Chap 8 (Thượng)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Santa hồi phục suôn sẻ sau ca phẫu thuật và được chuyển đến khoa tổng hợp. Sau đó hắn lại được chuyển đến một bệnh viện tư nhân theo yêu cầu của Ono.

Bệnh viện này chuyên tiếp nhận những doanh nhân giàu có và những người nổi tiếng. Vị trí hẻo lánh, ý thức bảo vệ quyền riêng tư rất mạnh, các phóng viên trẻ bình thường cũng không thể vào được.

Sáu giờ sáng, Santa còn đang ngủ say thì Lưu Vũ đến thăm. Cậu rón rén cắm một bó hoa hồng phấn vào trong bình, hương hoa tỏa ra nhàn nhạt không khí. Lưu Vũ nghiêng đầu, bắt gặp Santa đang nhìn cậu với đôi mắt tròn xoe.

"Hiện tại không thể nhìn thấy hoa anh đào, ngắm tạm hoa hồng đi, dù sao màu sắc cũng đều giống nhau." Lưu Vũ nói.

"Thứ gì em tặng đều tốt cả."

Cả hai không nói gì nữa.

Nét mặt của Santa vẫn tái nhợt như giấy nến, đôi môi mỏng nứt nẻ như vỏ cây.

Lưu Vũ rót cho Santa một ly nước, không nóng không lạnh. Cậu đưa nó cho Santa, lẳng lặng nhìn hắn uống hết.

Người kia vừa uống xong, Lưu Vũ liền cầm lấy cái ly đem đi rửa, sau đó bắt đầu thu dọn tủ đầu giường, xếp tất cả thuốc ngay ngắn, tựa như một tác phẩm nghệ thuật.

Santa xem cậu bận tới bận lui, không chịu được hỏi: "Tiểu Vũ, em có thể ngồi cạnh anh một lúc được không?"

Bả vai Lưu Vũ khẽ run lên, cậu do dự một giây sau liền ngoan ngoãn đẩy một cái ghế, kê ở phía trên.

Santa cử động cơ thể, vuốt phẳng các nếp nhăn trên ga trải giường: "Ngồi lên giường đi."

Lưu Vũ lắc đầu từ chối.

Santa ngâm khẽ hai tiếng thể hiện sự bất mãn, ánh mắt ủy khuất nhìn Lưu Vũ như muốn hỏi rằng.

Em rốt cuộc có yêu anh hay không?

Lưu Vũ nhìn thấy biểu cảm của hắn.

Cậu thở dài, Santa vẫn đang chờ phản hồi của cậu. Câu nói "Anh yêu em" của hắn làm Lưu Vũ bị quấy rầy đến điên rồi, cứ sáng tỉnh giấc là câu nói đó lại hiện lên trong tâm trí cậu, đến đêm ngủ cũng vùi ba chữ đó vào trong gối.

Hai mắt đối diện nhau, không khí sắp bốc cháy đến nơi rồi.

Tiếng mở cửa phòng vang lên, cánh cửa đột ngột mở ra.

"A, anh tỉnh rồi à? Lưu Vũ cũng ở đây sao?"

Bầu không khí nóng hổi ngay lập tức bị dội cho một gáo nước. Santa cay đắng liếc nhìn Ono.

"Em vừa mới đến, nhân tiện giúp cô y tá đưa chút đồ thôi.", Ono chỉ mang bữa sáng, nhưng cậu không biết Lưu Vũ cũng có mặt.

Santa miễn cưỡng đứng dậy đi tắm rửa, Lưu Vũ tranh thủ lúc này hỏi Ono: "Vụ đánh nhau giải quyết sao rồi?"

Ono đẩy kính, nét mặt trở nên nghiêm túc: "Ông ta vốn muốn làm náo chuyện lên, nhưng sau trận đánh Santa phải nhập viện vì nhồi máu cơ tim, nên chúng tôi chỉ ..."

"Tất cả là nhờ vào việc Santa tái phát bệnh, phải không?" Lưu Vũ hỏi, cậu không ngạc nhiên trước cách xử lý của Ono về việc này.

"Đúng. Lúc đó có nhiều người chụp ảnh, nhưng chúng tôi đã có danh sách khách ăn tối và nhân viên phục vụ, bộ phận quan hệ công chúng đã liên hệ. Nếu người đó còn miễn cưỡng, chúng tôi đã thu được video giám sát khách sạn, điều này chứng tỏ ông ta với cậu...", Ono ho nhẹ và tiếp tục: "Santa sẽ chỉ hành động nếu hắn ta quấy rối tình dục cậu. Tuy nhiên, chúng tôi sẽ không công khai video trừ khi phải làm như vậy. "

"Ừm," Lưu Vũ gật đầu, "Giữ gìn thanh danh quan trọng hơn, tôi không quan trọng."

"Hai người đang nói gì vậy?" Santa từ phòng tắm bước ra, chen chân vào giữa hai ba bước, ngăn cách giữa hai người như một bức tường.

Lưu Vũ nói: "Nói anh có thể bớt gây chuyện được không?"

Santa cau hàng lông mày, mặt mũi không rõ biểu cảm.

Ono sau đó tự động rời khỏi hiện trường một cách hứng thú. Khi cậu ta rời đi, Santa từ sau lưng Ono hét lên:"Onoさん、本当にありがとうございます. (Ono, cảm ơn rất nhiều)

Ono chỉ biết cười yếu ớt.

Santa ăn sáng xong, liền trở lại giường, chờ mong nháy mắt ra hiệu với Lưu Vũ. Lưu Vũ có chút buồn cười, hắn thật giống như một đứa trẻ khao khát được chơi đồ chơi vậy.

Tuy nhiên, Lưu Vũ không muốn để Santa có được nó quá nhanh.

"Ăn thêm một quả táo nữa đi." Lưu Vũ lấy một quả táo từ giỏ hoa quả, lại tìm một con dao gọt hoa quả trong ngăn kéo, cậu cẩn thận gọt sạch quả táo, để vỏ không bị đứt quãng.

Santa lặng lẽ ngắm nhìn khuôn mặt của Lưu Vũ, ngay cả lúc gọt táo cũng đẹp như vậy.

Lưu Vũ cắt quả táo thành năm miếng, nghĩ lại thì thấy nó quá to, không tiện để ăn nên chia nhỏ lại thành mười miếng. Cậu gặm phần chính giữa, dùng tăm chọc vào phần còn lại, đưa từng miếng vào miệng cho Santa.

Hạnh phúc là đây sao, Santa nghĩ.

Hắn đã chờ cảnh tượng này suốt bốn năm.

Bất giác nước mắt Santa rơi xuống.

Chỉ vì một quả táo, hắn đã khóc rồi.

Từ nghẹn ngào đến khóc không thành tiếng.

Lưu Vũ bị dọa, cậu cuống quýt lau nước mắt cho Santa. Nhưng lau mãi cũng không sạch. Cuối cùng, cậu chỉ có thể leo lên giường ôm lấy Santa, từ từ dỗ dành cậu nhóc này.

Sau một lúc, Santa cuối cùng cũng bình tĩnh lại. Lưu Vũ không có hỏi hắn tại sao đột nhiên khóc, bất quá vẫn là ôm hắn như vậy.

Cơ thể hai người dính sát vào nhau, da thịt như có dòng nước ấm chạy dọc qua.

Lưu Vũ cảm thấy thân thể giống như bị đốt cháy.

Santa vùi mặt vào ngực cậu, qua lớp áo cạ cạ mấy lần, sau đó dùng môi kề sát, lặng lẽ ăn đậu hũ mềm của Lưu Vũ.

Lưu Vũ bị nhột, duỗi tay nhéo tai Santa, "Đừng nháo, ngứa."

Ánh mặt trời chiếu rọi xuống tấm ga trải giường, giống như một tấm lá vàng lớn. Hai người bọn họ ôm ấp nhau dưới tán lá vàng, ấm áp, êm ả và đẹp đẽ.

Lưu Vũ đã ở cùng Santa suốt một ngày. Điều này càng khiến Santa càng muốn dọn vào sống luôn bệnh viện. Những cuộc kiểm tra định kỳ phiền phức mà Santa ghét cay ghét đắng đều có Lưu Vũ đồng hành xoa dịu hắn.

Cuộc sống ngọt ngào đến nỗi Santa không muốn Lưu Vũ rời đi, hắn sợ cậu sẽ không đến thăm hắn vào ngày hôm sau.

Buổi tối, Santa cầm tay Lưu Vũ, lắc qua lắc lại mấy lần, sau đó cẩn thận đan hai bàn tay vào nhau.

Lưu Vũ lần này không từ chối.

Santa như nhận được sự khích lệ to lớn, nhẹ nhàng nói: "Ngày mai cũng đến nhé."

Đợi Lưu Vũ gật đầu đồng ý, hắn mới hào hứng nói: "Ngày mai Riki cũng sẽ đến, cả mẹ anh nữa. や っ た! (Yatta!)"

Sau đó, Lưu Vũ mới nhận ra rằng tên tiểu tử này đang lừa mình. Riki thì thôi đi, mẹ của Santa... Chúa ơi, mình nên dùng thân phận gì để chào bác ấy đây?

Bạn bè? Đồng nghiệp? Hay là...

Lưu Vũ cắn môi, cậu bắt đầu căng thẳng rồi. Trong một giây ngắn ngủi, cậu thậm chí còn nghĩ liệu mình có nên bỏ cuộc hay không, quay về trốn một ngày nghe có vẻ tốt.

Dáng vẻ lo lắng của Lưu Vũ đáng yêu đến nỗi, Santa nhìn cậu như vừa khai quật được di sản văn hóa quý hiếm, vừa ngạc nhiên, vừa trân trọng.

Santa kéo ngón tay của Lưu Vũ đặt lên môi mình rồi đặt lên đó một hôn nhẹ nhàng. Bằng một giọng điệu vô cùng nghiêm túc, hắn hỏi Lưu Vũ: "Em có thể cho anh thêm một cơ hội nữa không?"

Tiếng tích tắc của kim đồng hồ bỗng nghe thật rõ ràng.

Trải nghiệm từ khi đặt chân đến đảo Hải Hoa bốn năm trước cho đến hiện tại cứ quẩn quanh trong tâm trí Lưu Vũ như một chiếc đèn kéo quân.

Những cảnh tượng đau đớn, buồn bã, ghen tuông, cũng như thanh xuân, ngọt ngào và hạnh phúc hiện ra trước mắt cậu. Đoạn kết của mỗi hồi ức đều giống như một cái cây, đâm rễ chôn sâu vào lòng cậu.

Yêu là thật, hận cũng là thật.

Lưu Vũ chợt nhớ ra một câu nói, hình như là của Hans Canossa.

" Hai người yêu nhau, luôn làm đối phương thống khổ.", cậu nói.

Santa chằm chằm nhìn cậu.

"Có nghĩa là càng yêu nhau sâu nặng, thì lại càng giày vò nhau."

Lưu Vũ không phải là một vị thần, cậu sẽ không bao giờ có thể biết được lựa chọn tốt nhất cho mối quan hệ này là gì. Cuộc sống là một trò chơi không có kịch bản. Quá nhiều lựa chọn, không có chiến lược, không thể nhìn thấu, chỉ cần một người không cẩn thận, chính là Bad Ending.

Vì vậy, đời người có tiếc nuối và nhớ nhung.

Nhưng nếu có cơ hội, Lưu Vũ muốn có quyền được chọn lựa.

Cậu muốn bản thân có thể lựa chọn thức dậy vào sáng sớm của một ngày nào đó, hay vào một buổi chiều mùa hè. Lưu Vũ sẽ uể oải thức dậy trên giường, trong phòng có hai chú cún nghịch ngợm đang chơi đùa với nhau, cậu lật người lại làm ánh nắng chiếu vào mặt cậu qua tấm rèm vải tuyn mảnh và trong suốt như pha lê.

Gối bên cạnh có một bóng người, hắn tựa đầu lên, dịu dàng nhìn cậu: "Tỉnh rồi?"

Là khuôn mặt của Santa.

... Liệu rằng bản thân cậu có thể có được một ngày như thế không?

Đêm đó Lưu Vũ ôm chặt Santa, ôm chặt mối tình đầu của cậu.

Lưu Vũ thì thầm vào tai Santa: "Đây là lần cuối cùng."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro