Chương 2: Tai nạn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nam Thành là một cố đô có lịch sử lâu đời, những tòa nhà cổ kính và những tòa nhà cao tầng hiện đại trong thành phố nằm so le và độc đáo. Các tòa nhà của Thanh Nam Môn được thiết kế chủ đạo với phong cách truyền thống là gạch xanh và ngói xám, hai bên đường là các thương hiệu lâu đời và các cửa hàng thời trang sáng tạo ồn ào và đông đúc, rất dễ bị lạc đang ở trong đó.

  Con quỷ mèo già lộ rõ ​​vẻ mệt mỏi theo năm tháng, lấy tay ấn vào hai bên thái dương rồi lẩm bẩm một mình: "Thế giới thay đổi nhiều quá. Tôi không biết phải sống phần đời còn lại như thế nào!... Này, tôi biết tôi rồi. Có phải là nên ở lại Mạc Đại Lâm..... "

  Ngay khi vừa nghĩ ra ý tưởng này, bên tai như phản xạ có điều kiện vang lên tiếng cười ma quái tứ phía, Cao Khanh Trần lạnh sống lưng, nhanh chóng vứt bỏ ý nghĩ tự ngược đãi bản thân, nhún vai lắc đầu: "Quên nó đi. Ở lại với những con quái vật già nua, tôi có thể sẽ phát điên lên — gục xuống— "

  Ban đầu cậu bị trọng thương, linh hồn hoàn toàn nát bét, chỉ còn lại có nguyên đan để tiếp tục sinh mệnh, sau hơn 70 năm ở trong đèn tiêu hồn, cậu đã dưỡng được ba hồn sáu phách. Đó là lý do vì sao cơ thể chưa được phục hồi, Cao Khanh Trần tu luyện một cách lặng lẽ, nhưng sau một tháng, cậu ta đã rời khỏi Mạc Đại Lâm thoải mái. Đã có thể sống được trong thế giới hoàn toàn xa lạ với cậu ta ...

  Nguyên nhân chỉ có một, cạnh cậu đã có Bá Viễn

  Là một con người, Bá Viễn đã sống quá lâu, những người thân vốn có cùng huyết thống của anh lần lượt qua đời. Nghĩ đến tuổi thọ của mình, để tránh những phiền phức không đáng có, anh chọn sống một mình trong rừng trúc xa xôi. Và tránh tiếp xúc với người khác, hầu như anh không bao giờ ra khỏi rừng tre. Sau khi sống ẩn cư trong nhiều thập kỷ, ngoài việc trừ bỏ *tả đạo trong cuộc sống hàng ngày, việc chính của anh là canh giữ tụ hồn đèn.

*tà đạo

  Trên thực tế, tình bạn của anh ta với Cao Khanh Trần cũng chỉ là qua loa, được người khác uỷ thác nên làm hết sức mình thôi.

  Lau thân đèn bằng nước mưa mỗi sáng, lau phần đui đèn bằng giọt sương trắng đầu mùa, buổi tối thêm dầu hỏa pha bằng nước cây tùng trăm năm. Thấm tinh hoa của trời đất để đảm bảo cho nó hoạt động bình thường.

  Trong mắt những người khác, Bá Viễn đã quen với quá trình rườm rà này, ngoại trừ sự ủy thác của người đã khuất, có lẽ anh thực sự rất nhàm chán. 

  Cho đến một tháng trước, ngọn đèn tập trung linh hồn bị dập tắt, linh hồn được tu luyện, Cao Khanh Trần đã trở lại thể xác, và Mạc Đại Lâm hoang vắng cuối cùng cũng mở ra cho người thứ hai ...

  Cao Khanh Trần mơ hồ nhớ rằng khi cậu mở mắt ra, vẻ mặt kích động méo mó của Bá Viễn không phải là hào hứng muốn hoàn thành yêu cầu, cũng không phải vẻ mặt khi cứu người bị thương, mà là con chồn nhìn thấy con gà sơ sinh, vừa hưng phấn vừa chờ mong lộ ra điểm sai
  Bá Viễn là người tu tiên nửa đường, tính tình cũng không lạnh nhạt

  Trong khi ngồi thiền và gác đèn, sở thích lớn nhất của anh là chọc ghẹo những con vật nhỏ trong rừng, làm cho khỉ một đôi cánh và bắt dê kêu râm ran. Trong một lần khác, một du khách lạc đường lạc vào khu rừng, Bá Viễn đã tốt bụng đưa anh ta ra ngoài rồi xóa ký ức này, đồng thời tò mò không biết thế giới bên ngoài đã trở nên như thế nào, muốn hiểu thêm về thế giới ngoài kia

  Với sự xuất hiện của Cao Khanh Trần, Bá Viễn tìm thấy niềm vui mới——

  Dưỡng nhi dục nhi không biết mệt mỏi

  Anh ấy không chỉ chịu trách nhiệm về cuộc sống hàng ngày của Cao Khanh Trần mà còn đưa cậu ấy theo kịp thời đại, học các chữ viết đơn giản, và bây giờ học cách bán hàng và kể về những phát sinh biến hoá của thế giới bên ngoài.

  Chiếc điện thoại di động của phượt thủ để lại được Bá Viễn nhặt về, tuy sử dụng vẫn còn vụng về nhưng cũng không quá làm khó anh, anh biết đây là đồ vật được người ngoài sử dụng phổ biến nhất và có thể dùng trong mọi mặt của cuộc sống. Nếu có bất kỳ câu hỏi nào, đều có thể tìm được câu trả lời trên chiếc điện thoại này

  Đối với vấn đề này, Cao Khanh Trần không hứng thú, cậu chưa bao giờ nghĩ đến việc rời khỏi Mạc Đại Lâm, càng không để ý bên ngoài giờ đã thành cái dạng gì. Sau khi ngủ yên mấy chục năm, những người liên quan đến cậu đã đầu thai rồi, hiện tại, linh hồn của cậu lần đầu tiên được thành hình và cậu phải trải qua một vòng lịch kiếp khác nữa. Tuy nhiên, với tu vi hiện tại và nghiệp tội mà cậu đã phạm phải, hầu như là không thể

  Kết cục kia chính là hồn phi phách tán, hóa thành một đám bụi trần gian.

  Đúng như tên của cậu ...

  Cao Khanh Trần đều rõ tất cả những điều này, dẫu biết rằng mình sống đến lúc này là do người đó cầu xin Bá Viễn để đổi lấy nó, nhưng vận mệnh là vậy, tai ương khó vượt qua, không có cách nào. .

  Con quỷ mèo coi thường sự sống và cái chết, chỉ mong đợi một điều duy nhất, đó là—

  ...ăn

  Thật tiếc khi Bá Viễn là một người chỉ biết trồng trọt. Một chút trái cây mới hái cùng chút nước là đủ cho mỗi ngày. Dưới sự phản đối liên tục của Cao Khanh Trần, anh bắt đầu nấu ăn, nhưng kỹ năng nấu nướng của anh còn hạn chế,vẻ ngoài không bắt mắt , hương vị khó nói...

  Sau hơn mười lần thử, Cao Khanh Trần đã ăn món cà tím om mới của anh cách đây vài ngày, đây hóa ra là món ngon đầu tiên sau khi Bá Viễn học nấu ăn. Cao Khanh Trần không ngần ngại khen ngợi, giơ ngón tay cái cho Bá Viễn, sau đó vui vẻ cầm lấy quả cà tím và ăn hết bốn bát cơm.

  Trong khoảng thời gian này, Bá Viễn chỉ mỉm cười lặng lẽ, không bao giờ chạm vào món ăn mình làm mà thỉnh thoảng gật đầu để tỏ ra hài lòng.

  Trước khi đi ngủ, Cao Khanh Trần đang ăn uống no say, vô tình thoáng nhìn thấy điện thoại trên bàn, màn hình vẫn sáng, trên đó là dòng câu hỏi mà Bá Viễn đang loay hoay gõ: Cà tím mọc lông lá, điều gì sẽ xảy ra nếu bạn ăn nó ... ...

  .....

  Cao Khanh Trần cảm thấy rằng nếu cậu ở lại với những thứ này, cậu sẽ shock chết trước khi đợt lịch kiếp tiếp theo đến.

  Sau khi lên kế hoạch từ lâu, ngày hôm qua Bá Viễn bắt được một con chim sẻ, đỉnh đầu có màu đỏ, ung dung nhìn con chim sẻ nhỏ ngã ba bước, tiếng cười vô cớ vang vọng cả căn phòng. Cao Khanh Trần đi phía sau anh, lặng lẽ nhặt một chiếc bình cổ được cho là thời nhà Thanh, ném vào trán anh ...

  Một việc tàn nhẫn như vậy, Cao Khanh Trần không hề cảm thấy áy náy, lúc nhỏ thì gọi là cứu kẻ yếu, khi lớn thì gọi là trừ hại vì dân.

  Hơn nữa,cậu biết đối với Bá Viễn vốn là một người đạo hạnh cao thâm, vết thương thế này không là gì cả, nhiều nhất là hôn mê mấy tiếng đồng hồ. Trước khi đi, cậu không quên mang chiếc điện thoại di động trên bàn và pháp khí trên giá sách.

  Bước ra khỏi Mạc Đại Lâm, Cao Khanh Trần, người mang kí ức dừng lại ở *viễn cổ, đương nhiên ko thích ứng được. Cậu phải học cách bắt chước những người đang đi bộ bên đường ở bên đường. Mặc dù cậu không thành thạo nhưng cũng ghi nhớ được chút rồi.
*thời cổ đại
  "Nói đến đây, có chút đói bụng rồi..."

  Cao Khanh Trần chạm vào cái bụng đang xẹp xuống của mình và vô tình liếc nhìn về phía đông, tình cờ đây là một khu ẩm thực, hai bên con đường ngắn là những quầy hàng được trang trí tinh tế, xúc xích béo ngậy, bánh quy thơm giòn, và những xiên thịt nóng hổi bốc khói nghi ngút.

  "Ồ!!"

  Cao Khanh Trần bỏ đi sự hối hận ban đầu, chỉ hận mình không chạy ra ngoài sớm hơn, lấy điện thoại ra, cố nhớ lại những gì được học, lúng túng tìm phương thức thanh toán.  

  "Cái cậu này sao vậy? Va phải người khác mà không biết xin lỗi sao?"

  Phía trước đột nhiên có tiếng động, Cao Khanh Trần hơi hơi nheo mắt lại, tựa hồ là xung đột do va chạm. Thật trùng hợp, một trong số đó là đứa trẻ đã nhờ cậu bắt bóng trước đó và cha của nó, còn một người là thanh niên mặc áo trắng, đầu cúi gằm, thân hình lắc lư, lưng ọp ẹp, bước đi chập chững có vẻ hướng nội, trông bơ phờ.

  "Cái tên này, không những không xin lỗi mà còn đánh con của tôi"

  Người cha của đứa trẻ đầy tức giận, vừa nãy, người đàn ông này đã đập con mình xuống đất, không chỉ đẩy đứa trẻ xuống đất, hắn ta không cảm thấy có lỗi và muốn bước tiếp.

  Cao Khanh Trần gãi má: Dù ở thời đại nào, những tranh chấp lớn nhỏ giữa con người với nhau vẫn luôn thường trực.

  Con mèo đen đảo mắt không mang thế sự , tập trung chú ý vào xúc xích nướng, tham lam tận hưởng mùi hương của thịt, nhưng dường như có một mùi đặc biệt nào đó ở giữa——

  Tanh hôi...

  Là yêu khí!!

  Cao Khanh Trần quay đầu lại và nhìn người đàn ông mặc đồ trắng một cách nghiêm túc, hắn ta đang bị cha của đứa trẻ nắm lấy cổ áo, và giữa cái kéo, các tĩnh mạch lan rộng và phồng lên dọc theo cánh tay anh ta, làn da như thể sắp nứt ra. Những ngón tay bên dưới không ngừng co rút. Cổ cứng đờ mà vặn vẹo, tóc mái trên trán lệch sang một bên ...

  từ từ

  Nhãn cầu của hắn ta thực sự có màu trắng!

  Hơn nữa, các tơ máu từ khoé mắt bắt đầu bò lên, dày đặc, giống như một mạng nhện!

  Không ổn rồi

  Đây là ... một con quỷ! !

——————-
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ ạ
Mình sẽ cố gắng edit mượt nhất có thể, còn sai sót hay lủng củng mong mọi người bỏ qua nhé
Mn đọc truyện vui vẻ, mình sẽ up chương mới lên sớm nhất có thể nha

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro