16.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Lưu Vũ, đêm nay cùng anh đi ngắm trăng nhé!"

___________________

Santa đưa Lưu Vũ lên tầng năm của tòa nhà. Tầng này phải nói là tách biệt hoàn toàn so với các khu bên dưới, hơn nữa còn là tầng trống và không dùng để làm gì. Để đến được đây hai người đã phải leo thang bộ đến mệt đứt cả hơi. Santa sức bền tốt hơn Lưu Vũ, bởi thế mà khi leo đến tầng bốn anh đã cõng cậu để đi đến hết phần còn lại.

Tầng năm này không hề bật đèn và nó hoàn toàn trống hoác thậm chí là có hơi bám bụi. Santa đặt Lưu Vũ xuống khi hai người vừa đến nơi. Một lẽ dĩ nhiên, Lưu Vũ đã rất trầm trồ và bất ngờ với đôi mắt mở to dành cho nơi này. Cậu bước lên trên Santa mấy bước để ngắm nhìn một lượt qua căn tầng.

Rất rộng.

Đó là những gì mà Lưu Vũ nhận xét.

Ở những tầng bên dưới dù đã được phân khu, chia phòng và chật kín đồ đạc mà cậu vẫn còn thấy rộng, có mấy khi là cảm thấy bất tiện vì đường đến các khu khác nhau đều quá xa, chứ nói chi đến tầng năm này với cùng diện tích và trống hoác đến như vậy. Xung quanh căn tầng được bọc bởi cửa kính cường lực cũng giống như cấu trúc của các tầng bên dưới. Đây là kính một chiều và chỉ có thể được nhìn thấy từ bên trong ra. Một lẽ dĩ nhiên, qua những lớp kính có phần dày cộm ấy họ dễ dàng bắt gặp nét trăng sáng soi vẫn đang hiện rõ trên nền trời đen kịt. Từng dải trăng sáng như đang hun qua từng lớp kính dày, soi rọi cái tịch mịch của chốn tối tăm nơi mà họ đang đứng. Tất cả chỉ có trăng, thứ nguồn sáng duy nhất giúp họ nhìn thấy mọi thứ thậm chí là từng hạt bụi con đang lẩn quẩn trong không khí.

Lưu Vũ vô thức tiến đến bên cửa kính theo đường dẫn của ánh trăng. Trăng đêm nay thật đầy, thật tròn và đẹp. Đã quá lâu rồi cậu không còn để ý đến. Càng là sau khi vào doanh việc tập luyện khiến cậu quên cả ngày đêm và giờ giấc, đến cả ngày tháng còn không biết đã qua là bao thì nói chi đến việc để ý khi nào trăng lại tròn. Cảm tưởng việc nhìn thấy trăng cứ như là đang trông thấy một hiện tượng siêu nhiên. Cũng đúng thôi vì bởi thế nên Lưu Vũ mới đặc biệt ngỡ ngàng đến như vậy.

Santa vẫn đứng ở vị trí cũ dù rằng Lưu Vũ đã rời đi và đứng ở nơi đang được ánh trăng hướng về. Đối diện với anh chỉ là một bóng lưng và Santa lại đang lặng thinh ở đó mà ngắm nhìn. Trông Lưu Vũ thật xinh đẹp, xinh đẹp tựa như một bức tranh kì ảo, xao xuyến và động lòng người. Màu trăng thấm lên người cậu như đang khoác cho cậu một tấm áo được dệt bởi vệt sáng đêm cô tịch. Áng trăng theo sau cậu lại trắng xóa và mềm mại tựa như vạt áo trắng của cậu ngày hôm đó. Vạt áo trắng mang đến cho anh biết bao là chấp niệm cùng nhung nhớ. Cậu và trăng như hai tâm hồn cùng đồng điệu, khiến cho Santa cứ phải si mê đến không thể quay đầu, không có lối thoát.

Lưu Vũ luôn đem đến cho anh rất nhiều cảm xúc. Cậu đem đến cho anh sự rung động cùng khái niệm mang tên 'vừa nhìn đã yêu'. Lưu Vũ xuất hiện khiến anh nếm trải được biết bao ngọt ngào cùng hạnh phúc, cùng những khổ tâm và giằng xé đến không ngờ. Cậu cho anh biết cách yêu một người, cũng cho anh biết cảm giác khổ tâm khi yêu một người và hơn thế nữa chính là niềm vui và hạnh phúc khi yêu một người.

Anh rất yêu cậu.

Càng là về sau khi thứ cảm xúc ấy mỗi một lớn dần lên theo từng ngày, thì Santa lại càng khẳng định rõ tình yêu mà mình dành cho cậu. Anh muốn yêu thương cậu, hơn thế còn muốn bảo vệ cậu, dành cho cậu hết thảy sự đẹp đẽ thuần túy nhất.

Lưu Vũ là chàng thiếu niên tinh quang rạng ngời, là chàng thiếu niên mà dù có ở nơi tối tăm vẫn có thể tỏa sáng. Và Santa yêu đến chết đi người con trai rực rỡ ấy.

Santa không để Lưu Vũ phải đứng một mình thêm quá lâu, anh lập tức đi tới rồi ôm lấy eo cậu từ phía sau. Một cái ôm quá đỗi dịu dàng. Và dù có hơi bất ngờ nhưng cái ôm ấy lại không khiến Lưu Vũ phải giật nảy mình hay lập tức bài xích. Cậu thừa biết người đang ở đằng sau ôm lấy cậu chính là Santa. Vòng tay này đã ôm lấy cậu vô số lần và nó trở nên quá đỗi quen thuộc.

"Có phải là đẹp lắm không?"

Cậu trầm ngâm một lúc.

"Anh đó! Làm em còn tưởng. Chẳng phải ở các tầng dưới ta cũng có thể ngắm được hay sao? Còn trèo lên tận đây. Bình thường đi ngang qua cũng có thể trông thấy mà."

Cậu vờ nói một câu để phủ nhận sự cảm thán từ nãy đến giờ trong lòng mình.

"Hưm! Phải là ở đây. Chẳng phải em cũng nói là không thoải mái còn gì!? Hơn nữa nếu anh không đưa Lưu Vũ lên đây thì em có thật sự để ý đến trăng khi đi qua mấy khu cửa kính ấy không?"

Lưu Vũ nhất thời im lặng mà suy nghĩ. Quả thật nếu là ở mấy khu tầng dưới, dù hàng ngày đi đi lại lại cả trăm lần, cậu cũng chưa từng nhìn lên trời để để ý xem hay thậm chí là buông chút nhã hứng để ngắm nhìn. Phải chăng là do không gian yên ắng chỉ có anh và cậu ở đây ảnh hưởng đến cậu? Hay là do trong cái không gian thật sự tối tăm này, ánh trăng hiện lên mới đẹp và đáng chú ý đến vậy?

Santa buông Lưu Vũ ra rồi vòng sang bên để đứng ngay bên cạnh cậu, cùng cậu thưởng thức cảnh trăng đẹp đẽ của đêm nay. Hai người đan tay vào nhau và trong cái không khí được hòa lẫn bởi của ánh trăng ấy bỗng chốc lại trở nên thật ngọt.

"Lần cuối khi anh đến đây thì trăng vẫn còn khuyết lắm, nhưng bây giờ thì đầy rồi, đầy như tình cảm mà anh dành cho em vậy."

Lưu Vũ vừa nghe xong lại có hơi không tin vào tai mình. Santa ấy vậy mà lại dùng những lời mật ngọt như thế để nói với cậu. Lưu Vũ cảm giác hai bên gò má mình đang nóng dần lên và cả hai bên tai cũng thế.

Đỏ.

Chắc chắn là chúng đều đỏ ửng lên hết cả rồi.

Một cỗ ngượng ngùng xuất hiện khiến Lưu Vũ phải xoay người đi để che giấu tất thảy đối với người con trai ở trước mặt. Tuy nhiên dù có cố cỡ nào, thì ánh trăng ngoài kia vẫn đang tố cáo cậu, tố cáo sự ngượng ngùng của cậu cùng một đôi má đỏ ửng đến không sót một kẻ hở. Bấy giờ còn biết làm gì nữa ngoài việc chữa ngượng đây.

"Tiếng Trung của anh...dạo này...tốt quá rồi nhỉ!"

"Em chọc anh sao? Anh là đang nói thật mà!"

"Cũng...văn vẻ quá rồi. Chẳng biết anh học ở đâu."

Giọng cậu nhỏ dần rồi cứ nhỏ dần. Cậu vẫn xoay mặt đi mặc cho ánh mắt của người kia vẫn đang dán chặt lên người cậu một cách dịu dàng.

Một thoáng im lặng.

"Lưu Vũ. Mặt em đỏ hết cả rồi!"

"Anh nói cái gì vậy!?"

Cậu hờn dỗi quay đi. Cũng chả biết tại sao cậu lại làm vậy. Có thể là vì thẹn chăng? Chỉ là sau đó, có một bàn tay man mát đã chạm đến và xoa dịu sự nóng rực trên đôi gò má cậu.

"Đẹp."

"..."

"...Lưu Vũ thật sự rất đẹp."

"..."

"...Cứ như trăng vậy!"

"..."

"...Và anh, thật sự rất yêu."

Câu cuối cùng được Santa nói bằng tiếng Nhật, dù vậy nhưng Lưu Vũ vẫn hiểu. Quả là khi nói bằng tiếng mẹ đẻ của mình, giọng Santa lại trở nên cuốn hút và đọng lòng đến lạ. Âm vực trầm ấm lại khiến cậu say mê. 'Thật sự rất yêu' câu nói này dường như vừa khảm sâu vào cõi lòng cậu, vào tâm trí cậu như một điều khó phai. Santa đối diện cậu và anh vẫn tiếp tục nhìn lấy cậu. Từ đôi mắt anh cậu thậm chí còn có thể thấy cả ánh trăng đang phản chiếu trong đó, huyền ảo và tuyệt đẹp.

Lưu Vũ cảm thấy bản thân đang rung động hay nói cách khác là đang rung động thêm một lần nữa. Có thể vì câu nói kia của anh khiến cậu dịu lòng. Hay cũng có thể là vì tấm chân tình cùng sự chiều chuộng vô bờ bến mà anh dành cho cậu. Anh nói cậu đẹp tựa trăng tuy nhiên Lưu Vũ lại cảm thấy Santa mới chính là con người đại diện cho sự đẹp đẽ của ánh trăng đó. Một nét đẹp khiến cậu rung động đến yêu.

"Santa. Cảm ơn anh!"

Hai người ôm lấy nhau và để ánh trăng phủ lấy họ như một chiếc bọc của ánh sáng.

"Em thật sự rất vui...vì có anh bên cạnh."

_______________________

-Biến cố là gì?

-Là những chuyện không may xảy ra, là những bất thình nh hay những đổi thay bất chợt trong cuộc sống.

-Vậy biến cố có đáng sợ không?

-Có chứ! Vì nó luôn bất ngờ ập đến mà không hề báo trước.

.

.

.

"Bát Nhất, Lưu Vũ...có trong phòng không?"

"Không có."

Tiết Bát Nhất mang theo vài nét khó xử trên mặt mà nói với Santa.

"Em ấy đâu?"

"Có lẽ...là bận chạy lịch trình riêng thôi."

"Nhưng bây giờ đã trễ như vậy..."

"Anh cũng biết Lưu Vũ bận rộn mà..."

Santa dò hỏi trong sự sốt ruột, trong khi Tiết Bát Nhất lại liên tục tránh né, hơn nữa còn không dám nhìn vào ánh mắt đang dò xét kia của anh.

"Cũng không thể bận liền đến mấy ngày nay như vậy được. Lưu Vũ em ấy..."

"Santa anh có việc gì thì quay lại sau được không?"

Tiết Bát Nhất trở nên khó xử, cậu nhanh chóng kết thúc cuộc trò chuyện rồi trở vào phòng để Santa một mình đứng ở khu hành lang vắng tanh không một bóng người.

.

.

.

Việc tập luyện để chuẩn bị cho vòng công diễn ba cũng đã bắt đầu được gần một tuần. Ở vòng công diễn này các thực tập sinh ở mỗi đội sẽ biểu cùng một trợ diễn nữ. Bên tổ chương trình đã sắp xếp để quay một buổi gặp mặt cho họ trước khi tiến vào tập luyện. Vòng công diễn này đòi hỏi rất nhiều ở độ ăn ý trong tương tác giữa trợ diễn và các thực tập sinh. Ngoài ra các kĩ năng hát, nhảy và làm chủ sân khấu cũng phải được đảm bảo. Có thể nói đây là một vòng công diễn đòi hỏi sự toàn diện, toàn năng trước khi tiến vào sàn diễn của đêm chung kết.

Các buổi tập luyện liên tục được tăng cường mà mỗi thực tập sinh cũng phải ở phòng tập nhiều hơn lúc trước.

Đội Nana Party hôm nay đã tập luyện xuyên suốt từ sáng sớm cho đến đêm muộn. Hôm nay họ tập luyện mà không có trợ diễn. Dù buổi tập diễn ra khá ổn định và mọi người đều rất năng nổ, nhưng có một điểm cực kì bất thường mà các thành viên trong đội không thể không để ý, đó chính là Santa.

"Santa hôm nay cậu sao đấy?"

Các thành viên khác của đội lần lượt ra về, duy chỉ có Santa lại trầm ngâm lơ đễnh trong lúc thu dọn đồ đạc. Nghĩ bụng có chuyện gì đó không ổn, Tỉnh Lung liền đi sang để hỏi han một phen.

"Ừm, em không sao!"

"Kì lạ nha, hôm nay cứ thấy cậu lơ đễnh như thế nào ấy."

"A...vậy sao?"

"Ừm. Trông cứ không tập trung."

"Ây, xin lỗi mọi người. Có thể do em mệt quá!"

Thật ra cũng không mệt đến thế. Chỉ là anh không tìm được lí do nào khác để thoái thác khỏi việc bản thân bị mất tập trung trong buổi tập của ngày hôm nay.

"Vậy nghỉ ngơi sớm nhé! Trong đội cậu là mệt nhất. Phải nhớ chú ý giữ gìn sức khỏe."

"Ưm cảm ơn anh."

Santa nhẹ cười với Tỉnh Lung trước khi rời đi và rồi sau đó, anh cũng  nhanh chóng rời khỏi phòng tập.

Santa thơ thẩn bước đi trên hành lang cùng những nghĩ suy thả trôi trong không khí. Đã mấy ngày liền trôi qua anh và Lưu Vũ không hề gặp nhau. Hay nói đúng hơn là kể từ sau buổi tối hai người hẹn nhau cùng đi ngắm trăng đó thì anh đã không còn gặp lại cậu nữa rồi.

Lưu Vũ cứ như bị bốc hơi khỏi không khí. Anh và cậu không còn cùng nhau đi xuống nhà ăn, không còn hẹn gặp mỗi tối trước khi đi ngủ và sự chủ động của người kia trong mỗi lần hẹn gặp cũng đã không cánh mà bay. Santa thậm chí còn nhiều lần tranh thủ mấy phút nghỉ ngơi ít ỏi của các buổi tập mà chạy sang đội Kế Hoạch Mạo Hiểm để tìm cậu, nhưng kết quả nhận về từ các thành viên trong đội lúc nào cũng là...

"Tiểu Vũ hôm nay em ấy không tham gia tập luyện. Có thể là vì bận lịch trình riêng."

Từ phòng tập cho đến kí túc xá, ấy vậy mà câu trả lời cho câu hỏi 'Lưu Vũ, em ấy đang ở đâu?' đều như chỉ có một. Santa đã bao lần phải hụt hẫng cùng sợ hãi tột độ trước những câu trả lời giống y đúc nhau đó. Nhưng một điều đáng buồn thay, chúng lại cứ lặp đi lặp lại mỗi khi anh hỏi đến Lưu Vũ. Chẳng biết là có chuyện gì xảy ra.

Santa cảm tưởng bản thân như một kẻ mù tịt cùng cõi lòng khắc khoải, giày xéo, bức rức và khó chịu.

Anh lo lắng cho cậu.

Rất nhiều.

Nhưng là lo lắng trong đau khổ cùng bất lực.

Chả lẽ thật sự chỉ có một mình anh là không có đặc quyền để biết cậu đang ở đâu thôi sao?

"Lưu Vũ, anh đã tìm em, nhưng em ở đâu?"

.

.

.

Santa lại xuống nhà ăn một mình.

"Này cậu nghe chuyện mấy bữa nay của Lưu Vũ chưa?"

"Nghe rồi. Cả cái kí túc xá này đều đang đồn ầm lên cả."

"Lưu Vũ sẽ không phải con người như vậy chứ?"

"Ai mà biết được!"

"..."

"Nhưng mà cô gái kia đã nói đến như vậy. Chẳng qua chúng ta đều còn trong doanh, chứ tôi đảm bảo với cậu ngoài kia đang loạn thành một mớ hỗn độn luôn rồi."

"Cực nhờ! Lưu Vũ mấy nay chắc ăn không ngon ngủ không yên."

"Ở đời nhìn mặt ai mà biết được. Chúng ta hóng chuyện thế là cùng."

Phía sau lưng anh có hai thực tập sinh đang bàn qua tán lại. Santa nghe loáng thoáng hình như họ có nhắc đến Lưu Vũ. Thế là bàn tay đang dùng đũa kia bỗng chốc liền ngưng lại. Cái tên 'Lưu Vũ' từ lúc nào đã hình thành trong anh như một phản xạ, chỉ cần nghe đến thôi thì dù có ở trong hoàn cảnh nào cũng không thể cầm lòng.

Santa vờ điều chỉnh lại tư thế cùng cố nghe tiếp xem hai người kia đang nói cái gì. Nhưng họ nói quá nhỏ và còn nhanh. Santa dù có cố đến đâu cũng không thể nghe kịp.

"Cơ mà Lưu Vũ cũng dở quá rồi. Cô gái đó kể ra vừa hot lại xinh đẹp như vậy. Cô đấy mà làm bạn gái tôi thì tôi sẽ không bỏ đâu!"

"...Thì ai mà biết được chứ? Người ta không giống bọn mình. Bọn mình sao mà hiểu được."

Lưu Vũ...

Bạn gái?

Đó là những gì mà Santa nghe được.

Một thoáng sững sờ ẩn hiện trong đáy mắt. Đầu óc anh rối bời cùng những ý nghĩ suy đoán vô cùng mông lung.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro