Chap 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

BGM: "Oxy" - Fan Xiaoxuan (nhưng cá nhân tôi thích phiên bản ban nhạc lưu diễn hơn 🐱)

————

"Tôi cũng không muốn cùng cậu đánh nhau."

Santa nói một cách bình tĩnh, mặt mày lại lạnh lùng. Trần Tử Minh lùi lại một chút, vừa vặn chừa ra một khoảng trống, làm Santa nhìn thấy đôi giày được đặt ở lối vào.

Nhìn thoáng qua có thể nhận ra là giày của Lưu Vũ, vì vậy hắn vội vàng hét tên Lưu Vũ, đồng thời đẩy Trần Tử Minh đang đứng trước mặt mình ra.

"Ơ, ơ! Ai cho anh vào!"

Santa căn bản không quản Trần Tử Minh ồn ào, nhưng Trần Tử Minh không còn cách nào khác, dùng hết sức ôm lấy cánh tay hắn, cứ thế kéo hắn thật mạnh, Santa như thế nào dứt mãi cũng không ra được.

Cuối cùng, cả hai giật thót mình ở cửa, hoảng hồn vì ca ca chuyển phát nhanh tình cờ đến giao thuốc đúng lúc này.

Tiếng động quá lớn, Lưu Vũ không thể chịu đựng thêm được nữa, sau khi giãy dụa, cậu quyết định ló mặt ra.

Cậu xụ mặt xuất hiện bên cạnh Santa và Trần Tử Minh với vẻ mặt nghiêm nghị, vượt qua họ như thể không có chuyện gì xảy ra, cứu lấy ca ca chuyển phát nhanh đang bị choáng ngợp, nói lời cảm ơn một cách ưu nhã.

"Cuối cùng thì em cũng chịu bước ra" và "Tại sao cậu lại xuất hiện" lần lượt được viết trên gương mặt của Santa và Trần Tử Minh.

Lợi dụng sự phân tâm của Trần Tử Minh, Santa hai ba bước vượt qua và nắm lấy cánh tay Lưu Vũ, giữ chặt vì sợ rằng cậu sẽ biến thành một cánh bướm và bay đi.

Khoảnh khắc chạm vào cơ thể Lưu Vũ, trong mắt hắn như có cái gì đó thiêu đốt, hắn ước gì bây giờ có thể nhốt Lưu Vũ lại.

Santa cất lời, " Cùng anh trở về."

Không phải yêu cầu, không phải thương lượng. Nhưng trong lời nói lại mang theo ngữ khí tin tưởng.

Lưu Vũ khẽ cau mày, sau đó lắc đầu.

Bầu không khí xung quanh như muốn đánh ra lửa.

"Được rồi, được rồi, lại đây. Vào đi nói cho tôi biết.", Trần Tử Minh không còn cách nào khác, đành phải đúng lúc mà đánh giảng hòa, kéo hai người trở lại phòng.

Lưu Vũ uống thuốc dưới ánh mắt quan sát của Santa, trở lại giường, giống như một con dã thú nhỏ bị thương, mềm mại đáng yêu, nhưng cậu có thể cắn hắn ngay khi hắn duỗi tay ra.

"Tại sao em lại rời đi? Vì cái gì không chịu trở về? Tại sao..."

Santa đầy bụng không biết vì sao, nhưng trước vẻ mặt như khắc băng của Lưu Vũ, hắn liền bị đánh bại, trong lòng cảm thấy khó chịu.

Trần Tử Minh nhún vai nói một tiếng: "Nhìn xem, Lưu Vũ còn chẳng để ý tới anh, không bằng anh sớm về đi."

Santa nhìn chằm chằm Lưu Vũ ngồi ở bên giường, trong mắt có nước, thanh âm ôn nhu mấy phần: "... Vì cái gì không để ý tới anh?"

Đợi một lúc Lưu Vũ vẫn không đáp lại, Santa nghiến răng nghiến lợi, đột nhiên hôn cậu như không có ai xung quanh.

Lưu Vũ sửng sốt trước hành động này, nhanh chóng lấy chăn che người để chặn nụ hôn của Santa. Nhưng tim cậu như muốn nổ tung, lồng ngực phập phồng.

Trần Tử Minh trợn mắt há hốc mồm, tự nhiên hắn được ném cho một bát cẩu lương to như vậy?

Hắn tức giận nói: "Này này tôi vẫn đang ở đây đấy Uno Santa, anh nói xong chưa vậy? Anh có đối tượng mà vẫn tán tỉnh Tiểu Vũ của tôi là sao?"

Santa định thần lại, nói với Lưu Vũ, "Em là bởi vì điều này nên không để ý tới anh sao?"

Như thể hắn đã nắm bắt được điều gì đó, Santa nói thêm: "Anh không có bạn gái, thật sự không có, chia tay lâu rồi."

Lưu Vũ sửng sốt một chút, từ trong chăn lộ ra hai con mắt, hỏi: "... Thật sự? Chia tay khi nào?"

"Thật sự!", Santa nhảy xuống ôm chặt lấy cậu qua chăn bông, "Thực xin lỗi, anh không nói cho em biết."

Lưu Vũ mấp máy môi do dự.

Santa nhẹ nhàng thuyết phục: "Trở về đi ... anh phát điên khi không tìm được em, em cũng không trả lời cuộc gọi của anh ... anh tìm được nơi này dựa vào trực giác thôi."

"Ừm, trực giác của anh luôn rất đỉnh", Lưu Vũ khóe miệng co giật cười, "Nhưng hôm nay anh về trước được không? Em muốn ở chỗ này cùng Trần Tử Minh tĩnh dưỡng một chút."

"Không, không được.", Santa nào chịu ngoan ngoãn nghe lời Lưu Vũ, hắn ôm Lưu Vũ không buông.

Nhìn thấy tình cảnh này, Trần Tử Minh thâm trầm mà nhả chữ: "Quay về đi, Lưu Vũ ở chỗ này cũng không mất một miếng thịt."

Santa mặc kệ Tử Minh, tâm trạng đao xao động. Hắn mặc kệ Lưu vũ giãy giụa mà đem cả cậu và chăn bế lên, một cái ôm công chúa trong tư thế tiêu chuẩn bày ra, quyết tâm mang cậu đi.

Lưu Vũ tức giận nói: "Santa! Uno Santa! Bỏ em xuống!"

Santa trả lời chắc nịch: "Không."

Lưu Vũ vẫn còn sốt cùng kiệt sức, chỉ có thể lớn tiếng nói: "Anh lúc nào cũng như vậy, mỗi lần muốn làm gì thì làm? Lúc trước anh nói cái gì? Muốn cho anh một chút thời gian suy nghĩ, vậy anh có thể cho tôi một chút thời gian được không? Anh hiện tại nghĩ thông suốt, đột nhiên muốn ở bên tôi nên tôi phải đồng ý ngay? Dựa vào cái gì?"

Santa bị những lời này làm cho choáng váng, lặng im không nói một lời.

Trần Tử Minh lặng lẽ bật ngón cái bên cạnh, dùng khẩu hình nói: Tuyệt, đánh trả.

Những gì Lưu Vũ nói là đúng, Santa biết điều đó, nhưng hắn thực sự không muốn buông tay.

Em ở lại bao lâu?

Một hai ngày? Hay một hai tháng? Hay lâu hơn? Buông tay Lưu Vũ có thể quay về sao?

Santa mang theo chút ủy khuất hỏi, "... Em định ở lại bao lâu?"

"Lần trước anh cho tôi thời gian là bao lâu? Năm năm? Có lẽ tôi cũng phải nghĩ đến năm năm..."

"Không được!", sau khi Santa ngắt lời cậu, mắt hắn lập tức đỏ hoe, ứa nước mắt đáng thương. Lưu Vũ không biết nên khóc hay nên cười thầm trong lòng, giống như cậu đang ức hiếp người khác, cậu nói vậy chỉ là muốn hắn nếm trải những thứ hắn từng nói với cậu, nhưng không ngờ rằng hắn thật sự khóc.

Nhưng Lưu Vũ lúc này cũng không thể mềm lòng, cậu nói tiếp: "Anh hiện tại buông ra, nếu anh lại ăn vạ ở chỗ này, đừng nói 5 năm, mười năm hai mươi năm tôi cũng không đi theo anh, tôi liền trực tiếp chuyển nhà, anh có thể sống trong ngôi nhà đó như anh muốn, tùy anh."

Santa thực sự đã khóc, đã lâu rồi hắn không thấy lo lắng như vậy. Hắn đột nhiên mong rằng tác dụng của thuốc tối hôm qua sẽ không bao giờ hết, Lưu Vũ đã ôm hắn mềm mại làm sao.

Nhưng hắn nhịn không được, hắn thật sự không thể cưỡng ép Lưu Vũ, cũng không thể đánh thuốc mê Lưu Vũ như gã ngoại quốc kia.

Cuối cùng thì Santa vẫn là chịu thua, sắc mặt ảm đạm mà rời khỏi nơi này. Trước khi rời đi, hắn quay lại nhìn vài lần, nhưng Lưu Vũ không có ra khỏi phòng để nhìn theo hắn.

Sau khi Santa rời đi, Trần Tử Minh nâng cằm Lưu Vũ lên hỏi: "Tâm động không?"

"Động cái gì?"

"Hắn không có bạn gái, không phải đã nói như vậy sao?"

"Không bạn gái tao cũng phải suy xét."

Trần Tử Minh cười, gật đầu nói đúng đúng đúng. Sau đó hắn ngáp một cái, rời khỏi phòng Lưu Vũ, xoay người đi sang phòng bên cạnh để đánh một giấc.

Lưu Vũ trằn trọc trở mình, có quá nhiều suy nghĩ khiến cậu không tài nào ngủ được. Cậu lấy điện thoại di động ra, do dự tìm một dãy số trong danh bạ và bấm số.

Người bên kia nhanh chóng trả lời, một tiếng "xin chào" phát ra từ ống nghe.

Đó là giọng nói của bạn gái Santa.

Lưu Vũ trước tiên thản nhiên trao đổi vài câu, sau đó cô gái cười nói: "Anh cứ nói thẳng đi, có chuyện gì sao?"

Người bên kia cũng là một người thẳng thắn, vì vậy Lưu Vũ dừng vòng vo hỏi cô: "Em và Santa..."

"À, chia tay rồi."

"Hai người chia tay bao lâu rồi?"

"Hai ba tháng gì đó? Không nhớ được. Sao vậy? Hắn không nói cho anh sao?"

"Không, hắn không có nói cho anh. Hai người chia tay như thế nào? Tiện nói không?"

Bên kia hiển nhiên có chút do dự, mấy giây sau liền nói: "Chờ đã, em đang ở bên ngoài, để tìm một chỗ yên tĩnh."

"Được."

Một giọng nói sột soạt phát ra từ ống nghe, cô gái tiếp tục, "Em tưởng anh biết."

Lưu Vũ bất lực nói: "Hắn không nói với anh cái gì. Hôm nay anh mới biết hai người đã chia tay."

"Ồ..." Cô gái cười đến hai lần, "Thật ra thì em có lẽ không nên nói, coi như em lắm miệng đi, bởi vì chuyện này khiến em rất tức giận... Santa là một người tốt, một người bạn trai đạt tiêu chuẩn... chỉ là không tốt lắm ở một số phương diện. "

Câu này khiến Lưu Vũ sững sờ.

Một số phương diện, phương diện nào?

Phương diện đó!? Không thể nào.

Dù muốn tin hay không, thân thể của Lưu Vũ là rõ ràng nhất. Phần đó bây giờ vẫn còn đau, làm sao mà không được?

Cậu sốt ruột ra khỏi giường, đi đi lại lại trong phòng, nói: "Không có khả năng. Hắn không có khả năng có vấn đề."

"Này, đừng kích động, cứ nghe em nói đã. Em không hề quan hệ tình dục với anh ấy, và anh ấy cũng không đòi hỏi em lúc nào cả. Tất nhiên ... lý do chia tay cuối cùnghoàn toànkhông phải bởi vì chuyện này, mấu chốt là... Một lần, anh ấy uống quá nhiều rượu, sau đó lại ôm em mà gọi tên của anh..."

Nghe vậy mặt Lưu Vũ đột nhiên đỏ bừng, tim đập như trống.

"Hơn nữa, sau khi gọi tên của anh, anh ấy rõ ràng trước nay không hề có phản ứng với em, vậy mà gọi tên anh lại liền...", cô gái gượng cười nói, "Anh cho rằng em muốn chia tay sao?"

Lưu Vũ trầm mặc một hồi nói: "... Thực xin lỗi."

Cậu không biết tại sao mình lại muốn xin lỗi, nhưng cậu luôn cảm thấy có lỗi với cô gái.

"Không có gì phải xin lỗi cả. Này ...em luôn là một người dễ hòa đồng. Nhưng thành thật mà nói, không phải ai cũng giống em, anh biết đấy Santa đã có rất nhiều bạn gái, cả trong và ngoài vòng, nhưng anh ấy trên thực tế là cong đi? Sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện."

"Hắn....hắn cũng không xem như cong. Hắn thích con gái."

Lưu Vũ không biết phải nói gì, cuộc trò chuyện này hoàn toàn làm gián đoạn suy nghĩ của cậu. Cậu cũng hy vọng rằng sau khi Santa chia tay với cậu, hắn sẽ có một người bạn gái tốt và có một gia đình tốt. Nếu không thì tại sao họ lại chia tay?

Santa không phản ứng với các cô gái? Chuyện khi nào? Cậu hoàn toàn không biết.

"Thành thật mà nói, chuyện này chỉ là ngòi nổ mà thôi. Em luôn cảm thấy anh ấy không yêu mình, chia tay cũng chỉ là vấn đề thời gian. Em còn tưởng rằng sau này anh ấy sẽ ở bên anh."

Lưu Vũ cười khổ nói: "Có thể, hiện tại hắn đúng là có ý tứ này."

"Được rồi, như vậy cũng tốt, tránh cho Santa lại gây tai họa cho người khác, anh mang anh ấy đi."

Sau khi Lưu Vũ hàn huyên vài câu với cô, cậu liền cúp máy. Cô gái đó là một cô gái tốt, là Santa không có phúc khí.

Không lâu sau, cậu nhận được một tin nhắn từ một số lạ.

Buổi biểu diễn ngày đó nhất định phải tới.

Lưu Vũ sửng sốt một chút, sau đó lại lắc đầu.

Cậu cho rằng mình đã chặn hết thông tin liên lạc của Santa trước đó, không biết người này lấy đâu ra số để gửi tin nhắn.

Cho đến cuối cùng, cậu cũng không có nhắn tin phản hồi, nằm ở trên giường chậm rãi chìm vào giấc ngủ.

Hôm nay cậu mơ thấy hải hoa đảo, mơ thấy bọn họ thành đoàn, cũng mơ thấy Santa ôm cậu, nói rằng hắn phải lựa chọn giữa gia đình và cậu.

Cậu hỏi trong giấc mơ, anh đã lựa chọn chưa? Santa.

Khi Lưu Vũ tỉnh lại, khóe mắt đã ươn ướt.

.

Lưu Vũ ngày hôm sau hỏi Riki về lịch trình của Santa, sau đó nhân lúc hắn đi vắng quay lại để đưa Mocha đi, nhân tiện đóng gói một số hành lý.

Lúc này, cậu vẫn còn đang ốm yếu, đầu óc như một cục bột nhão, chân tay thì bủn rủn. Nhưng cậu không thể đợi thêm được nữa, lần này cậu thật sự muốn chuyển ra ngoài sống một thời gian, ở cùng với Santa sẽ chỉ khiến não cậu nóng hơn mà thôi.

Vào ban đêm, nhiệt độ cơ thể của cậu lại tăng lên, cơ thể lúc nóng lúc lạnh. Người đại diện yêu cầu cậu phải chăm sóc cơ thể thật tốt, lịch quảng bá cho bộ phim mới anhđã giúp cậu xin nghỉ, cậu sẽ nghỉ ngơi cho đến đợt sự kiện tiếp theo.

Trong lòng cậu cảm thấy rất có lỗi, nhưng cơ thể cậu thật sự không thể chịu đựng được, cậu đang nghĩ đến việc gọi bác sĩ, không nghĩđược rằng Trần Tử Minh lại mang theo một bác sĩ đến.

Bác sĩ đã tiêm thuốc hạ sốt và truyền nước cho Lưu Vũ, sau hai tiếng đồng hồ cuối cùng cậu cũng cảm thấy khá hơn.

Sau khi uống thuốc, cậu nói cảm ơn với Trần Tử Minh.

Trần Tử Minh có chút bối rối hỏi: "Đây không phải là bác sĩ mà cậu gọi sao?"

Lưu Vũ giật mình, thở dài, lấy điện thoại ra xem hàng chục tin nhắn chưa đọc và các cuộc gọi nhỡ.

Tất cả đều là Santa.

Em đưa Mocha đi? Trong tủ còn một ít quần áo, em thật sự sẽ không trở về sao?

Anh nên làm gì?

Đừng bỏ anh.

Chúng ta không ở cùng nhau cũng không sao, chúng ta có thể tiếp tục làm bạn, ít nhất đừng không để ý tới anh.

...

Sau khi đọc tin nhắn gần đây nhất, Lưu Vũ cảm thấy rất buồn bực.

—— Anh đã gọi bác sĩ cho em, dưỡng bệnh cho tốt... Anh sẽ đợi em.

Lưu Vũ nắm chặt điện thoại, trái tim như thắt lại, ngón tay vừa động, muốn trả lời gì đó, nhưng lại không biết có nên trả lời lại hay không.

Lúc này, Trần Tử Minh từ trên ban công xông vào, hét lớn: "Đến xem ... À quên mất, tốt hơn hết là không nên đến xem."

Lưu Vũ không hiểu Trần Tử Minh đang giở trò gì, bèn hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

"Santa, tao thấy hắn ở dưới nhà. Mẹ kiếp, hắn thật là rảnh rỗi."

Phản ứng đầu tiên của Lưu Vũ chính là xuống giường chạy tới xem, nhưng cuối cùng vẫn kiềm chế được mà nói: " Hắn...... Ở dưới lầu làm gì?"

Trần Tử Minh bước lại ban công, ngó cổ nói: "Ai biết, cứ đứng thế. Cũng không lên. Hắn khả năng cảm thấy đi lên mày cũng sẽ không chịu nhìn hắn."

"Ừm, không gặp."

Lưu Vũ nói xong liền đi ngủ, dùng chăn bông quấn chặt lấy mình, Trần Tử Minh lẩm bẩm thêm vài câu, nhưng cậu nghe không rõ.

Chủ nhật tuần này Lưu Vũ đã khỏe hơn, nhưng cậu từ buổi sáng tâm bắt đầu liền không yên.

Buổi biểu diễn mà Santa nói với cậu là ngày hôm nay.

Từ hoàng hôn màu hồng trên bầu trời, đến ánh trăng át bao phủ không khí. Cậu hỏi Trần Tử Minh khoảng chục lần, bây giờ là mấy giờ.

Trần Tử Minh tỏ ra khó chịu trước câu hỏi này, trong mắt hiện lên sự khinh thường, anh nói: "Cậu không thể tự mình xem à."

Lưu Vũ không nói gì.

Kim đồng hồ phút chốc trượt nhanh, trong khi Lưu Vũ còn đang rối như tơ vò ở đó thì thoáng cái đã hơn mười giờ tối.

Trần Tử Minh nhìn dáng vẻ rối bời của cậu, nhịn không được dài giọng : "Muốn đi thì liền đi... Không phải chỉ là một buổi biểu diễn thôi sao."

Lưu Vũ mím môi khẽ gật đầu.

Khi họ đến cửa buổi biểu diễn, Lưu Vũ mới nhớ rằng Trần Tử Minh không có vé.

Trần Tử Minh cũng chẳng buồn quan tâm, thờ ơ nói: "Mày là ngôi sao lớn. Đi theo mày cần gì vé, mặt mày là vé rồi còn gì."

Lưu Vũ sắc mặt cứng đờ, cậu không thích làm chuyện không đúng.

Trần Tử Minh thì lại không hề để ý đến việc đó, hắn kéo Lưu Vũ chạy vào trong, Lưu Vũ vội vàng nói: "Được, được, phục mày rồi. Kia đi cửa sau."

Khi vòng cửa sau, Lưu Vũ không ngờ lại gặp người quen, trợ lý của Santa vừa trò chuyện với những nhân viên ở cửa sau vừa hút thuốc.

Trợ lý vừa nhìn thấy Lưu Vũ liền rất vui vẻ, nói cậu muốn tới sao không nói sớm.

Lưu Vũ lúng túng cười, không ngờ đợt vuốt mặt này lại thành công.

Khi đi vào, Lưu Vũ hỏi trợ lý, "Santa đâu? Anh ấy lên sân khấu chưa?"

"Vẫn chưa, nhưng sẽ sớm thôi. Tôi sẽ đưa cậu đến phòng chuẩn bị của anh ấy."

Lưu Vũ nhanh chóng từ chối, "Không, không, đừng quấy rầy anh ấy, đợi lên sân khấu đi. Đừng nói cho anh ấy biết tôi ở đây."

Trần Tử Minh đã lâu không vào hậu trường, xung quanh mọi thứ đều mới mẻ, nên Lưu Vũ đã túm lấy hắn, không cho bạn mình chạy lung tung.

Đại nhạc hội to như thế này nên các ngôi sao thay phiên nhau xuất hiện, không chừng có thể gặp phải người quen ở đâu đó, Lưu Vũ không muốn công khai, tốt nhất là đừng ai biết cậu từng đến đó.

Hai người ngoan ngoãn ngồi trong một phòng chờ nào đó, cửa hờ khép, nhân viên đi qua cũng vội vã. Lưu Vũ nghĩ rằng sau khi Santa biểu diễn, cậu sẽ đến khu vực sân khấu để xem hắn.

Đột nhiên, giọng nói của trợ lý nhỏ vang lên từ hành lang, rất lớn, Lưu Vũ lén liếc qua khe cửa thì thấy Santa đang mặc trang phục biểu diễn, gương mặt lạnh lùng bước tới.

Cậu nhanh chóng ẩn mình đi, nhưng lại nghe thấy trợ lý nhỏ giọng nói: "Ca, anh thật sự muốn đổi bài hát sao?"

Sau đó giọng nói càng ngày càng xa, Lưu Vũ không còn nghe thấy nữa.

Nhưng cậu cảm thấy kỳ lạ, Santa vốn là một người rất nghiêm túc trong công việc, trừ phi có nguyên nhân đặc biệt, bằng không sẽ đổi bài hát.

Santa bước lên sân khấu, ánh đèn sân khấu chiếu vào khuôn mặt hắn. Ánh mắt lại dán chặt vào chiếc ghế VIP ở hàng đầu tiên mà hắn dành cho Lưu Vũ.

Ở một khu vực náo nhiệt ồn ào, vị trí kia có vẻ chói mắt. Cô đơn như một ngôi sao bị bỏ lại, nhoè đi trong bóng đêm.

Santa đã đưa mắt về vị trí đó nhiều lần kể từ khi buổi biểu diễn bắt đầu, nhưng lần nào hắn cũng thất vọng. Lưu Vũ không có xuất hiện, nội tâm hắn cũng trở nên thật trống rỗng.

Hắn chỉnh lại mic, hít thở sâu vài lần rồi cuối cùng đưa mắt nhìn về phía xa, khán giả dưới sân khấu vẫy đèn huỳnh quang hò hét hết lượt này đến lượt khác.

Dưới ánh mắt của hàng nghìn người, hắn chậm rãi nói: "Hôm nay, tôi tạm thời đổi bài hát. Cho một người đã không đến."

Tiếng la hét của khán giả dần nhỏ lại, họ thì thầm, bàn tán xem Santa đang nói về ai.

"Ngoài ra trước khi hát bài hát này, tôi cũng có vài lời muốn nói với em ấy," Santa cúi đầu, rũ mắt xuống, lại đưa mắt nhìn về phía xa xăm, giống như độc thoại đối mặt với trăng sáng, "Tôi đã từng nói như vậy. Tôi phải lựa chọn giữa em và gia đình, những năm qua tôi đã suy nghĩ, gia đình là gì? Là người hay là mối quan hệ?"

"Sáng sớm, em đánh thức anh, anh ngẫu nhiên sẽ ngủ nướng, em ngoài miệng ghét bỏ anh, nhưng lại luôn chuẩn bị bữa sáng cho anh. Từ từ, anh học nấu món ăn yêu thích của em, khẩu vị cũng theo em mà thay đổi. Em cười và nói rằng anh là một người Nhật giả, anh nói anh sẽ luyện ăn cay thật tốt, sau này nấu ăn chỉ cần một khẩu vị, đỡ rắc rối.

Chúng ta công tác đều thực bận rộn, hiếm khi có cơ hội nghỉ ngơi. Một lần tình cờ đang ở nhà, em đột nhiên nói muốn xem một bộ phim cũ, nói rằng rất cảm động nên chúng ta đã ngồi trước máy tính xem nó. Kết quả, em không khóc, anh khóc. Em lấy khăn giấy lau nước mắt cho anh. Qua tầm mắt anh bắt gặp em cười trộm. Đoán được em cố tình làm anh khóc, nhưng anh không sinh khí, ngược lại trong nháy mắt, anh đã thực sự muốn hôn em.

Em yêu thích sạch sẽ, nhưng anh không thích sạch sẽ. Em chân chính giảng cho anh tầm quan trọng của việc giữ gìn vệ sinh môi trường xung quanh. Kỳ thật anh không nhớ rõ một chữ, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào em. Về sau anh từ từ sửa lại hư tật xấu, và đến khi nhận ra, anh thấy rằng mọi thói quen anh giữ đều là vì em.

... Anh mong có một gia đình trọn vẹn. Mong muốn này vẫn không thay đổi cho đến bây giờ. Tuy nhiên, anh mới nhận ra rằng ngôi nhà mà anh mong muốn, anh vẫn luôn có ..."

Santa nghẹn ngào, thở nặng nhọc từng chữ. Khán giả im lặng đến đáng sợ, giống như khúc dạo đầu của một cơn bão, ánh đèn neon liên tục rung chuyển, một số cô gái có vết nước mắt trên mặt, phản chiếu những điểm ánh sáng yếu ớt.

"Cảm ơn các bạn đã lắng nghe tôi. Dù em ấy không đến nhưng tôi vẫn muốn ... hát bài hát này cho em ấy nghe."

Santa hắng giọng và cố nén tiếng khóc của mình. Những tia sáng chiếu xung quanh thân hắn thật giống như những hành tinh cô đơn trong vũ trụ.

"Nếu em yêu anh

Em sẽ đến tìm anh

Không khí rất mỏng

Bởi vì anh rất cô đơn

Tình yêu ngày càng lạnh lẽo

Anh không thể thở được

Anh cần em

Con người sống được nhờ dưỡng khí

Dưỡng khí chính là em"

Lưu Vũ ở trong khu vực chờ, cắn chặt môi không cho mình khóc, vai không khỏi khẽ run lên.

Cậu nói với Trần Tử Minh, "Anh ấy đang lui vào hậu trường, đi thôi."

Trần Tử Minh vẻ mặt kinh ngạc, "Không phải, không đợi hắn à?"

Lưu Vũ gật đầu, kéo Trần Tử Minh nhanh chóng rời khỏi cửa sau.

Trên đường đi Lưu Vũ đều im lặng, Trần Tử Minh cũng thức thời.

Lưu Vũ giẫm lên ánh trăng, gió thổi bay tóc, bóng lưng mỏng manh tựa trang giấy tan dần vào màn đêm.

Một lúc lâu sau, cậu thì thào tự nhủ: "Mình phải làm sao đây... mình sắp không chịu nổi rồi".

Trần Tử Minh ở phía sau trả lời cậu: "Yêu, là như thế này."

Đêm đó Lưu Vũ không ngủ, tâm trí cậu chỉ toàn những lời Santa và bài hát hắn hát.

Cậu chỉ nằm đó nhìn chằm chằm lên trần nhà.

Màn đêm loãng dần, bầu trời dần trở nên sáng, ánh nắng lọt vào, gió thổi rèm cửa bay phất phơ tạo thành những chiếc bóng mờ nhạt trên sàn.

Cũng không biết đã bao lâu, Trần Tử Minh hoảng loạn đẩy cửa, hét lớn: "Hết rồi, kết thúc rồi! Lưu Vũ! Nhìn Weibo!"

Phản ứng của Lưu Vũ có chút trì hoãn, Trần Tử Minh nhét điện thoại vào trong tay cậu, mấy cái chữ to trong tin tức giải trí lập tức đập vào mắt.

——Uno Santa thú nhận với người yêu bí ẩn của mình. Hơn một chục phụ nữ đã làm chứng, là đồng đội cũ Lưu Vũ.

Sập phòng: Uno Santa giả thẳng nam hẹn hò với hàng chục phụ nữ.

...

Tin tức này đều được gửi đi vào buổi sáng, trái tim của Lưu Vũ như tê dại khi lướt trên Weibo. Như thế nào chuyện này lại thành ra như vậy?

Khi điện thoại rung lên, Lưu Vũ lập tức cầm lên khi thấy đó là người đại diện.

"Lưu Vũ? Hiện tại cậu đang ở đâu?"

"Tôi? Tôi đang ở nhà Trần Tử Minh. Chuyện gì đang xảy ra trên Weibo vậy?"

"Chỗ của Trần Tử Minh ... cũng được. Đội PR đã xử lý xong rồi, cậu nghe tôi đi, đừng đến chỗ Santa bây giờ."

Lưu Vũ đầu óc choáng váng, tư duy mãi mới hồi phục.

Trong lòng một thanh âm vang lên nói cho cậu biết rằng cậu phải tìm Santa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro