Chap 21 (18+)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong lòng Tán Đa đang suy nghĩ điều gì Lưu Vũ đương nhiên biết rất rõ. Cậu ngả người về phía tường đá, Tán Đa thuận thế vươn tay đỡ lấy, thân hình cao to của hắn chắn hết sạch ánh sáng phía sau.

Lưu Vũ hoàn toàn chìm vào trong bóng tối như thể trên thế giới tăm tối này chỉ còn lại một mình Tán Đa là vầng sáng duy nhất. Hơi thở quen thuộc ập vào trước mặt, hơi nước mờ mịt ấm nóng bốc lên nghi nghút như sương mù, chỉ cần chạm vào da thịt đối phương cũng đã đủ khiến cả cơ thể Lưu Vũ run rẩy.

Ngẩng đầu lên liền bắt gặp ánh mắt quá mức nóng bỏng của Tán Đa, nóng đến nỗi Lưu Vũ không dám nhìn đáp lại. Cúi đầu xuống là cơ ngực săn chắc của đối phương khiến ai ai nhìn vào cũng phải đỏ mặt.

Lưu Vũ bị ép cho không còn đường lui. Hơi thở nam tính quen thuộc không chút che giấu bản tính xâm lược vốn có, cơ thể còn chưa dán lại với nhau đã tự động phát ra tín hiệu khát cầu.

Lưu Vũ đỡ tay lên vách tường chống ở sau lưng để tránh cho Tán Đa phát hiện ra rằng chân cậu đang mềm nhũn không thể đứng thẳng. Tán Đa thấy lão bà nhà mình chậm chạp không chịu ngẩng đầu, tưởng rằng cậu vẫn còn đang giận dỗi liền theo bản năng giúp Lưu Vũ vén lọn tóc rối sang hai bên.

Hai tai Lưu Vũ bị hun đến đỏ rực, vô thức dùng đầu nhỏ dụi dụi vào ngực Tán Đa, bĩu môi hừ hừ: "Ngươi bỏ ta một mình trong phòng lâu như vậy, sao giờ còn dám không biết xấu hổ đến đòi ăn?"

"Đòi ăn?" Vốn từ của Tán Đa có hạn, hoang mang hỏi lại: "Đòi ăn gì cơ? Không phải chúng ta vừa mới ăn xong sao?"

Lời này lập tức chọc cười Lưu Vũ, cũng hoàn toàn đem bầu không khí ái muội vừa rồi đánh vỡ. Đầu nhỏ tiếp tục dụi dụi lên ngực Tán Đa nhưng không cho hắn lại gần, tránh việc hắn không cẩn thận đụng trúng bụng cậu.

Tán Đa bị Lưu Vũ dùng đầu đẩy lui về phía sau lại không dám động thủ, chỉ có thể bất đắc dĩ mặc cậu làm loạn. Lưu Vũ nháo đủ rồi cũng tự nhiên hết giận, liền vươn tay ôm lấy Tán Đa ngồi xuống suối nước nóng nghỉ ngơi.

Tán Đa cực kỳ thích ôm Lưu Vũ vào trong lòng âu yếm như một chú mèo nhỏ. Xinh xắn lanh lợi, tuy mang thai nhưng vẫn rất nhẹ.

Tán Đa tinh tế giúp Lưu Vũ chải đầu, tóc đen dài ẩm ướt giống hệt rong biển dính sát trên tấm lưng trắng như tuyết. Vuốt dọc theo sống lưng, bàn tay hắn nhẹ nhàng véo nhẹ cái bụng tròn trịa đáng yêu trước mắt. Lưu Vũ hất tay Tán Đa ra, bĩu môi nói: "Chê ta béo sao?"

"Không béo, không hề béo, rất đáng yêu mà." Tán Đa cười vui vẻ, tay vuốt ve bùng tròn, đầu cọ cọ hõm cổ Lưu Vũ nói: "Trước kia em gầy quá, hiện tại có chút da thịt ngược lại rất tốt."

"Hừ, vậy là đang nói ta béo lên rồi..."

"A? Tiểu Vũ..."

Tán Đa biết Lưu Vũ đang cố ý làm nũng với hắn, khẽ meo meo sờ ngực mềm, tiến đến bên tai cậu sắc khí nói: "Chỗ này mới béo này..."

Bầu ngực trước kia chỉ to bằng cái bánh bao nhỏ hiện giờ đã đầy đặn lên không ít, có thể so được với những cô nương mười sáu mười bảy tuổi. Niết lên đó vừa mềm mại vừa trơn mịn như đang nặn một cục bột, xúc cảm vô cùng tốt.

"Đau..." Một tia đau đớn từ ngực phải truyền đến, Lưu Vũ giận dữ nói: "Làm gì có ai dùng lực như ngươi chứ! Vốn dĩ đã trướng đến khó chịu, ngươi còn niết!"

Tán Đa đâu chịu dễ dàng bỏ cuộc, còn trơ mặt giả vờ không nghe thấy gì. Hơn nữa tay còn lại cũng mân mê mò đến, phủ kín hai luồng thịt mềm mà tiếp tục xoa bóp chơi đùa. Hắn cắn cắn vành tai cậu, nhẹ giọng nói: "Tôi nhẹ nhàng một chút...Có thích không?"

Bầu ngực mẫn cảm trong tay hắn bị xoa thành đủ loại hình dạng. Bàn tay to dài vuốt ve như đang làm phép, vừa chạm đến đâu là khiến Lưu Vũ rùng mình đến đó, liên tục trêu chọc dây thần kinh yếu ớt của cậu.

Núm vú đỏ hồng đáng thương bị ngón tay cố ý vân vê lôi kéo, cứng ngắc lại như hai hạt anh đào. Cảm giác ngứa ngáy tê dại cùng với đau đớn như bị sét đánh theo dây thần kinh lan ra khắp toàn thân.

Đối với một Tán Đa quá mức thuần thục quá mức điêu luyện trong việc giường chiếu thì Lưu Vũ vẫn giống mọi khi, hoàn toàn không có sức phản kháng. Cậu ngửa đầu ra sau, cong người về phía trước như tự dâng hiến chính mình, lộ ra cần cổ thiên nga mĩ miều đẹp đến nỗi Tán Đa hoa hết cả mắt.

Hắn nhắm ngay phần cổ non mịn của Lưu Vũ hung hăng cắn xuống.

Lưu Vũ nức nở kêu lên, Tán Đa liếm liếm vết răng hắn vừa để lại rồi không nhịn được cắn thêm cái nữa. Đôi tay phía dưới tăng thêm lực đạo xoa bóp, ngón tay tùy ý đùa bỡn hai núm vú đã sung huyết đỏ tím

Dương vật cương cứng nóng bỏng mơ hồ ma sát qua lại với hạ thân của Lưu Vũ. Cậu làm sao có thể chịu đựng nổi loại đùa bỡn như vậy, chỉ cần ngồi trên đùi Tán Đa cũng đã đủ khiến cậu không thể kiềm chế.

Bị hắn xoa bóp ngực nhũ lại thêm cọ xát giữa hai đùi khiến nơi riêng tư của Lưu Vũ sớm đã tình triều sóng động. Nam căn từ từ ngẩng đầu, hoa huyệt mấp máy tràn ra dâm dịch.

Vì đang ngâm mình trong suối nước nóng nên cả hai căn bản đều không mặc quần áo trên người. Tán Đa biết bảo bối trong lòng đã động tình liền nhanh chóng đem chân cậu mở rộng sang hai bên. Nước suối ấm nóng thuận theo động tác của hắn mà chảy ngược vào trong cơ thể Lưu Vũ.

Ngón tay Tán Đa dễ dàng men theo dòng nước chui vào miệng huyệt mềm mại. Hắn một bên xoa bóp hai môi hoa đầy đặn phấn nộn, một bên đùa bỡn khảy khảy núm vú cứng như đá.

Đầu lưỡi vươn ra liếm cắn vành tai mẫn cảm một hồi, hắn cố ý đè thấp giọng, tỏa ra nhiệt khí hỏi: "Có thích như vậy không..."

Hai môi hoa cùng hột le phía trong vốn chính là điểm mẫn cảm nhất trên cơ thể Lưu Vũ, Tán Đa biết rõ cậu thích nhất bị thao lộng như vậy cho nên hắn thường xuyên dùng miệng dùng tay chậm rãi trêu chọc cậu.

Lưu Vũ theo bản năng muốn kẹp chặt hai đùi lại nhưng hiện tại cậu căn bản không còn đủ sức lực, ngược lại còn bị Tán Đa banh ra rộng hơn.

"A...Tán Đa đừng niết mà..." Lưu Vũ ngửa đầu khóc nức nở xin tha nhưng hoa huyệt thành thật lại đói khát ra sức phun nuốt ngón tay đang nằm bên trong nó.

Khi ngón tay Tán Đa mở rộng đã đủ, hắn mon men kẹp lấy hột le bóp một cái, dùng kỹ xảo tự mình tích lũy được chăm sóc cho nó hết mức. Một tay khác thì ra sức xoa nắn bầu vú, Lưu Vũ rốt cuộc kìm nén không nổi mà hét lên chói tai.

"A ưm...Đừng mà...A" Hoa huyệt gắt gao thít chặt lại, nuốt ngón tay vào càng sâu không chịu buông.

Lưu Vũ ngồi trong lòng Tán Đa cả người run rẩy, một cỗ dịch nóng ẩm phun ra dính hết lên tay Tán Đa rồi hòa cùng làn nước suối ấm áp. Toàn thân Lưu Vũ mềm nhũn, cố gắng bám lấy người kia để không bị trượt xuống.

Cậu đột nhiên cảm thấy ngực mình có chút không đúng, cúi đầu nhìn liền thấy một mảng chất lỏng trăng trắng chảy trên đầu vú, chảy ra cả tay Tán Đa. Lưu Vũ lập tức nhận thức được thứ chất lỏng đó là gì, cậu ngơ ngác nhìn Tán Đa nâng ngón tay lên liếm một cái, ánh mắt tràn ngập xấu hổ không nói nên lời.

"Ngon lắm...Muốn thử không?" Tán Đa giơ tay lên trước miệng Lưu Vũ, dụ dỗ nói: "Nếm thử..."

Lưu Vũ làm sao dám nếm thử sữa non của chính mình, cậu thẹn thùng mà đẩy Tán Đa ra, mặt đỏ ửng như muốn xuất huyết. Lưu Vũ tự ấn mình vào dòng nước ấm, đem nước suối cùng sữa non hòa vào nhau để người kia không nhận ra được.

"A? Không còn rồi!" Tán Đa không kịp ngăn lại, khổ sở kêu lên: "Mọi thứ của em tôi đều muốn!"

"Đừng nói nữa!" Lưu Vũ che lỗ tai lại, vừa xấu hổ vừa tức giận mà muốn từ trong lòng Tán Đa đứng dậy lại bị hắn một phen kéo lại, thuận nước đem cậu ôm chặt lấy.

Tướng công giảo hoạt nhà cậu nắm rõ từng điểm mẫn cảm trên cơ thể cậu trong lòng bàn tay. Hắn chỉ cần ấn vào vài điểm đã làm cho chân Lưu Vũ bủn rủn không đứng dậy nổi.

Lưu Vũ mới ra một lần nên còn rất mệt, làm sao có thể phản kháng lại cơ thể cường tráng gấp hai lần cậu của người kia. Tán Đa đè Lưu Vũ lên vách tường ven bờ, từ phía sau chầm chậm tiến vào.

Hậu huyệt thường ngày khô ráo, chặt khít nhờ có tác động của nước ấm mà hiện tại càng dễ tiến vào hơn. Bụng tròn được Tán Đa bảo vệ thật cẩn thận, tránh động tác kịch liệt mà bị đụng vào thành bờ.

Bọt nước theo từng cú thúc bắn văng tung tóe, dính cả lên mặt Lưu Vũ. Gương mặt nhỏ nhắn tinh xảo ướt dầm dề, nước mắt sinh lý do động tình chảy ra hòa với bọt nước khiến người nhìn không phân biệt nổi đâu là nước mắt đâu là nước suối.

Dương vật thô dài ở trong cơ thể cậu nhanh chóng đâm rút, mỗi một lần đều chuẩn xác không chút sai sót mà đâm thật mạnh vào điểm mẫn cảm ở sau bên trong. Khoái cảm trực tiếp đánh thẳng lên đại não, hắn không ngừng thúc thật sâu khiến thắt lưng của Lưu Vũ dần bủn rủn vô lực. Nếu không phải Tán Đa đang cẩn thận đỡ lấy eo cậu thì e là Lưu Vũ đã trực tiếp ngã khuỵu xuống.

Lưu Vũ dần trầm mê với khoái cảm mà cơ thể mang lại, đem mọi xấu hổ thẹn thùng vứt sang một bên mà rên rỉ, vừa cổ vũ vừa dụ dỗ Tán Đa.

"Kêu lớn một chút. Dù sao thì nơi này cũng không có ai..." Tán Đa một bên ra sức thúc eo, một bên vuốt ve tiểu côn thịt đã cương lên của Lưu Vũ, hắn cắn nhẹ đầu vai cậu nói: "Tôi thích nghe em gọi...Gọi ca ca có được không?"

"Không muốn..." Lưu Vũ liều mạng lắc đầu, vô tình cọ cọ lên cằm Tán Đa khiến lòng hắn càng thêm ngứa ngáy.

"Tôi muốn nghe..." Tán Đa xoay đầu cậu sang, nhẹ nhàng hôn lên môi châu căng mọng, ở bên tai cậu thở dốc thúc giục: "Gọi một tiếng thôi..." Nói xong còn cố ý hung hăng đỉnh một cái, ngón tay nhanh chóng bịt lại mã mắt đang muốn xuất tinh.

"Aaaa...." Lưu Vũ sướng đến mức mắt trợn trắng, lắc lắc mông khát cầu Tán Đa cho cậu nhiều hơn. Đối phương thế mà lại cố tình bất động, đúng là chuyện giường chiếu Lưu đại thiếu gia chưa bao giờ thắng nổi tướng công nhà mình.

Lưu Vũ ngượng ngùng cắn chặt môi dưới, cậu ghé sát lại bên tai Tán Đa, vươn đầu lưỡi liếm vành tai hắn rồi ôn như gọi một tiêng: "Ca ca...Tán Đa ca ca..."

Vừa dứt lời, dương vật chôn sâu trong cơ thể Lưu Vũ liền lớn hơn một vòng, hậu huyệt của cậu cơ hồ muốn nứt toạc ra. Lưu Vũ không lường trước được việc này, muốn ngăn lại thì đã không kịp.

Tán Đa đột nhiên rút dương vật ra, lật người Lưu Vũ đối mặt với mình. Hắn nâng người cậu lên để hai chân cậu câu chặt lấy eo mình rồi đâm vào từ chính diện.

"Đệ đệ ngoan, ca ca sẽ phục vụ em thật tốt..."

"Ai là đệ đệ của ngươi cơ? Aaaaa..." Lưu Vũ vừa mở miệng phản bác lại câu nói của Tán Đa thì liền bị hắn mãnh liệt đâm rút, cảm giác như chỉ thiếu chút nữa là đã bị thọc xuyên.

Tiếp sau đó Lưu Vũ chỉ có thể phát ra những tiếng kêu rên vô nghĩa, cùng với âm thanh trong trẻo của suối nước nóng như tạo thành một bản nhạc vang khắp sơn trang trên núi giữa đêm khuya tĩnh lặng.

Tán Đa nhấc Lưu Vũ lên, khoác cho cậu một tấm áo choàng rồi giữa nguyên tư thế giao hợp trở về phòng. Lưu Vũ nhắm tịt mắt gắt gao ôm chặt Tán Đa, dương vật vẫn chôn bên trong cậu theo từng bước chân mà thâm nhập càng sâu thêm.

Xúc cảm căng thẳng trong lòng gia tăng, khoái cảm mãnh liệt liên tiếp truyền đến đại não, đến khi trở lại căn phòng ấm áp, Lưu Vũ liền xuất ra sạch sẽ ở trên giường. Lúc này cậu mới chầm chậm mở mắt ra, không biết phải làm sao nhìn về phía Tán đa.

Ánh mắt long lanh chứa đầy dục vọng, khóe mắt ửng hồng hơi rũ xuống như một cánh hoa đào. Thật quá mê người!

Nhìn chằm chằm gương mặt thanh thuần mỗi ngày đều ra dáng một thiếu gia cao lãnh sơn băng, không nghĩ tới ở trên giường lại biến thành tiểu tao lãng nóng bỏng cực kỳ biết cách quyến rũ hắn. Đây mới là hình tượng Lưu Vũ trong mắt Tán Đa.

Tán Đa vừa nghĩ vừa dụ dỗ Lưu Vũ ngồi khóa trên người hắn, bắt cậu tự mình đỡ lấy vật cương cứng kia nuốt vào hậu huyệt mềm mại vừa trải qua một đợt bị thao lộng.

Dương vật tiến quân thần tốc đỉnh đến chỗ sâu nhất, mẫn cảm nhất bên trong. Cả hai người cùng đồng thời phát ra tiếng rên rỉ thỏa mãn.

"Tiểu Vũ, tự mình động đi." Lưu Vũ nghe theo, chậm rãi luận động lên xuống.

Lưu Vũ rốt cuộc đã trải qua hai lần cao trào hơn nữa thể lực cũng không quá tốt, tuy cậu rất có tâm nhưng lực lại không đủ mạnh, mỗi lần tự cậu vận động đều không làm Tán Đa tận hứng. Duy nhất có một điểm khiến Tán Đa vô cùng hài lòng, đó là từ góc độ này có thể hoàn toàn thưởng thức từ biểu cảm đến thân thể đầy vết dâu nhỏ đong đưa qua lại như rắn nước.

Sau một hồi nhẫn nhịn, Tán Đa đỡ eo Lưu Vũ đỉnh lộng mấy chục cái rồi để cậu nằm xuống giường tiếp tục thúc eo. Hắn từ trên cao nhìn xuống, tầm mắt đặt trên đầu vú đong đưa liền cúi đầu cắn lấy.

Lưu Vũ bị kích thích hét lên, âm thanh dâm đãng như một chú mèo động dục. Vừa đau vừa sướng, hai bầu ngực đã trướng đến khó chịu, cậu tự dùng tay xoa bóp muốn đem sữa ở trong tiết ra hết.

Tán Đa như một đứa trẻ được cho uống sữa liền dùng sức liếm mút. Đầu lưỡi thô ráp chăm sóc cho núm vú phấn nộn yếu ớt, hắn ngậm trong miệng rồi lại dùng lưỡi đảo qua đảo lại, coi nó như một món ăn trân quý mà nhấm nháp. Đầu vú mẫn cảm bị trêu đùa, khoái cảm liền khuếch tán ra toàn thân.

Lưu Vũ ôm chặt đầu Tán Đa muốn hắn ngậm vào càng nhiều, lối vào hậu huyệt gấp không đợi được mà co rút lại cắn đến Tán Đa tê hết cả da đầu. Nội huyệt đột nhiên trào ra một cỗ tràng dịch, bôi trơn vách thịt càng dễ ra vào.

Tán Đa càng vỗ về chơi đùa đầu vú thì hậu huyệt Lưu Vũ lại cắn càng chặt, nuốt càng sâu, cơ hồ muốn đem cả hai viên tinh hoàn nặng trịch đều nuốt vào.

Lưu Vũ hơi nhổm người nhìn cái bụng tròn dính đầy tinh dịch sau vài lần giao hoan của cả hai, dương vật đen tím ở hậu huyệt phía sau hung hăng ra vào. Cảnh tượng quá mức dâm mĩ khiến tiểu côn thịt lại một lần nữa ngẩng đầu đứng dậy. Hai mắt Lưu Vũ thất thần, để mặc nam nhân cường tráng tùy ý xỏ xuyên cơ thể mình.

"Aaaa..." Âm thanh ngọt mị như tiếng mèo kêu, cậu tự mình bóp chặt hai bầu ngực trắng nõn, ép cho vài giọt sữa tươi lần nữa chảy ra dính đầy lên tay.

Ánh mắt Tán Đa tối sầm, hắn gạt tay Lưu Vũ ra rồi tiến đến liếm mút. Cũng lại lần nữa đem sữa non đến bên miệng Lưu Vũ, quệt lên môi châu đỏ hồng mê người.

Lưu Vũ quay đầu đi, mặt đỏ bừng bừng không dám hé răng.

Tán Đa thấy thế tâm liền động, hắn nâng cằm cậu lên rồi tiến đến hôn xuống, đem sữa non truyền hết vào miệng Lưu Vũ.

Lưu Vũ liều mạng lắc đầu, Tán Đa buông cậu ra chỉ thấy mắt cậu bỗng hoe hoe đỏ.

Tán Đa hoảng sợ, ôm lấy Lưu Vũ ôn như hỏi: "Làm sao vậy?"

"Làm gì...Làm gì có ai làm như vậy chứ..." Lưu Vũ gạt tay hắn ra, ôm kín mặt, nước mắt lã chã rơi xuống.

"Ta đã nói không muốn rồi, ngươi còn...Ngươi còn cố tình ép ta..."

Thì ra là Tiểu Vũ nhà hắn đang thẹn thùng. Tán Đa vừa ngộ ra liền tự trách mà lên tiếng: "Không ép nữa, không ép em nữa..."

Tán Đa bế Lưu Vũ lên, mặc cậu cắn mình mấy cái cho hả giận, dù sao thì người da dày thịt chắc như hắn cắn vài cái cũng không dáng ngại.

Lưu Vũ hung hăng cắn Tán Đa một cái nhưng vừa nghe hắn suýt xoa hít một ngụm khí lạnh thì lại không nỡ hạ thủ tiếp. Cậu dựa đầu lên ngực hắn, yên lặng lau đi nước mắt.

Cơ thể kỳ diệu của Lưu Vũ cứ như một liều xuân dược, vừa quyến rũ vừa dâm đãng. Tán Đa cúi xuống hôn lên cái bụng căng tròn của cậu, nơi này đang có một sinh mệnh mới sắp ra đời, là con của hắn và Lưu Vũ.

Đại thiếu gia của hắn không lâu nữa sẽ hạ sinh đứa nhỏ này. Trước đây Tán Đa có nằm mơ cũng không dám nghĩ tới, hiện giờ điều này lại sắp trở thành hiện thực.

Tán Đa nhìn kiệt tác của chính mình sau một đêm xuân, toàn thân Lưu Vũ toàn là dấu hôn xanh tím. Trong lòng tự mắng chửi bản thân cầm thú, ra tay không biết nặng nhẹ gì hết.

Nhưng mà Tiểu Vũ...không phải rất thích hắn làm vậy sao? Lưu đại công tử nhu mị phóng đãng mà sau bao lần ân ái vẫn chưa hết ngại ngùng, thật là thú vị. Tán Đa vuốt vuốt sống mũi Lưu Vũ hai cái dỗ cậu vui vẻ. Trong lòng thầm nghĩ, em không ăn vậy thì tôi tự mình ăn là được rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro