Hồi thứ 57: Hoang đảo tù

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sở Hành Vân tập trung tư tưởng nhìn chằm chằm vào con quái khổng lồ, dài phải chừng một con đường! Đầu nó to bằng cả căn nhà, thân màu xám đen, đồ sộ nguy nga đang chầm chậm bơi về phía bọn họ.

"Tạ Lưu Thủy... mau mau... chèo thuyền đi!" Sở Tiểu Vân lập tức nhô đầu khỏi mặt, "Chạy mau! Có thủy quái!"

"Ha ha ha." Tạ Lưu Thủy lập tức bật cười, "Tiểu Vân ngốc, ta biết ngay ngươi chưa từng thấy bao giờ mà, đó là cá voi!"

"... Cá voi? Sao có thể... lớn như vậy!"

Sở Hành Vân cũng biết về cá voi, trong sách ghi lại, dưới biển có cá lớn, thuyền không được đâm vào, tên là cá voi. Mà biết thì biết, tận mắt chứng kiến một con cá voi khổng lồ sống sờ sờ bơi qua đáy thuyền lại là chuyện khác hẳn. Y lần đầu tiên nhìn thấy cá voi, vừa cảm thấy mới mẻ mà tò mò, ngó xuống mặt nước, muốn vùi đầu xuống nước xem, rồi lại đề phòng hỏi:

"Nó lớn như vậy, liệu có ăn thịt người không?"

"Không đâu, cá voi vừa to vừa ngốc, chỉ ăn mấy con tôm tép nhỏ bé."

Sở Yến cũng nhìn xuống nước: "Lớn... lớn như vậy lại chỉ ăn mấy con vật bé xíu đó?"

"Đúng. Thực ra những loài động vật có hình thể kỳ vĩ như cá voi thường đều có tính cách khá hiền lành. Còn thú dữ ăn thịt thường chỉ có kích cỡ tầm trung, hơi to một chút mà thôi. Muội có muốn thò đầu xuống xem không?" Tạ Lưu Thủy cười nói.

Sở Yến chưa từng nghe nói tới cá voi bao giờ, cho nên cũng rụt rè, Sở Hành Vân ngồi bên cạnh nàng bèn nổi ý xấu, dí "phụt" đầu muội muội xuống nước...

Trước mắt là lưng cá màu xanh man mác, tựa một con phố dài dưới lòng biển.

Sở Yến thở ùng ục ra bong bóng, nhịn thở vùi đầu xuống nước, xem con cá voi to xác trì độn này bơi tới.

Nước biển trong veo, bóng cá voi khổng lồ, một chiếc thuyền con trên đầu sóng bạc, bốn bề là đại dương và màn trời bao la bát ngát. Sở Hành Vân ngồi trong lòng thuyền, nhìn cái bóng đen đang từ từ lướt qua đáy, bỗng nhiên cảm khái một câu:

"Chúng ta thật là nhỏ nhoi, chẳng khác nào bọ chét trên lưng trâu."

Tạ bọ chét nghe vậy thì mỉm cười khẽ, hắn chỉ tay ra khơi nói: "Cá voi thường bơi thành đàn, chung quanh đây chắc chắn không chỉ có mỗi con này, mà còn có rất nhiều con khác, ngươi tập trung nhìn mặt biển đi, chốc nữa sẽ thấy... đúng, ngay tại đó!"

Sở Hành Vân nhìn sang, trông thấy đuôi cá voi xé đám bọt nước cuộn trào đằng xa, ngay sau đó, mặt biển phía trước trồi lên một cái đầu to tròn um ủm, "xì" một tiếng, từ đầu nó phun lên một cột nước cao tới giữa không trung, ánh dương khúc xạ qua hơi nước thành  cầu vồng...

Tạ Lưu Thủy quay đầu lại, nắm lấy tay Sở Hành Vân, nói với y:

"Ngươi xem, đây mới là thật."

Trên mặt biển liên tục phun ra mấy cột nước, bỗng nhiên, Sở Yến ngẩng đầu hỏi: "Ca ca... con cá voi này không ăn thịt người đúng không?"

Sở Hành Vân nhìn Tiểu Tạ, Tạ Lưu Thủy cam kết, cá voi hiền lành nhân ái, tuyệt đối sẽ không ăn thịt người.

"Vậy thì..." Sở Yến ngần ngừ, "Liệu nó có va... vào thuyền chúng ta không?"

Tạ Lưu Thủy lại chưa nghĩ tới vấn đề này, hắn ngây người, nhìn xuống dưới đáy thuyền...

Con cá voi này hình như đang... nổi lên...

"Mau lên... mau lên! Chèo thuyền đi!"

Nói thì chậm, mà xảy đến lại nhanh, con cá voi nhô mình khỏi mặt nước, nâng cả thuyền lẫn ba người bọn họ lên cao, sau đó lại "xì" một tiếng phun ra một cột hồng thủy, tức thì, cả con thuyền bị bắn dội lên giữa không trung như một phiến lá, rồi đập mạnh xuống mặt biển...

"Khụ... Khụ..." Ba người bọn họ có võ công trên người, cũng đều giỏi bơi, rơi xuống nước chẳng sao, chỉ là con thuyền nhỏ đáng thương kia lại bị lật úp, đang từ từ chìm nghỉm xuống, Tạ Lưu Thủy vội vàng lật ngược nó lại. Ba con chuột lột ướt dầm dề ngồi về trên thuyền, Tiểu Tạ liếc mắt nhìn hai người, rồi cười nói:

"Ngươi xem, đây cũng là thật."

Sở Hành Vân lườm hắn.

Gió biển thổi qua áo ướt lạnh run, Sở Yến nhìn bầy cá cá voi thong dong tự tại bên cạnh, hắt xì hơi một cái, Sở Hành Vân sợ muội muội cảm lạnh, liền phát nội công thập dương, dùng chưởng độ khí, hong khô quần áo cho nàng, một lúc sau, bên thuyền lại trồi lên một con cá voi nhỏ, không biết có phải cố ý hay không mà lại phun nước "xì xì" vào thuyền bọn họ.

Quần áo mới vừa hong khô qua chớp mắt đã ướt sũng, cá voi phun nước xong lại từ từ lặn xuống lòng biển, biến mất tăm.

"... Ca ca, nó thật xấu tính."

Sở Hành Vân vỗ về nàng: "Không sao, ca ca hong khô cho muội tiếp..."

Thuyền nhỏ dập dềnh theo sóng biển, ngọn núi vòi voi sau lưng càng ngày càng nhỏ, Sở Hành Vân bắt đầu suy tư, đêm qua thuyền của mấy người Cố Tuyết Đường đều đậu đằng trước núi vòi voi, đáng lý ra bọn họ hẳn phải ở trong núi mới đúng, nhưng lại không có. Biển cả mênh mông, bọn họ không có thuyền hành động thế nào? Nếu như muốn dùng khinh công, thì giữa biển khơi lấy đâu ra điểm đậu?

Điểm đậu...

Bỗng nhiên, Sở Hành Vân bừng tỉnh, bầy cá voi!

"Mau lên! Tạ Lưu Thủy, chúng ta bám theo bầy cá voi đi!"

Y chưa nói xong, đã phát hiện Tạ Lưu Thủy đang khua mái chèo, theo đàn cá voi trôi về hướng đông nam. Ba người cùng nhau chèo, nửa tiếng sau, đã nhác thấy bóng một hòn đảo đằng xa.

Trên đảo có lửa, khói xay bốc lên cao, có khói tức có người.

Thuyền trôi theo sóng vào bãi cát, ba người lên bờ, Tạ Lưu Thủy nhìn kỹ mấy đống lửa: "Mới vừa đốt không lâu trước, bọn họ hẳn chỉ đang ở quanh đây thôi..."

Sở Hành Vân gật đầu, ba người đi về phía bờ cát, bỗng nhiên, Sở Hành Vân cảm thấy từ sau lưng có thứ gì kéo mình lại...

Y ngoảnh mặt ra sau nhìn, từ đống cát duỗi ra một bàn tay người chết, nắm lấy y không chịu thả.

Kiếm phong hầu đang sắp tuột khỏi vỏ, thì bất ngờ trên bờ cát lại vọng xuống tiếng cười: "Quả nhiên là bắt được người rồi! Ta đã nói trên đảo này có thổ dân mà, đúng chưa? Ô kìa, Sở hiệp khách?"

Thầy nuôi rối Tề Thiên Lục đi từ trên đỉnh bờ cát xuống, hắn vung tay lên, năm ngón tay người chết thả lỏng, buông Sở Hành Vân ra.

Đám người kia theo chân Tề Thiên Lục xuất hiện, quả vậy, tất cả mấy người trong cuộc đều đang ở đây.

Ban ngày ban mặt, mọi người lại ngồi xung quanh đống lửa, Cố Tuyết Đường mở miệng trước tiên: "Nếu như tất cả mọi người đều có duyên rơi xuống hòn đảo này, vậy thì nói thẳng trên tay mỗi người có gì luôn đi?"

Câu này vừa được nói ra, đã có mấy người hơi biến sắc, Tề Thiên Lục tiên phong cười nói: "Không lừa dối chư vị, Tề gia chúng ta mới vừa nhập cuộc, không bì được với mấy vị thâm niên trong cuộc, không có thứ gì cả."

Hàn gia Hàn Thanh Y nói: "Tề công tử nói đùa, ai chẳng biết sau lưng các ngươi Tề gia là hoàng quyền, khắp thiên hạ đều là vương thổ, nhà ngươi không có gì, vậy chúng ta càng không có."

Sở Hành Vân và Sở Yến ngồi bên cạnh không nói một lời, nhìn mấy người kia thay phiên đối đáp, câu chữ găm dao. Cố gia nhị thiếu Cố Thịnh Đình nghe mà nhức đầu, bèn dứt khoát: "Chư vị xong chưa, bất kể có hay không có đồ, tóm gọn trong một câu, muốn đến bí cảnh chỉ có đúng hai con đường, hoặc là sáp nhập tứ ngọc, hoặc là hợp nhất ngũ họa, trong chúng ta không ai có bản lĩnh lớn chỉ dựa vào một nhà mà chiếm được cả tứ ngọc lẫn ngũ họa, vậy thì vấn đề hiện giờ là có hợp tác hay không?"

Mấy người đều im bặt. Tề Thiên Lục cười nói: "Đương nhiên phải hợp tác, nhưng hợp tác với ai?"

"Đương nhiên là phải hợp tác với người nắm lợi thế trong tay." Cố Tuyết Đường đảo mắt qua từng người, "Gốc gác, trong cuộc chỉ có bốn nhà Cố, Tống, Triệu, Mục, đúc ngọc tứ hung cảnh tỉnh hậu thế. Sau khi Hầu gia Mục gia diệt môn, ngọc Cùng Kỳ không rõ tung tích, bảy năm sau lại lộ diện trong vụ án Lý gia diệt môn. Vụ án này, ta nhớ là Tống gia các ngươi đang điều tra đúng không."

"Ngươi có ý gì!" Khải Đông, Khải Chấn của Tống gia lập tức nói.

"Không có ý gì. Đại án diệt môn đương nhiên phải giao lên triều đình, nhưng ngày bàn giao, ngọc Cùng Kỳ lại được phát hiện bị đánh tráo? Chuyện này khó ngăn người khác suy nghĩ sâu xa. Bốn miếng ngọc, Cố gia ngọc Hỗn Độn, Tống gia ngọc Thao Thiết, mỗi người đều có một nửa ghi chép về lối vào bí cảnh, ngọc Đào Ngột của Triệu gia và ngọc Cùng Kỳ vốn thuộc về Mục gia, mỗi miếng giữa một nửa lối ra. Nếu như ngọc Cùng Kỳ và ngọc Thao Thiết đều bị Tống gia các ngươi nắm..."

"Cố đường chủ, không thể tùy tiện nói bừa như vậy!" Khải Đông nói, "Vì chuyện ngọc Cùng Kỳ bị mất trộm, Đại thiếu gia nhà chúng ta còn bị cách chức quan, lẽ nào ngươi còn hoài nghi chúng ta biển thủ của công? Ta thấy là có nhà nào đó đang ngồi ở đây giả trang thành quan binh, đến thừa nước đục thả câu Tống gia chúng ta ấy chứ."

"Đóng giả quan binh trà trộn vào cũng không phải chuyện dễ dàng gì." Tề Thiên Lục nói, "Bằng không, ta nghĩ Cố gia đã sớm động thủ với Tống gia các ngươi. Chuyện đến nước này, dù sao ngọc Cùng Kỳ cũng đã mất trộm, vậy thì nó... sẽ nằm trong tay ai đây?"

Mọi người liếc nhìn nhau, không ai nói lời nào.

Sở Hành Vân cũng im lặng theo, lúc ở quán trọ y có nghe lén được Tề lục thiếu nói, là Triệu Lâm Đình giả trang quan binh, trộm ngọc Cùng Kỳ. Cố gia Tam thiếu Cố Yến Đình xoa chim bách linh trên vai, con chim kia liền bay đến trên đầu Triệu Lâm Đình, kêu lên:

"Là ngươi, là ngươi, chính là ngươi!"

Triệu Lâm Đình phất tay đuổi nó đi, thấy mọi người đều nhìn mình chằm chằm, bèn thẳng thắn hào sảng thừa nhận: "Đúng, chính là ta. Từ tháng ba ta đã giả nam, trà trộn vào đội quan binh của Tống gia đại thiếu các ngươi. Có điều, chư vị cũng nên nghĩ thử xem, chữ "quan" trong quan binh gồm hai khẩu một sổ, bịt chặt cái miệng bên dưới, lấp luôn cái miệng bên trên. Miệng bên dưới thì dễ bịt thôi, nhưng cái miệng bên trên thì là ai thay ta lấp?"

Mọi người đồng loạt nhìn chòng chọc vào Tề gia dựa lưng hoàng quyền.

"Ha ha, mọi người đừng nhìn ta như vậy." Tề Thiên Lục liên tục xua tay, "Triệu cô nương muốn thuần phục hồng tích vương, ta chỉ... giúp nàng một tay, nàng giúp lại ta. Thôi được rồi, ta thừa nhận, ngọc Cùng Kỳ nằm trên tay Tề gia chúng ta."

Sở Hành Vân lập tức thấy hoang mang, ngày hôm ấy tại quán trọ, y rõ ràng nghe thấy Tề lục thiếu hô to không xong rồi, ngọc Cùng Kỳ bị mất trộm. Nhưng ngẫm lại chốc đã thông, mặt ngoài, Tề gia trông như chỉ có Tề ngũ thiếu, Tề lục thiếu hành sự, mà sau lưng, thực chất lại do chi thứ như Tề Thiên Lục quản. Cho nên Tề lục thiếu chỉ biết một, mà không biết mười, còn tưởng rằng ngọc Cùng Kỳ đã bị Triệu gia cướp đi trước.

Con chim bách linh của Cố tam thiếu bay qua lại giữa Tề gia và Triệu gia, Cố Yến Đình duỗi ngón tay trở, triệu hồi nó. Bách linh nghe lời bay trở về, đi ngang qua Sở Hành Vân thì lập tức nhận ra, bèn ngậm chặt mỏ chim, muốn tới mổ y:

"Tiểu nhân hèn hạ!"

Đấu Hoa đại hội, tên tiểu nhân hèn hạ này tự hộc máu, vu khống chủ nhân, hại cho chủ nhân bị thua, tiểu bách linh vẫn nhớ như in! Sở Hành Vân bĩu môi, tóm lấy nó vứt về phía Cố Yến Đình. Cố tam thiếu xoa chim cưng, tựa như muốn khích lệ nó, rồi quay mặt sang nói với mọi người:

"Như vậy, hiện tại tung tích tứ ngọc đã rất rõ ràng, Cố, Tống, Triệu, Tề, mỗi người nắm một ngọc. Không biết, năm bức tranh tú cẩm sơn hà đang ở trên tay nhà ai?"

"Ta nhớ Sở hiệp khách thắng Đấu Hoa đại hội, trong tay hẳn phải có một bức họa tú cẩm?" Hàn gia Hàn Thanh Y nói, "Nghe đâu bức tú cẩm kia còn là lối ra của bí cảnh."

Sở Hành Vân lắc đầu: "Ta thắng Đấu Hoa Hội, nhưng bức họa của ta đã bị Cố gia đoạt mất rồi."

Mấy nhà vừa nghe vậy đều biến sắc, Cố Tuyết Đường nở nụ cười: "Ngại quá, nhà chúng ta giành trước." Hắn quay đầu sang liếc mắt nhìn Lâm Thanh Hiên, "Tiểu bạch kiểm, ngươi nói ngươi thay mặt Tiết gia tới, vậy ngươi trình bày đi trên tay Tiết vương gia có mấy bức tranh tú cẩm?"

Tạ Lưu Thủy nhìn trời: "Xem thời tiết, hẳn cũng sắp tiến vào bí cảnh rồi đúng không? Chuyện đến nước này, nói cho ngươi cũng không sao." Tạ Lưu Thủy cười, giơ hai ngón tay.

"Được! Vậy ta cũng không giấu, Cố gia chúng ta có ba bức họa!" Cố Tuyết Đường nói hết câu thì đảo mắt qua mọi người, "Cho nên, mấy vị không ngọc không họa, hai bàn tay trắng này tới đây để làm gì?"

Ba người nhà họ Cố nhìn chằm chằm Hàn gia, Vương gia và Sở Hành Vân.

"Ngươi không cảm thấy... Cố gia các ngươi thực sự lấy được hơi nhiều sao?" Triệu gia Triệu Lâm Đình bỗng nhiên nói.

Hàn Thanh Y bật cười: "Nơi này gần bờ, sao bỗng dưng lại có nhiều cá voi như vậy?"

Cố Yến Đình hơi biến sắc mặt, chỉ thấy nàng ta chậm rãi rút từ trong lồng ngực ra một ống sáo xám trắng, đặt bên môi, thổi ra âm thanh vừa kỳ ảo lại thê lương, "<tiếng cá voi>"

Như tiếng cá voi kêu.

Chỉ chốc lát sau, cũng có vài hồi "<tiếng cá voi>" tương tự vọng tới từ ngoài khơi đáp lại nàng.

"Đó là... cốt sáo gọi cá voi!"

"Chính xác." Hàn Thanh Y cất ống sáo đi. Triển Liên rút ngân đao, đứng bên cạnh Vương Tuyên Sử, cũng mỉm cười: "Cố gia các ngươi không cảm thấy kỳ quái, đàn cá voi đang yên lành sao lại muốn bơi tới hòn đảo này?"

Cố Tuyết Đường thầm kêu không ổn, nhà bọn họ người đông thế nhiều, mấy nhà trong cuộc liền liên hợp giăng bẫy bọn họ.

Sở Hành Vân bừng tỉnh ngộ, đêm qua, trước hết là Triệu Lâm Đình tìm vảy rắn làm mồi, Tề Thiên Lục tiện tay đẩy thuyền, kẻ đối người đáp, Cố gia vừa thấy cục diện như vậy, không nỡ bị người khác giành trước, đương nhiên cũng sẽ bám theo. Kết quả là đến nơi, bị nhân xà vây nhốt, kẹt giữa bãi đá không ra được, bọn họ có lẽ đã nhìn ra cáo mắt đỏ huyết xà có manh mối nào đó, cho nên không vào hang núi, mà cứ thế bị giữ chân trên núi vòi voi, kế tiếp, Hàn Thanh Y dẫn đàn cá voi đến, thoạt nhìn như giải vây, mà thực chất lại là dẫn bọn họ lên hoang đảo.

Cố Thịnh Đình, Cố Yến Đình và Cố Tuyết Đường, ba người đứng lại cùng nhau, nhìn qua bốn phía, Cố Yến Đình nói: "Ta và anh ta cả đêm không về, cũng không báo tin, chỉ e hiện tại bổn gia đã phát hiện, sẽ phái thuyền tới tiếp ứng. Hòn đảo này rất rộng, phía sau còn có một cánh rừng, chúng ta không chết đói ngay được."

"Chết đói? Thế thì dễ dãi với các ngươi quá, nếu đã dụ đường đường Cố gia lên đảo, Vương gia chúng ta chẳng lẽ không chuẩn bị gì trước?" Triển Liên hét vang, đột nhiên, mặt cát lún xuống, lộ ra từng miếng vảy đen xếp kín mít...

Nhân xà!

Đám nhân xà này còn dữ dằn hơn tụi dưới biển, chúng biết sử dụng cả tay lẫn đuôi, bò nhanh thoăn thoắt, hàm răng nanh sắc bén, đầu lưỡi dài ngoằng, há miệng phun ra một luồng nọc độc, nhỏ xuống cát thành tiếng xèo xèo.

Ba người Cố gia thấy tình thế không lành, lập tức quay đầu bỏ chạy, nhân xà dưới cát đồng loạt tấn công, hằng hà sa cái đuôi rắn nhốn nháo, tựa như đại quân áp trận, tình cảnh hết sức kinh khủng.

Ý nghĩ đầu tiên của Sở Hành Vân cũng là chạy, song đến ý nghĩ thứ hai đã là dừng, Vương gia Triển Liên, Hàn gia Hàn Thanh Y đều giống như y, hai bàn tay trắng, muốn có lợi thế đi bí cảnh thì chỉ có nước làm thịt con cừu béo tốt Cố gia. Y chạy làm gì?

Ba người Cố gia chia ra hai đường bỏ chạy, Cố Yến Đình kéo ca ca cắm đầu chạy vào rừng, không lâu sau đã lại nhảy ra, bởi từ trong rừng bỗng lao ra vài nhóm người thổ dân, mặc da thú đi giày cỏ, cầm thanh giáo đá, miệng gầm rú...

Trước có thổ dân đuổi, sau có nhân xà rượt, Cố gia hai mặt đều là địch, Cố Tuyết Đường đạp lên đầu thổ dân, nhảy khinh công, lẻn vào trong rừng...

Sở Hành Vân cho rằng hắn chỉ giẫm lên đầu lấy đà, ai ngờ, Cố Tuyết Đường vừa bước chân khỏi, tích tắc sau, đầu của thổ dân bị hắn giẫm lên đã xoay tròn như quả dưa chín, rồi lăn xuống khỏi cổ...

"Mấy người có ngọc chúng ta không nhúng chân vào các vị, các ngươi cứ từ từ chơi với Cố gia đi, Tề mỗ đi trước một bước..." Tề Thiên Lục còn chưa nói xong câu, từ phía sau rặng đá ngầm ven bờ đã xuất hiện một con tàu của Tề gia

Triển Liên nói: "Tề công tử muốn đi cũng được, chỉ e... ngươi đi tới bờ biển, ngộ nhỡ dưới mặt cát lại bò lên con nhân xà nào thì nguy hiểm lắm thay."

Tề Thiên Lục nghe ra được hàm ý hăm dọa trong câu nói đó, nhìn Triển Liên từ trên xuống dưới vài lần, rồi bỗng bật cười: "Ta đã bảo, bí mật nhân xà đều nằm trong tay Tiết gia, sao Vương gia ngươi cũng biết dùng? Thì ra đã bị mua chuộc, hoặc là, bị Tiết vương gia nắm thóp?"

Triển Liên không thể trả lời. Tề Thiên Lục thổi tiếng huýt sáo, con tàu của Tề gia liền quay đầu rời đi. Sở Hành Vân dắt muội muội náu mình phía sau, không dính líu vào. Nhân xà nhảy lên khỏi cát đã chạy hết đi bắt người Cố gia, trong thời gian ngắn, sẽ không có gì nguy hiểm. Nhưng mà... Sở Hành Vân nghĩ thầm, nếu như mình thật sự trộm được bức tú cẩm vẽ lối ra từ tay Cố Tuyết Đường, mấy người đó mà biết được sẽ đối đãi y thế nào đây?

Y nhìn Triển Liên trước mắt, cảm thấy đã sắp không còn nhận ra được hắn.

Triển Liên liếc mắt nhìn y, rồi cúi đầu, chuyển tầm mắt sang nơi khác. Đúng lúc này, trên mặt biển phẳng lặng bỗng hiện lên cây cột buồm...

Là một chiếc thuyền lớn, biển xanh thuyền trắng rẽ sóng xé gió, lao vun vút về hướng hòn đảo.

Chốc lát sau, thuyền đã cập bờ, là thuyền của Tiết gia, chỉ thấy Tiêu Hồng dựng cây dù lông quạ viền vàng, nhảy xuống khỏi thuyền, đảo mắt một vòng, rồi đứng lại trước mặt Tạ Lưu Thủy, hỏi:

"Ngươi chính là Lâm Thanh Hiên?"

Tạ Lưu Thủy đi tới nói: "Chính là ta."

Tiêu Hồng không nhìn hắn, tay giương cao, mấy tên thuộc hạ kìm kẹp một gã đàn ông đang bị trói gô, áp giải đến trước mặt Tạ Lưu Thủy.

Tiêu Hồng giật phắt khăn trùm đầu đen của tên kia xuống: "Ngắm nghía cho kỹ, đây có phải tiểu tình nhân Lâm Thanh Hiên của ngươi không!"

Gã kia bèn ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào Tạ Lưu Thủy, gần như không dám tin, sau đó bắt đầu làm bộ tình cũ chưa nguôi: "... A Hiên? Thật sự... là ngươi?"

Tạ Lưu Thủy cũng lộ vẻ kinh ngạc: "Nghị ca, tại sao lại là ngươi!"

Sở Hành Vân đứng phía sau trợn trắng mắt.

Tiêu Hồng lần đầu tiên trông thấy phần thể đoạn tụ, thực sự không sao nhìn nổi, Lâm Thanh Hiên vẫn còn đang la toáng trước mặt hắn: "Tiêu Hồng, các ngươi khinh người vừa thôi! Sao có thể trói Nghị ca của ta lại như vậy? Mau mau cởi trói cho Nghị ca đi!"

Tiêu Hồng khó chịu: "Đã chia tay từ tám hoánh rồi, còn nhất ca nhị ca gì nữa?"

"Một ngày vợ chồng trăm năm tình nghĩa, chia tay cũng là đã từng yêu nhau, sao có chuyện không dư chút tình nghĩa nào được?"

Sở Hành Vân đứng sau lưng trầm giọng ho mấy hồi.

Sống lưng Tạ Lưu Thủy ớn lạnh.

Tiêu Hồng mặc kệ Lâm Thanh Hiên, chỉ vỗ mạnh lên đầu Nghị ca vẫn đang ngây ra như phỗng,  cao giọng thúc giục: "Ngươi nhìn rõ chưa? Rốt cuộc có phải không!"

Gã kia rùng mình, vội vàng cuống quýt gật đầu nói: "Đúng, chính là hắn! Thật sự là hắn... A Hiên có biến thành tro ta cũng nhận ra."

"Đủ rồi đủ rồi." Tiêu Hồng cau mày, phất tay, "Dẫn đi đi."

Hắn liền xách tới một chiếc đèn chân lưu, giơ trước mặt Lâm Thanh Hiên: "Nếu đã nghiệm chứng xong thân phận, vậy thì xin ngươi hãy phô diễn tài năng cho chúng ta xem thử?"

Chân khí chính là số mệnh trời định của người luyện võ, mà âm dương công còn huyền diệu vô cùng, âm công chân khí thuần âm, dương công chân khí thuần dương, là môn võ công duy nhất trong thiên hạ có thể xoay chuyển thuộc tính chân khí. Tạ Lưu Thủy điềm nhiên nhận lấy đèn chân lưu, duỗi tay ra thử.

Đèn chân lưu tức thì chuyển đỏ, hạt châu bên trong nhảy thẳng tới vạch thứ chín.

"Tốt lắm! Vừa xuất thủ đã là cửu dương, lợi hại lợi hại."

Tạ Lưu Thủy thử tay lần nữa, hạt châu từ cửu dương từ từ tụt xuống, cuối cùng về không, đèn chuyển thành không màu, ngay sau đó, Tạ Lưu Thủy trở tay, ánh đèn thoáng chốc đã chuyển xanh, nhất âm, nhị âm, tam âm...

Tiêu Hồng nhìn mà rạo rực, hắn mới lần đầu tiên trông thấy người luyện võ có thể điêu luyện biến chuyển âm dương chân khí, thực là kỳ diệu, đồn rằng Lâm Thanh Hiên dương công chín thành, âm công chín thành, đồng nghĩa có cả cửu dương, cửu âm trên người, mà tại sao... hắn đã chờ một lúc, lại phát hiện hạt châu chỉ dừng lại ở tam âm rồi không thăng lên nữa.

"Sao thế? Tiếp tục đi!"

Tạ Lưu Thủy lắc đầu: " m công chín thành của ta gần như đã có thể coi là phế bỏ, hiện tại chỉ có thể đạt đến tam âm."

"Cái gì! Lâm Thanh Hiên? Ngươi đùa ta đấy à!  m công chính thành đang yên lành lại gặp sự cố đúng bước ngoặt quan trọng là sao?"

"Người ta cũng đâu có... đâu có cố ý." Tạ Lưu Thủy cúi đầu e lệ, lặng lẽ liếc mắt sang Sở Hành Vân, rồi vội vàng thu ánh mắt về, muốn nói lại thôi.

"Có chuyện gì thì nói đi! Đừng có nhăn nhăn nhó nhó, sao lại phế bỏ!"

"Sở ca..." Tạ gay gay dài giọng gọi y, "Ngươi nói đi, ngươi nói đi, ta... ta không nói ra được."

Tiêu Hồng nhíu chặt mày, nhìn chằm chằm vào Sở Hành Vân. Sở Hành Vân không thể làm gì, chỉ đành nói thẳng trước mặt bao người: "Có một đêm, ta... ta uống chút rượu, sau đó... ừm, hiểu chưa?"

Tiêu Hồng không hiểu, lấy làm kinh ngạc: "Cái gì? Ngươi đang nói gì?"

"Thì là, say rượu, xong rồi đấy."

Tiêu Hồng phát cáu: "Đấy là cái gì! Uống rượu sao lại phế võ công? Nói rõ ra!"

Sở Hành Vân thực sự bó tay, đành phải đánh bạo nhận: "Ta say rượu loạn trí!"

Tiểu Tạ đánh Sở Sở: "Sở ca! Ngươi cũng thật là, sao có thể nói vậy trước mặt mọi người... Ngươi làm vậy... sau này ta nhìn mặt mọi người thế nào!"

Tiêu Hồng như bị sét đánh, ánh mắt đảo qua lại giữa Sở hiệp khách và Lâm Thanh Hiên, khó lòng tin tưởng: "Ngươi... với hắn? Các ngươi..."

Tiểu Tạ ngượng ngùng giật áo Sở ca: "Chúng ta đoạn tụ rồi!"

"Không, không phải!" Tiêu Hồng sa sầm mặt, đột nhiên duỗi tay, xoay người Tạ Lưu Thủy lại, chân khí thập âm thình lình bùng nổ, "Lâm Thanh Hiên ngươi lại đang giở trò gì? Sở hiệp khách không lâu trước còn mới vừa thành hôn với Lưu Vân cô nương..."

Sở Hành Vân thấy hắn động thủ, cũng lập tức xuất chưởng bảo vệ Tiểu Tạ, mỗi người kéo một cánh tay, hai luồng chân khí cực điểm thập dương thập dương va chạm trong thân thể Tạ Lưu Thủy...

Tiểu Tạ rên "ái dô" đau đớn.

Sở Hành Vân xót xa, lập tức buông tay, đầu này y buông lỏng lực kéo, Tiêu Hồng đầu kia cũng lập tức ngã xuống như đang kéo co, lảo đảo vài bước mới trụ vững. Tạ Lưu Thủy đáng thương trở thành ruồi muỗi cho cao thủ bọn họ tỷ thí, đau tới mức phải gập cả người lại, ngồi chồm hỗm dưới mặt đất...

Sở Hành Vân hổ thẹn ân hận, chỉ biết ôm chặt lấy hắn: "Ngươi... ngươi sao rồi."

Tạ Lưu Thủy thoi thóp kiệt quệ nằm nhoài trong lồng ngực y, lồng ngực chập trùng lên xuống, ôm ngực thở hổn hển khó khăn, hắn giơ tay lên run run chỉ vào miệng mình...

Sở Hành Vân hiểu ra, ngàn cân treo sợi tóc, cứu người quan trọng, thế là cũng không đoái hoài tới nhiều chuyện khác, lập tức cúi người xuống độ khí cho hắn.

Tiểu Tạ trong lồng ngực y len lén nở nụ cười đắc chí.

Tiêu Hồng lần đầu tiên được mục sở thị hai tên đực không coi ai ra gì như vậy... lập tức hóa đá, Tiết vương gia lệnh cho hắn tới đón Lâm Thanh Hiên, nhưng hắn không ngờ tên Lâm Thanh Hiên này lại làm việc... quái đản như vậy, hắn quay người lên thuyền, vẫy tay gọi một người: tới "Tôn sư gia, ngươi xem đi, hai người bọn họ... làm sao vậy?"

"Tiêu gia, ờ thì... rõ ràng lắm mà, bọn họ đang hôn nhau."

"Tiên sư nó, chuyện này còn cần ngươi nói sao? Ta muốn hỏi... Sở hiệp khách đang yên đang lành, sao lại biến thành nông nỗi này ?"

Người sư gia kia có vẻ không hiểu: "Bản sắc anh hùng, thực sắc tính dã, chính là chuyện thường tình. Ngươi nhìn xem Lâm Thanh Hiên kia cũng ưa nhìn, Tiêu gia, chuyện như vậy có nhiều lắm, chỉ là không dám ngang nhiên lộ ra ngoài thôi. Có điều, trong cuộc đa phần đều là kẻ liều mạng, sống ngày nào hay ngày ấy, có hơi lộ liễu cũng chẳng lạ."

"Không đúng, ta luôn cảm thấy có điều lạ. Vậy thể tử Lưu Vân của Sở hiệp khách đâu?"

"Tiêu gia, ngài chưa biết chuyện sao? Lưu Vân chết rồi."

"Chết rồi?" Tiêu Hồng khịt mũi, "Mới bao lâu đã chết? Trùng hợp như vậy sao, ta thấy nhân vật Lưu Vân này quả thực như một người cố tình xuất hiện để bào chữa vụ Sở hiệp khách cướp pháp trường!"

"Biết đâu chính là vậy, Lưu Vân cô nương vừa xuất hiện, đã bao nhiêu người quay sang ca tụng Sở hiệp khách chí tình chí nghĩa, đến ngay cả chuyện tày đình như cướp pháp trường cũng bỏ qua được! Ngôn luận đều do con người dẫn dắt, bảo y không động tay chân sau lưng thì ai tin?"

"Vấn đề là, tuy Sở Hành Vân có thập dương, song suy cho cùng y cũng chỉ có một thân một mình, độc lai độc vãng, là ai đứng sau thúc đẩy chuyện này... Tống gia?" Tiêu Hồng suy luận nhưng rồi lại thấy không đúng, Sở Hành Vân cướp pháp trường chẳng qua là đắc tội võ lâm minh, thân bại danh liệt ở bạch đạo, Tống gia nuôi Sở Hành Vân là vì trong cuộc, vì con trai bảo bối của nhà họ, còn thanh danh Sở Hành Vân ra sao mắc mớ gì tới Tống gia.

"Sư gia, ngày hôm đó Sở hiệp khách cướp pháp trường, ta nhớ y có cứu một tên trộm hái hoa, tên là Bất Lạc Bình Dương đúng không."

"Vâng, nhưng mà người này chỉ là một tên tiểu tặc cưỡng gian mấy dân nữ, võ lâm minh dốc ngược hắn lên điều tra, mấy vụ án kia đều bằng chứng như núi, không hề có ẩn khuất gì. Tiêu gia, ta cảm thấy có khi nào là chúng ta cả nghĩ rồi không? Sở hiệp khách chung quy cũng không dính dáng nhiều tới chúng ta, mấu chốt là ở Lâm Thanh Hiên, chúng ta có thể lợi dụng hắn hay không."

Tiêu Hồng gật đầu: "Được, vậy chuyện này cứ giao cho sư gia tra xét, sao Lâm Thanh Hiên  này lại dây dưa với Sở hiệp khách. Này dưới kia! Chết rồi sao?" Tiêu Hồng đề khinh công, nhảy lên trên bờ: "Được rồi Lâm Thanh Hiên, đừng có như chết đến nơi nữa, ta cũng cho các ngươi chim chuột với nhau rồi, hiếm ai làm được như ta lắm. Ta phụng lệnh của Tiết vương gia, dẫn ngươi đi gặp hắn, chuyện âm công của ngươi bị phế, ta cũng sẽ bẩm báo lên với Vương gia, đừng chàng ràng ở đây nữa, đi theo chúng ta..."

Sở Hành Vân vừa nghe thấy chữ "đi" đã không chịu: "Tiêu Hồng, các ngươi có ý gì? Dựa vào đâu mà hắn phải đi cùng các ngươi..."

"Ta đi cùng các ngươi." Tạ Lưu Thủy bỗng nhiên đứng lên nói.

"Ngươi..." Sở Hành Vân thấy khó tin.

Tạ Lưu Thủy không nhìn y, mà cùng Tiêu Hồng đi thẳng về phía trước, được vài bước mới quay đầu lại, chớp mắt mấy cái, vành mắt long lanh ngấn nước, chớp chớp trong veo nhìn y:

"Chúng ta chung quy cũng sẽ gặp lại nhau thôi, Sở ca, đừng nhớ ta..."

Phản ứng đầu tiên của Sở Hành Vân là muốn ngăn hắn lại, song sau đó đã kịp phẩm ra hàm ý trong lời hắn nói:

Chúng, ta, chung, quy, sẽ, gặp, lại, nhau, thôi.

Sở Hành Vân đứng bất động tại chỗ, nhìn bóng lưng Tiểu Tạ quay người rời đi, chẳng hiểu vì đâu lại hồi ức về câu mà Tiểu Tạ giả nói với y trong sơn động núi vòi voi:

Tạ Lưu Thủy trong thực tế đối xử tốt với ngươi là thật, nhưng hắn sẽ không kể gì cho ngươi cả.

Như con chim ưng bay ra ngoài rồi lại bay trở về, đậu trên bể cửa sổ, líu ríu kể cho chim hoàng yến trong lồng rằng hôm nay đã đi tới đâu, bắt được những con mồi nào. Nhưng ngày mai sẽ đi đâu, định bắt thứ gì, có đói bụng không, lương thực tích trữ cho mùa đông có đủ hay chẳng thì lại không buồn nhắc tới một chữ, càng không bao giờ hỏi y, mai có muốn cùng hắn bay ra ngoài chơi không?

Sở Hành Vân ngờ ngợ nhớ lại, trong cuộc có một quán trà chuyên dùng để trao đổi tin tức, lúc mặt kia của y ra ngoài, Tạ Lưu Thủy từng dẫn y tới đó.

Có lẽ, sau này y có thể tới quán trà đó điều tra thử...

Nhưng y lại không nhớ ra được nó nằm ở đâu.

Ký ức của y và mặt kia có vách ngăn, mà bất kể thế nào, y cũng đã thực sự từng đến quán trà, chỉ cần có thể nhớ ra được nó nằm ở đâu.

Lúc này, Tạ lão ưng đã cùng Tiêu Hồng lên thuyền Tiết gia, hắn đi một vòng quanh boong, thấy Tiêu Hồng thì thầm với sư gia, thầm mỉm cười.

Muốn giấu kín một chuyện nào đó, ngăn người khác không đi điều tra là chuyện không hề thực tế, thay vì mất công sức che giấu, chi bằng tung ra một chuyện còn kỳ quái hơn, còn thu hút sự chú ý hơn. Sức chú ý của con người đều có hạn, bất tri bất giác, Tiêu Hồng đã chuyển tầm mắt từ nghiệm chứng Lâm Thanh Hiên là thật hay giả sang điều tra xem giữa Lâm Thanh Hiên và Sở hiệp khách có đàm tiếu gì.

Lâm Sở nhập nhằng, ái hận tình cừu, hắn đã bày sẵn đâu ra đấy, cứ việc mặc sức đi dò la. Tạ Lưu Thủy nhàn nhã tự tại rẽ xuống tầng dưới, nhìn thấy Nghị ca đang bị trói vào ghế, đầu bị trùm vải đen, gã cảnh giác ngẩng đầu lên:

"Là ai?"

Tạ Lưu Thủy ho khẽ.

Người này nghe thấy tiếng xong, liền im bặt, hắn thừa biết, Lâm Thanh Hiên đã chết từ lâu.

Tự tay hắn giết chết.

Trong khoang tàu tối mù om, một hung thủ, một hàng nhái đều rõ mười mươi trong lòng, ngầm hiểu ý nhau, cả hai đều bật cười, im lặng là vàng.

Tạ Lưu Thủy đi lướt qua hẳn, tới gian phòng để đồ đạc nằm đằng sau, bên trong hẳn đang có một thứ hắn cần đến

Trên thuyền, Tiêu Hồng cười lạnh nhìn hoang đảo chi chít nhân xà, hiện tại Vương gia xem như đã bị Tiết gia nắm trong tay, Hàn gia kinh tế trì trệ, Triệu gia thế mỏng, Tống gia một lòng che chở quý tử, khó làm nên chuyện. Cho nên tính toán cẩn thận, cục diện hiện tại là thế chân vạc Tiết, Cố, Tề.

Tề gia dựa lưng hoàng quyền, Tiết vương gia dự định giả ngu, mặt ngoài là huynh hữu đệ cung, sau lưng là không đội trời chung. Cố gia lại là ngọn cỏ giữa đàng, trước sau không chịu quyết ngả về bên nào.

Nghĩ như vậy Tiêu Hồng cảm thấy đã có phương hướng, trước mắt cần phải tập trung vào hai nhà Tề, Cố, đặc biệt là Tề gia, còn chuyện Lâm Thanh Hiên, Sở Hành Vân gì đó chỉ là giun dế dưới bánh xe mà thôi, không đáng kể đến.

Chim hải âu tranh nhau ăn trên bãi biển, Tiêu Hồng nghĩ đến đây, bỗng nhiên lại trông thấy bóng người Lâm Thanh Hiên lóe lên giữa không trung, chân đáp lên hải âu, phốc phốc mấy cái, đã về lại đảo.

"Lâm Thanh Hiên, mẹ kiếp, ngươi muốn làm gì"

"Ta nhớ tình lang ta!"

"Đậu má!" Tiêu Hồng nổi cơn thịnh nộ, "Dừng thuyền, dừng thuyền!"

Sở Hành Vân đang lủi thủi dắt muội muội leo lên sườn núi cát, bóng lưng dong dỏng, Tiểu Tạ bèn nhảy tới, ôm chầm lấy y từ sau lưng:

"Ngươi xem, chúng ta lại gặp mặt rồi này!"

Sở Hành Vân: "..."

Tiêu Hồng hớt hải nhảy khinh công đến, chỉ hận không thể dùng một quyền đánh chết đôi chim cu: "Có chịu đi không, Lâm Thanh Hiên, ngươi có chịu đi hay không!"

"Đi chứ, đương nhiên là đi rồi." Tiểu Tạ mở to cặp mắt tròn xoe: "Ngươi quát ta làm gì? Ta đã nói sẽ đi cùng ngươi rồi, ngươi còn lo sợ gì nữa? Chỉ là, ta đứng trên thuyền nhìn thấy Sở Sở nhà ta phải đi lẻ loi cô độc như vậy, tim đau như bị dao cứa! Hơ, ngươi chưa yêu nên chưa biết, ly biệt lúc nào cũng sẽ khó rời khó bỏ, níu kéo từng bước..."

Tiêu Hồng không chịu được, đánh cũng không đánh được, lúc đi Tiết vương gia còn chủ động dặn dò phải cung kính với Lâm Thanh Hiên, hắn đã xem như nhịn giỏi lắm rồi, giờ quát:

"Không rời không bỏ! Vậy tóm lại ngươi muốn thế nào!"

"Không muốn thế nào, bạn bè bình thường từ giã nhau thôi còn đưa tiễn ngàn dặm, huống hồ ta và y là quan hệ thế nào? Sao có thể thật sự nhẫn tâm nói đi là đi được!" Tiểu Tạ ôm lấy cánh tay Sở Hành Vân như chim con nép vào người y, "Tiết vương gia phong nhã, đối đãi với ta như khách quý, ngươi làm thuộc hạ của hắn mà sao lại cố tình gây sự, còn chia rẽ uyên ương như vậy! Ta chịu thiệt chút thôi cũng không sao, nhưng ta nghĩ, nếu như có Tiết vương gia ở đây, vương gia chắc chắn sẽ không làm vậy."

Tiêu Hồng quay đầu đi ngắm biển, rửa sạch mắt, cố gắng bình ổn chân khí chạy tán loạn, âm dương công đúng thật hiếm thấy, người luyện công cũng thực là kỳ nhân, song đam mê đoạn tụ này thực sự khiến hắn không nhẫn được! Sao Tiết vương gia có thể chiêu mộ hạng người này! Song cũng không dám cãi lệnh, bình tĩnh một lúc, hắn nói: "Được, được rồi! Hai người các ngươi được lắm! Dù sao ta cũng đã phụng lệnh Vương gia dẫn Lâm Thanh Hiên đi, hai người các ngươi muốn cáo biệt thế nào cũng được, ta cho các ngươi một phút."

Nói xong câu, Tiêu Hồng chắp tay bỏ đi.

Sở Hành Vân có cảm giác ân ẩn rằng Tạ Lưu Thủy tìm y có việc, bèn cố gắng tập trung lắng nghe, Tạ Lưu Thủy nói một câu, y đều sẽ nghiền ngẫm trong đầu ba lần, chỉ lo để sót ý tại ngôn ngoại gì. Nhưng nghe đi nghe lại, Tiểu Tạ cũng chỉ eo éo làm nũng với y, Sở Hành Vân không hiểu rõ nghĩa, cũng chỉ đành ngơ ngác ngây ngô ôm ôm hôn hôn lại hắn, Tạ Lưu Thủy mãn nguyện cười tít mắt như gấu con ăn vụng được mật. Cuối cùng, Tạ Lưu Thủy bỗng ôm chầm lấy Sở Hành Vân, hạ thấp giọng nói một câu:

"Vạn sự cẩn thận."

Sau đó đẩy y ra, quay người bỏ đi, mũi chân nhón một cái, lần này là đi thật.

Thuyền khởi động, phóng về viễn phương.

Sở Hành Vân sờ ống tay áo, cảm thấy có thêm thứ gì đó, đợi cho thuyền đi xa, y mới len lén rút ra nhìn.

Là một quyển trục.

Y nhanh tay giấu kỹ, rồi dắt muội muội tìm một nơi thanh tĩnh, cách xa tranh đấu, để Vương gia Hàn gia đi đánh nhau với Cố gia, còn mình thì cứ lẳng lặng hóng biến.

Tiếc thay, cây muốn lặng mà gió chẳng muốn ngừng, chỉ nghe thấy tiếng gọi: "Hành Vân ca!"

Vương Tuyên Sử nhảy tót tới trước mặt y, Sở Hành Vân lập tức thấy đau đầu.

Đầu bên kia Triển Liên bận rộn khống chế nhân xà, đang bàn bạc với Hàn Thanh Y xem nên ép Cố gia đi vào khuôn khổ ra sao, Tiểu Tuyên Sử cạnh hắn cảm thấy tẻ nhạt, lúc nào cũng nhìn Sở Hành Vân, muốn đến chào hỏi, song tên tiểu bạch kiểm kia lại cứ bám dính lấy Hành Vân ca của hắn, phiền phức, mà cuối cùng thì cũng cút xéo rồi! Vương Tuyên Sử thân thiết nắm tay Sở Hành Vân: "Hành Vân ca, Lâm gì đó... đi cùng với ca là ai vậy? Sao trước kia đệ chưa nghe thấy bao giờ?"

"Đó là tẩu tử của ta!" Sở Yến lôi ca ca mình về, nói: "Ngươi chắc cũng chưa thấy nhiều người khác chứ."

"Tẩu tử?" Vương Tuyên Sử cười ha ha, "Vị muội muội này hài hước quá, đó là nam mà!"

"Khỏi nhắc tới chuyện này đi." Sở Hành Vân vội hỏi, "Tuyên Sử, sao đệ lại tới nơi này?"

"Triển Liên nói dẫn đệ đi biển chơi, ai ngờ lại xui xẻo như vậy! Mấy con nhân xà vừa nãy làm đệ sợ gần chết!"

"Đi biển... chơi?" Sở Hành Vân cảm thấy quá lạ, tình cảnh hiện tại, có thấy thế nào cũng không giống xuất môn du ngoạn, hơn nữa vừa nãy lúc nhân xà xuất hiện, hình như y cũng không hề nghe thấy Vương Tuyên Sử hoảng sợ hét lên hay gì.

Sở Hành Vân ngờ ngợ có điều bất thường, Vương Tuyên Sử và Triển Liên... đều có gì đó thay đổi. Có điều, nghĩ cẩn thận thì mình mới là người thay đổi nhiều nhất, ngẫm về mấy tháng trước, y vẫn còn chẳng hay biết gì, lòng chỉ đầy ắp mong mỏi về người mười năm trước, còn dứt khoát tự phế võ công. Nhìn lại ngày hôm nay, tâm trạng đã một trời một vực.

Tám nhảm với Vương Tuyên Sử vài câu, Sở Hành Vân có ý dò hỏi: "Hai người chuẩn bị dồn ép Cố gia đi vào khuôn khổ thế nào?"

"Còn có thể thế nào nữa, trời đất rộng lớn cũng không lớn bằng mạng, đao gác lên cổ là bọn họ sẽ phải ói đồ ra thôi. Nhưng có ói ra cũng vô ích, đáng chết vẫn sẽ phải chết, không thể giữ mạng cho bọn chúng được. Đúng rồi, Hành Vân ca..."

Sau đó Vương Tuyên Sử còn nói gì nữa, Sở Hành Vân đều không để tâm nghe, y chỉ cảm thấy câu nói này của Vương Tuyên Sử nghe hơi chướng tai, nhìn khuôn mặt thiếu niên của hắn, nay lại cảm thấy lẫn cả tà khí lạnh như băng, Vương gia tiểu thiếu gia trước đây còn chưa bao giờ thấy mổ gà, ngây ngô hồn nhiên như con thỏ tuyết, cặp mắt tròn xoe hết nhìn đông lại ngó tây, thấy gì cũng sinh lòng tò mò, tuy văn không thành võ không toại, nhưng tâm địa rất tốt, là một đứa bé ngoan.

Không biết Vương gia gặp phải tai ương gì mà hại một thiếu niên lang, biến thành như vậy, như một miếng bạch ngọc hoàn mỹ đột nhiên bị rớt xuống vũng bùn.

Sở Hành Vân thầm thấy buồn rầu, nên không muốn nhắc tới chuyện trong cuộc nữa, bèn quay sang nói chuyện ngày trước.

"... Lần đó ta và Triển Liên dẫn đệ lên núi chơi, đệ ngã cho cả người lấm len bùn, kêu gào đòi tắm rửa, nước suối trên núi lạnh, ta liền phóng thập dương, đun nóng nước suối, đệ được tắm gội sung sướng, kết quả là ngày hôm sau, cá dưới suối đều bị bỏng chết, khiến cho mấy người miền núi sống quanh đó tưởng có tai họa gì, chạy hớt hải đến miếu thắp hương..."

"Ha ha! Còn có chuyện như vậy sao? Thú vị thật..."

Sở Hành Vân bàng hoàng...

Đứa bé này không nhớ?

Không đúng, không đúng, Sở Hành Vân nghĩ thầm, đó là lần đầu tiên y phô diễn thực lực trước mặt Vương Tuyên Sử, sau đó Triển Liên còn chua xót oán trách y, từ sau hôm đó, Vương Tuyên Sử đã phục y sát đất, chẳng nhớ chi tình nghĩa với thị vệ trung tâm hộ chủ là hắn!

Sao giờ lại... không nhớ?

Sở Hành Vân quan sát thiếu niên đang đi bên cạnh mình, tim đập thình thịch, Vương Tuyên Sử này... quá kỳ quái!

Thình lình, ba hồi rít cao vang vọng khắp hòn đảo.

Triển Liên và Hàn Thanh Y nhìn nhau nở nụ cười, bọn họ thả ba bầy nhân xà ra đảo, đây là tiếng kêu chủ xà phát ra, xem chừng ba người Cố gia đã bị vây rồi.

Triển Liên gọi Vương Tuyên Sử về, đề khinh công lần theo tiếng kêu, Hàn Thanh Y theo sát phía sau. Sở Hành Vân đang hoài nghi Vương Tuyên Sử, giờ vẫn chưa thể nghiệm chứng, chỉ đành để mặc như vậy.

Tề Thiên Lục rảnh rỗi trên đảo, nên cũng muốn đi xem, xem như tra xét tình hình phe địch, Triệu Lâm Đình nghiêng tai nói:

"Nghe hướng âm thanh phát ra... nơi đó hẳn là vách Ách Quỷ?"

Tề Thiên Lục: "Hả? Triệu cô nương quen thuộc nơi đó lắm sao?"

Triệu Lâm Đình lặng im không nói gì.

Sao không quen thuộc được? Năm đó, vì bảo toàn Triệu gia, cha nàng Triệu Dục Minh đã nhảy từ vách Ách Quỷ này xuống biển tự sát.

Sở Hành Vân nghe thấy ba chữ "vách Ách Quỷ", cảm thấy hơi quen tai, hồi tưởng lại mới nhớ ra trên đường đi lên núi lúc y và Tạ Lưu Thủy vẫn còn đang linh hồn đồng thể, một người một hồn đóng giả Cố Tuyết Đường ngồi trong kiệu, Tạ tiểu hồn rỗi miệng liền lải nhải kể cho y rất nhiều chuyện trong cuộc, một trong số đó là chuyện Triệu Dục Minh nhảy xuống biển từ vách Ách Quỷ.

Tạ Lưu Thủy từng kể, khi đó, bốn nhà trong cuộc mới vừa đến bí cảnh một lần, Mục gia mượn cơ hội này nắm giữ bí mật nhân xà của bổn gia, sau đó đã móc ngoặc với Lý gia nói rằng ngọc tứ hung ác là tứ gia tộc đang cùng nhau bảo vệ bí mật trường sinh bất lão, chỉ cần sáp nhập tứ ngọc, ghép thành bản đồ là sẽ có thể tìm được thuốc trường sinh bất lão, nay Mục gia nguyện lòng giao ngọc Cùng Kỳ cho Quân Vương, mong bệ hạ thiên thu vạn tuế.

Cứ thế hai nhà Lý Mục rắp tâm dựng mưu, từ đó một bước lên trời. Tống gia thấy vậy cũng bắt chước, giao nộp ngọc Thao Thiết. Còn Triệu gia và Cố gia không muốn khuấy nước cùng, kết quả lại bị coi là bất trung bất nghĩa, ba nhà Mục Lý Tống cùng hoàng quyền truy sát, khiến cho hai nhà Cố Triệu cùng đường mạt lộ, cuối cùng bất đắc dĩ phải nảy ra khổ nhục kế.

Cố gia đóng vai ác, giả bộ tỉnh ngộ nộp ngọc Hỗn Độn, rồi chủ động xin đi giết giặc thuyết phục Triệu gia cũng giao nộp ngọc. Triệu gia đóng vai tốt, liều chết cũng không nghe khuyên can. Thế là Cố gia anh dũng giết Triệu, dồn ép thế lực Triệu gia lên hoang đảo, Triệu gia chủ cùng đường mạt lộ, thà chết vinh còn hơn sống nhục, dẫn người cùng tộc thả người nhảy xuống khỏi vách Ách Quỷ.

Ngọc Đào Ngột trong tứ hung đã rơi xuống tay Cố gia như vậy, Cố gia nộp lên trên, cuối cùng tứ ngọc sáp nhập...

Kết quả lại không ghép ra bản đồ.

Ngọc Hỗn Độn và ngọc Đào Ngột của Triệu gia mà Cố gia giao nộp lên đều là giả, nhưng Cố gia chết cũng không nhận, nói rằng mình giết Triệu đoạt ngọc xem như công thần, Mục gia và Tống gia tự biết ngọc mình nộp là thật, chỉ đành nghi kỵ lẫn nhau, tứ ngọc tề tựu mà mãi vẫn không ra bản đồ, cuối cùng, hoàng quyền sinh lòng hoài nghi, không còn một lòng tín nhiệm ba nhà Mục Tống Lý nữa, Cố Triệu mới thừa cơ phản kích.

Chuyện cũ như mây khói, Triệu Lâm Đình dứt khoát thẳng bước về phía vách Ách Quỷ.

Nàng nghĩ thầm, khởi nguyên trong cuộc có ba thứ: huyết trùng, hồng tích, nhân xà. Nhân xà Mục gia đã diệt môn, chỉ còn lại một huyết trùng Cố gia. Cục diện hiện nay là thế chân vạc Tề, Tiết, Cố. Mà sau lưng Tề gia là hoàng quyền, sau lưng Tiết gia là không phục làm thần, thật tình, nàng không muốn dính dáng tới cả hai nhà này, tính toán cẩn thận, chỉ còn mỗi Cố gia là có điểm chung.

Thời kì tổ tiên, Cố gia dựa vào huyết trùng nuôi cổ bán cổ, nhà nàng thì dựa vào hồng tích chế độc chế dược, không có trường sinh bất lão, cũng không có vương gia hoàng quyền, mọi người sống vô tư vô lo mà tự tại. Triệu Lâm Đình đáp xuống đầu cành, từ từ áp sát mục tiêu. Tề gia, Tiết gia, dù là nhà nào áp đảo cũng không được, Cố gia là gia tộc duy nhất có thể ngăn lại bọn họ, lần này nhà bọn họ chiếm được quá nhiều ngọc và họa, tất nhiên sẽ bị vây quét. Cướp đồ thì cướp đồ, song người lại không thể chết được.

Vách Ách Quỷ đang ở ngay trước mắt, Triệu Lâm Đình nấp vào xó tối, nếu như nhà ai muốn lấy mạng Cố gia, nàng sẽ xuất thủ cứu giúp. Ba người Cố gia  một là Cố Tam Thiếu nắm giữ Tuyết Mặc tổ, một là con trai ruột Cố gia Cố nhị thiếu, một người khác còn khủng bố hơn, đệ nhất đường chủ phái phục thù Cố gia. Ai chết đi cũng sẽ khiến Cố gia phải rung chuyển.

Cố gia chưa đổ, hai nhà Tề, Tiết còn biết kiêng kỵ, một khi Cố gia đổ, Tề, Tiết tranh bá, Triệu gia, Hàn gia, Vương gia còn lại sẽ trở thành vũ khí trên tay bọn họ, hiện tại Vương gia đã bị Tiết gia nắm. Tề gia phái Tề Thiên Lục giúp nàng thu phục hồng tích vương, ngồi vững ghế gia chủ, thoạt nhìn như muốn nàng đóng giả quan binh, trộm ngọc Cùng Kỳ của Tống gia, đôi bên hỗ trợ nhau, nhưng chỉ e thực chất đang muốn thao túng Triệu gia nhà nàng.

Triệu Lâm Đình nhìn vách Ách Quỷ cao vút vào tầng mây, chùi mắt, cha nàng mà còn sống thì tốt biết bao.

Phụ thân nàng Triệu Dục Minh uống thuốc giả chết tại nơi này, giả vờ nhảy xuống biển bỏ mình, lấy cái chết để ẩn giấu thực lực, vốn đã suôn sẻ trót lọt, nhưng rồi thuốc giả chết phụ thân uống lai bị chú và bác hai động tay.

Triệu Dục Minh giả chết tỉnh lại, sức khỏe không được như trước, suy yếu nhanh chóng, cuối cùng chết trên giường bệnh.

Chắn được bao nhiêu phong ba trong cuộc, lại không chặn nổi nhát đao sau lưng của người nhà.

Vách Ách Quỷ tựa hình ngọn núi bị bổ đôi, mặt cắt nhẵn thín, vốn là vách đá vuông vức, song bị sóng biển dội rửa lâu năm, trở lên lam nham, quái thạch lởm chởm, vô số gò đá nổi lên bất chợt như từng thân người mọc lên trên vách đá, thò một nửa người ra ngoài, trên mặt đầy đủ ngũ quan, song lại không có miệng, nến mới được gọi là vách Ách Quỷ, Sóng lớn xô vào vách đá, bắn tóe ra từng luồng bọt nước, tan xương nát thịt, lôi đình vạn quân.

Triệu Lâm Đình nhảy xuống vách Ách Quỷ, đã cách mặt biển rất gần, đảo mắt qua bốn phía, rồi nấp tại một hố lõm vào trong, đợi thời cơ. Nàng áng chừng độ cao, hiếm hoi sinh ra lòng kính nể, vách đá cao chót vót, đáy biển sâu thăm thẳm, người nhỏ như giun dế.

Cha đã nhảy xuống từ chính nơi này.

Triệu Lâm Đình siết chặt nắm đấm, biến cố năm đó, suy cho cùng, khởi nguồn chính là vì đi bí cảnh.

Khi đó, nhân xà Mục gia suy thoái, đương đà hấp hối, kết quả là vừa ra khỏi bí cảnh, nhà họ đã vươn mình sống dậy, thậm chí dám lấy trường sinh bất lão ra đánh cờ với hoàng quyền, chưa nói lời nào đã dựng lên ván cờ này, quấy cho mấy nhà không được an bình. Hiện tại, các nhà lại muốn đi bí cảnh, ai dám chắc sẽ không xuất hiện một Mục gia khác?

Triệu Lâm Đình không muốn thâm nhập vào bí cảnh đi tìm thứ gì, song lại cũng không thể không nhúng chân vào, ngộ nhỡ nhà khác tìm thấy thứ gì trong bí cảnh, rồi làm ra đại sự đảo lộn thiên địa nào đó, nàng cũng phải biết sớm, dễ bề bóp chết ngay từ trong trứng nước, bây giờ trong cuộc đã đủ hỗn loạn, nếu như còn xuất hiện thêm một Mục gia năm đó, nàng sẽ thực sự không kham nổi.

Tề Thiên Lục thấy Triệu Lâm Đình chạy tới, thế là cũng bám theo hóng trò vui. Nhưng hắn không biết Triệu Lâm Đình đã nhảy xuống khỏi vách Ách Quỷ, nấp vào một nơi gần mặt biển, cho nên cũng chỉ cùng Triển Liên và Hàn Thanh Y đứng trên cao, vọng xuống Cố Tuyết Đường bị bầy nhân xà rậm rạp bao vây.

Trước là nhân xà, sau là mép vực vách Ách Quỷ, dưới là sóng dữ, thái dương Cố Tuyết Đường đã lấm tấm mồ hôi, cảm thấy khó lòng thoát thân. Năm đó hắn bị ép uống nhất chi xuân, hôm sau đan điền đã bị cháy sạch, về sau không có duyên luyện nội công. Thành danh chỉ dựa vào biến thanh dịch dung súc cốt công, cộng thêm thuấn sát nhanh như chớp..

Mà những kỹ xảo này đều chuẩn bị cho ám sát, mục tiêu ám sát là lấy thủ cấp thủ lĩnh quân đich, giết vương thì quân địch tự tan đàn xẻ nghé. Nhưng đám nhân xà bò xung quanh hắn trông đều giống hệt nhau, chẳng rõ con nào mới là đầu đàn. Giữa thanh thiên bạch nhất, bắt hắn chém giết với hàng trăm hàng ngàn con nhân xà, Cố Tuyết Đường lực bất tòng tâm.

Cố Yến Đình và Cố Thịnh Đình biết Cố Tuyết Đường không có nội công, thi thoảng cũng xuất chưởng giúp đỡ hắn, chung quy lại bọn họ vẫn là người một nhà. Song, dọc đường đi, đám nhân xà đó nhằm vào bọn họ, thêm vào lúc băng qua cánh rừng, đám thổ dân người rừng kia cũng liều mạng đối nghịch với bọn họ, cho nên bấy giờ Cố nhị thiếu và Cố tam thiếu  cũng đều đã bị dồn ép đến mặt kia vách Ách Quỷ, không cứu được Cố Tuyết Đường.

Cố tam thiếu chân khí cửu âm, ca ca hắn chân khí bát dương, hai người đều có võ công cao cường, nhân xà vừa xông đến đã ngã xuống như ngả ra, nhưng bọn họ đánh một lúc, đã lập tức nhận ra bầy nhân xà này có điểm bất thường.

Bị thương, bị chém, mấy con nhân xà đó sẽ lùi bước, một làn khác sẽ thế chỗ tấn công, mà chốc lát sau, nhân xà bị thương đã lành lặn trở lại, xông tới lần nữa, đánh không hết, giết không xong, hàng ngàn hàng vạn con chen nhau lao tới, chặn kín đường thoát.

Sở Hành Vân và muội muội vẫn còn đang ở dưới sườn núi cát, Sở Yến giật giật y: "Ca ca, chúng ta không đi à?"

Sở Hành Vân mở quyển trục Tạ Lưu Thủy để lại cho y, núi đen nước đỏ, là bức tranh tú cẩm sơn hà, hơn nữa hình vẽ cũng giống hệt bức họa y thắng ở Đấu Hoa Hội.

Bức tú cẩm đó vẽ lại lối ra bí cảnh, đã bị Sở Hành Vân cầm đi trao đổi Sở Yến với Cố Tuyết Đường. Ý đồ của Tạ Lưu Thủy rất rõ ràng, muốn y tùy cơ ứng biến, lén lút cầm tú cẩm giả đi đổi lấy tranh thật trong tay Cố Tuyết Đường

Nhưng dưới vòng vây của bốn nhà Vương gia, Hàn gia, Triệu gia, Tề gia, thêm cả nhân xà, sao y có thể đổi trắng thay đen? Khỏi nói tới đổi tranh, che được từng ấy cặp mắt thôi cũng đã quá khó.

Tốt nhất phải tìm ra một cơ hội, các nhà đều không nhìn thấy y, chỉ mình y ở cạnh Cố Tuyết Đường, hơn nữa Cố Tuyết Đường lại không phát hiện ra y, vậy mới dễ bề ra tay.

Mình mình...

Sở Hành Vân bỗng nhiên nghĩ tới Triệu Dục Minh nhảy xuống biển.

Giấu mình xuống biển, không ai nhìn thấy.

"Sở Yến, nhanh lên, chúng ta đi ra biển thôi!"

Hai người đi tới gần vách Ách Quỷ rồi không dám đi tiếp nữa, sợ bị mấy nhà kia nhìn thấy, Sở Hành Vân cởi áo khoác, cầm tú cẩm giả, náu mình xuống nước, Sở Yến chờ đợi tại chỗ. Đúng lúc này, y nghe thấy Triển Liên thiên lý truyền âm:

"Cố đường chủ, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, nhà các ngươi có ba bức tranh tú cẩm, chia một bức cho Vương gia có sao?"

Sở Hành Vân liếc nhìn lên, chỉ thấy một bóng người nhỏ nhoi đứng trên đỉnh vách Ách Quỷ cao vợi, chính là Cố Tuyết Đường.

Bầy nhân xà áp sát từng bước, còn bò đầy khắp vách đá, hắn vừa không thể đẩy lui quân địch,  lại vừa không biết dùng khinh công leo xuống vách đá...

"Cố Tuyết Đường, nội công của ngươi kém cỏi, chúng ta đều biết. Cố tam thiếu đầu kia chắc chắn sẽ bị giữ chân mất một lúc, ngươi đừng ngoan cường chống trả làm gì nữa." Hàn Thanh Y lấy ra cốt sáo cá voi ra, "Cho dù ngươi có dám nhảy xuống biển, dưới biển cũng có cá voi của ta."

Cố Tuyết Đường mặt mày trấn tĩnh ngó xuống dưới, quá cao.

Khinh công, nhảy lên vách dễ, nhảy xuống vách khó, trụy xuống ở tốc độ cao giữa không trung không có thứ gì mượn lực, phải tự vận công để ghìm lại thân mình, quá khó khăn, trong lòng hắn cũng chẳng có bao phần chắc.

Nhưng nếu như ngoan ngoãn giao nộp tranh tú cẩm, đối với mấy nhà này, hắn cũng không còn giá trị lợi dụng gì nữa, võ công không địch lại, đến lúc đó cũng sẽ phải chết.

Tự mình ngã chết, dẫu sao cũng tốt hơn bị bọn họ giết!

Cố Tuyết Đường nhảy thẳng xuống biển không buồn ngoái đầu lại!

Triển Liên và Hàn Thanh Y đều sững sờ, không ngờ tính tình Cố gia lại ngoan cố như vậy, Cố Tuyết Đường bị gió biển nhấn xuống, hắn không ngừng điều chỉnh thân hình, muốn dùng một chút khinh công, song nội lực quá yếu, cảm giác không trọng lực mãnh liệt  làm cho hắn không tài nào cử động được, chỉ có thể trụ thẳng xuống, dù có bị đập xuống nước, nội tạng của hắn cũng sẽ bị thương, Cố Tuyết Đường nghĩ thầm, ngộ nhỡ phải chết thật, hắn sẽ ném bức tú cẩm xuống, để nó bị bọt nước xé xác, Cố gia đã không chiếm được, thì cũng đừng ai hòng chiếm!

Mặt biển đã càng ngày càng gần...

Bỗng nhiên, từ chỗ lõm trên vách đá bắn phụt ra hai dải lụa trắng, sương hoa lăng!

Chớp mắt, hai dải lụa đã cuốn lấy hắn như hai con rắn, rồi giật mạnh một cái, tích tắc sau đã thu về, cùng lúc đó, từ trên vách đá thò ra ba cái đầu, Triển Liên, Hàn Thanh Y, Tề Thiên Lục, bọn họ chỉ nhìn thấy Cố Tuyết Đường co lại thành một điểm bé xíu, rồi rơi tõm xuống mặt biển, trở thành một đóa bọt nước.

Cố Tuyết Đường ngã xuống nước, bắn tóe lên cả luồng bong bóng, xong tốc độ rơi đã bị Triệu Lâm Đình ghìm được, giảm đi phân nửa, hắn giãy giụa muốn bơi lên trên, tranh tú cẩm trong tay áo rơi ra ngoài...

Đột nhiên, hắn cảm giác chân mình bị thứ gì quấn chặt, cúi đầu xuống mới thấy là một nhánh tảo biển, Cố Tuyết Đường nhịn thở, cúi đầu xuống giật, mà lập tức nhận ra điều bất thường, ngay sau đó, một luồng lực ập tới...

Sở Hành Vân đang mai phục tại đây, tức thì xuất thủ một chiêu, Cố Tuyết Đường vốn đã kiệt sức, thêm vào nhảy vực xuống biển, lại bị nội công thập dương đánh, thoáng cái đã bất tỉnh nhân sự, Sở Hành Vân len lén đưa tú cẩm giả cho hắn, rồi lấy đi vật thật.

Y không dám trồi lên, mà chỉ âm thầm bơi dưới nước, dẫn Cố Tuyết Đường bơi một mạch tới chỗ rặng đá ngầm mới nổi.

"Sở Yến, chúng ta đi thôi!"

"Ca ca, người này..."

"Cứ đặt ở đây, rồi hắn sẽ tự tỉnh..."

Cố Tuyết Đường lẻ loi nằm trên vách đá ngầm, bất động như chết.

Sở Hành Vân nhìn mấy lần, lòng thấy không nỡ, Cố Tuyết Đường xử sự kỳ quặc song nếu như chỉ nhìn vào kết quả thì cũng chưa làm hại y bao giờ, còn giúp y tìm được muội muội, vứt hắn ở đây, chẳng may hắn chưa tỉnh đã bị mấy nhà kia tóm được, chỉ e sẽ chết chắc.

Sở Hành Vân hắt nước biển, vỗ vỗ lên mặt hắn: "Này, tỉnh lại đi!"

Cố Tuyết Đường tay chân lạnh toát, vẫn chưa buồn tỉnh lại.

Không phải chứ... Sở Hành Vân thầm nghĩ, tên này bình thường lúc nào cũng như kiểu trên trời dưới đất mình ta vô địch, sao mới gõ một phát đã thành ra như vậy? Thời gian không đợi người, Sở Hành Vân chỉ đánh vác Cố Tuyết Đường lên, chần chừ, rồi giao tranh tú cẩm thật cho muội muội:

"Sở Yến, thứ này rất quan trọng, muội giấu kỹ đi."

Sở Yến gật đầu cất cẩn thận. Sở Hành Vân liền lấy tranh tú cẩm giả khỏi tay áo Cố Tuyết Đường, giấu lại trên người mình, nghĩ bụng, thay vì đưa luôn hàng giả cho Cố Tuyết Đường, chi bằng hãy để hắn nghĩ rằng hàng thật đã bị cướp rồi tự động cướp hàng giả trở về.

Ba người chạy trốn vào sâu trong rừng, Sở Hành Vân cảm thấy yên tâm rồi mới thả Cố Tuyết Đường xuống, người này vẫn mê man bất tỉnh, Sở Hành Vân tự vấn bản thân, liệu có phải do mình xuống tay quá nặng? Đợi một lúc, thấy khuôn mặt tầm thường phổ thông của Cố Tuyết Đường, trong lòng bỗng nảy sinh hiếu kỳ.

Tên này rốt cuộc có dung mạo thế nào?

Sở Hành Vân lưỡng lự, rồi đưa tay tới gần mặt Cố Tuyết Đường, từ từ lột mặt nạ da người của hắn xuống...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#rutotbung