Chương 1: Chuông đồng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Vào lúc 4 giờ chiều, phố đi bộ Nam Thành, Thanh Nam Môn.

  Cao Khanh Trần lắc lắc cổ tay, vừa đi vừa than thở với chiếc chuông đồng: "Hóa ra là ngươi gọi ta, cứ văng vẳng bên tai ta không ngừng như vậy, từ *Mạc Đại Lâm rồi tới nơi này", rồi lặng lẽ trợn mắt. "Ngươi không biết ta vừa mới tỉnh lại sao? Suýt chút nữa bị ngươi làm cho điếc tai rồi! "
*chỉ khu rừng
  Chuông đồng phát ra một vài âm thanh giòn giã, được coi như một lời xin lỗi.

  Cao Khanh Trần thở dài, để cổ tay xuống. Nghĩ đến, chiếc chuông đồng này đã ở theo cậu nhiều năm.

  Khi đó, cậu vẫn là một con mèo đen chưa tu luyện nguyên đan và cậu có thể bị ăn làm thức ăn bất cứ lúc nào trong núi Vô Tích, nơi dã thú xuất hiện. Lúc bấy giờ có một con cáo trắng vừa lịch kiếp , lần đầu tiên bị biến thành một đứa trẻ, đầu óc ngơ ngác, hành vi ngây thơ, nó muốn cậu phải thắt một chiếc chuông đồng vào cổ, nói rằng rằng nếu bản thân gặp nguy hiểm, chuông đồng sẽ reo, và nó sẽ đến để cứu cậu.

  Còn cái tên 'Cửu' xiêu xiêu vẹo vẹo kia là do con cáo trắng khắc lên, nhân gian lấy Cửu vi tôn, cáo trắng nghe lỏm đạo của Đạo gia thì hết lòng tin theo, cửu cửu quy nhất, canh giữ chín kiếp, có thể tích lũy công đức cho lần lịch kiếp tiếp theo của mình.

  Sau đó, một cách tình cờ, mèo đen đã tu luyện khôn ngoan và không cần đến sự phù hộ của cáo trắng nữa, tự cho mình là mạnh mẽ bước xuống núi Vô Tích và bước vào hồng trần thế tục. Đến lúc đó, nó mới nhận ra địa giới còn nguy hiểm hơn nhiều so với độ kiếp .Bởi vì tất cả các linh hồn ma quỷ trên trần gian đều đeo mặt nạ ngụy trang.

  Đó dường như là luân hồi của nhân quả, trăm năm sau, hắn đem linh trí của mình đưa chuông đồng cho một người khác, nói rằng: 'Nếu gặp nguy hiểm, chuông đồng sẽ reo, ta sẽ đến cứu ngươi ....'

  Đang suy nghĩ miên man, đột nhiên, trước mắt chợt lóe lên những hư ảnh màu vàng đỏ.

  "Bong bóng, bong bóng, bong bóng của em!"

  Cao Khanh Trần chưa kịp phản ứng thì bắp chân của cậu đã bị va vào, sau đó bị một thứ mềm mại ôm lấy, nhìn xuống thì thấy cậu là một đứa trẻ thanh tú như búp bê, đôi mắt to phủ đầy tầng tầng lớp lớp nước mắt, như thể nho đen vừa mới rửa sạch. Giọng nói nghe ngọt và dính như bánh nếp: "Anh ơi, anh giúp em bắt bóng bay được không? Chúng bay mất rồi!"

  Cao Khanh Trần cau mày, không muốn xen vào việc của người khác, nhìn lên, tìm kiếm cha mẹ của đứa trẻ, nhưng không ai dừng lại trong dòng người . Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ đầy nước mắt của đứa trẻ đang dựa vào bắp chân mình, Cao Khanh Trần vội vàng đẩy cậu bé ra, nhưng đứa trẻ càng dùng sức bám chặt lấy cậu , khóc lóc. Cậu bé nói: "Anh ơi, giúp em với. Anh trai!"

  Ai là anh trai của ngươi?

  Tuổi của ta có thể bằng tuổi tổ tiên của tổ tiên nhà ngươi đó...

  Cao Khanh Trần, người đang cực kỳ cáu kỉnh, ngẩng đầu lên liếc nhìn quả bóng bay trên mái nhà, thở dài, duỗi ngón tay ra, móc ngón út về hướng quả bóng bay.

  Cùng lúc đó, sợi dây buộc quả bóng bay dường như bị thứ gì đó giữ lại, quả bóng bay đang ở trạng thái bay lên rơi thẳng xuống cho đến khi một đầu sợi dây chui vào lòng bàn tay của Cao Khanh Trần như một con vật cưng. Cậu đưa sợi dây qua, lời ít ý nhiều: "Của ngươi đây, buông ta ra".

  Đứa trẻ nhìn thấy hiện tượng này trái với nguyên lý tự nhiên, không rõ ràng nên chỉ cảm thấy ảo diệu, mũi phập phồng phấn khích, bật dậy vỗ tay: "Anh ơi, anh của em thật tuyệt vời!"

  "Hoan hoan!"

  Lúc này, một người đàn ông trung niên từ xa chạy tới, vẻ mặt lo lắng, trực tiếp bế đứa trẻ lên, sau mấy hơi thở gấp gáp, nghiêm khắc quở trách: "Quay đi quay lại đã không thấy đâu, con chạy đi đâu vậy hả? Nhiều người như vậy, lỡ bị lạc thì phải làm sao? Nếu không phải từ xa nhìn thấy bóng bay, chắc không tìm được con rồi! "

  Đứa trẻ nhỏ không hiểu nỗi lo lắng của người cha,  hào hứng lắc sợi dây trên tay để chỉ cho cha quả bóng bay bị mất: "Bong bóng, bong bóng! Bóng của con quay lại rồi! Thật tuyệt vời!"

  Người đàn ông bất lực mỉm cười, ôm lấy đứa trẻ, đi được hai bước, đột nhiên dừng lại, ngẩng đầu nhìn hai bóng bay màu vàng đỏ, sau đó phản ứng lại: Này, vừa rồi ... không phải tất cả đều bay lên trời sao?

  Ở đằng xa, bóng lưng của Cao Khanh Trần đã khuất dần và hòa vào dòng người hối hả trên đường chính.

  ........

  Theo một lực kéo nào đó, một người đàn ông bước vội về phía Thanh Nam Môn, vẻ mặt xen lẫn mong đợi và lo lắng. Cổng Cẩm thạch Thanh Nam Môn cách đó không xa, nhưng người đàn ông nhận thấy điều kỳ lạ khi đi ngang qua tiểu khu này, anh ta dừng lại, cảnh giác nhìn xung quanh, sau đó ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm vào hai vệt máu đỏ sẫm không dễ thấy trên mặt đất, dùng một ngón tay quết thử : vẫn còn mới.

  Mặc hơi sốt ruột nhưng anh ta mặc kệ không để tâm tới, không biết chuyện gì sẽ xảy ra, người đàn ông suy nghĩ một chút, bước đến gốc cây dày và vững chắc, và đặt tay lên thân cây để niệm một câu thần chú.

  Thực vật có khả năng giao tiếp với thế giới một cách tự nhiên, đặc biệt là những loài đã rất lâu đời và có trí thông minh hơn những thực vật bình thường, và có thể ghi lại những sự kiện gần đây xung quanh chúng. Nếu một câu thần chú lặp lại được sử dụng, nó sẽ truyền hình ảnh bị mờ đến tâm trí của người điều khiển.

  Người đàn ông nhắm mắt lại và tập trung vào việc cảm nhận sự xuất hiện trở lại của cây cổ thụ——

  Giống như kết cấu của chiếc TV đen trắng cũ, với những chiếc gai và vết đâm trên mặt đất, được bao phủ bởi những lớp tuyết nhiễu, một người đàn ông mặc đồ trắng xuất hiện ở cổng đang cúi đầu. Đôi tay rũ xuống, đầu ngón tay hình như có chất lỏng lưu lại. Thân trên cứng ngắc, hai chân di chuyển qua lại một cách máy móc, nhìn không kỹ, chỉ là một học sinh cấp ba mệt mỏi, nhưng làn da tái nhợt, đôi mắt trũng sâu, thỉnh thoảng có cơn gió nhẹ thổi bay tóc và đôi mắt của hắn khiến người khác sợ hãi. Con ngươi màu trắng ...

  Hóa thân của quỷ? Hay một xác chết biết đi? Hay ... bị một con quái vật chiếm hữu?

  Vẻ mặt của người đàn ông đi từ nhạt nhẽo đến nghiêm trọng, sau một hồi giằng co, anh ta lấy điện thoại di động ra: "Này Daniel, có động tĩnh bất thường trong hoa viên tiểu khu. Cạu thông báo cho cảnh sát gần đó đến điều tra." "Tạm dừng một lúc và nói thêm," Bước đầu có thể phỏng đoán là một con quái vật. "

  "Hoa viên tiểu khu? Nó ở trung tâm thành phố? Làm sao lại có quái vật ở một khu dân cư đông đúc như vậy? Cậu có nhầm không?"  

  "Không sai được, trên mặt đất có vết máu, trong không khí còn sót lại một chút quỷ khí, và ... theo phán đoán của tôi sau khi xem tái hiện lại từ cây cổ thụ ở đây, thứ đó đi ra từ tiểu khu trong hình dạng của một con người, tôi không biết đó là một bóng ma hay bị ám. "

  Nhận thấy sự nghiêm trọng của vấn đề, người bên kia điện thoại di động lập tức nói: "Được rồi, cậu không quan tâm đến việc của tiểu khu nữa, mau đuổi theo đi, khống chế nó trước khi nó gây ra hoảng sợ cho người dân."

  "Chỗ này rất gần phố đi bộ Thanh Nam Môn. Đề phòng xảy ra chuyện, chuẩn bị sẵn sàng giải quyết mọi hậu quả đi."

  "... Được rồi, tôi biết, nhưng hãy hạn chế tối đa việc tiếp xúc. Cậu phải hiểu chức trách của chúng tôi."

  "Tôi biết."

  Người đàn ông cúp điện thoại di động và nhìn về phía cổng Thanh Nam, với một nỗi lo lắng mờ nhạt giữa hai lông mày: Ta sẽ gặp được ngươi chứ ?

—————-
Xin lỗi mn vì ra chương mới chậm và câu văn lủng củng ạ. Do lần đầu edit nên vẫn chưa thành thạo lắm, mong mọi người bỏ qua. Chương tiếp sẽ được up lên sớm nhé

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro