Chap 8 (Hạ)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm hôm sau, Lưu Vũ gọi cho Tô Kiệt, kể lại tất cả với anh một cách thành thật. Vừa nói xong liền nghe thấy Tô Kiệt ở đầu bên kia điện thoại nhàn nhạt thở dài, cuối cùng Tô Kiệt hỏi cậu: "Nghĩ kỹ rồi?"

Lưu Vũ im lặng một hồi, nói: "Thực xin lỗi anh, Tô Kiệt."

"Xin lỗi cái gì? Anh ủng hộ quyết định của em. Nhưng tương lai chắc chắn sẽ khó khăn. Anh có thể che đậy chuyện của em một thời gian. Nhưng nếu bị lộ ra ngoài chắc chắn sẽ tổn hại đến sự nghiệp của em. Em làm vậy đã chuẩn bị tinh thần chưa?"

Tô Kiệt nói cả một tràng dài, Lưu Vũ hiểu, cậu cũng đã nghĩ qua rồi. Nhưng vì thực sự yêu Santa nên Lưu Vũ quyết định đánh một canh bạc.

Lưu Vũ đáp: "Ca, em chuẩn bị rồi."

Tô Kiệt không nói thêm nữa, đứa em này lâu lâu mới lại cứng đầu như vậy. Anh còn có thể nói gì được nữa? Người nhà nên cũng phải ra sức hỗ trợ thôi.

Riki và mẹ của Santa, Lưu Vũ gọi bà ấy là bác Uno, hai người đến sân bay vào buổi chiều, Lưu Vũ liền đi đón bọn họ.

Mẹ Santa rất dịu dàng và thùy mị, đúng như những gì Lưu Vũ tưởng tượng. Tiếng Trung của Riki khá hơn một chút, anh cười và nói rằng tất cả đều nhờ việc học với Santa.

Sau khi đến bệnh viện, bà Uno đã không thể kìm lòng khi nhìn thấy Santa, bà gần như đã khóc. Riki cũng vậy, anh cho biết khi nhận được cuộc gọi từ Ono, anh gần như ngất đi. May mắn thay, ca phẫu thuật thành công và cuối cùng không có gì xảy ra.

Lưu Vũ đặc biệt hiểu cảm giác của họ.

Buổi chiều bốn người tụ tập trò chuyện, Santa dịch từng câu từng chữ cho Lưu Vũ. Mẹ Santa kể về thời thơ ấu của hắn, phàn nàn về việc cậu con trai mình đã bất cẩn như thế nào. Bà ấy giống như tất cả các bà mẹ trên thế giới, có chút càm ràm nhưng lại rất dễ thương.

Đến buổi tối, bà Uno nói gì đó với Santa, Lưu Vũ nhìn khuôn mặt dần dần đỏ bừng của anh người yêu cũng thấy thú vị, nhân lúc Santa không để ý mà khẽ chọc vào eo hắn. Không ngờ Santa đột nhiên hét lên "Ya", làm ai nấy đều cười như được mùa.

Giống như cả gia đình vừa cùng xem một bộ phim hài Tết.

Trước khi bà Uno rời đi, bà nói với Lưu Vũ, "息子をよろしくお願いします.(Con trai bác nhờ cả vào cháu)

Santa lập tức ghé vào tại cậu thì thầm: "Ý mẹ là, nhờ em hảo hảo quan tâm chăm sóc anh."

Lưu Vũ đứng thẳng như thể toàn thân bị nhiễm điện, giọng nói mạnh mẽ đáp: "Nhất định ạ."

Santa quay đầu che miệng cười ranh ma, hai bả vai hắn không kìm được khẽ run rẩy theo nhịp cười.

Bà Uno và Riki dự định ở lại Trung Quốc vài ngày, Lưu Vũ muốn đưa họ về khách sạn nhưng họ từ chối. Lưu Vũ bất lực, đành tiễn bọn họ ra cửa bệnh viện, ít nhất cậu cũng nên giúp họ bắt taxi.

Trong khi chờ taxi, Lưu Vũ hỏi Riki về cuộc điện thoại mà cậu nhận được trong đoàn làm phim khi đó, điều mà Riki định nói.

Riki cười "haha", xấu hổ gãi đầu. Riki nói: "Anh muốn nói với em rằng ... Santa rất yêu em, hãy cho cậu ấy một cơ hội."

Nằm một tuần nữa, Santa được xuất viện. Rất lạ là Ono không đến, Lưu Vũ giúp Santa làm thủ tục xuất viện.

"Ono xin nghỉ phép rồi." Santa nói.

Lưu Vũ ngạc nhiên đáp: "Anh ấy cũng xin nghỉ á."

Hai người bọn họ nhìn nhau, cười thành tiếng.

Lưu Vũ lái xe đưa Santa trở về nhà, Lưu Phong vẫn đang đi ghi hình nên tối nay mới về.

Căn hộ có hai phòng ngủ, ba người ở có hơi chật chội, trong lúc giúp Santa treo áo khoác vào tủ, Lưu Vũ giả bộ vô tình nhắc tới: "Buổi tối chúng ta chỉ có một phòng."

Vừa mới nói xong, Lưu Vũ đã cảm thấy trên mặt nóng bừng. Cậu nghĩ bọn họ đều đã trưởng thành rồi nhưng không hiểu sao vẫn thấy xấu hổ.

Santa từ phía sau ôm lấy Lưu Vũ, cắn vào tai cậu thì thầm: "...Tiểu Vũ."

Khi Lưu Phong quay lại, phát hiện trên hành lang có nhiều giày hơn, đang không biết là của ai, Santa đã từ trong phòng đi ra.

Lưu Phong vừa vui mừng vừa ngạc nhiên, kéo Lưu Vũ qua một bên, khẽ hỏi: "Các cậu hòa giải rồi?""

"Ừa."

Lưu Phong hài lòng nói: "Thật tốt, thật tốt."

Sau khi cả ba cùng ăn tối liền cùng nhau ngồi trên ghế sofa xem TV, Tiết Bát Nhất và những người khác đang xuất hiện trên màn hình.

Lưu Vũ gửi một tin nhắn trong nhóm chat của bọn họ: "Đã xem mọi người trên tivi rồi."

Sau đó là hàng loạt tin nhắn phàn nàn về sự mệt mỏi, sự cạn kiệt sức lực của nhóm sau tiết mục chương trình. Nói chung đều là những điều không thoải mái.

Lưu Vũ cuối cùng nhắn lại: "Santa đang ở nhà mình."

Tin nhắn bùng nổ trong nhóm, miệng lưỡi thi nhau chen vào, phía đông chèn một câu, phía tây chèn một câu. Đám bạn bè xấu xa cảm thán: Cuối cùng cũng không phải dâng nước nữa, quá mệt mỏi.

Lưu Vũ cười mắng vài câu.

Bọn họ đáp: "Chúc mừng, chúc mừng. Trăm năm hòa thuận. Sớm sinh quý tử."

Từng người từng người một ... đúng là miệng chó không thể khạc ra ngà voi mà.

Nguyên văn: 狗嘴吐不出象牙,ý nói kẻ xấu không thể nói ra những lời tử tế.

Mười một giờ tối, Lưu Vũ bắt Santa đi tắm rửa để ngủ sớm. Santa đỏ mặt, "Tiểu Vũ, anh có chút căng thẳng. Phải làm sao đây?"

Lưu Vũ cạn lời, trong đầu người này hẳn là toàn chứa xxx.

Sau khi tắm xong, Lưu Vũ thực sự trở nên căng thẳng. Cậu nằm trên giường không dám nhúc nhích, toàn thân cứng đờ. Trong phòng có thể lờ mờ nghe thấy âm thanh của Santa dưới vòi hoa sen.

Lưu Vũ đưa tay sờ điện thoại trên bàn ngủ đầu giường, tùy tiện lướt một vòng bạn bè trên mạng để phân tán chú ý.

Lại vô tình xem được ảnh của Amu.

Chỉ là một bức ảnh bình thường, chụp ở quán cà phê, bối cảnh rất đẹp, rất nghệ thuật.

Lưu Vũ cảm thấy có điều gì đó không đúng, Amu thường không chụp những bức ảnh kiểu này. Cậu phóng to bức ảnh, cuối cùng tìm thấy bóng dáng Ono ở trong một chiếc gương nhỏ.

Vãi, đứa bé này!

Santa sau khi tắm liền đi đến, hỏi Lưu Vũ đang xem gì.

Lưu Vũ đem điện thoại đặt xuống, nói: "Hỏi trợ lý của anh ấy."

Nhưng Santa lúc này không còn tâm tư quản đến trợ lý này hay trợ lý kia đã đăng cái gì. Hắn ôm người bên cạnh vào lòng. Hai người ngửi mùi sữa tắm của đối phương, cùng là một hương sữa tắm.

Lưu Vũ vươn tay mơn trớn ngực Santa ở vị trí trái tim, nói: "Đêm nay đừng nghĩ đến chuyện đó, tự mình sắp xếp một chút."

"Uhmm", Santa phản bác, "Bác sĩ nói không sao."

"Cần thời gian để hồi phục, anh vừa mới xuất viện, hiện tại không được làm."

Ánh mắt của Santa hiện rõ sự bất bình và thất vọng. Lưu Vũ bị hắn làm cho bật cười.

Cậu ngẩng đầu lên, hôn chóc vào môi Santa. Santa bị nụ hôn làm cho ý loạn tình mê đành phải nói: "Đừng quyến rũ anh."

Lưu Vũ không trêu hắn nữa, ngoan ngoãn nằm trong vòng tay hắn một hồi mới hỏi: "Anh khi nào trở về Nhật Bản?"

"Ngay tuần sau thôi." Santa siết chặt eo Lưu Vũ, "Em nhớ anh chứ?"

"Tất nhiên là không rồi."

"Đừng xạo với anh."

"Rất nhanh sẽ gặp lại thôi."

"Cũng đúng. Anh sẽ sớm quay về, bộ phim cũng sắp tuyên truyền rồi."

"Anh đừng để mệt mỏi quá độ. Đừng bỗng nhiên nhập viện khiến em sợ hãi."

"Được, anh biết rồi."

......

Hai người chốc chốc hết ôm lại hôn lấy nhau, rồi thỉnh thoảng chen nói một câu. Santa trước khi đi ngủ nói với Lưu Vũ: "Một thời gian nữa, đợi anh dọn qua, chúng ta cùng nhau một chỗ."

Môi Lưu Vũ dán sát cổ hắn, nhẹ giọng hỏi: "Thật sự có thể chuyển tới đây sao?"

Santa có chút ngứa ngáy, tay vô thức ôm chặt eo Lưu Vũ: "Ừm, anh không lừa em đâu."

Lưu Vũ lè lưỡi liếm cổ hắn.

Khắp người Santa bây giờ vừa nóng vừa ngứa, lật Lưu Vũ ở dưới mình, không nhịn được nữa.

Lưu Vũ khoác tay lên cổ hắn, cười quyến rũ: "Còn cả đời cơ mà, vội cái gì?"

"Đúng." Santa cắn vai cậu, để lại một vết răng in mờ, "Còn cả một đời."

Ánh trăng len lỏi khẽ tràn vào căn phòng, hình bóng hai người trong đêm tối tan vào nhau.

......

(Hoàn chính văn)

——————

Lời tác giả:

Cuối cùng thì chuyện cũng kết thúc. Thật cảm động. Sẽ có phiên ngoại, đương nhiên sẽ là đường rùi.

Cảm ơn tất cả những người đã để lại bình luận cho mình, mọi người đều ... thúc đẩy mình mỗi ngày. (Muốn khóc)

Bởi vì mình là loại người đặc biệt dễ từ bỏ, nếu không có ai theo dõi, mình nhất định sẽ không thể đi đến cuối cùng... Vì vậy, một lần nữa xin cảm ơn các bạn! (Cúi đầu 90 ° tiêu chuẩn)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro