Chương 9: Chiến tranh lạnh, khoảng cách ưu thương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trương Đoan Nghiên hiện tại được điều lên tầng 66 trợ giúp dự án Viễn thông Đại Hoa, Phan Duy Ninh không còn tặng hoa nữa.

Trịnh Duẫn Hạo và Kim Tại Trung ngoài mặt làm như chẳng có chuyện gì, thi thoảng không thể tránh được, cậu trước sau như một chỉ lễ độ chào: "Trịnh tổng.", mà Trịnh Duẫn Hạo cũng như vậy, chỉ hơi gật đầu đáp lại cậu, sau đó hai người lướt qua nhau, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Nhưng Đinh Tiểu Đại rất nhanh phát hiện ra, Trịnh Duẫn Hạo có chuyện gì sẽ chỉ gọi cho Trương Đoan Nghiên, không tìm Kim Tại Trung nữa, mà Kim Tại Trung có chuyện cũng sẽ chỉ bảo tiểu muội này chạy chân, không bao giờ gõ cửa phòng tổng giám đốc, năm lần bảy lượt như vậy cô có thể khẳng định, 26 và 24 đang chiến tranh lạnh.

Ý thức được tình thế bất lợi, không muốn phải trở thành vật hy sinh, cô nhóc thông minh tức thì, không dám tùy tiện cợt nhả nữa.

Kẻ duy nhất không thông minh là Trương Đoan Nghiên tự nhiên bị kéo vào vòng chiến tranh, mắt thấy chuyện gì tổng giám đốc cũng giao cho mình làm, dường như Kim Tại Trung mất quyền lực coi cậu như một cái bình hoa gạt sang một bên, nội tâm thầm ngạc nhiên không biết Kim Tại Trung đã đắc tội gì với ông chủ, loáng thoáng có chút vui vẻ.

Nhưng mà điều làm cậu không hiểu là, hai người kia dường như không hề nói lời nào với nhau, rõ ràng ai cũng không thèm nhìn ai lấy một cái, nhưng Trịnh Duẫn Hạo cũng không nói sẽ thôi chuyển Kim Tại Trung đi, Kim Tại Trung cũng không từ chức, mỗi ngày đều giằng co như vậy, tựa như nơi này không phải công ty, bọn họ cũng không phải là quan hệ cấp trên cấp dưới.

Nháy mắt đến thứ 7, trong lúc tương đối nhàn rỗi bỗng nhiên có khách đến.

Trương Đoan Nghiên vội vàng đứng dậy, Đinh Tiểu Đại lưỡng lự một lúc, mặc dù có chút không muốn cũng chầm chậm đứng lên, duy chỉ có Kim Tại Trung đang úp mặt xuống bàn chợp mắt là không ngẩng đầu lên, làm Đinh Tiểu Đại thật muốn vo một tờ giấy ném cậu.

"Bạc tiểu thư." Trương Đoan Nghiên vội vàng chào, "Tổng giám đốc đang ở trong văn phòng, cô muốn uống gì? Tôi đi pha cho cô."

Bạc Nhất Tâm cười cười: "Cám ơn cô, cho tôi một tách cà phê được không?"

Khi đi qua bàn Kim Tại Trung, ánh mắt lơ đãng lướt qua thân hình đang nằm úp xuống bàn của cậu, nhẹ nhàng gõ cửa phòng làm việc Trịnh Duẫn Hạo, không đợi tiếng trả lời vang lên đã đẩy cửa vào.

Trịnh Duẫn Hạo ngồi sau bàn làm việc, ngẩng đầu nhìn thấy cô, cười nhạt buông công việc trong tay: "Hôm nay sao không gọi?"

Bạc Nhất Tâm miễn cưỡng ngồi xuống sofa: "Không muốn."

"Không khỏe?"

"Không, chỉ cảm thấy không vui thôi."

"Bác sĩ nói ba tháng đầu phải đặc biệt chú ý, anh nghĩ em nên nghỉ ngơi một thời gian."

Bạc Nhất Tâm sờ sờ bụng mình, trên mặt ẩn hiện một nụ cười: "Anh bảo tên gì thì hay?"

Tiếng cửa vang lên, Trương Đoan Nghiên bưng cà phê tiến vào, trong chớp mắt ánh mắt Trịnh Duẫn Hạo quét ra phía ngoài, chỗ thư kí trống vắng không bóng người, thu lại ánh mắt anh nhíu mày nhìn Bạc Nhất Tâm: "Tại sao còn uống thứ này?"

Khẽ nhấp một ngụm, Bạc Nhất Tâm đặt tách cà phê xuống: "Quen rồi, không đổi được." Nói xong, lườm anh một cái: "Anh lúc đó không phải cũng thế à?"

Trịnh Duẫn Hạo mỉm cười, không nói gì.

"Đôi khi em rất phục anh."

"Rất nhiều người cũng nói vậy."

"Chuyện Đại Trung, anh có thể im lặng đến tận giờ." Trước mặt cậu ấy anh vẫn không hề nói một chữ.

"Việc nhỏ mà, nói làm gì?"

Cô khẽ châm chọc: "Ngay cả Kim Tại Trung cũng nghĩ là việc nhỏ?"

Trịnh Duẫn Hạo cười yếu ớt: "Chắc thế"

Bạc Nhất Tâm giật mình, rất lâu cũng không nói lời nào, qua một lúc, mới khẽ thở dài, "Trước kia em không hiểu tại sao anh lại yêu cậu ấy như vậy, bây giờ cuối cùng cũng hiểu ra, anh và cậu ấy, hai người các anh trong mắt chỉ nhìn thấy đối phương, trong lòng chỉ chứa đối phương, ngoài đối phương tất cả mọi thứ bên ngoài đều không quan trọng, phải vậy không?"

"Ai nói? Đứa bé trong bụng em cũng rất quan trọng với anh."

"Phải rồi." Bạc Nhất Tâm bật cười, "Quan trọng đến mức anh muốn kết hôn với em." Cô nhìn chăm chú vào người mỉm cười đã cúi đầu làm việc.

Một người cho dù có đánh mất mối làm ăn mấy triệu cũng chẳng hề để ý, một người cho dù có lọt vào bẫy trí mạng cũng không sao cả, bọn họ chỉ cần đối phương ở cạnh bên mình, hơn nữa sau khi trải qua dòng thời gian chia lìa quá dài, lại càng trở nên quý trọng. Rốt cuộc là tình yêu thế nào linh hồn mới đạt tới mức lưu luyến chung tình như vậy? Quấn quít cùng một chỗ không bao giờ tách xa, cũng không chấp nhận người ngoài tiến vào.

Lại cầm tách cà phê lên nhấp một ngụm, cô gọi: "Duẫn Hạo."

"Ừ?"

"Sau khi suy nghĩ rất lâu, hôm đó anh về ăn tối, biết rõ hôm sau Duy Ninh sẽ tới, tại sao——anh vừa khéo quên mang kế hoạch đi, hơn nữa còn vứt lung tung trên bàn làm việc?"

Trịnh Duẫn Hạo nhếch miệng, nụ cười nhạt mang theo chút quyến rũ: "Phác Hữu Thiên đã đưa anh một phần lợi nhuân của Lãnh thị, anh dù sao cũng phải biểu lộ chút lòng biết ơn." Anh vô cùng thành tâm tặng Đại Trung một quả bom hẹn giờ.

Bạc Nhất Tâm thở dài: "Bọn em đều tự động tự nguyện nhảy vào bẫy của anh phải không?"

"Nếu Phan Duy Ninh dám theo đuổi em, nên sớm chuẩn bị tâm lý sẽ bị Phan gia đuổi khỏi nhà, về phần Phác Hữu Thiên, nếu Kim Tại Trung không chịu tách hắn ra, vậy anh đành phải tự mình động thủ." Anh nhìn về phía cô, khóe môi nhếch lên cực cao, ẩn trong đó một chút chế nhạo: "Nhưng, anh cũng không ngờ em lại nhảy vào."

*****

Chủ nhật Kim Tại Trung vẫn tự nhốt mình trong thư phòng vẽ tranh, đến trưa Kim Tại Nhu đến.

Cô nói: "Chị đang ở dưới nhà rồi, hôm nay mày nhường chị nhé. Ra ngoài ăn đi."

Cậu lắc đầu.

"Nhanh thôi." Kim Tại Nhu đi theo cậu vào bếp.

"Mày thật sự nên đi ra ngoài một chút, quen vài người bạn."

"Chị biết em thích ở nhà."

Kim Tại Nhu tức giận, "Cuộc sống 25 tuổi mà đã giống ao tù nước đọng, chẳng lẽ mày định cứ sống như thế tới 50 tuổi à?" Cô bắt lấy cánh tay Kim Tại Trung đang mở tủ lạnh: "Đi theo tao!"

Kéo cậu ra ngoài mạnh mẽ đóng sầm cửa lại, khi đến thang máy vội vàng đẩy cậu vào.

Kim Tại Trung nhìn lại mình, tóc tai bù xù, chiếc áo sơ mi cổ trễ lộ ra cả sợi xương quai xanh nõn nà, quần soóc denim và dép lê, mặc như thế ra ngoài kết bạn? Bảo cậu đi cùng một nhóm học sinh 15, 18 tuổi chắc còn được, nếu như bọn họ đúng là bạn mới trong lời Kim Tại Nhu.

Kim Tại Nhu cười: "Làm sao chứ, mày mặc thế này bảo đảm đẹp hơn mặc vest công sở rất nhiều."

Cậu không biết làm thế nào: "Không bằng chị cam đoan với em lát nữa không có ai nói em không mặc quần áo tử tế."

Kim Tại Nhu đưa cậu đi uống trà chiều, mới ngồi xuống đã thấy Kim Tại Nhu mở điện thoại ra, Kim Tại Nhu là một người bận rộn, bận có nghĩa là cô có rất nhiều cuộc điện thoại, bận đến nỗi Kim Tại Trung không thể hẹn với chị, thỉnh thoảng ở nhà phải bảo Kim Tại Nhu tắt điện thoại.

Vừa mở máy được vài phút đã có ba cuộc điện thoại, Kim Tại Nhu chú tâm nói, còn cậu chú tâm ăn.

Nhân viên các khu vực mua sắm xung quanh chầm chậm vào nghỉ trưa, trong nhà ăn người dần đông hơn, Kim Tại Nhu lại có điện thoại, không biết là quá ồn hay là tín hiệu không tốt, cô phải gọi vài tiếng rồi đứng dậy tìm một chỗ yên tĩnh.

Kim Tại Trung ăn uống no say, chán không có ai tán gẫu, chờ cả buổi cũng không thấy Kim Tại Nhu về, cậu đảo mắt nhìn xung quanh, xa gần cũng không thấy bóng dáng chị đâu, chỉ thấy nhân viên phục vụ đang đi tới chỗ mình.

"Xin hỏi cậu là Kim Tại Trung phải không ạ?"

"Vâng, có chuyện gì thế?"

"Vừa rồi có một vị Kim tiểu thư nói có việc gấp phải đi trước, nhờ tôi đến nói cho cậu một tiếng."

Kim Tại Trung lập tức nhảy dựng lên, nén sự sợ hãi trong lòng, hỏi: "Bàn này đã thanh toán chưa?"

"Cô ấy đã trả tiền rồi."

Cậu an tâm: "Cám ơn."

Đây chính là lí do tại sao cậu rất ít khi đi ăn cơm với Kim Tại Nhu, mười lần thì luôn có tám lần Kim Tại Nhu bỏ cậu giữa chừng, những lúc ấy cậu ngồi ăn một mình mà vô vị, nhưng không thảm như lần này——-hai bàn tay trắng, không tiền, chìa khóa hay điện thoại.

Mượn điện thoại nhà hàng gọi cho Kim Tại Nhu, nhưng vẫn là tiếng tút bận, lại gọi cho Phác Hữu Thiên, ngoài vùng phủ sóng.

Cậu cố gắng nhớ lại mình còn nhớ số điện thoại của ai không, Kim Tuấn Tú, Thẩm Xương Mân, Đinh Tiểu Đại, Đỗ Tâm Đồng, ...15 phút sau cậu không thể không thừa nhận một chuyện khiến người ta phải hộc máu, phương thức liên lạc của vài người cậu quen tất cả đều lưu trong PDA. (*)

Điện thoại Kim Tại Nhu trong nửa giờ vẫn bận, đến cuối cùng thì tắt máy, cậu đành phải từ bỏ đi.

Đi về phía đường đi bộ được mô phỏng theo kiểu cổ, trong cửa kính thủy tinh rực rỡ muôn màu, nếu không phải bày những ma nơ canh mặc những bộ trang phục và trang sức hợp mode theo mùa, thì là những viên kim cương 3 carats trong suốt lấp lánh.

Phía ngoài hàng rào sắt của đường đi bộ, từ chiếc xe thể thao đời mới nhất đến chiếc xe bus cũ kĩ đều dừng trước đèn đỏ, hai bên đường là những bụi cây thấp không biết tên, trên những dãy phố chằng chịt biển hiệu muôn màu muôn vẻ, có to có nhỏ, một tấm lại một tấm, khẩu hiệu có cái rực rỡ có cái giản đơn.

Đây là thành phố cậu sống ư? Tại sao nhìn qua lại giống như nơi đất khách quê người.

Tất cả đối với cậu đều rất xa lạ, xa lạ tới mức làm cậu cảm thấy có chút mới mẻ, cho đến bây giờ mới biết Kim Tại Nhu nói đúng mức nào, cậu đã rất lâu rồi không ra ngoài, thói quen cuộc sống không bao giờ thay đổi, đối với thế giới bên ngoài đã lơ là rồi thờ ơ, hoàn toàn không biết trời đất bên ngoài biến đổi từng ngày như thế nào.

Con đường chật hẹp càng lúc càng hỗn loạn, đi đến cuối đường cậu rốt cục mới thở ra.

Trước mắt là quảng trường vừa trống trải vừa đông người, trước tòa nhà thương mại lớn có một đài phun nước âm nhạc ba tầng, ngồi xuống bệ đá cẩm thạch cạnh đài nước, cậu nghĩ mình đã lạc đường, không biết phải làm sao, sau đó bắt đầu ngẩn người, nếu không tìm được Kim Tại Nhu đêm nay cậu sẽ không có chỗ nào để về.

"Tại............Trung?" Một tiếng gọi dò xét giống như từng quen vang lên phía sau, cậu quay đầu lại, chỉ thấy cách vài bước một người phụ nữ tuổi tầm 50 ăn mặc đoan trang, khuôn mặt quen thuộc mang theo ý cười, cậu sửng sốt: "Bác.......Trịnh?!"

"Bác nhìn cháu rất lâu rồi, còn sợ nhận nhầm người."

Mẹ Trịnh Duẫn Hạo, Châu Tương Linh vui sướng bước lên, :"Nhiều năm rồi vậy mà cháu vẫn giống hồi trước, nhìn qua không thay đổi chút nào."

"Đã lâu không gặp, bác Trịnh." Cảm giác sung sướng từ đáy lòng dâng lên, cả mặt cậu hầu như đều cười, trước khi chia tay Trịnh Duẫn Hạo cậu thường đến nhà anh chơi, Châu Tương Linh rất thích cậu, sau khi chia tay cậu đi Anh, không hề liên lạc, hai người đã rất nhiều năm không gặp.

"Tại sao cháu lại ngồi đây?" Châu Tương Linh hỏi.

Kim Tại Trung đang định trả lời, một giọng nói đã vang lên phía sau cậu.

"Mẹ, sao mẹ lại chạy tới đây? Con tìm mẹ khắp nơi." Tiếng nói quen thuộc như một lưỡi dao lạnh cóng đâm thẳng vào tim, cậu không nói gì, cũng không dám quay đầu lại, đang tưởng rằng anh không nhận ra mình, ngay sau đó vai bị nhéo một cái rất mạnh, cậu đau hét ra tiếng, đối diện với gương mặt giật mình khẽ biến của anh.

"Mẹ, mẹ vào trong xe chờ con." Anh nói, tiếng lạnh lẽo trầm đặc.

Châu Tương Linh nhìn anh, lại nhìn Kim Tại Trung, chần chừ đứng lên.

Nhìn thấy sự nghi ngờ và bất an của mẹ, nụ cười hiếm thấy lộ ra trên mặt Trịnh Duẫn Hạo, bàn tay nhẹ nhàng xoa xoa bả vai Kim Tại Trung, dịu dàng nói với Châu Tương Linh,: "Chúng con có chút chuyện cần nói."

"À, được." Châu Tương Linh cười rồi rời đi.

Nụ cười trên mặt anh nhanh chóng lạnh băng, sau khi thu tay lại ánh mắt nhìn từ mặt cậu thẳng xuống dưới, dừng ở ngón chân nho nhỏ lộ ra khỏi dép lê, không nói một câu, xoay người bỏ đi.

Giữa anh và cậu, dường như chắc chắn đã không còn lời nào để nói.

Kim Tại Trung ngồi trên thềm đá nhẵn nhụi, trong đầu có hai dấu hỏi như sợi tơ quấn quanh không đi.

Thái độ cảnh giác của của anh đối với cậu cũng giống như đang nói không muốn nhìn thấy cậu ở cạnh mẹ anh, nhưng mà tại sao anh lại cố ý ôm cậu, diễn trò thân mật trước mặt mẹ anh? Hai hành động mâu thuẫn này thật khó giải thích.

Cúi đầu nhúng ngón tay vào nước, cậu vẽ lên mặt đá cẩm thạch màu đen một đường cong mềm mại, sau đó lại thêm một vòng.

Ánh mặt trời qua khe hở tòa cao ốc dần ngả về phía tây, phía chân trời xuất hiện một vầng ráng màu tím.

Hoàng hôn dần tắt, ánh đèn nối tiếp sáng lên rực rỡ.

Trên đá cẩm thạch đã có một mảng ướt, trước mặt không có chỗ nào khô, người đến người đi xung quanh cậu không để ý nhiều, vẫn nghịch nước trong bể, dựa vào cảm giác vẽ từng vòng lên mặt đá ướt thành một bức tranh đã không còn nhìn ra hình dạng.

"Cậu ăn mặc lôi thôi thế này đến đây để viết nguệch ngoạc đấy à?" Đột nhiên có người châm chọc.

Cậu vội quay đầu lại, đầu cúi đã lâu bỗng dưng quay cuồng, chỉ cảm thấy eo, chân mềm nhũn, mất cân bằng cả người ngã vào trong bể, trong giây phút nước chưa dính vào mặt, cậu thực sự đã được mở mang hiểu biết về sự tuyệt tình của Trịnh Duẫn Hạo.

Chỉ cần anh vươn tay ra nắm lấy bả vai cậu thì nhất định sẽ chẳng xảy ra chuyện này, nhưng không, anh không giúp cậu, đôi mắt đẹp đến tận cùng kia mang theo ánh sáng sắc lẹm tựa như muốn nói chẳng liên quan đến anh, anh cứ thờ ơ đứng yên như vậy, như là ác ý nhìn cậu ngã xuống trước mặt anh.

Khi cậu chật vật bò lên khỏi bể cả người đã ướt đẫm, kéo theo ánh mắt chú ý của mọi người xung quanh.

Một phút sau, cậu cuối cùng cũng buông tha chiếc dép lê không biết đã rơi xuống chỗ nào, đi chân trần ra đường cái, vẫy tay bắt taxi, cậu không biết mình muốn đi đâu, cậu không có chìa khóa nhà, thậm chí cũng không có tiền xe, nhưng tất cả những vấn đề này đều có thể chờ sau khi cậu lên xe rồi tính tiếp.

Cuối cùng cũng có xe đi đến, cậu mở cửa xe ra, ngay lập tức lại bị ai đóng sầm lại, lái xe mắng một câu: "Mẹ kiếp!" rồi lái xe bỏ đi.

Cậu im lặng, giọt nước chảy từng hàng từ tóc đến quần áo rơi xuống đường.

Không lâu sau, một chiếc xe dừng lại, cậu quay đầu, bình tĩnh nói: "Hãy để tôi đi."

Trịnh Duẫn Hạo nghiêng đầu vểnh khóe miệng: "Tôi tò mò không biết cậu như vậy thì đi kiểu gì?"

Anh sở dĩ quay lại chính là vì muốn thấy tình thế không có chỗ nào để đi của cậu? Kim Tại Trung cười nhạt, cả thành phố to như vậy, hay là về chung cư mượn chìa khóa phòng quản lý, trên đời này hẳn vẫn còn một nơi cậu có thể dung thân.

Cậu vươn tay ra mở cửa xe, nội tâm đang muốn cảm tạ anh không đóng sầm cửa lại, nào ngờ anh lại theo sau cậu chui tọt vào xe.

"Sự kiêu ngạo của cậu đến khi nào mới sửa được?" Câu hỏi lạnh lẽo của anh vang lên trong không gian chật hẹp. Ra là thế? Thà lưu lạc đầu đường cũng không muốn xin anh giúp đỡ?

"Còn tiêu chuẩn của anh, bao giờ mới có thể rõ ràng hơn đây?"

"Ý cậu là gì?"

"Chuyện Quách Như Khiêm và Đỗ Tâm Đồng, anh trách tôi không mở miệng với anh, còn chuyện Đại Trung...chẳng phải tôi đã mở miệng rồi sao?" Kết quả như thế nào? Ngực cậu bị anh đâm thủng một lỗ.

Trịnh Duẫn Hạo khẽ cười giễu cợt: "Tôi thật không biết nên nói cậu ngây thơ hay là ngu xuẩn, tại sao cậu dám khẳng định Phác Hữu Thiên muốn cậu làm người phát ngôn cho hắn ta?"

Cậu nghiêng đầu nhìn về phía anh: "Anh muốn nói gì?"

"Sao cậu không hỏi người trong lòng cậu đi?"

"Nếu anh chịu cho tôi mượn điện thoại gọi cho anh ấy, tôi sẽ cảm động đến rơi nước mắt."

Đôi môi mỏng của Trịnh Duẫn Hạo khẽ nhếch.

Cậu biết, bình thường những lúc này Phác Hữu Thiên rất muốn bóp chết cậu ngay lập tức.

Trên người ẩm ướt làm cậu cực kì khó chịu muốn tắm ngay, không để ý nhiều, cậu thò tay vào áo khoác anh móc điện thoại ra, bấm số của Kim Tại Nhu lần thứ 1001.

Cám ơn trời đất, lần này rốt cục cũng thông, trong tiếng ồn ào nghe thấy tiếng Kim Tại Nhu nói: "Trịnh Duẫn Hạo?"

"Là em, Tại Trung! Chị đến nhà em ngay, không có chìa khóa em không vào nhà được."

"Ối trời ơi!" Dường như mồm miệng Kim Tại Nhu cứng hết cả, "Tao đang ở Singapore, phải mấy ngày nữa mới về được."

Kim Tại Trung ngây người, nếu có thể, cậu thề đời này sẽ không để ý tới con người kia nữa.

Cậu không nói gì cắt luôn điện thoại, sửa lại gọi vào số Phác Hữu Thiên, vẫn đang ngoài vùng phủ sóng, cậu nản đến nỗi—-hy vọng ngay lúc này xảy ra tai nạn giao thông—hoặc có thể dựa vào một vị cứu tinh nào đó giúp cậu vượt qua cửa ải khó khăn này.

Cậu chậm rãi trả điện thoại lại cho Trịnh Duẫn Hạo, anh hoàn toàn biết rõ những gì vừa xảy ra, ánh sáng lạnh nhạt trong con ngươi không mảy may có chút nhân từ, khóe miệng khẽ nhếch mang theo ý mỉa mai, ý tứ vô cùng rõ ràng, cậu đừng mơ mộng hão huyền anh sẽ vươn tay ra giúp đỡ.

Chỉ trừ phi—-anh đang đợi cậu mở miệng với anh.

Anh muốn cậu thần phục, anh muốn chính cậu nói, anh muốn cậu chủ động yêu cầu, anh muốn cậu phải dẹp hết ương bướng và kiêu ngạo quỳ gối trước gấu quần anh.

Trong sự giằng co của hai người, tiếng chuông điện thoại vang lên, sau khi nghe thấy giọng đối phương, anh không nhịn được mỉm cười: "Ừ...tôi biết rồi...cậu yên tâm."

Không lâu sau xe đến nơi, lái xe nói: "Đã đến rồi."

Kim Tại Trung không lên tiếng.

Khóe miệng Trịnh Duẫn Hạo càng cong: "Cậu còn không trả tiền xuống xe đi?"

"Tôi có thể—-lĩnh trước một tháng tiền lương không?"

"Đương nhiên." Anh nói.

Cậu thở dài, làm gì có chuyện tốt như thế, "Điều kiện là gì?"

"Chia tay Phác Hữu Thiên."

Biết thế bị tai nạn giao thông còn tốt hơn, cậu nghĩ thầm.

Lái xe ngồi ghế trước bắt đầu mất kiên nhẫn: "Hai người rốt cục có xuống không?"

"Bình tĩnh đừng nóng." Trịnh Duẫn Hạo thong thả nói: "Vị thiếu gia này sẽ trả ông gấp đôi tiền xe"

Lái xe lập tức im lặng, liếc nhìn hai người qua gương chiếu hậu.

Kim Tại Trung bị buộc đến vách núi không còn cách nào khác, cuối cùng chỉ có thể thử nói: "Có thể có một lần ngoại lệ được không, cho tôi một cơ hội mặc cả?"

"Nếu cái giá của cậu có thể làm tôi thấy hứng thú."

Cậu nhíu mày, cái gì có thể làm anh thấy hứng thú, hay là hôm sau trả gấp ba tiền cho anh? Nhưng cậu biết có gấp 10 lần anh cũng không cảm thấy hứng thú, hay lấy thân báo đáp? Nhưng bên người Trịnh tổng đã có một cô bạn gái 10 năm, sao có thể chen chân vào tình cảm của người khác.

Nghĩ đi nghĩ lại cậu vẫn không nghĩ ra, nghèo khổ như cậu có gì có thể làm anh hứng thú.

"Loạt xoạt loạt xoạt", cậu không nói lời nào, tay lần thứ hai thò vào trong túi anh móc ví tiền, lấy một xấp tiền mặt dày đưa cho lái xe rồi thả lại ví vào túi áo anh.

"Tôi nợ anh một lần." Cậu vươn tay ra mở cửa xe.

Anh lập tức túm chặt tay cậu, nói thẳng: "Người khác có thể, nhưng cậu không thể."

Cậu mệt mỏi không chịu nổi: "Rốt cuộc anh muốn thế nào?" Thật sự muốn diệt tận không để lại đường sống ư?

Đôi mắt sáng như sao của anh khẽ chớp, cậu không biết anh đang suy nghĩ điều gì, bây giờ cũng chẳng còn lòng dạ nào mà phỏng đoán, cậu thật sự mệt muốn chết, mệt chết đi được.

Anh quay đầu nói với lái xe: "Đến số 1 Lạc Dương."

"Không!" Cậu phản đối ngay lập tức, "Tôi muốn ở khách sạn!"

Anh ngẩn ra: "Cậu làm trò gì kỳ quặc thế?"

Cậu quay mặt nhìn ra phía cửa sổ: "Tôi muốn ở khách sạn."

Anh kéo cậu lại:"Nhìn tôi."

Sương mù phủ đầy trong mắt, mặt cậu không chút thay đổi nhìn về phía anh, thật phiền phức, rất mệt, rất khó chịu, tủi thân vô cùng, muốn hét to lên, muốn tắm rửa, muốn thoát khỏi anh, cậu muốn quay về nhà mình, muốn ở một mình....tại sao nhất định phải ép cậu như vậy?

Anh suy tư một lúc, nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào cậu: "Em cho rằng tôi ở đó?"

Không thể che dấu suy nghĩ của mình lần nữa làm cậu cảm thấy nhục nhã, phải, cậu không muốn gặp người bạn gái sống cùng anh, thế thì sao nào? Cậu cắn chặt môi giật anh ra, tay còn chưa chạm vào cửa xe đã nghe thấy anh nói: 'Số 1 đường Lạc Dương, gấp ba giá."

Tiếng "cách" khóa cửa xe vang lên, xe chạy ra ngoài.

Bị một xung lực kéo về chỗ cũ, nước mắt cố nén hồi lâu, từng giọt từng giọt một rơi xuống trước mặt anh.

Khi xe đi lên đỉnh núi Kim Tại Trung mới nhớ ra, bên ngoài nói bạn gái Trịnh Duẫn Hạo ở đường Lạc Nham, không phải đường Lạc Dương bây giờ bọn họ đang đi, trong lòng bất tri bất giác nhẹ nhàng thở ra, cũng dần dần bĩnh tình lại.

Sau khi xe taxi đi vào cánh công sắt màu bạc thấp thoáng bóng hoa cây cảnh xanh um, lại đi tiếp 15 phút, dọc theo đường xe đi, dưới ngọn đèn mờ là vườn cây xanh được cắt tỉa tinh xảo, thảm cỏ xanh ngút ngát tầm mắt, xa xa là hoa viên sum suê tươi tốt, đài phun nước lộ thiên, sân tennis và bãi đỗ trực thăng, tất cả đều thu vào ánh mắt càng lúc càng kinh ngạc của cậu.

Thật không biết thành phố này lại có một nơi có thể xây mười tòa nhà cao ốc lại kín tiếng đến mức hoàn toàn không bị truyền thông dòm ngó như thế này.

Xe dừng lại trước tòa nhà chính cao năm tầng khổng lồ mà yên lặng, cánh cửa lớn màu trắng được điêu khắc hình hoa tinh tế theo phong cách cung điện phương Tây, có nhiều chỗ được dát đá quý sang trọng, mà cái tay nắm cửa Trịnh Duẫn Hạo đang nắm cậu mới nhìn thấy trên báo mấy hôm trước, đó là thiết bị nhận dạng vân tay tiên tiến nhất thế giới.

Cánh cửa mở ra, cậu đầy nghi hoặc bước vào theo anh, không biết đây rốt cuộc là đâu.

Trong đại sảnh có người đi đến, nhìn thấy dáng vẻ chật vật của cậu kinh ngạc không thôi: "Tiểu Tại, cháu làm sao vậy?"

Cậu không khống chế được há hốc mồm: "Bác—–Trịnh?!"

Cậu vô cùng sửng sốt nhìn Trịnh Duẫn Hạo bên cạnh, anh thản nhiên cong miệng: "Đây là nhà tôi."

Sau đó nói với người hầu bên cạnh: "Chị Hoan, đưa cậu ấy đến phòng tắm." Không thèm liếc cậu một cái, anh lập tức đi đến sofa ngồi xuống ôm mẹ.

Kim Tại Trung vẫn không thể phản ứng lại trước thông tin khó có thể tiêu hóa này, chân như dẫm lên mây, cậu đờ đẫn đi theo chị Hoan lên lầu.

Từ mặt sàn đá cẩm thạch sáng bóng đến vật dụng trong nhà được làm từ da, lông, thủy tinh, và các kim loại hiếm thấy, các loại đá quý lớn nhỏ được trang trí cùng với bức bích họa màu sắc kì lạ trên tường, đều tôn quý hợp thời, khéo léo tinh xảo và hoa mĩ, mà rõ ràng là phong cách an nhàn tao nhã, rồi trong cách sắp xếp hài hòa lại lộ ra vẻ hấp dẫn mãnh liệt mê đầy mê hoặc, mỗi một chỗ nhỏ đều mang lại một cảm giác vô cùng độc đáo.

Giống như, giống như là......Trong trí nhớ dường như cậu đã từng trải qua sự đặc biệt này rồi....Đẩy cửa phòng tắm ra. Cạnh chốt cửa màu bạc là kiểm soát hệ thống sưởi ấm sàn của Na Uy Nexans, nhìn xung quanh không gian rộng hơn trăm mét vuông, không biết sàn đá cẩm thạch và bồn rửa tay là nhập khẩu từ Châu Âu hay Nam Mĩ.

Ở giữa là bể mát xa sóng siêu âm chìm của Teuco Ý, góc bên cạnh là vòi hoa sen Hansgrohe Đức, ở khắp mọi nơi trong phòng đều là vật dụng Cappellini và các đồ được làm bằng gỗ sồi vô cùng quý giá, phụ tùng và đồ dùng phòng tắm tinh xảo.

Kim Tại Trung ngâm cả người vào dòng nước xanh trong suốt như nước biển, cùng lông mày và mỗi một sợi tóc đang trôi nổi, khuỵu chân, ngụp xuống, cho đến khi không thể thở được mới trồi lên mặt nước thở phì phò.

Thần trí mơ hồ nhìn vào trong phòng, trên giá gỗ chạm khắc thủ công tinh xảo và sáng bóng màu tự nhiên xếp hơn 30 chiếc khăn bông trắng to nhỏ khác nhau, cậu cố gắng nhớ lại, cảm giác tôn quý mộng ảo giống như cung điện hiện đại này, rốt cuộc là đã từng nhìn thấy ở đâu?

Ở trong phòng tắm hơn một giờ, quấn khăn tắm đi ra, ngoài cửa đã bày một bộ quần áo sạch sẽ.

Châu Tương Linh đứng cạnh cầu thang tầng 1 đợi cậu, "Bé ngoan, lại đây ăn chút bánh ngọt." Trong căn phòng to rộng đã không còn bóng người Trịnh Duẫn Hạo.

Dường như nhìn ra nghi vấn của cậu, Châu Tương Linh nói: "Duẫn Hạo đi rồi, chỗ này bình thường chỉ có mình bác ở, ngoài cuối tuần ra nó rất ít khi về."

Sự nghi kị trong lòng càng sâu, lúc trước không phải anh không muốn cậu tiếp xúc với mẹ anh sao? Tại sao lại đưa cậu đến đây, còn mình lại vội vàng bỏ đi, chỉ để cậu một mình ở lại ? Cậu uống ngụm trà nóng: "Bác Trịnh, chỗ này xây khi nào thế ạ?"

"Để bác nghĩ lại đã...khoảng hai năm trước, nghe Duẫn Hạo nói có rất nhiều thứ phải vận chuyển từ các nơi trên thế giới, cho nên phải mất rất nhiều thời gian mới xây xong, bác mới chuyển vào chưa được bao lâu."

Hai năm trước...khi đó cậu mới vào Thiển Vũ.

"Tại sao bên ngoài không ai biết?"

Châu Tương Linh cười: "Duẫn Hạo không muốn truyền ra, nơi này tất cả đều đứng tên bác, đương nhiên sẽ không có ai biết."

Kim Tại Trung cuối cùng cũng nhớ ra, dường như trên một tờ báo nào đó từng đưa tin vắn, nói có một đại gia thần bí nào đó xây một tòa nhà lộng lẫy trên đỉnh núi, nhưng bởi vì canh gác nghiêm ngặt nên không ai có thể vào xem diện mạo thật, sau đó không nhắc lại nữa.

Cho tới bây giờ cũng không ngờ tới, đó lại là anh.

"Tiểu Tại." Châu Tương Linh lơ đãng hỏi, "Cháu và Duẫn Hạo làm việc cùng nhau?"

"Vâng, cháu là thư kí của anh ấy."

"Hai đứa ổn không?"

Kim Tại Trung lau miệng, mỉm cười ôm bà, "Cháu và Duẫn Hạo thuần túy chỉ là cộng sự." Anh là cấp trên của cậu, cậu là cấp dưới của anh, không hơn.

Châu Tương Linh nhìn cậu: "Cháu thật sự nghĩ như vậy?"

Cậu hơi quay mặt đi, nụ cười vẫn không đổi: "Chúng cháu đều đã trưởng thành."

"TIểu Tại, cháu là người đầu tiên nó mang về đây."

Cậu giật mình, trong một giây mơ hồ không hiểu cảm giác trong lòng khẽ run lên là gì...Tại sao anh không đưa cậu đến khách sạn mà lại mang cậu tới nơi này? Tại sao...lại đi nhanh như vậy?

"Suýt quên." Châu Tương Linh vỗ đầu, "Duẫn Hạo bảo bác nói cho cháu, tầng ba có rạp chiếu phim ba mươi chỗ ngồi, bên trong có thiết bị nghe nhìn rất tốt, trước khi ngủ cháu có thể vào đấy nghe nhạc."

Kim Tại Trung kinh ngạc, ngẩng đầu lên, trong con ngươi như đang nổi gió kéo mây.

Lời nói không chút để ý của Châu Tương Linh giống như gẩy dây đàn, vô tình chạm vào sợi dây ký ức mỏng manh nhất trong tim cậu, cảm giác quen thuộc và mê hoặc không thể giải thích, những lời ấy đã mở toang khu rừng rậm bịt kín bao năm qua, tất cả dần dần trở nên rõ ràng.

"Có phải còn có sân tennis và sân bóng rổ trong nhà không?" Cậu khẽ hỏi.

"Có, cháu có thể đi chơi."

"Còn có thư viện, phòng vẽ tranh và phòng đàn?"

"Duẫn Hạo nói với cháu rồi à?"

"Có phải..." Giọng cậu không thể khống chế được run nhè nhẹ, "Còn có ba phòng trẻ con?"

"A? Cháu biết hết?" Châu Tương Linh kinh ngạc nhìn cậu.

Kim Tại Trung không thể lên tiếng.

Trong tòa nhà này có thể có hơn 20 phòng tắm, nhưng nhất định chỉ có ba phòng trẻ con, hơn nữa phải bố trí thành hai nam một nữ, trong phòng vẽ tranh sẽ có đủ các tập tranh của các doanh họa từ cổ chí kim trong ngoài nước, trên bàn sẽ bày đủ bút mực giấy nghiên, trong thư viện thu thập các tác phẩm cậu yêu thích, trong hoa viên nhất định sẽ có đủ loại tường vi kiều diễm.

Tất cả cậu đều biết.

Sự chua xót không ngừng tràn ra từ tận đáy lòng, tất cả đều là những thứ khi còn nhỏ Trịnh Duẫn Hạo từng đồng ý với cậu, sau mười năm biến chuyển xoay vần, giờ khắc này, như từng con sóng vỗ mạnh vào trái tim khóc không ra nước mắt.

"Bảo bối, em đừng mê mấy nhà triển lãm tranh này nữa, sau này anh sẽ xây cho em một gian còn đẹp hơn nó gấp bội."

"Bảo bối, sau này chúng ta ở nhà chơi bóng nghe nhạc, trời nóng như vậy em không cần phải chạy đến nữa."

"Bảo bối, mẹ anh nói anh chỉ đưa em về nhà, hỏi anh khi nào mới lấy em về làm con dâu mẹ."

"Bảo bối, anh muốn có ba đứa con, hai nam một nữ, thập toàn thập mĩ."

"Bảo bối, trên thế giới này, anh duy nhất chỉ yêu mình em."

----

'Tốc độ tăng nhanh đẩy anh vào ghế dựa, thành phố mơ hồ chầm chậm bay khỏi tầm mắt, hơi thở nhắc nhở anh rằng mình vẫn sống, máy bay đang chống lại trái đất, anh đang chống lại em.

Sắp đến khoảng cách ba mươi nghìn feet, nỗi nhớ như lực hút bám dính cơ thể, càng kéo nước mắt càng chảy xuống không ngừng.

Trốn tránh em, anh tránh ở ba mươi nghìn feet dưới mây, mỗi lần vượt qua giông bão bất ngờ, anh dựa lưng vào ghế, tưởng rằng vẫn đang ôm em trong lòng.'

----

Khoang hạng nhất bay đi New York, trong không gian tương đối lớn bay vởn quanh bài hát "30 nghìn feet" của Dikeniuzi.

Có lẽ là bởi vì nghe loại nhạc này trong không gian đặc biệt, có lẽ là bởi vì cuối cùng cũng cất cánh, sắc thái lạnh nhạt trước sau như một trên mặt Trịnh Duẫn Hạo không biết đã biến mất từ khi nào, anh thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ tựa như linh hồn đang lạc vào một thế giới hư ảo nào đó, suy tư mông lung xa xăm không trở lại, hình bóng có vẻ hơi cô đơn, có chút mệt mỏi, có chút sa sút, còn có chút bi thương.

Thẩm Xương Mân đã quen anh mười năm lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ này của anh, cõi lòng đầy tâm sự khó có thể hình dung, cô quạnh như khói, và tựa như muốn tách khỏi thế giới.

Vô cùng ngạc nhiên, Thẩm Xương Mân không nhịn được hỏi: "Anh làm sao thế? Đang suy nghĩ gì?"

Mạch suy tưởng chuyện cũ bỗng dưng bị cắt đứt giữa chừng, vừa nhanh chóng rút ra khỏi quãng kí ức dài, vừa quay nhanh trở lại thực tế, Trịnh Duẫn Hạo cong miệng: "Nghĩ về mối tình đầu."

"Nhất Tâm? Hai người làm sao?"

"Không phải cô ấy." Dừng một lát, trong đôi mắt anh ẩn hiên một chút dịu dàng, "Kim Tại Trung."

Thẩm Xương Mân trợn tròn mắt, dù có chút kinh ngạc, nhưng cũng không tính là chấn động, sớm đã biết giữa hai người này có gì đó, cứ tưởng rằng là sớm chiều ở chung ám muội nảy sinh tình cảm, không nghĩ tới là tình cũ bén gót.

Khi mới nhập Đại Học chỉ biết anh có người yêu, nhưng trong phòng chưa ai gặp qua, cho đến trước khi học kì chấm dứt anh đưa Bạc Nhất Tâm đến làm quen với mọi người, cứ như vậy tất cả mọi người đều cho rằng mối tình đầu của anh là Bạc Nhất Tâm.

"Nói như vậy thì Kim Tại Trung là người yêu nhỏ của anh? Hai người là thanh mai trúc mã?"

"Tôi quen cậu ấy khi cậu ấy mới 13 tuổi." Thật ngây thơ, bướng bỉnh, kiêu ngạo, nhưng cũng rất tốt bụng.

Mỗi tuần anh đều dành thời gian ở bên cậu, một năm trôi qua cậu vẫn khờ khạo không hề nhận ra ý anh, mà vẫn xem anh là bạn học của Kim Tại Nhu, chẳng qua là làm bạn với cậu vui hơn Tại Nhu thôi.

Sau đó, sự kiên nhẫn của anh cuối cùng cũng thành công, ở sinh nhật 14 tuổi năm đó anh lấy được nụ hôn đầu của cậu, đó cũng là nụ hôn đầu của anh, trái tim cậu rốt cục cũng bị anh làm rung động, hai người cùng giao ra trái tim hồn nhiên.

"Hai người hồi ấy còn nhỏ như vậy, cha mẹ hai bên không phản đối?"

"Sau sinh nhật 14 tuổi của Kim Tại Trung tôi liền đưa cậu ấy về nhà, bố mẹ tôi tuy kinh ngạc cậu ấy không phải là nữ sinh trung học như trong tưởng tượng của họ, nhưng họ rất tiến bộ, phàm là chuyện của tôi từ nhỏ đều do tôi quyết định, cho nên cũng không can thiệp."

Lúc ấy bố bị công ty điều động đi Thụy Sĩ, ba tháng mới có thể về một lần, anh là con trai độc, mẹ anh bình thường tan tầm về nhà, ngay cả một người nói chuyện cũng không có, khó tránh khỏi cô đơn, vừa thấy anh mang Kim Tại Trung hoạt bát đáng yêu về, trong lòng cực kì vui vẻ, thường hay nói đùa bảo anh sớm cưới cậu về nhà.

Bố Kim Tại Trung, Kim Tại Nhân thì càng không phải nói.

Dưới sự ngầm đồng ý của cha mẹ hai bên cho họ vô tư, khoảng thời gian trẻ con đó là những ngày tháng hạnh phúc nhất của hai người.

Thẩm Xương Mân nhẩm tính: "Nói như vậy hai người ở bên nhau 3 năm?"

"Phải, khi đó tôi vô cùng vô cùng yêu cậu ấy." Yêu đến mức ngay cả suy nghĩ muốn moi tim ra cho cậu cũng có.....bây giờ nhớ lại, quả thực không thể tưởng tượng nổi.

Tình cảm của cậu đối với anh cũng không kém anh, điểm ấy anh có thể cảm nhận được, tư chất của cậu cực kì cao, ở trường cảm phục được rất nhiều bạn bè, bọn họ ủng hộ cậu, đi theo cậu, mà cậu cho dù là ai cũng đều rất nhiệt tình, thân thiện, vui vẻ giúp đỡ, khi tức giận cùng lắm chỉ là hờ hững mà thôi.

Nhưng chỉ có ở trước mặt bố cậu và anh lại bất thường ngang bướng ương ạnh, chỉ cần cậu muốn làm gì sẽ không cho phép bọn họ quản đầu quản chân, nếu không cậu sẽ chu cái miệng nhỏ nhắn ra nhốt anh ở ngoài phòng, anh không nỡ làm cậu không vui, cho nên chỉ cần cậu đi cùng anh, cho dù là chuyện gì hầu như đều nghe theo cậu.

Khi đó anh yêu cậu tận tâm, cũng yêu đến vô pháp vô thiên, thế nên cậu đối với hai chữ "quý trọng" hoàn toàn không có khái niệm, dễ dàng....

"Sau đó tại sao hai người lại chia tay?" Thẩm Xương Mân tò mò hỏi.

Nụ cười ấm áp nháy mắt biến mất, anh nhếch môi, tạo thành một nụ cười lạnh nhạt xa cách: "Chia tay là cậu ấy đề nghị, chính là lúc tôi học Đại Học. Khi đó cậu ấy vừa mới vào lớp 10, được phân vào một lớp cùng Nhất Tâm, hai người ngồi cùng bàn, ngày đầu tiên khai giảng đã trở thành bạn tốt."

Sau này biết được, thì ra hôm đó anh đưa Kim Tại Trung nhập học bị Bạc Nhất Tâm nhìn thấy, cô ở rất xa nhất kiến chung tình với anh, bởi vì gia cảnh không tốt, từ nhỏ cô đã biết nói dối, khi biết ngồi cùng bàn Kim Tại Trung liền cố ý tiếp cận cậu.

"Hai người chia tay là vì Nhất Tâm?"

Trịnh Duẫn Hạo lắc đầu: "Không phải, không liên quan đến Nhất Tâm." Chỉ có Kim Tại Trung ngây thơ mới mới không thể tưởng tượng ra được Nhất Tâm như hình với bóng với mình lại là vì muốn gặp người yêu cậu, lần đầu tiên gặp Nhất Tâm anh đã nhận ra tâm tư của cô ấy, chính là vì Kim Tại Trung luôn tin tưởng cô, anh cũng không nói gì, nhưng cố tình tạo khoảng cách với Nhất Tâm, rồi cấm Kim Tại Trung tuyệt đối không được cho cô tham dự vào thời gian cuối tuần của hai người họ.

Có thể nói lúc ấy Nhất Tâm hao tổn tâm cơ, nhưng luôn đụng phải tường vách anh cố ý dựng nên, Kim Tại Trung lại không biết gì, mà Bạc Nhất Tâm kỳ thật không phải hoàn toàn không có tình cảm với cậu, nhưng nhìn thấy cậu như trăng sáng giữa ngàn sao trong trường học, ở nhà lại như công tử được cha và người yêu che chở trong lòng bàn tay, ao ước đố kị khó tránh khiến cảm giác của cô bắt đầu phức tạp.

"Tôi không hiểu, nếu không phải là vì Nhất Tâm, hai người tại sao lại chia tay?"

Trịnh Duẫn Hạo hơi co lại: "Mới đầu tôi cũng không biết." Cậu đưa ra lời chia tay khi anh hoàn toàn không biết nguyên nhân, còn tưởng rằng cậu biết chuyện Bạc Nhất Tâm, sau đó ngẫm lại cảm thấy không phải. Cậu tuy rằng ngây thơ, nhưng cũng không yếu đuối, từ khi quen nhau, cậu đã biết anh luôn không ngừng nhận được thư của nữ sinh, có người còn tạo vài biểu hiện giả dối để cậu hiểu lầm, cho dù thỉnh thoảng cậu có ghen, nhưng cho tới bây giờ chưa từng nghĩ sẽ vì mấy người đó mà chia tay anh, vậy nên cho dù cậu biết Bạc Nhất Tâm có ý với anh, cũng sẽ không vì lý do vớ vẩn này mà chấm dứt tình cảm ba năm của mình.

"Không thể nào, ý của anh là, cậu ấy muốn chia tay, nhưng không nói cho anh nguyên nhân."

"Phải, lúc ấy tôi còn hoang mang hơn cậu, bởi vì tình cảm của chúng tôi—có thể hình dung—không thể dứt ra nổi, cho dù chết cũng muốn chết cùng nhau." Vì vậy anh nghĩ thế nào cũng không ra.

Thứ 7 anh ở nhà cậu tất cả vẫn còn tốt đẹp, chủ nhật bọn họ hẹn đi đánh tennis, nhưng khi anh đến đón cậu, không hề dự báo trước, cậu đột nhiên nói sau này đừng gặp nhau nữa, anh vô cùng ngạc nhiên, vừa ngạc nhiên vừa hoảng sợ, nhưng mà tính cách cậu bướng bỉnh như vậy, cho dù anh ép hỏi hay dụ dỗ thế nào, cậu trước sau vẫn không chịu nói, kiên quyết không muốn gặp lại anh.

Thẩm Xương Mân không hiểu chút nào:"Sao lại thế? Anh biết nguyên nhân không?"

"Sau đó tôi biết, nhưng mà trong quá trình có vài khúc mắc."

Thẩm Xương Mân không lên tiếng, chờ anh nói tiếp.

"Tôi và cậu ấy nhiều chỗ rất giống nhau, một trong số đó là chúng tôi sẽ vô cùng kiên trì khi muốn làm rõ một chuyện, vậy nên mặc kệ cậu ấy cự tuyệt không muốn gặp tôi như thế nào, tôi vẫn không đồng ý chia tay, sau đó có một ngày, khi tôi đến trường tìm cậu ấy, thấy cậu ấy lên xe Phác Hữu Thiên."

Thẩm Xương Mân kinh ngạc: "Phác Hữu Thiên?!" Thảo nào anh muốn đả kích Đại Trung như thế, thì ra là oán hận đã chất chứa từ lâu.

Trước khi Thiển Vũ thành lập, Đại Trung đã là công ty lớn số 1 số 2, dạng người thái tử gia có tiền như Phác Hữu Thiên, không phải bàn cãi chính là bạch mã hoàng tử trong mơ của tất cả nữ sinh trung học.

"Kỳ thật, cho dù là cậu ấy hay tình cảm tôi đều rất tin tưởng, cậu ấy không phải là loại có mới nới cũ, tham vọng tiền tài, tôi không tin cậu ấy thay lòng đổi dạ, nhưng cậu ấy sống chết không chịu nói nguyên nhân chia tay, bởi vậy lòng tôi không khỏi nảy sinh chút hoài nghi."

Đêm đó anh đợi rất lâu trước nhà cậu, cuối cùng cũng đợi được câụ về, anh bắt lấy cậu hỏi có phải vì Phác Hữu Thiên nên mới muốn chia tay không, cậu không khẳng định, cũng không phủ định, cắn môi không nói một tiếng, chỉ muốn chạy nhanh khỏi anh lên tầng, dáng vẻ từ nay về sau không bao giờ muốn nói chuyện cùng anh nữa.

Anh rốt cục cũng bị chọc giận, vì cậu anh đã mất ngủ suốt một tuần, sự im lặng và muốn thoát khỏi anh của cậu làm anh bỗng nhiên cảm thấy chán ghét chính mình, không hiểu mình tại sao lại trở nên sa đọa như thế, vì cậu trốn học, cái gì cũng không quản không để ý, cuối cùng lại trơ mắt đứng nhìn cậu dẫm nát chân tình của mình.

Tôn nghiêm như rác bị quét đi, cậu vì vướng mắc không hiểu, không chịu, không muốn quý trọng tình cảm ba năm của bọn họ, giây phút kia anh đau khổ muốn chết, quyết định buông tay.

Nếu anh biết trước đó là lần cuối cùng nói chuyện riêng với cậu, có lẽ những chuyện sau sẽ phát triển hoàn toàn khác, nhưng anh không phải là tiên tri, hơn nữa anh vô cùng phẫn nộ đau khổ, trước khi bỏ đi anh đã chỉ vào mũi cậu và thề.

Một ngày nào đó, anh sẽ giàu hơn cả Phác Hữu Thiên.

Một ngày nào đó, anh sẽ khiến cậu phải tự mình trở lại bên cạnh anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro