Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

6.

Lưu Vũ nằm trên giường trằn trọc, lăn qua lộn lại mãi không ngủ được.

Tim cậu đập như trống, như sắp bật ra khỏi lồng ngực.

Đã bảy năm, cậu làm sao có thể không cảm nhận được cảm xúc rực lửa như vậy, làm sao có thể không để ý đến một tấm chân tình như vậy.

Nhưng hiện thực bất lực, thế giới giống như một con dao ở giữa họ, làm sao họ có thể bẻ gãy được.

Có thể không sợ, nhưng cũng phải sợ.

Cậu không muốn tâm động liền bại trận cả đời, không muốn dây dưa hối hận, không muốn làm gánh nặng cho đối phương.

Cậu trở mình, ngửa đầu nhìn vầng trăng trắng nhàn nhạt ngoài cửa sổ, quầng sáng mờ ảo tràn ngập trong mây.

Vào cái đêm rã đoàn 5 năm trước, bóng đêm cũng như vậy mờ mịt, thiếu niên Nhật Bản thần kinh như trái cà chua chín hút thuốc, không dám nhìn thẳng vào mắt Lưu Vũ, chỉ vừa ngượng ngùng vừa lo lắng hỏi:

"Lưu vũ, em cảm thấy, đêm nay ánh trăng, đẹp không?"

Một câu chia làm bốn đoạn, miệng lưỡi không biết sắp xếp ra sao, trình độ Hán ngữ đã thụt lùi đến giai đoạn vỡ lòng.

Nhưng đêm đó mây đen bao phủ, tối đến mức tích ra mực, không hề có một tia sáng, huống chi là mặt trăng.

Lúc này Lưu Vũ cũng đỏ mặt, giọng nói khô khốc, bị lây bệnh nói lắp: "Ngốc, hôm nay không có trăng."

Từ đầu đến cuối thanh tỉnh, bất quá chẳng qua chỉ là một kẻ hèn nhát không dám nói lời yêu.

Lưu Vũ úp mặt vào trong gối, ôm chặt chăn bông, hồi lâu, vai khẽ rung lên.

Cả đêm mất ngủ, mấy lần mở mắt, cuối cùng cũng nhìn thấy bụng cá trắng muốt phía chân trời.

Chuyến bay của Santa đặt lúc 10 giờ sáng.

Sau một thời gian, hắn sẽ rời đi.

Lưu Vũ ngơ ngác nhìn núi non ngoài cửa sổ, trong lòng chậm rãi xuất hiện một cơn đau âm ỉ.

Uno Santa.

Cậu vẽ vẽ cái tên trên không trung, trong lòng như xăm từng nét từng nét, lòng nóng như lửa đốt, đau đớn khiến cậu thở gấp, trong mắt lại hiện lên giọng nói của người đàn ông, ấm áp như gió biển thổi vào Nagoya.

Uno Santa.

Rõ ràng là Lan nhân nhứ quả, như thế nào muốn miễn cưỡng.

*Lan nhân nhứ quả: ban đầu thơm như hoa lan sau dễ bay như cục bông gòn.

Biết rằng thế tục như núi bụi đè lên vai, làm sao thuyết phục được chính mình, sao lại không dứt ra sớm, tại sao muốn thống khổ lâu dài, tự mình chuốc lấy cực khổ, đánh mất tình yêu cả đời.

Vì sao muốn nhớ mãi không quên.

Xa xa, ánh ban mai mờ nhạt, mặt trời đỏ cam đã ở lưng chừng, cậu nhìn chằm chằm nó không chớp mắt, một chất lỏng ẩm ướt từ từ chảy ra trong mắt cậu.

Đừng chơi một canh bạc thua cuộc, Santa.

Buông tha cho em, cũng như buông tha cho anh.

7.

Cửa phòng gõ gõ ba tiếng, từng tiếng từng tiếng đập vào trái tim Lưu Vũ.

Cậu cắn môi phớt lờ. Lại ba tiếng khác vang lên, cậu nhắm mắt, nói lời tạm biệt qua cánh cửa.

Người đứng ngoài cửa đông cứng. Hồi lâu, tiếng bước chân đi xa, cửa chính nhẹ nhàng đóng mở.

Cuối cùng nước mắt của Lưu Vũ cũng rơi xuống.

Cậu ngập ngừng đứng dậy, mở cửa, bất giác chạy vào phòng ngủ của khách. Chăn ga gối đệm được gấp gọn gàng, sàn gỗ không một vết bụi, trong phòng sạch sẽ như chưa từng có người ở, hoặc là trời vừa mưa vội, hửng nắng đã bị hấp khô, không lưu một chút dấu vết.

Nhưng hơi thở vẫn còn đó, là hương thơm xà phòng quen thuộc, khô thoáng và sảng khoái, ôn nhu như ánh nắng dịu dàng trên biển.

Cậu ngây người nhìn, đột nhiên quét qua một mảnh giấy bị bình hoa đè bên giường.

Trái tim cậu run lên dữ dội.

Cậu run rẩy mở ra, mỏng như cánh ve sầu, dày đặc, là chữ Hán.

Đây là Uno Santa, một lời thú nhận muộn màng bảy năm.

Lưu Vũ thân khải:

*Gốc tiếng anh Liuyu's eyes only: chỉ có Lưu Vũ mới được mở và đọc.

Phong thư này đã được anh viết trong bảy năm.

Anh yêu em, từ sân khấu đầu tiên ở sáng tạo doanh, đến lúc xuất đạo, đến khi tan rã, và bây giờ, vẫn luôn yêu em, điều đó chưa bao giờ thay đổi.

Em nói rằng con người luôn phải thay đổi, anh cũng đã cố gắng thay đổi, nhưng luôn có những thứ, đâm vào như giống như kim châm không rút ra được, giống như nước sau khi hòa quyện liền không phân biệt được, không xóa được, cũng không thể mất đi, cuối cùng trở thành một phần vĩnh viễn của cuộc sống, cho đến khi cái chết làm tan rã ký ức, tình yêu như cát bụi tan biến trên mặt đất, anh có thể trút bỏ gánh nặng này.

Cái miệng của anh quá ngu ngốc, không thể nói tốt tiếng Trung, viết chữ cũng không đủ đẹp, không thể viết nổi dòng thơ tình, thậm chí anh không biết đặt bút ra làm sao - làm thế nào để tự mình mổ xẻ, đem tất cả tình yêu của anh dành cho em rơi xuống giấy từng từ một.

Trong bảy năm qua, nghĩ đến cảm xúc của anh như những sợi tơ gai, mỏng như vết nứt băng, đập nát anh, rồi lại khâu anh lại.

Anh dồn hết tâm sức vào các buổi biểu diễn, làm việc không ngừng nghỉ, nhưng những chua xót đau khổ vẫn làm anh khó có thể chịu đựng. Anh thường tự hỏi, vào đêm đó 5 năm trước, nếu anh mạnh dạn và dũng cảm như ngày hôm qua, hoặc ít nhất làm em tin tưởng anh, rằng trên đời có những điều không thay đổi, rằng có cơ hội đánh cược, em có sẵn lòng bước một bước, gác lại mọi lo lắng, mọi chần chừ, hãy cứ tin anh một lần, để anh bước chín mươi chín bước đã cản chúng ta.

Từ năm 23 đến 30 tuổi, mỗi năm sinh nhật anh đều không hề ước nguyện, vẫn luôn tích góp, luôn muốn dùng hết ý chí của mình để cầu xin một điều ước sinh nhật.

Anh muốn em yêu anh, nguyện ý ở bên anh, nhưng anh lại cảm thấy quá nhiều. Sợ ông trời sẽ nghĩ anh tham lam. Tốt hơn là anh nên dùng những điều may mắn mà mình tích góp được, cầu mong cho em luôn mạnh khỏe hạnh phúc, hết thảy đều như ý.

Anh yêu em.

Là đủ.

Uno Santa.

Những giọt nước mắt to bằng hạt đậu đập vào tờ giấy mỏng, để lại một vòng tròn thâm sắc.

Phong thư dài như vậy, Lưu Vũ không biết Santa viết mất bao lâu, phải sửa lại bao nhiêu lần mới có thể chuyển cho cậu hoàn chỉnh. Cậu khó có thể nhìn thấy chữ ký của hắn ở đoạn cuối cùng, trong đôi mắt đẫm lệ mơ hồ chỉ có hình bóng một người đàn ông nửa đêm thắp đèn, nghiêm túc viết bức thư, từng nét chữ.

Ngọn đèn chiếu trong đôi mắt sâu rộng mà dịu dàng như đại dương, mà cặp mắt kia, phản chiếu chính mình.

Đại dương rơi lệ, đó rõ ràng là tình yêu.

Quen biết bảy năm, không có lời nào có thể nói hết quá khứ của họ, ký ức dây dưa, đem hai con người đều mơ mơ hồ hồ liên kết với nhau như dây leo, cành nối với máu, ùng ục, vận chuyển đến hai trái tim đang đập.

Đợt nhiên Lưu Vũ cái gì cũng không quản...

Thế tục, ánh mắt, sự phán xét của người khác, có là gì.

Trước nay như thế, trước nay chịu cách trở, đều phải tự mình thiến sao?

Làm sao cậu có thể buông bỏ một tình yêu sâu đậm như vậy.

Thời gian trôi qua như cát trượt, Lưu Vũ quay đầu chạy ra khỏi cửa, gió rít bên tai như dao đâm. Khi chạy đến lề đường, cậu chặn một chiếc taxi, không cầm được nước mắt, chỉ yêu cầu tài xế chạy nhanh ra sân bay.

Bác tài xế phía trước hít một hơi, dập tàn thuốc, hỏi chàng trai có chuyện gì, Lưu Vũ cắn môi khóc, giọng nói run run đến mức không nói ra được âm điệu, chỉ lẩm bẩm:

"Cháu đã làm một điều rất hối hận."

"Cháu đã bỏ lỡ người cháu yêu, rất nhiều năm."

Bác tài xế nghe xong, cười ha hả trước mặt cậu, một tiếng phá lệ tang thương: "Người trẻ tuổi, dũng cảm một chút, không có gì phải hối hận."

"Quá muộn để hối hận, thì không hối tiếc."

Bác tài xế vặn nút, tiếng nhạc xe hơi vang lên, hiệu ứng âm thanh không tốt, ông mơ mơ hồ hồ ngâm nga một bài hát Đài Loan:

"Vành mắt ửng hồng, em không sao nói nên lời.

Nghĩ ngợi trông về phương xa, em tựa như cái xác vô hồn.

Chắc những điều này anh đều thấy cả.

Phải không anh?

Liệu giờ anh đã thấy quen với nơi mà anh đang dừng chân?

Một nơi mà anh chỉ cần muốn nói đi về đâu thì sẽ đi về nơi đó.

Hãy chăm sóc tốt bản thân.

Em nhớ anh nhiều lắm đó.

Rất nhớ, rất nhớ anh."

Hóa ra cất giấu không có nghĩa là quên đi, hóa ra em vẫn luôn nhớ anh.

Lưu Vũ che mặt, nước mắt thấm qua kẽ tay, khóc đến cả người phát run.

Đáng lẽ cậu phải phát hiện ra, đáng lẽ phải biết rằng Santa đã mất bảy năm để mở một lỗ nhỏ sâu trong tim cậu, cậu đã cố khâu nó lại trong vô vọng, chỉ cần một cái chạm tay, nước mắt sẽ bật ra.

Từ trái tim trống rỗng của cậu.

8.

Bác tài xế rất tốt, một đường bão táp chạy xe đến tận sân bay, đồng hồ đã chỉ 9 giờ 40 phút.

Lưu Vũ cầm điện thoại, hai mắt đỏ hoe, tay run rẩy định gọi điện, lại đặt xuống vô ích.

Santa đã đi rồi.

Cậu gục đầu xuống.

Tự làm tự chịu.

Đột nhiên có một giọng nói, xuyên qua đám đông ồn ào, nhàn nhạt truyền đến bên tai, như là ảo giác.

"Lưu Vũ."

Cậu sững người, không biết giọng nói phát ra từ đâu.

"Lưu Vũ, anh ở đây."

Khi giọng nói vang lên lần nữa, Lưu Vũ sững sờ nhìn sang, người được cho là lên máy bay đang chậm rãi cầm hành lý đi ngược lại ánh sáng, thực ôn nhu cười với cậu, nói: "Anh ở đây."

Santa có chút đắc ý lắc chiếc vé của mình, nhe răng trắng nói:

"Trễ rồi, anh không về được. Làm ơn lưu anh về một lần nữa được không?"

"Lưu Vũ, anh không rời đi."

"Anh đã bỏ lỡ bảy năm."

"Một trăm bước đều giao cho anh đi, em không cần đi nữa."

Đám đông náo nhiệt, đi tới đi lui.

Lưu Vũ nhìn người đàn ông đã yêu mình bảy năm, lòng như tro tàn, cảm xúc đè nén nhiều năm trong phút chốc tràn ra, tràn ngập thân thể, giống như nhấn chìm một hòn đảo hoang.

Cậu lao mình vào vòng tay Santa, khịt mũi, nhỏ giọng nói được, sau đó lại nói xin lỗi.

Xin lỗi vì đã để hắn đợi lâu.

Khoảnh khắc đẹp đẽ cọ vào tim, sưng lên, vừa chua vừa nóng. Cậu ngước lên, nhìn thẳng vào mắt Santa nói từng chữ:

"Uno Santa, em, yêu, anh."

9.

"Dù ở bất cứ đâu, cũng sẽ vĩnh viễn yêu thương nhau."

(Hoàn)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro