C3: Bánh sinh nhật hương chanh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Fanfic: Bánh sinh nhật hương chanh

Tác giả: 冰山与小熊

Trans: Tử Đinh Hương

.

Chết chắc rồi!

Nhìn đoạn video ngắn vừa được Lưu Vũ đăng tải trên điện thoại, trong đầu Santa chỉ còn lại ba chữ này.

Khi đó, công ty yêu cầu anh quay vài đoạn video ngắn với các đàn chị, anh đã không ngần ngại thực hiện, vốn dĩ muốn nói chuyện trước với Lưu Vũ, nhưng hình như vì lý do nào đó mà quên mất tiêu.

Sau đó, anh không để ý nhiều đến vấn đề này nữa, bất kể là khi quay video, khi chỉnh sửa hay thậm chí là khi đăng tải video lên, anh luôn cảm thấy rằng mình đã nói với Lưu Vũ về điều này.

Mãi cho đến khi nhìn thấy đoạn video ngắn vừa rồi do Lưu Vũ đăng lên, anh mới chợt nhớ ra, bản thân không những chưa đem chuyện này nói cho Lưu Vũ biết, đã thế còn quên sạch sẽ.

Santa nhanh chóng thoát khỏi ứng dụng, tay chọn WeChat hơi run run, nhấp vào hộp thoại của Lưu Vũ ở trên cùng, Santa trực tiếp quay số cuộc gọi thoại.

Chuông reo rất lâu nhưng Lưu Vũ không trả lời, cúp máy, lại gọi lại nhưng vẫn không có ai trả lời. Santa đã thử đi thử lại nhiều lần, càng thử, tâm càng loạn. Anh không rõ Lưu Vũ không nhìn thấy cuộc gọi của anh hay cố tình không trả lời. Nếu là khả năng phía trước thì vẫn ổn, chỉ cần nói rõ ràng là có thể vãn hồi. Nếu là khả năng phía sau, vậy anh lúc này chắc chắn là đi đời nhà ma rồi.

Santa tiếp tục bấm số điện thoại của Lưu Vũ, sau đó cả người tê liệt, ngay cả động tác cũng có chút máy móc, cuối cùng điện thoại không có người trả lời cũng được kết nối.

"Hi, Santa ~" Giọng nói vui tươi sáng sủa của Lưu Vũ phát ra từ điện thoại.

Khoảnh khắc nghe thấy giọng nói của Lưu Vũ, Santa suýt nữa bật khóc, "Bảo bối, anh sai rồi, em đừng không để ý đến anh."

Điện thoại thoáng chốc im bặt, một lúc sau, giọng nói của Lưu Vũ từ ống nghe truyền đến, "Sao anh gọi cho em nhiều lần như vậy? Em vừa đi tắm, không mang điện thoại vào theo. Sao vậy? Có chuyện gì gấp à?"

"Hôm đó anh muốn nói với em, nhưng anh quên mất, bảo bối đừng tức giận." Giọng Santa nghẹn ngào, hiển nhiên là sợ hãi trước đoạn video ngắn mà Lưu Vũ vừa đăng tải.

"Chỉ vì chuyện này?" Tiếng cười nhẹ của Lưu Vũ từ trong điện thoại truyền ra, "Chỉ là hợp tác mà thôi, không nên căng thẳng như vậy."

"Anh xem đoạn video em quay rồi." Santa qua điện thoại nghe không ra rốt cuộc thái độ của Lưu Vũ là gì, chỉ càng thấy bối rối, nếu lúc này Lưu Vũ ở trước mặt anh, anh cảm thấy có lẽ mình đã quỳ xuống trước mặt cậu luôn rồi.

"Em chỉ quay một đoạn video ngắn, nhưng chẳng may lại đụng hàng với đoạn các anh quay mà thôi, không cần phản ứng mạnh như vậy chứ." Biểu hiện của Lưu Vũ từ đầu đến cuối rất bình tĩnh, xem ra đúng như những gì mà cậu nói, đó đơn giản chỉ là một sự trùng hợp.

"Nhưng mà nhưng mà nhưng mà..." Santa cứ nhưng mà nửa ngày, không nghĩ ra nên nói cái gì, lời nói cùng giọng điệu của Lưu Vũ đầy sức thuyết phục, nhưng Santa theo bản năng cảm thấy có gì đó kỳ quái. Không kể là thời gian ghi hình của Lưu Vũ, thời điểm tải lên hay biểu cảm và lực độ chuyển động của cậu trong quá trình quay, đều cho thấy rõ ràng rằng Lưu Vũ quan tâm đến vấn đề này, nhưng thái độ hiện tại của cậu dường như hoàn toàn không hề để tâm, điều này thực sự khiến Santa đau đầu.

"Em cũng từng hợp tác với các đàn chị, anh cũng xem rồi mà, này có là gì đâu." Lưu Vũ vẫn đang an ủi Santa, bảo anh không cần phải để tâm về điều đó, đồng thời tỏ ra hết sức rộng lượng.

"Thật sao?" Mặc dù trong lòng vẫn còn có chút hoài nghi, nhưng Lưu Vũ đã nói như vậy, Santa cũng không thể tiếp tục lộ ra vẻ nghi hoặc nữa, nó khiến anh cảm thấy dường như mình không tin tưởng Lưu Vũ.

"Thực sự không sao mà." Lưu Vũ không nhịn được cười, "Đừng khiến cho mình căng thẳng như vậy."

Cuối cùng Santa cũng thở ra một hơi dài nhẹ nhõm, "Bảo bối ~ anh nhớ em." Sau khi hết lo lắng, Santa ngay lập tức trở lại bộ dáng dính người thường ngày của mình.

Santa trò chuyện một hồi lâu mới cúp máy, ngã xuống giường, nhếch mép nhìn bức ảnh chụp chung với Lưu Vũ trong điện thoại, may mắn thay, bé con của anh không tức giận.

Santa ngây thơ nghĩ rằng sự việc này đã kết thúc, trong hai ngày tới, anh tung ra thêm hai video theo kế hoạch ban đầu.

Nhưng mà, lúc anh trở về ký túc xá sau khi kết thúc công việc, liền được chào đón bởi Tiểu Cửu, người đang cười nói hả hê: "Anh tiêu rồi, anh tiêu đời rồi."

Santa chẳng hiểu ra làm sao, cảm thấy hôm nay Tiểu Cửu có phần không bình thường. Nhưng sau khi nghĩ lại, nhận ra rằng có lẽ là do đoạn video ngắn mà Lưu Vũ quay và đăng tải vào đêm hôm qua, trong lòng không khỏi cười khẩy, mấy người họ hẳn là không biết chuyện này đã được giải quyết vào hôm trước rồi.

"Anh không lo lắng chút nào sao?" Nhìn Santa không chút để tâm, phản ứng đầu tiên của Châu Kha Vũ là cảm thấy người anh em của mình có vẻ hơi ngớ ngẩn, nhưng nghĩ đến việc Santa ngày thường quan tâm đến Lưu Vũ như thế nào, có lẽ anh ấy không nên có phản ứng như này mới đúng chứ. Vậy thì chỉ còn một khả năng: "Chẳng lẽ anh vẫn chưa biết chuyện này sao?"

"Anh biết rồi. Tối qua anh đã gọi cho Tiểu Vũ và đã giải thích rõ ràng rồi." Vẻ ngoài tự tin của Santa thực sự khiến người ta cảm thấy không được thông minh cho lắm.

"Tức là chuyện hôm qua anh cũng biết?" Châu Kha Vũ vẫn còn hoài nghi.

Santa nghiêng đầu, trông giống như một chú husky to xác: "Ngày hôm qua? Ngày hôm qua xảy ra chuyện gì? Có liên quan gì đến anh?" Chẳng lẽ là ngày hôm qua đã xảy ra chuyện mà anh không biết sao? Không phải chứ?

Châu Kha Vũ hận rèn sắt không thành thép, hắn biết người này hẳn là nghĩ tối hôm qua mình đã giải quyết xong bằng cách nói chuyện với Lưu Vũ, cho nên hắn bắt đầu trầm mặc. "Anh tự xem đi." Hắn lấy điện thoại di động ra, mở Weecho đưa đến trước mặt Santa.

Lưu Vũ đã đăng một video ngắn trên Weecho vào chiều hôm trước. Đoạn video đó hôm qua Santa đã xem rồi. Anh nghĩ đó là đoạn mà Lưu Vũ đăng trên Kuaishou vào tối hôm trước và cho rằng mình đã giải thích với Lưu Vũ rồi nên cũng không quá coi trọng.

Nhưng bây giờ, Châu Kha Vũ đặc biệt cho anh xem đoạn video này, Santa mới phát hiện ra mặc dù trang phục và bối cảnh quay giống hôm trước, nhưng đây rõ ràng là hai đoạn video. Có nghĩa là, Lưu Vũ đã quay liên tiếp hai đoạn video ngắn gần như giống hệt nhau vào đêm hôm trước.

Đây mà là biểu hiện không có chuyện gì ư???!!!

Tâm trạng Santa đột nhiên sụp đổ, bộ dáng khóc không ra nước mắt, cuộc điện thoại của Lưu Vũ với anh tối hôm trước đều là ngụy trang. Thảo nào hôm qua nhắn tin cho cậu toàn bị bơ.

Tiểu Cửu vui vẻ làm ổ trên ghế sô pha, nhìn Santa biểu diễn đổi sắc mặt. Mỗi lần nhìn thấy Santa quẫn bách, tâm trạng của Tiểu Cửu lại vui vẻ lạ thường, ai bảo người này suốt ngày giành Lưu Vũ với mình.

"Làm sao đây, phải làm sao đây?" Santa gấp đến mức quay mòng mòng, rõ ràng tối qua vẫn còn tốt lắm mà, sao đột nhiên lại trở nên như thế này? Santa lấy điện thoại ra, định gọi cho Lưu Vũ.

"Anh không cần gọi." Tiểu Cửu ngăn Santa lại, "Em ấy sẽ không trả lời cuộc gọi của anh."

Châu Kha Vũ định nói, nhưng Tiểu Cửu đã trừng mắt nhìn lại khiến Kha Vũ đành ngoan ngoãn đứng ở phía sau Santa, làm một động tác im lặng. Lưu Vũ đang nghĩ gì Kha Vũ không biết, nhưng hắn chắc chắn rằng Tiểu Cửu chỉ muốn bắt nạt Santa.

Santa không tin, một bên vừa đi về phòng mình, một bên gọi điện cho Lưu Vũ, quả nhiên như Tiểu Cửu đã nói, Lưu Vũ không hề trả lời cuộc gọi của anh, anh đã thử nhiều lần, nhưng vẫn không có ai trả lời.

Họa vô đơn chí, Santa vừa mới lên lầu đã vội vàng chạy xuống: "Khóa cửa phòng anh bị hỏng rồi, không mở được."

"Nó không bị hỏng." Tiểu Cửu lắc lắc chiếc chìa khóa trong tay, cười tự đắc: "Lưu Vũ bảo em khóa rồi, nè, chìa khóa ở đây, anh muốn mở thì mở đi."

Santa ngây người tại chỗ, nhìn thẳng vào chiếc chìa khóa trong tay Tiểu Cửu, sau đó quay lại nhìn Châu Kha Vũ, vô thức nuốt nước bọt sau khi thấy Châu Kha Vũ gật đầu. Lưu Vũ yêu cầu khóa cửa, anh tuyệt nhiên sẽ không dám tự mình đi mở, cho dù bây giờ Lưu Vũ không ở ký túc xá, anh cũng chịu không nổi gián điệp ngầm là Tiểu Cửu.

Thôi tiêu rồi, tiêu thật rồi, hiện tại đã hoàn toàn vô vọng, nếu có thể, Santa muốn trực tiếp bay đến bên cạnh Lưu Vũ nhận tội, chỉ cần Lưu Vũ nguyện ý tha thứ cho anh, chuyện gì anh cũng có thể nói.

Santa ngồi phịch xuống ghế sô pha, không ngừng ngẫm nghĩ lại những chuyện đã xảy ra, rõ ràng tối hôm qua vẫn ổn mà, hôm qua hình như anh cũng không làm chuyện gì quá phận, tại sao lại khiến bảo bối tức giận rồi?

Rõ ràng tối hôm đó Lưu Vũ đã ghi lại hai đoạn video, đoạn đăng vào tối hôm trước có lẽ là để thăm dò, sau khi anh giải thích rõ ràng thì coi như ổn thỏa. Nhưng ngày hôm qua, Santa lại đăng tiếp một đoạn nữa, chắc chắn điều đó đã kích động đến Lưu Vũ.

Sau khi nghĩ kỹ lại, khả năng lớn nhất là do hôm qua Santa đã đăng thêm một đoạn video với đàn chị. Nghĩ đến đây, toàn thân Santa như nổ tung. Nếu là vì chuyện này, thì tội lỗi của anh thật sự rất lớn. Không kịp thời nhìn ra sự khác biệt trong đoạn video ngắn của Lưu Vũ vào hôm qua, hôm nay lại lần nữa giẫm lên bãi mìn, đăng tải video quay cùng đàn chị, đây không phải là muốn tìm chết sao?

Santa quấn chiếc chăn mà Châu Kha Vũ đưa cho, làm ổ trên ghế sô pha gọi điện cho Lưu Vũ, nhưng thẳng cho đến khi anh bất giác chìm vào giấc ngủ, Lưu Vũ vẫn chưa hề nhấc máy.

Khi Santa tỉnh lại vào ngày hôm sau, vừa mở mắt ra liền thấy Lưu Vũ đang ngồi trước sô pha chớp mắt nhìn mình, hai tròng mắt anh lập tức đỏ lên: "Bảo bối ~" , vừa mới mở miệng, nước mắt đã rơi.

"Sao anh lại ngủ ở đây? Sao không vào phòng anh Riki mà ngủ?" Lưu Vũ chống cằm nhìn Santa, biểu tình trên mặt không phân biệt được là có đang tức giận hay không.

"Không dám." Santa nghẹn ngào nói ra hai chữ, động tác cứng ngắc nhảy xuống ghế sô pha, quỳ gối trước mặt Lưu Vũ, "Bảo bối đừng tức giận."

"Tại sao anh lại không dám? Em còn không biết anh cùng các đàn chị làm nhiều video ngắn đến thế. Gan to như vậy, sao lại không dám vào phòng anh Riki ngủ?" Lưu Vũ như cũ không hề bị lay động, duy trì nụ cười nhìn Santa.

"Là được quay cùng lúc. Anh cứ nghĩ là đã nói với em vào ngày hôm trước nên mới đăng nó lên. Anh thực sự không cố ý." Santa giải thích không đầu không đuôi, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.

Lưu Vũ nhìn Santa hồi lâu mới giơ tay lau nước mắt cho anh: "Được rồi, không có lần sau, đừng khóc nữa, mau đứng dậy đi tắm đi."

Santa chạy tới, ôm Lưu Vũ vào lòng, "Bảo bối, anh nhớ em nhiều lắm í, đêm nay mình ngủ chung đi."

"Xem biểu hiện của anh thế nào đã." Đặt một nụ hôn lên mặt Santa, Lưu Vũ thoát khỏi vòng tay của anh, chạy lên lầu thu dọn đồ đạc.

Rốt cuộc, Santa không mở được cửa phòng mình, đương nhiên Lưu Vũ cũng không để anh ngủ trong phòng của cậu, nghĩ đến chuyện cái eo của Santa không được tốt lắm, không thích hợp để ngủ trên ghế sô pha, cuối cùng sau khi được sự đồng ý của Riki, Santa vào ở phòng của Riki.

Ban ngày hai người vẫn như trước, cần làm việc thì làm việc, cần dính nhau vẫn dính nhau. Đến khi đêm xuống, Santa đứng trước cửa phòng Lưu Vũ không ngừng kêu gào đòi quyền lợi vào phòng ngủ với Lưu Vũ. Nhưng tất nhiên, kết quả cuối cùng anh vẫn bị đuổi đến phòng của Riki.

Qua nửa đêm, một tin nhắn hiển thị trên điện thoại di động của Santa, Lưu Vũ đúng giờ đăng lời chúc mừng sinh nhật trên Weibo. Nhìn vào bức ảnh của hai người, Santa thở dài thườn thượt.

"Này, hôm nay là sinh nhật anh, sao anh vẫn còn thở dài vậy?" Châu Kha Vũ đụng vào vai Santa.

"Chúc mừng sinh nhật, bro!" Mika cũng đến.

Santa cất điện thoại di động, tạm gác suy nghĩ sang một bên, cả ba người cùng nhau trở về ký túc xá.

Mấy người ở ký túc xá đã chuẩn bị sẵn bánh sinh nhật cho Santa, mọi người cười nói vui vẻ, trét bánh kem đầy mặt anh, mãi đến cuối mới chịu tha cho người có sinh nhật vào hôm nay.

Santa đi đến phòng của Lưu Vũ sau khi đã thu dọn tắm rửa xong, nhưng khi anh bước tới cửa thì phát hiện phòng của Lưu Vũ đã bị khóa, qua khe cửa có thể thấy đèn trong phòng cũng đã tắt. Cũng phải, lúc anh về thì đã muộn rồi, ồn ào lâu như vậy, quả thật đến giờ đi ngủ rồi.

Chán nản quay người chuẩn bị đến phòng Rikimaru, nhưng từ xa nhìn thấy căn phòng của mình bị khóa gần một tuần mở ra một kẽ hở, ánh đèn vàng ấm áp hắt ra từ khe cửa.

Tim Santa đập nhanh, anh thận trọng di chuyển về phòng, ngay lúc cửa phòng mở ra, anh gần như nhảy dựng vì kinh ngạc.

Căn phòng bừa bộn ban đầu không chỉ gọn gàng ngăn nắp mà gần như biến thành ổ gấu trúc. Trên giường, trên bàn, trên tủ đủ loại búp bê gấu trúc, đồ trang trí, đến cả Băng Đôn Đôn bị bao người tranh giành cũng có đến mấy con. Nhưng ngay cả khi có rất nhiều gấu trúc, cũng không làm ảnh hưởng với phong cách của cả căn phòng.

Giữa đống gấu trúc, Lưu Vũ đang mặc một bộ đồ ngủ gấu trúc lông mịn như nhung với một đôi tai bông xù, ngồi xếp bằng trên giường, nghiêng đầu nhìn Santa đang đẩy cửa vào.

"Sinh nhật vui vẻ!" Lưu Vũ dang tay về phía Santa.

Santa khóe mắt đỏ lên, nhào tới ném người lên giường, vùi đầu trên người Lưu Vũ, thật lâu không nói lời nào.

"Anh thích không?" Lưu Vũ xoa đầu Santa: "Em nhờ anh họ mua giúp, phải khó khăn lắm mới thu được nhiều như vậy, còn bị anh họ mắng cho một trận."

"Thích, anh cực kỳ thích, cảm ơn bảo bối." Giọng Santa thổn thức, nhưng trong đó có thể nghe thấy niềm vui rõ ràng: "Thế nghĩa là, bảo bối cố ý làm như vậy, cố ý không để anh về phòng. "

"Ha ha, lúc trước em còn lo lắng, làm thế nào để giữ anh không về phòng." Lưu Vũ hơi đỏ mặt: "Ai biết được anh lại tự mình giải quyết chuyện này giúp em."

Lưu Vũ vòng tay qua cổ Santa: "Năm ngoái lúc sinh nhật anh là ở Sáng tạo doanh, chúng ta mới quen biết, cũng không kịp chuẩn bị gì, cho nên sinh nhật năm nay của anh nhất định phải chuẩn bị cho tốt. Vẫn là câu nói cũ, chúc anh sinh nhật vui vẻ, nhiều may mắn, cảm ơn anh đã đến Trung Quốc, để em có cơ hội gặp được anh." Sau đó cậu nhẹ nhàng cắn vào tai của Santa.

Santa nhổm dậy, nhìn chằm chằm Lưu Vũ, trong mắt anh là tình yêu sâu đậm không giấu được: "Bảo bối, em chính là món quà sinh nhật tuyệt vời nhất, anh yêu em."

Một nụ hôn triền miên chặn lại hơi thở của Lưu Vũ, đồng thời cũng vẽ ra khung cảnh hương diễm trong căn phòng nhỏ.

Cảm ơn em, kho báu quý giá nhất của anh.

(Hoàn)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro