C5: Chuyện trên giường (2) (18+)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Fanfic: Chuyện trên giường

Author: 绝绝子起个昵称这么难呢

Trans: Finn

Beta: Sergei

.

3.

Uno Santa nghĩ rằng Lưu Vũ có thể đang đợi hắn, và đối phương có lẽ không quen với việc không quan hệ vào đêm trước của các cuộc họp quan trọng, nhưng hắn đã từ bỏ việc tiếp tục làm Lưu Vũ khó chịu.

Nhưng hắn thực sự không mong đợi nhìn thấy cảnh này khi hắn bước vào cửa.

Tóc Maroon xoăn gợn sóng dài ngang vai, lông mi dày cong vút, đôi môi căng mọng đỏ tươi, chiếc váy ngủ lụa màu đỏ cam chỉ che được phần đùi, bắp chân sạch sẽ ửng hồng, đôi chân trần với ngón chân nhỏ giẫm lên gạch lát nền, và mùi nước hoa nồng nặc đến cay mũi.

Chiếc váy này khiến Uno Santa mê mẩn rất nhiều người, nhưng không giống như Lưu Vũ, trong giây lát hắn nghĩ rằng đó là Lưu Vũ đã đưa người về nhà.

Lưu Vũ nhìn thấy Santa đang đứng sững sờ ở cửa, liền lấy điện thoại di động ra gửi một tin nhắn cho đối phương, ra hiệu đối phương nhìn vào điện thoại.

[Tôi đã đun súp gà và giữ ấm trong nồi. Anh có muốn nhấp một ngụm không?]

[Cậu đối xử với tôi như thể tôi không thể nói ấy.]

Sau khi đọc tin nhắn của Lưu Vũ, Santa đã bình phục một chút sau cú sốc.

Hắn muốn hỏi Lưu Vũ đang làm gì, nhưng Uno Santa thật sự không biết sao?

Hắn biết quá rõ!

Uno Santa bước đến trước mặt Lưu Vũ và đưa tay kéo bộ tóc giả trên đầu Lưu Vũ. Bộ tóc giả không rơi ra như hắn mong đợi mà còn kéo Lưu Vũ sang một bên loạng choạng vài bước, thấy vậy liền vội vàng buông tay.

Để tóc giả không bị rơi ra, Lưu Vũ đã kẹp bốn mươi hoặc năm mươi chiếc kẹp tóc lên đầu. Việc kéo tóc giả cũng giống như kéo trực tiếp da đầu của cậu. Đau đến mức cậu sắp khóc đến nơi.

"Cậu đang làm gì vậy?" Giọng nói dữ dội đến mức khó hiểu.

Lưu Vũ đứng yên, hơi ngẩng đầu lên nhìn Santa, với vài sợi tóc màu hạt dẻ vương vãi trước mặt, có chút ngượng ngùng, cậu biết chính xác mình đang làm gì, nhưng cậu không biết làm thế nào để diễn đạt nó bằng một ngôn ngữ tử tế, và cuối cùng chỉ mấp máy môi không phát ra âm thanh.

"Lưu Vũ, cậu thật sự không hiểu." Uno Santa dường như bật ra một nụ cười nhạo báng, "Cho dù trang điểm, mặc váy hay gì đi nữa, những gì cậu làm đều không đáng yêu chút nào, cái đồ..." Anh lại bất lực thở dài, "... chẳng liên quan gì đến việc dễ thương."

Lưu Vũ mở to mắt cố gắng kìm nén dòng nước mắt tuôn rơi. Nhưng cho cùng thì chúng vẫn thi nhau rơi xuống sàn. "Xin lỗi." Cậu gấp gáp nói, cụp mắt xuống, xoay người trốn vào phòng ngủ, khóa trái cửa, dần dần trượt xuống ván cửa.

"Không đáng yêu", cậu đã nghe vô số người bình luận về mình, cậu chưa bao giờ để bụng, chỉ khi nghe thấy ba từ này của Santa hôm nay anh mới thực sự hiểu ý nghĩa, đáng yêu là một đánh giá chủ quan, nói rằng bạn không dễ thương cũng giống như nói với bạn rằng người ta sẽ không thích bạn.

Không phải cậu luôn nghĩ không trùng hợp đến mức nhầm lẫn giới tính, nhưng dù Lưu Vũ trông như thế nào, ăn mặc như thế nào hay thậm chí là phụ nữ thì Uno Santa sẽ không thích Lưu Vũ.

Santa đã đề cập với cậu gần nửa năm trước, một công ty môi giới lớn hơn đã đề nghị cho hắn một nhánh ô liu, muốn thử thách trên một nền tảng lớn hơn. Vào thời điểm đó, Lưu Vũ nghĩ tài nguyên thế nào cũng về đến tay cậu, hắn có thể tùy ý lấy mà không cần phải đến một công ty lớn, nhưng giờ nghĩ kỹ lại, Santa không cần tài nguyên của mình nữa, và hắn có thể nhận được bất kỳ tài nguyên nào mình muốn bằng cách dựa vào cái tên Uno Santa.

Đã từ lâu Uno Santa không cần tới Lưu Vũ, bây giờ không muốn động đến cậu nữa, đối với hắn không còn chút giá trị nào, đã đến lúc buông tha cho hắn rồi sao?

Lưu Vũ vùi đầu vào giữa hai đầu gối và nhìn chằm chằm xuống sàn nhà, suy nghĩ của cậu bình tĩnh đến đáng sợ, nhưng nước mắt cậu lại rơi xuống từng giọt, đọng lại thành một vũng nhỏ.

Uno Santa lặng lẽ đứng ngoài cửa một lúc, hắn biết Lưu Vũ sẽ giải quyết cảm xúc của mình và bình tĩnh lại.

Cậu ấy không khóc sao?

Lúc đó Santa mới nhớ ra rằng hắn và Lưu Vũ quen nhau lâu như vậy, chưa từng thấy Lưu Vũ khóc, cậu luôn tỏ ra bình tĩnh và tự chủ, đó là lý do tại sao hắn cho rằng Lưu Vũ không đáng yêu chút nào.

Vừa rồi Lưu Vũ khóc ở trước mặt hắn, hắn cũng không biết Lưu Vũ khóc trông như thế nào, trong phòng hoàn toàn không có động tĩnh gì.

Hắn đột nhiên cảm thấy bối rối, giống như lần trước nhìn thấy Lưu Vũ gục trong phòng khách, chuyện gì xảy ra và sẽ xảy ra, Uno Santa không biết.

Hắn ghé tai vào cửa phòng ngủ nghe ngóng, sau đó gõ mạnh vào cửa, "Cậu đang làm gì vậy? Lưu Vũ, ra ngoài, đừng trốn ở trong đó nữa!" Santa dừng lại, hắn nghĩ có thể đối xử nhẹ nhàng hơn sẽ khiến đối phương dễ chấp nhận hơn, nhưng anh ấy không nghĩ ra cách đối xử nhẹ nhàng nào trong khoảng thời gian ngắn. "Nếu như cậu không đi ra, tôi sẽ phá cửa!" Hắn lại mạnh mẽ vỗ cửa, nghĩ muốn cái gì, gặp người trước đi!

"... Xingchen Entertainment phải không?" Giọng của Lưu Vũ đột nhiên vang lên trong phòng, không lớn nhưng rõ ràng.

"Hả? Tôi, không, sao đột nhiên..." Santa đột nhiên không hiểu ý của người bên kia.

"Tôi sẽ sắp xếp người liên hệ với Xingchen và chuyển hợp đồng của anh càng sớm càng tốt."

Santa mơ hồ nhớ ra rằng có một chuyện như vậy. Nhưng đó là vì ...

Không nghe thấy phản ứng của Santa, vì vậy Lưu Vũ tự nói với chính mình, "Tôi sẽ để anh đi, Santa... Chúc anh gặt hái được những điều tốt đẹp nhất trong tương lai."

Uno Santa tựa trán vào cửa thở dài, cố gắng kiềm chế giọng điệu bình tĩnh, "Cậu ra ngoài trước, chúng ta mặt đối mặt."

Căn phòng im lặng trong khoảng mười giây. Cánh cửa được mở từ bên trong. Lưu Vũ vẫn mặc quần áo trước khi bước vào phòng. Đôi mắt rõ ràng là đã khóc, nhưng lớp trang điểm thậm chí còn không phai đi dù chỉ một centimet.

Lưu Vũ vừa đi ra ngoài liền bị đối phương nắm lấy hai tay, ánh mắt dữ tợn như muốn rực lên, thậm chí còn nghe thấy tiếng răng hàm hai bên cọ xát dữ dội, vẻ mặt nghiêm túc và hung hãn đến cực điểm.

"Lưu Vũ, tôi ghét cậu, không đáng yêu chút nào."

Còn chưa kịp hiểu câu này nghĩa là gì thì ánh đèn trước mặt đột nhiên tối đi. Lưu Vũ theo bản năng nhắm mắt lại.

Không có cảm giác đau, chỉ có một cái chạm nhẹ và ấm trên môi.

Lúc đầu chỉ va chạm vào, sau đó liếm nhẹ và mút mát, tay hắn vuốt qua mái tóc xoăn màu hạt dẻ rồi quàng lên gáy, dùng đầu lưỡi liếm khe hở giữa hai làn môi, rồi đến môi châu......

Họ cũng hôn nhau khi ân ái, nhưng lần này khác với những lần trước. Lưu Vũ không thể phân biệt được điều gì khác biệt, nhưng cơ thể cậu nói với cậu là khác.

Santa khẽ dời đi, trước khi Lưu Vũ mở mắt và có thời gian suy nghĩ về tình hình hiện tại, hắn lại ngậm lấy, một tay ôm sau đầu, một tay ôm lấy eo cậu và nâng lên, một lần nữa đưa vào phòng ngủ ngã trên giường.

Không phải nhẹ nhàng bâng quơ, đầu lưỡi trực tiếp cạy khớp hàm, khiêu khích đối phương, bắt lấy người nhỏ hơn và khiêu vũ theo nhịp điệu của hắn.

Lưu Vũ đưa tay ôm cổ Santa, lần đầu tiên cậu biết hôn có thể thoải mái như vậy, cả người như ngâm trong mật ong ấm áp. Thời gian dường như trôi chậm lại, tâm trí dần tan rã, trở nên hỗn độn. Khi môi răng tách ra, người dưới thân khẽ nheo mắt, lông mi run lên, trong tiềm thức đưa tay chạm vào môi, vẫn đang suy nghĩ miên man.

Tại sao lại ngọt như vậy?

Santa thấy cậu như vậy khẽ cười một tiếng, Lưu Vũ bây giờ có vẻ dễ thương hơn một chút, nhưng trang điểm đậm và mái tóc lại che đi vẻ đáng yêu của cậu mất rồi. Hắn vẫn luôn dùng khuỷu tay chống ở bên cạnh Lưu Vũ, một cái tay khác gỡ mái tóc giả của người nhỏ hơn, ngón tay khẽ vuốt gò má Lưu Vũ, "Em không cần giả làm ai, chỉ cần nói cho anh biết em muốn gì, em có tư cách làm vậy mà."

Những lời này khiến Lưu Vũ từ không khí ám muội tỉnh lại, cụp mi xuống, "Em không muốn ép anh." Vì vậy, cậu không bao giờ yêu cầu và cố gắng tìm cách không làm hắn chán ghét, nhưng có vẻ không thành công lắm.

Santa lại bật cười, hắn thực sự nghĩ chuyện đó thật buồn cười, hắn đã ép Lưu Vũ suốt mấy năm nay, "Em có thể nói thẳng với anh, giống như bây giờ anh sẽ nói với em, em không cần trang điểm, anh thích dáng vẻ ban đầu của em hơn, chỉ một mình Lưu Vũ đã đủ xinh đẹp rồi."

Lưu vũ kinh ngạc mà mở to hai mắt nhìn hắn, ở đáy mắt hắn thấy một tia thành khẩn, cậu giật giật môi muốn hỏi đối phương "Liệu anh có thích em không?" nhưng vẫn không hỏi được.

Santa động viên anh ấy, "Nói đi, bất kể em yêu cầu anh làm gì, anh sẽ cố gắng hết sức để làm được."

Lưu Vũ đau khổ nghĩ một lúc, "Vậy thì anh ... Tẩy trang cho em đi."

Santa đột nhiên ngã xuống bên cạnh Lưu Vũ, mặt vùi vào chăn bông, giọng nói không rõ ràng do lớp vải cản trở, "Lưu Vũ, em quả thật có chút đáng yêu."

"Lời khen" đột ngột khiến Lưu Vũ ngượng ngùng, cậu lúng túng quay mặt đi, lặng lẽ đỏ mặt tía tai.

May mắn thay, Uno Santa đã không làm cậu xấu hổ quá lâu, hắn đứng dậy và kéo cậu vào phòng tắm, thực hiện yêu cầu đầu tiên của Lưu Vũ với hắn - tẩy trang.

Hắn ôm Lưu Vũ đặt lên bồn rửa, đứng giữa hai chân người kia, cầm bông tẩy trang bôi lên mặt. Dù sao thì hắn cũng là người trong ngành giải trí, tẩy trang không có gì khó, nhưng bộ tóc giả của Lưu Vũ quá phức tạp, và cả hai đã phải mất rất nhiều công sức mới tháo được nó.

Biết nhau lâu như thế, đây là lần đầu tiên họ thân thiết đến vậy.

Bỏ thứ rối tung trên đầu Lưu Vũ ra, Santa nhìn xuống lần nữa, không khỏi nhíu mày, khó xử nhìn hai khối nhô lên trên ngực, "Em nghĩ gì vậy? Thật kỳ quái."

"Kì ở đâu?" Lưu Vũ vô thức cầm lấy lòng bàn tay của Santa và đặt lên đệm silicon trên ngực cậu, "Em thấy nó cũng được mà."

"Là hàng giả đó." Santa cũng phối hợp nhéo nhéo vài cái.

Lưu Vũ không cảm thấy gì về cái này, nhưng Santa cảm thấy không ổn chút nào. Mặc dù hắn không thực sự chạm vào cơ thể Lưu Vũ, nhưng bản thân tư thế đó cũng đủ để khiến người ta mơ màng, "Nhanh, bỏ nó ra đi." Anh thả tay ra và lùi lại hai bước.

Lưu Vũ đồng ý và nhảy khỏi bồn, nâng vạt áo ngủ lên.

Uno Santa nhìn tấm lụa màu đỏ cam đung đưa trên cặp đùi trắng nõn mềm mại của Lưu Vũ dần dần di chuyển lên ...

! ! !

Không có đồ lót dưới chiếc váy ngủ.

Chết tiệt, thực sự đáng sợ! Uno Santa lập tức che mắt quay mặt đi, khóe mắt không kìm được lộ ra một chút, nhịn mấy tháng rồi, sao lại quyến rũ như vậy.

Đã một giờ trôi qua kể từ khi mọi thứ trở lại trên giường.

Santa để Lưu Vũ dựa vào vai mình, vuốt tóc đối phương để ru cậu vào giấc ngủ.

Lưu Vũ im lặng một lúc, nhưng không thể không hỏi, "Không làm?"

"Thôi, đừng làm." Santa đáp lại bằng giọng mũi, và sau một lúc im lặng, hắn nói thêm, "Ngày mai em bận phải không? Ngủ một giấc đi."

"Nhưng..."

Santa vươn tay bật đèn đầu giường, để có thể nhìn rõ biểu hiện của Lưu Vũ, khiến Lưu Vũ miễn cưỡng nhìn hắn, "Em căn bản là không thích cùng anh làm tình, mỗi lần đều theo bản năng mà né tránh, cơ bắp căng cứng, cùng anh làm tình rất đau hơn nữa em cũng không mấy vui vẻ gì. Em thích làm tình với anh vậy sao?"

Lưu Vũ im lặng một lúc và không thể đưa ra câu trả lời chắc chắn, "... Em quen rồi, thậm chí còn chuẩn bị trước..."

Âm lượng ngày càng thấp, nhưng Santa vẫn có thể nghe rõ. Hắn không thể không hít một hơi thật sâu, "Em chắc chứ? Tối nay em muốn cùng anh làm?"

Lưu Vũ lại tránh ánh mắt hắn. Cậu trả lời, "Nếu không làm vậy... em có thể sẽ không ngủ được..." Sau đó cậu nhanh chóng nói thêm, "Không làm cả đêm được không?"

Giây tiếp theo Santa đã đem người đè ở dưới thân, một bàn tay cố định đầu người kia không cho cậu né tránh, mở miệng ngậm lấy tai trái đối phương, đầu lưỡi liếm láp vành tai lại hướng lỗ tai thổi vào nhiệt khí, "Em sẽ hối hận, nhưng không còn kịp rồi......"

Đưa tay nâng nhẹ cằm người kia, cúi đầu hôn lên.

Nóng bỏng, mềm mại và ẩm ướt, dường như hôm nay Lưu Vũ mới biết rằng các dây thần kinh trong miệng cậu rất nhạy cảm và phong phú, và sự vướng víu giữa môi và lưỡi đã lấy đi tất cả sự chú ý của cậu, và tâm hồn cậu dường như đang phảng phất trên đầu lưỡi.

Trong lúc không chú ý, Lưu Vũ đã bị lột sạch quần áo, Santa vòng chân cậu qua eo hắn, vươn tay thăm dò miệng huyệt nhỏ nhắn phía sau, quả thực mềm mại ẩm ướt, thậm chí còn hơi hé mở, ngậm sâu các ngón tay...

! ! !

Hắn vô tình chạm vào một vật cứng, Santa nhanh chóng dời môi tập trung sờ vào thứ đó trên người Lưu Vũ, may mắn là thứ đó không quá lớn và có thể lấy ra bằng hai ngón tay.

Đó là một chai sữa rửa mặt hình con thoi, "Tại sao?" Santa không hiểu tại sao Lưu Vũ lại làm những việc như thế này.

Lưu Vũ chỉ khoanh tay che đi khuôn mặt đỏ bừng của mình, "Chặt... Không biết có đau không..." Cậu không muốn nói là cậu sợ hậu huyệt của cậu không đủ mềm mại như nữ giới đâu.

Santa vừa nằm vừa cười bên tai cậu, nhưng nghe như khóc, bao năm qua anh chỉ nghĩ làm sao để Lưu Vũ đau, và khi Lưu Vũ bị hắn làm tổn thương, hắn tự hỏi cậu có đau không.

Cắn vào vai và cổ của người dưới thân như để trút giận, Santa đưa tay ra nhấc mông người kia lên và thì thầm vào tai người đó, "Anh vào đây."

Mặc dù cả hai không thường xuyên quan hệ nhưng họ đã làm chuyện đó hàng chục lần trong hai năm qua và họ khá quen thuộc với cơ thể của nhau. Mặc dù Uno Santa chưa bao giờ khiến Lưu Vũ cảm thấy thoải mái, bạn phải biết rằng một người luôn bị điểm 0 không có nghĩa là anh ta học dốt.

Điều chỉnh góc độ, Santa từ từ đẩy người vào. Chỉ riêng tốc độ chậm đã khiến cậu không chịu được mà dựng thẳng eo. Hắn phải dùng cả hai tay để cố định hông của Lưu Vũ, lại dứt khoát đem người lật lại nhếch mông lên từ phía sau cắm vào.

Không phải Lưu Vũ chưa từng bị chạm vào chỗ nhạy cảm, mà là cậu chưa từng bị nhìn chằm chằm vào chỗ đó, cũng không có cho cậu không gian thở. Lưu Vũ lớn tiếng rên rỉ, "A - không, đừng đút vào... đau..."

Santa đưa tay trước mặt Lưu Vũ và chạm vào bộ phận sinh dục của cậu, tiểu gia hỏa run rẩy và phun ra chất lỏng, "Nói dối... nó không đau chút nào..." Sau đó hắn đập hông ba cái và tát vào mông cậu.

Lưu Vũ, người đã bị đối xử như vậy trước đây, nhanh chóng tước vũ khí và gieo hạt giống mát vào tay hắn, nhưng bên kia còn lâu mới kết thúc.

Santa dùng đầu ngón tay gõ vào lỗ nhụy để lau sạch dịch thể còn sót lại trên cửa mình, "Tiểu dâm vật này, chỉ cần đụng một chút là sẽ khóc."

Lời này vào tai Lưu Vũ tưởng chừng là đang mắng cậu, vừa khóc vừa bắt đầu giãy dụa, "Không được, không được rồi, em không làm nữa!"

Santa nắm eo đem người dưới thân vào trong lòng, làm lơ mọi giãy dụa, "Không thể được, bảo bối, anh còn chưa có kết thúc đâu......"

Lưu Vũ cảm thấy cơ thể của mình hoàn toàn bị đối phương khống chế, Santa làm cậu bắn ra trước, lại bị đối phương lăn qua lộn lại cắm đến bắn hai lần.

Nhưng Santa cảm thấy rằng cơ thể của Lưu Vũ vẫn cần được khai phá.

Sau cao trào, Lưu Vũ trực tiếp gục xuống giường, an tĩnh lại nằm xuống, để cho đối phương vuốt tóc vuốt lưng.

Ngay khi Santa nghĩ rằng Lưu Vũ đã ngủ say, Lưu Vũ đột nhiên bật dậy khỏi giường.

"Làm gì?" Santa khó hiểu.

"Em đi tắm." Lưu Vũ nói và bước vào phòng tắm, nhưng ai đó đã nắm lấy cổ tay cậu.

"Em mệt rồi, nghỉ ngơi đi."

Lưu Vũ quay lại nhìn hắn, "Nếu..." Điều cậu muốn nói lại bị người kia cắt ngang.

"Anh có thể làm những gì em muốn, bất cứ điều gì em cần..." Tất nhiên Santa biết rằng nếu không dọn dẹp, nó sẽ ảnh hưởng đến công việc của Lưu Vũ vào ngày mai, "... có thể làm nũng với anh mà."

Lưu Vũ sững sờ một lúc mới hiểu ý của đối phương. Sau đó, cậu đỏ mặt. Cậu luôn tự dọn dẹp sau khi làm, cũng không phiền toái, chỉ là nhờ người khác làm hộ rất xấu hổ.

Thấy Lưu Vũ muốn từ chối, Santa nói: "Làm nũng với anh đi" Hắn lắc cổ tay Lưu Vũ như một đứa trẻ lên ba ủy khuất nói, "Yêu cầu nào cũng có thể chấp nhận được."

Lưu Vũ cuối cùng cũng bị đánh bại bởi con cún lớn đáng yêu này, "Được rồi, Santa, giúp em..."

Không cần nói xong Santa đã bật dậy khỏi giường, bế ngang người Lưu Vũ lên, bước vào phòng tắm rồi nhẹ nhàng đặt cậu vào bồn tắm.

Bật nước nóng lên, sau đó tiến lại gần Lưu Vũ đặt lên môi cậu một nụ hôn dịu dàng, kêu Lưu Vũ giao toàn bộ công việc cho hắn, cậu chỉ cần nghỉ ngơi là được.

Lưu Vũ đang nửa mê nửa tỉnh, bên tai cậu nghe thấy tiếng hắn thì thầm: "Em không biết anh đã thức bao nhiêu đêm để chờ em nói điều này đâu..."

(Hoàn)

.

Phí ảo: Vote mạnh zô!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro