Chap 2 (Hạ)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Santa vừa đi vừa chạy dưới ánh trăng băng giá.

Hắn cầm điện thoại di động muốn báo tin an toàn cho bố mẹ, nhưng lại phát hiện ngày nào Lưu Vũ cũng giả vờ gửi tin nhắn cho cha mẹ của hắn.

Câu cuối cùng là "Mẹ ơi, con sẽ về ngay, mẹ đừng lo."

Thời gian không sai biệt lắm là hơn mười phút trước, lúc Lưu Vũ đưa điện thoại cho hắn. Cậu ta đang làm gì vậy. Cậu ta tự mình gửi tin nhắn này sao?

Hắn tiếp tục lật điện thoại xem Lưu Vũ có động tay động chân gì không. Kết quả phát hiện mục ghi nhớ nhét đầy mấy chục cái ghi chú.

Bấm vào thì tất cả đều là nhật ký của Lưu Vũ. Hắn không biết tại sao Lưu Vũ lại ghi tất cả những thứ này vào điện thoại di động của mình.

Hắn vốn dĩ không muốn phải đọc bất kỳ dòng nhật ký biến thái nào, nhưng hắn không thể không mở ra từng trang, đây rõ ràng là điện thoại di động của chính mình, nhưng Santa lại thấy bản thân giống như một tên trộm.

Cuốn nhật ký ghi kể về một cậu bé tên Lưu Vũ mất cả cha lẫn mẹ, nguyên lai cha cậu bị bệnh tâm thần, một lần bệnh phát tác mạnh khiến ông tấn công và giết người, còn mẹ cậu sau khi biết tin thì tự sát. Khi đó Lưu Vũ còn chưa thành niên, cậu lần lượt được người thân chăm sóc, nói là chăm sóc lẫn nhau, nhưng cuối cùng Lưu Vũ cũng tự mình chuyển về căn nhà cũ dột nát.

Đó là nơi Santa bị trói.

Tin tức lan truyền khắp các đường phố quá nhanh. Lưu Vũ là con trai của kẻ sát nhân được tất cả mọi người trong vùng này biết đến.

Một đứa trẻ như vậy nào có thể có một cuộc sống tốt?

Santa đương nhiên biết điều đó. Trong trường thường xuyên có hai loại học sinh, một loại thích bắt nạt Lưu Vũ, trong khi loại còn lại muốn "tránh xa" Lưu Vũ. Cô giáo chủ nhiệm ngoài mặt lên tiếng phản đối bạo lực trong khuôn viên trường và nói học sinh không được cô lập bạn trong lớp. Nhưng trong thực tế, cô ấy lại phàn nàn với các giáo viên khác trong văn phòng về việc cô ấy phải chăm nom Lưu Vũ.

Santa bảo vệ Lưu Vũ khỏi bọn bắt nạt cũng không phải là vì hắn thích làm việc chính nghĩa. Chỉ là, cha hắn là hiệu trưởng trường học, từ nhỏ hắn đã được giáo dục nghiêm khắc, ở tuổi dậy thì liền nghĩ đến chuyện phản nghịch. Cha Santa bảo hắn tránh xa Lưu Vũ, hắn lại nghĩ, không phải cha muốn hắn trở thành một học sinh tốt sao? Hắn liền thích đứng ra bảo vệ cậu ta đấy, sao nào?

Nhưng Santa không ngờ mỗi một hành động hắn giúp Lưu Vũ, lại thắp sáng trái tim u ám của cậu như một chùm đèn sáng. Chúng được Lưu Vũ ghi lại tỉ mỉ trong nhật ký, tình cảm cũng theo đó đâm chồi nảy lộc, nào là hèn mọn, hèn nhát, xấu hổ, đau đớn, chật vật, muốn yêu mà không thể yêu.

Câu cuối cùng trong cuốn nhật ký của Lưu Vũ, cho tới thời điểm này, cảm ơn anh Santa.

Tại sao lại là cho tới thời điểm này muốn nói cảm ơn? Nó giống như một lời di ngôn, không phải chứ...

Santa nghĩ đến khả năng xấu nhất kia, hoảng sợ quay đi quay lại ba vòng, cuối cùng chạy như một kẻ điên.

Hắn chạy về tòa nhà gõ cửa, gọi to tên Lưu Vũ nhưng bên trong không có một tiếng động nào.

May mắn nơi này đã quá cũ nát, ổ khóa đã rỉ sét không dễ sử dụng. Hắn dùng sức va cửa vài lần thật mạnh.

Khi Santa tìm thấy Lưu Vũ, cậu đang ngâm mình trong bồn tắm với cổ tay bị cắt nhuộm nước thành một màu đỏ thẫm, điều này khiến Santa phát điên.

Hắn vội vàng gọi xe cấp cứu, một đường đi theo đến tận bệnh viện. Bác sĩ nói may mà phát hiện kịp thời, vết thương không sâu nhưng Lưu Vũ bị chảy quá nhiều máu.

Cắt cổ tay đến hôn mê bất tỉnh.

Khi y tá truyền dịch cho Lưu Vũ, cô ấy hỏi: "Cậu là người nhà à?"

Santa: "Có chuyện gì sao? Tôi là anh trai của cậu ấy, không giống sao?"

"Thực sự không giống..." Y tá nói: "Nhiều thiếu niên hiện nay tinh thần đều ở trong trạng thái bất ổn. Cậu nhớ phải chăm sóc tốt cho em trai của mình đấy."

Santa nói đã biết, hắn đưa tay chạm vào gò má tái nhợt của Lưu Vũ.

Aiz, sao lại lạnh quá vậy, giống y như gạch đá.

Hắn ngồi bên cạnh Lưu Vũ đếm lông mi của cậu, một, hai rồi ba, sao chúng lại dày như vậy, giống như con búp bê Tây Dương mà em gái họ vẫn luôn ôm.

Santa vì hành động của bản thân mà bất giác nghĩ thầm, không đúng, không phải hắn vừa mới bị Lưu Vũ bắt cóc sao, hai ngày nay ngoại trừ chút cháo ra, hắn không ăn cơm cũng không uống mấy ngụm nước, còn làm... thế nọ thế kia. Chắc chắn về mặt tâm lý cũng bị tổn thương rồi.

Hắn búng trán Lưu Vũ, quân tử không nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, chờ cậu ta tỉnh lại hắn sẽ báo thù.

Santa một tay chống đầu, ngủ thiếp đi ngay khi mí mắt khép lại. Khi hắn bàng hoàng tỉnh dậy, đôi mắt đen như ngọc của Lưu Vũ bất động nhìn hắn, cũng không nói lời nào, cậu chỉ nhìn hắn như vậy.

Santa liếc nhìn điện thoại của mình, đã muộn như vậy rồi. Sau khi gọi điện thoại cho mẹ thuyết phục vài câu, hắn quay người lại nói với Lưu Vũ: "Đi thôi, tôi đưa cậu về."

Lưu Vũ lặng lẽ đi theo sau Santa, âm thầm hòa vào cái bóng của hắn. Tiếng ve kêu râm ran mùa hè khiến Santa ù cả tai, đã mấy ngày hắn không được ăn cơm, cơ thể suy dinh dưỡng nặng, lại cảm thấy hoa mắt chóng mặt, nhìn đèn bên đường tựa như có tận mấy cái.

"Chờ tôi một lát." Santa nói xong chạy vào cửa hàng tiện lợi, lúc quay ra xách hai cái túi đồ to đùng nhét vào trong tay Lưu Vũ.

"Nhà cậu không phải không có gì ăn sao? Cháo kia khó ăn muốn chết." Santa liếc nhìn băng trắng buộc quanh cổ tay Lưu Vũ, lại đoạt lấy túi đồ trở lại.

"Quên đi, để tôi xách."

Santa vẫn đi phía trước, làu bà làu bàu như đang tự nói với chính mình: "Nói trước, cậu trói tôi lại, tôi sớm muộn gì cũng sẽ tính toán với cậu một trận... Nhưng tôi không muốn cậu chết, cậu hiểu không..."

Lưu Vũ mấp máy đôi môi không còn tia máu: "Em trói anh... Anh không gọi cảnh sát sao?"

Thời điêm Santa bị trói, hắn tức giận đến mức muốn gọi cảnh sát, nhưng điện thoại của hắn đã bị lấy mất. Hiện tại nhìn vào những dòng nhật ký đó... Hắn dường như không còn tức giận như vậy nữa.

"Cậu muốn quản tôi à? Tôi mà muốn gọi cảnh sát, một giây sau là cậu bị bắt rồi."

Santa lặng lẽ quay đầu lại quan sát phản ứng của Lưu Vũ, chỉ thấy cậu đang cúi đầu đến thật sâu, điều này khiến Santa nhớ đến chú chuột hamster nhỏ mà hắn nuôi trước đây, cả ngày đều là bộ dáng nhát gan đáng thương.

.

Lưu Vũ không ngờ rằng cái khóa cửa nhà đã không còn nữa, cậu thất thần đứng ở cửa thở dài, thật sự là không còn gì có thể bị hư nữa rồi.

Santa lúng túng nói: "Này không phải là cứu cậu sao... Tôi sẽ mua cái mới."

"Không cần..." Lưu Vũ tâm trạng như u hồn đi vào phòng.

"Tại sao lại không cần?!" Santa trở nên căng thẳng: "Cậu, cậu lại đi tìm cái chết sao?"

Lưu Vũ ánh mắt lóe lên, ngập ngừng hỏi: "Anh tại sao lại cứu em?"

"Tôi ... tôi..." Santa do dự một lúc lâu, nhưng không nói ra được tại sao, đành phải chuyển chủ đề: "Cậu không thể chết, cậu vẫn còn nợ tôi tiền."

Lưu Vũ hỏi: "Tiền gì?"

"Hóa đơn y tế, hai túi đồ ăn tôi vừa mua, tất cả tiền này tôi đều để dùng để mua một chiếc PS5."

"Được." Lưu Vũ nhẹ giọng nói: "Em trả lại cho anh."

"Này, cũng không vội trả lại như vậy... có thể từ từ trả." Santa cúi người hạ hai túi đồ xuống, lại vô tình nhìn thấy chiếc bánh kem nhỏ trên bàn.

"Hôm nay là sinh nhật của cậu sao?" Santa hỏi.

Lưu Vũ lại im lặng như quả bóng xì hơi.

Santa kiên nhẫn hỏi: "Vậy điều ước sinh nhật của cậu là gì?"

"Nó đã được thực hiện rồi." Lưu Vũ nhẹ nhàng đáp.

Mong muốn của cậu là được ở bên Santa trong những ngày cuối đời, được hôn, được ôm, được chạm vào hắn thật thân mật.

Những điều này thực sự đều đã được thực hiện, mặc dù cậu đã phải dùng vài thủ đoạn khác thường. Có thể Santa sẽ không bao giờ tha thứ cho cậu, nhưng không tha thứ cũng không sao, miễn là cậu có thể để lại dấu ấn trong lòng Santa.

Mà bên kia đầu óc Santa đều cảm thấy xong rồi xong rồi, ước nguyện của cậu ta đã thành, chẳng lẽ là lại đi tìm cái chết ... Hắn không đủ tàn nhẫn nhìn Lưu Vũ đi tìm cái chết một lần nữa.

Ánh đèn huỳnh quang lâu năm chưa tu sửa, nó cứ chập chờn chập chờn, Lưu Vũ một mình tựa vào bên cửa sổ, thân ảnh đơn bạc giống như trang giấy.

Santa nghĩ đến những trang nhật ký trong điện thoại di động của mình, chính người này đã viết rất nhiều lời âu yếm với anh. Rốt cuộc Lưu Vũ mang cái tâm tình gì mới có thể viết ra những câu như: "Vốn muốn cùng anh nghênh đón cái chết, nhưng vì em quá yêu anh, nên em chỉ dám để cho anh chết trong ký ức của em."

Hắn duỗi tay chống đỡ cửa sổ, ôm Lưu Vũ ở trước mặt: "Tôi đã đọc nhật ký của cậu, cậu thích tôi sao? Rất thích tôi sao?"

Lưu Vũ cúi đầu, dùng tóc mái dài như cái rèm che đi sự e dè cùng khẩn trương. Những dòng nhật ký đó là những góc tối và yếu mềm nhất trong trái tim cậu, là tình yêu chân thành nhất, mong manh nhất của một người yêu thầm hèn nhát muốn trao cho người mình yêu.

Hơn nữa, cậu đã nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ gặp lại Santa trong cuộc đời này nữa ... nhưng cậu không ngờ hiện tại...

"Anh có cảm thấy... ghê tởm em không?" Hai bả vai Lưu Vũ run run.

Santa nghĩ, không kinh tởm, ngược lại còn có chút cảm động. Hắn nhéo cằm Lưu Vũ, bắt cậu phải ngẩng đầu nhìn mình.

"Đã như vậy, trước hết cậu phải hứa với tôi sau này không được phép trói tôi nữa."

"Sẽ không......"

"Được rồi." Santa tiếp tục liếm liếm môi: "Chỉ cần cậu sống tốt, tôi sẽ thưởng cho cậu mỗi tuần."

Lưu Vũ cau mày nghi ngờ hỏi: "Thưởng gì?"

Santa cúi xuống chạm môi mình vào môi Lưu Vũ như chuồn chuồn, Lưu Vũ sững người, biểu cảm đình trệ.

"Anh hôn em như thế này mỗi tuần như một phần thưởng, được không?"

Santa sau khi nói xong liền đỏ mặt, cái gì mà hôn để thưởng, thật quá không biết xấu hổ... Hắn thiếu chút nữa buột miệng nói là mình đùa, không ngờ nước mắt của Lưu Vũ lại rơi trên mu bàn tay của hắn trước.

"Được... Cảm ơn anh, Santa."

Vẫn còn một tháng nữa là bắt đầu năm thứ ba trung học.

Nếu Lưu Vũ muốn, cuộc đời cậu sẽ kết thúc vào kỳ nghỉ hè của năm thứ hai trung học. Nhưng Santa đột ngột xé xác ý định của cậu và bảo cậu hãy sống sót.

"Nóng quá... Nhà em đến cái điều hòa cũng không có." Santa ở nhà Lưu Vũ nóng đến không thể ngồi yên, liền kéo Lưu Vũ ra khỏi phòng: "Đi thôi, ra ngoài làm bài tập."

Lưu Vũ vội vàng kéo cặp sách: "Đi đâu vậy?"

"Em muốn đi đâu cũng được, nhưng bố mẹ anh đang ở nhà. Hay KFC? McDonald's? Starbucks?"

"...KFC đi."

Lưu Vũ nghi ngờ Santa sẽ không thể sống sót sau ba ngày nếu hắn không có điều hòa, nhưng may mắn vào ngày thứ ba hắn đã đem cậu tháo chạy.

"Ôi, thoải mái hơn nhiều rồi." Cuối cùng Santa cũng được tái sinh nhờ chiếc điều hòa, hai người bọn họ dựa vào nhau cùng làm bài tập. Đôi khi cũng có những học sinh khác đến nơi này, bọn họ bàn chuyện phiếm rồi liếc về phía Lưu Vũ và thì thầm. Tuy nhiên, ngay sau đó lại im bặt dưới con mắt hằn học của Santa.

"Thực xin lỗi ..." Lưu Vũ nhẹ giọng xin lỗi.

"Xin lỗi vì cái gì? Đó không phải là lỗi của em. Em chính vì tự ti lại nhát gan như vậy nên mới bị bắt nạt. Anh mà gặp loại người này, anh sẽ không nói một lời đấm bọn họ hai cái."

Lưu Vũ bật cười: "Em cũng đâu phải anh. Hơn nữa em không thể đánh người khác..."

"Em sợ cái gì, anh đánh cùng em."

Lưu Vũ không nói lại đối phương, bất đắc dĩ cúi đầu tiếp tục làm bài tập.

Trên thực tế, Santa cho rằng Lưu Vũ không nhát gan như vậy, ví dụ như khi cậu trói hắn lại rồi tự cởi sạch quần áo rồi tự mình ngồi trên người hắn...

Mỗi lần nghĩ đến điều này, mặt Santa lại đỏ bừng, lúc đó thật là dục cầu bất mãn.

"Lưu Vũ, thật ra có một câu anh định hỏi em." Santa ghé sát vào tai Lưu Vũ thì thầm.

"Sao?"

"Chính là, chính là em lúc ấy có hay không hạ xuân dược với anh."

"Khụ khụ khụ ..." Lưu Vũ sợ tới mức sặc đến Coca, nhanh chóng phản ứng lại.

"Không có, em làm sao có thể hạ thuốc anh chứ?"

"Thật không?"

"Thật đấy! Em thề!"

"Ồ ..." Santa một tay chống cằm, một tay xoay cây bút máy.

Vậy là hắn thực sự bị Lưu Vũ câu dẫn?

"Santa." Lưu Vũ áp cùi chỏ vào hắn nhẹ nhàng nói: "Anh đừng nghĩ về điều đó nữa được không..."

Santa cười xấu xa: "Em hiện tại biết xấu hổ sao?"

Còn hơn xấu hổ, Lưu Vũ chỉ muốn chết một lần nữa. Cậu vòng tay lại vùi mặt vào, chỉ mong có cái lỗ nẻ nào để chui xuống ngay lập tức.

"Lưu Vũ... Lưu Vũ, nhìn anh."

Cậu yếu ớt ngẩng đầu lên, còn chưa kịp hiểu chuyện gì, Santa đã hôn lên trán cậu.

"Phần thưởng tuần này."

"A ... a." Lưu Vũ cổ họng run lên, sắc mặt như bị thiêu thành hoàng hôn: "Đang ở bên ngoài đó!"

"Thấy thì thấy. Người khác muốn anh thưởng anh cũng không cho đâu."

"Em... em đi vệ sinh."

Santa không nhịn được cười khi nhìn bóng lưng Lưu Vũ vội vàng chạy đi, lần sau hôn em ấy ở trường, liệu em ấy có ngất ngay tại chỗ không?

(Hoàn)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro