Q3. Chương 32: Không được phép thất bại (8) Gián điệp bại lộ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

edit: tiểu hoa nhi




Thang máy không ngừng đi xuống.

Cảnh đẹp của nước S ngoài thang máy trong suốt kia dần dần biến mất trong đáy mắt.

Thang máy đến tầng trệt.

Cửa mở ra.

Một người đàn ông đứng ở nơi đó, không nhúc nhích.

Kiều Tịch Hoàn khóe miệng khẽ cứng lại, cô nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt, Mạc Sơ.

Nhìn anh ta ngăn bọn họ trước cửa.

Một cỗ dự cảm bất thường, mặc dù lúc đó Kiều Tịch Hoàn không nghĩ quá nhiều, cô chỉ nghe được Ôn Đặc Sâm nói bên tai bọn họ :"Mạc Sơ là gián điệp trong chúng ta."

Ánh mắt Cao Tung đột nhiên dừng lại, nhìn Mạc Sơ giấu cây súng lục nhỏ trong tay áo.

Cục diện độc lập.

Mạc Sơ sắc mặt lạnh lùng, ánh mắt không chút tình cảm nào nhìn bọn họ, mà cây súng lục màu đen dần dần từ trong ống tay áo của anh ta lộ ra. . .

Kiều Tịch Hoàn khẩn trương đến ngay cả một bước chân cũng không dám nhúc nhích.

Thế giới phảng phất đều yên lặng, yên tĩnh đến nỗi chỉ còn lại tiếng tim mình đập, một giây không ngừng.

Hẳn là phải chết không chút nghi ngờ sao ?!

Kiều Tịch Hoàn nhìn Mạc Sợ, nhìn ánh mắt anh ta lạnh lùng.

Họng súng của Mạc Sơ chỉ thẳng đầu cô, nơi mi tâm.

Ngón tay khẽ nhúc nhích, nháy mắt sẽ bóp cò.

Cửa thang máy đột nhiên đóng lại, nhanh chóng tới mức người khác cũng phải tặc lưỡi hít hà, khiến người khác không kịp chuẩn bị.

Mạc Sơ lập tức biến mất trong mí mắt bọn họ.

"Để cho hai người bị sợ hãi." Bên tai là giọng nói của Ôn Đặc Sâm, anh ta nói :"Thang máy là tôi động tay động chân, trước mắt chỉ có thể giúp hai người di chuyển tới tầng lầu khác, sau đó hai người dựa vào sự nhắc nhở của tôi rời đi. Thân phận Mạc Sơ không thể tùy tiện bại lộ ở chỗ này, cho nên không dám phất cờ đi tìm hai người, hai người chú ý một chút, tôi nghĩ biện pháp để hai người an toàn thoát hiểm."

Kiều Tịch Hoàn quay đầu nhìn Cao Tung.

Cao Tung nhìn Kiều Tịch Hoàn khẽ gật đầu một cái.

Thang máy đột nhiên mở ra, không chỉ có tốc độ mở cửa kinh người, nháy mắt Kiều Tịch Hoàn có cảm giác trong đầu thiếu dưỡng khí.

Cao Tung mang Kiều Tịch Hoàn rời khỏi thang máy.

Tầng lầu này không có nhiều người, cẩn thận nhìn một chút tựa hồ là phòng ăn, giống như một công ty vậy, nơi này phòng ăn quá mức xa hoa, có thể so với nhà hàng cao cấp. Mà giờ phút này không phải là giờ ăn cơm, phòng khách thì rất trống trải, Kiều Tịch Hoàn luôn đi theo bước chân Cao Tung, toàn bộ quá trình bầu không khí khẩn trương tới mức nghẹt thở.

Bên tai vẫn không có âm thanh gì của Ôn Đặc Sâm, im lặng như vậy.

Cao Tung luôn không ngừng mang theo Kiều Tịch Hoàn, tời khỏi phòng ăn đi tới cầu thang bộ.

Bước chân Cao Tung có chút mau, Kiều Tịch Hoàn mang giày cao gót, cắn môi chỉ có chạy chậm mới có thể đuổi theo.

"Cao Tung, Mạc Sơ bây giờ lại đi cầu thang bộ, hai người bây giờ ở lầu 12, anh ta bây giờ ở lầu 2."Ôn Đặc Sâm đột nhiên khiển trương khiến Kiều Tịch Hoàn sợ hết hồn, cô cố gắng để mình bình tĩnh lại, cố gắng tỉnh táo.

"Tôi mới nói đơn giản về Mạc Sơ, thế nên phải thay đổi phải rời đi quyết định của chúng ta." Ôn Đặc Sâm rất nghiêm túc, giọng nghe không có bất kỳ ưu tư gì, âm thanh anh ta lạnh lùng nói :"Đến lầu 8, di chuyển vào thang máy, tôi sẽ bố trí thang máy chờ hai người ở tầng lầu đó."

Cao Tung ngẩng đầu nhìn tầng lầu, bước chân nhanh thêm.

Kiều Tịch Hoàn thậm chí cảm thấy, bản thân mình đi nhanh chút nữa có lẽ sẽ ngã từ trên này xuống mất.

Cô luôn bám ở thang vịn, đi theo Cao Tung, đi vừa vội vừa mau.

Lúc này một chút cũng thể xảy ra chuyện, một bước sai nói không chừng liền không đi được.

Vừa tới tầng 8, Cao Tung đang chuẩn bị rẽ phải :"Đi xuống. Đừng đi vào. Trong thang máy Hạ Nhân cùng con gái Hắc Sâm A Bối Đức ở đó."

Hai người chợt ngẩn ngơ.

Cao Tung nhìn Kiều Tịch Hoàn.

Kiều Tịch Hoàn nhìn Cao Tung.

Tới nơi này cũng không được mang vũ khí, nếu như cùng Mạc Sơ tương đối chính diện, hoàn toàn không phải là đối thủ.

Mà lúc này, bên tai vang lên giọng nói Ôn Đặc Sâm :"Mạc Sơ đã tới tầng thứ 5.

Kiều Tịch Hoàn căng thẳng trong lòng.

Cao Tung từa hộ một giây kia trầm mặc.

"Tầng 8 là lầu làm việc, không thể đi vào, cho nên không thể là nơi hai người né tránh, lấy tốc độ của hai người bây giờ xuống thêm bảy tầng có thể sẽ phải đối mặt với Mạc Sơ, cho nên hai người chỉ có thể đi lên. Nhanh đến lầu 9." Ôn Đặc Sâm vội vàng nói.

Cao Tung cùng Kiều Tịch Hoàn xoay người đi lên.

Đi với tốc độ chạy đối với Kiều Tịch Hoàn mà nói cô càng chậm chạp.

Cô vẫn cảm thấy Cao Tung đi quá nhanh, bây giờ ngược lại thấy người đàn ông nay vì cô mà trì hoãn quá nhiều bước chân.

"Đi vào lầu 9" Ôn Đặc Sâm vội vàng nói.

Hai người vội vàng rẽ vào.

"Đây là hội sở cao cấp, bên trong có phòng cho khách." Ôn Đặc Sâm nói :"Nghĩ cách mướn phòng, né tạm một chút."

Cao Tung cùng Kiều Tịch Hoàn đi vào.

Trước hành lang là một hàng nữ Ả Rập đón khách.

Kiều Tịch Hoàn cùng Cao Tung đi vào, một hàng người kia chỉnh tề cung kính cúi người.

Cao Tung đi về phía quầy, lấy giấy chứng nhận :"Mở phòng."

"Tiên sinh ngài chờ một chút chúng tôi cần kiểm tra tin tức cơ bản của ngài." Nhân viên lễ tân lễ độ nói.

Nơi này không phải ai cũng có thể dễ dàng vào ở, không có được chứng nhận của tầng lầu này, căn bản không thể dọn vào ở, mà đối với loại thân phận chứng nhận tạm thời này của bọn họ, thật ra không có tư cách.

"Mạc Sơ giờ lên lầu 10." Ôn Đặc Sâm nói :"Bất quá sẽ rất nhanh dùng cách loại bỏ, sau đó tới lầu 9 tìm hai người, hai người phải nhanh lên. Bây giờ trước hết hệ thống đã bị tôi khống chế, nhưng trong lúc nhất thời không có cách nào để hai người có giấy chứng nhận của tòa cao ốc này, chỉ có thể trì hoãn thời gian kiểm tra, hai người trước nghĩ cách mướn phòng!"

Kiều Tịch Hoàn nhìn Cao Tung, cả người đột nhiên cúi xuống quầy lễ tân.

"Tiểu thư cô thế nào?" Một nhân viên lễ tân vội vàng tiến tới.

Ánh mắt mọi người lập tức đặt lên người Kiều Tịch Hoàn, ngay cả người phụ nữ đang kiểm tra giấy chứng nhận của Cao Tung cũng phải đứng dậy nhìn Kiều Tịch Hoàn.

"Nhưng. . ." Nhân viên lễ tân có chút do dự, thân phận không kiểm tra qua không thể vào ở.

Mà hôm nay không biết là tình huống gì, hệ thông không ngừng bị hoãn lại, nửa ngày cũng không load xong.

Trước tới nay chưa từng xuất hiện qua tình huống trên.

"Nếu chúng tôi có thể xuất hiện ở nơi này, mấy người còn đối với chúng tôi nghi ngờ gì sao? Nếu cô ấy có chuyện gì không may, tôi tuyệt đối sẽ tìm A Bối Đức tiên sinh đòi lại công đạo!" Cao Tung nhấn mạnh nói.

Nhân viên lễ tân không biết phải làm sao.

Ánh mắt cô ta nhìn Kiều Tịch Hoàn, nhìn trang phục Ả Rập trên người của cô là vải thượng hạng, đây là trang phục quý tộc mới có tư cách mặc.

Trong lòng dừng lại, vội vàng nói :"Thật xin lỗi tiên sinh, mời ngài vào bên trong."

Sau đó nhân viên tiếp tân im lặng đi vào trước.

Cao Tung luôn ôm lấy Kiều Tịch Hoàn, hai người im lặng đi trên thảm đỏ xa hoa, tim không ngực đập, nhân viên tiếp tân mang họ tới một phòng khách, Cao Tung đem Kiều Tịch Hoàn đỡ lên giường, nhân viên tiếp tân đem cửa phòng đóng lại.

Kiều Tịch Hoàn cùng Cao Tung nháy mắt khôi phục bóng dáng như cũ.

"Làm sao bây giờ?" Kiều Tịch Hoàn khẩn trương hỏi :"Cũng không thể trốn ở chỗ này mãi."

Cao Tung gật đầu :"Nghĩ một chút biện pháp."

Kiều Tịch Hoàn trầm mặc, giờ phút này cô quả thật không nghĩ tới bản thân có thể thuận lợi thoát ra.

Cao Tung nhìn xung quanh một chút, đi tới cửa sổ lớn sát đất, dò xét độ cao này cách mặt đất.

Kiều Tịch Hoàn nhìn ánh mắt Cao Tung, trong lòng có dự cảm xấu, cô nhịn không được nói :"Cao Tung, anh không phải muốn để chúng ta từ trên này nhảy xuống chứ, đây là lầu 9, sẽ mất mạng."

"Ừ, tôi biết." Cao Tung nói :"Nhảy xuống như vậy quả thật bỏ mạng."

Kiều Tịch Hoàn khẩn trương đến không biết làm gì.

Bên tai lại vang lên âm thanh của Ôn Đặc Sâm :"Mạc Sơ bây giờ đã ở tầng 9, con gái Hắc Sâm A Bối Đức bây giờ cũng đang ở trong thang máy đến lầu 9, Hạ nhất trước mắt còn đang chờ ở đại sảnh."

Kiều Tịch Hoàn cắn môi, dự cảm không mấy tốt.

"Trước mắt tôi không tìm được đường chạy trốn cho hai người nữa." Ôn Đặc Sâm từng câu nói.

Kiều Tịch Hoàn cố gắng bình tĩnh lại.

Cô không thể chết được.

Cô không muốn chết.

Cô thật không thể để bản thân cứ thể dễ như trở bàn tay chết ở cái đất nước này, cô phải bảo vệ bản thân thật tốt.

Cô hít thở.

Ngoài cửa vang lên tiếng nhân viên phục vụ.

Kiều Tịch Hoàn giật mình.

Nhanh như vậy ?!

Ôn Đặc Sâm nói :"Là nhân viên phục vụ, có thể mở cửa."

Cơ thể Kiều Tịch Hoàn không ngừng run rẩy, nhiều thêm mấy phút cô cảm thấy linh hồn hẳn sẽ rời khỏi xác.

"Cao Tung." Kiều Tịch Hoàn điều chỉnh hơi thở thật bình tĩnh.

Cao Tung nhìn cô :"Anh mở cửa, sau đó. . ."

Ánh mắt Cao Tung hơi căng thẳng, sau đó gật đầu.

Cao Tung đi về phía cửa, mở cửa phòng.

"Tiên sinh, phục vụ khách sạn, tôi tới là bởi vì đưa ngài . . ." Lời còn chưa dứt, nhân viên khách sạn cứ vậy ngã xuống cạnh người Cao Tung.

Kiều Tịch Hoàn cởi trang phục đắt tiền kia xuống, căn bản không có cái gì gọi là nam nữ thụ thụ bất thân, mà lúc này Cao Tung đã đem nhân viên khách sạn lôi vào rồi đóng cửa phòng, bắt đầu cời đồ nhân viên khách sạn r.a

Kiều Tịch Hoàn nhanh chóng tay quần áo.

Bộ đồ Ả Rập có chỗ tốt đó chính là mặc kệ là nhân viên phục vụ hay là người bán hàng, bọn họ chỉ mặc duy nhất trang phục truyền thống, có chút sửa đổi, ví như nhân viên phục vụ nơi này, vẫn mang khăn trùm đầu hòa nhã mỏng, nhưng phía dưới lại là bộ quần áo cắt xén bó sát người, lộ eo.

Kiều Tịch Hoàn thay xong nhìn Cao Tung một cái.

Cao Tung gật đầu :"Cẩn thận một chút Kiều Tịch Hoàn."

Kiều Tịch Hoàn cắn môi, sau đó trực tiếp mở cửa phòng rời đi.

Lúc rời đi, còn đẩy bánh ngọt từng bước đi tới hành lang.

Tim cô đập rất nhanh, thật sự rất nhanh.

Nếu như cùng Mạc Sơ đối mặt, nếu như Mạc Sơ cẩn thận một chút xíu, có lẽ thân phận của cô sẽ lộ ra ánh sáng. Dẫu sao hai người ở chung một chỗ lâu như vậy, chính là bằng cảm giác, cũng sẽ cảm thấy quen thuộc.

Cô đẩy bánh xe ngọt từng bước đi về phía trước.

Bên tai là giọng Ôn Đặc Sâm :"Kiều Tịch Hoàn, cô làm một quyết định thật to gan. Trước mắt Mạc Sơ cùng con gái Hắc Sâm A Bối Đức tới đi tới hành lang, cách cô đại khái khoảng 25 mét, cô bây giờ còn một phút cân nhắc làm sao không đối diện trực tiếp với anh ta."

Kiều Tịch Hoàn căng thẳng, cô đột nhiên dừng bước, xoay người, đi về phía một cánh cửa, nhấn chuông.

"Nhân viên phục vụ." Kiều Tịch Hoàn chỉ biết câu Ả Rập này, mới vừa học.

Cửa phòng mở ra.

Một người Ả Rập trên người ở trần xuất hiện trước mặt cô.

Kiều Tịch Hoàn đem xe bánh ngọt để ở cửa, bản thân thì hướng vào bên trong.

Kiều Tịch Hoàn không nói được tiếng Ả Rập, đang lúc có chút gấp, người đàn ông kia lại dùng tiếng Ả Rập nói :"Toàn bộ đặt ở trên bàn."

Kiều Tịch Hoàn không hiểu hắn nói cái gì, nhưng nhìn động tác của hắn, cơ hồ hiểu ý hắn ta.

Trước kia Cố Tử Thàn có nói qua, ngôn ngữ toàn thế giới ddeuf có thể dùng động tác để biểu đạt.

Đúng như dự đoán.

Cô bưng bánh ngọt trên xe đi vào.

Đi vào một giây kia, Ôn Đặc Sâm lại ở bên tai cô nặng nề thở phào nhẹ nhõm :"Bây giờ Mạc Sơ đã lướt qua bên người cô, cô mau rời khỏi."

Kiều Tịch Hoàn đem bánh ngọt bỏ xuống, đang chuẩn bị rời đi, người Ả Rập đột nhiên thả một sấp tiền ở trước mặt.

Kiều Tịch Hoàn nhìn người Ả Rập nồng đậm ý đồ sâu xa.

Đại khái đây là quy củ nơi này.

Kiều tịch Hoàn khóe miệng khẽ mỉm cười, dùng tiếng anh tiêu chuẩn nói :"Tiên sinh hôm nay thân thể tôi khó chịu, thật xin lỗi nếu như ngài cần, tôi lập tức an bài cho ngài."

Ánh mắt người Ả Rập khẽ nhíu lại, tựa hồ có chút không vui.

"Thật xin lỗi." Kiều Tịch Hoàn cung kính nói, sau đó xoay người rời đi.

Người đàn ông Ả Rập kia vẫn nhìn chằm chằm vào Kiều Tịch Hoàn, lẩm bẩm :"Bắt đầu khi nào, nơi này cần nói tiếng anh."

Cũng không suy nghĩ nhiều.

Kiều Tịch Hoàn rời khỏi phòng, cả người vẫn còn căng thẳng.

Khá tốt, người nơi này coi như cũng tương đối có tư chất, nếu không thì đã. . .

Cô hít một hơi thật sâu, đẩy xe bánh ngọt đi ra ngoài.

"Kiều Tịch Hoàn, cô đẩy xe bánh ngọt rẽ phải, đó là phòng nghỉ của nhân viên, tận cùng bên trong là phòng thay đồ, cô đổi một bộ quần áo, mặc đồng phục làm việc thì không thể rời đi." Ôn Đặc Sâm nhắc nhở.

Kiều Tịch Hoàn dựa theo lời Ôn Đặc Sâm, đi vào phòng thay đồ.

Bên trong phòng thay đồ có một người phụ nữ, giờ phút này cũng đang thay đồ, tựa hồ là thời điểm tan việc.

"Cô là người mới sao?" Người phụ nữ kia có chút kinh ngạc nhìn cô.

"Xin chào." Kiều Tịch Hoàn dùng Tiếng Anh trò chuyện.

"Cô chỉ biết nói tiếng Anh?" Người phụ nữ kia nhìn cô, đổi lại nói tiếng Anh.

Có thể làm nhân viên phục vụ nơi này, nhất định là tinh thông mấy thứ tiếng.

Kiều Tịch Hoàn khẽ mỉm cười :"Bọn họ yêu cầu tôi nói tiếng Anh."

"Ah." Người phụ nữ kia gật đầu :"Cô đúng là chuyên nghiệp, sắp tan ca còn nghe lời như vậy. Có điều lúc nào thì quy định bắt buộc phải nói tiếng Anh?"

Kiều Tịch Hoàn cười không nói gì.

Cô bắt đầu tìm quần áo, nơi này mặc dù là nơi thay đồ cho nhân viên nhưng đều có nhưng ngăn nhỏ cách biệt, cô tùy tiện đi về một chỗ, mở tủ quần áo ra, bên trong có rất nhiều quần áo.

Nơi này ngay cả đãi ngộ cho nhân viên cũng cao như vậy.

Cô tùy tiện chọn một món, mặc vào.

Người phụ nữ kia còn chưa đi, nhìn Kiều Tịch Hoàn đổi một bộ quần áo :"Cô bây giờ cũng tan ca?"

"Ừ." Kiều Tịch Hoàn gật đầu.

"Tôi nhớ hôm nay chỉ có một mình tôi là tan ca mà?!"

"Tạm thời đổi."

"Ah." Người phụ nữ có chút hơi ngạc nhiên, không suy nghĩ nhiều :"Cùng đi đi."

"Được." Kiều Tịch Hoàn gật đầu.

Người phụ nữ trực tiếp mang cô đi theo lối nhân viên.

Ôn Đặc Sâm nhìn cô đi ra nói :"Hạ Nhân bây giờ còn đang ở đại sảnh, cô bây giờ xuống lầu đi ra ngoài, rất có thể sẽ bị cô ta thấy được."

Kiều Tịch Hoàn cắn môi, quay đầu nhìn người phụ nữ Ả Rập bên cạnh, dáng dấp rất đẹp, còn rất có vẻ tây.

Người phụ nữ kia nhìn cô đang quan sát mình, cười nói :"Cô mới tới, có gì muốn hỏi cứ hỏi đi."

"Thật ra thì tôi. . . " Kiều Tịch Hoàn muốn nói lại thôi.

"Tôi là người cũng rất nhiệt tình, cô có lời thì cứ nói đừng có dông dài." Người phụ nữ kia cau màu, hảo sảng nói.

"Thật ra thì tôi mới thất tình." Kiều TỊch Hoàn nói.

"A?" Người phụ nữ kia kinh ngạc, vì cô đột nhiên nói thế.

"Mà tôi mới vừa lúc đang làm việc thấy bạn trai trước của tôi cùng một người phụ nữ ở chỗ này đặt một phòng." Kiều Tịch Hoàn nói tiếp :"Cho nên tôi vốn không phải tan việc lúc này, nhưng quả thật không chịu nổi cho nên liền xin nghỉ trước."

"Không trách." NGười phụ nữ kia gật đầu.

Hai người đi vào thang máy dành cho nhân viên, sau đó đi xuống tầng trệt.

Thang máy mở ra, nháy mắt Kiều Tịch Hoàn đột nhiên có chút khổ sở.

Người phụ nữ kia nhìn cô :"Đừng như vậy, quá khứ đã qua, cô đẹp như vậy, sau này còn có nhiều người mà! Đừng suy nghĩ quá nhiều."

"Tôi thấy bạn gái của bạn trai cũ, tôi không muốn cô ta nhìn thấy mình, hay nhận ra tôi. Cô ta là thiên kim xí nghiệp lớn, mà tôi chẳng qua là nhân viên phục vụ, cô ta sẽ châm chọc tôi, khiến tôi thương tích đầy mình." Kiều TỊch Hoàn vừa nói, bước chân dừng ở cửa thang máy, bởi vì là thang máy cho nhân viên, cho nên khi thang máy dừng, cần phải đi một khúc quanh mới tới đại sảnh, nhưng lại có thể nhìn thấy một góc đại sảnh, Hạ Nhân đứng nơi đó, ánh mắt luôn đặt ở vị trí thang máy.

"Cô gái bên kia sao?" Người phụ nữ kia nhìn theo tầm mắt cô :"Lớn lên đúng là xinh đẹp, nhưng cô cũng không kém. . ."

"Nhưng nhà tôi không có tiền, không xứng với anh ta."

"Loại đàn ông này!" Người phụ nữ kia vì cô mà bất bình dùm.

"Cô đi trước đi, bọn họ rời đi tôi mới đi." Kiều Tịch Hoàn nói.

Người phụ nữ kia bất đắc dĩ lắc đầu, lúc rời đi đột nhiên nghĩ gì :"Cô chờ một chút, tôi giúp đo đem cô ta dụ đi chỗ khác, cô nhanh rời khỏi đi."

"Rất cám ơn cô!"

"Mọi người đều là đồng nghiệp, đừng khách sáo!" Người phụ nữ kia không để ý gì nói, sau đó ưỡn ngực trực tiếp đi ra đại sảnh, đi về phía người phụ nữ khả nghi Hạ Nhân.

Ánh mắt Hạ Nhân hơi đổi.

Kiều Tịch Hoàn đem bản thân nép vòng trong một chút, tránh được ánh mắt của nhau.

"Kiều Tịch Hoàn, Hạ Nhân bây giờ bị người phụ nữ kia mang tới phòng thể thao rồi, cô nhanh chóng rời khỏi đại sảnh, ở cửa có một chiếc xe màu đen đậu ở đó, cô trực tiếp lên xe, họ sẽ mang cô về."

Kiều Tịch Hoàn hít thở thật sâu, từ trong hành lang đi ra, cảnh giác nhìn xung quanh một chút, bước chân vừa nhanh vừa vội đi khỏi khu đại sảnh này, đại sảnh rất lớn, không thể gây ra ồn ào náo động gì, ngay cả âm thanh giày cao gót cũng phải khống chế.

Kiều Tịch Hoàn nhìn qua rất tao nhã, trên thực tế bước chân có chút loạn.

"Kiều Tịch Hoàn cô nhanh lên một chút, Hạ Nhân đã rời khỏi người phụ nữ đi ra ngoài đại sảnh rồi."

Kiều Tịch Hoàn cắn môi, khống chế bản thân.

"Mau!" Giọng nói của Ôn Đặc Sâm có chút nóng nảy.

Kiều Tịch Hoàn nhìn thấy vệ sĩ mặc tây trang màu đen ở cửa.

"Hạ Nhân đi ra."

Kiều Tịch Hoàn chân đột nhiên trẹo một cái, cả người đột nhiên nhào về phía cửa, mà ở cửa vệ sĩ tây trang màu đen đứng đó, cô trực tiếp nhào vào ngực anh ta.

Người vệ sĩ mặc tây trang đen ngẩn ra, sắc mặt khẽ căng thẳng.

Nhưng bởi vì là phụ nữ, hơn nữa còn là một thân thể mềm nhũn thế kia cũng không có lập tức đẩy ra, cũng không có làm động tác gì công kích, cho nên vẫn chưa gây ra sự tranh cãi gì, mà cô đột nhiên cử động một chút, hoàn toàn đem mặt mình trôn vào ngực người vệ sĩ kia.

Hạ Nhân nhìn qua bên này một chút, tựa hồ cũng không thấy có gì khác thường, ánh mắt cuối cùng vẫn là đặt ở chỗ thang máy.

Có thể cô ta nghĩ bọn họ sẽ rời đi bằng con đường duy nhất này.

"Kiều Tịch Hoàn, Hạ Nhân không còn đặt sự chú ý trên người cô, cô nhanh rời đi." Ôn Đặc Sâm dặn dò.

Kiều Tịch Hoàn vội đứng thẳng người, nhìn vệ sĩ mặc áo tây trang đen cười xin lỗi một tiếng, sau đó sải bước rời khỏi đại sảnh.

Ra bên ngoài liền hít thở một hơi, Kiều Tịch Hoàn cảm thấy bản thân như vừa trải qua một kiếp.

Cô nhanh chân đi vào bên chiếc xe đen, xe nhanh chóng rời đi.

Cô nhìn tòa cao ốc kia cách mình càng xa. . .

Nhưng Cao Tung thì phải làm sao ?!

Trong lòng cô khẽ khẩn trương.

Lúc này giọng Ôn Đặc Sâm vang bên tai giống như biết cô đang suy nghĩ gì :"Kiều Tịch Hoàn cô trước cứ trở về, Cao Tung một mình sẽ dễ dàng rời đi hơn nhiều, hơn nữa còn có tôi ở bên cạnh chống đỡ, sẽ không có vấn đề gì quá lớn. Bây giờ Mạc Sơ bị con gái Hắc Sâm A Bối Đức cuốn lấy, Cao Tung sẽ có cơ hội chạy trốn."

Kiều Tịch Hoàn thở phào nhẹ nhõm.

Đây chính là điều cô mới vừa nghĩ.

Cô một mình đi trước, mặc kệ thế nào Cao Tung ở bên cạnh cô, cô cũng sẽ liên lụy tới anh ta. Cho nên cô phải tìm cơ hội rời đi trước, đi rồi Cao Tung có một mình có thể dùng cách của bọn họ mà rời đi được.

Nếu như cô thật không có đi, cô cũng không thể làm liên lụy Cao Tung.

Thật không thể bởi vì cô mà hại chết bất kỳ người nào.

Cô không thể bảo đảm nếu như lần này ai đó bởi vì cô mà chết Cố Tử Thần thật có thể tha thứ cho cô hay không.

Cô không thích khiêu chiến giới hạn cuối cùng của bất kỳ ai, cái mất sẽ nhiều hơn cái được.

Đối với người cô yêu chân chính, cô sẽ chọn cách rời đi.

Xe đến nơi.

Kiều Tịch Hoàn trở lại khách sạn, mở cửa phòng.

Ôn Đặc Sâm ngồi ở phòng khách, một giây cũng không qua loa, nhìn lúc cô trở về, ánh mắt giật giật coi như là chào hỏi.

Bộ dạng nghiêm túc như vậy, tựa hồ Cao Tung còn chưa có thuận lợi rời khỏi.

Kiều Tịch Hoàn nhanh chân đi về phía Ôn Đặc Sâm, ngồi ở trên ghế sofa.

Chính là một bộ máy tính đơn giản như vậy, bên trong rậm rạp chằng chịt là video, đều là số liệu, những thứ kia sẽ xuất hiện tất cả những điểm nguy hiểm, tất cả những lối đi cũng ở trên màn hình máy tỉnh, hiện lên tinh tế.

Kiều Tịch Hoàn nhìn Cao Tung lúc này đang treo leo ở bên ngoài cao ốc.

Hành động nguy hiểm như vậy khiến cô cảm thấy không tốt.

"Cao Tung sẽ không rơi xuống chứ?" Kiều Tịch Hoàn kêu lêu, đây là đang biểu diễn đặc kỹ sao ?!

Ôn Đặc Sâm cười một chút :"Cho nên nói, cô cùng Cao Tung tách đi là đặc biệt sáng suốt, cô tìm cơ hội đi trước, Cao Tung mới có thể nghĩ cách rời đi không phân tâm."

"Mạc Sơ đâu?!" Kiều Tịch Hoàn hỏi.

"Mạc Sơ bây giờ bị con gái Hắc Sâm A Bối Đức cuốn lấy. Người đàn bà kia muốn cũng rất mãnh liệt, tôi nghĩ bây giờ hiện đang cùng Mạc Sơ mây mưa trên đỉnh vu sơn." Ôn Đặc Sâm nói :"Hẳn là lúc cô mới rời khỏi căn phòng kia đã mây mưa trên đỉnh vu sơn rồi."

"Cho nên nói nếu như tôi không ngụy trang rời đi trước, bây giờ rất có thể trở thành linh hồn trước họng súng của Mạc Sơ!" Kiều Tịch Hoàn nói.

Ôn đặc Sâm gật đầu.

Cho nên anh ta thật có chút bội phục Kiều Tịch Hoàn.

Kiều Tịch Hoàn nhíu chặt mày đột nhiên nghĩ gì liền nói :"Không đúng, Mạc Sơ trăm phương nghìn kế muốn tìm được chúng tôi, coi như không ở căn phòng đó thấy chúng tôi, bây giờ anh ta còn có tâm tư cùng người phụ nữ khác làm loại chuyện thế sao ?!"

"Bởi vì Mạc Sơ không được phép để lộ thân phận của bản thân." Ôn Đặc Sâm giải thích nói :"Hôm nay thời điểm chúng ta nói việc hợp đồng, Mạc Sơ liền đi tìm con gái Hắc Sâm A Bối Đức trước thời hạn. Anh ta chạy tới nơi của con gái Hắc Sâm A Bối Đức trước. Sau khi Hạ Nhân đến, tôi liền kêu anh ta tìm cơ hội cùng con gái Hắc Sâm a Bối Đức tách ra, Mạc Sơ không được bại lộ trước tôi nghĩ Hạ Nhân cũng không biết thân phận Mạc Sơ, hai người vừa thấy mặt Mạc Sơ lập tức sẽ bị Hạ Nhân đoán được, trước mặt mọi người bị đoán được, Mạc Sơ có giải thích cũng không kịp, cho nên Mạc Sơ mượn cớ rời đi. Sau khi rời đi, vì để hai người thuận lợi thoát thân, tôi lại kêu anh ra trở về, mà hành động này cần thiết chính là Mạc Sơ không được vào lúc này phản bội!"

"Tại sao?" Kiều Tịch Hoàn quả thật không hiểu.

"Anh ta dụ Hạ Nhân ra, Hạ Nhân cùng Mạc Sơ nhân tiện gặp mặt, Mạc Sơ nếu như không giải thích thì có thể cùng Mạc Sơ tàn sát lẫn nhau, nếu như anh ta giết Hạ Nhân như vậy anh ta là phản đồ của cục tình báo quốc gia, nếu như anh ta không giết Hạ Nhân, Hạ Nhân sẽ giết anh ta!" Ôn Đặc Sâm nói rất chậm, anh ta thật lo Kiều Tịch Hoàn có chút không tiếp nhận nổi!

Kiều Tịch Hoàn trầm mặc mấy giây, lời Ôn Đặc Sâm có lý. Một lúc lâu cô mở miệng nói :"Mạc Sơ tại sao phải ẩn giấu thân phận lâu như vậy ?! Tôi không tin nếu như Mạc Sơ thông báo trước cho Ngả Khanh, Ngả Khanh cũng sẽ không để chúng ta đảm nhiệm việc đàm phán ở nước S với Hắc Sâm A Bối Đức."

"Cũng là bởi vì. . ." Ôn Đặc Sâm trầm mặc hai giây, nhìn qua là đang sắp xếp ngôn ngữ :"Tôi nghi ngờ nguyên nhân có hai thứ! Đầu tiên là bởi vì lão đại luôn ở bên cạnh anh ta, tôi nghĩ Mạc Sơ cũng có tồn tại sự sợ hãi trước lão đại, cho nên không dám tùy tiện động thủ, hơn nữa tôi mơ hồ cảm thấy có chút nghi ngờ Mạc Sơ, hoài nghi lão đại có lẽ biết thân phận của anh ta, cho nên không dám hành động thiêu suy nghĩ. Thứ hai. . ."

Thứ hai là cái gì !?

Kiều Tịch Hoàn nhìn anh ta.

"Thứ hai, có lẽ Mạc Sơ cũng đang ở đây ẩn nhẫn."

"Anh nói là Mạc Sơ thật ra cũng không muốn phản bội."

"Đây không phải là phản bội, anh ta chính là người của Ngả Khanh." Ôn Đặc Sâm nói.

"Có thể nhiều năm ở chung với mọi người một chỗ như vậy, đã có cảm tình, thì không nên trở lại bên người Ngả Khanh!" Kiều Tịch Hoàn nhấn mạnh từng chữ.

Ôn Đặc Sâm thở dài :"Kiều Tịch Hoàn, cô không biết, cuộc sống của chúng tôi rất phức tạp, chúng tôi bị tẩy não lần nữa, có lúc sẽ cảm thấy giống như đã ăn sâu bén rễ vào người. Hơn nữa chuyện phản bội tổ chức. . . Tôi nghĩ chỉ có lão đại mới có bản lãnh lớn như vậy, ngoài ra không có ai dám bước đi như thế."

"Cố Tử Thần hẳn sớm đã nghĩ tới trống lại lực lượng, mới có thể khiến cho mấy người không chút phản ứng mà rời đi."

"Đứng vậy. Nhưng Mạc Sơ không phải. Có lẽ Mạc Sơ bây giờ là người của chúng ta. Nhưng anh ta cuối cùng vẫn là gián điệp của Ngả Khanh, anh ta hẳn có mâu thuẫn của anh ta. Mà mâu thuẫn của anh ta có lẽ bản thân anh ta mới rõ!"Ôn Đặc Sâm biểu hiện có chút nuối tiếc.

Kiều Tịch Hoàn cũng cảm thấy có chút không thoải mái, trong lòng có chút khó chịu.

Nếu Cố Tử Thần biết Mạc Sơ là gián điệp, có thể hay không trong lòng đã nguội lạnh ?!

Ánh mắt cô khẽ thay đổi, có chút oán trách hỏi :"Mạc Sơ là nằm vùng lúc nào sao anh biết, tại sao không sớm nói cho chúng tôi một chút ?! Tôi không tin anh mới vừa biết một khắc kia."

Rõ ràng giọng có chút chắc chắn.

"Tôi cũng mới xác định lúc nãy." Ôn Đặc Sâm ánh mắt vẫn nhìn vào màn hình, trước mắt tạm thời vẫn an toàn, cho nên cũng có thể cùng Kiều Tịch Hoàn tán ngẫu một chút, giải thoát tâm tình bị đè nén, anh ta nói :"Buổi chiều hôm nay lúc chúng ta rời đi, lão đại không phải có gọi điện cho chúng ta sao? Anh ấy còn kêu tôi cách xa hai người một chút, sau đó mới nói cho tôi Mạc Sơ là gián điệp Ngả Khanh cài vào, kêu tôi chú ý một chút."

"Cái gì ?! Cố Tử Thần đã sớm biết ?!" Kiều Tịch Hoàn kêu lên.

Cố Tử Thần cái tên đen tối này!

Biết rõ trong số bọn họ có gián điệp lại không nói, là muốn bọn họ chịu chết sao ?!

"Cô trước đừng kích động. Thật ra thì trước kia tôi cũng có chút hoài nghi." Ôn Đặc Sâm nói :"Lần trước tôi phải sao chép ID của Hắc Sâm A Bối Đức, liền đưa cho Mạc Sơ một thẻ usb để sao chép ID! Lúc đó Mạc Sơ đưa lại cho tôi thẻ usb, mà Mạc Sơ đã động tay chân. Bất quá vẫn tốt, trước đó lão đại đã nhắc tôi sử dụng một cái usb khác, để tránh bị Hắc Sâm A Bối Đức bắt được, kết quả là bị bắt thật. Có điều bởi vì đã chuẩn bị cho nên không bị phát giác, mà cái mã độc đó đã bị biến mất. Sau đó tôi thông qua một vài lỗ hổng mà phát hiện không phải bị Hắc Sâm A Bối Đức bắt được mà là có người cố ý động tay chân."

"Cho nên là do Mạc Sơ động tay chân sao ?"

"Tôi nghi ngờ nhưng không dám chắc." Ôn Đặc Sâm nói :"Cô còn nhớ tối ngày hôm qua lúc đêm khuya tôi có ra phòng khách chứ?"

"Thì thế nào?"

"Tôi lúc đó thật sự chuẩn bị ra ngoài, vì muốn cùng Mạc Sơ nói chuyện. Mặc kệ có phải do anh ta hay không, nhưng cuối cùng mà nói tôi không muốn mất đi một người đồng đội, cho nên coi như là không rõ cũng rố, tôi nghĩ cần khuyên anh ta một chút."

"Sau đó bị tôi ngăn cản bước chân." Kiều Tịch Hoàn nói, có chút xin lỗi.

"Cùng cô không quan hệ, tôi lúc ấy chẳng qua là thấy coi như có tìm Mạc Sơ có lẽ cũng chẳng thay đổi được cái gì. Trước đó lão đại cũng ám chỉ qua nên tôi không muốn làm quá nhiều chuyện." Ôn Đặc Sâm nói :"Mà xế chiều hôm nay, lão đại liền nói rõ cho tôi biết, Mạc Sơ ẩn mình trong chúng ta chính là làm gián điệp."

Kiều Tịch Hoàn cảm thấy lượng tin tức có chút lớn, cô kinh hô :"Nếu như Cố Tử Thần khẳng định Mạc Sơ là gián điệp trong số chúng ta, tại sao không khống chế anh ta trước. Tại sao còn muốn để anh ta ngăn cản chúng ta, chúng ta thiếu chút nữa đều chết hết!"

Nói tới liền tức anh ách.

Ôn Đặc Sâm cười một tiếng, nụ cười có chút gượng gạo, anh ta nói :"Kiều Tịch Hoàn, trong số chúng ta không có ai giống như lão đại sợ mất đi một đồng đội, anh ấy là đang cho Mạc Sơ cơ hội. Tôi nghĩ lão đại chắc đã từng ám chỉ qua Mạc Sơ, đáng tiếc, Mạc Sơ không nhận ra, . .. Tôi nghĩ nếu như không phải bởi vì tình huống hôm nay nguy hiểm đến mức vậy, nếu như không có việc này hẳn đã đem chuyện Mạc Sơ là gián điệp giấu trong bụng, chỉ cần Mạc Sơ không bại lộ thân phận. Mà coi như hôm nay nếu không có tình huoogns đó, lão đại đối với tôi vẫn chỉ là giữ bí mật."

Kiều Tịch Hoàn nhíu mày.

Cho nên Cố Tử Thần trở lại trong lòng nhất định sẽ nguội lạnh ?!

Kiều Tịch Hoàn đột nhiên không biết có thể nói gì, chẳng qua trong miệng không ngừng lẩm bẩm nói :"Tại sao lại là Mạc Sơ, cảm thấy anh ta không giống chút nào. . ."

Ôn Đặc Sâm bất đắc dĩ cười :"Thật đáng tiếc, đến mức này Mạc Sơ lại quyết định như vậy!"

Kiều Tịch Hoàn khẽ gật đầu một cái.

Đối với thế giới của bọn họ, cô thật không hiểu.

Chỉ là cảm thấy có chút khó chịu.

Quả đúng như Ôn Đặc Sâm nói, Mạc Sơ đi theo Cố Tử Thần nhiều năm như vậy, Cố Tử Thần nếu sớm biết được thân phận Mạc Sơ rồi thì tại sao lại chậm chạp không hành động gì với anh ta, luôn nhẫn nhịn tới bây giờ cũng chỉ là muốn đưa chi Mạc Sơ một cơ hội ư !?

Bây giờ cẩn thận nghĩ lại, phảng phất mấy lần hành động Cố Tử Thần cũng cố ý không cho Mạc Sơ tham dự.

Ngay cả nhiệm vụ khẩn trương như vậy cũng là để Mạc Sơ đơn độc thi hành, không có đi cùng bọn họ hoàn thành công việc.

Cố Tử Thần một mặt cho Mạc Sơ cơ hội, mặt khác lại là đang phòng bị, cũng không thể về một người mà khiến toàn bộ bị hại được.

Căn phòng đột nhiên trầm mặc.

Kiều Tịch Hoàn nhìn trong video, Cao Tung cũng đã leo từ lầu 9 xuống lầu 2, sau đó giật mình có chút lảo đảo mấy bước, nhanh chóng ngồi vào một chiếc xe màu đen, hình ảnh trong video liền biến mất.

Hai người đều thở phào nhẹ nhõm, coi như là bình an thoát nạn.

Một giờ đồng hồ sau, Cao Tung trở lại, xuất hiện ở phòng khách.

"Ở chỗ này." Cao Tung từ bên trong âu phục cầm bản hợp đồng kia ra.

"Mới rồi lão đại gọi điện thoại tới, anh ấy sẽ tới chỗ này lúc 8 giờ, sau đó kêu chúng ta chuẩn bị đi tới hoàn cung, cùng vương quốc gặp mặt nói chuyện."

"Trực tiếp như vậy ?!" Cao Tung kinh ngạc.

"Lão đại nói được, là được." Ôn Đặc Sâm chắc chắn.

"Được rồi." Cao Tung gật đầu, sau đó đặt mông ngồi lên ghế sofa, trong lòng vẫn còn sợ hãi nói :"Tên Mạc Sơ này, lại là gián điệp, mẹ, thiết chút nữa đem anh đây dọa tiểu ra quần, nếu không phải Kiều Tịch Hoàn phản ứng mau đi trước, chúng tôi ở căn phòng kia, chết ngẩng đầu!"

Kiều Tịch Hoàn vểnh môi, quả thật khiến người khác không chuẩn bị kịp.

Bình thường Mạc Sơ không để lộ nửa điểm khác thường.

Cũng có lẽ Mạc Sơ thật luôn quấn quít.

Kiều Tịch Hoàn đột nhiên hơi căng thẳng, quay đầu nhìn Ôn Đặc Sâm :"Ôn Đặc Sâm, anh nói Cố Tử Thần lập tức sẽ trở về sao ?!"

"Ừ." Ôn Đặc Sâm gật đầu :"Bên kia đã xử lý xong."

"Nhanh vậy sao ?! Cứu Diệp Vũ ra rồi ?!"

"Cứu ra. Bởi vì thời gian quyết định khá cấp bách, lão đại cuối cùng không có lựa chọn đi căn cứ trước cứu Diệp Vũ, mà là trực tiếp sử dụng cách trao đổi con tin. Kiều Tịch Hoàn, lão đại rất tín nhiệm cô, cuối cùng đem việc sống chết trước mắt quan trọng này giao cho cô vì chúng tôi mà đi thực hiện."

"Có ý gì?" Kiều Tịch Hoàn cũng không cảm thấy bản thân đang nắm giữ sinh tử của bọn họ.

"Lão đại đang đánh cuộc cô hôm nay có thể thuận lợi có thể ký kết hợp đồng, nếu như không ký được như vậy chúng ta không còn cơ hội nào. Hôm nay Hạ Nhân được phái đi, lục tục thì sẽ có nhiều người xuất hiện hơn, chúng ta không thể thêm lần nữa đi tìm Hắc Sâm A Bối Đức. Bởi vì bọn họ sẽ phát hiện."

"Nhiệm vụ đã bắt đầu, mỗi một cá nhân chúng ta mỗi một phân đoạn, một cửa ải đều rất chặt, chỉ cần một chút xíu thời gian cũng sẽ khiến chúng ta không có cách nào tiến hành thuận lợi, cho nên hôm nay thật sự là cơ hội ký kết hợp đồng cuối cùng, mà lão đại vì nhanh chạy trở về lại không muốn cùng Ngả Khanh dây dưa nhiều, vì vậy liền lựa chọn cách thức dứt khoát. Tôi nghĩ chắc không muốn ở lại lâu, chúng ta dù sao cũng phải cùng Ngả Khanh đánh đối diện."

"Ngả Khanh thật rất lợi hại đúng không?"

"Ngả Khanh ở căn cứ được gọi là kỳ tài, được trọng dụng! Không chỉ là bởi vì thân phận của hắn, mà hắn quả thật có khả năng." Ôn Đặc Sâm nói.

"Không có khả năng kia, cũng không dám làm ra chuyện phản quốc." Kiều Tịch Hoàn buột miệng.

Trong lòng vẫn là rất lo lắng.

Một nhân vật lớn như vậy, cô lại có thể ở dưới mí mắt hắn mà thấp kém trốn đi, bây giờ nghĩ lại vẫn sợ hãi.

"Bất quá, tôi vẫn cảm thấy lão đại của chúng ta là thần." Ôn Đặc Sâm tự hào nói.

"Thần?" Kiều Tịch Hoàn nhìn anh ta :"Bệnh thần kinh ?!"

Ôn Đặc Sâm khẽ nhúc nhích mặt :"Tôi nói là sự thật, năng lực của lão đại đã vượt qua mức chúng ta có thể tưởng tượng. So với Ngả Khanh lợi hại, nếu có thể ở lại căn cứ, có lẽ. . ."

Phát triển tới mức không cách nào tưởng tượng.

Kiều Tịch Hoàn khinh thường.

Như thế nào đi nữa đã vượt qua sức tưởng tượng, cuối cùng thì vẫn là người phàm.

Ít nhất thần sẽ không chết.

Ôn Đặc Sâm buông máy vi tính xuống, ánh mắt liếc một cái :"Đi thôi, chúng ta phải đổi chỗ."

"Tại sao?"

"Mạc Sơ cùng Hạ Nhân tới giết chúng ta mà ?! Mặc dù tôi cùng Cao Tung có lẽ có thể cùng hai người bọn họ chống lại, nhưng cô là không được. Có lúc 2+1 không nhất định là ba, có thể tương đương với số không." Ôn Đặc Sâm thẳng thừng nói.

Kiều Tịch Hoàn sắc mặt không mấy tốt.

Ôn Đặc Sâm tên này, đả kích người cũng phải văn vẻ thế sao ?

"Nhưng không thể không nói, hôm nay bởi vì cô, chúng ta 2+1 biến thành tràn đầy sức lực. Tôi rất ít hiếm bội phục ai mà cô liền trúng thầu."

"Tôi nên thấy vinh hạnh sao?"

"Tôi đã từng cảm thấy Diệp Vũ mới thích hợp với lão đại. Bây giờ mới thấy, cổ nhân nói rất đúng, nếu có thể giỏi văn cũng có thể giỏi võ." Ôn Đặc Sâm cười một tiếng, quay đầu nhìn Cao Tung :"Đi thôi."

Cao Tung từ trên ghế sofa đứng lên, quay đầu nhìn phòng ngủ cầm đồ của mình.

Ôn Đặc Sâm đã sớm chuẩn bị xong hành lý.

Kiều Tịch Hoàn thật ra chẳng có thứ gì, đối với bọn họ mà nói, bây giờ không vũ khí coi như không có đồ.

Cho nên ba người phải rời đi thật nhanh.

Bọn họ vừa chân trước rời khỏi đó, Mạc Sơ cùng Hạ Nhân liền xuất hiện ở phòng tổng thống bọn họ mới rời đi.

Mà nhiệm vụ lần này bọn họ nhận được chính là, ám sát ----- Kiều Tịch Hoàn!

- - -- - - - nói với người xa lạ - - - - -

Cuối cùng thì nhân vật gián điệp đã bại lộ rồi ạ.

Anh chàng Mạc Sơ, chàng bác sĩ blouse trắng lại trở thành gián điệp, bất ngờ quá phải không các nàng?

Vì thời gian này quả thật bận quá nên không thể nào post theo lịch nữa mong các nàng thông cảm, không nên tức giận a.

Cuối cùng mong các nàng vẫn ủng hộ mình để mình có động lực nhiều hơn nha, hãy cmt tương tác cũng như like truyện cho mình ạ. Yêu các nàng nhiều, ngày mới vui vẻ a!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro