R&H_#2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai ngày kể từ khi cậu bé bất tỉnh, Hannibal bưng khay thức ăn gã vừa làm đem lên phòng. Nhẹ nhàng mở cánh cửa, đã thấy Will ngồi thẫn thờ tựa vào đầu giường, gã lặng lẽ bước tới đặt khay thức ăn xuống tủ, trước khi ngồi xuống chiếc ghê bên cạnh giường ngủ.

Will nhìn một màn hành động của gã, em vẫn không di chuyển hay hó hé một lời. Hannibal chỉ biết thở dài cầm chén yến lên múc một muỗng thổi nhẹ trước khi đưa tới miệng em "Đừng ngồi đó nữa Will, mở miệng ra ăn vào." Will nhăn mặt, khó chịu hất cái muỗng ra. "Không ăn!" Hannibal nhíu mày, gã bình tĩnh lên tiếng. "Nếu em không ăn, tôi sẽ bón bằng miệng ép em phải ăn."

Đôi mắt em mở to nhìn gã, Hannibal đang múc muỗng khác đưa tới miệng em, Will miễn cưỡng mở miệng ngậm lấy nó và nuốt thức ăn. Hannibal mỉm cười lau đi thức ăn bị hất ra lúc nãy, có vẻ hài lòng trước phản ứng ngoan ngoãn của em "Ăn xong tôi có rất nhiều chuyện cần xử lý với em."

Will hừ nhẹ trước khi nói "Nếu ông muốn hỏi tôi về lý do tại sao mất tích thì tôi sẽ không trả lời." Hannibal đút tiếp một muỗng yến tới trước miệng Will "Không, tôi chỉ muốn cảnh báo em đừng trốn nữa nhưng có lẽ em chỉ vừa mới hồi phục, nên tôi sẽ tính chuyện này sau với em, trong khoảng thời gian này đừng tìm cách trốn thoát tôi. Vì khi em đã tự mình bước tới bên tôi thì đừng mong rời xa tôi một lần nữa, Will."

Will đơ người trước lời nói của Hannibal, em xoay mặt đi tránh né chiếc muỗng đang chạm vào môi mình "Tôi no rồi, không ăn nữa."

Hannibal đặt chén yến qua một bên, gã tiến tới ôm lấy cơ thể em đỡ xuống. "Nếu em cần gì cứ bảo tôi, trong khoảng thời gian này em chưa thể cử động được...sau đêm nay." Gã lấy từ trong tủ đầu giường ra một cây kim tiêm, trước ánh mắt dè chừng của cậu bé, gã hạ xuống tiêm vào bắp tay em. Ngay khi liều thuốc ngấm vào bên trong cũng là lúc Will thiếp dần và ngủ say.

Gã dọn dẹp vật dụng một lúc trước khi đứng dậy và đi xuống bếp, rửa tất cả và để lại chỗ cũ. Đêm nay Jack sẽ tới đây ăn tối, Hannibal suy nghĩ một lúc rồi bắt tay vào làm thức ăn.

Những món ăn lạ và đẹp mắt được trang trí trên bàn, gã ngồi đó đợi Jack và Alana xuất hiện. Ngay khi cả hai vừa tới, Hannibal mỉm cười "chào hai người, vừa kịp lúc tôi dọn thức ăn lên."

Buổi tối cứ thế kết thúc, những tia nắng nhẹ nhàng xuyên qua cửa sổ khi được Hannibal kéo đi những tấm rèm che. Will nhíu mày, đưa tay dụi đôi mắt, em ngồi dậy, mắt cố gắng tiếp thu ánh sáng một lúc trước khi nhìn người đàn ông trước giường. "Chào buổi sáng, Will thân mến."

Will khẽ gật đầu, khi Hannibal ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường, nhìn chén súp gà trên tay gã. "Hôm nay tôi có thể tự ăn được, không cần ông đút." Hannibal nhún vai, đưa chén súp tới tay em, cảm thấy cậu bé cầm chén súp đủ chắc chắn gã mới thả tay ra. "Em cứ từ từ ăn, hiện tại tay chân vẫn còn yếu, đừng quá sức. Và tôi cũng mong rằng em sẽ kể tôi nghe, em đã gặp gì trong khoảng thời gian bỏ trốn suốt bốn năm để trở về với cái cơ thể yếu ớt này."

Em liếc nhìn gã một lúc, rồi bắt đầu ăn, căn phòng cũng trở nên im lặng chỉ còn lại tiếng lách cách của chiếc muỗng khi lỡ va vào thành chén. Hannibal vẫn đang hài lòng với sự ngoan ngoãn của cậu bé, nhưng khi gã nhận lại chén súp khuôn mặt không mấy vui vẻ. "Will, em không nên lãng phí." Will vẫn im lặng, cậu bé hừ nhẹ một tiếng rồi quay mặt sang hướng khác. "Tôi no."

Gã thở dài trước sự bướng bỉnh của em, nhìn chén súp vẫn còn hơn phân nữa. Hannibal đặt nó xuống tủ đầu giường rồi lặng lẽ đứng dậy cúi xuống bế em lên "Vậy chúng ta nên đi tắm, em ở dơ mấy ngày rồi." Will giật mình, mắt mở to nhìn gã, ngay khi vừa định dạng được tư thế thì cậu bé trong lòng gã giãy giụa kịch liệt muốn thoát. "Bỏ tôi xuống Hannibal! tôi có thể tự tắm..."

Hannibal không một tiếng nói, gã vẫn bế em đi vào phòng tắm mặc kệ sự vùng vẫy bất lực của cậu bé. Đặt cơ thể em xuống bồn tắm, gã suy nghĩ một lúc trước khi đưa tay xuống cởi bỏ nút áo sơ mi của em. Will giận dữ nắm chặt lấy bàn tay gã "Đủ rồi Hannibal tôi có thể tự tắm!"

Hannibal không quan tâm tới ánh mắt bừng lửa của em, gã gỡ lấy bàn tay đang nắm chặt của em ra tiếp tục cởi bỏ nút áo sơ mi. Will tức giận, em nhích lấy bàn tay đang dần mất sức tát vào mặt gã "Tôi nói là tôi tự làm được!" Hannibal vẫn không thề hứng, gã xoa nhẹ nơi em vừa đánh, cảm giác có chút kích thích. Hannibal nhìn em một lúc, cúi xuống cởi bỏ áo sơ mi của cậu bé. Làn da mềm mại cùng bộ ngực săn chắc của em lộ rõ trước mắt gã.

Will không nhịn được, em nhanh chóng đứng dậy nhưng chưa kịp bước ra khỏi bốn tắm đã bị Hannibal kéo xuống ngồi lại vị trí cũ. "Một là em ngoan ngoãn để tôi tắm, hai là cặp chân xinh đẹp của em sẽ không còn."

Gã có thể cảm nhận được đôi mắt bừng bừng sát khí của em đang nhìn mình, nhưng biết làm sao được, gã sợ em sẽ bỏ trốn. Cảm thấy Will ngoan ngoãn ngồi yên, Hannibal cũng từ từ cởi bỏ quần jeans của em, tiếp điền là chiếc quần nhỏ bên trong. Lia mắt nhìn phía dưới một lúc, cổ họng gã có chút khô khốc. Hannibal kiềm nén dục vọng bên trong, đứng dậy xõa nước ấm vào bồn rồi cầm quần áo bẩn đi ra ngoài, cẩn thận đóng cửa. "Tắm xong thì gọi tôi nhé Will, tôi đứng ngoài cửa đợi em."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro