Phần 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-Abigail, em có muốn đi câu cá cùng anh không?
-Vâng, hẳn rồi, hôm nay nhất định em sẽ tiến bộ hơn lần trước.
-Ha ha để xem, Hannibal, anh có muốn đi cùng chúng tôi không?
-Hai người cứ tận hưởng đi, tôi sẽ ở nhà chuẩn bị bữa tối, nhớ về sớm đấy.
Hannibal trìu mến nhìn Will và Abigail rời khỏi nhà, ông chưa bao giờ cảm thấy thỏa mãn như bây giờ, gia đình, đứa trẻ và bầy chó, cứ như trong mơ vậy.
Đúng vậy cứ như trong mơ vậy.
.
.
.
-Bedelia, tôi chợp mắt bao lâu rồi?
Hannibal trông uể oải, ông mất đi sự lịch lãm thường ngày, đôi mắt sâu hoắm chất chứa những nỗi niềm khó tả, nhưng nhiều nhất là sự mất mát.
-Đủ lâu để nghĩ về những điều ông hằng mong muốn.
Bedelia trả lời như thể đang mỉa mai Hannibal vậy, nhưng điều đó đâu có sai, bà gắn bó với Hannibal đủ lâu để hiểu một phần nào trong ông.
Hannibal khẽ cong môi, như thể thầm công nhận câu trả lời của Bedelia, ông đứng dậy, hơi loạng choạng tiến về phía nhà bếp nơi ông có thể đắm chìm trong ẩm thực để sự tinh tế xâm chiếm tâm hồn và quên đi quá khứ.
Thực đơn hôm nay có thịt lợn, món ông từng nấu cho Will, thịt mềm và thơm dưới bàn tay khéo léo của ông, nhưng những gì ông cảm nhận được là vị đắng chát. Bedelia tinh tế nhận ra cái nhíu mày trong chốc lát của Hannibal, lần đầu tiên bà cảm thấy Hannibal đáng thương dù chỉ trong phút chốc.
-Ông có tưởng niệm họ không?
-Họ? Không bà sai rồi, chỉ có Abigail.
-Ông có hối hận không?
Hannibal ngưng lại trong chốc lát, rồi tiếp tục thưởng thức món ăn của mình.
-Tôi đã cho cậu ấy những lựa chọn và tôi không phải người phải hối hận.
Hẳn nhiên rồi, câu trả lời của Hannibal kết thúc cuộc trò chuyện và họ lại đắm đuối trong những suy nghĩ riêng của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro