Chương 15: Từ chối gặp, theo đuổi lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dưới áp lức lớn của Thiển Vũ, cộng thêm cổ phiếu chuyển biến bất thường khiến Phan gia hoảng hốt phải đi điều tra, phát hiện các quỹ bán tháo cổ phiếu của bọn họ trong tay vẫn còn giữ một lượng cổ phiếu cao hơn tưởng tượng rất nhiều, nếu số cổ phiếu đó tiếp tục bị bán ra với số lượng lớn, hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi.

Chuyện quá khẩn cấp, Phan gia lập tức triệu tập một cuộc họp gia tộc, Phan Duy An chủ động xin đi giết giặc bàn bạc với Trịnh Duẫn Hạo, kết quả mang về là, thái độ Trịnh Duẫn Hạo vô cùng cương quyết, điều kiện gì cũng không chấp nhận, chỉ muốn Phan gia xóa tên Phan Duy Ninh.

Người nhà Phan gia quan hệ phức tạp trong lòng ai cũng có tính toán, rất nhanh hơn nửa đã đồng ý thông qua quyết định, Phan phụ ra mặt công khai báo chí đoạn tuyệt quan hệ cha con với thứ nam Phan Duy Ninh, đuổi Phan Duy Ninh ra khỏi nhà, còn sống không được trở về Phan gia đại trạch.

Phan Duy An đắc thế lại nhân cơ hội đề nghị, không bằng giao cả dự án của Đại Trung trả lại cho Thiển Vũ làm, cho đối phương chút lợi nhuận thỏa đáng, làm dịu đi mối quan hệ căng thẳng giữa Ích Chúng và Thiển Vũ, xoa dịu lửa giận của Trịnh Duẫn Hạo, đề nghị này được hầu hết mọi người trong Phan gia đồng ý.

Sau đó khi Phan Duy An tiến hành hợp đồng, âm thầm chuyển số tiền Đại Trung bồi thường Ích Chúng phân tán vào các hạng mục thu mua trá hình chuyển cho Thiển Vũ.

Đến đây, giao dịch ngầm của Trịnh Duẫn Hạo và Phan Duy An đã hoàn thành.

Khi Phan Duy An hiếu kì hỏi ảnh chụp Phan Duy Ninh và Bạc Nhất Tâm là ai cung cấp cho báo chí, Trịnh Duẫn Hạo cười nhạt không nói.

Về phần Đại Trung họa vô đơn chí, sau khi bồi thường tài chính thâm hụt, danh dự tan biến, cổ phiếu sụt giảm, vận đen rây dớp, hợp đồng thưa thớt, không nhạy bén thị trường mà hơn nữa các nhân viên cấp cao có tài từ chức, bên trong còn đồn đãi vì giảm bớt thu chi mà phải giảm nhân lực, xác thực là bại như chẻ tre, không thể cứu vãn.

Mà Trịnh Duẫn Hạo sau hôm kí hợp đồng với Ích Chúng, công khai tuyên bố thu mua Đại Trung.

Tình thế còn mạnh hơn người, tin tức vừa phát tán, không đợi Kim Tuấn Tú liên hệ, các thành viên hội đồng quản trị nắm cổ phiếu Đại Trung ở một mức nhất định không thể lưu thông thị trường đã gấp đến mức không thể chờ người gõ cửa, ngay cả nhóm bảo hoàng của Đại Trung cũng rục rịch, đều nhanh chóng bán cái giá tốt nhất cho Thiển Vũ.

Kim Tại Trung buông tờ báo trong tay, nhìn gương mặt Trịnh Duẫn Hạo trên báo, hơi ngẩn người.

Mấy ngày nay, cho dù khi nào cậu gọi điện thoại cho anh, đều là một giọng nữ dịu dàng nói: 'Số điện thoại bạn đang gọi tạm thời không thể liên lạc được...". Gọi tới văn phòng, mãi không có ai tiếp, gọi cho thư kí của anh, Trương Đoan Nghiên luôn lễ phép nói với cậu anh đi công tác, gọi cho Đinh Tiểu Đại, nào ngờ cô nhóc bị điều đến bộ phận kĩ thuật theo Thẩm Xương Mân, sau khi chuyển đổi công tác không thể lên tầng 66 được nữa.

Kim Tại Trung nhìn di động, im lặng, cậu gọi cho Kim Tuấn Tú.

Sau ba âm vang lên có người tiếp máy, "Tại Trung?"

"Kim Tuấn Tú, quấy rầy anh rồi, xin hỏi—Duẫn Hạo ở đâu?"

"Cậu ấy đi công tác rồi."

"Anh có thể liên lạc được với anh ấy không?"

Kim Tuấn Tú chần chừ.

Lòng Kim Tại Trung rốt cuộc cũng hơi trầm xuống, miễn cưỡng cười: "Không tiện?"

"Thật ra—-"

"Anh ấy không muốn nhận điện thoại của tôi, phải không?"

Kim Tuấn Tú trầm mặc, bảo anh nói thế nào mới được đây?

Kim Tại Trung nhẹ giọng nói: "Tôi biết rồi, cảm ơn."

Sau khi cúp điện thoại cậu nằm trên sofa, không tài nào hiểu được, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao đột nhiên không có chút manh mối, cậu đã trở thành nơi Trịnh Duẫn Hạo cự tuyệt lui tới.

Cậu cầm chìa khóa xe đi ra ngoài.

Hai mươi phút sau đến bãi ngầm Thiển Vũ hai tầng, đỗ xe xong cậu đi tới thang máy chuyên dụng của anh, ấn phím mật mã máy tính yêu cầu, cậu nhập 1006, màn hình lóe sáng, đánh ra một hàng chữ: "Mật khẩu sai, xin nhập lại lần nữa."

Cậu giật mình, lại nhập vào từng số từng số một, chắc chắn không sai.

Màn hình lại lóe sáng, " Mật khẩu sai, xin nhập lại lần nữa. Cảnh báo, nếu tiếp tục sai sẽ thông báo cho trung tâm bảo hành."

Lùi về phía sau hai bước, cậu hít một hơi thật sâu, mật mã đã bị sửa lại.

Cậu nhìn mình trong tấm kính lạnh lẽo, trên cao là ống kính camera, nếu lúc này có người trong văn phòng tổng giám đốc, như vậy hình ảnh cậu sớm đã được thu vào màn hình, hệ thống sẽ tự động xin chỉ thị của chủ nhân ngồi sau bàn làm việc, mở hay không mở thang máy cho người đi lên.

Phác Hữu Thiên vẫn nói cậu ngu ngốc, có lẽ, bộ dáng ngu ngốc vừa nãy của cậu đã lọt vào mắt người khác rồi.

Cậu lại gọi vào điện thoại của Kim Tuấn Tú: "Nhờ anh ấy bớt thời gian gặp tôi một lát, chỉ ba phút thôi." Anh không thể tàn nhẫn như vậy, nếu thật sự chỉ là một trò chơi, cũng hãy cho cậu một kết cục chắc chắn.

"Duẫn Hạo thật sự không có ở công ty, cậu ấy có chuyện quan trọng phải đi Mĩ."

"Vậy xin anh cho tôi số điện thoại liên lạc với anh ấy."

Kim Tuấn Tú trầm ngâm, tựa như đang đắn đo nên dùng từ thế nào.

"Kim Tuấn Tú, nếu anh có thể trực tiếp nói cho tôi biết ý của anh ấy, tôi sẽ vô cùng cảm kích."

"Cậu chờ tôi một lát."

Hai phút sau Kim Tuấn Tú đi xuống tầng, đưa cho cậu một cái hộp nhỏ: "Duẫn Hạo trước khi đi công tác dặn tôi, nếu cậu tới tìm cậu ấy thì đưa cho cậu cái này."

Kim Tại Trung mở hộp ra, trên lớp nhung tím là một chiếc vòng tay bạch kim tinh xảo, miếng đá vàng vốn là con dấu cậu trả lại cho anh được xuyên chuỗi thành mặt phẳng rồi khảm vào vòng tay, miếng đá được chạm khắc tỉ mỉ thành hình bán nguyệt (*) tinh tế, ở giữa còn được khảm một viên đá quý màu xanh cậu nói không nên lời, ẩn hiện ánh sáng.

Cậu cười cười: "Anh ấy có ý gì? Tặng cho tôi vật kỉ niệm ư?"

Phản ứng cực nhanh của cậu làm Kim Tuấn Tú kinh ngạc: "Phải, cậu ấy nói để lại cho cậu làm quà lưu niệm."

"Như vậy thôi à?" Không nói gì khác?

"Cậu ấy và Nhất Tâm—" Kim Tuấn Tú nhẹ nhàng thở dài, "Hai tháng sau sẽ cử hành hôn lễ."

Vòng tay theo tiếng trả lời rơi xuống đất, Kim Tại Trung cứng đờ tại chỗ.

Hôn lễ? Hôn lễ của anh và Bạc Nhất Tâm? Hai tháng sau cử hành? Vậy thì tại sao—-đêm đó anh lại nói những lời kì quặc như thế? Anh bắt cậu hứa sẽ thủ thân vì anh, chính là bởi vì anh định kết hôn với người khác? Sau khi cậu moi tim moi phổi cho anh? Anh lại đá văng cậu đi lấy Bạc Nhất Tâm?

Không biết qua bao lâu, cậu mỉm cười, cúi người nhặt lại vòng tay, rồi lại mỉm cười, xoay người rời đi.

Hôn lễ của Trịnh Duẫn Hạo và Bạc Nhất Tâm, hai tháng sau sẽ cử hành.

Không biết nếu bán tin này cho phóng viên, cậu sẽ được bao nhiêu thù lao? Hôn lễ của Trịnh Duẫn Hạo và Bạc Nhất Tâm......Anh muốn kết hôn, anh muốn kết hôn với Bạc Nhất Tâm.

Kết hôn? Ha ha ha, kết hôn! Phải chúc mừng anh chứ, kết hôn.

Cậu gọi vào số Phác Hữu Thiên, "Anh đang ở đâu? Bây giờ đến nhà em được không?"

"Tại Tại? Sao thế?"

Cậu cười nhẹ:"Không có gì, chỉ là muốn tìm một người ở bên em thôi."

"Đã xảy ra chuyện gì? Em đang ở đâu?"

"Trên đường về nhà—-" Trước mắt bỗng nhoáng lên hình ảnh một chiếc xe, cậu dẫm mạnh phanh, sau khi tiếng rầm vang lên, chiếc xe đối diện dừng lại ven đường, chủ xe đẩy cửa xuống, hùng hổ đi tới, "Cậu điên rồi à?!"

Phác Hữu Thiên vội vã hỏi: "Tại Tại, chuyện gì thế?!"

Cậu ngắt điện thoại, một tay đặt trên vô lăng, một tay đặt lên cửa kính xe, thò người ra ngoài, người đàn ông đứng trên thảm cỏ lộ ra gương mặt tuấn mĩ, mắt to mày rậm thần thái hồng hào, dáng người cao ngất, khí phách tráng kiện vô cùng đẹp trai, cậu nghiêm mặt cười: "Cho anh ba giây, tránh ra."

Hắn sửng sốt, lập tức giận dữ, chỉ vào cậu quát, "Cậu xuống ngay!"

Cậu rụt đầu lại, nhấn chân ga, ba, ha, một, xe phóng vụt đi.

"A—Điên bà nó rồi! Mẹ kiếp....lần sau đừng để tôi gặp lại cậu!" Tiếng chửi bậy càng lúc càng xa.

Không bị đâm ư, làm người ta tiếc thật đấy, lần sau cậu phải tìm Duẫn Hạo thử xem thế nào mới được.

Di động vang, cậu không nhìn, liên tục vượt đèn đỏ.

Khi Phác Hữu Thiên mặt trắng bệch xông lên nhà Kim Tại Trung, phát hiện cửa đã mở rộng, cậu nằm trên sofa, trợn mắt nhìn trần nhà màu trắng, giống như một người gỗ bị mất linh hồn, ngay cả khi có người tiến vào cũng không phản ứng.

Tuy rằng vẻ mặt là lạ, nhưng ít nhất cậu vẫn còn an toàn nằm đây, anh nhẹ nhàng thở ra, ngồi xổm trước mặt cậu, xoa xoa đầu cậu: "Làm sao thế?"

Cậu lắc đầu, xoay người cuộn tròn vào trong góc.

Trên bàn trà đặt một phong thư lớn chưa mở ra, Phác Hữu Thiên cầm lên xem, là một phòng khám tư nhân nào đó gửi đến, anh quan tâm hỏi, "Em bị bệnh?"

"Không phải." Cậu mệt mỏi nói: "Hồi trước có hôm ngực đau nửa đêm tỉnh lại, Duẫn..Hạo bảo em đi khám, nhưng vẫn kéo dài không đi, gần đây rảnh rỗi cho nên đi làm một cuộc kiểm tra toàn thân."

Anh vặn người cậu lại: "Đã xảy ra chuyện gì? Tại sao lại không vui?"

Cậu cũng rất muốn biết đã xảy ra chuyện gì, khẽ nói: "Anh ấy tránh em."

Phác Hữu Thiên không nói gì.

"Kim Tuấn Tú nói....Hai tháng sau anh ấy sẽ kết hôn, với Bạc Nhất Tâm...."

"Tại Tại." Phác Hữu Thiên nhìn cậu, muốn nói lại thôi, cuối cùng anh lau mặt, nói:" Anh vẫn không kể với em, thật ra năm đó anh không gửi lý lịch của em vào Thiển Vũ, anh không gửi đến đó."

Kim Tại Trung chỉ cảm thấy chóng mặt vô cùng, cậu ép chính mình chậm rãi ngồi dậy.

"Đây là lí do anh phản đối em tiếp cận anh ấy?" Từ đâu đến cuối—-đều là một cái bẫy? Trịnh Duẫn Hạo từ khi bắt đầu đã tạo một cái bẫy? Chỉ chờ cậu cam tâm tình nguyện, từng bước từng bước đi vào? Cậu dùng hai tay ấn huyệt thái dương, chóng mặt quá, bàn trà và người trước mặt giống như camera xoay 45 độ choáng váng quay cuồng, muốn đứng cũng không đứng nổi, thân thể mất trọng lượng mềm nhũn ngã ngồi lên sofa.

"Tại Tại!"

Cậu cố gắng nâng hai mí mắt mình trong bóng đêm, "Cho em một cốc nước."

Anh vội vàng đi lấy, cốc thủy tinh ấm nóng trong bàn tay lạnh như băng, cậu chậm rãi uống hết.

Logic rời rạc dần dần liên kết lại, xâu chuỗi thành một đường rõ ràng.

Đầu tiên là hai năm trước, khi cậu tốt nghiệp gửi lý lịch vào các công ty không hiểu tại sao lại xuất hiện ở Thiển Vũ, Trì Bích Tạp hẹn cậu phỏng vấn là có sự sắp xếp của người khác, mục đích là để cậu có được công việc này.

Sau đó ít lâu thư kí tiền nhiệm của Trịnh Duẫn Hạo là Dương Ảnh tạm thời rời cương vị công tác, theo quy định thăng chức thì người kế nhiệm phải làm việc ở Thiển Vũ được hơn ba năm, Đỗ Tâm Đồng và Trương Đoan Nghiên thành tích công tác nổi trội hơn cậu rất nhiều lại bị loại, chỉ có cậu thời gian công tác ngắn ngủi được đặc cách đi lên.

Mật mã thang máy, CD ở lầu phụ anh ở, phòng và vật trang trí ở tòa nhà Lạc Dương của anh, mỗi một câu anh nói, mỗi một chuyện anh làm, bao gồm cả việc Bạc Nhất Tâm liên tục xuất hiện trước mặt cậu, tất cả đều là—–đều là một cái bẫy lớn thâm sâu?

Là bởi vì năm đó anh đã thề, muốn cậu cam tâm tình nguyện quay lại bên cạnh anh? Từ đầu đến cuối, tất cả những gì anh làm với cậu không phải xuất phát từ dư tình chưa dứt, mà là, mà thật sự chỉ là——vì thực hiện lời thề năm đó? Hai năm trước khi cậu vào Thiển Vũ đã bắt đầu giăng bẫy, anh muốn trả lại tất cả những nỗi đau cậu đã từng trút lên anh, muốn cậu cũng phải chịu sự tuyệt vọng và nỗi đau bị người mình yêu sâu đậm vứt bỏ không lí do? Anh đối với cậu cũng giống nhưng những vụ làm ăn của Lãnh thị, Ích Chúng, Đại Trung và Đại Hoa? Nhưng âm mưu những kế hoạch liên tiếp chẳng qua chỉ vì muốn đạt được mục đích? Cậu—chính là dự án hạng nhất anh muốn hoàn mĩ thực hiện?

Kim Tại Trung nhắm mắt lại, gắng sức lắc đầu, không, "Hữu Thiên, em không tin."

Phác Hữu Thiên ngạc nhiên trừng mắt nhìn cậu: "Em nói cái gì?!"

"Hữu Thiên, anh không hiểu, chắc không phải vậy đâu." Cả thế giới đều có thể tổn thương cậu, nhưng chắc chắn không bao gồm Trịnh Duẫn Hạo.

Không có ai từng yêu cậu như anh, khi đó cậu chỉ cần thiếu một sợi tóc anh cũng sẽ tự trách mình cả ngày.

"Mẹ nó chứ—–" Phác Hữu Thiên giữa chừng hét toáng lên, khó chịu cào cào tóc, con người em tại sao đều có tính cách khốn kiếp thế này, ngu đến mức không có thuốc trị!

"Tại Tại, anh xin em, đừng mơ mộng nữa được không? Rốt cục là anh không hiểu hay là em không hiểu? Anh lấy kinh nghiệm nửa đời người lăn lộn trong chốn tình trường nói cho em biết, khi một người đàn ông thật lòng yêu một người, tuyệt đối không phải là cách cư xử điêu luyện này của Trịnh Duẫn Hạo với em! Em mù à mà không nhìn ra? Hắn chẳng những từ đầu chí cuối thản nhiên, đối với tình cảm của em lại lưỡng lự không quyết đoán, em có biết điều ấy nghĩa là gì không?"

Cậu hít thật sâu, không thể phản bác những sự thật đáng ghét anh vừa nói: "Là gì?"

"Đó có nghĩa là hắn đang chơi đùa với em, chỉ là chơi đùa thôi! Hắn chơi một người hắn cảm thấy có hứng thú, nhưng cũng không định nhập vào thật sự, trong vòng luẩn quẩn của những cậu ấm giống như bọn anh, tình huống bình thường này kết quả đều là đồ chơi tới tay sau khi chơi ngán sớm hay muộn sẽ cúi chào, có lẽ có thể thu hồi đến làm tình nhân trong một khoảng thời gian, nhưng tuyệt đối sẽ không cân nhắc chọn loại tùy thời tùy chỗ đều có thể lên giường này làm đối tượng kết hôn."

Nước trong tay theo cốc hất văng ra ngoài, cậu cả người run rẩy.

"Em làm sao thế? Sao mặt lại trắng bệch như vậy?"

Cậu vùi mặt vào giữa hai đầu gối, vỗn đã định mặc kệ lời Phác Hữu Thiên dù nó có lí có căn cứ như thế nào, cậu phải đợi đáp án từ chính miệng Trịnh Duẫn Hạo thừa nhận, nhưng, chỗ yếu ớt nhất trong lòng bị lời nói vô tình của anh như con dao sắt xẹt qua, không chút chuẩn bị bị cắt thành hai đoạn.

Tùy thời tùy chỗ đều có thể lên giường.

Ngực đau quá, đau quá, giống như bị một lực mạnh xé rách, đau đến mức không gì có thể ngăn lại.

Cậu lấy tay xoa, bất giác đụng vào một thứ gì đó lạnh lẽo, miếng đá màu vàng đeo trước ngực giờ phút này giống như lưỡi dao sắc bén, xé toạch trí nhớ nhắc nhở mọi thứ trước đây.

"Tại Tại?!" Phác Hữu Thiên vỗ nhẹ vai cậu.

"Để em yên tĩnh một lát." Để cậu suy nghĩ kĩ một chút, anh đã cho cậu bao nhiêu ám hiệu? Anh đã từng bảo cậu tránh xa anh, trước kia không hiểu được ánh mắt thương xót không lí do của anh, thì ra....là bởi vì thế? Tùy thời tùy chỗ đều có thể lên giường.........Ngay từ đầu anh đã suy tính điều này không chê vào đâu được?

Cậu, Kim Tại Trung, chỉ là một người anh tùy thời tùy chỗ đều có thể lên giường, không hơn?

Phác Hữu Thiên thở dài: "Bất kì người đàn ông nào cả đời này cũng không thể quên được mối tình đầu của mình, nhưng cái đó chỉ là bản tính trời sinh, cho dù hắn thực sự còn lưu lại chút dư tình với em, nó cũng không đại biểu ý nghĩa đặc biệt gì, khoảng thời gian hắn ở cùng em rất có thể chỉ là vì nhớ lại quá khứ, nói cho anh biết, lâu như vậy em đã bao giờ nghe thấy hắn nói sẽ bỏ Bạc Nhất Tâm chưa?"

"Ý của anh là...."

"Bây giờ hắn đơn giản chỉ là khó mở miệng nói với em dừng lại tại đây thôi."

"Cho nên mới lựa chọn tránh mặt không gặp?" Hy vọng cậu biết khó mà lui.

"Anh tin là như thế."

Cậu cuộn tròn lui vào trong sofa, tất cả đã gần tra ra chân tướng.

Chỉ còn một điều cậu không hiểu, cậu đã như anh mong muốn, moi tim mình mặc anh chà đạp—nhưng mà tại sao, anh còn mở miệng bắt cậu hứa đời này sẽ không có người đàn ông khác? Tại sao anh muốn làm như vậy? Người đàn ông tâm tư như câu đố biến ảo thất thường kia, sau khi liên tục đùa bỡn cảm xúc của cậu lại đột nhiên ném cho cậu một quả bom, anh muốn phủi mông đi kết hôn, mà dựa vào tầm hiểu biết của cậu đối với anh từ khi chào đời đến nay, cậu biết cho dù anh có đem lễ kết hôn trở thành một trò đùa trong kế hoạch, cũng sẽ chơi đến thật.

Suy nghĩ rối loạn, bàng hoàng sợ hãi, rốt cuộc anh muốn cậu phải làm thế nào? Không thể nói rõ là vì sao, chỉ là trực giác, một loại trực giác tâm ý tương thông từng xuất hiện vô số lần giữa cậu và anh, cậu mơ hồ có cảm giác, giống như anh đang cho cậu một cơ hội cuối cùng, nhưng sự thật lại mông lung khiến cậu không thể đoán được.

Nếu cậu rút lui, như vậy hai tháng sau anh sẽ trở thành chồng người khác, từ nay về sau sẽ thành người lạ thật sự với cậu, không bao giờ còn cơ hội thay đổi nữa.

Mà cho dù cậu có quyết tâm đeo bám anh đến cùng, trong quá trình chỉ cần sai một bước, không thể để anh hoàn toàn vừa lòng, như vậy anh cũng sẽ—-cậu không biết anh định làm thế nào, nhưng có một chút rõ ràng, đó chính là dùng một phương thức tiến hành cậu không biết tra tấn cậu, mà loại tra tấn này sẽ xỏ xuyên qua cả tương lai, anh muốn cậu phải trả giá cả đời.

Không cho phép có người đàn ông khác....từ khi cậu bỏ đi tới khi quay về, đến lần trước cậu mở miệng nói yêu anh, khoảng thời gian cậu rời xa anh, anh muốn cậu trả lại bằng cả cuộc đời.

Dù rằng sự chia cách trước kia suýt làm cho hai người hoàn toàn tan vỡ, nhưng sau này gặp lại cậu và anh vẫn hiểu nhau, cho dù bao năm trôi qua, nhưng giữa hai bọn họ có chút hồn nhiên vĩnh viễn không thay đổi, đó chỉ tồn tại giữa hai người, một loại tin tưởng vô điều kiện và hiểu nhau đến kì lạ.

Một câu nói một ánh mắt của cậu chỉ có anh hiểu rõ, một động tác một suy nghĩ của anh cũng sẽ chỉ có cậu hiểu rõ, đây là chuyện Phác Hữu Thiên, Bạc Nhất Tâm hay bất kì kẻ nào cũng không thể cảm nhận được, có một số thứ chỉ hiện hữu trong trái tim của hai người, anh và cậu.

Ngoài anh và cậu, trên đời này không ai có thể bước vào thế giới đó.

Bởi vậy cậu mới cố chấp tin rằng anh sẽ không bao giờ thật sự làm tổn thương cậu, có thể anh cũng tin chắc thứ gì đó, ví dụ như tình yêu của cậu dành cho anh—–anh một mực chờ cậu mở miệng, tiếp theo xác định tình cảm của cậu, coi đây là lợi thế để đạt tới một mục đích cậu không rõ.

Kế hoạch kín đáo tỉ mỉ như thế, tất cả đều nằm trong lòng bàn tay anh.

Nếu mục đích của anh chỉ muốn cậu cũng phải nếm nỗi đau anh từng vì cậu mà trải qua, thì cho dù anh muốn cậu xin anh một vạn năm cũng không sao, cậu đồng ý trả giá tất cả để đổi lại trái tim anh, thế giới lớn như vậy, tâm nguyện duy nhất của cậu đơn giản là muốn ở bên anh nốt quãng đời còn lại mà thôi.

Nhưng mà điều khiến cậu sợ hãi nhất lại là tất cả những thứ đó toàn bộ đều xuất phát từ suy đoán không thể chắc chắn, chỉ chiếm một nửa tỉ lệ trong thật và giả, nếu—-nếu ngộ nhỡ sự thật đúng như những gì Phác Hữu Thiên vừa nói....

Cậu lăn qua lăn lại, thật không thể hiểu được, rốt cuộc anh muốn làm gì?

Trước tiên bày bố một mê trận, sau đó để lại cho cậu một dấu vết như có như không, khiến cậu có hiểu anh thế nào cũng không thể chắc chắn, rốt cuộc anh muốn làm gì? Anh rốt cuộc muốn cậu làm gì? Triển khai trò chơi của anh đến đỉnh điểm, đùa bỡn cậu tới mức muốn ngừng yêu anh mà không được, chờ một ngày cậu xin sống xin chết trước mặt anh? Hay là muốn đưa tình cảnh của bọn họ quay về lúc đầu bọn họ tuyệt giao, đợi lần này cậu sẽ từ bỏ hoặc chân chính biết quý trọng?

Hàng nghìn hàng vạn ý nghĩ đến cuối cũng đụng vào bức tường sắt mà bắn ngược trở về, không thể tìm ra một manh mối rõ ràng, chỉ tuyệt vọng biết, có vô số những đường tử trong bóng đêm, mà cậu, khi hai cánh cổng lớn đóng lại sau lưng trong căn nhà trên đường Lạc Dương thì cậu đã không thể quay đầu lại, chỉ có thể bất lực tìm đường sống trong mê cung anh bày bố.

Trái tim yếu ớt treo lủng lẳng trên sợi dây mỏng manh sợ hãi khôn cùng, chỉ cần một luồng gió khẽ thổi, đều có thể làm đứt sợi dây kia, dìm cậu vào cõi chết.

Đường sống duy nhất chỉ có một, chỉ hy vọng—hy vọng anh vẫn còn yêu cậu.

Có thể là sau khi trưởng thành đã dịu đi khá lâu, cho nên ngay cả chính Kim Tại Trung cũng suýt quên, mỗi khi có chuyện nào đó khơi dậy hứng thú của mình, cậu sẽ rất cố chấp và kiên trì, chẳng quản ngày hay đêm, mỗi ngày cậu không tới Thiển Vũ thì sẽ canh giữ chỗ ở của Trịnh Duẫn Hạo và Bạc Nhất Tâm trên đường Lạc Nham, hoặc là ở ngoài cánh cổng lớn đại trạch đường Lạc Dương.

Khi Kim Tại Nhu và Phác Hữu Thiên phát hiện cho dù tận tình khuyên bảo hay chửi ầm lên thế nào, cũng không thể lay chuyển được sự cố chấp chưa thấy quan tài chưa đổ lệ của cậu, cuối cùng không thể không buông tha hai ý đồ khai thông cho cậu qua điện thoại hay oanh tạc thịt người.

Mà Trịnh Duẫn Hạo lại giống như bốc hơi khỏi thế gian, cho dù cậu mất trăm phương ngàn kế vĩnh viễn chỉ là phí công, ngay cả bóng dáng anh cũng không nhìn thấy.

Sau một tuần lặp lại như thế tất cả mọi người đều biết, Kim Tại Trung năm lần bảy lượt xông lên tầng 66 Thiển Vũ.

Chuyện vồ hụt dường như cũng nằm trong dự tính của cậu, cậu cực kì trầm mặc, nhưng vẫn kiên trì hằng ngày đến sớm về muộn lặp đi lặp lại, tất cả thời gian đều dành cho bể khổ canh gác vô biên.

Khi còn nhỏ cậu từng coi rất nhiều thứ là điều đương nhiên phải có, nhất là đối với Trịnh Duẫn Hạo.

Không ngờ phong thủy thay phiên biến chuyển năm nay đến nhà cậu, bây giờ đổi thành cậu theo đuổi anh.

Nhớ rõ khi đó, ngày nghỉ cho dù có chuyện gì phải ra ngoài, anh đều nắm tay cậu cùng đi, sẽ không để cậu một người cô độc, mà nếu anh không rảnh, cậu cũng không thích một mình tham gia hoạt động gì, tình nguyện ở nhà chờ anh xong việc chạy đến, dần dà cuộc sống của bọn họ chính là đối phương, hai người sống trong thế giới nhỏ bé ngọt ngào, mỗi ngày chi cần có đối phương đã cảm thấy thỏa mãn.

Trịnh Duẫn Hạo chiều cậu thậm chí còn vượt xa cả bố cậu.

Mỗi ngày cuối tuần anh sẽ đến từ rất sớm, bởi vì anh cần kiên nhẫn một giờ hoặc rất lâu mới gọi được cậu dậy đến ăn bữa sáng anh cho rằng rất quan trọng.

Chỉ cần Kim Tại Nhu và ba Kim không về nhà ăn cơm tối, cho dù anh đang ở đâu, trước sáu giờ nhất định sẽ đến nấu cho cậu ba món một canh, bởi vì anh biết cậu không thích đồ ăn bên ngoài, trong tình huống không ai chăm sóc nhất định sẽ lấy bánh quy và hoa quả ăn cho xong chuyện.

Cho dù cậu tức giận đến thế nào, đánh anh thế nào, cãi anh thế nào, đuổi anh đi như thế nào, nửa giờ sau nhất định anh sẽ quay lại, chí ít thì cũng sẽ gọi cho cậu một cuộc điện thoại, bởi vì anh biết cậu tức giận không kéo dài quá mười phút, sau đó sẽ cảm thấy rất tủi thân, sẽ buồn bực nhớ anh.

Tất cả quần áo của cậu, từ trong ra ngoài ngay cả giầy tất mũ khăn, tất cả anh đều tự ôm vào mình.

Lần đầu tiên mộng tinh, là anh dạy cậu bài học sinh lý đầu tiên.

Khi ốm sốt, là anh thức trắng đêm ở trong phòng bệnh trông cậu.

Mỗi một phút mỗi một giây của quá khứ, tất cả đều là những khoảng hồi ức đẹp đẽ nhất.

Cho nên, cậu rất muốn rất muốn biết, cậu nhất định phải biết, đêm cuối cùng nhìn thấy anh, câu thầm thì anh nói bên tai cậu rốt cuộc là "Lúc này đây", hay là "Lần cuối cùng"? Lúc đó thần chí cậu bị anh cuốn lấy hỗn loạn, mà tiếng anh nói lại rất nhỏ, cậu vốn không nghe rõ.

Kim Tại Trung đi vào bãi ngầm hai tầng của Thiển Vũ, đi tới chạm nhẹ lên cánh cửa kính đóng chặt của thang máy chuyên dụng cho tổng giám đốc, sau đó dùng đầu ngón tay đặt lên chỗ hơi nước mỏng, vẽ đi vẽ lại con mắt ẩn chứa ánh sao kia.

''Tại Trung." Một tiếng thở dài khẽ làm cậu quay đầu.

Kim Tuấn Tú đứng cách đó năm mét, thang máy dành cho nhân viên không xa chậm rãi khép lại.

Cậu thoáng thất vọng: "Là anh."

"Nên dừng đúng lúc đi."

"Yêu cầu của tôi không cao." Chỉ cần anh chịu gặp cậu, cho dù chỉ là một phút.

"Hành động của cậu đã mang đến cho chúng tôi rắc rối rất lớn."

"Có sao?" Cậu mỉm cười, tuy rằng mỗi lần xuất hiện sẽ khiến các nhân viên trong Thiển Vũ phải ngừng công việc trong tay, vểnh tai nghe tầng dưới truyền lên những tiến triển mới nhất, nhưng ít ra, cậu vẫn hiểu không đưa tới phiền phức khác không tất yếu, ví dụ như phóng viên.

"Tính khí của Duẫn Hạo tin rằng cậu hiểu hơn ai hết."

Cậu đương nhiên hiểu, chuyện anh muốn làm hay không muốn làm tuyệt không ai có thể mảy may suy chuyển anh, nhưng mà, "Kim Tuấn Tú, tôi cũng tin anh ấy hiểu tính tôi hơn ai hết." Nếu anh đã muốn đẩy cậu tới bước đường cùng, hạ sách này của cậu không phải vẫn nằm trong dự tính của anh sao?

"Kim Tại Trung, nghe lời khuyên của tôi một lần, về nhà nghỉ ngơi cho khỏe đi, tạm thời đừng đến đây, chờ Duẫn Hạo về tôi sẽ nói với cậu ấy cậu đã tới."

Cậu cúi đầu: "Cám ơn anh, nhưng mà....tôi vẫn muốn đợi anh ấy trở về."

Kim Tuấn Tú bất đắc dĩ lắc đầu: "Đợi được thì thế nào? Có thể thay đổi cục diện hiện nay hay là thay đổi kết quả? Cậu tội gì—–" Anh nuốt nửa câu sau về, nhưng mấy chữ anh không đành lòng thốt ra, đã biểu lộ không bỏ sót trong ánh mắt lực bất tòng tâm của anh.

Cậu tội gì—-phải vất vả chính mình như thế, lại còn khó xử đối phương.

Lưng dựa vào thang máy từ từ trượt xuống ngã ngồi trên mặt đất, cậu theo thói quen vùi đầu vào giữa hai đầu gối, vất bỏ tất cả đến đây khổ sở canh giữ, kết quả là, anh phái người đến bảo cậu đi, cậu cười trong bóng đêm: "Cho dù muốn tôi chết, cũng nên để tôi làm một con ma thông suốt đúng không?"

"Hai ngày nữa cậu ấy sẽ về." Kim Tuấn Tú nói nhỏ, "Sẽ mở một cuộc họp báo tuyên bố thông tin về lễ cưới."

Kim Tại Trung cắn chặt quần trên đầu gối, miếng đá vàng trong tay áo đụng vào môi, ngực không ức chế được lại bắt đầu nhói đau, cậu nghe thấy trong không khí bay đến một giọng nói khàn khàn bất lực, thành âm mới biết thì ra phát ra từ mình.

"Anh đi, đi đi." Thì ra tất cả dự đoán đều là nhạy cảm và dư thừa, thì ra cho dù cậu có biết sự thật đằng sau hay không, mục đích của anh đã rõ ràng, đó chính là quyết tâm muốn đoạn tuyệt với cậu.

Tỉ lệ 50%, lần này, vẫn chưa chính thức đối đầu với anh, cậu đã thua hoàn toàn.

Cậu chết không buông, làm chính mình trở nên hèn mọn, đã không còn ý nghĩa gì nữa.

Nhưng mà, cậu, cậu yêu anh như vậy.

Dựa lưng vào cửa thang máy, gương mặt không ai thấy vùi vào đầu gối, không nhịn được nữa nước mắt rơi..

*****

"Mày điên thật rồi hả?!" Cửa mở ra, Kim Tại Nhu xông thẳng vào nhà Kim Tại Trung, quăng thứ gì đó xuống trước mặt cậu.

Kim Tại Trung không đáp, chỉ cầm lên thiệp mời bị ném xuống đất, mở ra, khách sạn Quân Khải tầng ba phòng Mẫu Đơn, ba đến năm giờ chiều, phía dưới là chữ kí của Trịnh Duẫn Hạo, không biết vốn dĩ là gửi cho tòa báo nào.

"Cám ơn." Cậu nói.

"Kim Tại Trung!" Kim Tại Nhu ảo não ngã ngồi lên sofa: "Rốt cuộc mày còn muốn điên đến khi nào nữa? Mày có thể tỉnh táo một chút được không? Mày định chạy tới cuộc họp báo của cậu ta và Bạc Nhất Tâm? Để tất cả mọi người dựa vào tin trang bìa ngày mai xem mày như một câu chuyện cười?"

Kim Tại Trung nhìn đồng hồ, chắc vẫn còn kịp:"Em muốn đi cắt tóc."

Kim Tại Nhu ngây người, bưng hai tay che mặt, sau khi ngẩng đầu đôi mắt to tràn đầy bi ai: "Tại Trung, tao——"

"Chị." Kim Tại Trung chặn ngang cậu, "Chị có muốn đi spa không?"

Hai dòng nước mặt theo gương mặt xinh đẹp của Kim Tại Nhu chảy xuống, giống như nỗi đau đã đi đến tận cùng, nhưng chị ngược lại trở nên bình tĩnh: "Bây giờ tao mới biết, thì ra mày là một người có ý chí sắt đá như vậy."

Kim Tại Trung ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng ôm lấy chị: "Hôm nay thật sự không được."

Cậu chỉ có hai giờ, "Hôm nào, hôm nào chúng ta lại vui vẻ tán gẫu nhé."

Kim Tại Nhu lau nước mắt, lắc đầu: "Không cần."

Kim Tại Trung vùi đầu vào ngực chị, "Xin lỗi."

"Người nên xin lỗi là tao, dù rằng mười năm này mày chưa từng muốn nghe. Mày đi đi."

"Chị biết không—–" Kim Tại Trung khó khăn mở lời, "Em cho tới bây giờ chưa từng trách chị."

"Thật không?" Kim Tại Nhu giật nhẹ khóe miệng: "Mày cho tới bây giờ chưa từng trách tao?"

Kim Tại Trung cắn môi, Kim Tại Nhu không tin, phút này cho dù cậu nói gì, Kim Tại Nhu cũng sẽ không tin.

"Mày không trách tao? Nếu mày không trách tao, tại sao đến bây giờ vẫn để chuyện ấy trong lòng? Mười năm nay, mày chưa bao giờ cho tao một cơ hội giải thích....Chúng ta là chị em ruột, mày yêu Trịnh Duẫn Hạo——đến nỗi không còn là mình nữa, nhưng, còn tao thì sao?"

Kim Tại Trung không thể tin ngẩng đầu lên, cậu nhìn Kim Tại Nhu, con ngươi thế nhưng không gợn sóng, chỉ lẳng lặng hỏi: "Chị cho rằng—-em cố ý?"

Kim Tại Nhu hỏi lại, "Mày có thể để tao nghĩ thế nào?"

Kim Tại Trung đứng dậy, muốn cười, nhưng lại nhận ra mình làm sao cũng không cười nổi, bọn họ là chị em ruột.

Có lẽ chính là vì quá thân, cho nên những người hiểu nhau nhất sau khi thay đổi lại trở nên xa lạ, không phải trước mặt có khoảng cách, mà là người thân thương nhất đó dần dần trôi xa phía sau lưng.

Kim Tại Nhu cho rằng cậu trốn tránh là để trừng phạt.

Kim Tại Nhu cho rằng cậu không yêu chị ấy.

Nhưng cậu chưa bao giờ nghĩ rằng chị mình lại có hiểu lầm này với mình, thì ra Kim Tại Nhu cũng không hiểu, em của chị cho dù làm gì muốn gì, nhưng có một điều từ nhỏ đến lớn vĩnh viễn cũng không thay đổi, đó chính là không nói dối.

Một giây kia cậu cảm thấy vô cùng chua xót, ngay cả sức lực để giải thích cũng biến mất .

"Chị, cám ơn chị đã mang thiếp mời này đến cho em, có gì sau này chúng ta nói."

Khi phóng xe vận tốc 130 km/h trên đường Kim Tại Trung nghĩ, tất cả rồi sẽ quen, chạy tốc độ nhanh như vậy trên con đường ách tắc, cậu đã không còn cảm thấy sợ hãi, nếu Trịnh Duẫn Hạo muốn đẩy cậu xuống vách núi đen, để cậu trải qua sự hoảng sợ anh đã từng phải nếm, cậu sẽ liều cho anh xem, kết quả xấu nhất chẳng qua cũng chỉ là mất tay lái ở giây nào đó thôi.

Trong xe tiếng ca vẫn vờn quanh, một bài hát đã rất lâu, vốn là "Che đậy bằng lớp phấn son" của Mai Diễm Phương, nhưng bây giờ nó lại do Trương Quốc Vinh hát, giọng ca trầm thấy uyển chuyển, chậm rãi đong đưa một câu "Chỉ hy vọng được ở bên nhau", chợt bừng tỉnh cả người, cảm thấy vô cùng chua xót lạnh lẽo.

Dường như không lâu trước kia, trò chơi, hai người chơi với nhau, bài hát này, bọn họ cùng nhau hát, nhưng chốc lát không ngờ song thân mất, khi rời đi không biết còn mang theo bao nỗi tiếc nuối, cậu nghĩ, không biết hai người họ ở thế giới bên kia, đã gặp lại nhau chưa?

Không biết nếu bây giờ cậu cũng đi sang thế giới bên kia, liệu có ai muốn gặp lại cậu không?

Khi tâm trạng rối loạn xe đã thuận lợi đến Quân Khải, cậu đi vào salon tóc trên tầng hai.

Cậu tạo mẫu tóc trẻ vuốt tóc cậu, ngạc nhiên do dự: 'Thiếu gia, cậu chắc chắn muốn cắt chứ?"

"Vâng."

Vẻ mặt cậu ta tiếc hận: "Đã hơi ngắn rồi, thật sự cắt lên nữa sao? Thật sự không cần suy nghĩ lại sao?"

Cậu nhắm mắt lại: "Nhanh một chút, tôi đang vội." Có lẽ những người phụ nữ khác để tóc dài là vì người yêu, cắt tóc ngắn là vì người yêu, nhưng cậu thì khác, lúc trước sở dĩ đi cắt chẳng qua là muốn thay đổi thói quen tâm lý khi để tóc ngắn sát đầu thôi—-mỗi lần bước ra từ phòng tắm, cũng không hy vọng có một đôi bàn tay ấm áp lau tóc cho mình, suy nghĩ này sẽ chỉ tự làm tổn thương chính mình mà thôi.

Bây giờ cắt ngắn sát đầu rồi, chẳng qua là không muốn bị người ta nhận ra trong cuộc họp báo sắp bắt đầu của Trịnh Duẫn Hạo, không hơn.

Tự nhiên cậu lại nhớ tới đôi mắt xanh và cái đầu bóng lưỡng của Sinead O'Connor, có phải cô ca sĩ ấy cũng từng muốn bắt đầu lại từ đầu?

Từng sợi tóc trượt rơi trước mặt.

Có lời ca viết, chỉ cần như vậy, là có thể cắt bỏ vướng bận.

Đáng tiếc không phải ai cũng đều có thể bắt đầu lại từ đầu, ví dụ như cậu, sẽ không có ai chịu cho cậu cơ hội làm lại lần thứ hai.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro