Chương 3: Cuộc gặp gỡ đầu tiên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  "Này, nói! Định giả vờ câm đấy à?!"

  Cha của đứa trẻ không tha thứ, kéo cổ áo người đàn ông, nhất quyết yêu cầu một lời giải thích. Đầu người đàn ông vẫn cúi xuống, và thân hình gầy guộc của hắn ta bị lôi đi xung quanh như một con gà.

  "Cái tên này, nói,..., a a a a!"

  Người đàn ông đột nhiên giơ tay bóp cổ cha đứa bé, hai tay duỗi thẳng, lực từ ngón tay kinh người, khó khăn cắm vào thịt, máu tươi theo cổ tay chảy xuống hai bên quần áo

  Người cha của đứa trẻ không ngờ rằng người tưởng chừng như yếu ớt lại có sức tấn công như vậy. Anh muốn bẻ gãy tay của hắn, tuy nhiên hắn đã kẹp cổ anh chắc như hai thanh sắt. Cuối cùng, người cha của đứa trẻ lên cơn khó thở, cơ thể anh ta dần dần thả lỏng ra, đầu gối khuỵu xuống đất.

  "Cứu cứu..."

  Những người xung quanh cho rằng đó là một cuộc xích mích, nhưng họ không ngờ rằng người có vẻ ngoài mạnh mẽ hơn lại quỳ trên mặt đất để cầu cứu, quần áo trên ngực đã bị nhuộm đỏ bởi máu. Ai đó bước tới và tách họ ra, nhưng không thể kéo cánh tay của người đàn ông ra.

  Thấy cha đứa trẻ bị bóp cổ, mắt trợn trắng, sắp chết ngạt, ai đó liền cầm thanh gỗ bên cạnh vụt mạnh vào cổ người kia.

  Sau khi chịu đòn, cánh tay của người đàn ông hơi giãn ra, những người khác nắm lấy cơ hội bước tới cứu người cha của đứa trẻ. Hai người khác quật người đàn ông kia xuống đất. Người cầm gậy đỡ hắn ta và dùng gậy chặn ngay sau lưng hắn. Cơ thể người đàn ông co giật vài lần, sau đó anh ta mất phản ứng.

  "Được chứ."

  "Hừ, hắn không bò dậy nổi đâu!"

  Ngay khi mọi người hoan hô ngăn chặn một hành động tàn bạo, một tiếng hét vội vã vang lên từ trong góc: "Các người đang làm gì vậy? Chạy đi!"

  Nhìn theo hướng tiếng hét phát ra, Cao Khanh Trần đứng ở gốc tường vi lạnh lùng quan sát, bên cạnh là đứa nhỏ con trai người đàn ông trong cuộc tranh chấp vừa rồi. Ngay khi có xô xát cậu đã kéo đứa trẻ ra nơi khác để tránh cho cậu bé bị thương.

  "Chạy cái gì? Cậu không thấy chúng tôi đang thần phục hắn sao?"

  Cao Khanh Trần nóng nảy giải thích: "Hắn không phải con người, mấy người không đối phó được đâu, chạy mau!"

  "Cái cậu kia, chính mình nhát gan thì thôi đi, không cần phải đứng đó nói chuyện phi lý," người đàn ông đánh gậy vừa rồi tỏ vẻ khinh thường, "tên này không phải người, chả nhẽ là ma sao?"

  Ngay khi người đàn ông nói xong, tất cả mọi người đều phá lên cười.

  Một bầu không khí thoải mái như vậy không phải là không có lý do——

  Người đàn ông mặc đồ trắng không chỉ bị gậy đè vào lưng mà còn bị hai người đè đầu gối lên cổ và đùi khiến anh ta không thể cử động được. Tuy nhiên, những đường gân xanh trên cánh tay của anh ta giống như sóng biển, phồng lên và xẹp xuống, bắt đầu chuyển sang màu đỏ tía.

  "Những tên ngu ngốc này, hắn sắp biến thành yêu quái rồi!"

  "Có ngươi mới là ngu ngốc ấy, cho dù hắn thật sự là quỷ, chúng ta đông như vậy còn phải sợ sao?"

  "Ừ, chúng ta đông, không sợ! Hahaha!"

  Khi ở trong một tập thể lớn, con ngừoi sẽ mất đi khả năng phán đoán cơ bản và tăng thêm dũng khí mà người ta thường không có. Nhưng sự dũng cảm này là mù quáng, ngu ngốc

  Quỷ hóa sẽ trải qua một quá trình nhất định, nhưng cơ thể bị áp chế, đặc biệt là cổ, sẽ đẩy nhanh tốc độ quỷ hóa, cường độ quỷ hóa tăng lên. Cao Khanh Trần nhìn sự thay đổi nhanh chóng của người đàn ông, đồng thời giơ hai tay lên trời, muốn ngăn cản, nhưng không ai lắng nghe cậu cả.

  "Đưa tên này đến đồn cảnh sát hay đợi cảnh sát đến?"

  "Chúng tôi đưa hắn đến đồn cảnh sát, còn anh đưa những người bị thương đến bệnh viện."

  "Được!"

  Công việc sau đó đã được sắp xếp ổn thỏa. Người vừa nói cúi người túm lấy cổ áo người đàn ông. Người vốn đang bất động bỗng vặn vẹo cổ 180 độ, khó khăn nhìn anh ta. Đây là điều mà người bình thường không bao giờ làm được

  "Ahhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh ..., mắt của hắn...."

  Lúc nãy trong khi tấn công, người đàn ông vẫn cúi đầu, không ai nhìn thấy sự khác thường trên khuôn mặt của anh ta, đôi mắt không có đồng tử hiện ra trước mặt mọi người, trên người dính đầy máu đỏ, khoé mắt chảy ra tuengf hàng huyết lệ. Xương cổ vang lên tiếng kêu, lưng hắn đang ưỡn ra với sức lực rất lớn.

  "Ahhhhh! Hắn thật sự không phải người !!"

  "Chết tiệt! Chạy!"

  Người đàn ông cười nhạo Cao Khanh Trần vừa rồi ném cây gậy, lăn quay ra chạy, những người khác cũng phản ứng lại và chạy nhanh. Có nam nhân thân hình mập mạp, di chuyển chậm chạp bị người khác túm lấy mắt cá chân, cả người bổ nhào trên đường lát đá.

  "Ah ah, giúp, giúp."

  Cao Khanh Trần không còn cách nào khác, đành phải đẩy đứa trẻ về phía góc khuất của bức tường, sau đó tự mình đứng dựa vào tường, mắt hướng về phía mặt đất, cuối cùng mới nhớ tới tiếng chuông trên cổ tay mình.

  Reng reng reng——

  Người đàn ông bị quỷ ám dường như nghe thấy điều gì đó, đầu hắn di chuyển, đôi mắt vô thần nhìn về hướng Cao Khanh Trần. Hắn ta từ từ buông tay ra, và người đàn ông ở đó nhân cơ hội chạy đi nhanh chóng.

  Cao Khanh Trần rung chuông và bước sang một bên, cơ thể cậu vẫn chưa hồi phục, thực sự rất khó để đối phó với hung quái như vậy

  Trước đây, Cao Khanh Trần sẽ không để ý tới, nhưng kỹ năng lâu năm, hơn nữa hắn chiến đấu một cách đơn giản và thô lỗ, trực tiếp dùng móng vuốt sắc bén xé nát cơ thể đối phương. Nhưng nhớ từng được nghe từ Bá Viễn rằng trong xã hội hiện đại, có một thứ gọi là camera giám sát ở khắp mọi nơi có thể ghi lại những gì xảy ra. Nếu là cậu của trước đây cứ quậy phá xằng bậy, có lẽ sẽ mang đến những rắc rối không đáng có.

  Bây giờ chỉ có thể tiến từng bước một, cố gắng kéo dài thời gian cho đến khi người khác tới.

  Tuy nhiên, con quái vật độc ác dường như không muốn làm theo ý muốn của cậu. Hắn lao tới Cao Khanh Trần với tốc độ cao. Cao Khanh Trần chịu lực tấn công lớn, cả cơ thể đập vào tường. Từng mảng tường tróc ra rơi xuống.

  Cao Khanh Trần cố đứng vững, thở hổn hển. Đòn đánh vừa rồi cậu có tránh đi được một chút nhưng sau khi chịu đòn từ phía đối thủ, cậu có thể chắc chắn rằng sự hung dữ của con quái vật này ngoài sức tưởng tượng của cậu.

  "Ba, ba! ...Ầm!"

  Ngay khi Gao Khanh Trần thở dài, đứa trẻ bị anh đẩy vào góc chạy đến chỗ cha và không ngừng đẩy cánh tay của anh, cố gắng đánh thức cha mình.

  Con quái vật lập tức thay đổi phương hướng và lao về phía đứa trẻ. Cao Khanh Trần không có thời gian để suy nghĩ, nhanh chóng vụt đến trước mặt đứa trẻ, nhanh chóng bắt lấy cổ tay hung quái đang lao tới.

  "Uhhhhhhhhh ..."  

  Trong khi ấn mạnh cánh tay xuống, con quái vật ác quỷ đưa khuôn mặt của mình lại gần Cao Khanh Trần, miệng hắn mở ra một cách máy móc, một luồng yêu khí dày đặc xông thẳng vào mặt cậu, trộn lẫn với một làn khói đen.

  "Hahahaha! Thì ra là vậy !"

  Bị quái ác trấn áp, Cao Khanh Trần đột nhiên cười lớn: "Chỉ là một con quỷ linh vừa mới được luyện hóa. Thế nhưng dám động thủ trước mặt ta. Ngươi không tự mình ước lượng một chút sao?!"

  Còn tưởng hắn đờ đẫn, bước đi chậm rãi, sở hữu độ sát thương cao, một cái xác sống hung tợn mang theo oán khí. Không ngờ hắn thật sự là một con rối bị quỷ hồn báo oán? 

  Cái gọi là quỷ linh là những quái vật cấp thấp nhất. Sinh thời là những con vật bình thường nhất , chúng không hề tu luyện trí tuệ tâm linh cùng nguyên đan, chỉ vì oán hận quá mức mà tiêu tan. Vì thương tổn của người sống tăng lên, sự oán giận của chính nó cũng sẽ tăng lên và bản thân nó sẽ trở nên mạnh hơn

  Sự khác biệt giữa xác chết và con rối là xác chết là người đã chết, thân thể đổi chủ, trong khi con rối là người chưa chết, nhưng ý chí bị đè nén, bị linh hồn quỷ đi vào cơ thể với sự phẫn uất và kiểm soát nó.

  Trong trường hợp này, linh hồn đang nằm trong bụng.

  Cao Khanh Trần nhấc chân đặt ở giữa bụng con rối, lật hắn ngã xuống đất, quay đầu lại đẩy đứa bé vào góc rồi gõ lên trán nó: "Đứa nhỏ phiền phức. Ngủ đi!" "

  Dàn xếp ổn thoả xong, Cao Khanh Trần quay sang con rối đang từ từ leo lên, cú đá vừa rồi không đủ đánh gục hắn. Nhưng không có âm thanh làm mục tiêu, hành động của hắn lại trở nên chậm chạp và lúng túng.

  Muốn tốc chiến tốc thắng.

  Cao Khanh Trần thầm hạ quyết tâm, rủ xuống nhưng ngón tay với những móng tay đang từ từ dài ra, đôi mắt hơi nheo lại thành những đường vòng cung sắc bén như lưỡi dao không vỏ, đồng tử càng ngày càng mỏng. Cậu nhìn chằm chằm vào con rối và không để xuất hiện một tia thất thần, rung chuông ở cổ tay.

  Một hai....

  Cao Khanh Trần hơi nghiêng người, cong lưng và thực hiện một tư thế tấn công. Cậu thầm đếm, chờ đợi thời điểm thích hợp--

  Đột nhiên, đôi vai bị khuỵu xuống, mùi cam quýt thoang thoảng tấn công từ phía sau. Những kí ức về quá khứ ùa về trong đầu Cao Khanh Trần như một cơn sóng gió, khiến cậu cảm thấy hoảng loạn trong một giây ...

  Hỏng rồi! !

  Nhìn lại lần nữa, trái tim của Cao Khanh Trần như ngừng đập đột ngột: con rối dừng lại trước mặt cậu với đôi mắt đỏ hoe như hai hạt đậu phun ra máu, chỉ cách cậu vài cm ...

  Hô...

  Hô hô...

  Từ từ, hơi thở trở lại tần số ban đầu, Cao Khanh Trần ngẩng đầu lên——

  Một người đứng ngược sáng, đường nét khuôn mặt lấp loáng dưới ánh sáng mặt trời, nhưng đường nét quai hàm rõ ràng cho thấy đường nét ưu việt trên khuôn mặt, tay hướng về phía hung quái, đầu ngón tay chống vào trán con rối.

  Cố định cơ thể không phải là một kỹ thuật phức tạp, nhưng rất khó để con rối định vị chính xác mục tiêu và hạn chế hoạt động của nó tại thời điểm con rối di chuyển.

  Cao thủ.

  Cao Khanh Trần có chút ngưỡng mộ trong lòng, sau đó lặng lẽ thu hồi móng tay nhọn. Vì những người có năng lực và có nhiều người lạ ở đây, cậu ấy không cần phải ra tay.

  "Chính mình không điều khiển được con rối thì cũng đừng gây chuyện với người khác."

  Những lời người đàn ông nói mang theo cái lạnh giá của mùa đông. Câu nói như kết án trực tiếp từng chữ một, ném ánh mắt đầy vẻ khinh thường về phía Cao Khanh Trần.

  Cao Khanh Trần sửng sốt: Hắn ta nói gì vậy? Là nói tôi sao? Tôi ... điều khiển con rối?

  "Ngươi lầm..."

  "Đợi lát tôi tìm anh nói chuyện sau!"

  Không đợi Cao Khanh Trần phản bác, lòng bàn tay đặt trên vai cậu đột nhiên siết chặt, lực đạo khiến cậu phải lùi lại mấy bước.

  Con rối từ từ không điều khiển được, ngón tay co quắp như co giật, kinh mạch màu tím lan tràn từ cánh tay đã bò khắp cổ cho đến khi nửa mặt như dính đầy mạng nhện.

  Người đàn ông nhắm chuẩn thời cơ, một bên thu cơ thể lại, nhảy lên không trung. Anh ta mặc một bộ âu phục bình thường, cơ thể giãn ra,ở giữa không trung tạo thành nửa đường cong, sang trọng và lịch lãm tột bậc. Sau khi ngã về phía sau con rối, anh ta nhanh chóng mở hai tay, rút ra một sợi dây vô hình từ giữa bàn tay và ném nó về phía bắp chân của con rối.

  Hai chân con rối chịu gông cùm xiềng xích lập tức khép lại, thân trên không vững ngã về phía trước đập mạnh vào đường đá.

  Ngay sau đó, người này vẽ một lá bùa và rút lá bùa ném vào lưng con rối. Ngay khi lá bùa khẽ rung động rơi xuống, nó giống như một tảng đá to lớn đè lên, âm thanh như bị bóp nghẹt, xương sống của con rối hiện ra một vết lõm. Tay chân vẫn cào cấu trên mặt đất, miệng thì kêu một tiếng rên rỉ.

 Người đàn ông kéo dây thật mạnh, lật ngược con rối như cá trong chảo rán. Người đàn ông một lần nữa rút lá bùa và đẩy nó ra, đánh vào cánh cổng sinh mệnh trong bụng.

  phốc--

  Sau khi con rối từ trong miệng phun ra một luồng khói đen lớn, nó nhắm mắt lại, không còn động đậy nữa, kinh mạch màu tím cũng từ từ tan biến.

  Chứng kiến ​​một loạt thao tác trấn quỷ như vậy, Cao Khanh Trần gần như vỗ tay và tán thưởng, nhưng nghĩ đến thân phận của mình, cậu vẫn là quyết định tẩu vi thượng kế. Nhẹ nhàng lùi vào trong bóng tối trên tường, Cao Khanh Trần định lái xe rời đi, nhưng mới vừa bước được hai bước, cậu đã nhận ra có điều gì đó không ổn và nhìn xuống cổ tay được buộc bằng chiếc chuông.

  Thoạt nhìn không có gì khác thường, nhưng Cao Khanh Trần cau mày, đưa tay lên định bắt thì một tia sáng lạnh màu xanh nhạt đã kéo ra phía sau sau hai vòng cổ tay của anh ta.

  "Đây là..."

  Cao Khanh Trần quay đầu nhìn lại, chỉ thấy người đàn ông có khả năng trấn quỷ vừa rồi đang dựa nghiêng vào tường, khoanh chân, một bên chân ung dung đặt trên mặt đất, bộ đồ hơi hở ra, quần áo xộc xệch, khóe miệng nhếch lên. Vốn dĩ đang đút tay vào túi quần, khi thấy Cao Khanh Trần quay đầu lại, anh ta giơ tay trái lên, chiếc còng kia cũng vòng qua hai vòng đường kẻ lạnh lẽo màu xanh lam.

  Cao Khanh Trần bị bắt, khóe miệng vừa vặn kéo ra một nụ cười: "Ta tưởng rằng ngươi đang bận, cho nên ta muốn đi trước. Bất quá ..." lắc lắc cổ tay, "Ngươi đây là có ý gì?"

  Lãnh quang là một sợi dây lời nguyền trói buộc con quái vật, người thường không thể nhìn thấy nó, nhưng giống như một cảnh sát, sau khi bắt được tù nhân, anh ta còng tay mình và tù nhân lại với nhau, còn người dùng bùa chú này để điều khiển hoạt động của quái vật.

  Người đàn ông mỉm cười tiến lại gần: "Anh điều khiển con rối, chém trọng thương dân thường, gây bạo loạn, nguy hiểm cho an ninh công cộng, tôi muốn bắt anh!"

  "Ngươi đừng ngậm máu phun người, ta chỉ là đi ngang qua!"

  "Đi ngang qua?" Người nọ hỏi ngược lại, "Vừa khéo ? Con rối phun ra một con quái vật, ngoài anh ra còn có quái vật nào ở đây?"

  Tội trạng tự nhiên từ trên trời rơi xuống, Cao Khanh Trần cảm thấy uỷ khuất, khi nói, cậu bất giác cất giọng nhẹ nhàng mềm mại: "Cho dù ta là miêu yêu, cũng chưa từng làm hại ai. Yêu khí trong miệng hắn ta là quỷ linh. Cùng ta không có quan hệ gì hết? Thân là thiên sư, ngươi không thể vô cớ vu oan như vậy"

  "Thiên sư?" Người đàn ông ngạc nhiên và buồn cười trước cái tên này, nói đùa, "Tiểu quỷ, anh từ đỉnh núi nào đi ra? Thiên sư, cái xưng hô này đã lâu không được nghe!"

  Bị khinh thường trắng trợn, con mèo đen không có đào sâu lời nói lỗ mãng việc bị gọi là "tiểu quỷ", ngược lại chớp chớp mắt, khiêm tốn hỏi: "Hiện tại không gọi thiên sư, vậy gọi là gì? Ngươi đến từ đâu? Môn phái nào"

  Người nọ thích thú, giữa đôi môi hé mở lộ ra hai chiếc răng nanh nghịch ngợm, không chút do dự lấy ra một tờ giấy chứng nhận từ trong túi: "Tôi tên là Doãn Hạo Vũ, không môn không phái, thuộc Phòng Điều tra thần quái của Bộ An ninh Quốc gia. "

  Nhìn thấy vẻ mặt khó xử của Cao Khanh Trần, Doãn Hạo Vũ ghé vào bên tai cậu thì thầm, giống như một cơn mưa xuân mịn màng đang rơi trên người anh, rất ngứa ngáy: "Chuyên bắt nhưng con quỷ nhỏ như anh vậy..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro