⁰⁴

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bên trong phòng tập của câu lạc bộ nhảy, bầu không khí hiện đang rất sôi nổi và náo nhiệt. Các bạn học đang hăng hái khởi động, chuẩn bị cho buổi tập luyện sắp bắt đầu. Riêng Sarah và Hyunseo đang đứng trò chuyện ở góc phòng.

"Cậu không tham gia sao?" Sarah hỏi với vẻ thắc mắc.

"Tớ không thể..." Hyunseo lúng túng đáp lại, giọng nói nhỏ xíu như tiếng muỗi.

"Tại sao?"

"Vì mọi người sẽ nhìn." Hyunseo cúi đầu, đôi má ửng đỏ vì ngại ngùng.

"Lo gì chứ? Không ai nhìn cậu đâu. Tất cả sẽ chỉ nhìn tớ thôi."

Sarah bật cười tinh nghịch, câu nói đùa của cô bạn khiến cả phòng tập bỗng chốc im bặt. Mọi người ngừng động tác giãn cơ, quay sang nhìn hai cô gái với nụ cười thích thú. Còn Hyunseo lại càng thêm bối rối, đôi mắt lo lắng đảo quanh phòng tập, cố hiểu mọi người đang cười điều gì.

"Tớ đùa đấy." Sarah liền đẩy nhẹ một bên vai của Hyunseo, cười đùa nói. "Tớ đùa để cậu bớt căng thẳng thôi mà."

"Nhưng mà..."

"Hôm nay là ngày đầu nên cứ ngồi xem thế nào đi."

Nụ cười vẫn luôn hiện trên khuôn mặt Sarah, nhưng hành động của cô bạn lại trái ngược hoàn toàn. Sarah vòng tay qua vai Hyunseo, dùng sức ấn nhẹ khiến bạn mình ngồi xuống ghế.

"Sao cậu ta được Sarah chọn vậy nhỉ?"

"Sarah không có thành kiến với ai cả."

"Bọn mình cũng cần người. Cậu ta có thể dọn dẹp phòng tập và đi mua đồ uống."

"Cũng phải. Các thầy cô cũng thích mấy đứa lầm lì, có một đứa như vậy ở đây cũng không tệ."

Tiếng nói chuyện rôm rả của các bạn trong câu lạc bộ nhảy như những mũi dao nhọn đâm thẳng vào trái tim nhỏ bé và yếu đuối của Hyunseo. Em ngồi đó, lặng lẽ nhìn mọi người, cảm giác bất lực dâng trào trong lòng. Hyunseo cố gắng lảng tránh những lời đàm tiếu bằng cách đeo tai nghe vào tai.

"Được rồi, bắt đầu nào!" Sarah hô vang, các bạn trong câu lạc bộ nhanh chóng di chuyển đội hình. "Bắt đầu từ phần hông nhé."

Dù đã đeo tai nghe nhưng Hyunseo vẫn chưa bật nhạc. Em ngắm nhìn các bạn đang nhảy những điệu nhảy đồng đều và đẹp mắt, sau một hồi lướt qua playlist của mình, em mới chọn một bài nhạc phù hợp với tiết tấu của bài nhảy.

Các bạn trong câu lạc bộ đang say sưa với những bước nhảy, còn Hyunseo chỉ ngồi yên lặng, chìm đắm trong điệu nhạc du dương bên tai. Trên môi em bất chợt nở một nụ cười nhẹ, ánh mắt dõi theo từng động tác của các bạn. Bỗng nhiên, một bên tai nghe của em bị giật ra, thay vào đó là một giọng nói khác vang lên.

"Không nghe tớ nói à?"

"H-hả..."

"Cậu cứ bơ tớ hoài nhé?"

Giọng nói ấy là của Han Yujin, nhưng Hyunseo bối rối không biết phải nói gì, em chỉ biết cúi đầu xin lỗi.

"Cậu đang nghe gì thế?"

Chẳng đợi em trả lời, Yujin nhẹ nhàng ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, tự giác đeo tai nghe của em lên tai để thử nghe bài nhạc mà em đang nghe. Khi Yujin đang chăm chú thưởng thức giai điệu, em không nén được sự tò mò mà lén nhìn cậu ấy. Em cắn môi, đôi má ửng hồng vì sự bẽn lẽn len lỏi trong lòng.

"Hay đấy. Bài này tên gì vậy?" Không nhận được phản hồi từ Hyunseo, Yujin nhắc lại câu hỏi. "Tớ hỏi bài này tên gì mà."

Lần này, Yujin không chỉ dừng lại ở khoảng cách ngồi cạnh chiếc ghế nữa. Cậu ấy khẽ dịch chuyển cơ thể, sát lại gần Hyunseo hơn. Yujin đưa bàn tay mình chạm vào đôi bàn tay đang cầm điện thoại của Hyunseo để xem tên bài hát.

Hay nói một cách khác, hai bàn tay của họ đã vô tình chạm vào nhau, tạo nên khoảnh khắc vô cùng lãng mạn và đầy rung động.

"Cậu tìm mấy bài này ở đâu vậy?" Yujin hỏi, nhưng Hyunseo vẫn im lặng.

Ánh mắt của em lúc đầu hướng về Yujin khi cậu ấy hỏi, nhưng sau đó lại lảng tránh. Mắt đối mắt, tay chạm tay, khoảnh khắc bé nhỏ này có lẽ là điều mà Hyunseo chưa bao giờ nghĩ tới. Hai người nhìn nhau, nhưng rồi vì sự bối rối, em lại né tránh ánh mắt cậu ấy. Yujin dường như đã nhận ra điều gì đó, cậu ấy cũng không nhìn vào mắt em nữa mà đổi hướng và rời tay mình khỏi tay em.

Đúng lúc ấy, Sarah đang hăng say nhảy ở trung tâm phòng tập bỗng dừng lại khi nhìn thấy đôi chim ri tíu tít ở gần nhau. Cô bạn gần như ngừng hẳn mọi cử động, chỉ để dõi theo hai người mặc cho các bạn khác vẫn đang tiếp tục nhảy.

Bầu không khí giữa hai đứa bỗng trở nên ngượng ngùng. Yujin từ từ lùi lại để Hyunseo được thoải mái, thay vì ngồi sát cạnh em như trước. Sau đó, cậu đứng dậy và gọi lớn các bạn để tập trung.

"Này, tụi mình đổi nhạc đi. Hyunseo tìm được bài này hay lắm." Yujin lên tiếng đề nghị, thu hút sự chú ý của các bạn trong câu lạc bộ.

"Được đấy." Mọi người đồng ý hân hoan, háo hức muốn được thưởng thức giai điệu mới.

"Tớ cũng thấy bài lần này chuối quá." Một bạn lên tiếng chia sẻ cảm nhận, góp phần tạo nên bầu không khí sôi nổi.

"Cho bọn tớ nghe thử đi."

Các bạn trong câu lạc bộ dần vây quanh Hyunseo và Yujin, tò mò muốn khám phá bài nhạc mới mà em đã chọn. Tuy nhiên, Sarah lại đứng tách biệt khỏi đám đông, ánh mắt cô bạn vẫn hướng về phía em với một biểu cảm khó hiểu.








Sau khi kết thúc buổi tập đầy mệt mỏi, các bạn trong câu lạc bộ lần lượt tản ra về nhà. Yujin đi trước một đoạn khá xa, Sarah và các bạn khác đi theo nhóm với nhau, chỉ còn mỗi Hyunseo là đi một mình.

"Mệt quá." Một bạn thở dài, xoa bóp vai vì mỏi nhừ.

"Sarah à, đi ăn tokbokki không?" Một bạn nam đề nghị, giọng đầy háo hức.

"Được thôi. Các cậu cũng đi chứ?" Sarah hỏi lại.

"Đương nhiên rồi. Cậu đi thì bọn tớ cũng đi." Một bạn nữ hùa theo với ánh mắt lấp lánh.

"Tokbokki! Tokbokki!"

"Đi nhanh thôi, tớ đói bụng lắm rồi."

"Ai đến chậm nhất thì khao nhé?" Một bạn đề xuất, giọng nói đầy tinh nghịch.

Nghe vậy, các bạn ùa nhau chạy đi, ai cũng muốn về đích sớm nhất để không phải chịu trách nhiệm "khao". Sarah nhìn theo nụ cười rạng rỡ của các bạn, trong lòng cũng cảm thấy vui vẻ. Riêng Hyunseo, em vẫn đứng yên tại chỗ, ánh mắt trùng xuống.

"Các cậu ơi..." Hyunseo cất tiếng gọi, giọng nhỏ nhẹ và có chút ngập ngừng.

"Tớ đi đường này..." Em nói thêm, nhưng các bạn đã đi xa nên không một ai nghe thấy tiếng em.

Hyunseo nhìn theo bóng lưng của các bạn, cảm giác chạnh lòng len lỏi trong tim. Em cúi đầu xuống, bước đi một mình trên con đường vắng.








Hyunseo không đi cùng các bạn, nhưng em cũng không về nhà ngay mà ghé vào một cửa hàng tiện lợi quen thuộc gần trường. Nơi đây như một điểm đến thường xuyên của em, ít nhất mỗi ngày em đều ghé qua một lần. Hôm nay cũng vậy, em lại đến đây một mình.

Khi đang mải mê tìm kiếm món mì cay yêu thích trên kệ hàng, Hyunseo không để ý đến tiếng chuông gió ở trước cửa vang lên. Ngay cả khi tiếng bước chân ngày một đến gần và một bóng người xuất hiện trước mặt, em vẫn không nhận ra.

"Mua mì cho tớ nữa."

Giật mình, Hyunseo nhìn sang và nhận ra Sarah đang đứng trước mặt mình. Hóa ra lúc nãy, khi Hyunseo quay lưng đi đường khác, Sarah đã dừng lại nhìn theo em, và giờ thì cô bạn đang có mặt ở đây.

"Còn tokbokki thì sao?" Hyunseo bẽn lẽn hỏi.

"Tại bạn tớ lẳng lặng bỏ đi mất nên tớ phải đi tìm." Sarah giải thích

"Bạn sao?" Hyunseo ngạc nhiên nói.

"Cậu tính ăn gì?" Sarah hỏi, ánh mắt nhìn quanh khắp gian hàng.

Hyunseo không đáp lại lời Sarah, thay vào đó, em lấy một hộp mì cay trên gian hàng.

"Ồ! Nhìn cậu hiền lành vậy mà khẩu vị cũng dữ dằn thật." Sarah thốt lên khi nhận ra sở thích ăn cay của Hyunseo.

Em khẽ mỉm cười, Sarah cũng không nói gì thêm mà lấy thêm một hộp mì tương tự như vậy. Sau đó hai đứa cùng lựa chọn một chỗ ngồi đợi mì được nấu chín.

Vào giờ này, cửa hàng tiện lợi không có quá nhiều khách ra vào nên bầu không khí rất yên tĩnh. Hai cô gái chọn một chỗ ngồi gần cửa sổ. Trong lúc đợi mì chín, Hyunseo giữ im lặng, còn Sarah chống cằm dõi theo từng cử chỉ của em. Khi Hyunseo mở nắp hộp để kiểm tra xem mì đã chín chưa, hơi nóng bốc lên khiến mắt kính của em bị mờ đi.

"Dễ thương ghê." Sarah bật cười, ánh mắt ấy vẫn nhìn em chằm chằm.

Cậu ấy bảo mình dễ thương sao?

Mắt kính của Hyunseo vẫn còn mờ, nhưng vì sự ngại ngùng, em vội vàng cầm đũa lên và bắt đầu ăn mì.

"Vậy nên Yujin mới thích cậu hả?"

"Cậu nói gì vậy?" Hyunseo ngạc nhiên hỏi.

"Cậu ấy có vẻ quan tâm đến cậu mà." Sarah nhún vai, giọng nói chứa đầy ẩn ý.

"Tớ không hiểu cậu đang nói gì..." Hyunseo cố gắng lảng tránh chủ đề.

"Cậu thấy Yujin thế nào? Hả?" Sarah vẫn hỏi dồn dập, ánh mắt tò mò nhìn Hyunseo.

Hyunseo giả vờ như không nghe thấy, em bắt đầu gắp những sợi mì đầu tiên để chuẩn bị ăn. Tuy nhiên, trước khi em kịp đưa chúng vào miệng, Sarah đã nhanh tay gỡ kính của em ra khỏi mặt. Cô bạn nhìn thẳng vào mắt em với ánh mắt kiên định khi em ngước nhìn lên.

"Tớ thích Yujin trước."

"Nếu cậu muốn làm bạn với tớ thì đừng có thích cậu ấy."

Một lần nữa, Hyunseo lại vô tình đọc được suy nghĩ của người khác. Nhưng lần này, em không biết phải phản ứng ra sao thì tiếng chuông gió trước cửa lại vang lên, cắt ngang bầu không khí yên lặng. Sarah hít một hơi thật sâu và tiếp tục câu hỏi của mình.

"Vậy nên ý tớ là, cậu nghĩ sao về Han Yujin?"

Hyunseo cúi gằm mặt, em nuốt nước bọt. Những lời muốn nói rằng em cũng thích cậu ấy lại nghẹn ngào trong cổ họng. Môi em mấp máy, nhưng vì muốn giữ tình bạn với Sarah, em lại đành gượng ép nói ra điều trái với lòng mình.

"Cậu ấy... khó ưa lắm..." Hyunseo nói, giọng đầy e dè.

Sarah dường như hài lòng với câu trả lời này. Khác với vẻ nghi ngờ và đề phòng trước đó, Sarah tỏ ra thoải mái hơn hẳn. Cô bạn tựa lưng vào ghế, nở nụ cười tinh nghịch. Hyunseo nhân cơ hội này đã đeo lại kính của mình, em muốn tránh lặp lại tình huống như vừa nãy. Bỗng nhiên, em lại nghe thấy cái tên quen thuộc.

"Yujin à."

Hyunseo vội vàng quay người lại. Khi nhìn thấy Yujin đang đứng trước mặt mình, em càng cảm thấy xấu hổ hơn. Bốn mắt nhìn nhau, Hyunseo muốn lên tiếng nhưng lại chẳng thể thốt thành lời. Sau khi nhìn em một lúc, Yujin liền quay lưng và bỏ đi như chưa từng đến đây.

"Làm sao đây? Hình như cậu ấy nghe thấy rồi."

Khi Yujin rời đi, Hyunseo càng cảm thấy bối rối và lo lắng. Em cúi gằm mặt nhìn xuống đất, sự u buồn che phủ khuôn mặt em. Sarah ngồi đối diện, nhìn Hyunseo với vẻ mặt u buồn. Bỗng chốc, nụ cười nhẹ hiện lên trên môi Sarah, nhưng Hyunseo không hề hay biết.

Quả nhiên vẫn không nên biết người khác nghĩ gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#hanyuseo