Trung

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Suy cho cùng, lần này Lưu Vũ cũng chỉ là khách mời, động tác của cậu đương nhiên không nhiều bằng các thành viên, hơn nữa phong cách vũ đạo lần này là thứ cậu giỏi nhất.

Thế nên khi các thành viên khác trong nhóm ngoại trừ Santa và Riki vẫn đang chăm chỉ thực hiện từng động tác của họ, cậu đã có thể nhảy phần của mình một cách trôi chảy, cơ bản là bỏ qua phần của những người khác một cách suôn sẻ.

Ngoài phần khởi động và tập luyện cơ bản ban đầu, Lưu Vũ gần như trở thành trợ giảng. Trong khi Santa và Riki đang giúp đồng đội điều chỉnh động tác của họ, Tiểu Cửu đã kéo Patrick đến quấn lấy Lưu Vũ.

"Tiểu Vũ, cậu thật lợi hại, tại sao cậu không tham gia Sáng tạo doanh?"

Cuối cùng cũng kết thúc tập luyện, Tiểu Cửu nằm trên mặt đất nhìn Lưu Vũ đang ngồi ở một bên, dường như không cảm thấy mệt mỏi. Sau khoảng thời gian chung sống hòa hợp này, Tiểu Cửu càng ngày càng ngưỡng mộ Lưu Vũ, người này có thực lực như vậy, sao lại có nhiều người không nhìn ra được.

"Đáng lẽ tôi đã có cơ hội." Lưu Vũ khẽ thở dài, thế nhưng cậu nhanh chóng gạt đi vẻ tiếc nuối trên mặt, "Thật ra, năm đó tôi đã vượt qua cuộc phỏng vấn, nếu không vì xảy ra tai nạn thì đáng lẽ chúng ta đã quen biết từ 2 năm trước rồi."

"Ôi ~ Sao lại như vậy chứ." Tiểu Cửu nhất thời bật dậy, trong mắt tràn đầy vẻ tiếc nuối và mất mát. "Giá như tôi biết cậu sớm hơn hai năm." Tiểu Cửu bĩu môi lẩm bẩm, thành công làm cho Lưu Vũ bật cười.

"Bây giờ không phải chúng ta đã biết nhau sao?" Lưu Vũ mỉm cười chọc vào khuôn mặt đang phồng lên của Tiểu Cửu, "Sao vậy, cậu định đợi đến khi hợp tác của chúng ta kết thúc liền trở mặt không quen biết tôi sao?"

"Làm sao có thể, tôi thích Tiểu Vũ nhất, nếu có cơ hội, tôi nhất định sẽ đến chỗ cậu chơi." Rõ ràng lớn hơn Lưu Vũ nhưng Tiểu Cửu vẫn quấn quýt lấy Lưu Vũ như một đứa trẻ. "Nhưng mà, nếu như cậu cũng tham gia, tôi có thể sẽ không được ra mắt. Nhưng không quan trọng, tôi có thể biết cậu sớm hơn hai năm..."

Hai người nói chuyện vui vẻ mà không phát hiện ra Santa đang thu dọn ở bên cạnh, có vẻ như đang ngập ngừng muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn là không nói gì.

Vì sự xuất hiện của Lưu Vũ, Santa dường như đã tìm thấy niềm vui mới, sau mỗi buổi tập, anh sẽ cố gắng hết sức lôi kéo Lưu Vũ và nhờ cậu ấy dạy múa Trung Quốc.

Lý do anh đến Trung Quốc là để hiểu hơn về văn hóa Trung Quốc, mặc dù không phải là anh không được tiếp xúc với vũ đạo Trung Quốc từ khi thành lập nhóm nhưng mỗi lần như vậy luôn khiến anh cảm thấy chưa đủ hài lòng, cho nên anh chỉ có thể tự mình tìm vài đoạn video xem, chính là lúc đó anh mới biết đến Lưu Vũ.

Có thể người này không được coi là vũ công hàng đầu trong mắt nhiều người, nhưng Santa đã xem tất cả các vũ điệu của cậu. Thân hình nhanh nhẹn, nhẹ nhàng, động tác uyển chuyển nhưng mạnh mẽ, tất cả đều để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng Santa.

Vì vậy, khi người đó xuất hiện trong phòng tập, Santa không thể rời mắt khỏi người đó một chút nào, cuối cùng anh đã có thể tận mắt nhìn thấy người này, nhảy múa trước mặt mình.

Tuy nhiên, dù sao thì Lưu Vũ cũng không phải là thành viên của INTO1, ngày quay xong MV, đồng nghĩa với việc sự hợp tác của họ sắp kết thúc.

Một ngày trước khi Lưu Vũ rời đi, mọi người đã dùng một bữa lẩu thịnh soạn trong ký túc xá, Tiểu Cửu ôm Lưu Vũ và ngồi yên rất lâu, anh không muốn để Lưu Vũ đi. Dù là năng lực trong công việc hay quá trình hợp tác, Tiểu Cửu đều rất yêu thích khoảng thời gian ở bên Lưu Vũ.

Sau bữa tối, mọi người xúm lại trong phòng khách tán gẫu rất lâu, Santa không ngừng nhìn thời gian, cuối cùng cũng có cơ hội giữ lấy Lưu Vũ ở cuối buổi liên hoan chương trình. "Lưu Vũ, cậu có thể cùng tôi quay video nhảy được không? Nếu như cậu mệt, thì thôi vậy."

"Được chứ, cũng không biết đến khi nào, tôi mới lại có cơ hội làm việc với anh." Lưu Vũ không chút do dự đáp lại. "Nhưng mà, anh định quay video gì vậy?

"Chính là điệu nhảy lần trước chúng ta đã nhảy qua, tôi muốn ghi lại." Santa hưng phấn kéo Lưu Vũ đến phòng luyện tập, trước giờ anh chỉ quan tâm học hỏi Lưu Vũ, chưa bao giờ nghĩ đến việc ghi lại video.

"Lúc nãy cậu đã nói với Tiểu Cửu, rằng cậu có cơ hội tham gia Sáng tạo doanh? Nhưng mà, cậu vẫn là không đến."

Sau khi kết thúc ghi hình và xác nhận rằng không có vấn đề gì, Santa dựa vào gương trong phòng tập và nói chuyện với Lưu Vũ, người đang mặc quần áo.

"Ừm, tôi đã vượt qua cuộc phỏng vấn, nhưng hai ngày trước khi tôi đến đảo đã xảy ra tai nạn." Lưu Vũ đã có thể bình tĩnh đối mặt với vụ tai nạn.

"Tai nạn như nào vậy?"

Santa buột miệng hỏi nhưng nhanh chóng nhận ra câu hỏi của mình hơi có phần chạm đến vết sẹo trong lòng cậu. "Tôi xin lỗi, cậu không muốn nói thì cũng không sao."

"Thực ra cũng không có chuyện gì, đã lâu như vậy rồi." Lưu Vũ cười lắc đầu.

"Hai ngày trước khi ra đảo, tôi đã mất tập trung trong lúc luyện tập, bị ngã và bong gân bàn chân trái, tay trái bị gãy xương. Khi đó, ngay cả trong cuộc sống thường ngày, tôi cũng phải cần đến sự giúp đỡ của người khác, trong tình trạng đó làm sao còn có thể tham gia Sáng tạo doanh, tôi đành phải chọn rút lui." Lưu Vũ vô thức sờ lên cánh tay của mình, mặc dù bây giờ đã bình phục nhưng nó vẫn thường xuyên đau nhức vào những ngày mưa.

"Vậy bây giờ, mọi thứ vẫn ổn chứ?"

Cũng là một vũ công, Santa đã phải chịu rất nhiều chấn thương, vì vậy anh hiểu rõ chấn thương ảnh hưởng như thế nào đối với một vũ công, nó có khả năng sẽ phá hủy con đường vũ đạo trong tương lai của một vũ công.

"Anh xem, tôi hiện tại không phải đang rất tốt sao, không tốt thì làm sao có cơ hội hợp tác với anh." Lưu Vũ hôm nay đã hoàn toàn bình phục khỏi cơn đau lúc ban đầu. "Nhưng trong thời gian đó, tôi rất suy sụp. Khi đang hồi phục sức khỏe ở nhà, tôi không thể làm gì ngoài việc đọc sách và xem TV. Tôi thậm chí còn tự hỏi rằng liệu mình còn có thể nhảy được trong tương lai nữa hay không. Tôi thường nóng nảy mất bình tĩnh không có lý do, vì chuyện này mà tôi đã bị anh họ mắng, mãi cho đến khi thành lập nhóm, tình hình mới được cải thiện một chút."

"Nhưng sau khi bỏ lỡ, cậu không cảm thấy tiếc nuối khi xem lại Sáng tạo doanh sao?" Santa có chút không hiểu, nếu là anh ấy, anh ấy có thể sẽ không chú ý đến buổi biểu diễn này chút nào nữa.

"Nghiêm túc mà nói, ngay từ lúc đầu, nhất là khi nhìn thấy những sân khấu kết hợp đó, thay vì tiếc nuối, lúc đó nhiều hơn là sự ghen tị. Tôi cũng có thể tham gia biểu diễn như vậy, nhưng bản thân tôi đã bỏ lỡ nó. Đôi khi tôi tự mắng bản thân khi xem lại, tại sao tôi lại tập động tác đó, tại sao tôi lại tự làm mình bị thương. Mãi về sau, tôi mới nhìn thấy sân khấu đầu tiên của anh và anh Riki." Lưu Vũ nói và nhìn về phía Santa với một nụ cười thoải mái trên mặt khuôn mặt của mình.

"Sân khấu đầu tiên của hai người chỉ đơn giản là phá nát áp lực trong tôi, không có sự so sánh với những người khác, vì vậy tôi luôn tự nhủ rằng mình phải trở nên tốt hơn càng sớm càng tốt, luyện tập chăm chỉ hơn và buộc bản thân phải đến gần mọi người hơn."

Lưu Vũ chưa từng nói với bất cứ ai về những điều này, kể cả anh họ Tô Kiệt của cậu ấy, nhưng không biết tại sao, cậu lại nói tất cả với Santa.

"Tôi đã bình chọn cho anh vào thời điểm đó, cũng như Tiết Bát Nhất và Ngô Hải. Họ nhảy rất đẹp, tôi thực sự muốn gặp họ, giá như tôi không bỏ lỡ."

Lưu Vũ vẫn liên tục nói không ngừng, cậu không để ý đến cách Santa nhìn cậu ở phía sau. Santa nhìn theo bóng lưng của Lưu Vũ, vừa ngưỡng mộ vừa xót xa, trong thân thể nhỏ bé này ẩn chứa một sức mạnh phi thường không thể tưởng tượng nổi, đáng lẽ cậu ấy không nên bị chôn giấu như thế này.

"Lưu Vũ, tôi..."

"A, tuyết rơi rồi."

Lưu Vũ không có nghe thấy Santa nói, đột nhiên hưng phấn chạy tới bên cửa sổ, áp mặt vào kính cửa sổ.

"Đây là trận tuyết đầu tiên trong năm nay."

Ngoài cửa sổ tuyết rơi rất nhiều, không phải loại bông tuyết lớn mà giống như đường hơn, bao bọc cả thế giới bằng một chiếc áo khoác làm từ đường. Thân ảnh đứng bên cửa sổ như một đứa trẻ, nhìn bông tuyết rơi để lại dấu vết trên lá, thật sạch sẽ, thuần khiết khiến người ta không thể kìm chế được cảm giác nhói lên tận sâu trong tim.

Santa bước nhẹ từng bước, từ từ tiến tới gần người bên cửa sổ một chút, anh vươn tay ôm lấy bờ vai có chút gầy yếu vào trong tay: "Lưu Vũ, anh thích em."

Lưu Vũ có thể cảm nhận rõ ràng hơi ấm từ phía sau truyền đến, tim đập loạn xạ vì sự ấm áp này, "Tôi cũng thích Santa." Lưu Vũ hơi nghiêng đầu, giọng điệu ấm áp và bình tĩnh, như thể những gì vừa nói, là những lời thông thường nhất.

"Không phải là bạn bè, không phải là anh em, anh thích em, là kiểu yêu thích giữa những người yêu nhau." Santa không rõ Lưu Vũ có thực sự hiểu ý của anh hay không, vẫn kiên quyết lặp lại niềm vui của mình.

"Santa, anh có biết mình đang nói gì không?"

Lưu Vũ để Santa ôm mình, không hề giãy dụa hay phản kháng quyết liệt, "Chúng ta mới quen nhau có một tháng, sao anh lại cho rằng tình cảm anh dành cho tôi là tình cảm giữa những người yêu nhau? Nếu như là một cô gái, anh cũng sẽ không dễ dàng trở thành người yêu của một người đàn ông mà anh quen chưa đầy một tháng. Sao anh lại nghĩ, hai người đàn ông lại có thể có mối quan hệ như vậy?"

Giọng nói của Lưu Vũ giống như thường lệ, bình tĩnh và ổn định, không thể đoán được cảm xúc của cậu ấy.

"Không phải là một tháng. Anh đã xem video của em từ rất lâu rồi. Lúc đó, anh luôn muốn được gặp em và nhảy cùng em." Santa cũng biết rằng việc chấp nhận tình yêu từ một người đồng giới là rất khó nhưng anh vẫn muốn cố gắng.

"Giống như Tiểu Cửu đã nói, đó chỉ là tâm lý của một người hâm mộ, cũng giống như tôi, tôi đã xem bài nhảy của anh và anh Riki, tôi cũng mong muốn một ngày nào đó được làm việc với anh, nhưng tôi không nghĩ đó là mối quan hệ giữa những người yêu nhau." Lưu Vũ khẽ di chuyển, thoát khỏi sự kiềm chế của Santa, quay lại nhìn thẳng vào mắt Santa, "Vậy thì tại sao anh lại không thể cảm nhận về tôi theo cách như thế này?".

Santa nhất thời không nói nên lời, cũng không phải bởi vì lời nói của Lưu Vũ, anh hiểu rất rõ tâm ý của mình, lần đầu tiên nhìn thấy người này, liền biết rõ ràng là anh thích người này. Sự yêu thích đó, ngay cả với mối quan hệ tốt đẹp như Riki, cũng chưa từng có. Nhưng suy cho cùng, tiếng Trung không phải là ngôn ngữ gốc của anh, anh không biết phải sắp xếp ngôn từ lúc này như thế nào để diễn đạt suy nghĩ của mình. Anh có thể cảm nhận rõ ràng suy nghĩ giống như của mình từ Lưu Vũ, nhưng tại sao, khi muốn tiến thêm một bước, mọi chuyện lại trở nên không thể kiểm soát được?

"Tôi xin lỗi, Santa, tôi nghĩ anh cũng biết câu trả lời của tôi là gì." Lưu Vũ xoay người đem áo khoác và balo để qua một bên, "Hôm nay cũng đã muộn rồi, tôi nên đi rồi." Nói xong cậu liền xoay người rời khỏi phòng luyện tập mà không hề nhìn lại.

Santa đứng bất động bên cửa sổ, nhìn theo bóng dáng mảnh mai đang chạy trốn dưới ánh sáng của đèn đường. Cậu ấy thậm chí còn quên mở ô của mình, để những bông tuyết đang lớn dần rơi trên đuôi tóc của mình.

Lưu Vũ ngồi trong taxi, thở hổn hển, cố gắng hết sức kiềm chế nhịp tim bất thường của mình. Thích? Hoang đường! Thật sự quá hoang đường! Lưu Vũ còn chưa từng nghĩ tới chuyện yêu đương, huống chi là yêu một người đàn ông?

Nắm chặt lấy bàn tay có chút run rẩy của mình, Lưu Vũ không ngừng hít thở sâu để bình tĩnh lại, cảm giác thật kỳ lạ, đã từng làm việc với nhiều người như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên có một người có thể khiến trái tim cậu mất kiểm soát như này. Lưu Phong không có, Trần Tử Minh cũng không, nhưng với Santa, người mới gặp một tháng đã khiến cậu mất bình tĩnh.

Cậu không biết nó có nghĩa là gì, chưa từng có ai dạy cậu cả. Hay là, đó thực sự là những gì Santa đã nói, thích?

Không nói lời tạm biệt với bất kỳ ai trong INTO1, sáng sớm hôm sau Lưu Vũ đã lên máy bay rời Bắc Kinh, chỉ nhờ nhân viên đến tiễn tặng những chiếc quạt mà cậu đã chuẩn bị cho các thành viên.

Kể từ sau lần tỏ tình thất bại ngày hôm đó, Santa không còn tin tức gì về Lưu Vũ nữa, tất cả những tin nhắn mà anh ấy gửi đến cậu đều như đá chìm đáy biển. Không phải là Lưu Vũ chặn anh, mọi tin nhắn anh gửi đều thành công, chỉ là Lưu Vũ chưa từng hồi âm lại cho anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro