Chương 10: Đại Hoa, lưu luyến

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Hai ngày liên tiếp đều là lái xe nhà họ Trịnh đưa Kim Tại Trung đi làm, vốn dĩ lộ trình chỉ có mình Thẩm Xương Mân đi Mĩ hai ngày, nhưng đêm đó Trịnh Duẫn Hạo lại gửi email thông báo cho cậu, sáng sớm hôm sau người đã biến mất.

Trong lòng chồng chất vô số vấn đề không thể nói ra.

Thời điểm giữa trưa yên tĩnh không người, chỉ có bồn cây trong căn phòng xa hoa là có chút sức sống, gục đầu xuống tay, Kim Tại Trung không nhúc nhích nhoài người lên bàn.

Không biết qua bao lâu, cho đến khi mặt bàn bị ai đó gõ hai tiếng, cậu ngẩng đầu lên.

Kim Tuấn Tú quan tâm hỏi: "Không khỏe?"

Giấu đi tâm trạng thất vọng, cậu lắc đầu, nhìn thấy tư liệu Viễn Thông Đại Hoa trong tay anh ta.

"Sao lại đến giờ này? Trương Đoan Nghiên đi ăn cơm rồi."

"Cậu đưa cô ấy giúp tôi là được."

Kim Tại Trung nghĩ một lúc, muốn nói lại thôi.

Thấy vẻ mặt cậu, Kim Tuấn Tú thông minh không nhịn được cười: "Cậu hiểu lầm Duẫn Hạo, lần này thực sự không phải là chúng ta gây phiền toái cho Đại Trung, mà là Đại Hoa đến tìm chúng ta."

Một lúc lâu sau cậu mới nói: "Sao lại thế?"

Anh ta kéo ghế ngồi xuống: "Cậu cũng biết quan hệ bên trong Đại Trung rất phức tạp."

Cậu gật đầu.

Ân oán tình cừu có lẽ là những thứ không thể thiếu trong nhà giàu có, giống như Phan gia, gia tộc nhà Phác Hữu Thiên cũng có rất nhiều điểm vướng víu không rõ.

Mười năm trước, khi cụ Phác mất vốn dĩ giao việc buôn bán cho người con trai cả trung hậu cũng chính là cha của Phác Hữu Thiên chủ trì, nhưng không biết tại sao cuối cùng lại rơi vào trong tay chú hai của anh tức cha Phác Lệnh Hồng, em trai hạ knock out anh cả, chỉ chia hoa hồng hằng năm cho bọn họ mà hoàn toàn không cho nhúng tay vào chuyện trong công ty.

Tình hình này mãi cho đến khi Phác Hữu Thiên tốt nghiệp đại học vào Đại Trung làm việc mới thay đổi.

Trong khoảng thời gian ngắn anh tạo dựng thế lực cho mình, dựng một cái bẫy tỉ mỉ đoạt quyền từ tay chú anh và đá một số cựu thần tử ra ngoài, từ đó về nhau mọi nhân viên trong Đại Trung, thậm chí cả người trong ngành đều lén gọi anh là thái tử gia, người đi theo anh gọi là phe thái tử.

Mấy năm qua, anh từng bước loại bỏ phe bảo hoàng của chú mình ra khỏi công ty, cho dù chú anh vẫn là chủ tịch của Đại Trung, nhưng hai năm trước anh nắm trong tay quyết định của ban quản trị, thuận lợi đưa mình lên làm tổng giám đốc.

"Đầu năm nay sở dĩ Phác Lệnh Hồng còn chưa lấy bằng y khoa đã bị cha gọi về, chính là vì muốn kiềm chế Phác Hữu Thiên. Lần trước Phác Hữu Thiên đánh mất dự án của Lãnh thị, trong Đại Trung có người cố ý lấy chuyện của cậu và hắn thêu dệt, sau đó Phác Lệnh Hồng cướp Ích Chúng trong tay chúng ta lập công, cho nên qua sắp xếp sau lưng của cha, ban quản trị Đại Trung đồng ý lần này chuyển khách hàng Phác Hữu Thiên vốn quản lý, cũng chính là Viễn Thông Đại Hoa cho Phác Lệnh Hồng."

"Ý của anh là, Hữu Thiên bị chú anh ấy và em họ đoạt mất quyền lực?" Anh chưa bao giờ nói chuyện công ty cho cậu, cậu lại rất ít khi ra ngoài, cho nên về mặt này cậu cũng chỉ hiểu anh như bao người khác.

Kim Tuấn Tú nghĩ ngợi, "Bên ngoài đồn đại là như thế, nhưng một lần tôi nghe thấy Duẫn Hạo tình cờ nói, Phác Hữu Thiên chỉ là thuận tay đẩy thuyền thôi, ý là dường như chính hắn thả Đại Hoa cho Phác Lệnh Hồng."

Kim Tại Trung khó hiểu nhíu mày, không lên tiếng, im lặng nghe anh ta nói tiếp.

"Vốn Đại Hoa đã quyết định nội bộ sẽ giao cho Đại Trung, nhưng là bởi vì người phụ trách bỗng nhiên biến thành Phác Lệnh Hồng, điều này khiến Dương Văn Trung có giao dịch hoa hồng với phe thái tử trở nên lo lắng. Mặt khác, vì Phác Lệnh Hồng muốn khống chế chặt chẽ Đại Hoa trong tay, cũng muốn thoát khỏi Dương Văn Trung có thâm giao với phe thái tử."

"Tôi hiểu rồi, có phải Phác Lệnh Hồng đã làm gì khiến Dương Văn Trung tìm đến chúng ta phải không?"

"Không sai. Phác Lệnh Hồng cậy hệ thống của Đại Hoa là do bọn họ làm, chỉ có nhân viên kĩ thuật của bọn họ mới nắm bắt được hết công trình, muốn làm lại trò cũ cấu kết với trợ lý của Dương Văn Trung bày kế ném ông ta ra ngoài, vì thế Phác Lệnh Hồng chỉ thị bộ phận kinh doanh nói với Dương Văn Trung, 15% tiền hoa hồng hồi trước Phác Hữu Thiên đồng ý cho Dương Văn Trung, về sau sẽ giảm xuống 5%."

"Khó trách Dương văn Trung không vui, muốn bỏ Đại Trung tìm Thiển Vũ."

"Trong mối quan hệ này còn có sự phức tạp, Dương Văn Trung không có khả năng bỏ hoàn toàn Đại Trung, bởi vì ông ta lo lắng, ngộ nhỡ Đại Trung bất chấp đâm chọc chuyện ông ta ăn bớt thì sao? Nhưng ông ta lại có bất mãn rất lớn với Phác Lệnh Hồng, vậy nên cho dù chúng ta không cho ông ta hoa hồng, ông ta cũng muốn mượn lực công ty chúng ta để bảo vệ vị trí, hứa hẹn chúng ta có thể sẽ đánh đổ được một nửa cái bát của Đại Trung."

"Dương Văn Trung làm như vậy, Đại Trung không phải cũng có thể dùng cách vạch mặt để áp chế ông ta, yêu cầu ông ta không được hợp tác với chúng ta hoặc các công ty khác sao?"

"Không thể, đầu tiên, tuy hoa hồng của Đại Trung ít đi, nhưng bên trong vẫn còn một số lợi ích khác, cho dù Phác Lệnh Hồng không cam lòng nhưng cũng không dám làm gì mờ ám, bởi vì thứ nhất ban quản trị sẽ không đồng ý xé rách mặt Đại Hoa, Đại Hoa là khách hàng lớn do một tay Phác Hữu Thiên nuôi trồng nên, thứ hai, nếu Phác Lệnh Hồng âm thầm tố giác Dương Văn Trung, sau này nếu bị lộ thì Đại Trung chết chắc, sẽ không còn công ty nào dám buôn bán với bọn họ nữa."

Kim Tại Trung giật mình tỉnh ngộ, "Thì ra là thế."

Trên thương trường, người làm ăn sạch sẽ căn bản không nhiều, tiền hoa hồng là ước định bất thành giao, cho nên trừ phi sự tình thực sự rơi vào ngõ cụt, trong tất cả mọi tình huống không ai muốn rút củi xuống đáy nồi, cá chết lưới rách, đồng quy vu tận.

Hai người đang trò chuyện thấy Trương Đoan Nghiên và Đinh Tiểu Đại một trước một sau trở về, liền ngừng lại, Kim Tuấn Tú đưa tư liệu cho Trương Đoan Nghiên xong thì đi.

Sau đó tiếng di động của Kim Tại Trung vang lên, Phác Hữu Thiên cười hì hì nói: "Có nhớ anh không?"

Cậu không nhịn được mỉm cười, cầm điện thoại di động vào phòng họp, "Anh đang ở đâu?"

"Ma Cao."

Ma Cao? Ngừng lại một lúc, cậu hỏi: "Dự án Viễn Thông Đại Hoa anh thực sự bỏ mặc?"

Phác Hữu Thiên ảo não nói: "Thất vọng quá, anh còn tưởng em sẽ hỏi tại sao lại đến Ma Cao."

Cậu cười:"Tại sao?"

Anh hừ lạnh một tiếng, "Anh không muốn nói cho em."

Ý cười trên miệng cậu càng sâu: "OK, vậy anh nói cho em biết chuyện của Đại Hoa."

Anh rú lên: "Tức chết mất! Tại sao em không truy hỏi?!"

"Em đang truy hỏi đấy còn gì, không phải em hỏi anh tận hai lần chuyện Đại Hoa à?"

Phác Hữu Thiên cực kì bực bội rồi bật cười: "Chờ anh về không bóp chết em không được. Thật ra không có gì, anh nuôi con cá bự lòng tham không đáy Dương Văn Trung lâu như vậy chính là vì ngày này."

"Anh không sợ em họ anh triệt để đánh mất Đại Hoa à?" Cậu không quên những lời trong lúc cãi nhau Duẫn Hạo tức giận đã nói ra, mà cậu hiểu hơn bất cứ ai, nếu anh đã nói phải đá bay Đại Trung, anh nhất định sẽ làm được...Từ trước đến nay anh nói là làm, có lẽ chính là vì điểm này, mới khiến cậu trong lòng chất chứa một loại khủng hoảng không thể tiêu tan.

"Trước mắt mà nói vẫn chưa đến mức ấy, hệ thống của Đại Hoa là do Đại Trung sáng tạo, phục vụ ngoài cũng giao cho bọn anh, hợp tác nhiều năm, rất nhiều tư liệu kĩ thuật nằm trong tay bọn anh, Dương Văn Trung có khó chịu thế nào cũng không có cách đánh bật gốc Đại Trung bây giờ, còn sau này thì khó nói." Cười cực kì vui vẻ, anh tiếp tục giải thích: "Cách làm của Dương Văn Trung rất rõ ràng, kéo cả Trịnh Duẫn Hạo vào trong cuộc, mặt khác tìm một công ty Singapore không liên quan làm đệm lót, cứ như vậy đã khiến hai công ty và Đại Trung hình thành cục diện kiềng ba chân đối kháng, hơn nữa cũng không khiến cấp cao Đại Hoa nảy sinh nghi ngờ khi ông ta đột nhiên thay đổi phía hợp tác."

Kim Tại Trung thở dài: "Các anh thật đúng là phức tạp."

Phác Hữu Thiên cười: "Tại sao lại hỏi cái này? Trịnh Duẫn Hạo bắt em tham gia dự án?"

"Không, em cứ tưởng anh ấy nhằm vào anh, nên đề nghị từ chức với anh ấy." Chẳng qua là anh không phê chuẩn, cậu cũng không nhắc lại nữa.

Phác Hữu Thiên không nhịn được thích chí cười to: "Ha ha, không uổng công anh thương em, ngoan lắm. Nhưng mà Tại Tại, bây giờ em không thể từ chức được."

Kim Tại Trung phút chốc không nói nên lời, sự mỉa mai châm biếm của anh lại tái hiện trong đầu cậu—Cậu cho rằng Phác Hữu Thiên muốn cậu làm người phát ngôn cho hắn ta? Trên mặt nóng rần, cậu kiên trì hỏi: "Tại sao?"

"Lệnh Hồng chỉ vì cái trước mắt, kinh nghiệm không đủ, hơn nữa lo liệu không chu toàn, cho nên mới khiến sự tình thành ra như bây giờ, ban quản trị đã rất không hài lòng với cậu ta, nếu bây giờ em từ chức, cấp cao công ty sẽ thuận tiện hạ đài, nhất định sẽ ném cục diện rối rắm này cho tổng giám đốc anh đây, anh xử lý được thì tốt, nếu xử lý không tốt, bọn phe chú hai sẽ lại lấy em để công kích anh."

Nghe đến đó, Kim Tại Trung cuối cùng cũng hiểu được: "Cho nên anh mới chạy đến Ma Cao, ngay cả di động cũng tắt máy?"

"Đúng một nửa, anh dùng danh nghĩa nghỉ ngơi để bọn họ không tìm ra, một nguyên nhân khác là anh và tập đoàn tài chính Florida đã thỏa thuận xong chuyện đầu tư, chuẩn bị khởi công lấp biển ở Ma Cao, he he, anh phải xây một sòng bạc xa hoa nhất châu Á."

Kim Tại Trung chú ý nghe xong xuôi, chậm rãi hỏi: "Cô gái kia là ai?"

Phác Hữu Thiên lại cười to: "Anh còn tưởng rằng em vĩnh viễn cũng sẽ không hỏi."

"Vì cô ta nên anh mới đi Ma Cao?"

"Sau khi đến Ma Cao anh mới quen cô ấy."

Nghe thấy giọng nói anh dịu dàng khác thường, Kim Tại Trung có chút bực bội, không nhịn được nói: "Mấy người coi tôi là cái gì!"

"Cộp" một tiếng cụp máy lại, ngắt điện thoại.

*****

Ở New York hai ngày bận tối mắt tối mũi, cho đến khi trên đường trở về, ngồi trong khoang hành khách, Thẩm Xương Mân mới có thời gian tiếp tục hỏi Duẫn Hạo: "Sau này tại sao anh lại ở cùng Nhất Tâm? Là vì trả thù Kim Tại Trung?"

Trịnh Duẫn Hạo thản nhiên cong môi: "Ừ." Khoảng thời gian kia...bất kể khi nào nghĩ lại cũng thấy sợ.

Cả người rơi vào trạng thái tuyệt vọng điên cuồng, vô cùng uể oải, phẫn hận, lòng tự trong và tự tin bị đả kích đập nát, nhân sinh quan và lý tưởng 18 năm hoàn toàn sụp đổ, tan vỡ như bụi trần, trong bóng tối u ám kéo dài không thể hợp lại, linh hồn thoát ly hình hài thể xác kinh hoảng bị vây trong vực sâu cuồng đau không ngừng.

Đã bao nhiêu lần, anh muốn chết mà không thể.

"Khoảng thời gian kia tôi chịu đủ loại giày vò, suýt nữa phát điên."

"Em nhớ trong suốt một tuần cũng không nhìn thấy anh, còn tưởng là anh bị bệnh hay xảy ra chuyện."

"Tôi ở nhà, mỗi ngày đều tự nhốt mình trong phòng...Rõ ràng biết mình không buông được, nhưng lại không dám đi tìm cậu ấy, một chút tự tôn và kiêu ngạo còn sót lại không cho phép tôi làm vậy, đồng thời cũng không tin mình có thể chịu được cự tuyệt một lần nữa, nếu như thế tôi nhất định sẽ điên mất."

Nhưng mà sự nhung nhớ mãnh liệt của con tim xương cốt làm anh không thể khống chế được, vào đêm khuya anh thường sẽ chạy đến dưới lầu nhà cậu, tìm một góc tối, thức trắng đêm nhìn cửa sổ phòng cậu.

Có đôi khi cửa sổ tối đen, tối giống như trái tim không còn một tia sáng của anh, đôi khi, trong song cửa sổ kia đến tận hai ba giờ sáng vẫn còn phát ra một làn sáng nhạt, tựa như chủ nhân không thể đi vào giấc ngủ, khi đó lòng anh sẽ đau đớn không chịu nổi, tưởng tượng cậu có giống anh không, đều đang đau khổ nhớ đối phương.

Mỗi một ngày đều là như thế, ban ngày nhốt trong phòng cơm không ăn, buổi tối ra ngoài hầu như suốt đêm, rạng sáng về nhà mê muội ngủ vùi.

Khi con tim anh bị thương nặng, suy sụp nhất, bất lực nhất, vốn dĩ không thể ngờ được, Bạc Nhất Tâm đuổi cũng không đi ở bên cạnh anh.

Ma xui quỷ khiến, anh chấp nhận cô.

"Nhất Tâm bỏ ngang tai tất cả những lời đồn đãi ở bên tôi, đối với cô ấy mà nói như vậy cũng không dễ dàng, bởi vì cô ấy là bạn cùng bàn của Kim Tại Trung, bạn học đều biết tôi và Kim Tại Trung là một đôi, lại bất ngờ chia tay, còn tôi và cô ấy lại rất tốt đẹp."

Cho đến lúc đó Kim Tại Trung mới hiểu, thì ra người bạn cùng bàn cậu vô cùng tin tưởng, mọi việc làm lúc trước đều là có trù tính sẵn, tuy rằng hai người chia tay không liên quan đến Bạc Nhất Tâm, nhưng giữa cậu và Bạc Nhất Tâm cũng không thể cứu vãn, dừng lại tại đó.

Mọi người không biết nội tình tưởng Bạc Nhất Tâm cướp bạn trai Kim Tại Trung, bởi vì trong trường Kim Tại Trung có rất nhiều fan, cô ấy hoàn toàn bị cô lập, mỗi ngày bước vào phòng học phải đối mặt với đủ loại từ ngữ ác độc châm biếm, thỉnh thoảng còn bị đánh.

"Tôi rất áy náy với Nhất Tâm, cho dù nói thế nào tất cả oan ức cô ấy phải chịu đựng đều do tôi gây nên, sau đó tôi đi tìm những người bắt nạt cô ấy giận dữ dạy bảo." Bên đôi môi u buồn của Trịnh Duẫn Hạo hiện lên ý chua chát lạnh nhạt: "Trong phòng học của bọn họ, tôi cảnh cáo Kim Tại Trung đừng làm mọi việc quá tuyệt tình...Cậu ấy liền đứng dậy, công khai nói là cậu ấy thay lòng đổi dạ thích người khác trước, tất cả mọi chuyện không liên quan đến Nhất Tâm."

Thẩm Xương Mân đồng cảm lắc đầu, những lời đó nghe vào tai Trịnh Duẫn Hạo, anh làm sao có thể chịu đựng nổi?

"Tôi rời khỏi phòng học của bọn họ, ngồi cô độc ở sân thể dục, đợi cho đến khi tan học, tôi lại quay vào đón Nhất Tâm...Tôi hôn cô ấy." Trước đó, đến tay Bạc Nhất Tâm anh cũng chưa nắm qua, nhưng mà một giây kia, trái tim đau đớn chết lặng khiến anh làm trò hôn Nhất Tâm trước mặt cậu và tất cả bạn học trong lớp, Kim Tại Trung đờ đẫn ngồi tại chỗ, anh chính là muốn cho cậu xem, mãi cho đến khi anh và Bạc Nhất Tâm hôn nồng nhiệt xong tay trong tay rời đi, cậu nãy giờ chỉ dựa lưng vào vách tường mới có thể đứng dậy.

"Sau khi về nhà tỉnh táo lại, tôi rất hối hận...tình cảm ba năm, không phải lạnh lẽo kết thúc, mà là tuyệt tình cắt đứt trong khi nồng nàn nhất, trong lòng tôi rất khổ sở, tôi nghĩ, chắc cậu ấy cũng thế..." Tuy rằng không còn nói chuyện với nhau, nhưng mỗi lần anh lấy cớ đi đón Bạc Nhất Tâm thực tế cũng không nhịn được muốn liếc cậu một cái, không khó nhận ra tâm trạng cậu vô cùng ủ rũ.

Khi bọn họ ở bên nhau, cậu vui vẻ năng động, lúc nào cũng muốn chơi muốn náo nhiệt, nhưng mà từ sau khi chia tay, Bạc Nhất Tâm nói cho anh cậu không còn tham gia bất kì hoạt động nào nữa, mỗi ngày chỉ đi học, tan học, khi ra chơi nhoài người lên mặt bàn, ngay cả cửa phòng học cũng không ra.

"Tôi thực sự rất hối hận, lại vô cùng...lo lắng cho cậu ấy, không ăn cơm tự nhốt mình trong phòng. Lúc ấy bố tôi bị điều đến Thụy Sĩ làm việc, mẹ không còn cách nào khác, đành phải gọi điện bảo bố xin phép về..." Nói đến đây Trịnh Duẫn Hạo cụp đôi mi dài xuống, vẻ mặt dị thường đau buồn.

Thẩm Xương Mân trong lòng rùng mình, "Đã xảy ra chuyện gì?"

Anh quay đầu nhìn ra phía ngoài cửa sổ, bên mặt u tối, đôi mi dài giống như không thể khống chế khẽ run, thật lâu sau cũng không lên tiếng.

----

Phòng nghe nhìn do FM Acoustic tùy chỉnh vô cùng chính xác, dùng kĩ thuật tiên tiến đặt những cái đĩa ở nơi tốt nhất, loại bàn nghe nhạc nổi LP có thể làm máy phát nhạc chống nhiễu đến mức thấp nhất và phát ra các âm thanh vô cùng tự nhiên, tất cả những âm thanh rất nhỏ của thể loại Acoustic, đều phát ra những âm thanh vô cùng chân thực.

Nhưng cho dù hiệu quả thính giác có rung động như vậy, cũng không cách nào dẹp yên sự bất an trong lòng Kim Tại Trung.

Cậu tăng âm thanh lên vài nấc, Should it matter của Sissel vang vọng trong không gian rộng lớn, lấp đi giọng nói đối thoại trên màn hình cách đó 10 mét, cậu ngẩng đầu lên liếc một cái, hoàn toàn không hiểu được bộ phim điện ảnh không biết tên đang nói về cái gì, cậu theo thói quen cầm lấy điều khiển từ xa chuyển kênh.

Khi mọi thứ vượt qua giới hạn sẽ khiến người ta khó có thể tiếp nhận, âm thanh cũng như thế, tiếng nhạc vốn dĩ êm tai hòa lẫn với tiếng đối thoại sẽ biến thành một hỗn hợp không hài hòa, trở thành tạp âm chói tai, cậu uể oải và khó chịu, tắt cả hai cái đi.

Kỳ thật thứ làm người ta tâm phiền ý loạn không phải là âm nhạc, mà là chính mình.

Con tim bao năm trôi qua trong yên lặng đã lâu chưa thử qua sự xao động lớn như thế, lâu đến nỗi cậu cũng không nhớ lần cuối cùng mình khó chịu là vào năm nào, tất cả mọi ngóc ngách trong trái tim từ nhiều năm trước đã già cỗi mất cảm giác, khi đó chỉ mong từ giờ cho đến trăm năm về già thế giới của mình vĩnh viễn tĩnh lặng như mặt nước, cuộc đời này đừng nổi sóng một lần nữa.

Mấy đêm bao mối phiền muộn lại rủ nhau tới, làm cậu khó thể kháng cự.

Ra khỏi phòng nghe nhìn, xuống tầng, đi ra ngoài, bước chậm trong bầu trời đêm mùa hạ mênh mông rộng lớn.

Rốt cục vẫn không thể áp chế tâm trạng lắng lại, cậu phải tự nói với chính bản thân mình, Kim Tại Trung, không được rung động, nhất định phải khống chế, đừng hỗn loạn, đừng để suy nghĩ đó lại một lần nữa trở thành sự thật, đừng tồn tại khát khao với hiện tại hay tương lai, không được đánh cuộc, một trái tim chiếm một nửa là những vết sẹo lồi lõm, thật sự không thể trả giá được.

Cậu ngồi xuống đất, gẩy gẩy từng chân cỏ non.

Cậu đã từng muốn tăng cân, nhưng mà cho đến nay vẫn giống y hồi trước, so ra có thể còn lớn hơn cả đứa bé học sinh mười mấy tuổi, trước đây cậu cho rằng chỉ cần cố gắng là có thể làm được nhiều thứ, sau đó cuối cùng mới hiểu ra, có nhiều lúc, cố gắng chỉ là phí công vô ích.

Giọt sương dính trên đầu ngọn cỏ chạm vào tay cậu, cậu thả tay ra, đứng dậy quay về.

Bắt đầu từ khi nào? Cậu hiểu được làm người không thể cố chấp, bắt đầu từ khi nào, cậu chọn buông tha tất cả, ngay cả ca khúc cậu thích nhất...và cả người cậu yêu nhất.

Cho dù là tỉnh hay đang ngủ, bài hát cậu thích đến mức bật suốt 24 giờ, mỗi ngày ngủ dậy điều đầu tiên phải làm là mở đĩa nghe nó, bởi vì nó chỉ thuộc về anh và cậu, tình yêu và tình cảm bao nhiêu năm tất cả đều dồn vào trong nó, sau khi buông nó ra cậu không còn thích bài hát nào nữa.

Lúc đó, một con người vốn chuyên nhất như cậu lại đi lùng tìm các loại CD mới ra, nhưng trong trí nhớ lại giống như vách tường phế thải của một thành phố phồn hoa thịnh vượng, chỉ cần nghĩ lại hốc mắt liền chua xót.

Mỗi năm trôi qua, cho dù khi nào nhớ lại, cậu cuối cùng cũng chỉ tìm thấy chỉ một chút âm nhạc chìm nghỉm dưới đáy nước đã không còn trọn vẹn...thứ quen thuộc trong linh hồn, hình ảnh đã từng ôm hôn nhau.

Rốt cục, vẫn là không khống chế được, nhớ về quá khứ.

Rốt cục vẫn là, làm người ta không khống chế được, muốn ôm anh khóc một trận thỏa thuê.

Cậu nhẹ nhàng đẩy cánh cửa hình mảnh trăng lưỡi liềm màu trắng, khoảnh khắc nhấc chân bước vào cả người biến thành một pho tượng.

Trong bóng đêm, trên chiếc sofa cách đó không xa rõ ràng lóe lên một ánh lửa, không biết là ai đang nằm ở đó yên lặng hút thuốc.

Thật lâu sau, cậu mò mẫm trong bóng đêm đi tới.

Có lẽ, đây là cơ hội duy nhất trong cuộc đời cậu.

Cậu ngồi xuống tấm thảm trước mặt anh, cho dù gần trong gang tấc cũng không thấy rõ gương mặt anh, cũng không thấy rõ vẻ mặt của anh, bóng tối không biên giới khiến lòng cậu hơi thả lỏng, cho cậu chút dũng khí.

"Tại sao?" Cậu hỏi.

Anh không đáp, ngón tay kẹp điếu thuốc vươn lên bàn trà, im lặng nhả ra một làn khói.

Cậu không hiểu, tại sao ngày thường cậu hiếm khi ra ngoài một chuyến, lại tình cờ gặp anh? Tại sao đêm hôm khuya khoắt Phác Hữu Thiên chạy tới nhà cậu, anh sau đó cũng tới? Tại sao khi hai năm trước cậu vào Thiển Vũ, anh lại bắt đầu xây tòa nhà này? Tại sao sau khi nhà xây xong, cậu lại bị điều đến tầng 66? Tại sao mỗi chiều thứ 7, chỉ duy nhất một mình cậu phải quay về theo bên anh? Tại sao khi cậu tới nơi này, anh lại cố ý rời đi? Tại sao, tại sao, tối nay anh lại trở về? Cậu tựa đầu lên đầu gối, rất nhỏ mà đau đớn gọi, "Duẫn Hạo, xin anh." Xin anh hãy trả lời em, rốt cuộc là tại sao? Tất cả những cái đó, tất cả, cuối cùng là vì sao?

Im lặng bất tận.

Tiếng dụi thuốc vang lên, trong bóng tối, giọng anh khàn khàn, "Tại sao em không tránh xa tôi ra một chút?" Luồn tay vào hõm cậu nâng đầu cậu lên, anh nghiêng người, đối mắt chỉ cách cậu vài cm vẫn lóe lên ánh sáng nhạt của sao đêm, mang theo một chút mệt mỏi đấu tranh đã qua, cùng với sự bao dung ưu thương cậu không hiểu được.

Anh vươn cánh tay dài kéo cậu vào lòng, anh xoay người đè cậu lên sofa, dấu môi anh bắt đầu hạ xuống, đen sẫm như vực sâu vô hạn, trái tim bị lí trí trói buộc mang theo những vết thương kìm nén rỉ máu lại dần dần chìm xuống, bọn họ đã quên đối phương bao nhiêu năm, bọn họ đã đợi đối phương bao nhiêu năm, trái tim thiếu thốn không đầy đủ của họ cần nửa bù đáp còn lại đã bao nhiêu năm.

Cánh môi non mềm vì sự vội vàng cuồng liệt của anh mà bị hao tổn, trong miệng đột nhiên có một mùi tanh ngọt.

Anh cởi cúc áo cậu ra, cậu vừa mới muốn ngăn lại đã bị anh bắt lấy, cánh tay không ngừng một giây tiếp tục thực hiện ý đồ cũ.

"Đừng như vậy." Cậu giãy dụa.

Cơ thể lớn áp chặt lấy người cậu, "Tại sao?" Anh hỏi, tiếp tục cởi phanh áo cậu ra.

"Duẫn Hạo—-" Tiếng kêu của cậu bị anh chặn ngay tại miệng.

Tại sao lại chia tay? Tại sao lại rời đi? Tại sao lại có người khác? Tiếng thở dốc mang theo cuồng loạn của anh vang lên bên tai cậu, "Tại sao anh không được?"

Cậu sợ hãi không nói nên lời, chỉ có thể ôm chặt lấy cổ anh.

Anh lại tiếp tục phủ lên môi cậu, cắn nuốt tất cả những suy nghĩ hỗn loạn khôn cùng của cậu, động tác cuồng nhiệt không ngừng một giây, hoàn toàn mất kiên nhẫn trực tiếp xé rách lớp vải mỏng che đậy giữa hai chân cậu, bàn tay to tiện đà mạnh mẽ nhấc hai chân cậu lên, người anh nóng vô cùng, giọng nói vì cố nén mà khàn khàn: "Anh không nhịn được." Lời còn chưa dứt vật cứng rắn để giữa hai chân cậu đột nhiên mạnh mẽ đâm vào.

Cậu đâu đến mức toàn thân co rút, một hơi cắn lên vai anh.

Anh lấp tức đáp lại, cắn mút vành tai non mềm của cậu.

Hàm răng bén nhọn của cậu dùng hết toàn lực.

Cuối cùng anh không động nữa, cả người xiết chặt như sắt đá. Bàn tay to lớn trầm ấm của anh vội bao lấy tính khí đã hơi ngẩng lên của cậu, lên xuống dịu dàng.

Mùi tanh ngọt từ chân răng thấm vào lưỡi như một tiếng chuông làm cậu chợt tỉnh, cậu nhả miệng ra, máu trên vai anh tràn đầy ra mờ nhoẹt một mảng, mắt cậu có thể nhìn thấy rõ ràng.

Anh vẫn thở dốc, đối diện nhìn khuôn mặt nước mắt tuôn dài của cậu trong bóng đêm, hai người giống như những con sói đầu đàn giáng cho đối phương vết thương trí mạng, trong mắt đối phương đều thấy được chút nhớ nhung, khát vọng, đau khổ, cuồng nhiệt cùng lưu luyến.

Anh cắn răng rút ra, tiếp theo nháy mắt ôm lấy bả vai cậu đi về phía cầu thang, đụng ngã không biết bao nhiêu là bình hoa và vật dụng trang trí, trong không gian đen sẫm thấy tiếng bang bang liên tiếp vang lên, không đến một phút sau cậu đã bị ném lên một chiếc giường lớn, bị cơ thể đỏ ửng của anh ép chặt xuống.

Không còn đường lui, trong dòng nước mắt đang dâng lên mãnh liệt cậu nhắm mắt lại hoàn toàn tuân theo, anh bỗng nhiên lại im lặng.

Cơ thể to lớn cực nóng như mồi lửa dán lên thân thể đã lộ ra trọn vẹn của cậu, nóng bỏng như thiêu cháy làm cậu tâm trí hoảng loạn không nhịn được khẽ run. Thật lâu sau, tay anh nhẹ nhàng vuốt ve lên mặt cậu, ngón tay dính nước mắt, nhẹ nhàng đi xuống thong thả mơn trớn từng tấc da thịt của cậu, cố ý trêu chọc chỗ tư mật chưa bao giờ lộ ra trước người khác.

Sự khắc chế rõ ràng dường như có thêm chút dịu dàng, từng chút từng chút một trấn an cậu, bất giác nhúc nhích chóp mũi cọ vào cổ anh, cậu ngửi thấy mùi hương quen thuôc trước giờ nay đã có thêm mùi đàn ông trưởng thành và cứng rắn, chỉ có hương thơm độc đáo của anh mới có thể làm cậu an tâm ỷ lại.

Ngừng khóc, hai tay giống như có ý thức lặng lẽ vòng qua lưng anh, trong bóng đêm nhẹ nhàng kéo anh ôm vào lòng.

Toàn thân anh cứng đờ, nắm tay cậu lật sang bên cạnh, trong nháy mắt cơn đau xé rách đánh úp vào trong cậu, anh một tấc một tấc cương quyết đẩy vào, không chút lưu tình đột nhiên xuyên qua cậu, sự tấn công không mục đích kia phảng phất giống như từ mười năm trước cho đến tận bây giờ anh mới chân chính tìm được một nơi đặt mình vào.

Ngay cả bóng đêm ngoài cửa sổ cũng không phân rõ yêu hận, vô số cảm xúc điên cuồng đan xen, anh quên hết tất cả rong ruổi trong cơ thể cậu, giống như muốn kết hợp với cậu đến thiên trường địa cửu, từ nay về sau đến chết cũng không buông.

Kim Tại Trung hầu như cả đêm không ngủ, khi tỉnh lại đã là sáng sớm.

Phút chốc mở to mắt cứ tưởng rằng mình đang đi đến một không gian xa lạ trong mộng, phải mất một hồi lâu tâm hồn lơ lửng mới bằng lòng nhập xác, cậu cuống quít đứng lên, sự vội vã này cũng khiến Trịnh Duẫn Hạo đang mơ ngủ tỉnh dậy, anh nghiêng người, tay ôm lấy đầu, im lặng nhìn cậu ra ra vào vào cánh cửa trong phòng, giống như hơi hoang mang bối rối, ngay cả nhìn cũng không dám nhìn thân hình tuấn mĩ lộ ra trọn vẹn trên chiếc giường lớn, đôi chân dài mị người của anh nửa cuốn nửa hở trên tấm drap trắng tinh, dính trên đó một vệt máu hồng rực rỡ chói mắt...Hình như đêm qua anh quá tay rồi...

Thẳng cho đến lúc cậu thu dọn sạch sẽ, sẵn sàng bắt đầu một ngày mới bình thường, khóe môi anh mới lặng lẽ nhếch lên thành một vòng cung ngắn, chậm rãi rời giường.

Dùng xong bữa sáng anh đưa cậu đến Thiển Vũ, sau đó cùng Kim Tuấn Tú sang Viễn Thông Đại Hoa.

Khoảng hai tiếng sau Kim Tại Trung nhận được một gói bưu kiện chuyển phát nhanh, trong túi giấy dày là chìa khóa nhà cậu, giây phút nhìn thấy nó, trong lòng cậu nổi lên trăm ngàn tư vị, chùm chìa khóa này sớm không đến muộn không đến, lại sau đêm qua mới đến.

Cậu gọi điện cho Kim Tại Nhu, lại thấy đối phương tắt máy.

Cơm trưa xong, Trịnh Duẫn Hạo cùng Kim Tuấn Tú trở về, hai người ngồi trong phòng tổng giám đốc nói chuyện hơn một giờ, Kim Tuấn Tú vừa đi, điện thoại nội tuyến trên bàn cậu vang lên.

"Vào đây." Trịnh Duẫn Hạo nói.

Quyết tâm khống chế bối rối trong lòng, cậu gõ cửa đi vào.

Anh ngồi sau chiếc bàn lớn không ngẩng đầu lên, chỉ chỉ về phía bản hợp đồng: "Thiếu một tờ ở giữa."

Cậu lập tức nói: "Xin lỗi, tôi xử lý ngay." Một giờ trước khi trở về anh nói muốn xem hợp đồng, cậu đi in tài liệu không cẩn thận kiểm tra đã đưa vào.

Lỗi sai ngớ ngẩn này cậu lần đầu tiên phạm phải.

Chức vụ của cậu là thư kí tổng giám đốc, trên thực tế quyền lực còn cao hơn cả giám đốc, tất cả văn kiện trình lên Trịnh Duẫn Hạo đều phải do cậu xem qua trước, tìm những chỗ sai, thiếu trả về cho người ta sửa lại, hoặc nếu còn điều nghi vấn nào, cậu sẽ ghi thêm ghi chú rồi mới chuyển cho anh xét duyệt.

Đóng thêm trang thiếu vào, sau khi kiểm tra không còn nhầm nữa cậu kẹp lại vào trong bìa cứng rồi mang vào.

"Không tồi." Anh gật đầu, vẻ mặt như thường, tầm mắt vẫn như cũ chăm chú trên văn kiện đang phê duyệt, giống như không hề cảm thấy có người đang chần chừ đứng trước bàn, trên mặt cậu lập tức hiện lên chút xấu hổ, thấy anh đang chuyên tâm làm việc không chú ý, cậu cúi đầu, không nói gì mím môi xoay người ra ngoài, cậu nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Cho đến khi chiều tối tan tầm Trịnh Duẫn Hạo cũng chưa đi ra, cũng không tìm cậu, thời gian tan ca vừa đến Kim Tại Trung lập tức chạy lấy người, bắt taxi chạy về cái tổ bao năm của mình, ngã lên sofa, vùi đầu vào gối mềm, không chịu nhúc nhích cho đến tận khuya.

Sau khi chuyện xảy ra, nếu đương sự không hề nhắc tới, đó cũng có nghĩa là chưa từng có gì.

Suốt một tuần, giữa Trịnh Duẫn Hạo và Kim Tại Trung chính là như vậy, một người vẫn là lãnh đạo bận rộn quyết định cho cả công ty, thỉnh thoảng bay tới bay lui, một người vẫn tận tâm làm thư kí tổng giám đốc, đi đi vào vào trên tầng 66, hai người không ai cản ai, đôi khi ngồi cùng bàn hội nghị cũng chỉ là nhẹ nhàng lãnh đạm.

Trong thế giới người trưởng thành, làm gì có nhiều câu hỏi và giải thích? Điều duy nhất thay đổi có lẽ là đề nghị của Kim Tuấn Tú, dự án của Viễn Thông Đại Hoa cuối cùng vẫn trở về tay Kim Tại Trung, Trương Đoan Nghiên thất vọng chuyển xuống.

Thoắt cái đến thứ 6, giữa trưa cậu mang một tập tài liệu vào cho anh kí tên. Nhưng đúng vào lúc này bên ngoài cánh cửa không đóng chặt vang lên tiếng chuông điện thoại, anh ngẩng đầu đồng thời cậu cũng cụp mi xuống, mắt nhìn hai cái lỗ mũi, đợi đến khi anh nhấn mạnh bút kí vào, cậu cầm lấy tài liệu, lạnh nhạt bằng bằng nói: "Không có chuyện gì khác tôi xin ra ngoài."

Tiếng nhạc Bressanone vẫn đang vang trên bàn cậu, cầm lên nhìn, người gọi là kẻ bốc hơi trăm năm Phác Hữu Thiên."

"Hi, em yêu!" Anh cường điệu kêu lên.

Cậu không nhịn được mỉm cười, "Anh về rồi à?"

"Có thời gian không?"

Cậu nhìn đồng hồ, đã hơn giữa trưa: "Chỉ có nửa giờ."

"Vậy xuống đi, anh ở quán cà phê bên đường đối diện công ty em."

"Được, anh chờ em nhé."

Gập lại điện thoại đáy lòng cậu tràn đầy vui vẻ, nhưng khi xoay người lại bị một bóng người chặn lại trong bàn.

"Vội như thế?" Trịnh Duẫn Hạo cong khóe môi.

Vẻ mặt lạnh nhạt kia cũng không khác bình thường, nhưng mà không biết vì sao, trong mắt anh lại có thêm một ý lạnh không hề che dấu, khiến cậu cảm thấy áp lực.

"Trịnh tổng, không phải là tôi vội." Cậu vui vẻ giải thích, mà là phải tranh thủ trước khi vào làm đi ăn trưa, như vậy buổi chiều mới tiếp tục tan xương nát thịt xông pha khói lửa cho ông chủ anh được."

Anh nở nụ cười hiếm thấy: "Nếu em muốn khoe trí thông minh với tôi, không bằng sử dụng trí thông minh đó đi chia tay Phác Hữu Thiên thì hơn." Sự lãnh đạm lạnh lùng khác thường làm cậu ngơ ngẩn, anh dịu dàng nói: "Cùng một lời tôi sẽ không nói lần thứ ba, còn em, tuyệt đối không được rót lời tôi nói từ tai này sang tai kia."

Nhìn thấy đôi mắt lạnh lùng sáng quắc như sao của anh, trong lòng cậu bỗng nhiên muốn bật cười, nhưng trên mặt lại không nói tiếng nào, gạt tay anh ra chạy như bay xuống tầng.

Người khác đối với tình cảm luôn luôn mẫn cảm, cậu không tự ti, nhưng tuyệt cũng không tự mình đa tình, anh đối với cậu thế nào, cậu hiện tại, so với trước kia đã hiểu hơn nhiều lắm.

Một tuần này thái độ của anh với cậu hoàn toàn giống như lúc trước, chỉ nói việc công không nói chuyện tư, trong sự không thay đổi đó đã biểu thị rõ ràng ý của anh—–nếu giữa anh và cậu có chút gì đó, thì đấy không phải là vấn vương tơ lòng không dứt, mà chẳng qua đó chỉ qua quan hệ qua đường bình thường thôi.

Đối với anh mà nói, đêm đó giống như chỉ là ngoài ý muốn, thậm chí ngay cả ngoài ý muốn cũng không phải, đó là loại yêu đương tầm thường đến không thể tầm hơn hơn của con người với nhau, mà loại chuyện này mỗi giây mỗi phút đều xảy ra trong thành phố, không hơn.

Cho nên cậu không hiểu, rõ ràng giữa cậu và anh không hề có gì, anh lại năm lần bảy lượt yêu cầu cậu chia tay Phác Hữu Thiên, phải biết rằng dựa vào biểu hiện lạnh nhạt trong khoảng thời gian sau đêm đó của anh, đáng ra cậu và Phác Hữu Thiên hay người nào có quan hệ đối với anh mà nói phải chẳng là gì mới đúng.

Nhìn thấy Phác Hữu Thiên đã là 15 phút sau, cậu cười chế nhạo: "Anh về thật đúng lúc quá." Viễn Thông Đại Hoa và Thiển Vũ, Đại Trung, công ty Singapore, bốn bên hợp tác thông qua sự đồng ý của ban quản trị mà thành kết cục đã định, gần đây đã tiến triển đến thảo luận thể lệ chi tiết các bước, rất nhanh sẽ ký kết.

"Đương nhiên, bổn thiếu gia không rảnh rỗi giúp người khác thu dọn cục diện rối rắm."

"Chuyện sòng bạc thế nào?"

"Rất thuận lợi, sang năm là anh có thể cho em thẻ VIP của sòng bạc xa hoa nhất thế giới."

"Còn bên Đại Trung? Anh định sau này thế nào?"

Phác Hữu Thiên cười nhạo ra tiếng: "Nếu không phải vì chơi 2 chiêu với Trịnh Duẫn Hạo thì anh đã sớm bứt ra rồi." Khi nói chuyện đôi mắt lóe lên ánh hào quang tà ác," Anh nhất định sẽ cho chú hai một câu trả lời thật hoàn mĩ."

Kim Tại Trung mỉm cười, cúi đầu ăn cơm, không phát hiện ra anh đang nhìn chằm chằm vào cậu.

Cậu sờ mặt trái, không dính cơm, sờ má phải, cũng không có gì.

Phác Hữu Thiên buồn cười, cuối cùng nói: "Lúc nãy trong điện thoại em rõ ràng không sao, nhưng bây giờ hình như lại không mấy vui vẻ?"

Muỗng cơm rang hải sản nghẹn ứ trong miệng, cậu trợn mắt nhìn anh, vất vả mãi mới nuốt xuống hết được, cậu nói: "Bạn Phác, xin hỏi trên người bạn có phải được cài đặt cảm ứng tình cảm không?"

Anh hừ lạnh: "Trên thế giới này còn ai quan tâm em hơn anh nữa? Anh van em đấy, dù bận cũng phải quý trọng sức khỏe chứ."

Cậu liếc anh một cái, cúi đầu ăn cơm.

"Chuyện gì?" Anh ép hỏi.

Lưỡng lự một lúc, ánh mắt cậu dừng trước đĩa cơm rang, khẽ cắn môi dưới:"Hữu Thiên..."

Đột nhiên anh vươn tay ra nâng cằm cậu lên, con ngươi đối diện với cậu từ từ trở nên nghiêm túc: "Tại Tại, nếu là thứ anh đang nghĩ...em ngàn vạn lần đừng nói cho anh biết."

Cậu không lên tiếng, cũng giống như ngầm thừa nhận.

"Bốp" Anh đánh vào đầu cậu, lực mạnh đến nỗi làm chóp mũi cậu dính vào hạt cơm, môi dưới cũng bị răng nanh cắn đến trầy da, cậu đau đến choáng váng đầu óc, muốn khóc nhưng không dám, chưa bao giờ thấy Phác Hữu Thiên tức giận như vậy, toàn bộ nhà hàng đều có thể nghe thấy tiếng anh mắng cậu.

"Em là đồ ngu!"

"Đó chỉ là ngoài ý muốn thôi." Cậu cố gắng giải thích, nhưng tiếng lại yếu đến mức ngay cả cậu cũng cảm thấy không có chút sức lực nào.

"Em có biết Bạc Nhất Tâm đã ám chỉ với phóng viên hôn kỳ sắp tới không hả?"

Kim Tại Trung ngẩn ngơ, cậu rất ít khi xem tin tức giải trí, đối với các tin tức này đều không quan tâm.

Mắt Phác Hữu Thiên sém chút nửa phì ra lửa.

"Anh chịu đồ ngu không phân biệt được quá khứ hiện tại em đấy! Sếp đương nhiệm của em! Gã đàn ông tên là Trịnh Duẫn Hạo! Hắn ta tuyệt đối không còn là thanh niên thiếu hiểu biết nữa! Anh xin em đừng lấy hình ảnh trong trí nhớ đắp lên người hắn, em đối với con người hiện tại của hắn hoàn toàn không biết gì cả! Tâm cơ thâm trầm của hắn không phải loại ngốc nghếch cố chấp như em có thể chơi được! Em mà gần hắn thêm lần nữa 90% kết cục là giẫm vào vết xe đổ! Rốt cục em có hiểu không hả?!"

Cậu ngơ ngẩng nhìn anh, bởi vì cậu biết mỗi câu trách cứ của anh đều vô cùng chính xác.

Bỗng nhiên anh đứng bật dậy: "Mẹ nó chứ—-" Anh cố gắng kìm chế cơn tức giận của mình nhưng ngữ điệu không tự chủ được: "Bực chết mất! Em về từ chức ngay cho anh! Trước khi rời xa thằng đó thì đừng có đến tìm anh!"

E

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro