Hồi thứ 56: Nhập tâm ma

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Sở Yến! Sau lưng!"

Một chiếc đuôi rắn vẩy đen quăng về phía thuyền, Sở Hành Vân rút kiếm khỏi vỏ, đang muốn giết chết nó, chớp mắt sau, Sở Yến đã vụt dậy, không chần chừ đạp lên đuôi rắn, lộn ngược người, nhân xà dưới bên đau mức phải ưỡn mình, lộ ra nửa phần thân người, muốn tới cắn nàng, Sở Yến mặt mày điềm nhiên, năm ngón tay chụm thành mũi mác, đâm một cái, lưỡi dao xuyên thấu lồng ngực, rồi tóm lấy, móc ra một trái tim đầm đìa máu.

Chiêu hổ đen móc tim này thật sự thành thạo, như đã rèn luyện trăm ngàn lần, đến chính Sở Yến cũng sững sờ, nàng nhìn quả tim trong tay mình... mãi một lúc sau mới lấy lại tinh thần, vội vàng ném nó xuống, mặt mày mờ mịt lúng túng, mình như vậy... có làm ca ca sợ không?

Sở Hành Vân thừa hiểu, Sở Yến nếu mọc con mắt trong lòng bàn tay, tất nhiên trước đây đã tiếp xúc với nhân xà, y tiến tới ôm nàng, an ủi: "Đừng sợ, trước kia muội là sát thủ, thân thủ lợi hại là lẽ dĩ nhiên."

Nghe câu này của y xong, Sở Yến mới xem như hoàn toàn trấn định. Nhân xà quái bị nàng móc tim đã ngã vào giữa vũng máu, chìm xuống lòng biển, đám nhân xà khác ùa lên, chia nhau ăn, thành ra lại chừa được một con đường.

"Đừng lề mề nữa! Mau chèo thuyền đi!"

Tạ Lưu Thủy quăng mái chèo tới, ba người chộp giật từng giây chèo thuyền thoát ra.

Mặt biển biếc xanh bị khuấy thành động hắc xà, giữa từng cơn sóng bạc ngập kín vảy rắn loang loáng, ba bọn họ đều có võ công trên người, nếu như phải chiến đấu với lũ quái vật này trên đất bằng thì cũng dễ thôi, mà giờ lại đang ở trên biển, mênh mông bốn bề là biển, bầy nhân xà chiếm được ưu thế địa hình, còn bọn họ lại chỉ có đúng một chiếc thuyền con, ba mươi sáu kế, tẩu vi thượng sách.

Có vài con nhân xà đã tỉnh táo quay đầu đuổi theo bọn họ, Tạ Lưu Thủy đứng mũi thuyền, Sở Hành Vân đứng đuôi thuyền, thi thoảng phóng ra thập dương chân công, có vài con nhân xà không sợ chết cùng nhào lên, Sở Hành Vân điểm mũi kiếm lên đuôi vảy đen của nhân xà, chốc lát sau, con nhân xà kia đã nhảy vụt ra khỏi mặt nước, bắn lên giữa không trung, máu tươi tuôn trào, cùng lúc đó, vảy đen trên đuôi nó cũng bị lột xuống bằng sạch, Sở Hành Vân vận công cùng chưởng, lấy khí tung vật, dùng vảy thay đao, vảy rắn trút xuống như cơn mưa mũi tên, xé toạc mặt biển, nhân xà bị chém mà kêu thảm thiết không ngớt, giờ xem chừng đã biết sợ, bèn từ từ lặn xuống sâu, mất sạch tăm hơi.

Bốn bề dần dần yên ắng trở lại, mặt biển xanh ngọc lan tới tận chân trời, giữa bát ngát vô bờ bến chỉ có đúng bãi đá thiên kỳ bách quái kia sừng sững một phương. Sau lưng bọn họ là núi vòi voi, đầu kia là vách đá chon von, xung quanh lại là bảy trụ đá dựng đứng, chỉ có băng qua bãi đá này, mới trở về được thôn Vô Quy.

Sở Hành Vân đẩy lùi bầy nhân xà, liền nhặt mái chèo lên một lần nữa, hối hả chèo thuyền bỏ chạy, chèo mãi một lúc mồ hôi đầm đìa, mới chợt phát hiện, xung quanh chỗ bọn họ đang đứng vẫn là bảy trụ đá kia.

"Đừng chèo nữa." Tạ Lưu Thủy đảo mắt một vòng, rồi cúi đầu nhìn ra ngoài khơi, nói, "Chúng ta bị nhốt rồi."

Sở Hành Vân thầm ân hận, y nên đoán được từ trước, rõ ràng thôn Vô Quy nọ không lành, bãi đá tự nhiên trên biển càng chẳng phải chốn bình thường, bằng không đêm qua nhiều người như vậy sao không một ai trở về?

Y ngẩng đầu lên, nhìn mấy tảng đá kỳ cục xung quanh, rồi hỏi: "Liệu nơi này có được bố trí kỳ môn độn giáp hay trận pháp đá gì đó không?"

"Trận pháp?" Tạ Lưu Thủy lắc đầu, hắn cúi xuống chỉ ra xa khơi, "Là dòng nước bất thường."

Sở Hành Vân quan sát kỹ lưỡng, rồi phát hiện, dòng chảy bên trong bãi đá... trông tựa như thể một vòng xoáy chầm chậm, nước chảy thành một vòng tròn khép kín, thuyền của bọn họ đi trên biển, giờ lại không có gió to, đương nhiên chỉ có thể đi vòng quanh một chỗ cùng dòng biển, với sức lực ba người bọn họ, dẫu có ra sức chèo cũng chẳng chống lại biển được.

Tạ Lưu Thủy bật cười: "Xem ra có thứ nào đó phía dưới không chịu cho chúng ta đi."

Dòng nước này càng chảy càng xiết, từng luồng xô vào thuyền bọn họ, nối tiếp nhau không ngừng, càng lúc càng mãnh liệt, chèo được ba bước, lại lùi về mười bước, không lâu sau, mấy người Sở Hành Vân đã lại bị đẩy lùi về trước núi vòi voi. Bọn họ đang ở ngoài sáng, nhân xà trong bóng tối, chỉ có thể thụ động chịu đòn, không có cách nào hóa giải.

"Mấy con nhân xà đó hình thù kỳ quái, tính tình lại hèn nhát, không dám chơi cứng với ngươi, thế là lén lút lặn xuống đáy giở trò." Tạ Lưu Thủy gác mái chèo, cười với Sở Hành Vân: "Chúng nó không cho chúng ta thoát, mà còn muốn lùa chúng ta vào trong sơn động này."

Sở Hành Vân lại không cười nổi, y chỉ cảm thấy khiếp sợ, quái vật không đáng sợ, mặc xác nó có ba đầu sáu tay hay là thân rắn đầu người, suy cho cùng cũng chỉ là động vật mang hình dạng quái dị. Thế gian lắm loại động vật kỳ dị, biết chạy biết bay biết bơi, nhưng chỉ cần có một điểm ngu xuẩn là thôi, bất kể trước đó đáng sợ ra sao, động thủ là có thể giết con nào chết con đó. Chỉ cần chặt chém giết được thì đều không đáng sợ

Trí khôn mới là đáng sợ nhất.

Đám nhân xà đó vẫn chưa hoàn toàn biến thành động vật vô tri, thậm chí có khả năng vẫn còn thủ lĩnh, quy tụ thành đoàn thể lặn dưới nước giở trò. Giờ nhìn lại, đám người đêm qua chắc cũng đã bị lùa vào trong sơn động này, sống thấy người, chết thấy xác, mà tìm hoài vẫn không thấy tăm hơi bọn họ đâu.

Không sợ sống chết, chỉ sợ "không rõ".

Núi vòi voi có dáng tựa một cây cầu vòm, động cũng giống như vòm đá, phải nỗi ngọn núi này vừa dày vừa nặng, động cũng tất phải cao nguy nga, rộng bát ngát hơn vòm đá nhiều lắm, dù có rộng thế nào, suy cho cùng thì hai bên động cũng hở, đứng tại bên này là có thể vọng sang cổng trời bên đối diện, nối liền một dải, biết căn cơ ngọn nguồn. Không giống với sơn động, hố sâu, nhỏ hẹp ngoằn ngoèo, dễ phát sinh sự cố. Sở Hành Vân nghĩ tới chữ "Chạy" mà Cố Tuyết Đường viết bằng máu ở mũi thuyền, y thật sự không suy luận được trong đây rốt cuộc có thứ gì mà vây nhốt được mấy nhà trong cuộc?

Mà dẫu thế nào đi nữa, tốt nhất vẫn không nên đi vào động. Việc gay go nhất hiện nay là phải đẩy lùi được bầy nhân xà.

Chờ đã, Cố Tuyết Đường...

Cố gia.

... Huyết trùng!

Sở Hành Vân sực nhớ tới, nhân xà, huyết trùng, hồng tích là tam sinh tương khắc, nhân xà ăn hồng tích, hồng tích ăn huyết trùng, huyết trùng thì có thể chia nhau rỉa nhân xà. Con mắt trong lòng bàn tay y được giải độc nhờ cổ của Cố gia. Xem ra muốn đẩy lui nhân xà vẫn phải dùng tới huyết trùng mới được, mà suy nghĩ tiếp, khả năng tái sinh của Tạ Lưu Thủy chẳng phải đến từ huyết trùng sao?

Y bèn đề xuất ý kiến, Tiểu Tạ cũng gật đầu, dù sao thì nay bọn họ cũng đã hết cách rồi, chắp vá cho qua chuyện vậy. Tạ Lưu Thủy rút dao khỏi vỏ, rạch lên tay mình, sau đó vung máu xuống mặt biển.

Từng chấm đỏ loang ra giữa mặt nước xanh lam, rồi từ từ tan đi như sương khói.

Tạ Lưu Thủy nhìn, bỗng nhiên cảm thấy không đúng lắm: "Sở Hành Vân, đêm qua Cố Tuyết Đường, Cố Yến Đình, Cố Thịnh Đình đều tới đây, bọn họ là người của Cố gia, dùng huyết trùng còn thành thạo quen thuộc hơn ta, nhưng..."

Nhưng ngay cả bọn họ cũng không thể quay về.

Sở Hành Vân cũng bàng hoàng, y chỉ nghĩ tới tầng đầu tiên, lại không nghĩ xa hơn, nay máu cũng vung rồi, nói gì cũng vô ích. Có điều, đợi mãi một lúc, mặt biển cũng chẳng có biến chuyển gì.

"Ừm... hình như máu của ta không có ích gì rồi." Tạ Lưu Thủy bĩu môi, "Tuy nhân xà sợ huyết trùng thật, song cũng không sợ mọi thứ liên quan đến huyết trùng, nếu không thì hóa giải con mắt trong lòng bàn tay, nhân xà biến cũng sẽ chẳng phiền phức đến vậy, tìm con huyết trùng nào tới cắn một miếng là lại bình thường."

Mà cứ chờ mãi như vậy cũng không phải cách. Sở Hành Vân nói: "Thực sự không được thì để ta nhịn thở lặn xuống đáy biển, dụ nhân xà lên đây, rồi đánh..."

"Không được! Nhân xà cả đời sống dưới biển, có khác gì cá đâu. Ngươi xuống biển đánh nhau với cá, muốn chết hay gì?"

"Ta có thập dương..."

"Đừng nói là thập dương! Dù ngươi có bách dương, thiên dương, ta cũng không cho đi!"

Hai người cãi cọ không phân thắng bại, đúng vào lúc này, Sở Yến lại run run giật ống tay áo Sở Hành Vân: "Ca ca... trong động... trong động có một con cáo đang nhìn chúng ta."

Sở Hành Vân nghĩ bụng, biển cả sáng ngời, ban ngày ban mặt, yêu hồ từ đâu ra? Y bèn nhìn về hướng sơn động núi vòi voi, không thấy con cáo nào, chỉ nghe thấy "phụt" một cái, từ giữa đóa bọt nước vọt ra một cái đuôi rắn vảy đen to khủng bố, phải bằng năm lần những con nhân xà khác, chẳng khác nào mãng xà.

Sở Hành Vân đè kiếm phong hầu, cảnh giác cao độ, miệng lại nói: "Sở Yến, muội nhìn nhầm rồi à? Đó là một con... nhân xà hơi lớn thôi mà..."

"Không phải... Vừa nãy nó vừa hiện lên, mặt nó..."

Bông dưng, bọt nước ngoài cửa động tan biến, đuôi rắn thoắt ẩn thoắt hiện, sau đó, phần thân người trồi lên, mà bên dưới mái tóc ướt đẫm thì lại lộ ra rõ ràng một... khuôn mặt cáo.

Lỗ mũi và miệng đều là của con người, song gò má nó nhô cao, má hõm sâu hút, hai mắt hẹp dài, gần như lan đến được huyệt thái dương, người không ra người, cáo không ra cáo, cả khuôn mặt trông quái dị vặn vẹo, con ngươi lồi to, nhìn kỹ sẽ thấy đồng tử hình như mang màu máu thẫm.

Sở Hành Vân thấy lòng lạnh toát, hồi bé, y từng nghe người già cả trong thôn bảo rằng, thợ săn lên núi săn thú, nếu như gặp phải cáo mắt đen, mắt nâu, vậy thì đó đều là súc sinh vô tri, cứ thoải mái mà bắt, nếu như nhìn thấy cáo mắt xanh, thì đó là sắp tu thành tinh, tuyệt đối đừng động vào, nhanh vào miếu thắp hương, mặc cho nhà có khốn khó thế nào, cũng không được đi săn thú suốt ba năm, ba năm sau mới được lên núi.

Nhưng nếu như gặp phải cáo mắt đỏ, vậy thì xong đời rồi. Thứ này đã tu thành đại yêu một cõi, pháp lực sâu dày, nghe đâu thần tiên trên thiên đình cũng phải nhún nhường mấy phần, người phàm phải máu chóng quỳ xuống đất vái lạy ba lần, chuyển nhà đổi nghề, tới cuối đời đều không được săn thú, số may chắc còn được bình an, số xui thì cả nhà chết bất đắc kỳ tử.

Cũng có người già tôn kính cáo mắt đỏ, nói rằng nó không phải yêu tà, mà là linh có được mắt Phật. Tổng cộng năm tầng mắt, nhục nhãn (mắt thịt/mắt thường), thiên nhãn, tuệ nhãn, pháp nhãn và phật nhãn. Mắt thường có thể trông thấy vật được chiếu sáng, thiên nhãn thấy hết thiên địa, tuệ nhãn thấy rõ tứ đại giai không, pháp nhãn thấy vạn vật đều sinh ra từ hư vô, mà phật nhãn tức phật, mọi vật đều vừa không vừa không phải không, cho nên thấy cũng là không thấy, coi mắt tức vạn vật, vạn vật tức là mắt, chỉ một cái liếc mắt, cũng soi thấu lòng người.

Sở Hành Vân đã trưởng thành, dĩ nhiên sẽ không tin vào chuyện ma quái nữa, truyền thuyết núi rừng như vậy chỉ để khuyên nhủ thợ săn đừng giết bừa. Con cáo mắt đỏ thân rắn đầu người trước mặt nếu là Phật thật, chỉ e cao tăng trong thiên hạ đều tức tối tới mức hoàn tục ngay tắp lự. Sở Hành Vân nhìn thẳng vào con cáo mắt đỏ nhân xà, địch không động ta không động.

Bỗng nhiên, khuôn mặt cáo xoay tròn, rồi biến mất.

Một tích tắc sau, cả chiếc thuyền bỗng nhiên bị nhấc bổng lên, rồi bay về phía cửa động!

Sở Yến mất thăng bằng, bị quán tính hất bay ra giữa không trung...

"Sở Yến! Sở Yến!"

Sở Hành Vân đề khinh công đỡ được muội muội.

Con thuyền bổ nhào xuống mặt nước trong động, bắn tóe lên cả mảng bọt nước, Sở Hành Vân ôm chặt Sở Yến rồi đáp xuống thuyền lần nữa, con thuyền tròng trành lắc lư trái phải, thêm vào bọt nước bắn lên quá dữ, thuyền lênh đênh dập dềnh, dẫn đến... Sở Hành Vân hơi chóng mặt, trước mắt tựa như có một bóng đen thoảng qua, song chỉ chớp mắt sau đã khôi phục bình thường. Y quay đầu nhìn thấy Tạ Lưu Thủy đang đứng ở mũi thuyền, bèn vội vã nói: "Nhanh lên, lấy mái chèo chèo ra ngoài đi, chúng ta không thể vào động được!"

Sở Hành Vân và Sở Yến tức khắc hành động, tuy nói không thể vào động, thực chất hiện giờ bọn họ đã ở trong động, Sở Hành Vân ra sức chèo, thuyền vẫn cứ ì ạch như phải kéo theo quả tạ, lôi ngược bọn họ về phía sau, dòng nước lại đẩy bọn họ vào trong động, chèo được hai bước lui mất năm bước, dùng sức người đọ sức nước cũng chỉ như châu chấu đá xe.

Nơi đây là biển, chẳng phải hồ, mặc cho khinh công y có giỏi hơn đi nữa, thì không có thuyền cũng đồng nghĩa là không về được bờ. Bọn họ liền kiên trì chèo thêm một lúc, rồi thuyền cũng lọt hẳn vào trong động.

Sở Hành Vân xoay người, nhìn Tạ Lưu Thủy đầy bất đắc dĩ, lại nghe thấy hắn khoát tay nói: "Thôi bỏ đi, đã đến rồi thì cứ ở lại, nơi này nhất định có ẩn khuất gì đó, đêm qua mấy nhà trong cuộc cũng không thể nói chết là chết được, chúng ta nhìn kỹ xem trong động có vấn đề gì không..."

Tạ Lưu Thủy chưa nói hết câu, thuyền đã trôi...

Bên dưới có thứ gì đó.

Lúc này, Sở Hành Vân đang đứng ở đuôi thuyền, Sở Yến ngồi giữa lòng thuyền quay lưng về phía y, tay sợ sệt bám lấy thành thuyền, rón rén ngó xuống dưới đáy thuyền, ánh sáng hắt vào từ cửa động, mà dưới nước chỉ có đúng màu xanh thẫm như mực, không thấy rõ bất cứ thứ gì..

Tạ Lưu Thủy đứng ở mũi thuyền quay lưng về phía y, cầm lấy mái chèo, quơ quào xuống nước...

Nhưng vào đúng lúc này, Sở Hành Vân lại chợt cảm thấy gáy mình lạnh toát, thứ gì đó nhảy vọt lên, dùng một tay bịt miệng y, nhấc bổng cả người y lên.

Lực kéo quá mạnh quá gấp, Sở Hành Vân có thập dương trên người vậy mà cũng khó lòng phản chế, người này từ từ kéo y lên đỉnh hang, giữ chặt.

Sở Hành Vân ngoảnh mặt lại nhìn xem kẻ này là ai, thấy rõ xong, tóc gáy dựng ngược.

Người kéo y lên lại cũng là Tạ Lưu Thủy!

Tạ Lưu Thủy dùng ngón tay trỏ đè lên môi Sở Hành Vân môi, ra dấu "suỵt", bảo y không được lên tiếng, rồi chỉ xuống mặt nước.

Sở Hành Vân áp người lên đỉnh hang, nhìn xuống dưới, Tạ Lưu Thủy đang chèo thuyền...

Trên cái bóng dưới mặt nước là một khuôn mặt cáo!

Sở Hành Vân giật mình, nguy rồi, Sở Yến vẫn đang ngồi sau lưng hắn!

Đúng lúc này, Tạ Lưu Thủy giả chèo thuyền đột nhiên ngẩng đầu lên, trông thấy hai người bọn họ trên trần động, khuôn mặt lập tức vặn vẹo đi, hai má thoắt cái đã hõm sâu, con mắt nứt kéo dài ra hai bên, nở nụ cười có phần điên dại với Sở Hành Vân, rồi đột nhiên, hắn vung tứ chi, nhảy lên vách động rồi bò lên hệt như con nhện.

"Chết tiệt!" Tạ Lưu Thủy kéo Sở Hành Vân, "Chạy mau! Trên trần động có một lỗ hổng!"

"Không được, Sở Yến vẫn đang ở phía dưới!"

Nghe thấy hai chữ "Sở Yến", sắc mặt Tạ Lưu Thủy có vẻ ngần ngừ, mà chớp mắt sau đã đẩy Sở Hành Vân lên: "Ngươi... đi lên trước đi! Để ta đi cứu Sở Yến!"

Sở Hành Vân bị hắn nhét mạnh vào lỗ hổng, đầu hơi choáng, y ngờ ngợ thấy có điểm nào đó kỳ lạ, rồi lại không nói rõ được. Chẳng mấy chốc, Tạ Lưu Thủy đã dẫn Sở Yến nhảy từ dưới thuyền lên trên đỉnh...

"A..."

Sở Yến hãi hùng thét lên, một cái tay đầy lông trắng duỗi đến sau lưng nàng, túm lấy áo nàng, Sở Hành Vân hạ kiếm phong hầu, chém đứt cánh tay kia...

Máu đỏ bắn tung tóe.

"Ngươi..."

Con quỷ mặt cáo ngoác miệng, nó giơ cánh tay chưa gãy lên cao, như muốn chỉ vào Tạ Lưu Thủy...

Chỉ một tích tắc sau, Tạ Lưu Thủy đã nâng một tảng đá lớn lên, nện chết kẻ đó, máu thịt nhoe nhoét bịt kín lối vào:

"Mai đi thôi! Không nên nán lại đây lâu... Sở Hành Vân, ngươi làm sao vậy?"

Sở Hành Vân ngồi trước lối vào động, nhìn vũng máu cáo trước mặt, trong lòng cảm thấy rất khó chịu, y nhìn kỹ Tạ Lưu Thủy trước mắt...

Tạ Lưu Thủy nắm tay y, ôn tồn nói: "Đi thôi, đừng bị đầu độc, mê hoặc tâm trí."

"Chờ đã." Sở Hành Vân luôn thấy không ổn lắm, bọn họ leo từ lỗ hổng trên trần hang lên tầng trên,, xem ra ngọn núi vòi voi này rỗng ruột, không biết này tầng trên còn có càn khôn gì nữa hay không? Những người đêm qua không về, liệu có...

Y ngẩng đầu nhìn lên, Tạ Lưu Thủy muốn che mắt y lại, song đã không còn kịp nữa.

Y trông thấy xác chết một người phụ nữ.

Tầng trên rất cao, áng chừng phải bằng ba tầng lâu, vách đá hai bên gập ghềnh, nhô ra lõm vào, thi thoảng còn thấy vài kẽ hở, ánh nắng bên ngoài chiếu xiên vào trong. Bộ xác kia được đặt trên một bục đá, tay chân vặn vẹo, đoán chừng là bị ngã chết từ nơi nào đó bên trên. Sở Hành Vân vận khinh công nhảy lên.

"Sở Hành Vân! Đừng đi..." Tạ Lưu Thủy lắc lắc đầu với y, vẻ mặt như đang muốn van nài, "Đừng... cố chấp như vậy làm gì."

Trong đầu Sở Hành Vân nổi trống dồn, y nhảy lên bệ đá, bộ xác kia quay lưng về phía mình, trên đất rải rác một đống phi tiêu, nhìn nàng như đã chết đi rất lâu rồi. Có điều hẳn là vì vị trí đặc thù, cho nên cũng chưa thối rữa quá nhiều, y chầm chậm bước đến kiểm tra mặt nàng...

Vừa thấy rõ, cả người y đã rùng mình!

Là mặt Sở Yến!

Vậy thì... Sở Yến bên dưới là thứ gì?

"Sở Hành Vân! Ngươi xuống đây đi!" Tạ Lưu Thủy đề khinh công kéo Sở Yến đuổi theo. Không rõ tại sao, Sở Hành Vân luôn cảm thấy tư thế khinh công của Tạ Lưu Thủy rất kỳ quái, như... như con nhện tám chân đang bò.

Y nhảy vụt lên trên theo bản năng.

Tạ Lưu Thủy không cho Sở Yến lại gần bộ xác kia, bọn họ đứng ở một chỗ trũng bên phải bệ đá, ngước nhìn lên: "Sở Hành Vân, ngươi xuống đây đi đã, được không? Ta biết ngươi... nhất thời không tiếp nhận được, nhưng ngươi xem, người chết không thể cứu về, ngươi vẫn còn... Sở Yến này mà!"

"Ca ca... xảy ra chuyện gì vậy?"

Đầu óc Sở Hành Vân đã loạn cào cào, nghi ngờ chồng chất, tia sáng xuyên qua kẽ đá phía sau lưng y chiếu rọi hố trũng trước vị trí Tạ Lưu Thủy đang đứng.

"Sở Yến, muội tới đây."

Sở Yến nghe lời đi về phía trước một bước, thoáng chốc, tia nắng kia đã rọi xuống khuôn mặt nàng.

Sở Hành Vân trông thấy một khuôn mặt cáo.

Khuôn mặt cáo kia vặn vẹo hỏi:

"Ca ca làm sao vậy?"

Sở Hành Vân run bắn người, y không buồn nói thêm câu nào mà quay đầu bỏ chạy, tất cả những thứ này rốt cuộc... là sao!

"Tạ Lưu Thủy" và "Sở Yến" đuổi riết không tha phía sau, một người gọi Sở Hành Vân, một người gọi ca ca, Sở Hành Vân chỉ cảm thấy lông tơ trên người dựng đứng, y hoảng hốt không biết lựa đường, nhìn thấy một cửa động hơi lớn là bất chấp tất cả trốn luôn vào trong, kiếm phong hầu vung lên, chấn động đá tảng xung quanh...

Thời khắc cuối cùng, "Tạ Lưu Thủy" và "Sở Yến" thấy không đuổi kịp, nên không đuổi nữa, mà chỉ đứng cách đó không xa, Sở Hành Vân nhìn thấy hai mắt bọn họ đỏ ngầu, khuôn mặt nham hiểm nhìn mình chằm chằm, rồi nở nụ cười dữ tợn với y:

"Ngươi sẽ phải hối hận."

Đá rơi xuống, bịt kín cửa động.

Sở Hành Vân thở gấp hồng hộc, y không bị thương, võ công trên người, kiếm cũng trên thân, nhưng y cảm thấy sợ hãi hơn bất cứ lúc nào hết, y cố gắng ổn định nhịp tim, đứng dậy đi về phía trước, bước lẻ loi giữa đêm tối, không biết bao giờ mới tới cuối đường.

Bỗng nhiên, y nghe thấy một tiếng: "Rầm..."

Vách đá bỗng nhiên bị đập văng tung tóe đá vụn ra ngoài, ánh nắng chiếu xuống, từ bên ngoài nhảy vào một chiếc Tiểu Tạ, vừa trông thấy Sở Hành Vân đã chửi đổng một câu rồi quay đầu bỏ chạy.

Sở Hành Vân mừng rỡ, chẳng lẽ... Tạ Lưu Thủy cũng gặp chuyện giống y? Y rảo chân đuổi theo, hai người đi từ trong lòng núi ra bên ngoài, bám lên vách ngoài núi vòi voi, gió biển thổi phần phật, Tạ Lưu Thủy rút ra dao găm, lạnh lùng nhìn Sở Hành Vân:

"Ngươi là thứ gì? Cút về đi!"

"Ta là Sở Hành Vân."

Tạ Lưu Thủy cười mỉa: "Dọc đường ta đã gặp cả đống cáo, đều đóng giả Sở Hành Vân với ta."

Tuy nói như vậy, nhưng hắn chung quy vẫn không nỡ động thủ, mà chỉ lấy một chiếc gương từ trong lồng ngực ra, soi Sở Hành Vân đi soi lại, soi mãi một lúc cũng bắt đầu ngờ ngờ: "Ngươi... ngươi thật sự là Sở Hành Vân?"

"Là ta! Để ta cho ngươi xem thập dương của ta đi?" Sở Hành Vân tung một chưởng ra khơi, "Ngươi... ngươi cũng là Tạ Lưu Thủy?"

Tạ Lưu Thủy nhíu mày: "Lũ cáo đó cũng giả dạng ta lừa ngươi sao? Chờ đã, ta hỏi ngươi một câu, đêm động phòng tân hôn, chúng ta tổng cộng làm mấy lần?"

"..." Sở Hành Vân cáu tiết, "Làm đéo có ai đi đếm!"

"Sao lại không ai đếm, ta đếm này, ngươi không trả lời được, chứng tỏ là ngươi chột dạ, ta không tin ngươi, tránh xa ta đi!"

Tiểu Tạ leo lên trên đỉnh núi, Sở Hành Vân uất tới mức đan điền tắc nghẹn, suýt nữa không dùng được Đạp Tuyết Vô Ngân, y chửi: "Ngươi gặp phải con cáo nào cũng hỏi câu này à?"

"Đúng!" Tạ Lưu Thủy đáp dõng dạc khảng khái, "Ngươi nói mau đi, tổng cộng là mấy lần!"

"Ta không biết! Mẹ kiếp, ngươi dừng lại cho ta!"

Tạ Lưu Thủy dừng lại, rồi bật cười hỏi: "Ngươi không biết thật?"

"Không biết!"

Tiểu Tạ cười ha ha: "Không biết là đúng, hôm đó ngươi bị ta làm mất sạch thần trí, sao còn nhớ được."

"Nói bừa! Là ngươi dày vò ta quá lâu, ta buồn ngủ!"

"Dạ vâng." Tạ Lưu Thủy dừng lại, duỗi tay về phía y, "Sở Sở nhà ta thể lực vẫn khỏe, chỉ là buồn ngủ thôi."

Sở Hành Vân đưa tay ra...

Lần này hẳn phải là thật...

Phải không?

Trong lòng bỗng nhen nhóm ngờ vực, Sở Hành Vân nghĩ thầm, Tạ Lưu Thủy chèo thuyền là giả, Tạ Lưu Thủy sau đó cũng là giả, vậy... Tạ Lưu Thủy hiện tại có phải là thật không?

Nếu như đây cũng là giả... Sở Hành Vân toát mồ hôi lạnh, như vậy thì những Tạ Lưu Thủy giả y gặp hình như là... càng lúc càng giống thật hơn...

Cuối cùng, y không nắm lấy bàn tay Tạ Lưu Thủy, mà chỉ nắm lấy cổ tay hắn, kéo xuống, lấy đà nhảy lên...

"Ơ kìa... Sở Sở! Ngươi xấu quá!"

Sở Hành Vân đang bứt rứt không yên, không có hơi đâu đi nghe Tạ Lưu Thủy trêu chọc mình, y đề khinh công, bay tới đỉnh ngọn núi...

Khung cảnh trước mắt quả thực như muốn giết chết y.

Mặt trời nằm ngay trên đỉnh đầu, dưới ánh dương sáng ngời, trên đỉnh núi lại có một hố vạn xác...

Đâu đâu cũng là người chết.

Người chết... tất cả đều là Tạ Lưu Thủy!

Đủ kiểu Tạ Lưu Thủy, tay chẫn gãy gập, bị người thọc đao, bị người hạ độc chết... Y thậm chí còn trông thấy một Tạ Lưu Thủy cụt tay, đầu toác máu nằm trên miệng hố...

Sở Hành Vân run lên bần bật, chỉ muốn thét gào, mà mở miệng rồi lại không phát ra được một thanh âm nào...

"Tiểu Vân Vân, ngươi đang nhìn gì thế?"

Cách gọi thân thuộc lại làm y nghe mà bủn rủn, Sở Hành Vân quay đầu lại, trông thấy Tạ Lưu Thủy ban nãy đã leo lên tới nơi...

"Trời... Trời ạ! Chuyện... chuyện gì thế này! Ta... Ta... Đây là... gì!"

Tạ Lưu Thủy này lao tới bên mép hố vạn xác, bản thân cũng khó lòng tin tưởng được, hắn quay đầu ra sau, nhìn Sở Hành Vân đang không ngừng lùi lại, mặt mày tỏ ý van lơn:

"Không phải như vậy, Sở Sở, bọn họ là giả, là mấy con cáo kia biến thành! Ta... ta mới là thật, ngươi nhìn ta đi, ta mới là..."

Hắn còn chưa nói xong câu, bỗng nhiên, một bộ xác dưới hố cựa quậy.

Sở Hành Vân nhìn thấy, chỉ một thoáng, người chết dưới hố đã đều đứng lên, Tạ Lưu Thủy với đủ tử trạng lao ra khỏi hố, nắm lấy Tạ Lưu Thủy kia, tha hắn xuống dưới...

"Sở Hành Vân! Cứu ta với! Ta mới là thật... Ta mới là thật mà!"

Tạ Lưu Thủy kia bị vô số Tạ Lưu Thủy tha lôi đi, chẳng mấy chốc, đã chỉ còn lại cánh tay cẳng chân cụt què...

Sở Hành Vân che miệng, dạ dày cồn cào, chỉ muốn nôn thốc ra.

"Keng" một tiếng, chiếc gương kia tuột ra khỏi ống tay áo người chết, rơi xuống đất...

Gương... Gương?

Sở Hành Vân chạy tới, nhặt lên tấm gương soi. Lúc này, vô số xác chết có khuôn mặt của Tạ Lưu Thủy nhảy vọt ra khỏi hố, bò về phía y:

"Hắn là giả! Ta mới là thật!"

"Ta mới là thật!"

"Sở Hành Vân! Cứu ta với!"

"Cứu ta đi! Ta là thật!"

...

Sở Hành Vân bịt chặt tai, quay đầu bỏ đi, bỗng nhiên, ống tay áo y bị giật về...

Y quay đầu lại, Tạ Lưu Thủy này toàn thân máu me be bét, người như bị con côn trùng nào cắn, có thể là cổ, gần như đã không còn hình thù con người, hắn tóm lấy y, miệng van nài:

"Sở Hành Vân, ta đau quá, ta đau quá! Đừng bỏ ta lại, đừng bỏ ta lại đây, đi mà? Ta chỉ có mình ngươi, ta xin ngươi..."

Sở Hành Vân nắm kiếm phong hầu, làm sao cũng... không xuống tay được.

Chỉ chần chờ có lúc, đã có càng nhiều xác chết ùa lên, tóm lấy y, lôi y đi...

Bỗng nhiên, ánh bạc lóe lên, một cái đầu lâu bị quăng xuống hố vạn xác...

Hai mắt đỏ ngầu như máu, má hõm sâu, chính là con quỷ cáo kia!

Cái đầu cáo lăn ba vòng, chỉ chốc lát sau, Sở Hành Vân đã phát hiện xung quanh mình... chẳng có bất cứ thứ gì.

Không có hố vạn người, cũng không có người chết, trời quang nắng đẹp, biển xanh biêng biếc.

Tạ Lưu Thủy cả người tắm máu, nhảy lên núi, hắn xách đầu con cáo kia, bấy giờ mới quay đầu lại liếc mắt nhìn Sở Hành Vân: "Ngươi trúng ảo thuật của nó."

Hắn nhìn vào Sở Hành Vân, chần chừ rồi nói: "Ngươi chắc... vẫn chưa muốn nhìn thấy ta. Ngươi cứ từ từ bình tĩnh lại, ta ở... phía dưới chờ ngươi, Sở Yến cũng ở đó."

"Sở Yến? Sở Yến đã..."

Tạ Lưu Thủy nhún vai, xách con cáo kia, cười khổ: "Giờ cho dù ta có nói gì, ngươi cũng sẽ không tin đi, chờ ngươi bình tĩnh lại thì tự xem đi."

Hắn đi tới rìa đỉnh núi, nhảy vụt xuống.

Sở Hành Vân đứng lên, cùng hắn nhảy trở về bên dưới, từ lỗ hổng lớn kia đi vào trong lòng ngọn núi, Sở Hành Vân đi mấy bước, nhìn thấy cửa động trước đó y đẩy đá vụn xuống bịt lại, không cho "Tạ Lưu Thủy" và "Sở Yến" bên dưới đuổi theo, giờ lỗ hổng đã được Tạ Lưu Thủy dọn dẹp, Tiểu Tạ xách đầu cáo, ném xuống bên dưới, rồi lại lùi về phía sau, nhường vị trí gần cửa động cho Sở Hành Vân:

"Tự ngươi xem đi."

Sở Hành Vân nửa tin nửa ngờ nhảy xuống.

Trên bệ đá chẳng có bộ xác nào.

Y đảo mắt nhìn quanh, cũng không có Tạ Lưu Thủy giả và Sở Yến mặt cáo.

Sở Hành Vân nhảy xuống khỏi bệ đá, đi đến lối vào lòng núi, trước đó, Tạ Lưu Thủy thứ hai dùng tảng đá nện chết Tạ Lưu Thủy chèo thuyền ban đầu...

Sở Hành Vân dịch tảng đá sang một bên...

Bên dưới trắng trơn.

Không có xác chết của con cáo, cũng không có máu...

Rốt... rốt cuộc là thế nào!

"Cáo nhân xà mắt đỏ rất quái dị, trong lòng ngươi... lại chứa quá nhiều tạp niệm, nên mới bị nó đầu độc." Tạ Lưu Thủy trên đỉnh hang nhảy xuống, "Tầng ảo giác này bọc lên tầng ảo giác kia, ngươi rất khó nhận biết, chỉ có giết chết nó, dùng đầu của nó mới phá giải được."

Sở Hành Vân hỏi: "Vậy Sở Yến đâu rồi?"

Tạ Lưu Thủy cũng nhảy xuống, hắn quay người, xách đầu cáo lên, nói: "Trên biển không thể không có thuyền, ta lên trên tìm ngươi, Sở Yến ở phía dưới trông thuyền, nàng có võ công, lại xuất thân là sát thủ, ta cảm thấy nàng có thể tự lo liệu cho mình được..."

Sở Hành Vân vẫn có tâm phòng xa, y tranh thủ lúc hắn quay lưng đi nói, bèn móc gương, chiếu về hướng cái đầu kia...

Không thấy mặt cáo, mà cái đầu kia lại là... đầu của Tạ Lưu Thủy!

Vào chính lúc này, Tạ Lưu Thủy xách "đầu cáo" ngoảnh mặt lại.

Trong gương phản chiếu một khuôn mặt cáo!

Sở Hành Vân thét lên sợ hãi, y ném gương xuống, muốn bỏ chạy về phía cửa động, Tạ Lưu Thủy ném cái đầu cáo kia xuống, tốc độ nhanh như chớp, tức thì tóm lấy Sở Hành Vân, mỉm cười với y:

"Ngươi phát hiện ra rồi?"

Sở Hành Vân khẽ cắn răng, bình ổn tâm trí, thập dương trên người, luận võ lực vẫn chưa biết ai chết vào tay ai. Y cũng giữ chặt lấy Tạ Lưu Thủy này: "Ngươi rốt cuộc là thứ gì!"

"Ta ư? Ta là Tạ Lưu Thủy."

Sở Hành Vân rút đao ra: "Trong gương ngươi rõ ràng có mặt cáo!"

Tạ Lưu Thủy này lắc đầu nhè nhẹ: "Gương chỉ là vật giả, hai mắt ngươi cũng là vật giả. Người linh hồn đồng thể với ngươi là trộm hái hoa Bất Lạc Bình Dương, kết hôn cùng ngươi là Lưu Vân cô nương, đang đi cùng ngươi bây giờ lại là truyền nhân âm dương công Lâm Thanh Hiên, có ai là Tạ Lưu Thủy?"

Hắn rướn người tới nói: "Tâm thấy, mới là thật."

"Ta là Tạ Lưu Thủy trong lòng ngươi."

Sở Hành Vân không muốn nhiều lời với hắn, y chấn khai thập dương, song "Tạ Lưu Thủy" chỉ duỗi tay điểm nhẹ một cái, y đã không tài nào cựa quậy nổi.

"Tạ Lưu Thủy" khẽ mỉm cười: "Ngươi không đánh lại ta. Người càng lợi hại, lại càng không đánh bại được bản thân mình."

"Ngươi đang nói gì!"

"Tạ Lưu Thủy" giữ chặt y, không để ý tới lời y nói, mà vẫn chỉ thao thao bất tuyệt:

"Tạ Lưu Thủy mà mắt ngươi nhìn thấy đối xử với ngươi rất tốt, ta phải thừa nhận điểm này. Nhưng hắn dường như chỉ xem ngươi là chim hoàng yến để cưng chiều, mà lại không hề kể cho ngươi bất cứ chuyện gì. Quá khứ hắn đã xảy ra chuyện gì? Mẹ và muội muội hắn chết đi như thế nào? Thập dương đang yên đang lành, sao nói bỏ là bỏ? Vì sao hắn lại biến thành như bây giờ? Sau đó hắn đang muốn đi làm gì?"

Sở Hành Vân im lặng, bọn họ đã kết hôn, động phòng, ở bên nhau, nhưng những câu hỏi này, y lại không trả lời được dù chỉ một..

"Tạ Lưu Thủy" bật cười, hắn từ tốn:

"Ngươi không biết cách lập lờ bóng gió, không dụ được Tạ Lưu Thủy lỡ lời. Mà nếu như hỏi thẳng, đối phương sẽ không muốn nói, tiếp tục dồn ép, với tính tình của hắn, nhất định sẽ kể tuần tự ra từng chuyện một, song cho dù hắn đã nói đi nữa, ngươi sẽ tin hắn, hay không tin?"

"Tin, lại sợ là hắn bịa ra nói dối ngươi, cũng đâu phải chưa lừa bao giờ. Còn không tin, thì sẽ suốt ngày hoài nghi ngờ vực, vậy còn sống với nhau thế nào được nữa? Ngươi muốn điều tra, song trong cuộc hỗn loạn, ngươi lại không biết tra từ đâu, nên đi nơi nào điều tra? Ngộ nhớ động tác quá mạnh, bị người khác phát hiện, rồi mang đến rắc rối cho Tạ Lưu Thủy, vậy thì phải làm sao? Ngươi không biết phải làm sao, lòng phiền muộn, chỉ đành dồn nén tâm sự xuống đáy lòng, vui được ngày nào hay ngày nấy."

"Nhưng ta lại không như vậy, ta không có quá khứ, không có bí mật, hoàn toàn thuộc về ngươi, ta có thể xoay quanh ngươi, lúc nào cũng hợp lòng ngươi, chúng ta có thể..."

"Cút đi." Sở Hành Vân đẩy hắn ra, "Giả chính là giả, ngươi còn chẳng phải là người!"

"Tạ Lưu Thủy" trước mắt nghe y nói vậy thì biến sắc, rồi nắm chặt lấy y: "Tại sao! Tại sao! Có chỗ nào ta không được! Ta và hắn giống hệt nhau mà! Giống hệt nhau!"

Sở Hành Vân bỗng nhiên cảm thấy người đã dần lại sức, khí trào vào đan điền, đánh ra một chưởng, "Tạ Lưu Thủy" bị y đẩy văng đi mấy trượng, lưng đập vào vách đá. Có lẽ là vì đau đớn, cho nên hắn nằm trên đó tứ chi vặn vẹo, làm sao cũng không đứng lên nổi, khuôn mặt trắng bệch âm trầm, oán độc nhìn chằm chằm vào Sở Hành Vân, rồi bất chợt nở nụ cười, khóe miệng nứt đến tận gò má, dùng giọng khàn đục rít lên:

"Ngươi không ra được! Ngươi không ra ngoài được..."

Sở Hành Vân không nỡ lòng nghe tiếp, y thả người nhảy xuống, muốn đi tìm con thuyền dưới động...

Sở Yến đang ở đâu?

Tạ Lưu Thủy thật... đang ở nơi nào?

Y khởi động Đạp Tuyết Vô Ngân, song lạ thay, thân thể hắn như bị mất hết võ công vậy, cả người trụy thẳng xuống dưới, cảm giác không trọng lực mãnh liệt choán đầy người y, dồn ép y thở không thông...

"Tỉnh lại đi, Sở Hành Vân, ngươi tỉnh lại đi!"

Mặt bị hắt nước lạnh, Sở Hành Vân rùng mình, y hét to, rồi ngồi bật dậy.

Y vẫn đang ở trên con thuyền nhỏ.

Sở Yến ngồi đằng trước mặt mày lo lắng, nhỏ giọng gọi y: "Ca ca..."

Tạ Lưu Thủy ngồi bên cạnh ôm y, táp nước lạnh lên mặt Sở Hành Vân, xác nhận thần trí y vẫn còn, mới thở dài nhẹ nhõm: "Ngươi cuối cùng cũng tỉnh! Vừa nãy ngươi kêu gào, như phát bệnh tâm thần, gọi thế nào cũng không chịu tỉnh, đang yên đang lành sao lại..."

Hắn còn chưa nói hết câu, Sở Hành Vân đã ôm chặt lấy hắn, vùi đầu vào lồng ngực hắn.

Tiểu Tạ phì cười: "Làm sao vậy? Sao lại nhiệt tình thế? Sở Yến còn đang nhìn kìa."

Sở Hành Vân cũng không đoái hoài tới chuyện đó, chỉ biết ôm chặt lấy Tạ Lưu Thủy: "Có... có lẽ ta rơi vào ảo giác, gặp phải thật nhiều... ngươi bị cáo giả dạng."

Tạ Lưu Thủy bật cười, nắm lấy tay Sở Hành Vân: "Vậy hắn dụ dỗ ngươi gì? Các ngươi đã làm gì rồi? Hả? Thành thật khai báo ngay."

"Ta không làm! Ta chẳng làm gì cả..." Sở Hành Vân nhớ tới khuôn mặt cáo kia vẫn còn bàng hoàng, y tựa vào lồng ngực Tạ Lưu Thủy, lén lút dùng gương chiếu Tiểu Tạ...

Sở Hành Vân thở phào nhẹ nhõm, Tạ Lưu Thủy này không có mặt cáo.

Nhưng y bỗng cứng đờ, nếu như tất cả ban nãy đều là giả, vậy thì y... lấy gương ở đâu ra?

Sở Hành Vân đột nhiên đẩy Tạ Lưu Thủy ra, ngờ vực nhìn hắn

Tạ Lưu Thủy thấy buồn cười: "Làm sao? Bỗng dưng cảm thấy ta cũng là giả? Tiểu Vân Vân, ta đau lòng quá, ngươi không tin ta sao?"

"Ta không tin ngươi?" Sở Hành Vân không hiểu sao lại thấy phẫn nộ, cơn giận bốc lên ngùn ngụt, làm cho y không tài nào kìm nén được, "Thực ra ta cũng muốn tin tưởng ngươi, nhưng ngươi phải làm ta tin được chứ! Bất Lạc Bình Dương là đóng giả, Lưu Vân cũng là đóng giả, Lâm Thanh Hiên cũng là giả trang, này là giả, kia cũng là giả, mẹ kiếp, rốt cuộc đâu mới là thật! Đâu mới là ngươi thật!"

Tạ Lưu Thủy trước mắt nghe xong, bèn nở nụ cười:

"Thực ra, không có gì là thật hay giả cả, ngươi hà tất phải rối rắm điều đó làm gì? Tạ Lưu Thủy đối tốt với ngươi đều là thật, cho nên..."

Tạ Lưu Thủy đưa tay tới, nâng mặt Sở Hành Vân lên, trán kề trán:

"Người đối xử với ngươi tốt nhất đương nhiên chính là ta thật."

Câu nói này mới nghe sẽ thấy tựa như tình thoại đẹp nhất, mà chỉ cẩn ngẫm kỹ, sẽ thấy không đúng chút nào. Lẽ nào, người đó đối xử không tốt với ngươi, rồi chỉ vì mong mỏi phần săn sóc thiếu đi này, là có thể xóa luôn sự tồn tại của người đó, đổi thành một... thứ còn chẳng biết có phải là người hay không.

Sở Hành Vân lùi về sau một bước theo bản năng, y nghiêng đầu, nhìn xuống nước, Tạ Lưu Thủy này...

Vẫn mang khuôn mặt cáo!

Sở Hành Vân run rẩy, y đã gần như không chịu nổi... y sắp không kham nổi nữa rồi! Đâu mới là thật? Đâu mới là thật!

Tạ Lưu Thủy trước mắt bị vạch trần xong, lại không trở nên dữ tợn, hắn chỉ bình thản nhìn xuống nước, rồi ung dung đưa tay ra, vuốt nhẹ...

Mặt nước phản chiếu khuôn mặt của Tạ Lưu Thủy.

Sở Hành Vân thẫn thờ dõi theo động tác của hắn, sợ hãi đến mức ngây dại, y hoàn toàn... không biết mình nên làm gì.

Tạ Lưu Thủy đó duỗi tay tới, nhẹ nhàng, cẩn thận nắm lấy tay y:

"Ngươi chạy mệt rồi mà? Trước tiên đừng sợ hãi vội, được không?"

Hắn ngẩng đầu lên nhìn Sở Hành Vân, ánh mắt dịu dàng như người tình thực thụ:

"Ta là thật."

Sở Hành Vân nhớ ra, người Tạ Lưu Thủy lúc nào cũng lạnh, mà Tạ Lưu Thủy trước mắt lại ấm áp, ấm áp tới khó tin...

Tạ Lưu Thủy ấm áp từ từ lại gần, ôm y, động viên y, kề sát bên tai y, dùng giọng trầm thấp mà ân cần thủ thỉ:

"Đi theo ta đi."

Thuyền đã trôi đi nửa sơn động, ánh nắng sáng lòa đang ở ngay phía trước, sóng sau xô sóng trước, đẩy bọn họ lướt đi. Tạ Lưu Thủy trước mắt lại gần ôm lấy y, nói với y về vĩnh viễn không có thực...

"Không! Ta không muốn! Ngươi cút đi..." Sở Hành Vân đẩy Tạ Lưu Thủy trong lòng ra, "Ngươi... ngươi rốt cuộc là thứ gì! Ngươi căn bản không phải người!"

Tạ Lưu Thủy này không biến thành quỷ, hắn không giận dữ cũng không buồn bã, mà chỉ khẽ mỉm cười, gần như giống hệt con người, rồi nói:

"Ngươi nói ta là người, vậy thì ta chính là người."

"Chỉ có phải với không phải, nào có chuyện ta nói phải thì sẽ là phải..."

Tạ Lưu Thủy trước mắt duỗi tay tới muốn xoa đầu y, Sở Hành Vân lập tức né tránh. Tạ Lưu Thủy cũng không có để bụng, chỉ lặng lẽ rút tay về: "Ta... không tốt sao? Sao ngươi lại... không muốn ta?"

Sở Hành Vân: "Thật không phải giả, giả không thành thật được."

Tạ Lưu Thủy cười: "Thế gian này vốn không có thật giả. Mắt thấy, tai nghe, mũi ngửi, tay nắm được gọi là thị giác, thính giác, khứu giác, xúc giác, tất cả đều chỉ là cảm giác, cảm giác của riêng ngươi. Đã như vậy, sao ngươi có thể chứng minh đâu là thật, đâu là giả? Ngươi xem ta này."

Tạ Lưu Thủy đưa tay tới nắm chặt lấy tay Sở Hành Vân: "Có phải là thật không?"

"Ngũ giác của ngươi đều có thể cảm nhận được ta, trên đời cũng chỉ có mình ngươi nhận biết được ta, đối với ngươi mà nói, ta chính là Tạ Lưu Thủy thật nhất, ta sẽ chỉ xoay quanh ngươi, quan tâm ngươi, chăm sóc ngươi, hệt như lúc linh hồn đồng thể..."

"Không giống!" Sở Hành Vân hất văng bàn tay ấm áp của hắn ra, y chỉ thấy hoa mắt chóng mặt, khó chịu khắp mình mẩy, gần như muốn ngất xỉu, chỉ có thể không ngừng lặp lại, "Không giống..."

Tạ Lưu Thủy trước mắt hình như muốn tới đỡ y, Sở Hành Vân né trốn về phía sau, tất cả mọi thứ tại đây đề đã vượt qua lẽ thường, y cảm thấy mình đã bị bệnh tâm thần, rơi vào ảo giác...

Những Tạ Lưu Thủy đó... đều là thứ y ảo tưởng ra!

Cũng giống như... con chuột Hôi Lưu Quân, chim vàng anh Pi Pi Quân, và cả... muội muội giả Dao Dao mà y ảo tưởng ra ngày bé.

Sở Hành Vân thầm rùng mình, y biết xưa nay mình đã có tật xấu này, chỉ cần khó chịu là sẽ ảo tưởng ra một vài thứ để giảm bớt, mới đầu chỉ là một vài con vật nhỏ đáng yêu, bản thân y cũng phân biệt được chúng là giả, nhưng rồi... về sau, y bắt đầu không rõ những con thú mình trông thấy rốt cuộc là thật hay giả? Đến khi làm "chuột" ở Bất Dạ Thành, ngày ngày bị nhồi thứ thuốc bột vàng quái quỷ, gầy dơ xương, cả người đau nhức, y không kham nổi, thế là bắt đầu... ảo tưởng phòng bên có một cô bé giống như muội muội, tên là Dao Dao, y thậm chí còn từng kéo Dao Dao căn bản không hề tồn tại đó bỏ trốn...

Từ đó về sau, Sở Hành Vân đã hiểu tâm lý mình có lẽ... không được bình thường cho lắm. Một quãng thời gian rất dài sau đó, mỗi khi gặp được ai, đặc biệt là khi gặp người tốt, y đều sẽ tự vấn, liệu đây có phải cũng là thứ y ảo tưởng ra không?

Không biết thực hư, hoài nghi tất cả, ngày ngày như sống trên băng mỏng, suốt đời y không muốn phải trải nghiệm cảm giác đó thêm một lần nào nữa! Dẫu sự thực có khiến người ta thống khổ vô biên, y cũng tuyệt đối không muốn đắm mình vào ảo tưởng hư vô.

Thuyền càng ngày càng trôi tới gần lối ra...

Sở Hành Vân rút kiếm, cắm vào vách đá bên cạnh, thân kiếm đồng thau cắm lút sâu vào đá... y dốc sức ghì chặt kiếm, không để thuyền trôi thêm nữa.

Nhưng dẫu cho y đã trút hết sức lực trong người ra cũng chỉ như châu chấu đá xe, thuyền vẫn không ngừng nửa giây. Con thuyền từ từ tiếp cận với quầng ánh sáng chói lòa... Sở Hành Vân cảm thấy khủng hoảng, như sa xuống vực thẳm không đáy, y có linh cảm không lành, nếu như không kịp tỉnh lại trước khi đến lối ra, thì sẽ... không bao giờ có cơ hội tỉnh lại nữa.

Tạ Lưu Thủy buồn cười nhìn y: "Ngươi đang làm gì vậy? Tiểu Vân ngốc."

Sở Hành Vân nhìn đăm đăm vào người trước mắt, soi kỹ từng cái nhíu mày, từng nụ cười của hắn, hòng tìm ra xem điểm khác biệt là đâu, cuối cùng y phát hiện... khuôn mặt cáo trước mắt, điểm nào cũng giống hệt với Tạ Lưu Thủy, thậm chí...

Còn mịn màng, còn trắng trẻo hơn cả... hàng thật, cũng gợi cảm hơn vì một lẽ nào đó.

Sở Hành Vân nhìn Tạ Lưu Thủy như vậy, mới nghĩ, nếu như muốn tỉnh lại... Có lẽ...

Y giương kiếm lên.

Tạ Lưu Thủy ngước mắt nhìn y:

"Ngươi muốn... giết ta sao?"

Tay Sở Hành Vân run lên, chém kiếm vào người mình, rạch ra một vết máu trên cánh tay, đau quá, nhưng đã đau như vậy rồi mà y vẫn chẳng thể tỉnh lại...

Sở Hành Vân giương kiếm, muốn rạch thêm một vết nữa...

"Đừng như vậy!" Tạ Lưu Thủy xông tới cản, "Sở Hành Vân, đừng làm vậy, ngươi không muốn đi cùng ta cũng được, không sao cả, thả kiếm xuống đi mà? Đừng làm bản thân bị thương..."

Sở Hành Vân càng nhìn hắn lại càng thấy khủng khiếp, quá giống... sao có thể giống như vậy... Y vung tay tung chưởng, đánh văng Tạ Lưu Thủy đi, giơ kiếm rạch tiếp lên tay mình...

Tạ Lưu Thủy trước mắt không màng tất thảy ngăn y lại, Sở Hành Vân càng ngày càng cuống, lòng như nồi thuốc đun sôi sùng sục, giục giã y phải mau lên, mau hơn nữa! Mau mau tỉnh lại đi...

Y cách lối ra càng ngày càng gần... cách đó chỉ hai bước, ánh nắng đã chói lòa.

Máu trên cánh tay nhỏ từng giọt xuống dưới, Sở Hành Vân nhớ tới trước đây để cảnh cáo mình không được ảo tưởng ra thứ hư vô, có lúc y cũng sẽ rạch mấy nhát, cảnh tỉnh bản thân...

Giờ phút này, y nhìn tay mình, ánh mắt dần dần hạ xuống, rơi vào cổ tay...

Cổ tay trắng ngần, mạch máu xanh tím...

Y liếc nhìn người trước mắt, y không giết được Tạ Lưu Thủy, nhưng y giết được...

Sở Hành Vân nhấc kiếm lên, rạch xuống động mạch!

Quầng sáng trắng kia chao nghiêng, thuyền ra khỏi động...

Bất thình lình, y bị thứ gì đó đè ngã xuống, nửa người chìm xuống biển, sặc một ngụm nước to,  thứ đằng sau dùng lực rất mạnh, rồi lại xách đầu y dậy, Sở Hành Vân mới vừa thở hổn hển được một hơi, đầu đã lại bị dí xuống lần nữa, y ra sức quẫy đạp, vận hành nội công, nhưng rồi một luồng chân khí lạnh buốt tới cực điểm lại rót thẳng xuống từ đỉnh đầu, áp chế y tuyệt đối, hai tay bị tay kẻ kia bắt chéo lại sau lưng, kiếm bị giao nộp, càng giãy lại càng không động đậy gì được...

Sở Hành Vân gần như đã cảm thấy mình sắp tắt thở, rồi đột nhiên, y bị thứ sau lưng kéo dậy, không khí đua nhau ùa vào xoang mũi, phế phủ, y há miệng thở hổn hển...

Tạ Lưu Thủy thật đứng sau lưng y, một tay tịch thu kiếm phong hầu, một tay nắm lấy cái đầu đã ướt nhẹp của y, hỏi:

"Tỉnh chưa?"

Nhìn tên đang đứng trước mắt mình, Sở Hành Vân thở phào nhẹ nhõm.

Ảo giác và hiện thực giống nhau như tạc, y vốn cứ tưởng... Tiểu Tạ trong ảo giác đã quá chân thực, dù sau đó có trở về được hiện thực, y cũng sẽ không phân biệt được thật giả, sẽ nghi nọ ngờ kia...

Nhưng tới lúc đã thật sự trở lại hiện thực, nhìn thấy Tạ Lưu Thủy thực thụ mới biết, cho dù có ảo tưởng ra sao cũng chẳng thể bằng được một phần vạn người thật, quả đúng là khác nhau một trời một vực...

Nghĩ xem Tiểu Tạ trong ảo tưởng dịu dàng biết bao! Sao có thể nắm lấy đầu y dí xuống biển? Để cho y sặc nước!

Sở Tiểu Vân thê thảm ngồi trong lòng thuyền ho khan, Sở Yến vỗ về nhè nhẹ lên lưng y.

Tạ Lưu Thủy không nói câu nào, trở về mũi thuyền cầm lái, mặt lạnh tanh, vừa nãy chỉ cần hắn chậm một bước nữa thôi, Sở Hành Vân sẽ thật sự chém xuống...

Sở Hành Vân nhìn lên cánh tay mình, có hai vết rạch, hẹp mà nông, đủ để rách da, còn chẳng thể xem như vết thương. Y ngoái đầu nhìn núi vòi voi đằng sau, trên núi có đá lô nhô, có bục đá xanh biếc, có từng khóm cây, liếc mắt đã trông rõ rành rành.

Không có hố vạn xác.

Không có rất nhiều Tiểu Tạ đã chết.

Sở Hành Vân ổn định tinh thần, y nhìn sang sơn động ban nãy...

"Người vẫn còn nhìn được nữa!" Tạ Lưu Thủy nổi cơn thịnh nộ, "Ta đã nói bao nhiêu lần rồi? Thấy những thứ kỳ quái, thì đừng có nhìn trực diện, đừng nhìn chằm chằm vào nó, nhất là không được nhìn vào mắt nó! Tự ngươi bẻ ngón tay đếm xem ta nói với ngươi bao nhiêu lần rồi? Hả? Thế mà không chịu nghe! Cố tình nhìn! Chưa nếm mùi đời hay gì? Khăng khăng phải chống đối ta là sao! Còn dám cắt cổ tay!"

Tiểu Tạ nhớ lại vẫn bực, giờ đang lênh đênh trên biển, kêu trời trời chẳng hay, kêu đất đất chẳng thấu, Sở Hành Vân cắt cổ tay mất máu, đến lúc đó phải tính sao?

Sở Tiểu Vân lần đầu tiên bị Tiểu Tạ dạy bảo, bất mãn: "Ta cũng đâu cố ý!"

"Không cố ý... thế hóa ra là ngươi cố ý cắt cổ tay? Sở Hành Vân, ngươi giỏi đấy!"

Sở Tiểu Vân không để ý tới hắn, một lúc sau, lại nhích tới bên người Tiểu Tạ.

Y không tỉnh lại, còn muốn cầm kiếm cắt động mạch, Tạ Lưu Thủy chỉ có thể trơ mắt ra nhìn, có lẽ cũng... đau lòng y như mình.

Gió biển thổi lòng người lăn tăn gợn sóng, Sở Hành Vân hạ giọng nói: "Ta thấy rất nhiều ngươi trong sơn động?"

"Ta?" Tạ Lưu Thủy lấy làm lạ, "Sao ta lại bắt ngươi cắt cổ tay được?"

Sở Hành Vân kể tất tần tật chuyện trúng ảo giác lại, Tạ Lưu Thủy nghe rồi chau mày, cuối cùng, Sở Hành Vân mới hỏi hắn: "Ngươi nhìn thấy thứ gì trong hang động đó?"

Tạ Lưu Thủy lắc đầu: "Không thấy gì cả, cứ chèo vào rồi chèo ra thôi, trong động không có thứ gì."

"Không có... thứ gì?" Sở Hành Vân kinh ngạc mà cũng ngờ vực, "Sở Yến, muội cũng... không thấy gì sao?"

Sở Yến lắc đầu.

Sở Hành Vân thấy khó hiểu: "Nếu như ta trúng chiêu là vì nhìn trực diện vào con cáo mắt đỏ nhân xà... thì Sở Yến cũng từng nhìn nó mà."

Tạ Lưu Thủy vừa nghĩ đã thông tỏ, con cáo mắt đỏ nhân xà kia biết đọc trộm lòng người, Sở Yến là người mất trí nhớ, trong đầu trống rỗng, còn hắn lăn lộn trong cuộc nhiều năm, tâm tính kiên nhẫn. Trong ba bọn họ, Sở Hành Vân lại là người có sức khỏe tâm lý yếu nhất. Tạ Lưu Thủy thấy hối hận, chuyện này là do hắn sơ suất, hắn cứ nghĩ Sở Hành Vân có thập dương trên người, khinh công Đạp Tuyết Vô Ngân, kiếm pháp cũng tinh tiến, vậy thì hắn dẫn đầu, Sở Hành Vân đoạn hậu, cùng bảo vệ Sở Yến là vừa khéo. Nhưng hắn quên mất rằng, tuy Sở hiệp khách có thể xem như bình thường, mà sau lưng y còn có một Tiểu Hành Vân, hai người là thế giới tinh thần của Sở Hành Vân mổ thành hai, nói một cách khác, Sở Hành Vân hoàn chỉnh có tinh thần rất tệ, rất yếu đuối, chỉ cần hơi quấy nhiễu thôi...

...cũng có thể suy sụp hoàn toàn.

Tạ Lưu Thủy ngồi xổm xuống ôm Tiểu Vân: "Ta dạy cho ngươi một biện pháp hay để phân biệt thật giả, được không?"

Hai mắt Sở Hành Vân sáng rỡ.

Tạ Lưu Thủy nhìn chăm chú ra ngoài khơi, nheo mắt, nói:

"Ngươi chỉ có thể ảo tưởng ra những thứ nằm trong phạm vi mình nhận thức, cho nên người giả ngươi bịa ra, bất kể có làm gì, đều đều nằm trong dự đoán của ngươi. Còn người thật thì sẽ thường làm ra một vài hành động... vượt quá trí tưởng tượng của ngươi."

Sở Hành Vân trầm tư.

Tạ Lưu Thủy cúi đầu, ôm y hôn lên môi Tiểu Vân:

"Có nghĩa là, Tiểu Tạ trong ảo giác của ngươi chắc chắn sẽ không làm như vậy, đang hôn ngươi dở, lại..."

Đột nhiên, Tạ Lưu Thủy nắm lấy gáy Sở Hành Vân, mạnh tay nhấn đầu y xuống biển...

"Chết t...!"

Sở Hành Vân mới chửi được nửa câu, đầu đã bị dí "phụt" xuống mặt nước.

Y tức tối muốn đánh trả Tiểu Tạ, rồi bỗng dưng lại trông thấy thứ gì đó, tức thì không dám cựa quậy...

Dưới đáy thuyền, phía trước, chếch về bên trái, có một con... quái vật khổng lồ... y chưa thấy bao giờ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#rutotbung