Chap 8 (18+)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặc dù thân thể Lưu Vũ đang nóng như thiêu đốt nhưng lý trí của cậu vẫn ở đó.

Cậu đương nhiên hiểu Santa nói gì, cậu nhìn chằm chằm vào mắt Santa, bên trong giống như có lửa bùng lên, hầu kết còn ở trên dưới lăn lộn. Cậu xoay người về phía sau, theo bản năng mà tránh xa Santa.

"Không thể...... Đương nhiên không thể.", Lưu Vũ nói xong liền giấu mặt vào trong gối, nếu tiếp tục nhìn Santa, cậu sẽ không kìm lòng được.

Họ đều ở độ tuổi đôi mươi đỉnh phong, chỉ cần một cái nhìn thôi cũng có thể đốt cháy ham muốn tình dục của họ. Hơn nữa, Lưu Vũ bị hạ một loại thuốc không rõ nguồn gốc, làn da cậu nóng đến mức gần như muốn tan chảy.

Cậu không dám nói với Santa về chuyện này, chỉ mong hắn sớm ra ngoài để cậu giải quyết nhu cầu sinh lý.

Nhưng người này không chịu đi ra ngoài và cứ vài giây lại di chuyển một cách ngập ngừng.

Lưu Vũ lo lắng nói: "Đừng tới đây..."

Vốn dĩ cậu muốn nói với một giọng điệu nặng nề hơn, nhưng bất đắc dĩ cả người xụi lơ, hơi thở mong manh.

Santa càng lúc càng tiến lại gần, ánh mắt quét từ đỉnh tai đỏ bừng của Lưu Vũ đến phần thân dưới được che bởi khăn tắm, nơi có một cái lều được căng lên, chỉ bằng trực giác nam nhân hắn liền biết Lưu vũ hiện tại có bao nhiêu khó chịu.

Hắn nằm bên cạnh Lưu Vũ, từ phía sau ôm lấy cậu, áp môi vào gáy cậu, nhẹ giọng hỏi: "Khó chịu sao?"

Khó chịu. Đương nhiên khó chịu.

Nhưng Lưu Vũ không muốn nói.

Cậu chợt nhớ tới cuộc ân ái năm năm trước, mọi thứ hết thảy đều thay đổi sau khi làm chuyện đó. Hiện tại thật vất vả lại gắn bó tình bằng hữu quan hệ, chẳng lẽ lại muốn giẫm lên vết xe đổ sao?

Lưu Vũ nhịn không được hỏi hắn, "Santa...anh đến tột cùng suy nghĩ cái gì?"

Santa tay hiển nhiên có chút đình trệ, một lúc sau mới khàn giọng nói: "Anh muốn chúng ta ở bên nhau...... anh không thể rời bỏ em, không thể rời bỏ em."

Tại đây, câu thổ lộ này không chỉ không phù hợp mà còn quá mức ích kỷ. Nhưng hắn biết rằng sau đêm nay, họ có thể sẽ không bao giờ có cơ hội như vậy nữa.

Hắn lật người Lưu Vũ lại, khăn tắm mở ra, bộ ngực trắng hồng, eo thon mềm mại, tiểu Vũ nhi sưng cứng hiện ra trong tầm mắt. Ngay lúc đó, miệng hắn khô khốc, định cúi người hôn lên môi Lưu Vũ, nhưng lại dừng lại.

Hắn hơi hơi nhíu mày, bất định hỏi: "Em còn yêu anh không?"

Lưu Vũ dùng cánh tay che mắt, mấp máy môi, cất giọng khô khốc: "Hiện tại anh lại hỏi câu này... anh đúng là đồ hỗn đản, Uno Santa... tại sao anh luôn là một tên hỗn đản như vậy?

"Sau khi chia tay, anh vẫn lang thang trước mắt tôi cả ngày ... OK, lúc đầu còn ở trong một nhóm ... kia không có biện pháp. Sau đó nhóm tan rã ... anh bắt đầu yêu đương, cùng cái này nói... cùng cái kia nói... sau đó anh còn dọn đến nhà tôi ... Nhưng tôi bỏ được sao?... Tôi còn giúp anh nấu cơm, còn giúp anh gấp chăn...anh... "

Sau những lời này, Lưu Vũ run lên một chút, Santa cảm thấy đau lòng khi nghe từng từ mà cậu phun ra.

Hắn kéo cánh tay của Lưu Vũ ra, lộ ra một đôi mắt ướt át, chất lỏng trong suốt từ khóe mắt cậu chảy ra, Santa cúi người hôn đi những giọt nước mắt.

"... Đừng hôn tôi. Sau khi anh đến Trung Quốc ... ngoài việc khi dễ tôi, anh đã học được cái gì?"

Lưu Vũ không kìm được tiếng khóc, nức nở nói: "Anh bắt nạt tôi... Thẳng nam thật là..."

Santa ngay lập tức hôn lên môi cậu cho đến khi hơi thở của cậu bị xáo trộn, sau đó Santa mới ngừng lại, áp vào trán Lưu Vũ thầm thì: "Anh sớm cong, bởi vì em..."

Lưu Vũ càng lúc càng bối rối vì nụ hôn vừa rồi, vô thức đưa tay ra định xoa dịu hạ bộ nhưng lại bị Santa kìm lại.

"Đừng động, anh giúp em."

Santa cúi đầu, để lại những dấu hôn chằng chịt trên cổ Lưu Vũ, vươn tay vuốt ve lồng ngực và bụng mịn của cậu ... Sau đó, hắn dùng dùng ngón tay thăm dò kẽ mông tìm kiếm, vừa mới hoàn toàn đi vào một ngón tay, Lưu Vũ vội kêu lên: "Đau, đau..."

Santa vội vàng đứng dậy, tìm kiếm thứ gì đó để bôi trơn trong phòng, nhưng sau một hồi lâu vẫn tìm không thấy gì. Nóng nảy, cuối cùng hắn mở những chai lọ mà Lưu Vũ đặt trên bàn, tìm một lọ kem dưỡng da mặt làm chất bôi trơn.

Sau khi được bôi trơn, quá trình mở rộng diễn ra trơn tru hơn nhiều, Lưu Vũ dần dần thích ứng với nó, Santa thở hổn hển, đem dương vật cao hứng của mình đỉnh ở phía sau.

Hắn càng ngày càng muốn chiếm thân thể này, trong năm năm, hắn đều vì Lưu Vũ mà thủ dâm. Tất nhiên chỉ có hắn biết tất cả những điều này.

Hắn đỡ lấy eo Lưu Vũ, mỗi lần nhấp một chút, đút vào từng chút một, khoái cảm bị thành ruột bao vây càng ngày càng thêm kích thích khiến hắn muốn nhanh chóng dùng sức mà thọc vào rút ra.

Lưu Vũ vặn vẹo eo, một bên chịu đựng đau đớn một bên lại khát khao bị nhét đầy, trong cổ họng phát ra tiếng rên rỉ dục cầu bất mãn.

Santa nghe giọng kích tình, đem nguyên cây dương vật khai thác đến chỗ sâu nhất, nóng lòng muốn cựa quậy thọc vào rút ra.

Hắn nhìn chằm chằm vào vết ửng hồng trên má Lưu Vũ và đôi mắt mờ mịt. Như thế nào có người có thể làm hắn mê muội đến thế.

Lưu Vũ thân thể bây giờ quá mẫn cảm, mỗi lần Santa cử động đều rùng mình, không khỏi muốn sờ soạng Tiểu Vũ nhi, chỉ muốn nhanh chóng xuất ra, không thể chịu nổi khoái cảm tra tấn.

Tuy nhiên, Santa đem hai tay của cậu gắt gao siết chặt, vững vàng nói: "Đừng chạm vào nó, chỉ có anh mới có thể chạm vào nó".

Vừa nói, hắn vừa tăng tốc độ, đem hậu huyệt khuấy ra nước.

Lưu Vũ lại không tự chủ được rên rỉ. Santa càng lúc càng hưng phấn khi nghe thấy tiếng giường rung, mộng tưởng của hắn trong năm năm qua đã thành hiện thực, trong ánh mắt đều có thể phát ra dục hỏa.

Hắn không muốn nghĩ về việc tên ngoại quốc kia đã làm gì Lưu Vũ, Lưu Vũ là của hắn và chỉ có thể là của hắn.

Mang theo bản tính chiếm hữu mạnh mẽ, những cú đâm của Santa càng thêm thô bạo. Đại não của Lưu Vũ tràn ngập khoái cảm tột cùng, cậu chỉ hy vọng Santa nhanh lên, lại sâu hơn một chút...

Santa cúi xuống, dùng sức hôn hôn mạnh lên môi Lưu Vũ, trong khi thân dưới tiếp tục chinh phạt. Mùi trong không khí càng lúc càng trở nên ám muội, Lưu Vũ bị hắn chặn môi không phát ra được âm thanh, chỉ có thể phát ra những tiếng xuất thần "ưm... ưm...".

Dục vọng của Santa giống như dã thú, cuồng bạo trong cơ thể Lưu Vũ. Sau khi bị Santa dập hàng chục phát, cơ thể Lưu Vũ co rút, tinh dịch đặc sệt trào ra từ tiểu Vũ nhi, để lại những vết trắng đục trên bụng Santa.

Santa rõ ràng không hài lòng với điều này, hắn không ngừng đưa đẩy động tác giống như muốn hoàn toàn ăn sạch người bên dưới.

Những cơn co rút tiếp liên tiếp không ngừng, Lưu Vũ nắm chặt ga trải giường, sau đó bám vào vai Santa như người sắp chết đuối, tiếng thở dốc trong miệng không thể ngừng lại, khoái cảm giống như vô số pháo hoa đang dâng trào bùng nổ trong cơ thể, cậu cơ hồ thần chí không rõ trong cuộc làm tình điên cuồng.

Santa nhìn thẳng vào cậu, như muốn khắc ghi hình dáng hiện tại của Lưu Vũ vào lòng.

Hình dáng Lưu Vũ gợi tình, quyến rũ, suồng sã và đáng thương ... đã nằm sâu trong trái tim hắn.

Santa bế cậu đi tới ven tường, lúc này Lưu Vũ mềm như bông đang ở trong lòng hắn mặc hắn tùy ý bài trí.

Santa ấn lưng Lưu Vũ vào tường, hai cẳng chân của cậu được hắn gác lên khuỷu tay mình.

Tư thế như vậy buộc Lưu Vũ phải kiên quyết quấn lấy cổ Santa, nếu không cậu sẽ ngã xuống. Cậu nuốt nước bọt, nhỏ giọng hỏi: "Anh muốn làm gì..."

Santa cười cười: "Em nói xem?"

Hắn điều chỉnh tư thế của Lưu Vũ sao cho dương vật của hắn nhắm ngay lỗ hậu của cậu. Lỗ thịt trơn trượt từ lâu đã mở ra mềm mại, Santa không tốn chút sức nào mà dễ dàng đút sâu vào tận cùng bên trong.

Toàn thân Lưu Vũ giống như ngâm trong bể nhục dục, không tự chủ được mà xoay người phục vụ cho Santa, giờ đây Lưu Vũ chỉ biết người trước mặt dường như muốn ăn tươi nuốt sống cậu, nhưng cậu âm thầm chấp nhận tất cả, muốn cùng Santa, dung hợp, triền miên, san sẻ độ ấm của nhau, cùng nhau leo ​​lên đỉnh cao dục vọng.

Sau một vòng chinh phạt của Santa, hắn nhận ra rằng những tư thế khác nhau sẽ tạo ra những khoái cảm khác nhau, Lưu Vũ đã bị đỉnh lộng liên tục thậm chí không còn sức để mà rên. Hạ thể cứng ngắc lại đâm tới, bị thao đến dâm thủy sắp trào ra.

Hơi thở của Santa cũng càng thêm dồn dập, mồ hôi chảy dài trên xương hàm. Hắn đẩy thêm vài lần nữa, đem tinh dịch đổ vào trong cơ thể Lưu Vũ, sau khi xuất tinh mới miễn cưỡng rút ra.

"Đừng dừng lại, còn muốn..."

Nghe được giọng điệu làm nũng của Lưu Vũ, Santa giật mình, hắn chưa bao giờ thấy Lưu Vũ dễ thương và phóng đãng như vậy.

Vài giây sau, hắn lại đặt Lưu Vũ xuống giường, ngậm lấy môi lưỡi, âu yếm nói bên tai hắn: "Yên tâm, đụ em đến hừng đông."

Lại là một đêm xuân sắc.        

.

Khi Lưu Vũ tỉnh lại, đầu choáng váng, đưa tay xoa xoa cái trán, nóng đến mức tưởng như bị nướng chín.

Phát sốt, cậu nghĩ thầm.

Cổ họng khô khốc và toàn thân đau nhức.

Đêm qua ... đêm qua cậu đã làm gì?

Đồng tử của Lưu Vũ đột nhiên giãn ra, cậu nhớ tới chuyện tối hôm qua.

Cùng với Santa một lần nữa...

Cậu nghiêng đầu, phát hiện bên cạnh trống rỗng. Santa đâu? Santa đã đi đâu?

Sau khi thất thần nhìn quanh, cậu thấy Santa đang gọi điện trên ban công. Lúc này Santa cũng nhận thấy Lưu Vũ đã tỉnh, vội vàng cúp điện thoại đi thẳng đến chỗ cậu.

Lưu Vũ nhanh chóng cúi đầu, tránh khỏi ánh mắt của Santa.

Cậu sao lại có thể lại cùng Santa phát sinh quan hệ? Cậu tối hôm qua hẳn là bị đánh thuốc đến mức ngu ngốc mới làm ra chuyện như vậy.

"Tiểu Vũ, em sốt rồi.", Santa sờ trán, sau đó đem chăn gắt gao bọc chặt lấy cậu, tiếp tục nói: "Anh đã gọi bác sĩ rồi, em nên nghỉ ngơi trước đi. Có muốn uống nước không?"

Lưu Vũ im lặng lắc đầu.

"Vẫn là uống một ly đi.", Santa tự mình rót một ly nước ấm, rồi đưa đến miệng cậu. Lưu Vũ do dự một chút rồi uống hai ngụm.

"Hôm nay anh dậy sờ trán của em, làm anh sợ muốn chết. Mà này ...", mắt Santa có chút lập loè, "Riki vừa gọi cho anh về cái người nước ngoài đó, người đó khăng khăng rằng em và anh ta là người yêu .... có đúng không? "

Lưu Vũ sửng sốt một hồi rồi đáp: "Không. Anh ta là người mẫu nước ngoài. Em đã làm việc với anh ta vài lần. Hôm qua em đã quay quảng cáo với anh ta. Sau đó..."

" Sau đó... Cái gì?"

"Anh ta đang theo đuổi em. Hôm qua em đã đáp ứng cùng hắn đi uống rượu ở quán bar. Em không biết hắn động tay động chân vào rượu."

Lưu Vũ cũng khá bất lực khi nói ra điều này.

Hôm qua là ngày lễ tình nhân, Lưu Vũ không muốn ở một mình, và chính vì cô đơn nên cậu mới đồng ý đi uống rượu. Lúc đó cậu thật sự không ngờ người đàn ông đó lại có thể to gan như vậy, trực tiếp đánh thuốc mê cậu đến hôn mê bất tỉnh.

"Rồi sao? Rikimaru đã nói gì?"

"AK đã gọi cho cảnh sát và báo rằng hắn đang vận chuyển trái phép chất ma túy. Sau đó, cảnh sát đến xung quanh và tìm thấy một đống hàng lậu trong túi của hắn. Việc tiếp theo là của cảnh sát."

Lưu Vũ nhẹ giọng nói "ừm".

Santa đặt một nụ hôn lên trán cậu, trong mắt tràn đầy trìu mến, "Em đừng nghĩ nhiều, nghỉ ngơi cho tốt. Khi nào bác sĩ tới anh sẽ gọi em dậy."

Lưu Vũ thật thà gật gật đầu.

Lúc này, điện thoại của Santa lại vang lên, hắn nhìn điện thoại và nói: "Quản lý gọi."

"Ra ban công tiếp đi, em muốn ngủ một lát."

Santa mỉm cười nói tốt.

Cậu nhìn Santa đi ra ban công, để không làm phiền việc nghỉ ngơi của cậu, hắn còn đặc biệt đóng cửa ban công lại.

Khi Santa quay lại để nghe điện thoại, Lưu Vũ miễn cưỡng đứng dậy, chịu đựng cơn đau dữ dội, tìm một chiếc áo khoác từ trong tủ mặc vào, sau đó bỏ điện thoại trên tủ đầu giường vào túi, đội mũ đeo khẩu trang, sau đó lặng lẽ rời khỏi phòng.

Trước khi đi ra ngoài, Mocha chạy tới vồ vập vào người, Lưu Vũ chỉ tay một cái "suỵt", Mocha hất đuôi, ngoan ngoãn không phát ra tiếng.

Lưu Vũ dùng khẩu hình nói: Tốt, ta đi một lát.

Không khí lạnh lẽo mùa đông gần như đánh gục cậu, không khỏi ho khan hai tiếng, lấy điện thoại di động ra gọi xe chuyên dụng.

Cậu yếu ớt dựa vào cửa kính xe, bấm số một cách thuần thục, Trần Tử Minh ba chữ bật.

"Này ... Trần Tử Minh ... ừm, vâng ... bây giờ đang đến nhà cậu ... có chuyện ... não bị cháy hỏng... ưm ... ưm ... nói chuyện ở nhà cậu đi."

Sau khi xe chạy vào một tiểu khu nào đó, Lưu Vũ nhìn thấy Trần Tử Minh ở tầng dưới qua cửa sổ xe.

Trên đường đi, cậu đã ngắt rất nhiều cuộc gọi của Santa, cuối cùng chặn luôn số hắn.

"Chết tiệt, đại ca không sao chứ, sao lại bốc hỏa thế này? Cứ nói với tao là tao đến nhà mày xem, sao lại chạy tới đây?"

Sau khi vào nhà, Trần Tử Minh kêu lên. Lưu Vũ đau đầu co quắp trên sô pha, hai mắt trống rỗng.

Với sự hiểu biết của mình về Lưu Vũ, Trần Tử Minh luôn cảm thấy rằng cần phải có những thứ khác ngoài việc sốt đến bốc hỏa, hắn nghiêng người và hỏi: "Chuyện gì đã xảy ra?"

"Trần Tử Minh ... tao xong rồi."

" Cái gì xong rồi? Như thế nào liền xong rồi?"

"Tao ... lại ngủ với Santa."

Trần Tử Minh giật mình suýt nữa thì bật dậy, há hốc mồm không biết nói gì, một lúc sau mới nói: "Tao đã nói là hắn về ở với mày là việc ngu ngốc mà!"

Lưu Vũ cụp mắt đem ngày hôm qua sự tình thuật lại.

Biểu cảm của Trần Tử Minh có thể nói muôn màu muôn vẻ, sau khi nghe xong, hắn không thể nghĩ ra từ nào, chỉ có thể an ủi nói: "Chuyện này ... được rồi, không phải lỗi của mày, mày đã bị đánh thuốc, và não của mày chắc đã tê liệt sau khi phê thuốc. Ngủ trước đi, tao đi mua thuốc hạ sốt."

Lưu Vũ chui vào ổ chăn, thật lâu không phát ra tiếng động. Trần Tử Minh tưởng rằng cậu đã ngủ, nhưng lúc sau lại thấy Lưu Vũ run rẩy nói: "Trần Tử Minh ... Santa có bạn gái, vậy tao là tình nhân sao?"

"Cái này, không tính. Tao đã nói mày bị đánh thuốc."

Trần Tử Minh âm thầm thở dài, luôn cảm thấy loại chuyện tình mơ hồ này không phải người ngoài cuộc có thể xử lý được.

Cũng may chuông cửa vang lên đúng lúc, hắn đoán là thuốc hạ sốt mà hắn đặt đã được chuyển đến, không suy nghĩ đi ra mở cửa.

Không ngờ lại thấy Uno Santa đang đứng trước cửa.

Santa sắc mặt tối sầm, tay phải cầm chặt điện thoại, lộ ra vẻ bất an, trầm giọng hỏi: "Lưu Vũ có ở đây không?"

Trần Tử Minh có chút hoảng, vô thức nuốt nước bọt.

Không ngờ rằng Uno Santa có thể đuổi theo nhanh như vậy.

Hắn thuận miệng bịa chuyện: "Không ở a, cậu ấy không ở nhà sao?"

"Ồ, không ở đây sao?", Santa định xông vào, nhưng Trần Tử Minh đã vội vàng ngăn hắn lại, nói: "Thật không ở a. Tôi nói trước, hôm nay tôi không muốn đánh nhau với anh."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro