Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Note: Bản dịch ĐÃ được cấp phép bởi tác giả, vui lòng không re-up và dùng vào mục đích thương mại.

.

1.

"Lại đây."

Santa ngẩng đầu, vị thiếu gia được cưng chiều từ bé đang gọi hắn.

Hầu kết lăn lộn, sau vài giây kìm nén nhịp đập bồn chồn của mình, hắn bình tĩnh nói: "Thiếu gia, xin cậu hãy mặc quần áo trước."

"Không, anh lại đây trước."

Santa bị kích thích bởi ngữ khí làm nũng của tiểu thiếu gia.

Lưu Vũ đang dựa nửa người vào giường, ánh đèn mờ ảo khiến cậu như một yêu tinh quyến rũ, áo ngủ cố ý buông lỏng vài chiếc cúc áo, lộ ra làn da trắng như sứ, mặc kệ cho ánh mắt thiêu đốt của Santa lướt qua trong phòng ngủ, quấy lòng hắn loạn như tâm ma.

Santa cụp mắt xuống, khẽ thở dài, từng bước đi về phía Lưu Vũ.

"Tới.", Lưu Vũ đưa khăn lông cho hắn, "Giúp em lau tóc."

Lưu Vũ vừa mới tắm xong, trên tóc vẫn còn vương nước. Santa lấy khăn xoa xoa mái tóc đen của cậu, một mùi hương thơm mát bay lên, là mùi dầu gội của Lưu Vũ.

"Anh gầy đi rồi. Nên mua thêm vài bộ tây trang cho anh." Sau đó, Lưu Vũ duỗi tay chạm lên eo Santa. Ngay lập tức thân thể hắn đông cứng, nhanh chóng lùi lại nửa bước, khuôn mặt đỏ bừng, tim đập loạn nhịp.

Hắn cúi đầu, không dám nhìn về phía thiếu gia.

Santa được phụ thân của Lưu Vũ cứu khi còn nhỏ, từ đó hắn trở thành con nuôi trong nhà họ Lưu.

Với hắn mà nói, Lưu Vũ là một đứa trẻ, một thiếu gia và con trai của ân nhân. Vì vậy, hắn không được có bất kỳ tâm tư bẩn thỉu nào đối với Lưu Vũ.

"Anh khẩn trương cái gì?" Lưu Vũ đứng thẳng người, nhẹ giọng lẩm bẩm nói: "Anh khi còn nhỏ sẽ không như vậy..."

Làm sao có thể so lúc nhỏ với hiện tại được? Khi đó Santa chưa đủ lông đủ cánh, mãi đến năm mười bốn, mười lăm tuổi bước vào thời kỳ dậy thì, hắn mới biết không thể tắm chung, cũng không được ngủ cùng với nhau. Bằng không, nếu hai người bọn họ dính vào nhau, hắn thậm chí có thể tưởng tượng ra hơi thở của Lưu Vũ trong giấc mộng hồng.

Lưu Vũ đột ngột kéo cà vạt của Santa, giữ hai ngón tay giữa môi nhau, nhẹ nhàng phun ra một hơi ẩm ướt: "Đang nghĩ gì vậy?"

Đại não của Santa ong ong nóng lên, nhìn thấy hình ảnh phản chiếu thu nhỏ trong con ngươi của Lưu Vũ, hắn mới vừa cố sức khắc chế dục vọng muốn hôn thì đã bị Lưu Vũ kéo cà vạt đến ngã xuống giường.

Phanh một tiếng, đôi tay hắn chống ở hai bên sườn mặt Lưu Vũ, ánh mắt đảo từ khóe mắt Lưu Vũ đến môi châu xinh đẹp, hắn muốn đứng dậy nhưng cà vạt bị kéo chặt lại, hắn đành phải xin tha: "Đừng nháo...buông ra đi. "

"Hôn em một cái, rồi em sẽ để anh đi."

Lưu Vũ cao giọng, ánh mắt quyến rũ như tiểu hồ ly.

Sau vài lần đấu tranh tư tưởng, cuối cùng Santa cũng chạm vào má Lưu Vũ như chuồn chuồn lướt trên mặt nước: "Được chưa?"

"Không," Lưu Vũ khẽ mở môi, lộ ra đầu lưỡi hồng nhuận, "Hôn đây."

Santa làm sao dám tiếp tục, nếu thật sự hôn, bước tiếp theo Lưu Vũ sẽ có thể cởi sạch quần áo của hắn, cho nên hắn bày ra bộ dáng thà chết mà cực lực phản kháng sự câu dẫn của Lưu Vũ đối với mình.

Không ngờ, Lưu Vũ dùng tay kia móc cổ Santa, rồi đột nhiên ngẩng đầu lên bẹp một ngụm.

Santa sững sờ một hồi mới nhận ra nụ hôn đầu tiên của mình đã bị tiểu hồ ly cướp đi, vội vàng gỡ bàn tay đang kéo cà vạt của Lưu Vũ ra, phóng ra khỏi phòng như chạy trốn, thậm chí lời chúc ngủ ngon thiếu gia cũng đã quên nói.

Lưu Vũ nhìn bóng lưng của hắn bĩu môi, nghĩ thầm lại để chạy thoát mất rồi.

2.

Ngày hôm sau, ngay khi Santa nhìn thấy Lưu Vũ, mặt hắn đỏ bừng như thể bị rỉ máu. Lưu Vũ rất bình tĩnh, ngồi trên ban công đón nắng, một tay lật qua tờ The Economist, tay kia là cà phê, thỉnh thoảng nhấp vài ngụm, cũng không hề nhắc đến chuyện đã xảy ra đêm qua.

Santa nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ tươi, đôi mi thanh mảnh của Lưu Vũ, cái lưỡi hồng nhuận đang liếm láp vết cà phê trên khóe miệng, chậm rãi giống như cảnh trong phim Pháp, lãng mạn cổ điển tuôn trào, hóa thành mạnh mẽ, cực nóng rung động, gắt gao bao lấy trái tim hắn.

"Santa."

Lưu Vũ đột nhiên gọi khiến hắn định thần lại, bắt gặp ánh mắt của cậu, liền hỏi: "Sao vậy?"

"Buổi tối em muốn đi hẹn hò."

"Hẹn hò?"

Santa khó hiểu.

Khóe mắt Lưu Vũ cong lên thành một đường vòng cung đẹp mắt: "Ừm, cùng bạn trai."

Bạn trai? Santa không biết Lưu Vũ đang giở trò gì. Nhưng theo những gì hắn biết về thiếu gia, phần lớn là đang nói dối hắn, cố ý đem bằng hữu bình thường nói thành bạn trai, để thưởng thức vẻ bối rối của hắn.

Santa không hiểu điều này, lễ phép cung kính mà trả lời: "Được, bữa tối thiếu gia dùng lúc mấy giờ để tôi sắp xếp?"

Lưu Vũ bĩu môi, buông ly cà phê, loảng xoảng một tiếng, cà phê ở viền ly sóng sánh quanh thành cốc, thiếu chút nữa tràn ra.

Cậu gằn từng chữ một, "Cùng bạn trai dùng cơm, không cần anh cùng đi."

Mặc dù Lưu Vũ nói như vậy, nhưng Santa cũng không quên thân phận bảo tiêu của mình. Nhà họ Lưu làm ăn lớn nên phải đề phòng những người bụng dạ khó lường, thật sự sao có thể để thiếu gia đi một mình.

Nhưng hắn cũng không thể ngang nhiên đối nghịch với Lưu Vũ, bằng không tiểu thiếu gia sẽ nổi giận. Khóc một lúc, ồn ào một lúc, lâu lâu lại hành động như một đứa trẻ hư. Chỉ là Lưu Vũ sẽ không bao giờ làm như vậy trước mặt người khác, đây là đãi ngộ đặc biệt với Santa.

Nghĩ đến điều này, Santa có chút mật ngọt trong lòng.

Lưu Vũ thích hắn, hắn hiểu. Chỉ là hắn không dám đi quá bổn phận.

3.

Buổi tối, Santa mặc một chiếc áo khoác đen đến một nhà hàng phương Tây cao cấp, người phục vụ đứng thẳng người, thể hiện thái độ chuẩn mực và chuyên nghiệp. Santa tùy ý lật xem thực đơn, chỉ đến chỗ nào liền đặt món đó, cũng không quan tâm đến xung quanh và khẩu vị, ánh mắt hắn dán chặt vào Lưu Vũ, người cách hắn ba bàn.

Cùng với người đàn ông đối diện Lưu Vũ.

Tóc nâu, mắt nông, môi mỏng, có thể là con lai, hắn ta ra hiệu lịch sự, đưa cho Lưu Vũ một chiếc hộp nhỏ màu xanh lam đậm tinh xảo, Lưu Vũ mở ra, nhặt khuy măng sét bên trong, nở nụ cười còn quyến rũ hơn cả hoa hồng trên bàn.

Người đàn ông đó chắc hẳn là kẻ có tiền. Rượu vang đỏ là loại thượng hạng DOCG, đúng loại Lưu Vũ thích. Bầu không khí nóng lên sau vài câu nói đùa, họ cụng ly, tiếng pha lê chạm vào nhau, leng keng, Santa nghe thấy, nhưng lại giả vờ như không nghe thấy, nở nụ cười gay gắt.

Bọn họ nhất định là bằng hữu. Là bằng hữu bình thường.

Dùng bữa tối mất hơn một giờ, Santa liên tục tự thôi miên mình. Đồ ăn nhạt như nước ốc, còn không bằng lần nọ cùng Lưu Vũ đi ăn thịt nướng vào đêm khuya.

Hắn bồn chồn không ngừng uống rượu, uống đến hơi say.

Người đàn ông khoác vai Lưu Vũ rời đi, Lưu Vũ không có cự tuyệt.

Santa cúi đầu, sợ bị nhận ra.

Ánh trăng xanh lạnh lẽo như nước, trong trẻo như khúc ca. Gió thổi qua giống như dã thú nhảy bổ vào, Lưu Vũ tựa đầu vào vai nam nhân, thấp giọng nói.

Người đàn ông cởi áo khoác, quấn chặt lấy Lưu Vũ, động tác rất tự nhiên, như đã thành thói quen.

Santa đứng cách đó không xa, giống như một ngôi sao cô độc, chìm trong nỗi buồn. Hắn nghe người đàn ông nói với Lưu Vũ, "Đưa em trở về? Hay là ..."

Hắn sững sờ cả người, không quên che giấu hình bóng và cảm xúc của mình. Hắn lao tới chỗ Lưu Vũ chặn trước mặt họ. Lưu Vũ và người đàn ông đồng thời lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, Santa tự biết không nên, vẫn là cố gắng trấn định: "Tôi sẽ đưa thiếu gia trở về."

Người đàn ông nhướng mày không để ý tới hắn, quay đầu nói với Lưu Vũ, "Thiếu gia?"

Lưu Vũ mỉm cười: "Xin lỗi, hắn là vệ sĩ của tôi. Anh biết không, gia đình chúng tôi có chút lai lịch trong thế giới ngầm, nên mới xưng hô là 'Thiếu gia'."

Người đàn ông gật đầu: "Tôi đưa em về nhà nhé, có thể không?"

"Được. Nhưng hãy để Santa đi cùng. Hắn là một bảo tiêu rất có trách nhiệm."

Từ "bảo tiêu" được nhấn mạnh, như để nhắc nhở Santa về thân phận của hắn. Hắn mang theo sắc mặt xám xịt đi theo hai người vào trong xe, Lưu Vũ cùng người kia ngồi ở hàng sau, hắn ngồi ở ghế phụ.

Gương chiếu hậu phản chiếu hình ảnh chuyển động ở phía sau.

Ánh mắt cuồng nhiệt của người đàn ông giống như một ván bài, Santa quen thuộc với ánh mắt đó, là dục vọng trần trụi.

Lưu Vũ giơ tay lên, ghé vào lỗ tai người đàn ông nói: "Anh ở nơi này giống như có chút ô uế...a, nói nhầm rồi."

Santa để ý thấy ngón tay Lưu Vũ duỗi về phía người đàn ông, một chiếc nhẫn bạc lập lòe ánh lên, sáng trắng.

Người đàn ông cho rằng Lưu Vũ đang tán tỉnh mình, mỉm cười nắm lấy tay cậu, đặt lên mu bàn tay cậu một nụ hôn. Hết thảy đều bị Santa thu hết vào trong đáy mắt, lòng bàn tay nắm càng ngày càng chặt, không chịu nổi Lưu Vũ tiếp tục thân mật với người khác. Rõ ràng là tối hôm qua, tối hôm qua Lưu Vũ còn mới hôn hắn.

Đây là Lưu Vũ của hắn. Lưu Vũ của hắn. Lưu Vũ của hắn.

Santa chỉ thị người lái xe: "Dừng xe."

Biểu cảm của người lái xe có khẽ nhúc nhích, Santa lặp lại lần nữa: "Tôi nói. Dừng lại."

"Chuyện gì xảy ra vậy?", Người đàn ông hỏi.

Lưu Vũ nhún vai: "Ngồi sát sang bên cạnh đi."

Người đàn ông nghe theo lời của Lưu Vũ nhất định sau đó đã hối hận, bởi vì ngay giây tiếp theo, hắn bị Santa kéo ra khỏi xe. Hắn thậm chí còn không có thời gian để phản ứng, cổ đã bị Santa kẹp cho chết.

Đối mặt với người vệ sĩ không biết vì sao lại đang tức giận, hắn chỉ có thể nổi điên chửi bới vài câu.

Santa ánh mắt lạnh lùng, cảnh cáo: "Anh không được phép chạm vào cậu ấy."

Người đàn ông nghiến răng: "Liên quan gì đến mày?"

"Lưu Vũ là của tao ..." Santa dừng vài giây, ánh mắt lóe lên, "Là bạn trai của tao."

Người đàn ông hiển nhiên không tin, bật cười: "Mày á?"

"Haizz, đó là sự thật. Tôi đã ngủ với hắn đêm qua."

Lời nói của Lưu Vũ giống như một làn khói mờ mịt, nhưng lại làm hai người đàn ông kia chấn động. Santa nhìn lại với vẻ hoài nghi, hắn tự hỏi liệu mình có bị mất trí nhớ không, đã ngủ với Lưu Vũ khi nào?

Người đàn ông có vẻ tức giận nên nhất thời không tìm ra từ ngữ dơ bẩn thích hợp, hắn ta run run mắng hai người bọn họ là "đồ chó", "đồ điếm" rồi lên xe phóng đi.

"Vậy thì chúng ta phải ...thôi thì thiên trưởng địa cửu." Lưu Vũ vẫy vẫy xe, sau đó bước lại gần Santa, "Đối tượng của em bị anh dọa chạy mất rồi, em phải làm sao? A? Bạn trai?"

*Thiên trưởng địa cửu: tồn tại muôn thuở; lâu dài như trời đất

Santa nắm lấy eo Lưu Vũ, dùng tay phải nhéo nhéo cằm của cậu: "Thiếu gia, cậu có đối tượng khi nào thế?"

"Không thể trách em. Đây là do phụ thân em giới thiệu, nói rằng kết hôn sẽ tốt cho sự phát triển của công ty."

"Nhưng cậu có thể từ chối."

"Sao? Em không muốn từ chối."

Santa hạ thấp giọng, khàn khàn nói: "Không từ chối nên mới kích thích tôi?"

"Bị kích thích sao? Anh không phải vẫn luôn nhẫn nhịn sao... lá gan của anh không ngờ lại to như vậy, trực tiếp đem người xuống xe......"

Santa cúi đầu bịt chặt môi Lưu Vũ.

Hắn lặp đi lặp lại lời nói của Lưu Vũ. Hai người bọn họ đi tới đi lui, một khi bị cuốn là nghiện luôn. Hắn muốn cai nghiện, nhưng Lưu Vũ luôn đúng lúc mà trêu chọc trái tim hắn, hắn không thể phản kháng, không thể buông tay, cuối cùng không thể giả bộ chuyện của cậu không liên quan đến mình.

Hắn chen vào khớp hàm của Lưu Vũ, tiến sâu vào trong miệng, khuấy đảo đầu lưỡi. Những sợi bạc nhớp nháp, rối rắm, cướp đi dưỡng khí của đối phương, hơi thở hổn hển hòa cùng tiếng nức nở. Sau khi tách môi nhau ra, hắn hôn lên mí mắt mỏng của Lưu Vũ, như thể khắc một cái dấu vết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro