Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

4.

Khi Santa thức dậy đã là sáng sớm, ánh nắng dịu nhẹ phảng phất hơi thở đầu xuân khiến khuôn mặt hắn nóng đến phát ngứa.

Người đàn ông trong lồng ngực rầm rì hai tiếng, dụi dụi vào ngực hắn rồi ngủ thiếp đi.

Cảm giác như là một giấc mơ không có thực ... Santa dùng ngón tay quấn lấy sợi tóc trước trán Lưu Vũ, rồi trượt xuống lướt qua cổ, cuối cùng dừng lại ở vòng eo cậu.

"Có đau không?"

Lưu Vũ nhíu nhíu mày, trả lời: "Đừng hỏi. Hỏi chính là đau."

Tối hôm qua bọn họ tâm tình vui vẻ, đoạt lấy thân thể nhau, hơi thở của Lưu Vũ khiến hắn nhớ tới tiếng sóng biển vỗ trên bờ cát vàng nhạt. Nước biển càng ngày càng nóng, hắn tan chảy ra, hòa vào dòng bọt trắng xóa, lấp lánh rồi cuộn xoáy lắng đọng.

"Santa, hôn... nhanh lên... hôn liền sẽ không đau nữa." Lưu Vũ hơi híp mắt lại, quyến rũ làm nũng. Santa chấp nhận mọi mệnh lệnh, thả xuống một nụ hôn sâu.

Một tiếng gõ cửa đột ngột phá vỡ sự triền miên.

Bên ngoài cửa vang lên giọng nói của bà vú: "Santa, lão gia tìm cậu."

"Được... cháu biết rồi." Santa trả lời.

Điều gì phải đến rồi cũng sẽ đến.

Thời khắc Santa chiếm hữu thể xác và trái tim của Lưu Vũ, hắn luôn sẵn sàng thẳng thắn thú nhận với phụ thân của cậu, nhưng thời gian đến nhanh hơn hắn nghĩ.

Lưu Vũ đỡ lấy hắn: "Chờ đã, em cùng anh đi."

Santa cười nhạt: "Không cần, em nghỉ ngơi thật tốt đi."

5.

Trong phòng làm việc, phụ thân của Lưu Vũ phun ra một vòng khói, sương khói lượn lờ, không khí trở thành một bức màn xám.

Santa kính cẩn hô thanh, "Chú."

"Ừm", phụ thân Lưu Vũ cau mày gạt thuốc vào gạt tàn, "Thật may cậu còn nhớ rõ kêu ta là chú, còn tưởng rằng cậu sẽ trực tiếp đổi giọng gọi cha."

Mặt Santa thoáng chốc tái đi, lưng và lòng bàn tay khống chế không được mà đổ mồ hôi, căng thẳng đến mức lục phủ ngũ tạng gần như bị ép chặt vào nhau.

Phụ thân Lưu Vũ nói tiếp: "Ta ngày thường đối với cậu như thế nào?"

"... Cháu luôn coi chú là phụ thân của cháu."

Santa đang nói sự thật. Phụ thân Lưu Vũ luôn đối xử tốt với cậu, từ nhỏ đã cho cậu giáo dục tốt nhất, người hầu trong nhà cũng coi cậu như thiếu gia, mặc cho cậu không có quan hệ huyết thống với nhà họ Lưu.

Phụ thân ruột của hắn chỉ là một tên côn đồ dưới trướng phụ thân Lưu Vũ. Những năm đầu chưa ổn định và yên bình như bây giờ, thế giới ngầm làm ăn buôn lậu, mâm lớn thì luôn xảy ra mâu thuẫn, đánh nhau chém giết không phải chuyện hiếm, phụ thân ruột của Santa đã mất mạng vì bảo vệ phụ thân của Lưu Vũ vào thời điểm đó.

Giờ đen đã thành trắng, nhà họ Lưu đã mở cửa kinh doanh và niêm yết trên thương trường, nhưng trong xương cốt vẫn còn vết máu của băng đảng.

"Hai cách," Phụ thân Lưu Vũ dùng ngón trỏ gõ bàn, "Cách thứ nhất, cậu đến nhà William xin lỗi, nói rõ giữa cậu cùng Lưu Vũ không có chuyện gì, lấy được tha thứ sau đó mới được trở về, hơn nữa từ nay về sau chặt đứt niệm tưởng đối Lưu Vũ.

Santa cắn môi hỏi, "Còn cách thứ hai thì sao?"

"Cách thứ hai, chính là sau này đừng để ta nhìn thấy cậu."

Santa có thể nhìn thấy hàn quang trong mắt phụ thân Lưu Vũ, làm hắn cả người rùng mình. Hắn đã sống ở đây 20 năm ... 20 năm, chẳng lẽ thật muốn duyên tẫn tại đây?

"Chú, Lưu Vũ... em ấy không thích người hôm qua."

"Muốn nói gì?"

Santa trầm mặc vài giây, sau đó lấy hết can đảm lên: "Người em ấy thích là cháu, và cháu cũng thích em ấy ... Không, cháu yêu em ấy."

"Vậy thì sao?", cha Lưu vẫn bình tĩnh, "Tôi không dẫn cậu vào nhà để cậu ôm con trai tôi."

Santa cao giọng: "Không, cháu sẽ chiếu cố em ấy, vĩnh viễn chiếu cố em ấy."

Phụ thân Lưu cười khẽ: "Cậu hẳn là biết tính cách của Lưu Vũ, nó từ nhỏ tùy hứng làm bậy, chiếm hữu cực cường. Cậu có hay không nghĩ tới, nó có thể vẫn luôn như vậy thích cậu chỉ là bởi vì cậu chưa bao giờ chịu khuất phục nó, chờ đến khi nó thật sự có được cậu, đối với cậu hứng thú có thể kiên trì bao lâu? Một năm? Hai năm? Sau vài năm, nó mất đi hứng thú với cậu liền tìm kiếm con mồi mới, đến lúc đó thì cãi vã, nháo đến nghiêng trời lệch đất. Liệu cậu còn có thể yêu nó không? Chiếu cố nó đến vĩnh viễn?"

Từng chữ từng chữ, bắn trúng vào người Santa như một viên đạn.

Hắn hít một hơi thật sâu, cố gắng lấy lại vẻ bình tĩnh thường ngày: "Chú à, cháu chưa bao giờ ... chưa bao giờ nghĩ rằng Lưu Vũ sẽ yêu cháu cả đời."

Phụ thân Lưu Vũ nhíu mày, nhưng không có lên tiếng.

"Thẳng đến buổi sáng tỉnh lại, cháu đều cảm thấy không quá chân thật, giống như một hồi mộng đẹp. Lưu Vũ có thể có một ngày không còn yêu cháu nữa, nhưng vậy thì sao? Cùng lắm thì khôi phục lại mối quan hệ ban đầu, cháu làm bảo tiêu của em ấy, em ấy là thiếu gia của cháu. Nếu em ấy thật sự muốn rời xa cháu, cháu liền buông em ấy ra, đơn giản vậy thôi. Tình cảm của cháu đối với em ấy chưa bao giờ là giam cầm, mà là muốn em ấy vui vẻ tự do."

"Ồ? Cậu nói làm nó vui vẻ tự do? Vậy vì cái gì phải đối William động thủ?"

"... Lưu Vũ chỉ là khiêu khích cháu, em ấy thành công rồi."

"Cậu khẳng định như vậy? Nói không chừng nó thực sự đang tìm bạn trai."

"Cháu chắc chắn ... bởi vì, tối hôm qua trong xe, cháu nhìn thấy chiếc nhẫn của em ấy, đó là món quà sinh nhật cháu tặng em ấy khi em ấy mười bốn tuổi ... Chú à, dù sao thì cháu cũng có thể xin lỗi người đó, dù sao cũng là cháu động tay trước. Nhưng cháu không có khả năng chặt đứt niệm tưởng đối với Lưu Vũ, tuyệt đối không có khả năng. "

"Vậy cậu chọn cách thứ hai?"

Santa tiến lên một bước, nhìn thẳng vào mắt phụ thân Lưu Vũ: "Cháu không muốn chọn bất cứ thứ gì. Thực xin lỗi, cháu đã làm chú thất vọng."

Phụ thân Lưu Vũ nhìn Santa chằm chằm, tâm trí ông đột nhiên quay trở lại hồi Santa mới bảy tám tuổi. Khi đó, ông cho hai đứa học Taekwondo cùng Quyền Anh, ông không mong chúng học thành danh, chỉ là để tự vệ. Lưu Vũ học nửa năm liền bỏ cuộc, nhưng Santa vẫn kiên trì cho đến tận bây giờ.

Khi Santa còn là một đứa trẻ, hắn thích nói rằng hắn muốn bảo vệ Lưu Vũ, bảo hộ chú của mình.

Những lời nói của trẻ con hầu hết đều ngây thơ chất phác, nhưng Santa không thất hứa, hắn thực sự đứng bên cạnh Lưu Vũ làm vệ sĩ. Lưu lão gia có chút dở khóc dở cười, Santa tốt nghiệp đại học danh tiếng, thế nhưng lại cam tâm tình nguyện ở bên cạnh Lưu Vũ mọi lúc.

Phụ thân Lưu Vũ cũng là người, ông đã nuôi Santa hơn 20 năm, coi không khác gì con trai ruột. Huống chi Santa thông minh, chăm chỉ, không tranh giành, không cạnh tranh và không bao giờ thèm muốn một xu của gia đình Lưu Vũ. Về mặt này, Santa thực sự là một kết hợp hoàn hảo cho đứa con trai ngỗ ngược được nuông chiều của ông...

Nhưng...

"Cha! Santa!", Lưu Vũ đẩy cửa ra, giống một viên địa lôi nổ mạnh, mặc kệ lời quở trách của phụ thân, kéo cổ tay của Santa ra ngoài. Phụ thân Lưu thấy vậy lập tức nói: "Santa! Cậu dám theo nó ra ngoài hồ nháo thử xem!"

Santa đưa mắt nhìn Lưu Vũ, ý là phụ thân đang bốc hỏa, nên bình tĩnh trước đã.

Lưu Vũ hiểu ngầm, lại giận dỗi, lẩm bẩm một câu tùy tiện, rồi rời đi một cách vội vàng.

Santa trở lại phòng làm việc tiếp tục tiếp thu dạy bảo, Lưu lão gia trầm ngâm hút mấy điếu thuốc, một lát sau mới nói: "Muốn cùng Lưu Vũ ở bên nhau, có một điều kiện."

...

6.

Lưu Vũ nằm trên bãi cỏ bên ngoài biệt thự, sắc trời rất xanh xao, mây lớn đuổi nhau, gió thổi bay mùi cỏ xanh, lượn vài vòng vèo vèo.

Santa đến bên cậu, đầu tiên là hôn lên trán cậu, đại biểu xin lỗi.

"Phụ thân em lại nói với anh cái gì?", Lưu Vũ hỏi.

Santa đột nhiên ngượng ngùng, thanh âm nhu nhu: "Cái đó...cũng không có gì. Anh đáp ứng phụ thân em một điều kiện."

"Điều kiện là gì? Là cắt bỏ cánh tay hay chân?"

"Không kinh dị như vậy. Chỉ là ..." Santa nói như tiếng muỗi kêu, "Nếu anh cùng em kết hôn, là anh gả cho em..."

"Cái gì?", Lưu Vũ ngồi thẳng người, chớp chớp mắt.

"Chỉ là... ông ấy không chịu để em lấy anh, mà là anh gả cho em."

"Ha ha", Lưu Vũ cười không ngớt. Santa nghiêm túc nói thêm: "Ông ấy vốn dĩ hy vọng rằng tối hôm qua em sẽ phát triển mối quan hệ với William. Nếu em cùng hắn kết hôn, điều đó cũng sẽ tốt cho sự phát triển của công ty. Nếu ở bên anh... thân phận anh không tốt bằng những người khác, nhiều lắm cũng chỉ là một đứa con nuôi, cho dù không có quan hệ huyết thống, truyền ra ngoài cũng không tốt, em là con ruột của chú, ông ấy miễn cưỡng không muốn em chịu nửa phần ủy khuất... Cho nên, để anh gả qua lấy em, nói như vậy đi ra ngoài cũng dễ nghe chút."

Lưu Vũ chính mình cười ha ha, hoàn toàn không có nghe. Cuối cùng, cậu gãi gãi cằm Santa, tự tin nói: "Lão bà ngoan."

Santa cứng họng không nói nên lời.

Lưu Vũ vội vàng nhào qua, ngồi ở trên eo Santa: "Lão bà, muốn trừng phạt anh."

"Cái gì?"

"Cái gì gọi là 'chưa từng nghĩ tới Lưu vũ sẽ cả đời yêu cháu'? Em không đáng để anh tín nhiệm như vậy?"

"Em nghe được?"

"Ừ, nghe được rõ ràng."

Santa không phản bác, đó là lời nói từ đáy lòng của hắn. Lưu Vũ nhìn thấu tâm tư của hắn, cúi xuống, xoa xoa lỗ tai hắn: "Có ngốc hay không? Em thích anh bởi vì sự ưu tú, ôn nhu nội liễm... Mọi thứ ở anh đều thu hút em. Em ở bên anh không phải để sưu tập, anh cũng không phải là một món đồ chơi sẽ mà em sống chết muốn có bằng được."

Santa choáng váng, một cảm giác ấm áp chảy khắp toàn thân. Hắn ôm Lưu Vũ, tựa hồ nói cái gì đều có vẻ dư thừa. Hắn muốn thời gian trôi chậm một chút, lại chậm một chút, cẩn thận trải nghiệm từng phút từng giây khi ở bên Lưu Vũ, nhưng hắn cũng muốn thời gian trôi nhanh một ít. Santa tưởng tượng cùng Lưu vũ kết hôn, cho đến đầu bạc giang long, bọn họ có một đời để yêu nhau, và có hẳn một kiếp để chứng minh rằng tình cảm của họ dành cho nhau sẽ không bao giờ phai nhòa cho đến khi chết.

Hắn lăn qua lăn lại đè Lưu Vũ dưới người, Lưu Vũ ôm cổ hắn, bày ra một nụ cười xấu xa: "Không được đâu lão bà. Bây giờ em mới là người ở trên."

"Ngày thường tùy em nháo, bất quá ..." Santa trầm giọng nói, "Lúc trên giường anh nhất định phải ở trên."

Lưu Vũ nhìn hắn, mơ hồ nhớ tới thiếu niên mười bốn tuổi, ngây ngô nhút nhát tặng cho cậu một cái hộp gỗ nhỏ. Bên trong là một chiếc nhẫn bạc, không được đánh bóng nhẵn nhụi, Lưu Vũ chú ý đến mười ngón tay bị thương của người kia, gần như băng bó kín mít.

Mặt trong của nhẫn bạc được khắc những ký tự nhỏ, xiêu xiêu vẹo vẹo.

—— I will love you till the end of my life.

(Hoàn)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro