Chap 1 (Thượng)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc Santa tỉnh dậy vẫn như cũ bị trói chặt trên ghế.

Sợi dây thừng thô ráp gắt gao quấn chặt hai tay của hắn quanh lưng ghế. Hắn dùng sức xoay mạnh cổ tay để cố thoát ra, da trên tay lập tức đau nhói, như muốn lột một lớp da trên người.

Lưu Vũ đẩy cửa bước vào, tay trái cầm một bát cháo. Nhìn thấy Santa tỉnh lại, cậu khẽ cười: "Em đoán đã đến lúc anh tỉnh dậy rồi, có đói không? Em nấu cháo rồi... Xin lỗi, trong nhà không có gì ăn."

Santa ánh mắt lạnh băng tưởng như có thể đâm xuyên Lưu Vũ, hắn nghiến răng nghiến lợi nói một tiếng: "Cút đi."

Lưu Vũ nghe mãi thành thói quen, tự mình múc một thìa nhỏ cháo trắng, thổi nhẹ rồi đưa lên miệng Santa: "Ngoan, nếu không ăn, anh sẽ không có sức chạy trốn đâu."

"Nếu bây giờ cậu thả tôi đi, tôi sẽ coi như không có chuyện gì xảy ra."

Santa đã ba ngày không ăn uống gì, giọng nói trở nên trầm và khàn khiến Lưu Vũ rất đau lòng.

Nhưng cậu không thể thả Santa đi, ít nhất là không phải bây giờ.

"Ngoan ngoãn ăn cháo đi được không? Đừng tự làm khổ chính mình, yên tâm, em không có hạ thuốc đâu, em sẽ không hạ thuốc anh." Lưu Vũ trước tiên tự mình nếm thử, sau đó lại đem cái muỗng tiếp tục đưa tới bên môi Santa, lộ ra ánh mắt cầu xin.

Santa do dự một lúc lâu mới miễn cưỡng vươn đầu lưỡi ra liếm liếm cháo trắng, Lưu Vũ vui vẻ đút cho hắn từng miếng một.

Sau cơn giông, tiếng ve kêu thê lương, mùi ẩm mốc của gỗ mục ruỗng nhuộm màu căn phòng ngủ dột nát chật chội.

Đây là phòng ngủ mà Lưu Vũ đã ở hơn mười năm. Ban đầu có ba người, nhưng sau khi cha mẹ cậu qua đời cách đây bốn năm, chỉ còn cậu sống một mình.

Cậu ngồi quỳ xuống, gục đầu vào lòng Santa, thẫn thờ suy nghĩ.

"Anh hối hận không? Làm bạn với em ấy."

"Nói đi?" Santa nghiến răng nghiến lợi: "Tôi rốt cuộc là đắc tội cậu chỗ nào?"

"Anh không đắc tội em," Lưu Vũ ngẩng đầu, nhìn thẳng vào điểm sáng trong con ngươi của Santa. Cậu dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn gương mặt Santa, đến hầu kết rồi ngực của hắn: "Em muốn cảm ơn anh mới đúng."

"Cảm ơn tôi? Đó là cách cậu cảm ơn tôi?" Giọng của Santa đột nhiên cao lên vài độ: "Hai người lớp bên cạnh nhốt cậu trong nhà vệ sinh, tôi vì cậu mà đánh nhau, cuối cùng lại bị trường xử phạt, cậu bảo vậy là trả ơn cho tôi. Gạt tôi đến đây, hạ thuốc tôi, cậu rốt cuộc muốn làm cái gì?"

Santa không thể kìm được cơn ho ập đến sau khi quá kích động, cổ họng hắn đau như kiến cắn. Lưu Vũ vỗ lưng hắn, đi tới tủ tìm một ít thuốc trị ho. Cậu lo lắng đưa thuốc đến trước mặt Santa, nhưng Santa chỉ cho cậu một cái nhìn tàn nhẫn, cậu đành phải lại đem thuốc thu trở về.

Không cần phải nói, Santa sẽ không bao giờ nhận những thứ "thuốc không rõ nguồn gốc" này trong tay Lưu Vũ.

Ánh đèn huỳnh quang khiến nước da của Lưu Vũ trở nên tái nhợt, tròng mắt đục ngầu che kín tơ máu trong mắt cậu. Lưu Vũ ôm lấy khuôn mặt của Santa, dùng ánh mắt của mình để an ủi cảm xúc của hắn, ngay cả khi cậu biết rằng Santa vô cùng chán ghét mình.

"Cùng em một lần cuối đi Santa."

Lưu Vũ từ từ cởi từng cúc áo và kéo quần tây xuống. Làn da trắng như bông tuyết mềm mại lộ ra, thập phần thẹn thùng trong bầu không khí nhớp nháp. Ánh mắt Santa đảo qua thân thể cậu trong chốc lát, sau đó liền đỏ mặt, hắn nhanh chóng cúi đầu: "Cậu, cậu định làm gì?"

Lưu Vũ ngồi lên đùi Santa, áo tuột khỏi đôi vai mảnh khảnh đẹp như thiên sứ. Lời thì thầm của thiên sứ truyền đến tai Santa, nỉ non nói: "Em yêu anh..."

Ba từ này khiến Santa thất thần trong giây lát. Nhịp tim của hắn hóa thành nhịp trống dữ dội, không khí khô nóng đến mức hắn không thở được.

Đầu lưỡi của Lưu Vũ chạm vào đôi môi nứt nẻ của Santa, hắn còn chưa kịp kinh ngạc thì miệng đã dính đầy nước bọt rồi.

Giống như ném que diêm vào đống cỏ khô, nụ hôn ướt át làm tan rã sự tỉnh táo của Santa từng lớp một. Hắn cảm thấy việc này thật kỳ quái, rồi lại mặc kệ, nương theo bản năng của chính mình gia tăng nụ hôn này.

Khi môi châu của Lưu Vũ tách ra, có một sợi chỉ bạc gắn liền giữa hai người, Santa khẽ thở hổn hển, hơi nóng dần dần tụ lại đâu đó trong hạ thân.

Lưu Vũ nhất định đã hạ dược hắn. Là ở trong cháo? Hay là ở đâu? Hắn đang cố gắng nhớ lại, nhưng nghe thấy tiếng rên rỉ ngọt ngào của Lưu Vũ thì bỗng im bặt.

Giống như thiên thần thánh thiện lại làm ra hành động dâm dục và đồi bại nhất, Lưu Vũ vặn vẹo vòng eo mảnh mai của mình, đem lửa nóng phía dưới cọ xát bụng Santa, tìm kiếm khoái cảm gợi tình.

Hắn nghe thấy tiếng thở dốc của Lưu Vũ càng lúc càng gấp gáp, giống như trong hồ có gợn sóng. Đôi tay bị trói đằng sau vô thức siết chặt lại, lồng ngực của hắn phập phồng theo nhịp thở của Lưu Vũ, nhịp tim của hắn được khuếch đại lên vô số lần.

Giống như bước vào một giấc mơ đen tối, hắn cứ rơi, rơi và rơi xuống vực thẳm quyến rũ.

Lưu Vũ gắt gao ôm lấy Santa, một lần lên đỉnh khiến thân thể cậu không khỏi co quắp run rẩy, trông rất hưởng thụ dư quang. Bụng của Santa dính đầy chất dịch trắng nhớp, lớp đũng quần của hắn không ngừng nhô cao. Hắn không biết Lưu Vũ đã cho hắn uống loại thuốc kích dục gì, nếu hắn có thể thoát khỏi trói buộc, hắn có lẽ sẽ áp Lưu Vũ xuống, hung hắng mà đẩy dục vọng của mình đến chỗ sâu bên trong.

"Xin lỗi... em làm bẩn quần áo của anh rồi." Lưu Vũ lấy khăn giấy ở một bên nhẹ nhàng lau chất lỏng vẩn đục. Santa bất giác liếm liếm môi nói: "Đừng lau nữa."

Lưu Vũ dừng lại, không khí đột nhiên tĩnh mịch. Một lúc sau, Lưu Vũ tự giễu cười: "Em ghê tởm lắm đúng không?"

Santa cúi đầu thấp giọng nói: "Biến thái."

Chính hắn cũng không biết mình đang nói về Lưu Vũ hay chính mình. Lúc này, sự hưng phấn của hắn vẫn chưa phai nhạt, một giọng nói khác đang hét lên trong lòng anh: "Mau... tiếp tục... đừng dừng lại..."

"Được rồi, là em biến thái." Lưu Vũ cởi quần Santa, cầm dương vật của hắn cao hứng nói.

Santa suýt chút nữa bắn ra khi Lưu Vũ chạm vào nó, tâm hắn ngứa ngáy khó nhịn, đằng trước đã bắt đầu tiết ra vệt nước trong suốt.

Lưu Vũ nuốt nước miếng, đem cự vật sưng tấy ngậm lấy, đồng thời khẽ hừ một tiếng bằng giọng mũi.

Những tấm rèm ố vàng che đậy xuân sắc hỗn độn. Santa không thể kiềm chế thấp giọng kêu nhẹ, ở trong miệng Lưu Vũ xuất ra.

"Nhổ ra, không được nuốt xuống." Santa dường như đã lấy lại được chút lý trí, nhưng hắn nhìn thấy cổ họng Lưu Vũ như sóng nước ực một tiếng, nháy mắt làm sắc mặt hắn đỏ bừng, xấu hổ không thôi.

Lưu Vũ buộc lại cúc áo, cúi xuống trán Santa lưu lại một nụ hôn nhẹ nhàng như cánh hoa.

"Anh đi đi."

Lưu Vũ nói xong liền cởi bỏ sợi dây trói dày cộp ra. Santa đột nhiên lấy lại được tự do còn chưa kịp định thần lại đã ngây người nhìn Lưu Vũ với vẻ mặt không thể tin được.

Lưu Vũ nở một nụ cười khó coi đưa điện thoại di động cho hắn: "Làm sao vậy? Anh không phải muốn trốn sao? Điện thoại di động cho anh, ba mẹ đi du lịch đã trở về rồi. Anh có thể về nhà." Santa muốn nói cái gì đó, nhưng cuối cùng lại im lặng xoay người bước đi thật nhanh.

Lưu Vũ đoán rằng Santa sẽ kể hành động trơ trẽn của mình với bố mẹ và giáo viên, và họ chắc chắn sẽ gọi cảnh sát.

Vậy cậu còn có thể ở nhà bao lâu? Lưu Vũ nhìn đồng hồ, đã gần nửa đêm.

Cậu mở tủ lạnh, bên trong có một miếng bánh kem nhỏ, là loại rẻ nhất trong siêu thị. Lưu Vũ cắm một ngọn nến vào trong bánh kem rồi thắp lửa.

"Chúc mừng sinh nhật, Vũ."

Cậu nói với chính mình.

Bóng tối trong phòng trở càng thêm dày đặc, hơi lạnh len lỏi qua từng tấc lỗ chân lông của cậu. Cậu lấy con dao ra, đi vào phòng tắm.

Santa, thật vui khi có anh đi cùng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro