Hạ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tiểu Vũ, năm qua em đã làm việc chăm chỉ rồi, anh đã sắp xếp để em đi dự Gala Lễ hội mùa xuân của Đài truyền hình vệ tinh Bắc Kinh." Kể từ khi hợp tác với INTO1 trong MV của họ, mức độ nổi tiếng của Lưu Vũ đã tăng lên đáng kể.

"Vẫn là với INTO1 sao?" Lưu Vũ trong vô thức thốt lên.

"Không phải." Tô Kiệt nhướng mày liếc nhìn Lưu Vũ, "Làm sao, em muốn được làm việc với họ lần nữa hả? Hay với ai trong đó?" Gần như có thể nói là Lưu Vũ đã lớn lên dưới sự chứng kiến của anh, nên nếu cậu có chút tâm tư nhỏ nào, trong nháy mắt anh có thể nhìn ra.

"Không có, em chỉ là tùy tiện hỏi vậy." Lưu Vũ có chút chột dạ cúi đầu, "Không phải lúc trước em hợp tác với họ nên đã nổi tiếng hơn một chút sao, em còn cho rằng lần này em vẫn sẽ hợp tác với họ."

Tô Kiệt nghi ngờ nhìn Lưu Vũ, làm cậu sởn cả tóc gáy.

"Em đi đọc sách." Lưu Vũ quay người bỏ chạy vì sợ Tô Kiệt nhìn ra chuyện khác.

Nhưng sợ Tô Kiệt sẽ nhìn ra chuyện gì mới được? Lưu Vũ không biết, thậm chí không biết mình làm sao lại hỏi một câu thiếu suy nghĩ như vậy. Nó thực sự là do sự kết hợp này, hay vì một ai đó trong số họ?

---

Tất cả thành viên INTO1 ở phòng chờ hậu trường đều ngẩng đầu lên khi nghe thấy tiếng gõ cửa, thấy cửa bị đẩy mở ra một kẽ hở, một cái đầu nhỏ khẽ ló ra.

"Xin chào, nghe nói hôm nay mọi người cũng ở đây nên tôi ghé qua." Lưu Vũ tươi cười chào hỏi mọi người.

"Lưu Vũ, bảo bối của tôi~" Tiểu Cửu đứng lên đầu tiên, vượt lên phía trước ôm lấy Lưu Vũ, "Chúng tôi vừa rồi cũng đang nói về chuyện liệu hôm nay có thể gặp được cậu hay không."

"Vậy cậu vẫn có thể gửi tin nhắn cho tôi mà, nếu như tôi không đến thì sao, chứng tỏ cậu không muốn gặp tôi." Lưu Vũ giả bộ tức giận bĩu môi.

Một căn phòng nhiều người, Lưu Vũ thậm chí không cần nhìn, cũng có thể cảm nhận rõ ràng rằng Santa đang nhìn mình chằm chằm. Cậu đọc mọi tin nhắn Santa gửi cho cậu, nó từng chút từng chút chạm vào trái tim cậu, nhưng cậu không dám nhắn lại, cậu không biết phải trả lời như thế nào, cậu vẫn chưa hiểu được cảm xúc kỳ lạ này là gì.

Khi nhìn thấy tên INTO1 có trong danh sách của chương trình, Lưu Vũ bắt đầu do dự, có nên đến hay không? Cậu đã chuẩn bị tâm lý cho mình rất nhiều. Cậu muốn nhìn thấy người đó, nhưng lại sợ nhìn thấy người đó, vì vậy cậu đã tự dối lòng mình, cậu chỉ muốn nhìn thấy Tiểu Cửu, gặp gỡ những người khác, nhân tiện gặp Santa. Nhưng sau khi thực sự bước vào phòng chờ này, cậu thậm chí còn không có dũng khí để nhìn người đó.

"Vậy tôi có thể đi tìm cậu." Tiểu Cửu ôm Lưu Vũ không chịu buông ra.

"Lưu Vũ, đến xem concert rã đoàn của chúng tôi nhé, tôi sẽ gửi vé mời cho cậu." Châu Kha Vũ liếc nhìn Santa, người đã im lặng từ khi Lưu Vũ bước vào cửa, luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn.

"Đúng, đúng, lúc đó tôi sẽ giữ cho cậu vị trí tốt nhất. Không, không, tôi sẽ xin thẻ công tác cho cậu, để cậu có thể tới hậu trường tìm tôi." Tiểu Cửu lắc tay Lưu Vũ, lần đầu tiên nhìn thấy Lưu Vũ, anh đã có cảm tình đặc biệt dành cho chàng trai này, ước gì cậu ấy có thể gắn bó với mình mọi lúc.

"Làm sao cậu có thể quan tâm tôi khi cậu đang bận chứ? Tốt hơn hết tôi nên trực tiếp xem ở vị trí khán giả, hiệu ứng cũng tốt hơn." Lưu Vũ cười đáp.

Nhưng Lưu Vũ vẫn không đến được concert rã đoàn của INTO1, cậu đã xem video trực tiếp sau đó. Chỉ là lần này khác với quá khứ, ánh mắt của cậu khóa chặt vào người đó.

Khi thấy mọi người được hỏi về việc sẽ thu xếp như nào sau khi tan rã, nhịp tim của Lưu Vũ đột nhiên tăng nhanh không rõ lý do, trong lòng có chút sợ hãi, dường như đang mong chờ câu trả lời của người đó.

"Nếu có cơ hội, tôi muốn ở lại Trung Quốc, bởi vì tôi thực sự rất thích nơi đây. Tuy nhiên, với sự sắp xếp hiện tại, tôi vẫn phải trở về Nhật Bản trước." Đó là những gì Santa đã trả lời vào thời điểm đó.

Lưu Vũ không biết mình đang mong đợi điều gì, hay tại sao lại thất vọng. Đúng vậy, sau tất cả, Nhật Bản là nơi anh ấy lớn lên và phát triển, việc đến Trung Quốc có thể chỉ là một tình tiết nhỏ trong cuộc đời anh ấy. Khi trở về Nhật Bản, anh ấy có thể sẽ quên hết mọi thứ, kể cả lời tỏ tình với mình, có lẽ chỉ cần hét lên trước biển một hai lần, nó sẽ hoàn toàn biến mất, trôi vào dĩ vãng.

Một tuần sau concert rã đoàn, Tiểu Cửu đưa Patrick đến chơi với Lưu Vũ. Việc đầu tiên khi gặp mặt Lưu Vũ của Tiểu Cửu chính là trách mắng cậu ấy, phàn nàn rằng Lưu Vũ đã không đến concert của họ. Lưu Vũ không ở cạnh anh, anh lập vô số hiệp ước bất bình đẳng, bị coi là dụ dỗ mọi người.

Lưu Vũ hỏi Tiểu Cửu về tin tức của các thành viên ngoại quốc thì biết Santa và Riki đã trở lại Nhật Bản ba ngày trước, Mika thì trở lại Hawaii. Tiểu Cửu và Patrick đã định quay lại Thái Lan, nhưng Patrick khác với anh ấy, sau khi về Thái Lan một thời gian, anh ấy sẽ trở lại Trung Quốc để tiếp tục phát triển, trong khi Patrick sẽ hoàn thành việc học ở Thái Lan trước tiên.

Lưu Vũ cùng hai người bọn họ vui chơi điên cuồng suốt hai tuần, Tiểu Cửu luôn cảm thấy Lưu Vũ có gì đó không ổn, nhưng có chuyện gì đã xảy ra, anh lại không nói rõ được, dường như cậu ấy luôn mất tập trung.

Vào cái đêm tiễn Tiểu Cửu và Patrick rời đi, Lưu Vũ đã có một giấc mơ dài.

Cậu mơ thấy mình không bỏ lỡ Sáng tạo doanh năm đó, cậu cùng tất cả học viên đã trải qua những tháng ngày chật vật và đấu tranh, cuối cùng đã thành công xuất đạo ở vị trí C, người đứng thứ hai và đứng bên cạnh cậu chính là Santa.

Cậu mơ thấy mình chủ động tỏ tình với Santa vào đêm thành đoàn, đúng vậy, lần này, chính cậu là người tỏ tình với Santa, sau đó hai người tự nhiên yêu nhau một cách công khai.

Cậu mơ thấy mỗi lần người đó nhìn cậu, ánh mắt đều tràn đầy yêu thương, anh ấy dùng tình yêu dành của bản thân để phá vỡ sự thận trọng và lo sợ trong cậu, anh ấy yêu cậu bằng cả trái tim của mình.

Cậu mơ thấy mình đưa Santa về nhà và gặp bố mẹ cậu, và Santa, người không thể trở lại Nhật Bản, sau đó cứ ba ngày một lần, lại kéo cậu gọi điện video với gia đình.

Tất cả những giấc mơ đó đều tan tành bởi tiếng chuông báo thức trong phút chốc. Lưu Vũ vươn tay tắt đồng hồ báo thức, chớp chớp mắt nhìn trần nhà một lúc lâu.

Cậu đột nhiên ghen tị với bản thân trong giấc mơ được Santa cưng chiều và yêu thương đến vậy.

Vậy, cậu có thích Santa không? Lưu Vũ tự hỏi bản thân, nếu như không thích, thì tại sao lại ghen tị với chính mình đang yêu đương với Santa trong giấc mơ? Nếu như là thích, liệu cậu có như chính mình trong giấc mơ, có đủ dũng khí để đối mặt với mọi chỉ trích sau khi hai người ở bên nhau không?

Lưu Vũ không có câu trả lời, chỉ biết trong lòng vẫn đang do dự, nhưng có vẻ như nó đang dần chuyển dịch một chút thiên về phía Santa.

Nhưng dù có thiên vị đến đâu thì mọi thứ dường như đã quá muộn, sau khi không nhận được hồi âm, Santa dường như đã ngừng gửi tin nhắn cho cậu, và hiện tại, anh đã quay trở lại Nhật Bản để tiếp tục sự nghiệp của mình.

"Tiểu Vũ."

Tô Kiệt gõ cửa phòng tập, anh ngạc nhiên khi thấy Lưu Vũ đang ngồi thất thần. Kể từ khi INTO1 tan rã, tần suất mất tập trung của người này đột nhiên tăng lên.

"Lưu Vũ!"

Lưu Vũ giật mình, ký ức đáng sợ khi bị bố mẹ gọi bằng tên đầy đủ lập tức quét qua cơ thể như bị điện giật. "Em không lười biếng, em đang luyện tập." Lưu Vũ cố hết sức biện minh cho bản thân, cậu thực sự không có lười biếng, chỉ là hơi mất tập trung thôi.

Dường như cậu nghe thấy một tiếng cười khúc khích? Lưu Vũ nhìn Tô Kiệt, nhìn biểu cảm trên mặt anh, tiếng cười đó không phải của anh ấy, nhưng ở đây chỉ có hai người bọn họ, chẳng lẽ cậu bị ảo giác?

Tô Kiệt hờ hững liếc nhìn Lưu Vũ, sau đó nghiêng người sang một bên nhường đường, "Giới thiệu với em...cộng sự mới."

Lưu Vũ nhìn người từ ngoài cửa bước vào, nhịp tim đột nhiên tăng vọt, cậu chưa từng nghĩ rằng mình sẽ gặp lại người này, nhất thời cậu không biết phải phản ứng như thế nào.

"Uno Santa, em đã biết rồi, việc làm quen với môi trường mới của cậu ấy giao cho em nhé." Tô Kiệt đưa tay lên nhìn thời gian, "Hôm nay anh cho phép em kết thúc buổi tập sớm hơn nửa tiếng." Nói xong, anh dừng lại nhìn Lưu Vũ, rồi tiêu sái quay lưng rời đi.

Nhìn người đang dựa vào cửa, Lưu Vũ đột nhiên không thể nói gì, đây là cảnh hội ngộ mà cậu không bao giờ ngờ tới. "Anh, anh còn chưa trở về Nhật Bản sao?" Kìm nén một hồi mới nói ra được câu, giọng nói cậu lại có chút run rẩy.

"Anh đã quay về trước để gặp gia đình, nhân tiện giải quyết công việc ở đó." Santa chậm rãi đi về phía Lưu Vũ, nhưng dừng lại ở một khoảng cách an toàn đủ để Lưu Vũ có thể chạy thoát. "Lưu Vũ, anh vẫn thích em, nhưng cũng sợ mất đi em. Nếu như anh có thể ở lại Trung Quốc ở bên cạnh em, chúng ta có thể chung sống hòa thuận, có thể xóa bỏ lo lắng của em. Vậy, em có thể cho anh một cơ hội, thử chấp nhận anh có được không?"

Trong thời gian trở về Nhật Bản, Santa đã trò chuyện rất lâu với gia đình, kể về đủ loại chuyện giữa anh và Lưu Vũ. May mắn thay, gia đình của anh đều là những người có tư tưởng tiến bộ, họ vui vẻ chấp nhận rằng Santa thích đàn ông. Santa chợt nhận ra rằng lý do khiến anh vô cùng thích Trung Quốc và muốn ở lại đây không chỉ vì văn hóa nơi đây, lịch sử nơi đây, ẩm thực nơi đây, mà còn vì có một giọng nói đang nói với anh, người mà anh muốn ở cạnh cả đời, đang ở đây.

Santa không ngừng xoa xoa chiếc quạt gấp mà anh đang cầm trên tay, nó được Lưu Vũ nhờ nhân viên đưa cho họ trước khi cậu rời đi, trên mỗi chiếc đều có những dòng chữ do Lưu Vũ viết cho người đó. "Em nói, rất vui và may mắn khi gặp được anh, vậy em có thể cũng cho anh có được may mắn này không, để anh nắm lấy vận may này, để anh ở bên cạnh em được không?"

Lưu Vũ nghiêm túc nhìn người đứng trước mặt mình, cậu đột nhiên nhớ tới giấc mơ mấy ngày trước, Santa vốn đang yêu cậu trong mơ đột nhiên trùng khớp với người trước mặt. Cậu luôn tin rằng ánh mắt của một người không thể lừa dối người khác, và người đứng trước mặt cậu bây giờ cũng đang nhìn cậu bằng ánh mắt giống như người trong mơ.

"Chờ em chút nữa, có được không? Cho em thêm chút thời gian." Lưu Vũ không dám lại nhìn Santa, cậu cúi đầu nhìn chằm chằm ngón chân của mình, như thể dán mắt xuống sàn nhà trước mặt cậu, vệt hồng trên khuôn mặt cậu lan rộng đến tận tai, "Em không biết nên nói cái gì, có lẽ, có lẽ em cũng thích anh."

"Thật sao?" Giọng điệu của Santa đột nhiên cao lên, vừa ngạc nhiên vừa phấn khích, "Không thành vấn đề, anh có thể đợi, anh đã quyết định sẽ ở lại, anh có thể ở bên cạnh Tiểu Vũ cho đến khi em sẵn sàng chấp nhận anh."

"A, chính là phải làm sao nói cho anh họ em biết, chắc anh ấy sẽ phiền não mất một thời gian." Lưu Vũ khẽ ngước mắt lên nhìn Santa, rồi thận trọng đi về phía trước.

"Anh ấy đã biết rồi." Santa nhún vai, không cho là đúng.

"Hả? Cái gì? Biết rồi?" Lời nói của Santa giống như sét đánh ngang tai, khiến Lưu Vũ đột nhiên ngẩng đầu lên, sắc mặt ửng hồng lập tức biến mất. "Không đúng, chúng ta còn chưa xác định quan hệ, anh ấy làm sao biết?"

"Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra giữa cậu và Tiểu Vũ hiện tại, với tư cách là anh họ của Tiểu Vũ, tôi có chút lo lắng về mối quan hệ giữa hai người, nhưng với tư cách là một công ty, tôi không có lý do gì để từ chối một nhà vô địch thế giới tham gia cả." Santa vẫn còn nhớ rất rõ cuộc nói chuyện giữa Tô Kiệt và anh vào ngày hôm đó, chính cuộc nói chuyện đó đã làm kiên định thêm niềm tin của anh rằng anh nhất định phải ở bên cạnh Lưu Vũ.

Không có mối quan hệ rõ ràng nào giữa anh và Lưu Vũ, nhưng vì Tô Kiệt đã nói những điều như vậy với chính mình, đó chắc hẳn là điều anh ấy nhận thấy ở Lưu Vũ. Đối với Santa, đây là một tin thật tuyệt vời, có thể Lưu Vũ có những cảm xúc khác với anh, nhưng bản thân cậu vẫn chưa phát hiện ra.

"Anh Kiệt đã nói vậy sao?" Lưu Vũ còn đang đắm chìm trong những lời Santa vừa nói, cũng không nhận ra mình đã di chuyển đến trước mặt Santa, khoảng cách giữa hai người gần đến mức gần như có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của Santa.

Nó có thực sự rõ ràng như vậy không? Ngay cả Tô Kiệt cũng có thể nhìn ra điều đó, và có thể đoán được người khiến cậu cảm thấy không ổn chính là Santa. Đây có phải là cái gọi là tình cảm của người hâm mộ không? Có lẽ cậu là người duy nhất không nhận ra rằng cậu thích Santa.

Lưu Vũ vòng tay qua eo Santa và ngả vào vòng tay anh, một vòng tay quen thuộc và ấm áp, giống như hơi ấm mà Santa đã dành cho cậu khi tỏ tình vào đêm tuyết đầu mùa ở Bắc Kinh.

Lúc này, Lưu Vũ cuối cùng cũng nhận ra rằng mình thực sự thích Santa. Không quan trọng họ biết nhau bao lâu, không liên quan đến giới tính, họ vốn là thuộc về nhau.

Santa một tay ôm eo Lưu Vũ, tay kia nhẹ nhàng nâng cái đầu nhỏ của Lưu Vũ lên, để cho hình ảnh của chính mình hiện lên trong đôi mắt ướt như nai tơ ấy, đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa lên đôi môi mềm mại ngọt ngào - nơi anh đã thèm muốn bấy lâu nay, "Có thể không?" Anh thấp giọng hỏi ý kiến của Lưu Vũ.

Lưu Vũ không trả lời, chỉ hơi kiễng chân lên và nhẹ nhàng chạm môi Santa. Santa vui mừng khôn xiết, thận trọng vươn đầu lưỡi ra, cẩn thận khắc họa đôi môi đầy đặn của Lưu Vũ và hàm răng trắng như vỏ sò.

Đây là nụ hôn đầu tiên của Lưu Vũ, cậu hoàn toàn không biết phải làm sao, chỉ có thể để cho lưỡi của Santa làm loạn trong miệng của mình, khiến miệng của cậu có vị giống như Santa.

Đây là cảm giác hôn sao? Nó không có vẻ gì là khó chịu, thậm chí còn khiến người ta cảm thấy hơi choáng váng như vừa uống rượu vậy.

Lưu Vũ không nhận ra mình đã quên phải thở, cả khuôn mặt đỏ bừng, nhưng vẫn không đẩy vòng tay ấm áp trước mặt ra.

Anh là định mệnh của em, vượt qua núi, băng qua biển người, cuối cùng em đã gặp được anh.

(Hoàn)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro