2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Anh có cần giúp gì không?" Will hỏi.

"Mm. Có lẽ nước sốt có thể làm bằng cách khuấy" Hannibal trả lời, chỉ vào cái nồi nhỏ trên bếp, đun nhỏ lửa, để lộ ra một loại nước sốt đỏ loãng có mùi trái cây sắc nét - quả nam việt quất. Will gật đầu, đặt ly rượu xuống và cầm chiếc thìa ố màu lên, khuấy lớp lót dính ở trên cùng khi Hannibal bận rộn với việc lấy và thái thịt nướng. Nó có mùi thật tuyệt, và Will mỉm cười mỗi khi đuôi của Hannibal cọ vào mu bàn chân của Will, như thể nhắc nhở chính bản thân hắn rằng Will vẫn đang ở đó.

Khi mọi thứ đã sẵn sàng, Hannibal nhẹ nhàng kéo Will sang một bên, áp toàn bộ cơ thể vào sườn anh và mời Will ngồi. Will ngồi xuống, rượu trong tay, và một lúc sau Hannibal xuất hiện với hai đĩa cho họ, với những lát thịt rưới sốt đỏ, kèm theo măng tây phết bơ và một ít cà rốt xay nhuyễn.

Bản chất "mèo" của Hannibal mang lại cho hắn sự cân bằng hoàn hảo, khi hắn cầm những chiếc đĩa, ly rượu của riêng mình, chai rượu và một chiếc thuyền đựng nước sốt dọc theo cánh tay của mình. Anh cẩn thận đặt tất cả chúng xuống, tai vểnh lên tập trung, môi mím lại một cách tinh tế.

Khi mọi việc đã ổn thỏa, Hannibal sẽ ổn định. Không giống như chiếc ghế của Will, có phần lưng vững chắc và được làm cho con người, của Hannibal có một đường ở giữa, vì vậy phần lưng được chia làm hai, để chứa đuôi của hắn, và cong để phù hợp với bản chất thoải mái, nằm dài của một con mèo. Mặc dù vậy, Hannibal ngồi hoàn toàn thẳng, đứng đắn và lịch sự khi cầm dao nĩa trên tay.

Họ ăn trong im lặng, một lúc, chỉ có tiếng dao nĩa chạm nhẹ và thỉnh thoảng nhấp một ngụm rượu phá vỡ sự yên tĩnh. Will thích sự im lặng với Hannibal – dễ dàng và thoải mái, không mong đợi một cuộc trò chuyện tầm thường. Mặc dù Will biết Hannibal có thể nói về bất kỳ chủ đề nào mà hắn thích hàng giờ liền, nhưng hắn không ép buộc. Hắn không bao giờ làm điều đó với Will. Anh thực sự thích điều đó.

Khi bữa ăn được nửa chừng, Will hắng giọng và nói: "Jack muốn tôi mời anh đến phòng thí nghiệm vào ngày mai." Tai của Hannibal giật giật khi nghe thấy giọng nói của anh ta và hắn nhìn Will một cách tò mò. "Ông ấy muốn lợi dụng chiếc mũi nhạy cảm của bạn."

Nhăn mũi nói, một cách tinh tế, trước khi Hannibal kiểm tra biểu cảm của anh ta.

"Bạn không cần phải làm thế," Will nói thêm.

"Vớ vẩn," Hannibal trả lời với một cái phẩy tay. "Tôi đã hứa với Jack rằng tôi sẽ làm bất cứ điều gì phục vụ cho FBI mà tôi có thể. Và thật ngu ngốc nếu từ chối một lợi thế tiến hóa rõ ràng, hoặc miễn cưỡng mong muốn sử dụng lợi thế đó của Jack."

Will xem xét điều này. "Họ sẽ phải quấn đuôi của bạn lại" anh cảnh báo. "Và đôi tai của bạn." Hannibal dỏng tai lên, môi trên cong lên thành một tiếng rít nhỏ không hài lòng khiến Will mỉm cười. "Và tôi không thể tưởng tượng được nơi đó sẽ có mùi như thế nào."

Hannibal mím môi lại và làm ướt chúng, lưỡi cuộn tròn quanh miệng. "Tuy nhiên," anh trả lời, với một cái gật đầu nghiêm trang.

Will để mắt đến Hannibal. “Anh không cần phải làm thế chỉ vì tôi yêu cầu anh, anh biết mà, phải không?” Bởi vì có một sự thật không thể phủ nhận rằng Hannibal đã để lại dấu ấn trong anh,Will chưa bao giờ và sẽ không bao giờ đi xa đến mức trói Hannibal, xích hắn hoặc ra lệnh cho hắn, mặc dù Will có thể làm những điều đó. Theo bản chất của sự gắn bó của Hannibal với Will, Will có thể nói 'Nhảy' và hắn phải làm như vậy, bởi vì Will là con người, là chủ nhân của Hannibal.
( Về phần dấu ấn có nghĩa là Hannibal đã đánh dấu Will trở thành chủ nhân của mình mãi mãi. Người lai sẽ chọn chủ nhân cho chính mình chứ con người không có quyền đó và Hannibal đã chọn Will ngay từ lần đầu gặp mặt, như kiểu khế ước vậy á :)). Will có thể bắt Hannibal làm bất cứ điều gì và Hannibal không được chống đối, nhưng Will không thích ép buộc như vậy.)
Môi Hannibal lại giật giật. Will có thể nhìn thấy, qua khóe mắt, đuôi nó cuộn quanh chân ghế, hơi xù lên. Anh cưỡng lại ý muốn đứng lên vuốt ve nó, vuốt nhẹ những sợi lông mịn.
"Tôi biết rằng sự lựa chọn là của tôi" cuối cùng Hannibal nói, và uống thêm một ly nữa. "Nhưng bạn cũng nên biết rằng tôi thực sự thích bầu bạn với bạn, Will, và nếu bạn ở đó, tôi cũng muốn ở đó."

Will biết anh không thể hoàn toàn đổ lỗi cho hơi ấm trong lồng ngực mình là do rượu hay thức ăn ngon. Anh ngồi về phía trước và nắm lấy tay Hannibal, những ngón tay lướt trên cổ tay hắn. Lông mi của Hannibal hạ xuống ngay lập tức, đôi tai của hắn ta thả lỏng và rơi vào trạng thái bẹp dí, một tiếng gừ gừ phá vỡ sự im lặng giữa họ. "Chà," Will nói, "Dù sao thì tôi cũng sẽ bù đắp cho em."

Mắt Hannibal lóe sáng trước điều đó, cười toe toét, hài lòng, giống như – à, giống như một con mèo được ăn kem. Will đã cố kìm lại ý muốn pha trò kiểu đó, chúng chỉ là những trò đùa tầm thường, nhưng không có cách nào khác để diễn tả nụ cười đó.

"Tôi đang mong đợi nó," Hannibal trả lời, hơi thở hổn hển. Mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn khi Will nắm lấy bàn tay khập khiễng của Hannibal và hôn nó, môi lướt qua lớp lông tơ rất mỏng manh dọc theo cổ tay hắn ta. Bộ lông không thể nhìn thấy bằng mắt thường, nhưng anh ta có thể cảm nhận được nó khi chạm vào cánh tay, chân và ngực của Hannibal. Nó hiện rõ hơn trên ngực hắn.

Hannibal nhìn Will như thể anh là một con chuột, và Hannibal sẵn sàng lao vào ngấu nghiến Will ngày lập tức.

Will muốn ở lại, bên cạnh Hannibal, nhưng những con chó của anh ấy không thể tự ăn hoặc mở khóa cửa để đi vệ sinh. Vì vậy, anh ta không thể ở lại, và việc chọc tức hoặc làm Hannibal buồn sẽ khiến hắn ta thức cả đêm, đi đi lại lại quanh nhà và gây ra sự tàn phá. Vậy nên, Will phải cư xử thật thận trọng để rời đi mà không làm Hannibal buồn

Thậm chí, hắn có thể cảm thấy cần phải chạy đến nhà Will, kêu gào và cào móng vào cửa cho đến khi hần vào trong. Hannibal đã làm nó trước đây, rất rất nhiều lần. Rất may, Will là một người ngủ chập chờn và không lạ gì việc động vật, đặc biệt là một con mèo siêu lớn, đánh thức anh ấy vào lúc nửa đêm.

Khi đến lúc Will phải đi, Hannibal rúc vào cổ anh và rừ rừ gọi anh, hai tay xoa xoa vai anh một cách ai oán khi áo khoác đã được mặc lại. Will quay lại và lùa những ngón tay vào mái tóc đẹp của Hannibal, mỉm cười khi đuôi của Hannibal quấn quanh anh.
"Hẹn gặp lại em vào ngày mai," Will hứa. Hannibal mỉm cười, và cúi xuống, dụi trán, mũi họ vào nhau – cuối cùng, một nụ hôn, nồng nàn, sâu lắng và có cảm giác như nó kéo dài suốt đời.

Will gãi vào tai Hannibal cho đến khi chúng bắt đầu co giật trên tay anh, và ôm lấy mặt hắn, kéo hắn xuống để hôn lên trán khi họ tách ra để hít thở không khí.
"Ngoan nào," Will thì thầm, khi Hannibal duỗi đuôi ra và thả tay xuống. Đồng tử của Hannibal rất lớn trong mắt hắn, chiếm toàn bộ mống mắt, đôi môi hắn đỏ bừng vì nụ hôn của Will.

"Lái xe an toàn nhé, Will," Hannibal nói với một âm thanh khẽ khàng trong cổ họng. "Hãy nhắn tin cho tôi khi bạn đã về đến nhà."

"Tất nhiên," Will hứa, và cho Hannibal một cái vuốt ve đầy tình cảm cuối cùng dưới cằm, trước khi Hannibal cuối cùng cũng để anh đi. Hắn nán lại ở ngưỡng cửa cho đến khi Will ngồi trong xe của mình, và nhìn anh rời đi khi Will rẽ vào góc phố và anh biến mất khỏi tầm nhìn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro