Chương 14: Tình yêu còn sót lại, mối hận bị bỏ rơi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Khi Kim Tuấn Tú tuyên bố công khai trước giới tài chính kinh tế mấy tháng trước Thiển Vũ đã thu mua ODS, vì điều kiện hợp đồng quá hà khắc nên giao cho luật sư gửi một thông cáo từ chối thực hiện hợp đồng kí kết tiêu thụ trước kia ODS đã kí, cả giới tài chính lâm vào khủng hoảng, nội bộ Đại Trung hỗn loạn.

Đúng như dự đoán của Trịnh Duẫn Hạo, sau khi chuyện này xảy ra Phác Lệnh Hồng lập tức liên lạc với Phan Duy Ninh, hy vọng hắn đi thuyết phục hội đồng quản trị Ích Chúng cho phép Đại Trung sử dụng phần mềm đồng loại để thay thế ODS, nhưng dưới sự cố ý ngăn cản của Phan Duy An, chiêu duy nhất có thể cứu mạng Phác Lệnh Hồng thất bại hoàn toàn.

Đại Trung còn chưa kịp lên tòa với Thiển Vũ, thì đã phải đối mặt với vấn đề nước sôi lửa bỏng, trong một tháng phải trả một khoản tiền bồi thường lớn cho Ích Chúng.

Không lâu sau khi giới kinh tế tài chính loan ra tin tức trọng đại này, làng giải trí cũng bùng nổ một vụ lớn.

Sau khi Kim Tại Nhu mang báo đến Kim Tại Trung mới biết, sau một vòng làm đề tài rảnh rỗi của người ta, cậu vất vả lắm mới được sóng êm biển lặng, lại một lần nữa đột nhiên trở thành đề tài hot nhất đại chúng.

Nhân vật chính trong chuyện này vẫn là hai người, điểm giống vẫn là cậu và Bạc Nhất Tâm.

Điểm khác là hai người bọn họ không liên quan đến nhau, chẳng qua là một tờ báo nào đó đăng hình cậu chụp chung với Trịnh Duẫn Hạo mười năm trước, cùng ngày một tờ báo khác lại hé lộ ảnh Bạc nhất Tâm và Phan Duy Ninh hôn nhau, do vậy tạo nên sóng to gió lớn.

Phải biết rằng lần trước, Trịnh Duẫn Hạo vừa mới tặng cho Phác Hữu Thiên cái mũ xanh nổi tiếng khắp thành phố, nào ngờ chưa bao lâu, anh cũng bị người ta đội một cái mũ to lên đầu, vì vậy kịch vui trong lòng mọi người cứ phát triển, nước miếng của nhóm bà tám không bay tứ tung thực sự rất khó.

Mà tình yêu truyền thuyết có một không hai ở thành phố này của cặp mối tình đầu Trịnh Duẫn Hạo và Bạc Nhất Tâm, cuối cùng bị tấm ảnh Kim Tại Trung chụp chung với Trịnh Duẫn Hạo ầm ầm phủ định.

Phóng viên giải trí lại có dịp phát huy sức tưởng tượng phong phú và tinh thần đào móc chuyên nghiệp của mình, đầu tiên là Trịnh Duẫn Hạo tạo scandal với cậu nguyên nhân là vì tình cũ cháy lại, sau đó trong lúc Bạc Nhất Tâm đang yêu Trịnh Duẫn Hạo, tình sử Phan Duy Ninh từng điên cuồng theo đuổi ngọc nữ cũng bị lật ra.

Vốn dĩ "Kim Tại Trung" bị gán cái mác "hồ ly tinh", nay bỗng nhiên được thông cảm, thương hại, tán dương, ca ngợi, như măng mùa xuân sau cơn mưa mọc lên ồ ồ thế chỗ những lời bàn tán điều tiếng.

Kim Tại Nhu còn chưa đọc hết, cười ha hả: "Bên ngoài bảo rằng, khi Trịnh Duẫn Hạo ra ngoài ăn cơm với Bạc Nhất Tâm bị mất ví tiền, có người nhặt được lấy tấm ảnh trong ví bán cho tòa báo với giá hai trăm nghìn tệ, thật không ngờ cậu ta lại lưu luyến như vậy, đến tận bây giờ vẫn còn để ảnh mày trong ví."

Kim Tại Trung nhìn báo, rồi lại nhìn mình, bùi ngùi nói: "Chị, có phải chúng ta đã thay đổi rất nhiều không?"

"Thẳng thắn mà nói mày và cậu ta đều trở nên rất lợi hại, trước kia một người tài năng bẩm sinh, một người chiếu rọi người khác, đi đâu nhà nào người nào mà chẳng nói bọn mày là một cặp bé con xứng đôi vừa lứa? Nhưng bây giờ thì sao, một người giống như ngôi sao sáng trên bầu trời không thể với tới, một người lại như người tựkir không ra khỏi cửa."

Kim Tại Trung khẽ lắc đầu, thời gian trôi qua, mọi chuyện biến đổi, dung mạo biến hóa, duyên tình đứt quãng. Hết thảy những điều này vốn là đường đời không thể thay đổi.

Lật tờ báo trong tay, nhìn ảnh Bạc Nhất Tâm và Phan Duy Ninh, kiểu dáng quần áo hai người mặc rất hợp mode, bối cảnh trong tấm ảnh, mặt tường nhung chạm nổi bông hoa mẫu đơn lộng lẫy sang trọng, chắc đang ở một nơi cao cấp nào đó, cảm giác giống như đã từng đi qua.

Trong nháy mắt trong đầu cậu xẹt qua cái gì đó, cứ cảm thấy có chỗ nào lạ lạ, nhưng nhất thời lại không nhớ ra.

Không lâu sau khi Kim Tại Nhu đi, Kim Tại Trung không hề ngờ rằng Bạc Nhất Tâm lại tìm đến cửa.

Khi chuông cửa vang cậu còn tưởng Kim Tại Nhu quên gì nên mới quay lại lấy, ai biết vừa mở cửa ra đã thấy, đúng là chỉ mặc quần áo hằng ngày cũng là tuyệt sắc thiên tiên Bạc Nhất Tâm đứng ở bên ngoài.

Cậu ngẩn người, chậm chạp mở cửa, mời người vào.

Bạc Nhất Tâm nhìn đồ trang trí và cách bài trí trong phòng, thong thả bước đến phòng khách ngồi, bởi vì Kim Tại Nhu vừa tới, trên bàn còn bày nguyên bộ trà, Kim Tại Trung thay lá trà mới, ngồi bằng trên đất thực hành kĩ thuật pha trà, thời gian trôi qua rất lâu, hai người không ai mở miệng nói chuyện.

Qua ba lần nước, cậu rót trà cho Bạc Nhất Tâm.

Bạc Nhất Tâm bưng lên, cái miệng nhỏ nhấp nhẹ, khen: "Hơi mát giữ lâu, thơm ngát mùi lan, là trà Minh Tiền Long Tỉnh?"

"Đúng vậy, là Kim Tại Nhu mang đến, nghe nói là đã được sơ chế trên lò Thất Tinh."

Bạc Nhất Tâm cụp đôi mi xuống: "Hôm đó có chút chuyện tôi chưa nói xong." Hành lang toleyt, dù sao cũng không phải nơi thích hợp để nói chuyện. "Hôm nay không hẹn trước mà tới, hy vọng không quấy rầy cậu."

"Không sao."

"Kim Tại Trung, đầu tiên, tôi sẽ không xin lỗi cậu chuyện năm đó."

Kim Tại Trung cười: "Cô chưa từng có lỗi với tôi."

Bạc Nhất Tâm nhẹ giọng nói: "Tôi không phủ nhận, quá khứ là tôi phản bội cậu." Cô có thể hẹn hò với nam sinh nào cũng được, nhưng dù sao cũng không nên là bạn trai của bạn cùng bàn.

Kim Tại Trung đứng dậy: "Có muốn ăn chút gì đó lót dạ không?" Về chuyện nhiều năm trước, kỳ thật kí ức đã có chủ trương, sớm đã lau chùi hết đi rồi, nếu không ai nhắc tới, cõ lẽ vài năm nữa cậu sẽ quên không còn chút gì, đối với những việc khác cậu đã trải qua trong đời, chuyện bạn bè trong khoảng thời gian ngắn ngủi lúc còn bé là chuyện cỏn con không đáng nói.

Bạc Nhất Tâm nhìn cậu đi ra đi vào, rất lâu không nói gì.

Chậm rãi uống trà, khi mở miệng lông mi cụp xuống hiện lên vẻ u sầu hơi oán giận.

"Trước kia xem báo nhắc tới cậu và Phác Hữu Thiên, miêu tả cậu cao quý thanh lịch, dịu dàng kín đáo, tôi cảm thấy rất buồn cười, đấy sao có thể là cậu được? Sau đó tôi hỏi Duẫn Hạo, Kim Tại Trung thực sự là như vậy ư? Anh nói, cậu tự đóng mình lại."

Kim Tại Trung im lặng.

"Cậu có biết tại sao Duẫn Hạo lại đến với tôi không?"

Kim Tại Trung hồi lâu sau mới cười, nói: "Tôi có một tâm nguyện, chính là hy vọng—-cho dù người yêu tôi hay là người tôi yêu, quãng đời còn lại đều vui vẻ hạnh phúc." Vậy nên, cho dù lúc trước anh là vì cái gì, chỉ cần bây giờ anh yên ấm vui vẻ, cậu cũng sẽ chúc phúc.

"Cậu cứ phải không thèm đếm xỉa như vậy?" Bạc Nhất Tâm nhếch miệng mỉa mai, "Để tôi nói cho cậu biết nhé, hồi trước anh ấy chấp nhận tôi là bởi vì tôi lúc đó hoàn toàn tương phản với cậu, khi đó cậu quyết tâm đẩy anh ấy ra khỏi người, còn tôi lại thích anh ấy đến phát cuồng, một lòng một dạ chỉ muốn chiếm lấy cho mình."

Kim Tại Trung cúi đầu, không nói nên lời.

"Có vài lời tôi đã giữ trong lòng rất lâu....Khi đi học cậu cho rằng người bạn tốt nhất của cậu là tôi, nhưng không biết người đố kị sau lưng cậu nhất cũng là tôi, tôi ghen tị cậu vừa mới sinh ra đã có người bố giàu có yêu thương đặt trong lòng bàn tay, cũng ghen tị cậu còn nhỏ như vậy đã có một người yêu tốt như Duẫn Hạo, nhưng cậu có biết tôi hận cậu chỗ nào nhất không?"

Kim Tại Trung nhẹ nhàng thở dài: "Hình như cô đã nói rồi." Rằng cậu không biết quý trọng.

Trong đôi mắt Bạc Nhất Tâm dâng lên sự xa cách rất sâu.

"Tôi thật sự không hiểu, tại sao ông trời lại ưu đãi cậu đến vậy, cậu lên lớp đọc truyện tranh, tan học chơi bóng, cuối tuần yêu đương, không hề học bài, nhưng luôn đạt điểm cao hơn những người gắng sức học hành." Không chỉ về mặt học tập, ngay cả cầm kì thi họa và các hoạt động cũng tinh thông, còn được các nam sinh yêu mến, cho dù cậu nói gì cũng không có ai nói nghịch ý cậu, nhưng những thứ đó cũng chưa đủ để người ta có thành kiến quá xấu về cậu.

"Điều làm tôi hận nhất chính là cậu chưa từng biết quý trọng thiên phú của mình, người khác trải qua bao gian khổ cũng không đạt được mục tiêu lấy được thành tích, nhưng đối với cậu lại dễ dàng như trở bàn tay, mỗi thứ đều như nhất định sẽ đạt được đến mức cậu có thể không thèm để ý."

Bạc Nhất Tâm nhẹ nhàng nhấp trà trong tay.

"Cậu có thể nhất thời xúc động mà chạy ngày chạy đêm học đàn dương cầm, nhưng sau khi giành được giải nhất trong một cuộc thi lại cảm thấy không có tính khiêu chiến mà không chơi nữa, sau đó cậu đổi sang học tennis, rồi sau khi đánh bại kẻ vô địch toàn trường lại hết hứng thú, mỗi thứ đều như thế, sau khi tới một độ cao nhất định cậu sẽ từ bỏ." Trước kia cô vẫn tin rằng, cho dù chọn thứ gì chỉ cần Kim Tại Trung thật sự kiên trì, sau này nhất định sẽ có thành quả, nhưng dưới con mắt của Kim Tại Trung ngây thơ, tất cả đều chỉ là những trò chơi bình thường, vốn dĩ không cần tiến lên, ngày qua ngày cậu cứ chà đạp lên thiên phú trời cho nhiều người mơ ước.

Năm đó, trong mắt Bạc Nhất Tâm mà nói quả thực vô cùng đáng ghét.

"Nhưng mà tôi cũng phải thừa nhận, những nữ sinh như tôi trong lòng rất mâu thuẫn, vừa đố kị cậu cũng không tự chủ được thích cậu, cậu bản tính nhiệt tình, chân thành, đơn giản, vui vẻ không chút toan tính, trên người cậu tỏa ra một thứ ánh nắng như ánh mặt trời cuốn hút chúng tôi. Cậu ngang bướng ương ạnh đến mức chỉ cậu mới có thể đánh người ta, người ta không thể đánh lại cậu, các nữ sinh cũng chạy quanh theo cậu, trong đó có cả tôi...Nói đến Đỗ Tâm Đồng, phải, là tôi xúi cô ta đi hại cậu, nhưng khi cô ta thực sự làm vậy, đột nhiên tôi lại cảm thấy rất ghét cô ta, cho nên tôi thất tín với cô ta. Tôi cũng không biết đó là suy nghĩ gì, chỉ cảm thấy tôi có thể hại cậu, nhưng khi người khác làm vậy, tôi lại cảm thấy không vui." Cô ngừng lại, vẻ mặt tự giễu.

"Cậu biết không? Bao nhiêu năm rồi cậu vẫn là đỉnh núi tôi không thể chạm đến, vì vượt qua cậu tôi không một ngày ngừng cố gắng, sự thành công hôm nay của tôi không phải đổi lấy bằng gương mặt hay bằng tiền tài quyền thế của Duẫn Hạo, mà đó là cái giá cho mười năm cố gắng mỗi giây mỗi phút chưa từng lơi lỏng, tôi không có thiên phú như cậu, nhưng tôi cố gắng và phấn đấu hơn cậu rất rất nhiều, ông trời chắc sẽ chịu thừa nhận ưu điểm này phải không?"

Kim Tại Trung cắn nhẹ môi, thật sự cho tới bây giờ cậu cũng không biết, mình từng mang đến áp lức lớn như vậy cho người bên cạnh.

"Mười năm này—-cô có vui vẻ không?" Cậu hỏi.

Bạc Nhất Tâm cười nhạo thành tiếng: "Vui vẻ chỉ quan trọng với những nhân tài như cậu thôi."

Kim Tại Trung nhắm mắt lại nhẹ nhàng thở ra, chỉ cười, không nói gì.

Cậu và Kim Tại Nhu từ nhỏ mất mẹ, thiếu niên mất cha, hai người không có chuyện đau lòng sao? Chỉ sợ không hẳn vậy.

Chẳng qua là, hà tất phải bày trái tim khuyết thiếu của mình ra cho người ta xem? Đâu cần mỗi giây mỗi phút đều tự nhắc nhở mình đã không còn ai để dựa vào, có thể có tình huống thê thảm chết mà không có ai nhặt xác, sau khi xót xa cho số phận của mình lại phải kiên cường ương ạnh. Lấy được sự an ủi cho tâm hồn và thỏa mãn bản thân từ trong "Sống không thể tệ hơn ngươi khác mà phải tốt hơn người khác"—-không phải sống như thế mới được coi là có ý nghĩa ư? Nhưng mà bản tính lười nhác, cho dù biến cố lớn thế nào, cậu sớm đã quen thích ứng với mọi hoàn cảnh.

Trên đời này, người có thể trèo lên đỉnh Kim Tự Tháp chỉ có một phần vạn, còn chín ngàn chín trăm chín mươi chín còn lại cho dù có tài giỏi thế nào vẫn chỉ là một người bình thường, có hỉ nộ ái ố thăng trầm của người bình thường, cậu cũng chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt trong chúng sinh bình thường mà thôi.

Im lặng thật lâu sau, Bạc Nhất Tâm mới tiếp tục chậm rãi nói: "Từng có một đợt, khi cậu cuối cùng cũng trở về đi học, tôi cho rằng tôi đã vượt qua cậu, cho dù đi đến đâu ai ai đều biết cái tên Bạc Nhất Tâm, mà một người hồi trước sáng chói tựa thiên thần như cậu, rốt cục vẫn là một nữ sinh viên bình thường không có tiếng tăm gì mà thôi. Nhưng mà, từ sau khi cậu vào công ty của Duẫn Hạo tôi mới hiểu ra, mấy năm nay anh không nhắc đến cậu một chữ không có nghĩa là anh ấy đã quên cậu, mà hoàn toàn ngược lại, nguyên nhân là vì tình cảm đã chôn giấu quá s âu, cho nên anh mới có thể không hề quan tâm đến tin tức và hành tung của cậu." Bạc Nhất Tâm nắm cái tách trong tay, đáy mắt hiện lên sự bi thương vô hạn.

"Cậu hiểu được cảm giác đó không? Cho dù tôi cố gắng thế nào, đến mức cho dù có thể bắt được trái tim của đàn ông khắp thiên hạ, lại duy nhất không chiếm được lòng anh ấy, còn cậu, mười năm dễ dàng không làm bất cứ một việc gì, lại vẫn giữ trọn trái tim anh, hơn nữa cho đến tận ngày hôm nay—-cậu vẫn không biết quý trọng."

Kim Tại Trung ngẩng đầu ngây ngốc nhìn cậu, dường như không thể phản ứng lại những gì cô vừa nói.

"Tôi thực sự không thể hiểu được, tại sao nhất định phải là người lạnh bạc như cậu, luận tình cảm cậu không yêu anh ấy bằng tôi, luận trả giá cậu không làm nhiều việc vì anh ấy như tôi, luận hiểu biết cậu không hiểu từng việc làm của anh ấy bằng tôi, nhưng tôi vĩnh viễn chỉ có thể là hồng nhan tri kỉ, đáy lòng anh ấy có một góc vĩnh viễn chỉ chứa đựng tình yêu sâu đậm nhất đối với cậu, anh ấy hận cậu lúc trước kiên quyết đòi chia tay, hận cậu không nói một tiếng bỏ đi, hận cậu bảy năm không về một lần, hận cậu tới bây giờ vẫn không bỏ xuống được chuyện cũ cố gắng lại, hận cậu xa lánh muốn chắp tay tặng anh ấy cho tôi."

Kim Tại Trung nhảy dựng lên: "Đừng nói nữa." Trong lòng có nỗi đau mỏng manh ép chặt tới mức cậu không thể thở.

Bạc Nhất Tâm chậm rãi uống hết chén trà, buông tách đứng dậy.

"Năm đó nếu không có Duẫn Hạo, tôi sớm đã bị người bố đánh bạc nợ ngập đầu ép đi làm gái nhảy, là Duẫn Hạo tạo điều kiện cho tôi học hết trung học, khi tôi mới bước vào nghề cũng là anh hao tổn một số tiền lớn cùng sức lực mới giúp tôi tránh khỏi vòng lẩn quẩn quấy rầy của lũ đàn ông, có thể nói không có anh ấy sẽ không có Bạc Nhất Tâm tôi ngày hôm nay, Kim Tại Trung, tôi nói thẳng cho cậu biết, danh xưng Trịnh phu nhân là giấc mộng lớn nhất đời tôi, trên thế giới này không có ai yêu anh ấy bằng tôi, nhưng mà, tôi không ích kỉ được như cậu, vĩnh viễn chỉ quan tâm mình có vui hay không."

Cô vừa nói vừa đi về hướng cửa.

"Có lẽ cậu không biết, kỳ thật điều Duẫn Hạo hận nhất chính là——-anh ấy vẫn còn yêu cậu. Tự giải quyết cho tốt đi."

-----

Bầu trời u ám, tối tăm mù mịt khác thường, cả một buổi chiều muốn mưa nhưng do dự rốt cuộc vẫn không rơi xuống, trong thời điểm tối tăm u ám này không thể thiếu được âm nhạc, Kim Tại Trung đang nghe Aphrodite của S.E.N.S.

Aphroditē, hay còn được gọi là Aphrodite, là con gái của thần Zeus và Diona trong thần thoại Hy Lạp, quản lý tình yêu và hôn nhân của muôn loài, ngoài ra còn được biết đến với cái tên nữ thần Venus xinh đẹp.

Kim Tại Trung không biết đây là cái đĩa thứ mấy của mấy ngày hôm nay, vì nó, cậu nhớ tới vương quốc cổ lý tưởng thời xưa, Atlantis đã biến mất. Milan Kundera đã từng nói:"Rất lâu xưa kia, cái đẹp đã biến mất rồi, nó chảy xuống phía dưới những tạp âm ồn ào náo nhiệt—–từ "tạp âm", giống như đảo Atlantis trong truyền thuyết chìm xuống đáy Đại Tây Dương. Thứ duy nhất còn giữ lại được chính là ngôn ngữ, mỗi năm qua đi, ý nghĩa của chúng càng ngày càng mất đi sự rõ ràng và súc tích.

Từ cái năm bỏ đi ấy, cậu bắt đầu ghét ngôn ngữ, có lúc nửa năm cậu không nói một chữ, bao nhiêu năm qua cậu chỉ thích âm nhạc, trong thế giới yên tĩnh của riêng mình, chỉ có âm nhạc mới là người bạn tốt nhất của cậu.

Cuối cùng bầu trời cũng nổi gió, mưa rơi tí tách trên bậu cửa sổ dài, bắn vào lá cây và tường nhà, như tơ như sợi, rơi tí tách không dứt, không biết tại sao tâm trạng lại buồn bực như thế này, có lẽ bởi vì mưa, có lẽ bởi vì khúc ca lưu luyến đượm chút bi thương.

Aphrodite, nữ thần Venus xinh đẹp, ban tặng cho muôn loài tình yêu và hận thù, nhưng trong thế giới của các vị thần có lẽ không thể tự cho mình một kết cục viên mãn.

Tâm trạng chán ngán, cậu bấm điều khiển từ xa mở chiếc máy hát có thể bật liên tục 8 cái CD, lần này là một cô gái bí ẩn vùng Bắc Âu hát, Should it matter.

''Nó thật sự quan trọng sao.

Những gì em phải làm và đang làm

trong trái tim em, anh vẫn là duy nhất

em lắng nghe anh nói

nhưng có lẽ anh ko hiểu được đâu

em hy vọng em có thể là người mà anh yêu nhất.''

Should it matter, giờ phút này như hát ra tâm tư hối hận lâu nay của cậu, trong nháy mắt cậu muốn cầm điện thoại gọi cho Duẫn Hạo....nhưng mà cuối cùng vẫn nhút nhát, buông di động nắm cả ngày trong tay, bất lực nhắm mắt lại.

Bạc Nhất Tâm vài chỗ nói không sai, quả thực, cậu hèn nhát.

Tình yêu và dũng khí của cậu trong sự xoay chuyển nhiều năm sớm đã tiêu mòn thành tro, chỉ còn lại chút tàn hy vọng chưa dứt, cho dù có quạt bùng nó lên, cũng chưa chắc có thể cảm động trái tim cứng rắn sắc lạnh như đá của Trịnh Duẫn Hạo, nếu như thất bại, nhất định sẽ phản phệ cả đời cậu.

Cho nên, cậu cực kì hèn nhát, không dám đi đến bước quyết định.

Nhưng Bạc Nhất Tâm đã để cậu hiểu rõ, Trịnh Duẫn Hạo hận cậu trốn tránh, lòng tự trọng cứng rắn của anh sẽ không cho phép mình lại bày tỏ gì với cậu, nếu cậu chọn bỏ đi lần nữa hay tiếp tục im lặng, tất cả, rất có thể sẽ trở thành kết cục đã định.

Cậu không dám khẳng định tình yêu của cậu đối với anh có thể vượt qua nỗi sợ hãi sâu trong lòng hay không, bởi vậy đời này cậu không muốn phải quay lại quãng thời gian tự chữa thương một lần nữa, nhưng mà đây không phải là điều quan trọng nhất, thứ làm cậu thật sự thấp thỏm lo âu chính là, cậu không biết tình cảm còn sót lại của anh đối với cậu thật sự có thể khiến anh dứt bỏ hoàn toàn quá khứ hay không.

Anh từng bước trêu chọc cậu, bắt cậu hoàn trả tất cả vô điều kiện, nhưng trước nay chưa từng nói—-cho dù là ám chỉ, sau này anh sẽ ở bên cậu.

Chưa từng nói.

Có tình cảm hay không là một chuyện, hai trái tim đau thương mệt mỏi sau khi gặp lại có thể bắt đầu dưới ánh mặt trời lần thứ hai hay không, lại là một chuyện khác.

Có lẽ chính là điểm này, khiến cậu lo được lo mất, mãi lùi không tiến.

Một lần lại một lần, vẫn là bài hát này, trong con mưa nhẹ sắp tạnh không thấy ánh tà dương, chỉ có một mình Aphrodite.

Màn đêm buông xuống, cuối cùng cậu vẫn đứng lên, thay quần áo, lái xe ra ngoài.

Chạy không mục đích dưới bầu trời ẩm ướt nơi ánh đèn rực rỡ mới lên, bóng mây hồng bên tòa cao ốc, con đường mệnh mông đầy xe, khi ý thức được càng chạy càng yên tĩnh, đường xe chạy rộng rãi mà hai bên xanh um cây rừng, đã dừng trước cánh cổng đóng chặt số 1 trên sườn núi đường Lạc Dương.

Tắt động cơ, cậu gục xuống vô lăng nhắm mắt hồi lâu, sau đó mới mệt mỏi ngẩng đầu lên, khi mở mắt thấy cánh cổng điều khiển từ xa không tiếng động tự nhiên mở ra, camera quan sát được gắn trên cột trụ vẫn đen thui yên lặng như cũ, không hiện lên hình ảnh gì.

Khởi động xe, đặt hai tay lên vô lăng, cậu rất lâu không động đậy.

Rốt cục là nên vào, hay nên đi? Sau khi do dự 15 phút cậu đưa ra quyết định, cắn môi, lui xe về phía sau, xoay vô lăng về bên phải, không do dự tiến thẳng vào, mọi chuyện không thể quay lại, cho nên cậu không có cơ hội thay đổi quá khứ, việc duy nhất cậu có thể làm, chính là cố gắng thử cho tương lai.

Khi nhìn thấy cánh cổng nhanh chóng khép lại từ kính chiếu hậu, không đường thối lui, trong lòng cậu lại có cảm giác thoải mái.

Rừng cây và đồng cỏ lần lượt biến mất ngoài xe, sống hoặc chết, được hay mất, cứ để tự nhiên đi.

Từ xa đã thấy một bóng người đứng trước tòa nhà chính, lấy tòa nhà màu trắng làm bối cảnh, thảm cỏ mênh mông, cột đèn sắt tỏa ra ánh sáng màu cam, hai tay anh đút vào túi quần, không hề nhúc nhích nhìn cậu xuống xe.

Cơn gió nhẹ sau trận mưa mang theo hơi cỏ thổi lên những sợi tóc của anh, có mấy sợi rơi xuống, nửa che nửa không che đôi mắt u tối dưới cặp lông mi, con ngươi vô cùng u ám, sâu như đêm tối không có điểm cuối, đáy con ngươi đan xen bóng mi dài và ánh cam nhạt tạo nên một quang ảnh kì lạ, giống như lộ ra chút cảm xúc mơ hồ mà cũng lộ ra vẻ phức tạp khôn cùng.

Ánh mắt anh khác thường như xoáy nước biển sâu, đến mức sau này cậu vẫn nhớ rõ ánh mắt của anh đêm nay.

"Tại sao lại tới?" Anh bình tĩnh hỏi.

"Xin lỗi." Có lẽ cậu sớm nên nói câu này, "Xin lỗi, năm đó là khiến làm anh bị tổn thương."

"Anh không muốn nghe điều này."

"Con dấu kia, xin anh hãy cho em một lần nữa." Hạo của Tại Trung, qua bao năm xa cách, anh có còn là Hạo của em?

"Anh không cần nghe điều này." Anh nói, đôi môi mỏng hằn lên một đường.

"Em thấy ảnh Bạc Nhất Tâm và Phan Duy Ninh trên báo, đó là ở Kim Bích Vương Triều đúng không? Phan Duy Ninh muốn hại em là bởi vì hắn muốn đuổi em rời khỏi anh để tác thành Bạc Nhất Tâm, mà sở dĩ Bạc Nhất Tâm muốn hại em, thật ra không phải là vì anh, mà là cô ấy cho rằng Phan Duy Ninh thật sự theo đuổi em, còn anh hết lần này đến lần khác bắt em không được tiếp cận Phan Duy Ninh, là bởi vì anh đã sớm biết người Bạc Nhất Tâm yêu bây giờ là hắn ta, đúng vậy chứ?"

"Anh không muốn nghe những lời đó." Anh một tay ép cậu lên cửa xe, người ẩn ẩn nôn nóng: "Nói cho anh biết, tại sao em lại tới đây?"

Dưới làn mi cụp nửa dâng lên một màn sương mù, cậu cúi đầu hỏi: "Còn anh? Tại sao anh lại mở cửa?"

Tay phải anh đột nhiên bóp lấy cổ cậu, lực vừa mạnh vừa nhẹ, giống như đang cực lực khống chế, cuối cùng tựa trán mình lên trán cậu, giọng nói khàn khàn tuyệt vọng như con thú bị vây khốn, giống như uy hiếp, giống như dụ dỗ, lại giống như khẩn cầu: "Chỉ một câu thôi, khó như vậy ư? Ngoan, nói đi, mau nói cho anh biết."

Phòng tuyến tâm lý cuối cùng bị sự rối loạn thống khổ và khát vọng khẩn thiết của anh xé nát hoàn toàn.

Cậu ôm anh, rụn giọng nói khẽ: "Em yêu anh, thực sự rất yêu, yêu đến mức không dám yêu lại."

Anh lập tức bất động, mỗi một đường cong trên toàn thân đều trở nên vô cùng cứng ngắc, cho dù hai bàn tay cậu đang ôm eo anh, cả người ngơ ngác hoàn toàn mất phản ứng, giống như không tin nổi những gì tai mình vừa nghe thấy, lại giống như trái tim hóa đá sau một ngàn tám trăm năm, cuối cùng cũng chờ được đến ngày chính cậu nói ra câu này, chuyện cũ từng màn rõ ràng ngay trước mắt, giờ khắc này đáy lòng anh không hề vui sướng, chỉ cảm thấy vô cùng đau đớn.

Cậu tựa vào ngực anh, vì cố gắng đè nén con tim, vành mắt chua xót khàn giọng nói: "Cho dù bao năm trôi qua, cho dù gặp ai, cho dù trải qua bao nhiêu chuyện, cho dù em đang ở phương nào...Em yêu anh, từ trước tới nay, chưa bao giờ thay đổi."

Anh xốc áo cậu lên, làm cậu cảm thấy động tác này của anh như muốn nâng đầu cậu áp lại vào trong ngực mình, tay anh ôm lấy eo cậu, ôm chặt cậu vào lòng, sức lực mạnh mẽ giống như khát khao muốn ôm cậu đến chết, dừng thời gian để hình ảnh này trở thành mãi mãi, vĩnh biệt quá khứ.

Bóng đêm yên tĩnh, cách đó không xa truyền đến một hai tiếng côn trùng kêu vang, sau đó là âm thanh cơn gió nhẹ lướt qua ngọn cây.

Cậu im lặng ngừng nước chảy xuống từ đôi mắt rơm rớm, cách một lớp áo dưới bàn tay cậu làn da anh cũng từ từ thả lỏng.

Cuối cùng anh mở miệng, tiếng rất khẽ rất khẽ: "Tại sao bây giờ mới tới? Tại sao bây giờ mới nói?"

Hơi thở lướt bên tai, khẽ đến mức cậu phải xác nhận lại:"Gì cơ?"

"Tại sao lại để anh chờ nhiều năm như vậy?"

"Em—-"

Khuôn mặt bị gò mò nóng hổi của anh chạm qua, anh chặn miệng cậu, áp cậu lên cửa xe.

Lưng bị đập vào vô lăng đau nhói, cậu định đẩy anh ra một chút, động tác chống đối rất nhỏ này lại như ngòi nổ làm cảm xúc của anh bỗng chốc phun trào, đường cong toàn thân anh lần thứ hai cứng ngắc, nắm chặt lấy tay cậu, gần như phát cuồng cuốn trôi mọi lời lẽ của cậu, mạnh mẽ đến mức làm cậu không thể hô hấp, giây tiếp theo sau mông truyền đến cảm giác lạnh lẽo tiếp xúc với kim loại, cảm giác lạnh lẽo này nhanh chóng truyền đến bên đùi đang bị ngoại lực cương quyết nâng lên của cậu.

Ngay lập tức nơi thít chặt của cậu bị mở đến giới hạn lớn nhất, anh một tấc một tấc vô tình đẩy vào cho đến khi người cậu hoàn toàn phình lên, bàn tay anh lại như thờ ơ mà nắm lấy khí quan hơi ngẩng đầu lên của cậu mà vuốt ve, cậu cắn chặt răng, nâng mũi chân thử thả lỏng để làm giảm cảm giác khó chịu do không đủ ẩm ướt, mà anh bỗng nhiên co rút, bức vách kiên cường mút anh dây dưa của cậu truyền đến cảm giác đau nhói, từng lỗ chân lông trên người cậu bởi vậy mà co rút nhanh, nhịn không được kêu ra tiếng: "Hạo...đau."

"Em đau bằng anh sao?" Câu hỏi thương tâm đến cực điểm làm cậu suýt nữa bật khóc, cậu bị ôm chặt đến không thở nổi, chỉ có bên tai nghe thấy tiếng anh căm hận nhẹ nhàng rên rỉ: "Tại sao lại nhẫn tâm đến mức ngay cả một cú điện thoại cũng không có."

"Duẫn Hạo...." Cậu đau khổ kêu lên, đôi tai nghe thấy câu nói của anh, nhận ra mình lại bị anh xé rách hoàn toàn, vô lực bám lấy vai anh, cậu cố nén đến nỗi chảy cả mồ hôi trên trán: "Đừng động nữa..."

Trong tiếng thở dốc anh dừng lại tất cả động tác: "Chuyện thứ ba."

"Cái..........gì?"

"Em đồng ý với anh ba chuyện, bây giờ, chuyện thứ ba."

"Ai.....anh...anh nói đi."

"Cả đời này, không được có người khác."

Cậu ngẩn ra, người khác?!

Anh đột nhiên cử động: "Đồng ý mau!"

"Anh..."

Anh đột nhiên đẩy nhanh tốc độ, không chút kiên nhẫn: "Đừng phí lời!"

Suy nghĩ của cậu bị động chạm không thể tập trung, mặc dù không còn đau nhưng tốc độ của anh lại quá nhanh nên khó tiếp nhận, lí trí thất lạc khiến cậu không mở nổi mắt, thuận theo ý anh: "Ai....được."

Bên môi nhếch lên một nụ cười mỉm tuyệt mĩ, anh cuối cùng cũng chậm lại tiết tấu, tiếng nói nhẹ như bóng đêm: "Tình yêu của anh, lúc này đây, anh sẽ cưng chiều em thật tốt...."

-----

Gần đây các báo lớn đều tranh nhau đưa tin, Trịnh Duẫn Hạo từ chối trả lời chuyện Kim Tại Trung, còn scandal của Bạc Nhất Tâm và Phan Duy Ninh, khi dự tiệc trước lúc ngồi vào bàn bị phóng viên ngăn lại, thái độ khác thường nhìn vào camera trả lời, nhấn mạnh mình tuyệt đối tin tưởng Bạc Nhất Tâm.

Bởi vậy tất cả mọi người đều phỏng đoán, Trịnh Duẫn Hạo có phải tức giận vì chuyện này không?

Chiều hôm đó, trong phòng tổng giám đốc Thiển Vũ tầng 66, Kim Tuấn Tú cùng Thẩm Xương Mân mới từ Ích Chúng về.

"Chuyện làm thế nào rồi?" Trịnh Duẫn Hạo hỏi.

Thẩm Xương Mân cười hì hì nói: "Tuấn Tú vô cùng uyển chuyển truyền đạt ý anh, nếu Phan gia không thể cho anh một câu trả lời thuyết phục, anh sẽ không tiếc bất cứ giá nào xử lý bọn họ giống như Đại Trung." Lời này vừa nói ra, nhóm đại lão Phan gia ngồi trong phòng họp sắc mặt đều khẽ biến, trong ngành có mắt chứng kiến, Trịnh Duẫn Hạo trong mấy tháng ngắn ngủi, đã chơi Đại Trung giàu quá ba đời đến nỗi hoàn toàn thay đổi không gượng dậy nổi, rất khó lật lại thế cờ.

Trịnh Duẫn Hạo nhếch miệng: "Tuấn Tú, cổ phiếu chúng ta ngầm sở hữu đã đạt tới bao nhiêu rồi?"

Kim Tuấn Tú cười: "Nếu gộp các quỹ lớn lại, cũng đủ đạt tới 40% toàn cổ phần Ích Chúng."

Thẩm Xương Mân hoảng sợ nói: "Quá ác, nếu các quỹ chuyển động bất thường như vậy, nhất định sẽ khiến các hộ lớn và lẻ tẻ khủng hoảng mà bán tháo ra, đến lúc đó Ích Chúng muốn khống chế cục diện cũng khó."

"Cứ bán trước một phần, trước khi kết thúc phiên giao dịch chiều hạ 10% cổ phiếu của bọn họ coi như cảnh cáo, nếu ngày mai bọn họ không có câu trả lời thuyết phục rõ ràng, thì cứ chờ mà xoay tiền cứu vớt đi."

Thẩm Xương Mân làm bộ lau mồ hôi lạnh: "Tuấn Tú, tôi nhận ra một chân lý, trên đời này có thể trêu bất cứ ai, nhưng tuyệt không thể chọc tới Trịnh mĩ nam, nếu không nhất định sẽ chết không toàn thây, anh nói Phan Duy Ninh theo đuổi ai không theo đuổi, lại cố tình theo đuổi Bạc Nhất Tâm, aizz, thật muốn ôm hắn cảm thông khóc một phen mà."

Trịnh Duẫn Hạo liếc nhìn cậu một cái: "Theo tôi được biết, gần đây hình như có một người cậu thật sự không thể chọc vào."

Mắt Thẩm Xương Mân lóe sáng: "Không phải là tôi không thể chọc vào, tôi là người lớn không chấp trẻ con nên mới tùy ý cô ấy."

Kim Tuấn Tú lắc đầu: "Cậu biết rõ cô ấy thân với Tại Trung, cho nên không thích Trương Đoan Nghiên, đã thế cậu lại đối xử quá bình đẳng, đùa Trương Đoan Nghiên như đùa Kim Tại Trung trước mặt cô ấy, cô ấy không tức giận mới là lạ. Nói thật, cậu khó chịu cái gì?"

Trịnh Duẫn Hạo cười nhạt: "Cậu ta ghen, trước kia có một giám đốc mới được bổ nhiệm quay về, khi lên tầng 66 họp lại bất ngờ phát hiện Đinh Tiểu Đại là học muội trung học của hắn, bỗng chốc cả hai đều nhận ra nhau, vui quá, mỗi ngày đều hẹn cô ấy ăn cơm trưa, vì thế nên—-" Anh khoanh tay, bày ra cái vẻ: "Cậu hiểu rõ mà."

Thẩm Xương Mân chu miệng: "Trịnh mĩ nam, nói đến cũng không phải tại anh, anh nói xem nếu anh đã xem trọng Nhất Tâm đến thế, tại sao còn đi trêu chọc Tại Trung, nếu không phải trư tiểu muội kia cho rằng anh hại Tại Trung phải rời đi, tự dưng giận chó đánh mèo coi tôi là bạn của chó của lợn, tôi cũng không cần phải chịu sự đãi ngộ không phải của mình."

"Được rồi, nếu là vì tôi, tôi đây sẽ điều trư tiểu muội của cậu điều xuống làm trợ lý riêng cho cậu, ngoài cậu ra ngăn cách tất cả móng vuốt của lũ đàn ông khác, như vậy chắc cậu cũng vừa lòng rồi chứ?"

"Ờ. Hừ, cái này cũng không tệ, tôi miễn cưỡng tha thứ cho anh một lần."

Kim Tuấn Tú ngồi bên cạnh bật cười, anh nhìn Trịnh Duẫn Hạo: "Nói đến, đã rất lâu rồi không gặp Tại Trung."

Trịnh Duẫn Hạo tựa lưng vào ghế dựa, mỉm cười: "Cuối tuần trước tôi gặp cậu ấy rồi."

Hai người ngẩn ra, Thẩm Xương Mân nói: "Thảo nào gần đây anh khác thường thế." Cả ngày cười tít mắt dường như tâm trạng tốt lắm, nhân viên cấp cao vì không biết anh đang nghĩ gì mà kinh hồn bạt vía, đều lén hỏi tổng giám đốc bị làm sao vậy, thì ra là được nạp điện ở chỗ Tại Tại, "Trịnh mĩ nam, rốt cuộc anh sẽ ở bên ai? Không phải thật sự muốn thê thiếp đồng đường đấy chứ?!"

Con ngươi sáng như sao của Trịnh Duẫn Hạo khiêu lên: "Tôi nghĩ chính là như vậy đấy, bằng không cậu nói cho tôi biết—–tôi thích yêu đương với Nhất Tâm, lại thích lên giường với Kim Tại Trung, cậu nói tôi nên chọn ai? Tôi nghe lời cậu."

Thẩm Xương Mân thét lên: "Trịnh mĩ nam, anh điên rồi?!"

"Nói, nếu cậu là tôi, cậu sẽ chọn ai?"

Thẩm Xương Mân khó xử nhíu mày: "Lẽ ra Nhất Tâm theo anh nhiều năm như vậy, cho dù thế nào anh cũng không thể vứt bỏ cô ấy, nhưng mà về tình, tôi cảm thấy người trong trái tim anh thích thật sự lại là Tại Tại, đây đúng là vấn đề khó cả đôi đường. Tuấn Tú, nếu là anh, anh sẽ chọn ai?"

Kim Tuấn Tú cười: "Cậu cứ lo cho thân cậu trước đi."

Lúc này điện thoại trên bàn kêu lên, Trịnh Duẫn Hạo ấn nút nghe, loa ngoài truyền đến giọng nói của Trương Đoan Nghiên: "Trịnh tổng, Kim Tại Trung đang gọi."

Hai tròng mắt anh chợt lóe lên tinh quang, nhưng nháy mắt lại u ám như quỷ như yêu ma, thong thả cong miệng, vẻ mắt thâm trầm đến mức khó có thể nắm bắt, anh nói: "Về sau, phàm là điện thoại của cậu ấy đều nói tôi không ở đây." Nói xong liền tắt điện thoại.

Thẩm Xương Mân và Kim Tuấn Tú ngạc nhiên nhìn nhau, người sau không nhịn được nói: "Duẫn Hạo cậu đang làm gì thế?"

Trịnh Duẫn Hạo quay ghế về phía đối diện cửa kính, đưa lưng về phía hai người ngồi trước bàn làm việc, ghế dựa vừa cao vừa dày làm vách ngăn cách, giọng nói bình ổn không mang theo một chút cảm xúc truyền đến trong không khí: "Các cậu có biết tại sao lại có Thiển Vũ không?"

Thẩm Xương Mân và Kim Tuấn Tú hai mặt nhìn nhau.

"Các cậu có biết tại sao đến giờ tôi và Nhất Tâm vẫn chưa kết hôn không? Các cậu có biết tại sao trước kia tôi lại đồng ý để Kim Tại Trung lên tầng 66 không? Các cậu có biết tại sao sau khi cậu ấy làm thư kí của tôi tôi lại chuyển đến ở lầu phụ Thiển Vũ không? Các cậu có biết tại sao tôi phải xây một tòa nhà ở đường Lạc Dương không?"

Kim Tuấn Tú nhíu mày, Thẩm Xương Mân hình như có chút ngộ ra.

"Mân, còn nhớ ở trên máy bay, cậu hỏi tôi đã xảy ra chuyện gì không?"

"Nhớ chứ, anh nói khi đó mẹ anh không quản được anh, đành phải gọi bố anh về."

Sau ghế da một mảnh tĩnh mịch, yên tĩnh tới mức có thể nghe thấy hơi thở rối loạn rất nhỏ, Trịnh Duẫn Hạo thấp giọng nói: "Bố tôi không về." Từ nay về sau không bao giờ về nữa.

"Sao lại thế?"

"Chuyến bay ông lên....máy bay gặp tai nạn."

Khi anh biết tin này, phản ứng đầu tiên chính là muốn hủy diệt cả thế giới, anh cảm thấy cuộc đời như đã đến hồi cuối, sau này cho dù thế nào cũng không còn ý nghĩa nữa, nhưng cuối cùng anh vẫn không hành động theo cái ý nghĩ điên cuồng kia, bởi vì có một người còn không muốn sống hơn anh, đó chính là mẹ anh, anh quỳ trước mặt bà ba ngày ba đêm, cùng bà không ăn không uống, cuối cùng mới giữ lại được ý nguyện sống của bà.

"Hai cậu có tin đôi khi chuyện đời thật sự rất trớ trêu không? Khi tôi đi theo mẹ tới công ty hàng không nhận tiền bồi thường, lại phát hiện bố Kim Tại Trung cũng nằm trong danh sách lâm nạn." Vốn dĩ giận chó đánh mèo làm anh hận đến tột cùng, cấm tất cả mọi người nhắc tới cậu trước mặt anh, nhưng khi nhìn thấy Kim Tại Nhân chết oan uổng trong vụ tai nạn trên không, tâm trạng anh từ khiếp sợ trở nên vô cùng hỗn loạn, suy nghĩ đầu tiên là không biết cậu thế nào, sau đó nghĩ sau này cậu phải làm thế nào.

Cậu từ nhỏ đã được bố yêu thương đặt trong lòng bàn tay như một nàng hoàng tử, thế giới đơn thuần không có màu xám, cũng hoàn toàn không biết chăm sóc bản thân mình, nếu ngay cả anh không thể chịu được đả kích như vậy, thật không thể tưởng tượng tình trạng cậu ra sao.

"Tôi cố nén không đi tìm cậu ấy, hai tuần trôi qua, sau khi xử lý xong chuyện của bố, rốt cuộc vẫn không nhịn được, tôi tìm một buổi chiều đến trường cậu ấy....tôi rất muốn nhìn thấy cậu ấy, muốn biết cậu ấy có khỏe không...ai ngờ lúc tới, lại thấy chỗ của cậu ấy trống không, lúc đó Nhất Tâm mới nói cho tôi biết, sau hôm tiến hành xong lễ truy điệu cho bác Kim cậu ấy đã đi Anh rồi...Khi ấy tôi cảm thấy trong tim có cái gì đó như chết hẳn, vĩnh viễn không thể sống lại."

Khi phải hứng chịu một nỗi đau quá lớn, trong cái chết lặng của cõi lòng con người lại trở nên bình tĩnh.

Khi đó anh chính là như vậy, vì sự ra đi của cậu, tất cả tất cả mọi thứ đều cuốn bay theo gió.

Anh khôi phục cuộc sống bình thường, sáng mỗi ngày đúng giờ đến trường, chiều về nhà làm bạn với mẹ, tối đúng giờ đi ngủ, chuyên tâm học hành, thành tích rực rỡ, nhưng chỉ có mình anh biết, ngoài các lớp học anh hoàn toàn không nhớ rõ mình đã làm những gì.

Đoạn trống trong kí ức kia phải rất nhiều năm sau, anh mới có thể từ từ nhớ lại.

Đã từng yêu sâu đậm như vậy.

Ngoài cửa kính phía chân trời xa xôi xuất hiện ráng mây tím giống như đám lửa bùng cháy, bầu trời rực rỡ đẹp kinh người, nhưng lại nhanh chóng mờ nhạt trong hoàng hôn ngắn ngủi, cuối cùng bị màn đêm u ám kéo đến bao phủ.

Trịnh Duẫn Hạo thu hồi tầm mắt phiêu du vô hạn, giọng nói vẫn bình tĩnh như cũ.

"Hai người có biết cuộc điện thoại hôm nay, tôi đã chờ bao nhiêu năm không?" Đáp án là, suốt mười năm.

Mười năm này, tất cả những việc anh làm đều là vì một mục tiêu, mười năm mỗi một ngày, không lúc nào anh không nghĩ, rốt cuộc phải qua bao lâu, bao nhiêu năm, bao nhiêu tháng ngày, cậu mới——quay về bên anh.

"Từ năm tôi 18 tuổi chia tay cậu ấy cho tới bây giờ, hôm nay, là lần đầu tiên cậu ấy tìm tôi, mười năm đây là lần đầu tiên cậu ấy gọi điện thoại cho tôi, là lần đầu tiên cậu ấy liên lạc với tôi, là lần đầu tiên cậu ấy nhớ tới tôi." Suốt mười năm.

Ai biết, mười năm này đối với anh có ý nghĩa gì? Có nhớ truyện "Bác đánh cá và gã hung thần" không (*)? Năm đầu tiên sau khi cậu bỏ đi, anh từng khờ dại từng trông mong, hy vọng cậu nghĩ thông, bỏ xuống chuyện cũ, nhớ tới anh, chủ động liên lạc với anh.

Năm thứ hai, vẫn không có tin tức của cậu, anh bắt đầu thất vọng.

Năm thứ ba, nỗi nhớ cậu dần dần trở thành nỗi hận, anh không hiểu, chẳng lẽ tất cả những tình cảm của quá khứ đều là giả? Tại sao cậu lại có thể tuyệt tình quyết tâm biến mất như vậy?

Năm thứ tư, sự chờ đợi của anh dần tuyệt vọng, bắt đầu cố ý ép mình quên đi.

Một năm, lại một năm nữa trôi qua, anh nhấn chìm bản thân vào trong công việc, từng có một khoảng thời gian, sáng sớm mỗi ngày khi tỉnh dậy anh đều soi gương, muốn xem tóc mình đã bạc hay chưa.

Bảy năm trôi qua, sự chờ đợi kéo dài đối với chuyện yêu và hận của cậu cuối cùng cũng phai nhạt, anh chấp nhận sự thật cậu sẽ không bao giờ quay về nữa.

Nhưng ngay khi anh quyết định bắt đầu một cuộc đời mới, còn chân thành đề nghị đính hôn với Nhất Tâm, cậu lại đột nhiên xuất hiện trong bữa tiệc đính hôn của anh, không ai biết cảm giác trong cái chớp mắt kia của anh, nếu có thể, giây phút đó anh rất muốn tự tay giết cậu.

Trong cái đêm tan vỡ dưới tầng nhà cậu, anh từng chỉ vào mũi cậu và nói, một ngày nào đó anh sẽ vượt qua Phác Hữu Thiên, một ngày nào đó anh sẽ làm cậu phải trở lại bên cạnh anh, xa cách bảy năm, sau bảy năm khoảnh khắc anh nhìn thấy cậu trong bữa tiệc đính hôn của mình, anh tự nói với lòng.

Một ngày nào đó, anh sẽ đem tất cả những gì cậu đã đổ lên người anh, trả lại cho cậu không thiếu một thứ.

Anh cong môi nhìn hình ảnh mình trong kính, tóc vẫn chưa bạc, sau mười năm cuối cùng anh cũng đợi được ngày hôm nay, cho dù Thiển Vũ lớn mạnh thế nào, trước nay đó chưa từng là mục tiêu của anh, anh cố lắng lâu như vậy, đơn giản chỉ vì ngày này.

Anh sẽ cho cậu biết, trên đời nào có chuyện tốt như thế, cậu nói đi là đi, muốn về là về? Khóe miệng vẽ lên một nụ cười thâm sâu khó hiểu khác thường, ''Tuấn Tú, bảo người đi xem cậu ấy thế nào."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro