Thượng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tiểu Vũ, album cuối cùng của INTO1 trước khi rã đoàn có một bài hát cổ phong. Muốn mời em làm khách mời, em nghĩ sao?" Tô Kiệt dựa vào tường phòng tập, lướt máy tính bảng trong tay.

"Có phải nhóm nhạc nam quốc tế INTO1 đã ra mắt ở Sáng tạo doanh không?" Lưu Vũ đã kết thúc buổi tập của mình, đang ngồi trên mặt đất làm động tác dãn cơ, nghe thấy giọng nói của Tô Kiệt, cậu mới ngẩng đầu nhìn qua.

"Đúng là họ đó, nếu em thấy phiền, anh sẽ từ chối nó giúp em." Tô Kiệt nhìn Lưu Vũ, cố gắng nhìn ra suy nghĩ thực sự của cậu qua biểu cảm khuôn mặt.

"Không thành vấn đề, anh cứ sắp xếp đi, em có thể làm được." Lưu Vũ cười lắc đầu, cậu biết anh họ đang lo lắng điều gì, nhưng có vấn đề gì sao? Bản thân cậu còn chẳng quan tâm nữa.

"Vậy thì anh sẽ thu xếp cho em, nếu không có gì thay đổi, thì chuẩn bị bay đến Bắc Kinh vào tháng sau." Tô Kiệt gật đầu, quay lại tập trung vào chiếc máy tính bảng trên tay, "Nếu tính cả tập luyện, anh nghĩ phải ở đó hơn một tháng, khi nào chắc chắn xong, anh sẽ nói với em. "

"Được, đều nghe anh sắp xếp." Lưu Vũ lại cúi đầu xuống, cả phòng tập lần nữa rơi vào yên tĩnh.

Nam đoàn quốc tế, thật tuyệt, có lẽ cậu cũng đã từng có cơ hội đứng trên bục như vậy, nhưng tiếc rằng sau cùng cậu vẫn bỏ lỡ.

Hai tuần sau, Lưu Vũ lên máy bay đến Bắc Kinh, khi xuống máy bay, còn chưa kịp bỏ hành lý xuống, cậu đã bị kéo thẳng đến phòng tập luyện của INTO1 rồi.

"Đây là Lưu Vũ. Chúng tôi đã mời cậu ấy xuất hiện với tư cách khách mời trong buổi ghi hình cho MV lần này. Quá trình tập luyện của các cậu sau này, cậu ấy cũng sẽ tham gia. Hôm nay, mọi người làm quen với nhau trước, ngày mai sẽ chính thức bắt đầu tập luyện."

Sau khi nhân viên giới thiệu Lưu Vũ với các thành viên của INTO1, họ rời khỏi phòng tập, để lại mười một thiếu niên đối mặt nhìn nhau.

"Chào mọi người, tôi là Lưu Vũ." Sau một lúc im lặng, Lưu Vũ dẫn đầu phá vỡ tình thế bế tắc, "Trước đây tôi có theo dõi mọi người, cũng coi như là fan của mọi người, cho nên tôi thực sự rất vinh dự khi có cơ hội hợp tác lần này, sau này việc tập luyện xin được chiếu cố nhiều hơn." Lưu Vũ hơi cúi đầu, lịch sự và xa cách.

Vì những sai lầm của chính mình, cậu đã luôn quan tâm đến nhóm, sau đó hơn một lần mơ tưởng rằng mình có thể có cơ hội trở thành một trong số họ. Cậu hiểu tất cả mọi người trước mặt, ai giỏi cái gì, ai thích cái gì, ai sợ cái gì, cậu đều biết hết, nhưng khi thực sự phải đối mặt với những người này, cậu vẫn không khỏi lo lắng, mất tự nhiên, thậm chí có một chút ghen tị.

"Lưu Vũ? Tôi biết tôi biết, tôi đã xem video cậu nhảy, cái đó cái đó, Đại Ngư, đúng chứ, là cậu đúng không." Tiểu Cửu vượt lên phía trước, bước tới nắm tay Lưu Vũ, cậu ấy nói tại sao người này trông rất quen thuộc." Tôi thực sự rất thích xem cậu nhảy, thực sự, nó rất đẹp."

"A, cám ơn." Lưu Vũ nhất thời bị sự nhiệt tình của Tiểu Cửu hù dọa, nhưng đây chính là dáng vẻ hoạt bát và vui vẻ của Tiểu Cửu trong tâm trí Lưu Vũ.

"Mấy ngày trước, Tiểu Cửu còn cho tôi xem video của cậu." Được Tiểu Cửu nhắc nhở một chút, Patrick cũng nhanh chóng phản ứng lại. Cậu ấy và Tiểu Cửu đã bị cuốn hút bởi văn hóa Trung Quốc trong hai năm qua kể từ khi họ đến Trung Quốc. Đương nhiên, thỉnh thoảng họ có lướt qua một số video về vũ đạo trên Internet. Đại Ngư của Lưu Vũ đã khiến hai người chú ý đến người này. Và video đó được Lâm Mặc lan truyền, hiện tại mọi người trong nhóm ít nhiều đều biết đến Lưu Vũ. Nên lý do tại sao họ lại mời anh ấy tham gia ca khúc mới này, cũng không có gì đáng ngạc nhiên.

"Santa, không phải anh luôn nói muốn 1 lần được giao lưu với Lưu Vũ sao? Cơ hội đến rồi không phải sao?" Châu Kha Vũ vỗ vai Santa và đẩy anh về phía trước.

Ngay từ khi Lưu Vũ được nhân viên đưa vào, Santa đã nhận ra người trước mặt anh, người đã xuất hiện vô số lần trong video trên điện thoại di động và máy tính của anh, đột nhiên xuất hiện ở trước mặt anh, khiến Santa cảm thấy có chút không chân thực.

"Cậu có được không?" Santa đã háo hức muốn thử từ lâu, nhưng anh vẫn hỏi ý kiến của Lưu Vũ, dù sao người này vừa xuống máy bay, hành trình vất vả, đừng làm người ta mệt mỏi. Chỉ là những lời này khi đến tai của Lưu Vũ lại có vẻ như khiêu khích. Nhưng Lưu Vũ không bận tâm quá lâu, dù sao cũng là người Nhật, không thể hiểu rõ giọng điệu của tiếng Trung, cũng có thể hiểu được.

"Lưu Vũ em có thể không? Có muốn nghỉ ngơi một chút hay làm nóng người không?" Bá Viễn mặc dù cũng đầy tò mò về người này, nhưng cũng không biểu hiện rõ ràng như Santa và Tiểu Cửu.

"Không sao, em có thể." Lưu Vũ gật đầu đồng ý, có điều người đó là Santa, mặc dù phong cách nhảy khác nhau, nhưng ai có thể từ chối lời mời của nhà vô địch thế giới. "Tôi đi thay quần áo."

Lưu Vũ nhanh chóng thay quần áo tập luyện rồi quay trở lại phòng tập, cậu cảm thấy hồi hộp và phấn khích không giải thích được. Trong hơn một năm kể từ khi INTO1 thành đoàn, người mà Lưu Vũ chú ý nhất, có lẽ là Santa.

Có ai mà không thích sự mạnh mẽ chứ? Lưu Vũ cũng không phải ngoại lệ, Santa mỗi lần lên sân khấu lại mang đến cho cậu một bất ngờ khác nhau, cũng khiến cậu nhận ra rằng, giữa mình và sân khấu này có thể vẫn có một khoảng cách nhất định. Vì vậy, cậu liên tục lục lại các video của Santa, không ngừng luyện tập chăm chỉ, chỉ để có thể ngày càng gần gũi với người đó, gần hơn một chút.

Cho nên, khi anh họ nói với cậu rằng có cơ hội hợp tác với INTO1, cậu đã đồng ý không một chút do dự, cậu đã bỏ lỡ cơ hội tốt nhất để đến gần với người đó, lần này, dù thế nào cậu cũng muốn nắm chặt lấy nó. Và người đó, lúc này thật sự đang đứng trước mặt cậu, cuối cùng, cũng có thể để bản thân đối mặt với người mà cậu đã từng ngưỡng mộ.

Không biết ai đã bật nhạc, Santa là người đầu tiên nhảy theo điệu nhạc, Lưu Vũ điều chỉnh trạng thái của mình và cũng bắt đầu nhảy theo nhạc.

Quả nhiên, vẫn không thể so sánh được. Thỉnh thoảng Lưu Vũ lại liếc mắt nhìn chằm chằm vào Santa, cách điều khiển cơ thể, kiểm soát âm nhạc của anh ấy, tất cả đều vượt qua khả năng của cậu, đó là thế mạnh tự nhiên, khiến bản thân cậu không ngừng ngưỡng mộ.

Lưu Vũ giật mình một chút, chỉ cảm thấy có thứ gì đó vướng vào tay mình, quay đầu lại, thì thấy khuôn mặt của Santa gần trong tầm tay, trong đôi mắt sâu thẳm kia, in hằn cả khuôn mặt cậu. Lưu Vũ cảm thấy tim mình đập lệch mất một nhịp, trong tiềm thức muốn hạ người xuống để tránh khỏi Santa. Nhưng cậu chưa bao giờ nghĩ rằng thay vì tách ra, người đó lại mạnh dạn tiến tới.

Lưu Vũ bị khí thế cường đại này đè xuống mặt đất, không thể tránh khỏi, cậu xấu hổ lộn nửa vòng trên mặt đất, sau đó mới có thể thoát khỏi sự giam cầm của Santa. Đầu óc trống rỗng, ngoài âm thanh của âm nhạc, dường như có tiếng la hét bên tai, Lưu Vũ nghe không rõ, chỉ có thể nhìn thấy Santa trước mặt. Tiếng nhạc đột ngột dừng lại, Lưu Vũ nhanh chóng lùi lại hai bước, kéo giãn khoảng cách giữa cậu và Santa, cảm giác mặt như sắp bốc cháy.

"Ôi mẹ ơi, Lưu Vũ, cậu lợi hại thật đấy!" Tiểu Cửu không để ý đến bầu không khí khác thường giữa hai người, hoàn toàn bị ấn tượng bởi điệu nhảy của hai người. Rõ ràng là hai phong cách hoàn toàn khác nhau, nhưng họ lại hòa hợp với nhau một cách bất ngờ.

"Không có không có, vẫn là không thể so với Santa lão sư được, tôi hiểu bản thân mình mà." Tim Lưu Vũ đập nhanh, không dám nhìn Santa, nhưng cậu vẫn có thể cảm giác được ánh mắt của Santa đang dán chặt vào mình, giống như có ngọn lửa làm bỏng người.

Tất cả mọi người đều vỗ tay khen ngợi sự kết hợp này, nhưng chỉ có Châu Kha Vũ nhìn sang Riki, đúng như dự đoán, anh ấy bắt gặp thông điệp giống mình trong mắt Riki. Ánh mắt của Santa dường như đã thay đổi một chút vì sự xuất hiện của người này.

Ngày hôm sau, khi Santa bước vào phòng tập, anh rất ngạc nhiên khi thấy Lưu Vũ đã khởi động trong phòng tập.

"Lưu Vũ? Sao cậu đến sớm như vậy?"

"Chào Santa lão sư, tôi quen dậy sớm rồi, tôi cũng không có việc gì làm nên đến đây sớm." Lưu Vũ đang làm thành một chữ mã, thân trên gần như nằm hoàn toàn ở trên mặt đất, cậu ngẩng người lên khi nghe thấy tiếng động, nhìn thấy người đang bước vào là Santa, "Santa lão sư sao lại đến một mình?"

"Tôi đi cùng xe với Riki, anh ấy đi vệ sinh." Santa đặt ba lô xuống, "Cậu thể gọi tôi là Santa, tôi không phải là lão sư."

"Santa." Lưu Vũ nhỏ giọng thì thầm, thanh âm mềm mại mê người, lông mày cong lên ý cười, khóe miệng có một đôi dấu ngoặc nhỏ, đáng yêu và thông minh. "Santa bây giờ nói tiếng Trung rất tốt nha."

"À, cái đó, đúng vậy, tôi rất chăm chỉ học tập." Santa chỉ cảm thấy tim mình như bị đập hai lần, nhất thời không nói nên lời, chỉ nhìn người đang cười trước mặt, đột nhiên anh không tìm được chủ đề để nói.

"Lưu Vũ, em đến rồi à, sớm vậy." Riki xuất hiện kịp thời và cứu Santa khỏi sự lúng túng. "Em đã khởi động rồi à?"

"Riki lão sư, em thường khởi động trước, em phải làm quen với môi trường mới trước đã." Lưu Vũ ngồi xếp bằng trên mặt đất, nhìn Santa và Riki, ai mà ngờ được rằng sẽ một ngày, cậu có thể cùng hai vị đại thần này cùng nhau làm việc.

"Hai người rất lợi hại, làm sao lại muốn tới Trung Quốc tham gia tuyển chọn vậy? Ở Trung Quốc, sẽ có rất nhiều hạn chế." Lưu Vũ luôn cảm thấy nhóm này hiện tại, đối với hai người trước mặt, chính là ít nhiều không phát huy được tài năng của họ.

"Tôi rất thích Trung Quốc, văn hóa Trung Quốc và đồ ăn Trung Quốc, vì vậy khi tôi nghe nói rằng, tôi có cơ hội ra mắt ở Trung Quốc, tôi đã kéo Riki đi cùng với tôi đến đây." Sau sự gián đoạn của Riki, Santa cảm thấy thoải mái hơn, anh trả lời câu hỏi của Lưu Vũ bằng cả cơ thể của mình.

"Vậy sau đó thì sao? Sau khi tan rã, mọi người ..."

"Chào Lưu Vũ!" Giọng nói sôi nổi của Tiểu Cửu cắt ngang lời nói của Lưu Vũ, trước khi Lưu Vũ kịp phản ứng, Tiểu Cửu đã lao tới. Kể từ khi nhìn thấy Lưu Vũ vào hôm trước, Tiểu Cửu đã có cảm tình không thể giải thích được với người này, theo cách nói của Tiểu Cửu, đó là tâm lý của người hâm mộ, dù anh đã ra mắt trong một nhóm nhạc, trở thành thần tượng của người khác, điều đó cũng vẫn cho phép anh ấy có thần tượng của riêng mình.

Các thành viên khác trong nhóm và thầy giáo cũng lần lượt đến phòng luyện tập, Lưu Vũ không thể tiếp tục đề tài trước đó.

.

Phí ảo: 50 cmt của 50 acc khác nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro