Hồi thứ 55: Hải thực khung

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Mưa dần ngơi, làn khói lả lơi, sương mịt mùng vờn quanh vách núi, cây dù ngã sang ngang. Tạ Lưu Thủy nằm nhoài trong lồng ngực Sở Hành Vân, nghe y hỏi, không đáp phải, cũng chẳng đáp không phải, chỉ quật cường giữ mình tỉnh táo, miệng mỉm cười nói:

"Ngươi nhớ ra được chuyện đó sao?"

Sở Hành Vân sững sờ, đêm qua y nóng không chịu nổi, cuối cùng ý thức đảo lộn, hình như... là mặt kia phải đi ra chịu đựng.

Mà ký ức của y và mặt kia đã chia tách từ lâu, đáng lý y nên không hay biết gì mới phải.

Tiểu Tạ nằm trong lòng y đau tới mức rùng mình lại chỉ lo vui mừng, không để ý đến đau đớn, mở miệng hỏi tiếp: "Ngươi nhớ ra được sao? Ngươi..."

Nói được nửa câu, cả người Tạ Lưu Thủy lại giật bắn, hắn lập tức quay đầu tránh đi Sở Hành Vân, ho sù sụ, hai lá phổi như ống thổi tàn tạ, thời điểm cơn ho dữ dội nhất, một hơi như tắc nghẹn, không nuốt xuống nổi, ngay lập tức hộc ra một ngụm máu, hắn giơ tay lên muốn che đi màu đỏ tươi đang chảy xuống, mà cơn đau tiếp theo đã chiếm lĩnh cả thân thể, như roi bạc quật cho hắn nằm vật giữa đất, co giật không ngừng.

Sở Hành Vân trơ mắt nhìn Tạ Lưu Thủy như vậy, mà không có một biện pháp nào! Y chỉ hận không thể xé lòng mề mình ra, lôi viên thuốc kia cho Tiểu Tạ ăn, nhưng bấy giờ, y cũng chỉ có thể ôm chặt lấy Tạ Lưu Thủy như đã hấp hối, lòng vừa lo lắng vừa bực tức: "Tại sao ngươi lại ngốc như vậy! Sao có thể đưa thuốc cho ta ăn chứ? Đó là bình linh phục tâm đan, khắp thiên hạ chỉ có ba hạt! Phải dùng để giảm đau cho ngươi mới đúng..."

"Nhưng mà... đêm qua ngươi luôn miệng kêu khó chịu..."

"Ta kêu khó chịu, ngươi liền lấy thần dược tốt như vậy cho ta ăn? Ta chỉ trúng xuân dược mạnh mà thôi, ngươi cố gắng làm thêm vài lần nữa là được rồi mà? Đồ ngu dốt!"

"Vân ngốc." Tạ Lưu Thủy nghe mà chỉ muốn bật cười, "Ngươi chẳng tinh thông dược lý, nên lấy băng dính dán miệng ngươi vào..."

Tiếc là khắp người đau buốt, Tạ Lưu Thủy chung quy vẫn không cười nổi, hắn nhắm nghiền hai mắt, không nhịn được run lên từng cơn. Sở Hành Vân không nỡ nhìn tiếp, rồi lại không ngăn được ánh mắt mình, cứ quyến luyến trên người Tạ Lưu Thủy, không sao dời nổi,  y thấy Tạ Lưu Thủy đau lại lên cơn đau, đang mở miệng muốn nói gì, bèn vội vàng ngăn hắn:

"Ngươi chớ nói gì nữa, tốn sức, nơi này ẩm ướt dầm dề, không thích hợp dưỡng bệnh..." Sở Hành Vân cởi áo ngoài ra quấn lấy Tiểu Tạ, cẩn thận bế ngang người hắn lên:

"Để ta mang ngươi đi."

Sở Hành Vân bế Tạ Lưu Thủy về thẳng quán trọ, rón rén nhẹ tay đặt hắn nằm lên giường, rồi xách một xô nước nóng tới.

Tạ Lưu Thủy ngã vào rừng mơ, hứng mưa rào nguyên đêm, cả người lạnh như băng, nếu không phải hắn vẫn còn run được, thì người khác kiểu gì cũng nghĩ hắn chỉ là một cái xác. Sở Hành Vân lột quần áo ướt sũng nước trên người Tạ Lưu Thủy xuống, lau sạch bẩn thỉu trên người hắn, rồi thả hắn vào trong bồn nước nóng, hi vọng có thể làm ấm người.

Nước nóng tỏa ra từng luồng hơi nước, bảng lảng lượn lờ, Tiểu Tạ đang lên cơn đau nhíu mày, không biết phải nhẫn nhịn cơn đau ra sao, cả người lẩn khuất giữa màn sương, như một chiếc lọ ngọc xanh biếc, trên mình có vết chém, lẳng lặng tựa vào bồn, cảm tượng chỉ đụng nhẹ vào đã vỡ.

Sở Hành Vân lại càng muốn chạm.

Y sợ Tạ Lưu Thủy sẽ thật sự biến thành một món đồ sứ lạnh toát, không còn sự sống, bèn vội vã muốn đến độ cho hắn một hơi

Sở Hành Vân đứng trong góc phòng sau lưng Tạ Lưu Thủy, mới vừa cởi thắt lưng thì đã phát hiện Tiểu Tạ trong bồn nước nóng hình như đã tỉnh, người này đang gắng sức hé mắt, ánh mắt mê man, đảo quanh phòng một vòng, nỗ lực đè nén cơn đau, hoảng loạn tìm kiếm thứ gì đó... rồi lại không tìm được.

Dáng dấp hắn rơi vào mắt Sở Hành Vân, hóa thành một cái gai xương rồng đâm vào lòng bàn tay, không khều ra nổi. Sở Hành Vân lột quần áo trên người xuống, nhảy vào trong bồn, ôm lấy Tạ Lưu Thủy từ phía sau:

"Ta ở đây."

Tạ Lưu Thủy giờ mới an tâm, lại tiếp tục nhắm mắt vào. Hắn ngâm mình giữa làn nước có Vân Vân, đằng sau, Vân Vân còn đang ôm hắn.

Dĩ vãng mỗi lần phát bệnh, đều là đi tới đâu gục luôn tại đó, đau đến mức bất tỉnh nhân sự, vài ngày sau hết đau thì lại lồm cồm bò dậy đi tiếp. Nếu như gặp được trời quang nắng vàng, vậy còn đỡ, không may gặp trúng mưa gió bão tuyết, thì cũng chỉ có thể tự trách mình số nhọ.

Mười năm qua, chưa bao giờ được ấm áp kề cận đến vậy.

Hơi ấm làm cho hắn muốn tới gần, rồi lại cảm thấy sợ sệt. Tạ Lưu Thủy cuộn tròn mình lại, chỉ hận không thể hóa thành một con chuột đồng, vội vã đào hàng bỏ trốn, trốn đi thật xa, không nên để cho Sở Miêu Miêu phát hiện ra mình, chờ tới khi mình lành lặn, hẵng hiên ngang quay về...

Nhưng mà... Vân Vân đằng sau vừa êm ái, vừa ấm áp, hắn nào nỡ bỏ đi, chỉ ước sao có thể biến thành gấu một lá của Sở Hành Vân, được Vân giữ trong ngực như bảo bối, như vậy là sẽ có thể cả đời vùi mình trong lồng ngực y, khỏi phải nghĩ ngợi gì, vĩnh viễn như vậy, vĩnh viễn.

Tạ Lưu Thủy đang nghĩ dở, ông trời như thể muốn trừng phạt hắn vọng tưởng hão huyền, thế là làm cho hắn đau không chịu nổi, như bằm gan xáo ruột, mặt Tạ Lưu Thủy tức thì trắng bệch, hơi thở kẹt lại trong phế quản, tắc cả lồng ngực nghẹn xót...

Chẳng rõ đã đau bao lâu, Tạ Lưu Thủy mới hơi tỉnh, rồi phát hiện mình đang nằm trên giường, mặc quần áo lụa mới, khoác áo lông cáo, đắp chăn lông vũ. Tháng năm, Sở Hành Vân nằm bên cạnh hắn đổ mồ hôi ướt thái dương, thấy Tạ Lưu Thủy tỉnh lại, y duỗi tay ôm hắn vào:

"Ngươi đỡ hơn không? Ta thấy người ngươi lạnh quá, nên bảo Sở Yến đi mua mấy thứ đó cho ngươi mặc."

Tạ Lưu Thủy biết giờ mới chỉ bắt đầu phát bệnh, nhưng hắn không muốn Sở Hành Vân quá lo lắng, vì vậy liền gật đầu nói: "Ừm... Ta đỡ nhiều rồi."

"Lừa ta."

Sở Hành Vân ôm hắn, không ngẩng đầu lên: "Ngươi lại lừa ta, trên tranh đá huyết trùng vẽ bốn mùa trong năm đều đau, làm sao có thể dễ chịu đựng như vậy? Thành thật khai báo đi, ngươi... sẽ đau trong bao lâu?"

Tạ Lưu Thủy cười: "Phu quân nhìn thấu hồng trần, mắt sáng như sao, ta thật sự không lừa được ngươi, phát bệnh... ít nhất cũng phải ba ngày."

"Sẽ... càng ngày càng đau đúng không?"

Tạ Lưu Thủy cười đắng chát, khẳng định.

Sở Hành Vân căng như dây đàn, giờ mà Tạ Lưu Thủy đã đau thành như vậy, nếu như càng ngày càng đau, vậy thì đến cuối cùng sẽ là tình cảnh thế nào? Y không dám nghĩ, vừa nghĩ tới viên bình linh phục tâm đan bị mình ăn mất, y lại xót đứt ruột. Song có hối hận hơn cũng chẳng làm nên trò trống gì, y đã hạ quyết định, chốc nữa sẽ nhờ Sở Yến chăm sóc Tạ Lưu Thủy, còn mình thì đi tìm Triệu Lâm Đình đòi hạt bình linh phục tâm đan cuối cùng, không cho thì đánh, chuyện giang hồ chung quy đều phải giải quyết bằng võ công, cướp cũng phải cướp được về!

Y âm thầm suy tính xem chốc nữa nên hành động thế nào, song quay đầu về vẫn không yên lòng Tạ Lưu Thủy, chỉ ước gì Tạ Lưu Thủy có thể lại biến thành Tạ tiểu hồn, y có thể nắm trong tay mọi thời mọi khắc.

Sở Hành Vân quấn chặt áo khoác lông cáo cho Tạ Lưu Thủy, rồi ôm lấy Tạ cáo trắng lông xù, miệng hỏi:

"Như ngươi bây giờ, có còn biện pháp nào... hóa giải được không?"

Tạ Lưu Thủy cà cà mặt lên lớp lông cáo, nghiêng đầu nói:

"Ừm, có."

Sở Hành Vân dỏng tai lên nghe, chỉ thấy Tiểu Tạ nghiêm túc nói:

"Cần người yêu hôn."

"... Cái gì?"

"Ta nói là cần người yêu không ngừng ôm ta, an ủi ta, hôn ta, ta mới đỡ hơn được."

"Vớ vẩn! Ôm hôn làm sao chữa bệnh được!"

"Được!" Tiểu Tạ nhắm mắt, rướn tới trước môi Sở Hành Vân, chạm nhẹ một cái, "Ừm, giờ thấy không đau nữa rồi."

"Lung ta lung tung," Sở Tiểu Vân bực bội đẩy chăn lông vũ lên người Tạ Lưu Thủy, dữ dằn nhìn chằm chằm vào Tiểu Tạ, mà nhìn một lúc, lại phát hiện sắc mặt tên này rất nghiêm túc, không hề giống như đang xàm, y nghiêng đầu suy tư, người sinh bệnh, tâm trạng thường nhạy cảm yếu đuối, thường sẽ cần người thân dốc lòng chăm nom, ân cần săn sóc, từ đó cảm xúc mới được thư giải, bệnh tình chuyển biến tốt, lời Tạ Lưu Thủy nói cũng có cái lý của nó, Sở Hành Vân bèn hỏi:

"Thật sao?"

Tạ Lưu Thủy nói như đinh đóng cốt: "Thật mà! Ta lừa ngươi làm gì."

"Thôi được." Sở Hành Vân cúi đầu xuống hôn lên môi hắn, "Vậy đúng không?"

Tiểu Tạ lăn trở về chỗ, lắc đầu: "Liều thuốc - tức là vừa có thuốc vừa có liều, tuy ngươi đã lấy hôn làm thuốc, song chưa đủ liều, không thể trị hết bệnh được."

"Thế thì phải thế nào nữa?"

"Phải thế này, ngươi tìm một cái đồng hồ cát về đây, cứ qua một khắc là phải hôn má ta, hôn cả hai bên, nửa canh giờ sẽ phải hôn môi ta một lần, cứ duy trì như vậy độ... sáu, bảy canh giờ, là ta sẽ đỡ được non nửa... A!"

"Tạ Lưu Thủy... Tạ Lưu Thủy! Ngươi sao vậy? Lại bắt đầu đau rồi sao?"

"Ngươi... Ngươi mau hôn ta đi..."

"Được... được!"

Sở Hành Vân không dám làm sai, nghiêm ngặt canh chuẩn thời gian, một tấc không rời, ôm ôm hôn hôn hắn.

Tạ Lưu Thủy nhắm hai mắt, lênh đênh chìm nổi trong bể khổ, chỉ còn vài cái hôn đậu lên má, lên môi là giọt mật cuối cùng giữa cõi đời này.

Tiểu Tạ đau đớn khôn nguôi, cả người toát mồ hôi lạnh, nhưng hắn vẫn nắm chặt tay Tiểu Vân, nhất quyết không chịu thả, hắn thừa hiểu Sở Sở nhà mình đang có ý đồ quái quỷ gì. Bình linh phục tâm đan có ba hạt, một hạt trên tay Triệu Lâm Đình, hai hạt hắn trộm được, trước kia phát bệnh đã ăn một hạt, một hạt nữa cho Vân Vân. Dùng móng chân nghĩ cũng biết, hiện tại Sở Hành Vân chắc chắn đang muốn đi tìm Triệu Lâm Đình gây sự.

Hắn không muốn Sở Hành Vân gặp phải sự cố gì, muốn khóa chặt y bên người, không cho y đi đâu cả...

Kiên trì chừng ba bốn canh giờ, Tạ Lưu Thủy dần dà không chịu nổi nữa, đau tới mất ý thức. Sở Hành Vân hôn hắn một cái, rồi khẽ khàng rút tay hắn ra, đứng dậy xuống giường.

"Sở Yến, muội chăm sóc Tiểu Tạ cẩn thận, ta ra ngoài một chuyến."

Sở Yến nghe lời gật gật đầu, rót một cốc nước nóng, ngồi xuống đầu giường, trông nom tẩu tử.

Sở Hành Vân mặc quần áo, đeo kiếm, mở cửa, chưa đi được ba bước, đã chợt thấy từ phía đông nam có thứ gì phóng đến...

Y không xoay người lại, mà chỉ giơ tay, hai ngón tay kẹp được một bao giấy nhỏ.

"Sở hiệp khách, thân thủ khá lắm."

Sở Hành Vân ngoảnh mặt ra sau, trông thấy nữ tử mặc áo choàng đen lan trắng đã nhẹ nhàng đáp xuống tán cây, mỉm cười với mình.

"Triệu cô nương?" Sở Hành Vân kinh ngạc, y mở bọc giấy trong tay ra, bên trong là một viên thuốc, nửa trắng nửa đen, tựa như thái cực...

Bình linh phục tâm đan.

Triệu Lâm Đình cũng không nhiều lời, mà chỉ ôm quyền nói: "Tạ ơn ba chén rượu của Sở hiệp khách."

Nói rồi, nàng quay người bỏ đi.

"Triệu cô nương! Thuốc này... khắp thiên hạ có lẽ chỉ còn đúng một hạt trên tay ngươi... ngươi lại dứt khoát cho ta như vậy sao?"

Triệu Lâm Đình lười quay đầu lại, chỉ phất tay: "Đó chẳng qua cũng chỉ là một viên thuốc, sao quan trọng bằng một đầu ngón tay của A Âm."

Nàng khinh công rất nhanh, không sau đã xuống sơn trang Lan Lăng, hai kẻ bỏ thuốc vào rượu đã bị nàng bắt được, treo lên cửa sơn trang, giờ đang thét thảm thiết...

Bởi vì hồng tích đang gặm bụng bọn họ.

Hai cái chân của bọn chúng đã bị gặm sạch, chỉ còn xương trắng trơ trọi, hàm răng nanh của hồng tích cắn thủng bụng, ruột vàng rơi đầy đất...

Triệu Lâm Đình nghe thấy tiếng không ít người đang nôn khan, nàng thầm cười lạnh, đã sớm biết, sao còn cố tình làm.

Nàng nhìn hai người sống chỉ còn lại nửa thân người, vẫn chưa hả giận, nếu như không có Sở hiệp khách chặn rượu, A Âm... muội muội nàng sẽ bị hai gã đàn ông này...!

Đến tưởng tượng nàng cũng không dám. Ngoại trừ hai kẻ này, toàn bộ những kẻ mời A  m uống rượu hôm gia yến đều bị phạt. Bây giờ, nàng mới nhậm chức gia chủ, mọi người sợ nàng kính nàng, lại cho rằng muội muội nàng dễ bắt nạt, nàng càng muốn cho bọn họ thấy, một người ngoại tộc cứu A Âm, nàng có thể đưa tặng viên bình linh phục tâm đan duy nhất trên đời, còn người cùng tộc dám tính kế A Âm, cũng sẽ bị hồng tích cắn sống. Làm việc như vậy, ắt hẳn đám họ hàng đó sẽ tự có chừng mực.

Hơn nữa, viên bình linh phục tâm đan này cũng không phải tặng không.

Triệu Lâm Đình tính toán, trước đó nàng cho Sở Hành Vân một viên thuốc phục công, giúp Sở Hành Vân khôi phục thập dương, còn luyện thành Đạp Tuyết Vô Ngân thành thứ mười, về lý thì Sở Hành Vân cũng đã thừa nhận nợ ơn nàng, đồng ý cùng nàng đi đến rìa bí cảnh hái thiên mục huyết linh chi, giúp muội muội nàng chữa trị tật mắt. Song về tình, chỉ e giờ Sở Hành Vân vẫn chẳng hề thấy nợ ơn nàng, lòng không cam tình không nguyện, chẳng dám chắc đến lúc đó sẽ thế nào. Cũng may nàng đã động chân động tay vào viên thuốc phục công, nếu như sau này Sở Hành Vân không nghe lời của nàng, không chịu đi hái thuốc, nàng sẽ kích phát độc hồng tích, bắt ép y đi bằng được...

Có điều, dạo gần đây Triệu Lâm Đình đã ngộ ra, bức ép người khác làm việc là thất sách, không tới mức đường cùng thì không nến dùng tới. Có câu nói, ân uy đầy đủ, ân trước uy sau, nàng muốn tròng thêm một lớp bảo đảm nữa, lấy cớ tạ ơn ba chén rượu, trao bình linh phục tâm đan cho Sở hiệp khách, danh chính ngôn thuận ban ân huệ cho y, khiến cho y ngày sau sẽ cam tâm tình nguyện đi hái thuốc vì mình, đôi bên đều có lợi, hài hòa êm đẹp.

Sở Hành Vân không nghĩ nhiều như Triệu Lâm Đình, Tạ Lưu Thủy còn đang ở trong phòng đau đến chết đi sống lại, y cũng chẳng còn tâm trí đâu mà bày vẽ tính kế. Chỉ vội quay đầu lao vào trong phòng, cuống quýt đặt viên thuốc tới bên miệng Tạ Lưu Thủy, đang muốn nhét vào...

Trong lòng lại nổi lên ngờ vực, Triệu Lâm Đình thật sự có lòng hảo tâm như vậy sao?

Sở Hành Vân do dự, bỏ viên thuốc vào miệng ngậm một lúc, không có vị gì lạ, hẳn là không có độc, xác nhận xong, y nghiêng đầu hôn Tiểu Tạ, mớm thuốc cho hắn...

Sở Yến ngồi bên cạnh cúi đầu, đếm vân gỗ trên sàn.

Thuốc quả nhiên có thần hiệu, không lâu sau, đã thấy Tạ Lưu Thủy mơ màng tỉnh lại.

Sở Yến thấy tẩu tử đã không sao, cũng không ngồi đó ngáng chân ca tẩu nữa mà chạy về phòng ngủ.

Sở Hành Vân cũng cởi áo khoác ra, chui vào trong chăn ôm Tiểu Tạ:

"Giờ ngươi còn thấy đau không?"

Tạ Lưu Thủy lắc đầu.

Sở Hành Vân an tâm: "Xem ra bình linh phục tâm đan vẫn hữu hiệu. Khắp thiên hạ chỉ có ba hạt... ăn hết luôn rồi."

Tạ Lưu Thủy lại lắc đầu: "Thuốc Triệu Lâm Đình cho là giả, không có tác dụng."

"Sao... thế dược? Ngươi vừa ăn vào đã khôi phục..."

Sở Hành Vân còn chưa nói hết câu, Tạ Lưu Thủy bỗng nhiên áp sát tới, hôn y:

"Ngươi mới là thuốc thần của ta, khắp thiên hạ chỉ có đúng một hạt này."

Cuốn rèm lên trời cao đến vậy, biển dập dềnh vuốt nhẹ thiên không. Sở Yến tựa vào khung cửa sổ, chống cằm vọng khơi xa, phương đông thành liền một dải lam mỹ miều tựa sứ xanh. Chốc lát sau, nàng trông thấy Sở Hành Vân đi ra, liền hỏi:

"Ca ca, tẩu tử đã đỡ hơn chưa?"

Sở Hành Vân gật đầu: "Đỡ hơn rồi, mới vừa ngủ." Y nắm tay trái muội muội lên, dè dặt chạm nhẹ vào con mắt trong tay nàng, "Đau không?"

Sở Yến lắc đầu: "Không đau."

"Muội yên tâm, đừng sợ, thêm một thời gian nữa, ca ca sẽ dẫn muội tới nơi này, sẽ chữa khỏi."

Sở Yến tin y một mực, nếu như ca ca đã nói sẽ chữa khỏi, vậy thì chắc chắn sẽ chữa khỏi. Nàng không biết này con mắt trong lòng bàn tay mình lai lịch gì, thành thử cũng chẳng lo lắng.

Nhìn muội muội vô tư vô lo ngắm biển, Sở Hành Vân thầm mỉm cười trong lòng, thực đúng là bệnh trên người nàng, bệnh trong lòng y. Y đang nghĩ, muội muội không biết về trong cuộc, dĩ nhiên sẽ chẳng buồn phiền não, mà chính y biết, lại không hiểu rõ ràng, thành thử càng bực bội khó tiêu, vị đang nằm bên trong lại biết quá nhiều, mà miệng vàng khó mở, ngậm kín như bưng. Ba người bọn họ cũng thật là... khó tả.

"Ca ca, đó là... chim hải âu đúng không? Xem kìa! Nó đang bay về phía chúng ta!"

"Ừm, đúng là chim hải âu, trước đây muội thấy bao giờ chưa?"

Sở Yến lắc đầu: "Chưa thấy..." Nàng cẩn thận hồi tưởng, rồi nói, "Có lẽ... cũng đã từng thấy rồi, nhưng muội... không nhớ nữa."

Sở Hành Vân sờ trán nàng, vuốt mấy sợi tóc bị gió thổi bay xuống: "Không sao, thiên hạ còn có nhiều loài chim đáng yêu khác, sau này ca ca sẽ dẫn muội đi xem!"

Đang nói chuyện, bỗng nhiên, Sở Hành Vân phát hiện con chim hải âu kia... có gì đó bất thường...

Nó bay rất lâu, lại không hề vỗ cánh.

Sở Hành Vân nhanh chóng kéo Sở Yến quá, che chở nàng vào lồng ngực mình, mà thoắt cái, con chim hải âu kia đã bay vọt tới như tên bắn, chớp mắt sau đã tông thủng cửa sổ, lọt vào buồng trong...

Nguy rồi! Tạ Lưu Thủy đang ở bên trong!

"Sở Yến, muội đi trước đi."

Sở Hành Vân xoay người về tông cửa đi vào, chỉ thấy con chim hải âu kia đã rớt xuống đất, ngũ tạng đỏ lòm rơi vãi khắp đất, mà vẫn có món nội tạng như còn sống, co giật giữa đất, thình thịch như sắp vỡ...

Ngay sau đó, lớp niêm mạc bao quanh nổ tung, khói đen bốc lên nghi ngút, xen lẫn tiếng động mạnh, Sở Hành Vân nghe mà da đầu cũng bủn rủn...

"Vù vù vù..."

Phi huyết trùng!

Đây là biến chủng huyết trùng Cố gia mới phát minh ra, lúc đó y Mộ Dung rơi vào quỷ động, bị thứ này chơi cho chết đi sống lại. Có điều nay Sở Hành Vân mang thập dương trên người, thành ra không sợ, đang muốn giết chết chúng nó, lại bỗng phát hiện đám trùng đó không hề có ý định công kích, chỉ bay tản mạn vô hướng về khắp xung quanh, nhào vào quần áo, vải mành, củi khô, bấc nến...

Chớp mắt sau, lửa lớn đã bùng lên hừng hực!

Biến cố xảy đến trong nháy mắt, mà sau lưng màn lửa lại là Tiểu Tạ mới vừa khỏi bệnh.

Sở Hành Vân không hề chần chừ, dùng chân khí hộ thể xông thẳng vào bên trong, chân mới vừa bước, bỗng nhiên một luồng lực mãnh liệt đã chặn đứng y...

Tạ Lưu Thủy bổ nhào vào lồng ngực Tiểu Vân, ôm chặt lấy eo y, cứ thế đưa cả người y ra khỏi phòng, đáp xuống rừng cây bên cạnh quán trọ:

"Ngươi cầm tinh con thiêu thân hả? Nổi lửa không biết đường chạy ra ngoài tìm người cứu hỏa thì thôi, còn xông vào trong làm gì!"

"Ta tới cứu ngươi."

Tạ Lưu Thủy hôn y: "Ta lợi hại chứ, không cần ngươi cứu. Người có bị bỏng không?"

Sở Hành Vân lắc đầu, y giữ chặt Tiểu Tạ, lật qua lật lại săm soi, thấy người Tiểu Tạ không hề hấn gì, mới thầm thở phào nhẹ nhõm, Sở Yến đã gọi người đến cứu hoả, cứu kịp thời, chẳng bao lâu đã dập được lửa. Một hồi sau, ba người bọn họ hội hợp trong rừng cây.

Khách trọ đều bị dọa sợ túa ra ngoài, giờ đang túm tụm trước quán trọ.

"Xem tên cẩu nô tài ngươi làm việc đi! Chọn xó xỉnh xập xệ này ở, hại ta vướng phải chuyện xúi quẩy này!"

"Xin lỗi xin lỗi, nô tài đáng chết, xin lão gia trách phạt."

"Phạt gì nữa! Cút ra xa đi, nhìn thôi cũng chướng mắt..."

Sở Hành Vân nhìn về hướng giọng nói đó, chỉ thấy một gã có dáng người hùng dũng đang đứng ở đó, quần áo lụa là, song có thể đã bị lửa hun cho mặt xám mày xịt. Theo sau gã là một tên người hầu da dẻ nõn nà, vóc người rất cao, còn cao hơn cả chủ nhân, song lại bị dạy bảo rụt vai rụt cổ, vâng vâng thưa dạ không dám cãi lời.

"Vị đại gia này, ngài cũng hơi bị khó tính quá rồi đấy, ai đoán được chuyện như cháy nhà? Trong phúc có họa, trong họa có phúc, chưa biết chừng... ngài đang có chuyện tốt cũng nên." Một người phụ nữ luống tuổi phấn son dày, nói bằng giọng cao vút, từ người tỏa ra mùi hương son phấn rẻ tiền, khiến người xung quanh nôn nao.

"Ôi thôi, xin bà xin ông thương xót cho chúng ta, đừng có mỉa quán ta đây nữa! Mở quán trọ đã chẳng dễ gì, giờ còn bị cháy thành như vậy, không cứu hỏa thì thôi, đứng đó xỉa xói người ta làm gì!"

"Hứ! Ngươi nói năng kiểu gì đấy!" Bà cô luống tuổi đi tới túm lấy tiểu nhị, "Quán trọ của ngươi cháy, làm chúng ta sợ gần chết, giờ lại xoay ngoắt thành chúng ta không phải? Ngươi có ý gì!"

Chưởng quỹ nhìn cả quán đã cháy đen thui mà xót hết cả ruột, khóc không ra nước mắt, nghe ngoài quán nổ ra cãi cọ, bèn vội đến hòa giải: "Tỷ tỷ, thằng bé này không hiểu chuyện, nói xằng bậy, ngươi đừng chấp nó làm gì..."

Sở Hành Vân nhòn sang hướng khác, chỉ thấy bên trái quán trọ là một thiếu niên đang đứng, mặt mày bực dóc đá tường, căm tức nói:

"Ta không muốn ở đây! Chúng ta chuyển sang nơi khác đi, hừ! Ngươi chẳng bảo sẽ dẫn ta ra biển chơi còn gì? Đêm nay chúng ta cắm trại ở bãi cát đi, giờ ra đó luôn."

Người đứng phía sau có lẽ là anh thiếu niên nọ, đang kéo hắn lại, trầm giọng nói: "Không cho đi lung tung."

Còn có hai vị khách thương tay xách nách mang: "Nguy hiểm thật nguy hiểm thật, may mà hàng hóa chúng ta đều không sao!"

"Mở ra kiểm tra coi! Đừng để xảy ra sơ suất gì, quán trọ đang yên đang lành lại cháy là sao, không hiểu nổi..."

Lão gia và cậu hầu, bà cô luống tuổi, thiếu niên và huynh trưởng, hai vị khách thương, chưởng quỹ và tiểu nhị, ở đây chỉ có đúng những người này.

Một trận hỏa hoạn đã lùa hết người trong quán trọ ra ngoài.

Sở Hành Vân nhìn về hướng con chim hải âu kia bay ra, chắc chắn hướng đó vẫn còn một kẻ đang âm thầm theo dõi bọn họ.

"Đừng nhìn nữa." Tạ Lưu Thủy truyền âm nhập mật, "Ngươi xem người khác, người khác cũng đang xem chúng ta."

Sở Hành Vân cũng vận chân khí, âm thầm hỏi: "Vậy ngươi tính thế nào?"

"Ta? Đi một bước xem một bước thôi, còn nên làm gì nữa đây."

Sở Hành Vân thầm cau mày: "Ngươi vẫn đóng vai Lâm Thanh Hiên sao? Ngươi còn chẳng mang mặt nạ da người nữa mà."

"Chậc, ngươi chẳng hiểu gì hết, chưa bao giờ nghe câu phản phác quy chân, người kiếm hợp nhất à? Ta chính là dịch dung ở cảnh giới cao nhất, tức là người mặt hợp nhất, không cần đeo gì cả, ta chỉ cần đứng ở đây, đã là Lâm Thanh Hiên."

Sở Hành Vân suy nghĩ rồi ngộ ra ý trong lời hắn: "Lâm Thanh Hiên thật đã chết rồi?"

"Thông minh lắm. Hơn nữa, người này không cha không mẹ, không vợ không bạn, âm dương công vừa khó luyện vừa hẻo lánh, hắn đã ẩn cư luyện công bao năm, đương nhiên cũng sẽ chẳng có ai gặp hắn bao giờ. Ngươi soi kỹ mặt ta mà xem, dù ta không đeo mặt nạ da người, nhưng ta có hóa trang đấy, ngươi thấy có điểm nào hơi khác trước đó không?"

Sở Hành Vân liếc mắt nhìn: "À, đúng, vết sẹo của ngươi biến mất rồi."

"..." Tạ Lưu Thủy hơi câm nín, "Ta không muốn nói cái đó. Ngươi nhìn kỹ ngũ quan của ta đi, mắt này, lông mày này..."

Sở Hành Vân dí sát mặt vào nhìn, nghiêm túc săm soi hắn. Tiểu Tạ hí hửng mừng thầm, đang chờ Vân Vân khen mình: Ngươi đẹp hơn trước! Ai ngờ, Sở Hành Vân nhìn một lúc lâu, lại chỉ nghẹo đầu nói:

"Có khác gì đâu."

"... Thôi bỏ đi."

"À, ta biết rồi, ngươi không che vết sẹo trên má trái hoàn toàn, mà vẫn để lại vết mờ."

Tạ Lưu Thủy nhìn trời bất đắc dĩ, hạ đan điền xuống, không truyền âm nhập mật nữa. Sở Hành Vân kéo hắn sang, mở miệng nói: "Sao ngươi không nói gì?"

"Ta không vui, ngươi còn chẳng buồn nhìn kỹ ta, không biết mặt ta có gì thay đổi!"

"Rõ ràng là ngươi giận lẫy ta, không thay đổi gì, còn bắt ta phải tìm."

Tạ Lưu Thủy bị y chọc cười, bèn xoa xoa Tiểu Vân, Sở Hành Vân không chịu tha, tiếp tục truyền âm nhập mật, hỏi: "Lúc ngươi đóng giả Bất Lạc Bình Dương, má trái có một vết sẹo thật dài, Lâm Thanh Hiên lại không có, sao giờ không che hẳn đi, còn để lại vết mờ làm gì?"

"Ngươi không biết tính cách Lâm Thanh Hiên.  m dương công, hút âm bổ âm, hắn ỷ dung mạo mình ưa nhìn, bèn trêu chọc cô nương khắp nơi, nợ phong lưu chất thành đống, các cô nương vừa yêu vừa hận hắn, lại không dám lấy mạng hắn, thế là đành cào mặt hắn cho bõ. Hắn tự kieu dung mạo xuất chúng, tìm thuốc thần khắp nơi trị liệu, song trên mặt vẫn còn dấu vết lờ mờ."

Sở Hành Vân gật gù: "Hóa ra là như vậy."

Tạ Lưu Thủy thấy Tiểu Vân tin thật, liền bật cười: "Ngươi tin thật à? Ta bịa ra mà."

Sở Hành Vân ngờ vực nhìn hắn.

Đúng lúc này, tiểu nhị đứng ở cửa hét toáng lên: "Gian phòng bén lửa là của vị khách nào? Còn ai chạy từ trên tầng xuống nữa không?"

Tạ Lưu Thủy đẩy Sở Hành Vân: "Đi, chúng ta đi ra đi..."

Sở Hành Vân vẫn còn muốn hỏi thêm vài câu, Lâm Thanh Hiên kia rốt cuộc là thế nào, nhưng y mới bước ra, ánh mắt mấy kẻ trước quán đều đã dồn sang, y hết cách, đành phải đáp: "Tiểu nhị! Là gian phòng ta bén lửa..."

Y đang rảo chân bước ra ngoài, lại nghe thấy Tạ Lưu Thủy truyền âm nhập mật nói: "Vân Vân, người khác diễn kịch, chúng ta cũng diễn kịch thôi. Ta nói cho ngươi biết, tên Lâm Thanh Hiên này có một tật xấu..."

Sở Hành Vân đang nghe, Tạ Lưu Thủy đi phía sau bỗng nhiên trượt chân ngã một cái...

Sở Hành Vân nhanh chóng xoay người về đỡ hắn, Tạ Lưu Thủy thuận thế ngã vào lòng, vùi mặt vào lồng ngực y nói:

"Hắn đoạn tụ."

Ngay sau đó, Lâm đoạn tụ ngẩng đầu lên, trước mặt toàn bộ người đứng ở cửa quán trọ, dùng giọng nũng nịu yếu ớt nói: "Sở ca, cảm ơn ngươi."

Sở Hành Vân nghe mà thắt lưng bủn rủn, Tiểu Tạ giơ tay vịn vào vai y, cố gắng đẩy xuống lấy đà dựng thẳng người dậy, mà mới chống được nửa, đã lại "ai dô" rồi gục vào lồng ngực y tiếp.

Sở Hành Vân vội hỏi: "Ngươi làm sao vậy?"

Tiểu Tạ chau cặp mày đẹp, hai con mắt nhìn đăm đăm vào Sở Hành Vân, trên mặt vừa có nét nhu mì, rồi cũng lại đáng thương:

"Sở ca, hình... hình như ta bị trật chân rồi."

"À, vậy thì..." Sở Hành Vân phối hợp, "Vậy để ta bế ngươi đi."

"Ừm nhưng mà? Thế thì... không hay lắm đâu."

"Có gì mà không hay." Sở Hành Vân mỉm cười, xong câu bèn luồn tay xuống dưới gối hắn, cứ thế nhấc bổng Tạ đoạn tụ lên, bế hắn vào trong phòng.

Người đứng trước cửa quán trọ đều trừng lòi con ngươi.

Người phụ nữ luống tuổi kia than eo éo: "Thanh niên ngày nay đúng là... nhăng nhít bát nháo! Ban ngày ban mặt mà dám làm vậy! Thực sự không tài nào chịu được!"

Chưởng quỹ vẫn hiên ngang đi đến dửng dưng như không, rồi hỏi: "Vị khách kia, gian phòng của ngươi vì sao lại nổi lửa?"

Sở Hành Vân chưa kịp trả lời, Tiểu Tạ trong lồng ngực y đã tranh trước: "Không liên quan tới Sở ca, tất cả là lỗi... của ta, ta có vài món... quần áo không cần nữa, nên muốn đốt..."

"Ơ vị khách này! Ngài đừng làm vậy chớ! Quần áo không cần nữa thì vứt đi thôi! Đốt đi làm gì!"

"Vứt?" Tiểu Tạ hoảng sợ, rồi liếc mắt nhìn Sở Hành Vân đầy ẩn ý, sau đó cúi đầu, nhỏ giọng nói, "Quần áo đó đã ô uế rồi... không vứt đi được, ngộ nhỡ bị người khác nhìn thấy... thì... xấu hổ lắm..."

Chưởng quỹ liếc mắt nhìn tên tiểu bạch kiểm đang gục vào lồng ngực người kia, nghĩ bụng ngươi mà cũng biết xấu hổ? Có điều, hắn vẫn dùng vẻ ôn hòa nói: "May mà chỉ đốt tới vật, không đốt phải người, bằng không... sao quán ta gánh trách nhiệm được! Ai dà, tiếc gian phòng kia thật... năm nay coi như ta làm được bao nhiêu đều mất trắng..."

"Chưởng quỹ yên tâm." Sở Hành Vân nói, "Chúng ta sẽ bồi thường theo giá."

Trước mặt mọi người y lại phải ôm Tạ Lưu Thủy như vậy, chỉ cảm thấy như đang ôm một củ khoai lang bỏng tay, còn ôm thế này tiếp, nhất định sẽ đỏ mặt tới mang tai, bèn nhanh chóng hỏi chưởng quỹ: "Có thể tìm hộ ta gian phòng sạch sẽ khác không? Rộng rãi một chút, đủ ba người."

Tiểu nhị thu dọn phòng, Sở Hành Vân ôm Tạ Lưu Thủy, dắt Sở Yến vào trong, vừa vào cửa, y đã chạy vào buồng trong hất Tiểu Tạ xuống giường: "Đứng trước hàng trăm con mắt, ngươi có thấy ngượng không!"

Tạ Lưu Thủy ngồi dậy, cười nghiêng ngả: "Sợ gì, thú vị mà! Ngươi không hiểu, âm dương công, dương công khó luyện hơn âm công, Lâm Thanh Hiên đã luyện thành âm công từ lâu, song dương công lại mãi vẫn không thể tinh tiến, sau đó hắn mới phát hiện ra có thể hút dương bổ dương, từ đó sinh ra mê long dương. Hiện tại, ta - Lâm Thanh Hiên - bám đùi nam tử dương nhất thiên hạ! Hắn vừa mới tang vợ, tên tiểu bạch kiểm là ta đã thừa lúc nhà vắng mà vào, trở thành tiểu tình nhân của hắn. Sau đó, Sở hiệp khách tuổi trẻ, một đêm nào đó, say rượu loạn trí, bất chấp làm ta, không khéo, ngày hôm đó lại trùng hợp chính là ngày ta luyện âm công, dẫn đến âm công ta mất sạch. Ngươi xem đi, hợp tình hợp lẽ chưa!"

Sở Hành Vân  nghe thấy hình như cũng có lý: "Sau... sau đó là có thể quang minh chính đại..."

"Đúng! Không chỉ có quang minh chính đại, mà còn phải phát dương quang đại! Sau này chúng ta sẽ phải sến súa khanh khanh ta ta trước mặt người khác. Thân phận của ta bây giờ là Lâm Thanh Hiên, mà Lâm Thanh Hiên lại là tiểu tình nhân của ngươi, hai ta dính chặt không rời, ngươi nhất định phải phối hợp với ta. Chỉ là... thanh danh của ngươi sẽ trở nên tồi tệ. Ngươi mới vừa đến chết không rời với Lưu Vân cô nương, loan truyền khắp giang hồ, kết quả là hài cốt thê tử chưa nguội, ngươi đã dây dưa không rõ với Lâm Thanh Hiên. Nhưng mà không sao, chúng ta diễn cho người trong cuộc xem, người trong cuộc chỉ thích bàn lợi ích, không thích bàn luận thị phi, đã vậy còn nước giếng không phạm nước sông với giang hồ bạch đạo, nên sẽ không sao cả."

Sở Hành Vân ngồi trên mép giường thở dài: "Vậy tiếp theo ngươi định thế nào? Lúc nào... đi bí cảnh kia?"

Tạ Lưu Thủy nhìn ra bầu trời ngoài cửa sổ, mây mù ảm đạm chùn vạn dặm, rồi nói:

"Sắp rồi."

Tạ Lưu Thủy và Sở Yến nghỉ ngơi trong gian phòng mới, Sở Hành Vân thì đi xem xét gian phòng bị cháy khét, con chim hải âu kỳ quặc cùng với phi huyết trùng bên trong đều đã bị thiêu cháy không còn dù chỉ là vụn. Y nhìn qua lan can ra bên ngoài, một cánh rừng, nối dài với vài dãy núi, cuối cùng là biển.

Con chim hải âu này... rốt cuộc là được ai thả tới? Phóng hỏa như vậy là có ẩn ý gì? Lẽ nào, quán trọ y chọn bừa... cũng có vấn đề gì sao?

Sở Hành Vân không nghĩ ra, xem xong liền trở về với Tiểu Tạ và muội muội, Tạ Lưu Thủy nhìn y như vậy thì bật cười:

"Ngươi đã là một đám mây trải qua mưa gió rồi mà sao vẫn còn sợ sệt như vậy? Xe tới trước núi ắt có đường, đừng lo nghĩ vớ vẩn. Nên tới, chạy cũng không thoát."

Ba người ở trong phòng một ngày, chỉ đến giờ cơm tối, mới gọi tiểu nhị mang đồ ăn lên, ăn uống no đủ đi ngủ, Sở Hành Vân ôm Tạ Lưu Thủy, lòng ân ẩn cảm giác đây chỉ là bình yên trước bão.

Đêm khuya thanh vắng, cú kêu thê thiết, nghe mà rùng mình. Sở Hành Vân bị đánh thức, mở mắt ra nhìn, lại phát hiện Tạ Lưu Thủy cũng đang nhìn mình, Tiểu Tạ chỉ tay xuống dưới lầu, ra dấu "xuỵt".

Hai người lẳng lặng nghe ngóng, màn đêm thanh u bị tiếng cú kêu xé rách, từng con chim nối đuôi nhau kêu thét, còn văng vẳng cả tiếng bước chân từ từ đi ra xa...

Đợi cho xung quanh yên ắng trở lại, Sở Hành Vân và Tạ Lưu Thủy bèn phóng vèo xuống giường, đánh thức Sở Yến. Sở Hành Vân đẩy cửa phòng ra, giả vờ nói:

"Hầu bàn, tiểu nhị! Đưa hai đĩa đồ ăn khuya lên!"

Không ai trả lời.

Sở Hành Vân đi xuống lầu: "Tiểu nhị? Chưởng quỹ?"

Tầng một vắng tanh.

Sở Hành Vân quay đầu lại liếc mắt ra hiệu, Tạ Lưu Thủy bèn đề khinh công, lập tức ngó từng gian phòng một, rồi lắc lắc đầu.

Toàn bộ quán trọ đều rỗng tuếch...

Người đi đâu hết.

Sở Hành Vân cau mày: "Bọn họ đi đâu cả rồi?"

Tạ Lưu Thủy cười nói: "Còn có thể đi đâu nữa? Dọc hành trình này, ngươi nghe thấy có nơi nào liên quan tới vật trong cuộc?"

"... thôn Vô Quy?"

"Đi thôi, bọn họ hành động, chúng ta đừng tranh trước, nhưng cũng đừng bị tụt lại."

Ba người đi một mạch về hướng đông, tới thẳng làng chài.

Mấy ngày trước, ba người bọn họ tới thôn này tìm miếu Hồ Tiên, nay đã là lần thứ hai, quen đường quen nẻo. Sắp tới nơi, Sở Hành Vân mở miệng hỏi: "Trước kia ngươi từng nghe chuyện về thôn này chưa?"

"Ta chưa nghe bao giờ. Nhưng ta biết bí cảnh giấu ngoài khơi, nếu như đã phải ra biển, vậy thì xuất phát từ làng chài cũng xem như hợp lý."

Tiếng sóng vỗ càng ngày càng gần, hơi nước ẩm ướt phả mùi tanh mặn tới. Làng chài nho nhỏ,  đác vài căn nhà hoang, tối đen thùi lùi như từng con trùng cánh cứng.

Chỉ có một đám người ngồi xung quanh đống lửa trên bãi cát.

"Ai ở đằng đó? Đi ra đây!"

Sở Hành Vân và Tạ Lưu Thủy nhìn nhau, rồi thản nhiên đi tới, Sở Yến bám sát bọn họ.

Lão gia có cậu hầu đi kèm bèn bật cười hỏi: "Ngươi thì sao? Đưa tình nhân tản bộ tới tận nơi này?"

Sở Hành Vân làm mặt dửng dưng: "Câu này phải do ta hỏi mới đúng? Mọi người để quán trọ trống không, chạy tới làng chài này làm gì? Ồ, chưởng quỹ, tiểu nhị, các ngươi cũng ở đây sao?"

Người phụ nữ luống tuổi kia bỗng đứng dậy, đổi giọng: "Việc đã đến nước này, tới đây làm gì, tất cả mọi người đều thừa hiểu, tội gì phải úp úp mở mở nữa." Nói rồi, nàng lột mặt nạ da người xuống, để lộ dung nhan mỹ lệ bên dưới, "Hàn gia, Hàn Thanh Y, tên giả là Hàn Nguyệt Tri. Chư vị là các nhà nào? Xin hãy báo tên họ."

Sau một khoảng lặng, tên hầu đứng sau lão gia kia thẳng lưng, thổi một tiếng huýt sáo, tức thì, một con chim bách linh đen đầu phượng đáp xuống bả vai hắn:

"Cố gia Tam thiếu, Cố Yến Đình.

Lão gia phía trước hắn cũng lộ mặt: "Cố gia nhị thiếu, Cố Thịnh Đình."

"Hóa ra là Nhị thiếu gia, thực sự đã thất kính rồi."

Cố Thịnh Đình nhìn chưởng quỹ: "Ngươi là..."

Chưởng quỹ lắc mình biến hóa, khớp xương vang thành tiếng lục cục, cả người lập tức cao thêm nửa cái đầu.

Súc cốt công...

Hắn lột mặt nạ xuống, lộ ra một khuôn mặt hết sức phổ thông, miệng nói: "Cố gia, Cố Tuyết Đường. Nhị thiếu gia, ngưỡng mộ ngài đã lâu."

Cố Thịnh Đình nghe mà chẳng hiểu sao, hắn không chức không quyền, ngưỡng mộ hắn đã lâu làm gì. Phụ thân mặc dù nắm chức vị gia chủ, song mọi chuyện rối rắm trong cuộc đều quẳng cho Tam đệ Yến Đình đi lo liệu, con trai ruột là hắn ngồi không, có muốn ngưỡng mộ đã lâu, cũng là hắn ngưỡng mộ uy danh Cố gia đệ nhất đường chủ mới phải.

Cố Tuyết Đường nói câu này chỉ là muốn lợi dụng Nhị thiếu hòng dìm nhuệ khí của Tam thiếu, có ý không đặt đứa con riêng như hắn vào mắt. Có điều, Cố Yến Đình thích nhất Nhị ca, cả Cố gia chỉ có mình Nhị ca đối xử tốt với hắn, giờ nghe thấy Cố gia đệ nhất đường chủ Cố Tuyết Đường lại ngưỡng mộ Nhị ca hắn, trong lòng lại hết sức mừng rỡ.

"Khuôn mặt này của Cố đường chủ..." Tiểu nhị mở miệng, "Chắc không phải mặt thật đúng không."

Cố Tuyết Đường mỉm cười: "Chức vị cần thiết, xin thứ lỗi."

"Aiii, Cố thị các ngươi gia nghiệp rộng lớn, người tới cũng nhiều, tốt thật. Ta đây chỉ có một thân một mình." Tiểu nhị kia kia thở dài, rồi đưa tay vuốt nhẹ qua hàm dưới, xé ra lớp màng mỏng, cằm chẻ, môi có đường rãnh mờ mờ, mày như núi xa, cười rộ lên tuấn tú, hắn ôm quyền nói, "Tề gia, Tề Thiên Lục."

"Ồ? Tề gia chỉ có mỗi một mình ngươi sao?" Cố Tuyết Đường hỏi, "Tề ngũ Tề lục nhà các ngươi đâu?"

"Tề ngũ gia và Tề lục gia là thiếu gia bổn gia, ta nào biết được hành tung?" Tề Thiên Lục quay đầu, hỏi vị thiếu niên lang kia, "Hai vị là.."

Anh trai thiếu niên kia xé mặt nạ da người xuống, nói: "Thị vệ Vương gia, Triển Liên. Vị này là Vương Tuyên Sử."

Sở Hành Vân cả kinh, Vương Tuyên Sử là con độc đinh của Vương gia, tiểu thiếu gia độc nhất toàn tộc, sao có thể để hắn tới chỗ như thế? Lẽ nào... cha mẹ hắn gặp phải chuyện gì? Hay là, Vương Tuyên Sử lớn rồi, gia đình hắn chuẩn bị cho hắn kế thừa chuyện trong cuộc, cho nên mới đưa hắn ra ngoài rèn luyện?

Khuôn mặt Vương Tuyên Sử vẫn bình tĩnh, không nói câu nào, hai mắt thi thoảng lại liếc liếc sang Hành Vân ca, trong lòng hắn, Hành Vân ca là người lợi hại nhất trên đời, đứng cạnh Hành Vân ca chắc chắn sẽ an toàn...

Hắn còn chưa nghĩ xong, đã thấy hai khách thương vác theo bọc hàng đứng ngay cạnh Hành Vân ca của hắn, rồi nói:

"Tống gia, Khải Đông, Khải Chấn. Thêm cả... Sở hiệp khách."

"Ơ kìa ơ kìa, gượm đã!" Tạ Lưu Thủy đóng giả Lâm Thanh Hiên, kéo cánh tay Sở Hành Vân, ngúng nguẩy, "Hai ngươi có ý gì đấy? Tại sao Sở hiệp khách lại tính vào Tống gia các ngươi!"

"Sở hiệp khách cũng giống chúng ta, từ nhỏ đã sinh sống ở Tống phủ, luôn kề cận Đại thiếu gia, lại là bạn thân nhất của thiếu gia, sao không thể tính?"

"Ha ha." Tạ đoạn tụ ôm chặt Sở Hành Vân, "Bạn thân nhất cái gì, y còn là tình nhân của ta đây này! So sánh thử xem ai thân hơn ai! Sở ca, ngươi nói đi, ngươi chọn bọn họ hay chọn ta?"

Sở Hành Vân: "..."

Khải Đông cau mày nói: "Vị huynh đài này, xin ngươi tự trọng."

"Tự trọng? Các ngươi mới nên tự trọng! Lâm Thanh Hiên ta còn chẳng dám nói y là người nhà họ Lâm ta, các ngươi đã dám nhận xằng Sở hiệp khách thành người nhà họ Tống ? Dựa vào đâu?"

Khải Chấn: "Lẽ nào Sở hiệp khách lại coi như người nhà ngươi ?"

"Thôi, Sở hiệp khách tính vào Sở gia nhà y." Cố Tuyết Đường nói, "Tống gia các ngươi chết hết rồi sao? Còn phải tranh giành đàn ông với tên tiểu bạch kiểm này làm gì. Này, ngươi thuộc nhà nào?"

Tạ Lưu Thủy nói: "Lâm Thanh Hiên, Tiết gia."

Tất cả đều lấy làm kinh nghi, Lâm Thanh Hiên nghe đâu là truyền nhân âm dương công, vì luyện dương công mà có đam mê đoạn tụ, luôn dây dưa không rõ với đàn ông. Có điều, chưa ai nghe thấy chuyện hắn đầu quân cho Tiết gia. Mà Tiết vương gia thích thu nạp kỳ tài dị sĩ khắp thiên hạ, nhân thủ cũng thuộc hạng hỗn tạp nhất, chưa biết chừng lại có cả tên gay lọ này thật.

Tạ gay gay kéo tay Sở Vân Vân ngồi xuống bên đống lửa: "Dịch chút đi, nhường chỗ ngồi cho bọn ta..."

Sở Hành Vân đảo mắt một vòng, trong cuộc vốn có tám nhà, Hầu gia Mục gia đã diệt môn, Lý gia cũng diệt môn, còn lại sáu nhà, thêm vào Tề gia mới nhập cuộc, tổng cộng bảy, trước mắt đã có Hàn gia, Cố gia, Tề gia, Vương gia, Tống gia, Tiết gia...

Tề Thiên Lục hỏi: "Triệu gia không có ai đến là vì sao?"

"Ai nói không đến!"

Sóng lớn vỗ bờ, xô vào vách đá ngầm, trên đầu sóng cao nghểnh là một chiếc thuyền con dựng ngược, Triệu Lâm Đình nhón mũi chân đáp xuống đầu thuyền, nhảy khinh công lên bờ, mặc cho sóng dữ ngút trời đập nát con thuyền sau lưng.

Nàng không lên bờ, chỉ đứng trên bãi đá ngầm cạnh biển, dùng hai ngón tay bốc thứ gì đó quăng về phía bọn họ:

"Chư vị tự xem đi."

Sở Hành Vân rướn sát tới nhìn, là một mảnh vảy...

Vảy rắn.

"Xin hỏi Triệu cô nương phát hiện thứ này ở đâu?"

Triệu Lâm Đình chỉ ra góc đông nam ngoài biển: "Đằng kia. Trời tối quá, không rõ ngoài biển thế nào, ta chưa tiến vào, chuẩn bị trời sáng mới đi."

Tuy nàng nói như vậy, song hứng thú đã bị khơi lên, không đi sao chịu nổi. Hơn nữa các nhà đều ôm lòng ngờ vực, Triệu Lâm Đình nói rằng nàng chưa tiến vào, có trời mới biết nàng vào hay chưa, có phát hiện ra gì nữa mà cố ý giấu không...

Định trước đêm nay khỏi nghỉ ngơi, mọi nhà đều nóng lòng muốn thử, ai nấy đều mượn cớ buồn ngủ tìm chỗ nào đó chợp mắt, song kỳ thực đều đang quay đầu phóng ra biển, chạy tới nơi phát hiện được vảy rắn, tìm hiểu thực hư.

"Chúng ta đừng vội, cứ từ từ xem kỹ hẵng tính. Hai người buồn ngủ chưa? Trong thôn có mấy căn nhà cũ, hai người nghỉ đi, ta gác đêm."

"Sở Yến đi ngủ, ngươi và ta thay phiên gác."

"... Thôi được."

Mười năm lưu vong sinh nhai, Tạ Lưu Thủy thực ra đã quen cảnh giác, có ngủ hay không cũng chẳng khác gì. Song Sở Hành Vân sống yên lành mười năm, chỉ cần thiếu ngủ một đêm, sợ là hôm sau sẽ mệt. Nhưng rồi, Tạ Lưu Thủy nghĩ thầm, nếu hắn khăng khăng đòi gác đêm một mình, Sở Hành Vân chắc chắn sẽ không chịu.

Ba người đi vào mấy căn nhà hoang, không có giường, chỉ đành lấy ít cỏ khô đệm ngủ.

Một canh giờ trôi qua, Sở Yến đã ngủ, ngoan ngoãn nhắm nghiền hai mắt. Sở Hành Vân bò dậy, đổi ca với Tạ Lưu Thủy:

"Ngươi đi nằm một lúc đi."

Tạ Lưu Thủy miệng ừ, lại chẳng chịu đi, hắn dụ Sở Hành Vân nằm vào lồng ngực mình: "Ta vẫn chưa buồn ngủ, chỉ thấy hơi lạnh, không thì... ngươi để ta ôm ngươi, ngươi gác đêm, còn ta ngủ."

"Được."

Người chỉ cần buồn ngủ sẽ không thể nằm xuống, một khi đã nằm xuống, có muốn tỉnh táo cũng sẽ thiếp đi. Tạ Lưu Thủy cứ tưởng Sở Hành Vân nằm vào trong lòng hắn sẽ càng buồn ngủ hơn, chẳng mấy chốc lại thiếp đi.

Nào ngờ, Sở Tiểu Vân đúng là buồn ngủ, mà bất kể thế nào cũng trợn to mắt, không chịu ngủ.

Tiểu Tạ chỉ đành ôm Vân như vậy, hắn cảm thấy ấm áp quá, sảng khoái quá, nhưng rồi ôm quá lâu... quá ấm, người bắt đầu rục rịch:

"Sở Sở, ta lạnh quá, ngươi biết không? Trên người ngươi có một chỗ ấm cực, ta vào đó sưởi ấm được không? Ta hứa chỉ đút vào thôi, không di chuyển gì hết."

Sở Hành Vân đã mệt rã rời, chỉ mơ mơ màng màng đáp:

"Ờ... được chứ."

Thế là y giang cánh, nhét bàn tay lạnh băng của Tiểu Tạ vào dưới nách.

Tiểu Tạ: "..."

Thời điểm Sở Hành Vân tỉnh dậy, đêm đã cởi giáp đen, ve sầu lột xác, thành một màu trắng phau phau.

"Ngươi dậy rồi à?"

Sở Hành Vân thấy mình đang nằm trong lòng Tạ Lưu Thủy: "Ta... ngủ gật à? Ngươi gác nguyên đêm?"

"Không, ngươi tỉnh dậy một lần thay ca cho ta, gác xong ngươi mới ngủ. Còn sớm mà, ngủ thêm lúc nữa đi?"

Sở Hành Vân lắc đầu, y nhìn ra ngoài phòng, thời khắc ngày đêm giao tranh, trời xanh biển bạc, sóng trắng xóa như hoa tuyết xô vào bờ, thành lớp lớp hàng hàng trên bãi cát.

"Ngủ nữa sẽ không ngắm được mặt trời mọc."

Y nắm tay Tạ Lưu Thủy:

"Ta vẫn chưa được cùng ngươi ngắm mặt trời mọc."

"Được." Tiểu Tạ tựa trán lên trán Sở Hành Vân, cà cà: "Nhưng giờ mới tờ mờ sáng, chi bằng đi tìm ít thức ăn đã? Ta thấy sườn núi phía sau trồng nhiều đào lắm."

Sở Hành Vân gật đầu, y gọi Sở Yến dậy, ba người đều có võ công, đề khinh công một cái là như cưỡi mây đạp gió, chẳng mất bao lâu đã đáp xuống sườn núi sau làng chài.

Ngọn núi này không cao, cũng chỉ có người miền biển mới gọi nó là "núi" được, còn dưới con mắt của Sở Hành Vân, đây chỉ xem như cái gò đất. Rừng đào trên núi rất rộng, cây nào cây nấy sai quả, trĩu cong cả cành. Bên cạnh rừng đào là dòng suối róc rách chảy, mát rượi ngọt lành. Ba người hái đào xong, tới đó rửa mặt súc miệng, Sở Hành Vân và Sở Yến đang chuẩn bị ăn, đúng lúc ấy, Tạ Lưu Thủy lại rút từ trong tay áo ra một cái lược gấp, nhìn xuống nước chải đầu.

Suối tóc đẹp như mây, chiếc lược nhỏ như ngồi cầu trượt, trượt phát tới đuôi tóc.

"..." Sở Hành Vân thấy mà sợ, "Ngươi... ngươi còn mang theo thứ này bên người?"

Tạ Lưu Thủy liếc mắt nhìn y, rồi nói như lẽ dĩ nhiên: "Chẳng lẽ không? Lâm Thanh Hiên sống câu nệ lắm, ta xem mèo vẽ hổ, đương nhiên phải bắt chước răm rắp."

"Nhưng mà... dù sao ngươi cũng chỉ đang đóng giả thôi mà, nơi này ngoài chúng ta ra đâu còn ai nữa, tội gì phải diễn kịch.

"Chậc, ngươi tự nghe mình nói xem, chả chuyên nghiệp gì sất. Dịch dung giả mạo, thực chất, giỏi hay kém không phục thuộc vào tấm mặt nạ da người, mà phụ thuộc vào ngươi có tin hay không. Chính ngươi còn chẳng tin là thật, ngươi bảo người khác phải tin ngươi thế nào? Trước mặt, sau lưng người khác cũng đều phải giữ nguyên dạng, giơ tay, nhấc chân đều phải tập trung. Aiiii, ta thấy cả đời này ngươi cũng chẳng đóng giả người khác được đâu, cho dù có cho ngươi đeo mặt nạ da người tốt thế nào, ngươi cũng tất lộ."

"Ồ, nói như vậy thì mỗi lần đóng giả ai, ngươi sẽ phải bỏ công sức đi tìm hiểu hắn, học theo nhất cử nhất động của hắn, phải không?"

"Phải."

Sở Hành Vân vốn nghe đã thấy ghen, Tạ Lưu Thủy còn dám bảo phải! Giờ mặt lại càng tối tăm hơn, y thấy Tiểu Tạ không hề tự ngộ ra, vẫn còn đang mặt mày hớn hở kể lại rằng mình phải nhìn gương tập luyện thế nào, luyện bao lâu... Sở Tiểu Vân cúi đầu bóc đào, mặc kệ hắn.

"Này, ngươi còn nghe không đấy? Sở Sở, Sở Sở ngoan..." Tạ Lưu Thủy đi tới, bỗng nhiên hiểu ra được điều gì, bèn cười tít mắt khom người xuống, hỏi, "Tiểu Vân Vân, ngươi ghen đấy à?"

Sở Hành Vân ngồi dưới tán cây, bóc xong một quả đào rồi tự ăn luôn, lười nhấc cả mí mắt lên, chỉ rầu rĩ nói:

"Ta không ghen."

Càng nói không thì càng là có. Tạ Lưu Thủy mỉm cười, không nói câu nào mà ngồi xuống cạnh y, cúi đầu cắn một miếng đào của Tiểu Vân.

Ngọt thật.

Sở Hành Vân lập tức cau mày: "Nhổ ra!"

Nước đào ứa ra, ngọt lịm như mật, nào có chuyện ăn vào còn nhè ra nữa, Tiểu Tạ ấm ức: "Ngươi đúng là ki bo, chỉ ăn của ngươi một miếng đào, ngươi đã quát ta."

"Không phải vì thế..." Sở Hành Vân thở dài, "Ngươi ăn đào của ta, đây là điển cố gì, ngươi không biết sao?"

"Cũng vì biết, nên ta mới ăn đào của ngươi."

"Đồ ngốc." Sở Tiểu Vân nhìn hắn đầy bất lực, "Phân đào đoạn tụ, mấy điển cố đó không một cái nào kết cục có hậu hết! Mau nhổ đào ra đi."

Tạ Lưu Thủy ngây ra, rồi bật cười: "Không vấn đề gì, chúng ta chỉ cần làm khác điển cố là kết cục xấu sẽ không ứng nghiệm."

"Không giống thế nào?"

"Chẳng hạn như... ăn đào xong hôn một cái."

Tạ Lưu Thủy nghiêng người hôn y...

Vầng dương ló mặt khơi, chiếu đỏ cả mảng trời.

Ô kim phi lam, hà yểm âu lộ, bích ba vựng phi hồng, quang chiếu xử, tứ phương tân phân sắc, đô hội nghê sam.

Sở Yến ngồi một bên chỉ dịu ngoan nhìn hai người, cảm thấy đào trong miệng cũng không ngọt bằng.

Hôn xong, Sở Hành Vân đẩy hắn ra, nhỏ giọng nói: "Muội muội ta vẫn đang ở đằng kia kìa..."

"Thôi bớt, muội muội ngươi còn nhìn ít à, hôn thêm một lần nữa đi?"

"Lượn đi." Sở Hành Vân xách Tiểu Tạ qua một bên, Tạ Lưu Thủy không cam lòng, lại dán đến, "Vậy ngươi không cho ta hôn thì để ta chải đầu cho ngươi, được chưa?"

"... Vậy cũng được."

Sở Hành Vân ngồi dưới tán cây, bóc mấy quả đào tươi mọng, Tiểu Tạ ngồi sau lưng y, rút cái lược gấp ra, răng lược cắn vào mái tóc Sở Hành Vân, lướt nhẹ...

Bị kẹt.

Tạ Lưu Thủy kéo mạnh tay hơn...

Cái lược vẫn bị kẹt, không nhúc nhích nổi.

"Ngươi xem ngươi đi, tóc tai rối thành thế này! Ngày thường không biết chăm sóc gì hết."

Sở Hành Vân nghĩ bụng đàn ông đàn ang ai lo chăm sóc tóc tai. Tiểu Tạ không kéo được lược, chỉ đành dùng một tay giữ tóc y, một tay nắm lược, cố giật nhè nhẹ, mạnh hơn lại sợ Sở Hành Vân đau, nhẹ thì lược không chải nổi, vật lộn mệt bở hơi tai, cuối cùng cũng chải mượt được tóc Sở Hành Vân.

"Tự ngươi nhìn tóc tai mình đi, thô ráp cứng đơ, khô xơ chẻ ngọn, còn hay rối nữa! Tóc ngươi dài như vậy, phải chăm chải đầu chịu khó gội đầu, gội xong phải thoa tinh dầu..."

Sở Hành Vân lười nghe Tiểu Tạ chia sẻ kinh nghiệm dưỡng tóc, giật phắt lược, đi tới chỗ Sở Yến chải đầu cho muội muội.

Sợi tóc muội muội rất mỏng, quá yếu đuối mong manh, còn không đen bóng nữa, Sở Hành Vân nghĩ thầm, ngày sau về nhà phải cho muội muội ăn nhiều chè vừng.

Tiểu Tạ nép sau lưng Sở Hành Vân, dáo dác xớn xác đòi hôn, Sở Tiểu Vân quát: "Đi ăn hết chỗ đào kia đi!"

Tạ Lưu Thủy nhìn lại, phát hiện ban nãy Sở Hành Vân lột vỏ tận mấy quả đào, ra là để cho mình ăn.

"Chờ ngươi ăn xong chắc chúng ta cũng đi được rồi. Đêm qua, mấy người kia... vẫn chưa về hả?"

Tạ Lưu Thủy lắc đầu: "Đêm qua ta chú ý ngoài khơi, không có thuyền trở về."

Sở Hành Vân trầm ngâm suy nghĩ, Triệu Lâm Đình nhặt được vảy rắn ở góc đông nam, người mỗi nhà đều đổ xô tới xem, y không muốn tranh đoạt gì với mấy kẻ này, ngặt nỗi thôn Vô Quy có dây mơ rễ má với nhân xà, lời đồn đại nói trong thôn cũng có người mọc ra con mắt trong lòng bàn tay như Sở Yến, nơi đó liệu có manh mối gì không? Dù sao y cũng muốn tới một phen rồi mới an tâm.

Ba người chèo thuyền ra biển, theo gió băng sóng. Người có xu hướng đi về phía sáng, mặt trời lên cao, sẽ cảm thấy những thứ khuất tất mờ ám lui sạch. Bọn họ chèo về hướng đông nam mà đêm qua Triệu Lâm Đình đã chỉ. Nơi này vẫn nằm gần bờ, trên mặt nước có một khối đá ngầm hình thù kỳ quái, như bãi đá giữa biển.

Sở Hành Vân nghĩ, gốc gác, nơi này có lẽ cũng là bờ biển đá, song sóng đánh sóng quật, nước biển ăn mòn rồi mới biến thành như ngày nay. Thuyền của bọn họ trôi vào, xung quanh có bảy trụ đá như cột buồm, đứng hiên ngang ngạo nghễ. Đằng trước chỗ đậu thuyền là một vách đá vuông vức lạ thường, nguy nga khí phách, chim biển chao liệng chung quanh.

Tạ Lưu Thủy nhíu mày, thế này cũng tương đương  chặn đứng con đường lên bờ của bọn họ, muốn lên bờ cũng chỉ có thể quay về.

Sở Hành Vân nhìn sang phía đông nam, trên biển lô nhô từng tảng đá lớn nhỏ, hình thù quái dị, y vừa liếc đã thấy vị trí Triệu Lâm Đình nhắc tới.

Giữa bãi đá lưa thưa, lấp ló vòm xâm thực, gốc gác hẳn phải là một ngọn núi, song phần chính giữa đã bị nước biển bào mòn thành một lỗ hổng, còn gọi là vòm đá. Trước kia, Sở Hành Vân cũng từng trông thấy khi đi biển, nhưng đều khá nhỏ, mà vòm đá trước mắt thì lại cao lớn đồ sộ, che lút bầu trời, nhìn từ xa trông như loài cự thú trên biển gặm mòn nửa trời. Hoành tráng là thế, chỉ gọi nó là vòm đá thì không xứng, mà phải tôn là núi vòi voi.

Tạ Lưu Thủy cầm lái, thuyền từ từ cập bờ, Sở Hành Vân nhìn thấy xung quanh núi vòi voi đậu lác đác vài chiếc thuyền gỗ...

Y và Tạ Lưu Thủy nhìn nhau, đêm qua mấy kẻ trong cuộc ắt đã đến nơi này, song...

Một đêm đã trôi qua, vì sao không ai trở về?

Thuyền lái vào lỗ hổng núi vòi voi, nước biển quanh thuyền dần đậm màu, cuối cùng thẫm thành màu đen như mực thẫm. Dãy núi này rất lớn, cũng rất dày, con đường dưới vòm đá dài miết, chỉ có thể trông thấy một ô vuông trắng lóa đằng xa.

"Nơi này không ổn." Tạ Lưu Thủy cau mày nói, "Không một bóng người."

Sở Hành Vân quan sát xung quanh, hang động này rộng rãi, lại không có lối rẽ, đêm qua nhiều người đến đây như vậy, thuyền trống đậu ngoài kia, vậy thì bọn họ đã đi đâu hết?

Xuất phát từ an toàn, Tạ Lưu Thủy chèo thuyền lùi ra ngoài, đậu lại bên vách đá, Sở Hành Vân nhảy lên một chiếc thuyền trống không, kiểm tra, không hề có dấu vết đánh nhau, đuôi tàu có dính mấy sợi lông vũ, nhang nhác lông chim bách linh, đây có lẽ là thuyền Cố Yến Đình, xung quanh lông chim rơi vãi vài miếng vảy loe lóe.

Màu đen, vảy rắn.

Sở Hành Vân nhíu mày, đổi sang một con thuyền trống khác, chiếc thuyền này cũng lành lặn không hề sứt mẻ, bên trên đặt một cái bị, mở ra xem, đựng cả đống lưỡi dao. Trong đám người đêm qua, chỉ một mình Cố Tuyết Đường dùng lưỡi dao. Y quan sát kỹ lưỡng, phát hiện mũi thuyền có vết màu nâu sậm, ngồi xổm xuống nhìn, bèn thấy một chữ viết bằng máu:

Chạy!

Sở Hành Vân rùng mình, y nhớ lại lời đồn về thôn Vô Quy, người trong thôn bất ngờ phát hiện có một hòn đảo cáo, săn bắt thật nhiều cáo về lột da làm giàu, kết quả về sau ra biển, người đều từ từ mất tích. Có người khuyên bọn họ xây một toà miếu Hồ Tiên, người trong thôn làm theo, sau đó bắt đầu cầu nguyện Hồ Tiên cho người thân sớm ngày trở về...

Mà điểm kinh khủng ở đây là, ước nguyện xong, trong một đêm, toàn bộ người mất tích đều trở về! Ngay sau đó, những người cầu nguyện trong thôn đều mọc ra con mắt trong lòng bàn tay.

"Sở Hành Vân, trở về thôi."

Tạ Lưu Thủy kéo Tiểu Vân về thuyền mình, chuẩn bị chèo thuyền rời đi, Sở Hành Vân ngồi ở đó, nhớ lại hang đầu người, lúc đó y nhìn thấy bích họa trên tường thủy đạo, người trong bức tranh ấn bàn tay lên nhân xà, rồi mọc ra con mắt trong lòng bàn tay.

Bảy bức bích họa nhân xà phải xem tuần hoàn, người sống trên đời đều là từ sinh hướng tử, mà sau khi có con mắt trên tay thì sẽ từ tử hướng sinh, sinh sinh tử tử mãi đến vĩnh hằng. Tuy Tạ Lưu Thủy nói đó là giả, mà bất kể có làm được thật hay không, thì suy cho cùng mấy bức bích họa đó cũng muốn biểu đạt điều này.

Nói một cách khác, nếu như lời đồn là thật, vậy thì những người trong thôn mọc con mắt trong lòng bàn tay thực ra không cầu nguyện Hồ Tiên, mà là cầu nguyện... nhân xà?

Nhưng nếu là vậy thì lại không giải thích được, là có người lừa bịp thôn dân, bảo bọn họ tế bái nhân xà mà tự nghĩ rằng đang thờ cúng Hồ Tiên? Hay là những thôn dân này vốn muốn thờ phụng nhân xà, song lại danh nghĩa của Hồ Tiên? Rồi còn... người trong bức bích họa rõ ràng phản ấn lòng bàn tay lên người nhân xà rồi mới mọc ra con mắt, vậy những người trong tôn đi đâu tìm được nhân xà để ấn tay mình lên? Cuối cùng là... tại sao những người thân mất tích của bọn họ có thể trở về?

Bao tâm tư hỗn loạn khuấy động trong đầu, nhân xà, con mắt trong lòng bàn tay...

Trở về...

Bỗng dưng, Sở Hành Vân giật thót:

Những người thân trở về đó rất có thể không phải là người...

Mà là nhân xà!

Mà người trong thôn thì mừng rỡ khôn xiết ùa ra bờ biển, đưa tay tới, chào đón bọn họ trở về...

Sở Hành Vân còn chưa kịp nghĩ xong, đột nhiên, đuôi thuyền đã rung mạnh

"Có chuyện gì vậy?"

Tạ Lưu Thủy cau mày: "Không... chèo được nữa."

Hắn vừa nói hết câu, chỉ thấy xung quanh nổi sóng cuồn cuộn, có xu hướng thành một xoáy nước...

Bỗng nhiên, một cơn sóng dữ ập tới, bọt nước tung toé, lại giống như có thứ gì quấy đảo mới thành...

Sở Hành Vân nhìn xuống biển, tức thì cả người lạnh toát.

Giữa mênh mông sóng bạc là mấy chục con rắn vảy đen khổng lồ.

Thân rắn đầu người!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#rutotbung