lâm Âm khổ không tả xiết, đại hán lại bắt đầu càm ràm: "Này, cô cô, hai ta đã cạn sạch ba chén rồi, ngươi không được chơi xấu hai chén này đâu đó!"

"Ơ, không được, cô cô, ngươi còn phải uống thêm một chén này nữa, ta cũng là cháu ngươi mà!" Có một tên người lêu nghêu đầu gần trọc tới nói, "Ta lớn tuổi nhất, vốn không muốn mất mặt nhận bối phận này, nhưng hai bọn nó đều đã nhận, ta đây cũng không giữ giá được nữa! Nào, ta cũng uống ba chén! Này ngươi còn đứng đực ra đó làm gì nữa, mau lên, rót rượu cho cô cô đi chứ."

Tên người làm kia cúi đầu khom lưng, rót thêm một chén đầy đặt xuống trước mặt Triệu Lâm Âm. Triệu Lâm Âm không muốn uống, mọi người lại bắt đầu ầm ĩ, lôi kéo nàng, nâng chén nhét tới mép nàng...

Sở Hành Vân chướng mắt không chịu nổi, uống rượu, uống được hẵng uống, ép uống để làm gì,  lẳng lặng đi đến sau lưng Triệu Lâm Âm, đỡ lấy nàng nói:

"Chư vị, Triệu gia chủ lo lắng Triệu muội muội, đang quay về với nàng, khinh công ta nhanh, liền tới đây tiếp ứng trước. Ta thấy Triệu cô nương không kham nổi tửu lực, uống thêm nữa có khi lại ngất ra, vậy thì dở lắm. Chi bằng ba chén này cứ để ta thay nàng uống! Gia yến lần sau, nàng làm cô cô sẽ đáp lễ mấy vị cháu trai các ngươi, được chưa?"

Nói rồi, y cũng chẳng buồn quan tâm mấy kẻ kia có "được" hay không, đã dứt khoát cầm chén lên.

Gã bặm trợn râu quai nón cùng với tên lều khều gần trọc đều biến sắc, vội vã muốn ngăn y lại.

Sở Hành Vân ngửa đầu, một hơi cạn sạch.

Mặt đại hán và lều khều nhọ như đít nồi.

Sở Hành Vân quơ quơ cái chén đã cạn, cười nói:

"Ba chén đã xong! Chúng ta đi trước một bước, chư vị cứ thư thả tận hưởng ha."

Sở Hành Vân kéo Triệu Lâm Âm đi, mọi người nghe thấy y lôi Triệu gia chủ Triệu Lâm Đình ra, cũng cũng không dám phản bác, đành thả bọn họ đi như vậy.

"Đa tạ... Sở hiệp khách giúp đỡ..."

"Khỏi khách sáo, cô nương có sao không?"

"Ta không sao..." Triệu Lâm Âm suy nghĩ rồi hỏi, "Không biết... trên đường tới đây, Sở hiệp khách có tâm tư gì trong lòng hay chăng?"

Sở Hành Vân nghĩ bụng, cô nương mù này như thể có giác quan thứ sáu vậy, y cười cười: "Không phải chuyện gì hệ trọng, ta nghe nói Triệu gia trăm năm chế dược, từng đào tạo không ít dược sư, ta muốn hỏi thử có loại thần đan thần dược giảm đau nào không?"

"Thuốc này thì có nhiều, loại tốt thì có thiến thảo an tâm đan, có thể dừng mọi cơn đau, song loại thuốc này chỉ có thể dừng cơn đau nhất thời, một thời gian sau cơn đau vẫn có thể tái phát. Loại tốt hơn thì có huyết đào hồi tâm đan, có thể giảm đau lâu dài, nhưng lại chỉ có thể dừng đau mà không thể trị bệnh, xem như chữa ngọn không chữa gốc. Tốt nhất là bình linh phục tâm đan, viên thuốc này nửa trắng nửa đen, từa tựa thái cực, bao hàm vô cực, không chỉ có thể dừng mọi cơn đau, mà còn có thể trị bách bệnh..."

Sở Hành Vân kinh ngạc: "Trên đời thật sự có thuốc trị được bách bệnh?"

"Đương nhiên là không." Triệu Lâm Âm bật cười, "Bệnh vặt, ốm xoàng như cảm, sốt, bình linh phục tâm đan đều có thể giải, song bệnh nặng kịch độc thì lại bó tay, chỉ có thể mang lại hiệu quả hồi quang phản chiếu mà thôi. Song kể cả chỉ có vậy, cũng đã là lên trời khó kiếm, khắp thiên hạ chỉ có đúng ba viên. Thứ thuốc này không chỉ có thể giúp thuyên giảm cơn đau đớn của người bệnh, mà còn có thể khiến người đó tạm thời khỏi bệnh, sống tạm một khoảng thời gian, nhưng chỉ cần giai đoạn đó qua đi, người bệnh sẽ trở về tình trạng ban đầu, chịu cơn đau dày vò."

"Ồ, vậy thì có thể kiếm ba viên thuốc này ở đâu?"

"Ừm... Tuy nói có ba viên, song hai viên trong đó đã sớm mất trộm, không rõ tung tích. Hiện tại chỉ còn dư lại đúng một viên nằm trong tay tỷ tỷ, nếu ngươi muốn... thì cũng chỉ có thể đi cầu tỷ tỷ. Ta đến nhà rồi, đa tạ Sở hiệp khách."

Triệu Lâm Âm khom người hành lễ với y, rồi quay người đi vào trong nhà.

Khắp thiên hạ còn sót lại đúng một viên thuốc... ngẫm nghĩ, bất cứ ai cũng sẽ chẳng dễ dàng đưa ra. Sở Hành Vân khẽ thở dài, việc này phải bàn bạc kỹ càng, y cứ nên về sơn trang tìm Sở Yến trước đã.

Trời tháng năm đã nóng nực, sắp hoàng hôn tới nơi mà vẫn như lò lửa, Sở Hành Vân nóng đến độ phải dùng tay quạt liên tục, tới khi về sơn trang, cả người đã đẫm mồ hôi...

Sở Yến thấy y liền vội vàng rút khăn tay ra, lau qua cho y: "Ca ca... làm sao vậy?"

"Hả? Không sao cả, trời nóng quá..."

Sở Hành Vân nắm lấy cổ áo mình giật giật ra gió. Sở Yến nhìn cành liễu rủ la đà theo gió đêm ngoài cửa sổ, mặt tỏ vẻ khó hiểu. Sở Hành Vân ngồi xuống uống một cốc nước, mà càng uống càng khát, y dần dần cảm thấy bất thường...

Bỗng nhiên, một dòng nước nóng chạy thẳng từ bụng dưới lên trên.

Sở Hành Vân đứng phắt dậy, mà mới vừa đứng vững, eo đã mềm nhũn xuống...

Đáng chết, mấy chén rượu kia bị bỏ thuốc!

Nhìn như vậy thì tuy không thêm độc dược, song ắt có bỏ thêm xuân dược!

Bấy giờ Sở Hành Vân mới xem như được chứng kiến đám họ hàng Triệu gia bỉ ổi, đến thế nào, tên tiểu quỷ chuốc rượu đầu tiên nhỏ tuổi, có thể là cháu trai thật, còn gã đại hán và tên lều khều sau đó gọi gã sai vặt tới rót rượu thì chỉ tranh thủ cơ hội này bắt nạt Triệu Lâm  m, một cô nương mù như nàng, uống phải rượu bị thêm thuốc, sẽ chỉ có thể...

Hơi nóng bốc lên từng cơn, Sở Hành Vân tránh né Sở Yến, đi vào buồng trong, y có thập dwong trên người, liều xuân dược vặt vãnh này không làm khó được mình, chỉ cần uống nhiều nước, nhịn thở vận công, chân khí tuần hoàn một vòng là sẽ có thể tự giải.

Đầu kia sơn trang Lan Lăng, một tên đại hán râu quai nón đang lôi xềnh xệch gã lều khều gần trọc: "Trả tiền đây! Đã không hạ thuốc được con ranh kia thì thôi, còn lấy cả tiền thừa của ta nữa, trả lại!"

"Tiền của ngươi ta cầm hết đi mua xuân dược, không hề bớt xén một đồng nào, trả được đồng rắm nào! Huống hồ việc này cũng đâu phải tại ta, ai biết trước được giữa đường có một tên Sở hiệp khách nhảy ra đỡ rượu, ta có phải đại tiên đoán mệnh đâu! Cũng tại ngươi, ngươi sớm chuốc rượu cho con ranh kia ngất ra không phải là xong việc rồi? Lề mà lề mà, cuối cùng hỏng cả việc!"

"Mẹ kiếp! Ta đưa cho ngươi bao nhiêu lượng vàng? Thuốc cục cứt gì mà đắt thế!"

"Tiên sư nhà ngươi, ta mua nhất chi xuân!"

Đại hán kia vừa nghe thấy vậy đã kinh hãi ngã xuống đất: "Ngươi... ngươi mua một... nhất chi xuân? Ngươi bị điên à! Ngươi mua thứ đó, để Sở hiệp khách uống vào..."

"Nhưng ta có làm được gì! Lúc đó y cầm thẳng lên uống chứ!"

"Hỏng, hỏng rồi." Đại hán kia đi vòng quanh như con ruồi mất đầu, "Ta vốn cứ tưởng ngươi... ngươi chỉ mua thứ thuốc mạnh hơn bình thường thôi, ngươi mua nhất chi xuân... nhất chi xuân vào người võ công càng mạnh thì phát tác càng dữ dội, Sở hiệp khách là... là thập dương đó!"

"Chắc... chắc không sao đâu, thập dương lợi hại như vậy, chưa biết chừng còn tự giải được, chỗ... chỗ tiền này của chúng ta không đủ mua một phần, cuối cùng ta chỉ mua có nửa liều nhất chi xuân, còn qua một lần nước nữa... sẽ... sẽ không xảy ra chuyện gì đâu mà..."

"Hơi sức đâu lo chuyện ấy nữa, nhanh lên, khăn gói chạy trốn đi! Ngộ nhỡ Sở hiệp khách tới tìm chúng ta tính sổ... ai đánh lại y chứ! Mẹ kiếp, có xảy ra chuyện gì cũng là do tự y lo chuyện bao đồng, đáng đời! Chúng ta phong lưu của chúng ta, một tên thối tha như y chạy tới nhúng tay vào làm gì! Đi đi thôi."

Sở Hành Vân nhắm mắt ngưng thần, lẳng lặng ngồi khoanh chân trong phòng, dồn khí đan điền, sau đó từ từ vận công phát ra ngoài...

Không vận công còn đỡ, vừa vận công một cái, tức thì như mở đập ngăn lũ, nước tuôn trào ra ngoài ngập đất che trời, Sở Hành Vân gần như đã co quắp ngã ra giường ngay tắp lự, thở không ra hơi...

Đầu óc hỗn loạn, lăn qua lộn lại, chỉ có đúng cảnh tượng trong mấy ngày động phòng với Tạ Lưu Thủy...

Thật muốn bị...

Khốn kiếp!

Sở Hành Vân phẫn nộ đến mức gạt phăng đồ trên tủ đầu giường nện bình bịch xuống sàn, Sở Yến sợ hãi xông tới, Sở Hành Vân nhảy dậy khỏi giường, tông cửa sổ chạy trối chết ra ngoài:

"Sở Yến! Chốc nữa muội ngủ trước đi, đêm nay ca ca phải đến... nơi này..."

Phía nam núi Lan Lăng, cuối rừng mai, một tòa đình vắng lặng, thác dội xuống hàn đàm. Tạ Lưu Thủy lặn dưới đáy ao, hít vào thở ra, hấp thụ khí âm hàn vào người.

Sau khi đóng vai Lưu Vân giả chết, hắn lập tức tới nơi này ẩn thân, ban chiều phát bệnh đau tới mức muốn chết đi sống lại, giờ mới nguôi ngoai, có thể xuống nước luyện võ. Truyền nhân âm dương công - Lâm Thanh Hiên thực sự đã chết, người này dương công chín thành, âm công chín thành, song hiện nay Tạ Lưu Thủy mới chỉ có tám thành âm công, nhất định phải chăm chỉ tu luyện.

m dương công hết sức huyền diệu, âm dương vốn cần phải luyện riêng biệt, luyện dương kỵ âm, mà luyện âm phải kỵ dương, không thể giao thoa. Nếu như đang luyện âm công lại gặp phải vật thuần dương, vậy thì xem như thiêu củi kiếm ba năm trong một giờ, nội lực tuột dốc. Nơi đây, nước là âm, đầm sâu trong khe núi, càng là chí âm trong âm, hơi lạnh thấm phải tâm tỳ, âm công tinh tiến. Tạ Lưu Thủy mẩm rằng đêm nay mình sẽ luyện tốt đây.

Ngay lúc đó, lại có một đóa Sở Hành Vân đang bay ngang qua hàn đàm.

Y băng qua rừng mai, đi qua mái đình, đứng bên hàn đàm, hoang mang nhìn vào phi lưu trực há tam thiên xích trước mắt, Tạ Lưu Thủy đang ở đâu?

Y đi quanh ao tìm một vòng, vẫn không thấy người đâu, nhất chi xuân trong cơ thể tựa như triều dâng theo kỳ, đốt cho cả người y te tua lỗ chỗ. Cuối cùng, Sở Hành Vân nhìn chằm chằm vào vũng nước biếc trước mặt...

Dưới nước, Tạ Lưu Thủy nhịn thở vận công, sóng nước vờn quanh, khơi lên từng gợn bọt sóng, hắn dồn đan điền, muốn hấp thu dòng âm khí này vào người...

Mà thình lình, Sở Hành Vân nghiêng đầu, bổ nhào xuống nước như tia chớp...

Y mang theo chân khí thập dương thuần khiết nhất, bổ xuống hàn đàm chí âm Tiểu Tạ đang luyện công.

Chỉ đúng một giây, song lại như thể một cục cứt chuột bị rớt vào nồi canh hảo hạng.

"Khụ... Khụ!" Tạ  m Thủy bị sặc nước đâu cả phổi, hắn nhô lên khỏi mặt nước ho khan, "Sở Hành Vân! Ngươi... ngươi! Ngươi..."

Tạ Lưu Thủy đang chuẩn bị dạy dỗ y phá hỏng chuyện mình luyện công, lại bỗng phát hiện... Sở Hành Vân... vừa trông thấy mình... đã quấn chặt lấy người mình.

Không ngừng, không ngừng cạ vào người mình.

"Sở... Sở Hành Vân? Ngươi làm sao vậy?"

Sở Hành Vân cả người nóng ran, thở dốc không nghỉ, y thấy Tạ Lưu Thủy còn chưa hành sự, liền nổi quạu:

"Ngươi nhìn ta thế này, mà vẫn không biết ta bị sao!"

Tạ Lưu Thủy săm soi Sở Sở cả người ướt đẫm từ trên xuống dưới, bật cười, sau đó bắt đầu chớp chớp cặp lông mi vô tội, ngây ngô hỏi: "Sao... sao ta biết được!"

"Ngươi..."

Tạ ngây ngô còn đưa tay ra lay người Tiểu Vân, vô tri vô giác kêu lên: "Sở Sở, ngươi rốt cuộc bị làm sao! Người ngươi nóng quá, phát sốt rồi à? Ngươi không nói thì làm sao ta biết được!"

Sở Hành Vân vùi mình trong lồng ngực Tạ Lưu Thủy, chẳng buồn nhúc nhích, não bộ như một nồi hồ dán đang sôi sùng sục, mãi một lúc sau mới rỉ được vài chữ:

"Bị... bỏ thuốc...."

Tạ Lưu Thủy cau mày: "Ai bỏ?"

"... Không, ta uống nhầm rượu của người khác."

Lông mày nhướng cao của Tạ Lưu Thủy liền hạ xuống, hắn ôm lấy Vân Vân của mình, vỗ về, nói: "Sao ngươi dốt vậy?"

Sở Tiểu Vân không nói câu nào, chỉ biết bám chặt lấy cọng cỏ cứu mạng như con thỏ nhỏ.

"Ngươi... mau lên..."

Tạ Lưu Thủy sột soạt lại gần như một con cáo gian manh, hắn nắm lấy mũi Tiểu Vân, nở nụ cười xấu xa nói:

"Cầu xin ta đi."

"..." Sở Hành Vân nhớ tới lần ở đại lao võ lâm minh, Tạ Lưu Thủy bảo y đừng nói ra chân tướng về Bất Lạc Bình Dương, y liền bắt Tạ Lưu Thủy khóc lóc cầu xin mình...

Sở Tiểu Vân nhìn chằm chằm vào Tạ xấu xa, oán hận: "Bụng dạ hẹp hòi, chỉ chực trả đũa!"

"Cầu xin ta đi mà, xưa nay ngươi toàn dữ với ta, suốt ngày ta bị ngươi đàn áp bắt nạt, đáng thương như vầy, người cầu xin ta một lần đi."

Tạ Lưu Thủy dán sát vào người y, hơi thở đậu xuống hai má, xuống hõm cổ y, Sở Hành Vân bị vờn cho không làm được gì, cuối cùng chỉ đành nghiêng đầu, nhỏ giọng nói:

"Cầu... xin ngươi."

Tạ Lưu Thủy lập tức cười phá lên như vừa hái được sao trên trời, hắn được đà lấn lướt, nhéo mặt Tiểu Vân:

"Cầu xin ta làm gì?"

"... Nhất thiết phải nói cặn kẽ ra như vậy sao?"

"Phải chứ."

"Thôi được." Sở Hành Vân nói, "Vậy ngươi... lại gần đây, ta nói cho ngươi nghe."

Tiểu Tạ hí hửng rướn đến...

Chớp mắt sau, cặp chân thon dài đã quấn chặt lấy hông hắn...

Sở Hành Vân ôm siết hắn, không nói chữ nào, chỉ nghiêng đầu sang, day nhẹ dái tai Tiểu Tạ.

...

Có một khoảnh khắc, Tạ Lưu Thủy cảm thấy mình không còn là người nữa, mà là một ống pháo trúc, mồi lửa của hắn bị Sở Hành Vân nắm chặt trong tay, muốn nhen lửa lúc nào là có thể nhen lúc đó.

Tia lửa bắn tóe, pháo thăng giữa trời, xì xèo vang vọng, nổ thành từng đóa hoa chói lòa, rắc tia sáng xuống kín mặt đất...

Bóng xế đâm nghiêng soi gương nước, hương tỏa trăng lên rũ chiều tà.

Lửa cháy rạo thiêu Tạ Lưu Thủy, đun cả nước ao, Sở Hành Vân vẫn còn ỡm ờ muốn ngăn hắn: "Ta... ta có thập dương trên người, ngươi... lại đang luyện âm công... Nếu như cùng ta... làm chuyện ấy, môn võ công này sẽ bị phế bỏ..."

Tạ nước sôi nhìn Sở Hành Vân, vừa bực tức vừa buồn cười, cuối cùng, hắn khẽ thở dài, rồi duỗi tay tới, ghìm chặt eo Sở Hành Vân, nói:

"Phế luôn đi."

Nước đổ từ trên cao xuống, tranh đua với ngân hà, vút thẳng xuống hàn đàm cuộn trào bên dưới, tựa như một thanh giản bàng bạc, bắn tóe vụn tuyết tung trời.

Rừng mơ tháng năm không hoa không quả, ánh chiều tà chiếu nghiêng, lá rực muôn tía. Sau một tràng xuân tình, Sở Hành Vân ngã vào lồng ngực Tạ Lưu Thủy, người vẫn nóng không sao chịu được, hơi cựa quậy, đầm nước đã dờn dợn bóng lòa.

Tiếng nước bên tai vẫn còn rào rào, bọt nước bắn tung tóe, chảy xiết qua vách cao. Y gục đầu, kéo Tiểu Tạ xuống.

"Muốn nữa?"

Sở Tiểu Vân gật đầu.

Tạ Lưu Thủy mỉm cười: "Dưới nước lạnh, chúng ta lên bờ."

Hắn bế Sở Hành Vân đi lên bờ, liếc mắt nhìn qua xung quanh, bên bờ chỉ có mỗi cỏ nước lầy lội ẩm ướt dính dấp, nằm lên đó, chẳng biết sẽ có con sâu con bọ gì bò ra, quá bẩn. Tạ Lưu Thủy thầm lắc đầu, chuyển tầm mắt sang mái đình cách đó không xa.

Đi vào đình nhìn qua, chậc, bao năm không tu sửa, bụi phủ dầy, bẩn thỉu, nhìn thôi đã ngứa ngáy cả người, Tạ Lưu Thủy nghĩ lại, đầu tiên dùng áo ngoài quấn chặt Sở Tiểu Vân, đặt y sạch sẽ qua một bên, sau đó bẻ một phiến lá chuối tây, bắt đầu quét sàn.

Nếu không phải đã kiệt sức, Sở Hành Vân quả thực chỉ muốn nhảy dựng lên chửi um:

"Ngươi đừng quét nữa! Mau lên..."

Tiểu Tạ bặm miệng, chăm chú quét tước, phiến lá chuối tây xanh biếc đưa qua đưa lại quét đất một hồi, nhìn cả đình nghỉ chân đã trở nên sạch sẽ vệ sinh, mới chịu ngừng tay. Hắn lại hái thêm ba phiến lá chuối trải xuống mặt đất, cởi áo choàng quấn người Sở Sở ra, lau khô nước trên người y, sau đó hôn lên nhè nhẹ...

Ráng đỏ dần tan, ánh tà dương buông xuống, trời sâm sẩm mù mờ, cột nước ngàn trượng rơi xuống đầm ngọc thành tiếng ngọc bội gõ sứ giữa đêm thanh vắng.

Sở Hành Vân như một con cá mắc cạn, há miệng thoi thóp cầu xin chút hơi nước, xa nước là không sống nổi một khắc. Người trên thân mới chỉ thoáng rướn dậy, y đã quấn chặt lấy, quấn mà Tạ Lưu Thủy đầu óc hỗn loạn, lý trí tan tác...

Tham hoan suốt buổi, Tạ Lưu Thủy ôm Sở Hành Vân, người trong lòng như một quả cầu lông đỏ lửa, chỉ biết dán chặt vào hắn, dán sao cũng không đủ. Tạ pháo trúc suýt nữa cũng bị nhen lửa theo, song hắn ôm Sở Hành Vân, cảm thấy người này càng ngày càng nóng, đã giải tỏa mấy lần như vậy, lại vẫn không hề chuyển biến tốt...

Tạ Lưu Thủy dần dà cảm giác có điểm bất thường, Sở Hành Vân nội công thập dương, tâm tính mạnh mẽ, xuân dược bình thường có thể được giải quyết bằng vận hành chân khí, sao có thể như vậy được... Một sợi tơ nhện mỏng manh dẫn lối tâm trí Tạ Lưu Thủy, hắn vỗ vỗ mặt Sở Hành Vân:

"Vân Vân... Sở Hành Vân? Đừng, đừng nào, ngươi đừng quấn lấy ta vội, ngươi còn quấn nữa là ta phát điên mất... Shhh.."

Tạ Lưu Thủy chật vật đẩy Sở Sở ra, Sở Tiểu Vân đã oặt ẹo cả người, chỉ có thể mặc hắn vo tròn xoa bẹp, Tạ Lưu Thủy đỡ chắc lấy Sở Nhuyễn Vân, ôm lấy y, dụi dụi lên gò má y, miệng hỏi:

"Sở Sở, Sở Hành Vân, Sở Hành Vân! Ngươi tỉnh táo lên... nghe thấy ta nói gì không? Ngươi có biết mình uống phải thứ thuốc gì không?"

Mắt Sở Hành Vân đã mất dần tiêu cực, không còn phản ứng, Tạ Lưu Thủy thầm nghĩ gay rồi, hắn sờ trán Sở Hành Vân, nóng phỏng cả tay. Hắn vội vàng dùng áo ngoài quấn chặt Vân Vân lại, xoay người muốn đi xách nước lạnh tới, Tiểu Vân lại không chịu xa hắn, mềm oặt mất sạch sức, chỉ có thể nhẹ nhàng nắm lấy Tiểu Tạ:

"Khó chịu quá..."

Tạ Lưu Thủy thấy y vậy thì bất đắc dĩ khôn cùng, hắn tựa lên trán Sở Hành Vân: "Ngươi bị sốt rồi, nào, mặc quần áo vào đã, tuyệt đối đừng có ngất đi..."

Tiểu Tạ vừa nói, vừa tròng áo lên người cho Tiểu Sở, đang mặc được nửa, Sở Tiểu Vân lại lắc đầu tránh ra, chôn đầu vào lồng ngực Tiểu Tạ:

"Muốn..."

Trên đầu chữ nhẫn là một con dao!

Tạ Lưu Thủy đẩy nhẹ y ra, khuyên nhủ: "Không được, ngươi đã sốt vậy rồi, làm tiếp chẳng biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa, nào, xỏ tay vào áo đi..."

Sở Tiểu Vân bực dọc vô cùng, y không có sức đánh người, chỉ có thể nhân cơ hội Tạ Lưu Thủy giúp đang mặc quần áo cho mình, há mồm cắn hắn một cái.

Mặt Tiểu Tạ tức thì bị cắn ra dấu răng, hắn bất đắc dĩ nhìn Tiểu Vân, Sở hư hư hất tay áo xuống, cúi đầu, mơ mơ màng màng lẩm bẩm: "Không muốn mặc... Nóng quá..."

Y dính sát vào người Tạ Lưu Thủy: "Thêm một lần nữa đi, một lần cuối cùng thôi mà..."

"... Aiiii." Tạ Lưu Thủy ôm Sở Hành Vân vào lòng, xoa xoa mặt Tiểu Vân rồi thở dài thườn thượt, "Ngươi... ngươi đúng là muốn ta chết mà."

Mây thưa che trăng, ngân hà diệu vợi, gió núi thổi sao sa, mai mộc sơ tiêu, rắc từng viên lốm đốm.

Trời không còn sáng, tha hồ mơ màng, một đoạn eo, hai hõm eo, nhìn không rõ, chỉ có lấy tay nắm lên mới biết là thực, chân thực tới mức làm người ngạt thở.

Lý trí thoát cương, Tạ Lưu Thủy gần như đã muốn liều chết điên cuồng một phen, đến bước ngoặt, lại bỗng nhiên dừng cương trước vực, hắn cảm thấy Sở Hành Vân hình như không ổn... mình mẩy tay chân như là đã... cứng ngắc lại...

Sở Hành Vân quay lưng về phía hắn, vai trần, lưng trần, cả người lõa lồ trước mặt hắn. Tạ Lưu Thủy không dám nhìn nữa, hắn duỗi tay muốn lật người Vân Vân lại, đầu ngón tay vừa chạm đến mặt, lại dính phải vài giọt mồ hôi lạnh...

Tạ Lưu Thủy lập tức xoay người y lại, nhìn thấy một khuôn mặt trắng bệch, Tiểu Tạ hoảng hốt: "Sở Hành Vân, Sở Hành Vân! Ngươi làm sao vậy?"

Người trước mắt mặt mày tái xanh, đôi môi tím tái, toàn thân cứng ngắc, đầy mắt chỉ có... sợ hãi.

Sợ hãi trong mắt y làm Tiểu Tạ buốt lòng, Tạ Lưu Thủy muốn đưa tay tới xoa đầu y, Sở Tiểu Vân lại né đi, không biết muốn trốn vào đâu, cả người đều run lẩy bẩy.

Sắc mặt khác thường như vậy... Tạ Lưu Thủy bỗng nhiên ý thức được điều gì, hắn dò hỏi: "... Tiểu Hành Vân?"

Tiểu Hành Vân rụt vai như con thỏ nhỏ bị vứt ra khỏi hang, hai mắt mở trừng trừng, kinh hãi không thôi, chẳng biết phải làm sao...

Sở Hành Vân đã thấy khổ sở tới mức phải... gọi Tiểu Hành Vân ra rồi sao? Tiểu Tạ bực dọc tựa trán lên trán Tiểu Vân: "Đồ ngốc, ngươi khó chịu sao không nói với ta? Đừng sợ, ngươi đừng cử động, để ta rút ra..."

Tiểu Hành Vân như một con trai ngậm ngọc, không nói lời nào, cũng không mang vẻ mặt gì, Tạ Lưu Thủy mới vừa đứng dậy, chéo áo đã bị bàn tay y nắm lấy:

"Nóng quá... Lưu Thủy Quân, ta nóng quá, khó chịu quá đi mất..."

Tạ Lưu Thủy dùng áo ngoài bao bọc Tiểu Hành Vân đang run rẩy lại, muốn đưa y đi gột rửa: "Ngươi thấy khó chịu ở đâu? Đau đầu? Đau bụng?"

Tiểu Hành Vân lắc đầu, y thở không ra hơi, hô hấp cũng trở nên khó khăn, tay chân luống cuống kéo Lưu Thủy Quân lại:

"Ta khó chịu... Nóng quá... Lưu Thủy Quân, cứu ta đi..."

Tạ Lưu Thủy ôm chặt y, nhìn y khổ sở mà cũng bị dày vò tơi tả. Giây phút này, Tiểu Hành Vân như một cục lông yếu mềm bị người khác giẫm lên, chỉ có thể rỉ ra từng âm tiết kêu rên vụn vỡ khe khẽ, hết mình mong mỏi được cứu giúp, tiếng sau bi thương hơn tiếng trước, vậy mà hắn lại không có cách nào đỡ đần! Rút ra , Tiểu Hành Vân sẽ khó chịu, nóng ran, không rút ra, Tiểu Hành Vân lại thấy khiếp sợ. Thơ ấu y gặp phải quá nhiều chuyện không hay, chỉ e lòng mang ám ảnh. Nhìn tình trạng hiện tại của Sở Hành Vân, thứ y uống chắc chắn không phải xuân dược thông thường, Tiểu Tạ vội vàng hỏi:

"Ngươi còn nhớ tình hình lúc mình uống rượu không?"

"... Rượu gì?"

Tạ Lưu Thủy thầm nghĩ, chết tiệt, ký ức Tiểu Hành Vân và Sở Hành Vân không liên thông, hắn dùng một tay đè lên mạch Hành Vân, một tay châm lửa chiếu sáng, muốn kiểm tra xem thân thể y đang thế nào...

Vừa nhìn Tạ Lưu Thủy đã sợ hết hồn, cả người Sở Hành Vân nóng phỏng tay, từ chân, thắt lưng, cánh tay đều dần dần nổi lên từng mảng hồng nhạt...

Tạ Lưu Thủy ngờ vực sờ lên, giữa mảng ửng đỏ đó như có từng nốt mẩn...

Dị ứng khắp người!

Tiểu Hành Vân hình như đã bắt đầu thấy ngứa, muốn gãi, Tạ Lưu Thủy nhanh tay ngăn y lại: "Không được gãi, ngươi cố nhịn, ta đi lấy thuốc cho ngươi..."

Tạ Lưu Thủy cẩn thận suy luận, Sở Hành Vân trông chỉ sợ đã ăn phải nhất chi xuân.

Nhất chi xuân là Triệu gia chủ đời trước Triệu Dục Minh phối chế vì phu nhân hắn, thuốc này hoàn toàn được chế theo đặc thù cơ thể Hàn Băng Lễ, cho nên không hề có hại cho nàng, song thể chất mỗi người đều cách nhau một trời một vực, với người A là mật đường, với người B lại là thạch tín, thêm vào đời sau chế dược muốn cắt xén chi phí, ăn bớt nguyên vật liệu, nhất chi xuân đã chứa độc tính rất lớn, thuốc này tác động tới não, người có thể chất khác nhau, khi phát tác cũng sẽ khác nhau, cực ít người uống vào không gặp vấn đề gì, mà rất nhiều người uống phải sẽ trở thành thiểu năng, bại liệt, còn có người nóng tới mức đan điền bị thiêu sạch, không còn khả năng tu tập võ học chính thống, thậm chí ngay ngày hôm sau đã tử vong tại chỗ.

Không biết Sở Hành Vân sẽ thế nào...

Tiểu Hành Vân như con cá nằm trên thớt gỗ, ưỡn người giãy giụa hấp hối, không lâu sau, y cảm giác mình được Lưu Thủy Quân ôm vào lòng, Tạ Lưu Thủy đưa một viên thuốc nửa trắng nửa đen tới:

"Nào, ngồi dậy đi, ăn cái này vào."

"Đây... đây là cái gì?"

"Ừm... đây gọi là kẹo thái cực, chứa đựng vị ngọt khắp thế gian, ngươi ăn vào là khỏi ngay."

"Có thật không?"

"Thật chứ!"

Tiểu Hành Vân gật đầu, nghe lời há miệng, Tạ Lưu Thủy còn chưa kịp đưa nước cho y uống, Tiểu Hành Vân đã cắn lấy nhai nát viên kẹo này, rồi lập tức khóc thét lên:

"Đắng quá! Ngươi lừa ta! Đắng chết đi được! Phìu phìu phìu..."

Tạ Lưu Thủy nhanh chóng bịt miệng y lại: "Tiểu tổ tông, không được nhổ ra, ngoan nào, nuốt xuống đi được không? Ta cho ngươi nước uống, nào, uống một ngụm đi, ngoan, nghe lời, lần sau ta cho ngươi ăn kẹo ngọt."

Tiểu Hành Vân bĩu môi, bực dọc nuốt xuống, nuốt xuống bụng không lâu đã cảm thấy cơn nóng ran dần dần lắng xuống, những nốt mẩn đỏ trên người cũng dần nhạt đi.

"Ngươi xem, ta không lừa ngươi đúng không? Đưa tay ra đây, ta mặc quần áo cho ngươi."

Tiểu Hành Vân giơ cao tay, để Tạ Lưu Thủy tròng ống tay áo vào cho mình, tròng được một nửa, y mở miệng: "Lưu Thủy Quân."

"Ngươi thật là xấu, ngươi rõ ràng có thuốc giải, lại không cho ta ăn..."

Tạ Lưu Thủy cười bất đắc dĩ, rồi Tiểu Hành Vân vào lòng, mắng y: "Ngươi mới là người xấu. Đến đây, ta dẫn ngươi đi tắm."

Tiểu Hành Vân uốn éo chống cự: "Ta mệt lắm rồi, không muốn tắm, ngủ luôn như vậy đi."

"Không được."

"Tại sao? Sao ngươi dám bắt bẻ ta! Ta muốn làm gì thì làm. Ta không tắm, ta muốn đi ngủ!"

Tạ Lưu Thủy cố dịu giọng xuống: "Ngươi còn không hiểu ta sao? Ta thấy ngươi bẩn như vậy thì sẽ ngứa ngáy cả người, muốn tắm gội sạch sẽ cho ngươi, như thế này đi, ngươi ngủ của ngươi, ta tắm của ta, chờ đến khi ngươi ngủ say như con heo là sẽ không hay biết gì nữa, được không?"

"Cũng... được."

Tạ Lưu Thủy ôm lấy Tiểu Hành Vân: "Vậy ngươi nhắm mắt lại, mau ngủ đi."

Chật vật cả đêm, Tiểu Hành Vân thật sự mệt bở hơi tai, mí mắt vừa khép là đã ngủ say sưa trong lồng ngực Lưu Thủy Quân.

Tạ Lưu Thủy chờ cho y vào giấc sâu rồi xách nước nóng đến, gột rửa cho y, rồi tìm một bộ quần áo sạch sẽ tới thay, lặng lẽ đuổi y về sơn trang Lan Lăng.

Khi trời hãy còn nhá nhem, trong núi có đổ cơn mưa rào, mưa xong tan tác tả tơi, sương mù tan đi, ánh nắng ban mai hắt từng luồng xuống ngói nhà, Sở Hành Vân dần dần mở mắt ra, phát hiện mình đang nằm trên giường trong phòng.

Y nhớ lại, đêm qua mình đã đến...

"Ca ca tỉnh dậy rồi à?"

"Sao... sao ta lại về đây?"

"Ơ?" Sở Yến tỏ vẻ khó hiểu, "Không phải tự ca trở về đây à?"

"Ta... ta không nhớ lắm." Sở Hành Vân vẫn còn váng đầu, hôm qua y uống thay Triệu Lâm  m ba chén rượu, chén thứ nhất là rượu thật, hai chén sau chỉ sợ có pha nhất chi xuân, y trúng hai tầng nhất chi xuân, nội công lại là thập dương, thuốc phát tác mãnh liệt khó lường...

Khỏi nghĩ lại làm gì, đêm qua nhất định đã quấn lấy Tạ Lưu Thủy... mất sạch mặt mũi rồi.

Sở Hành Vân đỡ trán xuống giường, vỗ lên người Sở Yến: "Không sao đâu, ca ca ngủ dậy vẫn chưa tỉnh táo, đúng là tự ca trở về." Y vác xác chết giả của Lưu Vân lên, "Nơi này là địa bàn của Triệu Lâm Đình, chúng ta không nên nán lại lâu, sửa soạn rồi lên đường đi thôi."

Sở Hành Vân dẫn Sở Yến rời khỏi sơn trang, y dò la ra Triệu Lâm Đình vẫn chưa trở về, e là không thể hỏi chuyện bình linh phục tâm đan. Bọn họ đi vào thành mua hòm quan tài, chôn cất cho Lưu Vân.

Mặt trời lên dần cao, ánh nắng sáng lòa chói mắt, Sở Hành Vân lại hơi mất tập trung, y cảm thấy mình hiện giờ thần thanh khí sảng, cả người thư thái như vừa ăn nhân sâm ngàn năm, không hề giống như cắn thuốc rồi phóng túng một đêm... Dù chỉ uống phải xuân dược thông thường, cũng nên cảm thấy khó chịu trong người mới phải, huống hồ nhất chi xuân còn lợi hại như vậy, nghe đâu rất tổn hại tới thân thể, đêm qua... rốt cuộc là thế nào?

Không được, y vẫn phải đi tìm Tiểu Tạ.

Trên núi đổ mưa, Sở Hành Vân dắt Sở Yến, bung dù đi đến trước thác nước, mưa rơi xuống đầm, bắn thành từng vòng gợn sóng, y dò dẫm từng bước tìm kiếm, đêm qua hai bọn họ làm loạn khắp chốn, đã được Tạ Lưu Thủy dọn dẹp sạch sẽ từ lâu, nay đình lại nhã, rừng lại vắng, hiu hắt không một bóng người.

"Tạ Lưu Thủy?"

Sở Hành Vân gọi vài câu, vẫn không tìm thấy hắn đâu.

Lạ thật, đi đâu mất rồi?

Xuyên qua màn mưa, Sở Hành Vân đi vào rừng mơ, mùi bùn đất sau cơn mưa và hương thơm từ lá mơ theo màn sương bay vấn vương trong không khí, bồng bềnh, trôi nổi.

Bỗng nhiên, chân Sở Hành Vân hụt xuống, y đạp phải thứ gì mềm nhũn...

Y sợ hết hồn, cảm giác... như đạp phải con thú nào đó, Sở Hành Vân nhanh chóng ngồi xổm xuống bới lá rụng dưới đất lên, nhìn...

Là Tạ Lưu Thủy!

Người này ngã gục giữa vũng bùn lầy lội như đã chết, không rõ đã kiệt quệ tại đây bao lâu mà cả người lạnh toát, trên người phủ kín lá mơ bị mưa xối rụng xuống, nếu như y không tới đây tìm, tên này sẽ cứ thế bị chôn vùi nơi đây, không ai biết, không ai để tâm.

Tiểu Tạ liên tục run lẩy bẩy trong lồng ngực y, đau đến thế nào không biết, rồi bỗng nhiên, quay đầu sang ho ra một búng máu..

Sở Hành Vân hoảng loạn, tim như bị thả vào ấm đun sôi sùng sục, chỉ hận hầm ra thứ thuốc gì đó cho Tạ Lưu Thủy uống, y không ngừng vỗ lên mặt Tiểu Tạ: "Tỉnh lại đi! Tỉnh lại đi! Tạ Lưu Thủy!"

Tạ Lưu Thủy gắng gượng hé mắt, nhìn thấy Sở Hành Vân thì mỉm cười, muốn chui vào trong lồng ngực y, song chung quy lại chẳng còn sức...

Sở Hành Vân vội vàng ôm chặt lấy hắn, khoảnh khắc ấy, trong tâm trí y bỗng hiện lên hình ảnh một viên kẹo.

Nửa trắng nửa đen, kẹo thái cực.

Y sực nhớ lại, Triệu Lâm Âm từng nói rằng bình linh phục tâm đan nửa trắng nửa đen, tựa như thái cực, có thể ngăn mọi cơn đau, trị hết bệnh tật, mà dù có không chữa được tận gốc, cũng vẫn đem lại hiệu quả diệu kỳ như hồi quang phản chiếu...

Sở Hành Vân rùng mình, y khom nhẹ người xuống hôn lên đôi môi lạnh băng của Tạ Lưu Thủy rồi hỏi:

"Đêm qua...ngươi...đưa thuốc cho ta ăn rồi, đúng không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#rutotbung