Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Yêu thầm một vầng trăng suốt bảy năm, con người dù chân thành đến đâu cũng khó mà thành thật."

"Dù ở bất cứ đâu, cũng sẽ vĩnh viễn yêu thương nhau."

🎶bgm: Nơi ấy

Một câu chuyện về lòng can đảm của hai người yêu nhau.

1.

Anh đã cầu xin ông trời một điều ước sinh nhật.

Anh muốn em yêu anh, nguyện ý ở bên anh, nhưng anh lại cảm thấy quá nhiều. Sợ ông trời sẽ nghĩ anh tham lam. Tốt hơn là anh nên dùng những điều may mắn mà mình tích góp được, cầu mong cho em luôn mạnh khỏe hạnh phúc, hết thảy đều như ý.

Còn anh, yêu em là đủ.

2.

Santa sẽ đến An Huy vào đầu tháng Tư.

Lưu Vũ nằm trên chiếc xích đu gỗ trước cửa sổ sát đất ngắm nhìn cảnh vật, bên ngoài lớp kính trong suốt là non xanh nước biếc. Sau cơn mưa phùn, trời đất như phủ một lớp sương mù ẩm ướt, hoàng hôn đỏ cam len lỏi giữa những đám mây trên đỉnh núi, trên cành hoa đỗ quyên An Huy điểm thêm vài bông hồng rực rỡ.

Tin nhắn WeChat lưu lại mười phút trước, Lưu Vũ ngồi dậy nhìn dòng chữ hồi lâu, thực sự có chút kinh ngạc. Cuộn lên, ngoại trừ lời chúc mừng sinh nhật của cậu vào ngày 11 tháng 3, hầu như chỉ có một tin nhắn trong một hoặc hai tháng gần đây.

Phần lớn nội dung là chúc mừng ngày lễ hoặc một số món quà đặc biệt được gửi từ nhiều nơi khác nhau. Tin nhắn trả lời chỉ vỏn vẹn vài từ, những dòng trao đổi được viết ngắn gọn cẩu thả.

Em nghĩ như thế nào nếu anh đến An Huy?

Lưu Vũ không nhớ lịch trình gần đây của Santa có Trung Quốc. Kỷ niệm 7 năm thành lập INTO1, mỗi người đều có những định hướng nghề nghiệp cho riêng mình, guồng quay bận rộn, quay cuồng khắp nơi, hiếm khi có thời gian để thở.

Nhưng năm nay, Lưu Vũ chính thức bước vào trạng thái nghỉ hưu ngắn hạn, không phải bởi vì mất sự nhiệt huyết với sự nghiệp, mà là bởi vì lượng công việc quá tải trong mấy năm nay khiến thân thể cậu càng ngày càng không chịu nổi, cậu đã có hai cuộc phẫu thuật cách đây 6 tháng.

Chấn thương vẫn còn rất nghiêm trọng, trước mắt cậu không thể biểu diễn được nữa, chỉ có thể đơn giản bàn bạc với công ty nghỉ hưu một năm, về nhà nghỉ ngơi thật tốt.

Idol nam xuất thân Trung Quốc, ở độ tuổi hai mươi bảy, đạt được trình độ như vậy là khá tốt rồi. Giải thưởng cầm đến mỏi tay, danh sách mời tham gia các chương trình lớn không bao giờ vắng bóng, Lưu Vũ tự hiểu là thấy đủ, có lẽ đã đến lúc ổn định lại và nghĩ về tương lai.

Rốt cuộc, thời gian nhoáng cái trôi qua, cũng sắp tới đầu 3x rồi.

Năm tháng giống như một tờ giấy nhám, mài đi mài lại trong cuộc đời, khiến cho mọi dấu vết trong ký ức đều phai nhạt, chỉ còn lại những hạt sạn to nhỏ khắc sâu bề dày của quá khứ. Cuộc sống không thể mịn màng bằng phẳng như vậy, sau khi mài qua mài lại, nó có một độ nhám nhất định. Giống như các vòng sinh trưởng của một cây cổ thụ, mỗi inch đều nhẵn trụi.

Chỉ có nơi sâu nhất của trái tim cậu là trống rỗng, có khi áp lực đến thở không nổi.

Cậu gõ mấy chữ đùa bỡn gửi đi: Sao vậy, đại minh tinh cũng muốn giải nghệ?

Santa phát triển khá tốt ở Nhật Bản, mấy năm gần đây chủ yếu tập trung vào phim ảnh rồi dần dần chuyển mình, đã là một ngôi sao rất được yêu thích, hiện tại đang là thời kỳ trỗi dậy quan trọng nhất. Rút ra một đoạn thời gian nghỉ ngơi cũng hơi ngông cuồng, không khỏi có chút xa xỉ.

Đầu bên kia im lặng một lúc mới trả lời: Anh đã suy nghĩ về điều đó trong một thời gian dài.

Trong một khoảng thời gian dài.

Nhìn chằm chằm hàng chữ này, trước mắt Lưu Vũ đột nhiên xuất hiện hình ảnh nhiều năm trước, vào đêm trước khi nhóm thành lập.

Chàng vũ công người Nhật hoàn thành vũ điệu cuối cùng, mồ hôi lấm tấm trên mặt vào cổ áo ẩm ướt, tràn ngập sự hoang dại. Trong phòng tập tối om, hắn quay mặt sang một bên, bóng như chạng vạng tối, nói với Lưu Vũ: "Anh muốn đến nơi em sinh ra."

Lúc đó Lưu Vũ nói được thôi. Nhưng bọn họ thực sự bận rộn, vô số lịch trình và hoạt động đã sớm đem nguyện vọng mắc cạn, thậm chí quên đến không còn một mảnh.

Lưu Vũ đứng dậy khỏi chiếc ghế tựa, nhìn dãy núi mờ sương phía xa, bóng dáng gầy guộc phản chiếu qua ô cửa kính, chiếc áo sơ mi vải lanh màu xanh nhạt nhuộm cà vạt vẫn đẹp như ngày nào.

Cậu cúi đầu, gõ một chữ: Được.

3.

Giang Nam cuối tháng tư giữa tiết xuân se lạnh. An Huy đã liên tục hạ nhiệt độ trong một tuần liên tiếp, thậm chí không khí còn ẩm ướt, khi hô hấp dường như có thể cảm thấy vùng sông nước thấm lạnh, những viên sỏi băng, những bụi cỏ dại không ngừng bốc lên vì sương giá.

Khi Santa hạ cánh đã gần đến tối.

Rõ ràng đã lâu không gặp, nhưng Lưu Vũ trong nháy mắt đã nhận ra Santa. Hắn bọc đến kín mít, trên đầu vẫn là chiếc mũ len màu cam ngốc nghếch, trông hắn không giống ngôi sao nổi tiếng một chút nào, mà giống như một ông già đi du ngoạn.

Lưu Vũ cảm thấy thích thú với ẩn dụ của chính mình, cậu ấn cửa xe thò đầu ra ngoài, từ xa hét tên Santa, thanh âm không lớn, bị cành lá trong gió lay động ồn ào che kín tiếng. Lưu Vũ nghi ngờ hắn không nghe thấy, đang muốn gọi điện thoại thì Santa quay đầu lại, đôi mắt duy nhất lộ ra ngoài đột nhiên sáng lên.

Không gặp suốt 5 năm.

Cựu vũ công Nhật Bản không còn trẻ nữa, hắn gầy hơn, đường cong rõ ràng hơn, rắn rỏi mà sắc bén, ánh mắt cũng ổn trọng. Thời gian trôi đi, dấu vết của quá khứ đã kết tủa, nhưng nét hoang dại của tuổi trẻ vẫn dừng lại trong đôi mắt ấy, hình dạng của những cánh hoa đào, lại phản chiếu ánh sao đêm.

Hắn tháo khẩu trang xuống, mím môi mở miệng, gọi, Lưu Vũ.

Trong khoảnh khắc im lặng, thời gian như quay ngược lại vài năm.

Lưu Vũ nhìn chằm chằm vào đôi mắt đó, những hình ảnh mà cậu trân quý trong lòng đang xoay tròn như đèn kéo quân trong một bộ phim cổ trang, sáng tạo doanh, đêm thành đoàn, ký túc xá, sân khấu...một vài khuôn mặt, một vài phân đoạn của thời gian quen thuộc và xa lạ chồng lên nhau, cách nhau vài bước, cậu có thể nhìn thấy rõ ràng — đây là Uno Santa, Uno Santa ba mươi tuổi.

Rõ ràng là thay đổi, lại rõ ràng không thay đổi.

Những cảm xúc được thể hiện trên khuôn mặt của Santa, khi hắn cười, hắn luôn trông giống như một chú chó săn lông vàng với chiếc đuôi mềm mại lủng lẳng sau lưng.

Khi đến đây, Lưu Vũ luôn rụt rè xấu hổ, có một số chuyện sau nhiều năm làm cậu cảm thấy bất an. Nhưng khi gặp nhau, mới phát hiện ra rằng không phải vậy - cảm xúc được giải khóa vào lúc ký ức được mở ra, chủ đề hiện ra một cách tự nhiên, như thể họ vẫn cùng nhau sống trong ký túc xá, không hề có cuộc chia ly kéo dài 5 năm.

Tiếng Trung của Santa tốt đến mức Lưu Vũ phải kinh ngạc, ở trong môi trường tiếng Trung chưa được bao lâu, không ngờ âm giọng đã đạt tiêu chuẩn phổ thông, từ ngữ cũng trôi chảy. Họ trò chuyện rất nhiều, nói về công việc, vũ đạo, và những câu chuyện phiếm về đồng đội. Dọc theo đường đi cũng chưa dừng lại, Santa hỏi cậu tương lai có tính toán gì không.

Lưu Vũ nghiêng đầu suy nghĩ một chút, quay tay lái hướng ngoại thành nói đùa, "Nghỉ hưu thu tiền thuê nhà nha."

Đồng tử của người bên cạnh run lên, Lưu Vũ không khỏi vui mừng hơn, vẫn là thành thật mà nói, chưa nghĩ ra.

Cơ thể Lưu Vũ không cho phép cậu tập nhảy như trước nữa, các chương trình tạp kỹ không phải là mong muốn ban đầu của cậu. Cuộc sống đòi hỏi phải không ngừng theo đuổi để có được sự hài lòng thực sự, vì vậy có lẽ cậu sẽ tìm một số thứ khác để học, chẳng hạn như vẽ tranh Trung Quốc, luyện tập thư pháp, hoặc thậm chí học một loại nhạc cụ, tóm lại nhàn đến lâu lắm, người sẽ giống lá cây rơi vào bùn đất, tan thành từng mảnh mốc meo, không phải là một chuyện tốt.

Trên con đường xanh xám, đèn đường mờ ảo, bóng người vụt qua trước mặt.

Santa an tĩnh lắng nghe Lưu Vũ lải nhải, ánh mắt ôn nhu như ánh trăng dịu dàng, dừng ở trên người cậu. Rẽ phải khỏi đường cao tốc, Lưu Vũ vừa quay đầu lại, không kịp phòng bị nhìn thẳng hắn, tim bỗng nhiên liền lỡ một nhịp.

"Anh đến lần này, là có một ý nguyện."

Santa đột ngột lên tiếng.

Ý nguyện? Lưu Vũ sửng sốt một chút, cậu đoán không ra, Santa cũng không có nói nhiều, chỉ nói với cậu nếu nói ra sẽ không linh, phải làm mới biết được. Lưu Vũ xem hắn chắp tay trước ngực thành kính cầu nguyện, lộ ra một chút trẻ con của tuổi đôi mươi, vì vậy thản nhiên nói: "Vậy chúc ý nguyện của anh thành hiện thực nha."

Santa mỉm cười nói, "Cho mượn ít phúc khí của em đi."

Lưu Vũ đưa Santa về biệt thự nhỏ của cậu ở trên núi.

Cậu rất thích nơi này. Nơi đây có ánh sáng tốt, địa thế cao, dựa lưng vào một ngọn đồi yên tĩnh, hướng ra hồ nước màu ngọc bích, xung quanh toàn là những cây cổ thụ rợp bóng. Khi ra ngoài có thể nhìn thấy mặt nước, xuống núi chính là vùng sông nước cổ trấn. Tháng tư trời mưa không ngớt, họ bước lên những bậc đá rêu phong ẩm lạnh, khi màn đêm buông xuống, vài tiếng ve râm ran vang lên bên ngoài ngôi biệt thự nhỏ, những giọt sương nhỏ tích tụ trên mái hiên nhỏ xuống mọc thành từng khóm cỏ dại.

Lưu Vũ lấy trong tủ ra một gói trà, hỏi: "Lần này anh định ở bao nhiêu ngày?"

"Ngày thứ ba là đi."

"Thời gian thật eo hẹp..."

Nước trà được lọc bỏ lần thứ nhất, lá trà hấp thụ nhiệt chuyển sang màu xanh cam nhạt, cậu khéo léo thêm nước lần thứ hai, sau đó rót vào hai chén sứ nhỏ. Đưa cho Santa một chiếc: "Muốn đi nơi nào ngắm cảnh?"

Santa uống một hớp nhỏ trong chén, lông mày khẽ nhếch, tâm tình đắc ý nói: "Đều được. Lên núi cũng hay."

Lưu Vũ nhướng mày, thập phần tiếc nuối nói rằng hắn như vậy sẽ lãng phí cảnh sắc ở dưới chân núi, nhưng thực ra trong lòng cậu cũng đồng ý, năm tháng trôi qua, cậu càng yêu thích sự yên tĩnh của núi non, gần đây cậu còn thích đi tản bộ. Không thể không thừa nhận thời gian đã thay đổi cậu một cách vô tri vô giác.

Tùy tiện và thầm lặng.

Hô hấp là thứ không thể nhận thấy, nhưng năm này tháng nọ, nó là một sự thay đổi lớn.

Ánh mắt cậu rơi vào những chiếc lá trà nổi trong cốc, đột nhiên ma xui quỷ khiến nói:

"Santa, em dường như không còn trẻ nữa."

Santa ngẩn ra, ngước nhìn người trước mặt - năm tháng đối mỹ nhân đặc biệt phá lệ, miễn cưỡng để lại một nếp nhăn trên mặt cậu. Ngay cả độ cong của dấu ngoặc đơn trên gò má trắng nõn mềm mại cũng không có gì thay đổi, vẫn như cũ giống như một con búp bê xinh đẹp của Tây Dương.

"Không có.", Santa nghiêm túc sửa lại lời của cậu, "Em vẫn như cũ không thay đổi."

Lưu Vũ cứng họng, người làm sao có thể không thay đổi?

Tuổi 20, cậu xuất đạo trong tiếng vỗ tay của sân khấu và ánh đèn, sức sống dẻo dai của tuổi trẻ còn chân thành hơn cả mặt trời đỏ mọc, dịu dàng như hạt dẻ bóc vỏ. Bảy năm sau, bao nhiêu tình cảm bị chôn vùi như tuyết, khi mặt trời ló dạng, tất cả đều tan đi, để lại một vết tích nước trũng, điều này chứng tỏ trái tim cũng rất nhiệt huyết.

Quá khứ phong hóa thành một cái vỏ ốc, cho phép cậu cư ngự trong đó, càng ngày càng khép lại, chỉ chừa một khe hở để hô hấp.

Cậu có chút buồn bã nói: "Nói không chừng em về sau cũng trở nên..."

"Lưu Vũ."

Santa cắt đứt lời, nhìn cậu chăm chú nói: "Con người có thể bất biến."

4.

Trời bắt đầu mưa về đêm.

Lưu Vũ vẫn chưa ngủ, đứng dậy đóng cửa sổ, đầu ngón tay vỗ mặt kính thấm lạnh mà rùng mình. Cậu nghi ngờ rằng nhiệt độ tối nay quá thấp, một chiếc chăn bông có thể không đủ, vì vậy cậu đi đến phòng chứa đồ lấy một chiếc chăn bông khác, chuẩn bị mang đến phòng của Santa.

Cậu giơ tay định gõ cửa, nhưng phát hiện cửa đóng không chặt.

Một tia sáng chiếu qua khe hở, chiếu vào khuôn mặt đang say ngủ của người đàn ông, trải dài như một ngọn núi, cắt ra ánh sáng và bóng tối.

Lưu Vũ do dự, nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào, đặt cái chăn bông bên cạnh cái gối. Cậu ngồi ở mép giường nhìn Santa một cách xuất thần, ánh mắt quét xuống từng li từng tí, nhìn rất cẩn thận.

Bất giác cậu nhớ đến một ngày của năm năm trước, cũng là một đêm mưa như vậy, cái lạnh thấu xương, bọn họ cùng ở trong một gian phòng.

Khi đó cậu đến Tây Tạng để quay, điều kiện khách sạn không tốt, không có đủ phòng và giường, Santa ở cùng cậu, hắn dọn sàn làm giường trước khi cậu quay trở lại. Cậu cùng người phụ trách giao thiệp xong đã là nửa đêm, vừa vào cửa liền nhìn thấy một người đàn ông cao 1,8 mét lót chăn cuộn mình trên sàn cứng ngủ say.

Cậu nhẹ bước bước đi, thanh âm cũng nhỏ, nhưng Santa tỉnh lại rất nhanh, tựa như trong tiềm thức đã đợi cậu, dụi dụi mắt nói đã trở lại rồi à, Lưu Vũ ừ một tiếng, ngữ khí như một đứa trẻ, nói hắn mau đi ngủ. Người đàn ông thật nghe lời gật gật đầu, lẩm bẩm rằng giường cho cậu đã được dọn sạch sẽ...sau đó lại chìm vào giấc ngủ.

Tư thế vẫn cuộn tròn, như một đứa trẻ.

Đôi mắt Lưu Vũ lưu lại trên lông mày của Santa, khóa chặt, nhăn lại như những nếp nhăn trên tờ giấy.

Santa ngủ không yên, phảng phất có tâm sự trong đầu, ngay cả trong mơ cũng không tiêu.

Lưu Vũ hoảng hốt nhìn, muốn xoa dịu đi những nếp nhăn, vừa mới đưa tay lên chạm vào khuôn mặt ấm áp của hắn, đột ngột rút lại, cả người như bị điện giật.

Không được.

Không thể.

Cậu cuống quít đứng dậy trở về phòng như chạy trốn.

Ngày hôm sau, Lưu Vũ vốn muốn đưa Santa đi dạo dưới núi, nhưng công ty có việc đột xuất, cậu phải gọi video cả buổi sáng, buổi chiều định đi chơi, thì trời lại mưa dữ dội, đập vào cửa sổ ướt như đá cuội.

Nhìn những hạt mưa như trút nước, Lưu Vũ phát sầu, có chút xấu hổ, cảm thấy làm mất thời gian của Santa quá nhiều, nhưng Santa không quan tâm chút nào, cười đến chân thành mãn nguyện, nói nơi này cũng thật tốt.

Lưu Vũ càng thêm xấu hổ, cảm thấy mình giống một chủ nhà tồi tệ.

Sau bữa tối, Santa gõ cửa với giọng điệu thận trọng, còn có chút thẹn thùng, "Em có thể dắt anh lên núi được không?"

Lên núi...

Lưu Vũ nhìn thời tiết, gật đầu nói được.

Buổi tối tám giờ, không khí sau cơn mưa rất trong lành, gió núi thổi vi vu, bọn họ chậm rãi đi trên con đường đá sỏi trơn trượt. Lưu Vũ đi tới phía trước, bẻ một khúc đuôi chồn xoắn trong tay, tính trẻ con hiếm có, giống như đang buông thả chính mình.

Santa đi theo sau, nhìn chằm chằm bóng lưng cậu, nghĩ rằng nếu con người cũng có thể giống như động vật, Lưu Vũ sẽ là một con thỏ trắng tai cụp, toàn thân lông xù xù, giống kẹo bông gòn.

"Khi còn bé, em hay đến đây chơi trong kỳ nghỉ hè.", Lưu Vũ dừng lại, cỏ đuôi chồn hướng về phía trước, hoài niệm nói: "Mẹ rất bận rộn công việc, hầu như không có thời gian đi cùng em, nên em sẽ đến đây chơi và bắt chuồn chuồn bươm bướm, cái gì đều cũng đã thử qua. "

Santa theo sau nhìn sang, dưới những ngọn núi mờ ảo, là một gian hàng nhỏ. Chiếc bàn đá cũ kỹ với các góc hơi nứt nẻ, hai chiếc ghế đẩu gỗ đã ố vàng, đều bị phủ một lớp bụi dày, trông giống như đã nhiều năm không được sử dụng, nhưng Santa ngay lập tức tưởng tượng ra thời thơ ấu của Lưu Vũ - giống như một con búp bê sứ đầu củ cải nhỏ nhắn xinh xắn, gối vào gió rừng và phơi mình trong nắng.

Hắn không thể nhịn được cười.

"Anh cười cái gì?", Lưu Vũ bị gió thổi bay tóc, ánh mắt xẹt qua liếc hắn một cái.

Khóe miệng Santa nhếch lên một vòng cung không hề thu liễm, bộ dáng cười đến thực vui vẻ: "Rất đáng yêu."

"Đó là đương nhiên.", Lưu Vũ trịnh trọng gật đầu, thừa nhận không chút kiềm chế: "Khi còn bé, các cô chú gặp em đều nói em ăn đáng yêu mà lớn."

Santa đồng ý.

Con đường rải rác trải dài như một nhánh cây lởm chởm, Lưu Vũ ngựa quen đường cũ dẫn Santa đi một cách dễ dàng, gạt những đám lá mỏng sang một bên, một con hẻm nhỏ vùng sông nước hiện ra trước mặt cậu.

Những bức tường trắng và ngói đỏ, những thanh xà bằng gỗ, gió đêm thổi qua, sỏi dưới chân lăn xuống những phiến đá xanh lốm đốm, rơi xuống dòng sông lạnh lẽo dọc theo bờ rìa gập ghềnh.

Đây là Giang Nam mà Santa chưa từng thấy.

"Nhìn có đẹp không?"

Lưu Vũ quay đầu nhìn anh, lộ ra một nửa sườn mặt trắng nõn.

"Đẹp."

Nào có thể khó coi.

Santa nghĩ, sơn thủy đẹp đẽ mới có thể dưỡng ra một mỹ nhân như vậy, tre trúc xanh tốt sinh ra từ phía nam sông Dương Tử, ôn nhuận như ngọc, chân khí phong lưu.

"Em ở đây mỗi nhà đều quen thuộc, hoa đậu, bánh nướng ...", Lưu Vũ chỉ vào con đường tối tăm trước mặt, hiếm có nhiều nhà như vậy, nhưng cũng chỉ còn lại có vài ngọn đèn lác đác, cậu ngậm ngùi nói: "Nếu là ban ngày em đã có thể mang anh đi ăn."

Tháng tư mùa xuân lạnh lẽo, Giang Nam lạnh đến mức trên mặt nước xanh ngắt hình thành một tầng sương mỏng, tựa như sương mù, lại bị đá tản ra, lại lồng vào nhau.

Họ sánh bước bên nhau, một đôi bước chân vang đến chậm mà quy luật, con đường dài như vô tận.

5.

Những ngón tay của Santa nắm chặt lại buông ra.

Trong lòng cái ý nguyện kia, giống như nước ấm bành trướng sắp tràn ra trong lồng ngực.

"Lưu Vũ.", hắn khàn khàn gọi.

"Hả?", người phía trước quay đầu lại, lông mi cong cong nhìn hắn, rãnh cười nhỏ xinh móc trên gò má như một đóa hoa xinh đẹp.

Santa đột nhiên không nói nên lời.

Giống như một cậu thiếu niên mới bắt đầu yêu, không thể nói một lời nào mặc dù đã soạn một nghìn bản nháp trong đầu. Trái tim hắn được soi sáng bởi một đôi mắt trong veo, rõ ràng mềm mại như ánh trăng, nhưng lại khiến hắn sợ hãi.

Lưu Vũ là ý nguyện không thể chạm tới trong giấc mơ 7 năm của hắn.

Mặt trăng trời sinh sẽ thương cảm tín đồ nhất, nhưng hắn vẫn không dám đường đột nửa phần, lời ngon tiếng ngọt đều thất thanh, chỉ biết vụng về giơ trái tim đỏ tươi đang đập, cầu xin người trong lòng phân ra một cái ánh nhìn rung động.

Lưu Vũ, nhìn này.

Uno Santa này thích em. Uno Santa yêu em. Từ rất lâu, rất lâu rồi.

Trái tim hắn nói như vậy.

Khó lòng giãi bày.

Yêu thầm một vầng trăng suốt bảy năm, con người dù chân thành đến đâu cũng khó mà thành thật. Hai năm ở nhóm hắn không dám thổ lộ vì sợ khó xử với nhau dưới một mái nhà, sau khi tan rã thì không biết thổ lộ, phí hoài không biết bao nhiêu năm. Theo công việc và thời gian, cho đến khi khoảng cách giữa họ xa như Thái Bình Dương.

Anh trở thành Quasimodo, người đã gặp Esmeralda, không ngừng suy nghĩ rụt rè. Thời gian vội vã trôi qua, tâm hắn cồn cào bởi một cảm giác nặng nề ấy, mỗi khi nghĩ tới, lòng hắn bị siết chặt.

Nhưng hắn biết rằng nếu không nói bây giờ, hắn thực sự không còn cơ hội nào nữa.

Vì vậy, đến đây không do dự, mặc kệ thế sự, mặc kệ tương lai, mặc kệ hết thảy mọi thứ, chỉ cần nói một câu.

"Anh yêu em."

Anh yêu em.

Câu thần chú khiến đại não Lưu Vũ đông cứng, thời gian như thể bị ấn nút tạm dừng.

Trong đêm đen, tiếng nước chảy róc rách như đồng hồ quả lắc, run rẩy vọng lại trong lòng cậu.

Cậu quay đầu lại, không dám nhìn vào mắt người trước mặt.

Đôi đồng tử thâm tình, xoáy thành biển không đáy cơ hồ muốn đem cậu nuốt chửng.

Cậu giả bộ như không nghe thấy, đôi tai đỏ như giọt máu: "Trở về đi."

Santa sửng sốt một chút, hai mắt sáng ngời bỗng nhiên tối sầm lại, lông mày rũ xuống, giống như một chú cún con đột nhiên bị vứt bỏ.

"Anh..."

"Santa."

Lưu Vũ ngắt lời hắn. Ngón tay cậu vô thức siết chặt góc áo, gần như xé rách.

"Chúng ta trở về đi."

Cậu lặp lại, quay lưng bước đi.

Santa ngơ ngác nhìn bóng dáng của cậu, liên tục nhai lại ba chữ trên đầu, mím môi mở miệng muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không phát ra tiếng, chỉ nuốt xuống như một một ly kiều mạch đắng, vị chát tràn từ cổ họng đến tận tim.

Đau như kim châm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro