Q3. Chương 33: Để anh bảo vệ em, Diêu Bối Địch.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

edit: tiểu hoa nhi




Hôm nay thời tiết bất ngờ có chút âm u.

Mua thu Thượng Hải khí trời vốn là nhẹ nhàng khoan khoái, nay lại có chút nói không được dồn nén.

Bên trong xe rất yên tĩnh.

Tất cả mọi người đều rơi vào trầm lặng.

Xe không nhanh không chậm chạy trên đường cao tốc.

Sắc trời âm u, bất cứ lúc nào cũng có thể đổ mưa.

"Bối Địch." Diêu mẹ đột nhiên mở miệng.

Ánh mắt Diêu Bối Địch liếc nhìn lại bên trong xe, nhìn mẹ mình.

"Đừng sợ." Diêu mẹ kéo tay cô :"Mẹ ở cạnh con."

Diêu Bối Địch khẽ mỉm cười, nụ cười có chút nhợt nhạt.

Cô nhìn xa xa có thể biết đó chỉ là lời an ủi.

Thật ra thì, không sợ.

Chỉ là có chút không tự nhiên mà thôi.

Ánh mắt liếc nhìn phía trước, cô thấy Tiêu Dạ ngồi ở hàng ghế phía trên.

Cô thật không muốn anh đi cùng, nhưng mẹ cô nói để Tiêu Dạ đi theo.

Trong nhà tất cả mọi người đều bắt đầu ngầm cho phép Tiêu Dạ, trước đây không lâu đây vẫn là chuyện cô hy vọng xa vời. Nhưng bây giờ, cô chỉ thấy đó là điều châm chọc, lòng còn mang theo chút nguội lạnh, tại sao Tiêu Dạ sau khi khiến cô mất đi Tiêu Tiếu, người nhà cô vẫn còn có thể tha thứ cho anh được ?!

Cô rũ tròng mắt xuống, không muốn đem tâm tình của bản thân lộ ra ngoài.

Ở trước mặt mẹ cô, cô thật không hề muốn mẹ cô phải lo lắng cho cô.

Xe dừng lại.

Tiêu Dạ xuống xe trước mở cửa xe cho Diêu mẹ.

Diêu mẹ đối với anh gật đầu cười một tiếng, sau khi xuống xe còn khom người kéo Diêu Bối Địch đi ra.

Lại là chỗ này.

Sắc mặt Diêu Bối Địch không mấy vui.

Tiêu Dạ nhìn Diêu Bối Địch, ánh mắt vẫn đem theo chút kìm nén vì lo lắng, như ẩn như hiện.

Diêu Bối Địch căn bản không thèm nhìn Tiêu Dạ một cái, cùng Diêu mẹ đi thẳng vào đại sảnh, đi vào trong thang máy.

Bên trong thang máy, Diêu Bối Địch cùng Diêu mẹ đứng ở phía sau, Tiêu Dạ đứng ở bên cạnh mấy nút có số, thang máy không lớn, Diêu Bối Địch giống như đang cố ý cùng anh giữ một khoảng cách.

'Tinh' - Cửa thang máy mở ra.

Phòng khám tâm lý Vương Kiến Nhất, Logo màu xanh nhạt cứ thế hiện lên tròng mắt của cô.

Dưới sự hướng dẫn của y tá, bọn họ đi thẳng tới phòng làm việc tư nhân của Vương Kiến Nhất.

Vừa mới đi tới cửa, vừa vặn đụng phải hai người, một người phụ nữ cùng một người đàn ông, người phụ nữ cơ hồ không có sức lực đang được người đàn ông kia ôm lấy, mặt đầy nước mắt, giọng nói đã khàn khàn, nhỏ giọng nói với người đàn ông kia, âm thanh quả thật rất tuyệt vọng :"Bỏ qua cho em đi, em xin anh, em thật không được, em thật sự không thể được. . ."

"Em có thể, em phải dũng cảm, cả nhà đang đợi em." Người đàn ông kia vẫn an ủi, nhưng thật ra trong lòng có lẽ đã tiều tụy không chịu nổi.

Hai người cứ ôm nhau như vậy đi càng lúc càng xa.

Ánh mắt Tiêu Dạ vẫn chăm chăm nhìn theo hai bóng lưng kia, cứ nhìn như vậy. . ..

"Tiểu Lữ, cô làm sao lỗ mãng như vậy, bệnh nhân của tôi chưa đi cô làm sao lại mang những bệnh nhân khác tiến vào!" Vương Kiến Nhất hà khắc trách mắng.

Cái người gọi Tiểu Lữ cúi đầu :"Thật xin lỗi, bác sĩ Vương, tôi cho là bên này đã xong rồi, tôi . . ."

"Cô chẳng lẽ không biết, bệnh nhân ** đối với chúng ta quan trọng bao nhiêu sao?!" Vương Kiến Nhất sắc mặt vẫn không tốt. Huống chi bệnh tâm lý này vốn dĩ rất dễ bị những thứ khác kích động dẫn đến tâm tình có chút khó chịu, cho nên ông ta yêu cầu rất nghiêm khắc giữa việc bệnh nhân cùng bệnh nhân không thể đụng mặt.

Tiểu Lữ cắn môi, đôi mắt như ngấn nước.

Vương Kiến Nhất cũng không hề mềm lòng, nhưng cũng biết lúc này không được phép trách mắng nhân viên, ra hiệu bằng ánh mắt kêu Tiểu Lữ rời đi trước.

Tiêu Dạ cùng mọi người ngồi ở trước cửa phòng làm việc của ông ta.

Vương Kiến Nhất vẫn mang theo mắt kiếng cùng bộ dạng lịch sự kia nói năng vẫn tao nhã.

"Diêu tiểu thư, xin chào chúng ta lại gặp mặt rồi." Vương Kiến Nhất khẽ mỉm cười, chào hỏi.

Diêu Bối Địch gật đầu, không hề tỏ ra có hứng thú.

Vương Kiến Nhất cũng không cảm thấy lúng túng lại tự mình nói :"Chúng ta vào trong trò chuyện đi."

Diêu Bối Địch đứng lên đi theo Vương Kiến Nhất vào phòng.

Diêu mẹ nhìn bóng lưng Diêu Bối Địch, trong lòng liền khẩn trương, khẩn trương tới mức không biết hồ hấp như thế nào.

"Mẹ, chúng ta ngồi kia nghỉ ngơi một chút đi." Tiêu Dạ nói.

"Không, mẹ sợ Diêu Bối Địch đi ra sẽ giống mấy người kia." Diêu mẹ lắc đầu :"Mẹ đợi con bé."

"Lúc Bối Địch đi ra sẽ có người thông báo cho chúng ta." Tiêu Dạ nhắc nhở :"Hay để con chờ ở chỗ này, mẹ qua bên kia nghỉ ngơi một chút. Bác sĩ Vương nói tình huống hiện giờ của Bối Địch cần thuận theo tự nhiên, cho nên thời gian sẽ có chút dài."

"Không được Tiêu Dạ, mẹ biết con muốn cho mẹ, nhưng bây giờ một giây mẹ cũng không muốn rời đi." Diêu mẹ nói, ánh mắt còn nhìn theo hướng cửa phòng.

"Dạ." Tiêu Dạ không nói nhiều.

Hai người cứ thế ngồi ở day ghế trước phòng làm việc của Vương Nhất Kiến lẳng lặng chờ.

Trên vách tường từ đầu đến cuối chỉ có 'Tích - Tắc', càng khiến thời gian như đọng lại.

Nửa giờ sau.

Diêu mẹ không nhịn được hỏi :"Tiêu Dạ còn bao lâu nữa hả ?! Lâu như vậy làm sao bên trong không có chút động tĩnh nào."

"Nơi này cách âm rất tốt. Yên tâm đi mẹ, bác sĩ Vương ở Thượng Hải nổi danh là bác sĩ tâm lý giởi, ông ta có thể giúp Bối Địch tốt hơn." Tiêu Dạ nói :"Mẹ không cần khẩn trương.

Diêu mẹ gật đầu một cái, chỉ là không ngừng lo lắng, ánh mắt không ngừng nhìn về phía cửa.

Thời gian tích tắc trôi qua.

Suốt ba giờ.

Cửa phòng đột nhiên mở ra, một giây kia cảm thấy cả thế giới như mở ra cùng lúc vậy, hai con người nhìn chằm chăm vào phía cửa.

Diêu Bối Địch cùng Vương Kiến Nhất từ bên trong đi ra.

Diêu mẹ vội vàng đứng lên kéo tay Diêu Bối Địch.

Tiêu Dạ khẽ run run, cuối cùng không nhúc nhích nhìn sắc mặt tái nhợt của Diêu Bối Địch, nhìn cô miễn cưỡng cười với Diêu mẹ cũng biến thành vô lực như vậy.

Ánh mắt khẽ nhúc nhích liếc nhìn về phía Vương Kiến Nhất.

Vương Kiến Nhất gật đầu một cái, nhìn hai mẹ con bên cạnh.

"Mẹ, mẹ mang Bối Địch tới khu ghế ngồi nghỉ một lát, con cùng bác sĩ Vương trò chuyện một chút." Tiêu Dạ nói.

Diêu mẹ vội vàng gật đầu, mang theo Bối Địch yếu ớt rời đi.

Đi vào phòng làm việc của bác sĩ Vương.

Tiêu Dạ nhìn Vương Kiến Nhất, giọng nói có chút gấp gáp :"Cô ấy thế nào rồi?"

"Không hề thuận lợi." Vương Kiến Nhất nói một chút.

"Hai người không phải ở bên trong tới 3 tiếng đồng hồ sao?" Tiêu Dạ nói :"Ông không phải nói cho tôi là ở bên trong đó lâu như vậy là đại biểu bệnh tình càng có tiến triển tốt sao?"

Bởi vì Diêu Bối Địch phải tới khám bác sĩ tâm lý, Tiêu Dạ trước đó đã tìm Vương Kiến Nhất nói chuyện nên cơ bản đã biết hết những biểu đồ trị liệu.

Vương Kiến Nhất thở dài :"Cơ bản là như vậy, nhưng vợ anh vẫn có nhiều mâu thuẫn."

"Mẫu thuẫn thế nào?"

"Trên cái thế giới này, chúng ta dùng từ thô kệch một chút mà nói, chia làm hai loại người, một loại người có tính nôn nóng, một loại người thì chậm chạp. Hai loại người này khác nhau chính là ở chỗ người tính nôn nóng đùng đùng làm ra một vài chuyện sôi động, còn người chậm chạp thì dè dặt làm việc theo tuần tự. Hai loại người hai tính nết, tính nôn nóng lại đột nhiên tranh luận âm ĩ rồi khóc lớn rống lên, còn người chạm chạp vĩnh viễn đều là không nóng không lạnh không kiêu cũng chẳng nóng nảy. Người có tính nôn nóng sẽ tự nhiên đem tâm tình của mình bộc lộ ra, mặc kệ là bạn, tình nhân, người thân hay là người xa lạ, còn người chậm chạp lại luôn đem tâm tư mình che giấu đi, khép kín, sau đó dần dần biến đổi thành một loại ngầm đối với bản thân bảo vê, trong môn tâm lý học có nói loại người mang tính nên chậm chạp này gọi là nhóm người nhạy cảm. Nói như trên, bọn họ đối với ngoại giới có độ nhạy cảm rất cao, chỉ một chút xíu sự vật ngoại giới cũng khiến bọn họ cảnh giác, từ đó tạo thành một bộ não luôn tuân thủ theo sắp xếp. Đoạn cuối giây thần kinh sẽ đưa ra điều kiện phản xạ đối với việc ngoại giới quấy rầy được phân tích thành bài xích. Mà vợ anh coi như xếp vào nhóm người nhạy cảm ra, hơn nữa còn thuộc về nhóm người nhạy cảm tương đối cao, tôi đã dùng đủ mọi cách thức để trò chuyện với cô ấy, nhưng cũng bị cô ấy lật lại vấn đề, đối với tôi mà nói phòng ngự của cô ấy khá là mạnh, tôi căn bản không thể đi sâu vào được, chỉ cần đi sâu vào một chút xíu, cô ấy liền bài xích, suốt ba giờ tôi cùng vợ anh cơ hồ không có gì tiến triển nhiều."

Tiêu Dạ nghe Vương Kiến Nhất nói một lời, sắc mặt nghiêm trọng.

Vương Kiến Nhất thở dài :"Về việc gặp chuyện đả kích không thể ở trong thế giới nội tâm mà mất đi, hơn nữa phân nửa đều là một đám người rất nhạy cảm. Bởi vì bọn họ đối với bất kỳ thứ gì cũng mang theo hệ số nhạy cảm quá cao, tổn thương cũng vây. Người bình thường có thể chấp nhận đau đớn chỉ số là 10, như vậy cô ấy có lẽ cũng chỉ có được 5. Cho nên ở trong bệnh viện tâm thần hơn phân nữa đều là kiểu người này."

"Tiếp tục chữa trị, sẽ có hiệu quả chứ?" Tiêu Dạ hỏi.

"Cái này chỉ có thể nhìn xem tình hình. Ngày hôm qua lần đầu tiên tôi cùng vợ anh gặp mặt, tôi cảm thấy bệnh tình cô ấy không nghiêm trọng lắm, trên thực tế dựa theo triệu chứng để phán xét quả thật không quá nghiêm trọng, cũng có thể bởi vì tính cách vợ anh dẫn đến chữa trị cho cô ấy so với người bình thường càng khó khăn hơn, hơn nữa không thể không nói vợ anh vẫn không quá phối hợp. Nhưng hai người cũng không cần gấp, tôi bây giờ trước đưa cho cô ấy một ít thuốc an thần, mỗi ngày uống 2 lần, có thể khiến tâm tình cô ấy bình tĩnh lại, sẽ không nghĩ tới chuyện gì quá cực đoan. Sau đó chúng ta lại phối hợp chữa trị."

"Lần sau là bao giờ tới?" Tiêu Dạ hỏi.

"Một tuần sau đi." Vương Kiến Nhất nói :"Một tuần sau lại tới, trong lúc đó tôi đề nghị anh nên mang vợ anh ra ngoài đi giải sầu một chút, hoặc là tới chỗ nào đó du lịch một vòng cũng được, có một số thời điểm nhìn nhiều thứ xung quanh sẽ khiến tâm hồn có thêm chút buông lỏng."

"Được." Tiêu Dạ gật đầu :"Phiến ông rồi, bác sĩ Vương."

"Đừng khách khí."

Tiêu Dạ rời phòng làm việc của Vương Kiến Nhất, theo y tá đi lấy đơn thuốc sau đó tiến về khu nghỉ ngơi.

Anh đứng ở cửa phòng nghỉ ngơi VIP chuyên dụng mà Diêu Bối Địch đang ở trong đó, hít thở một hơi điều chỉnh lại tâm tình sau đó mới đi vào nói :"Chúng ta có thể đi rồi."

"Được." Diêu mẹ đứng lên, đỡ Diêu Bối Địch.

Sắc mặt Diêu Bối Địch hiện tại đã khá hơn nhiều, ánh mắt vẫn là không thèm liếc Tiêu Dạ một cái.

Tiêu Dạ cảm thấy không nói chuyện cũng tốt, ít nhất anh vẫn có thể nhìn cô thêm một chút.

Ba người rời đi nhưng trong lòng đều có suy nghĩ.

Tiêu Dạ lái xe, Diêu Bối Địch cùng Diêu mẹ ngồi hàng ghế sau, bên trong xe vẫn giữ nguyên sự yên lặng.

"Tiêu Dạ, hôm nay chúng ta trở về nhà ăn cơm." Diêu mẹ đột nhiên mở miệng nói.

"Vâng mẹ." Tiêu Dạ gật đầu.

Diêu mẹ tiếp tục nói :"Tiêu Dạ sau này con thường xuyên ghé nhà đi, ba con ở nhà một mình rảnh rỗi, cuối tuần còn muốn tìm người đánh cờ."

"Vâng, mẹ." Tiêu Dạ nói.

Ánh mắt Diêu Bối Địch tựa hồ lướt qua một tia châm chọc, thoáng qua rồi biến mất.

Xe rất nhanh đã lái tới biệt thự Diêu gia, ba người cùng nhau đi vào.

Trong đại sảnh, Diêu ba ngồi ở trên ghế sofa đợi bọn họ, nhìn bọn họ trở lại, vội vàng đứng lên, ánh mắt nhìn Diêu mẹ, tựa hồ như đang thăm dò tình hình, Diêu mẹ lắc đầu, kêu ông không cần nhiều lời. Hai người ở cùng nhau một chỗ nhiều năm như vậy tự nhiên có thần giao cách cảm, Diêu ba quay đầu nhìn Tiêu Dạ nói :"Phòng bếp đang chuẩn bị cơm trưa, còn hơn nửa tiếng nữa mới giờ ăn cơm, chúng ta đánh ván cờ thế nào?"

"Được ba." Tiêu Dạ vui vẻ đáp ứng.

"Mẹ, con lên lầu nghỉ ngơi một chút." Diêu Bối Địch nói.

Diêu mẹ nhìn con gái :"Con cùng mẹ ngồi ở đây một chút không được sao?"

Diêu Bối Địch nhìn trong ánh mắt mẹ cô có chút khổ sơ, khẽ gật đầu :"Vâng mẹ."

Diêu mẹ cười một tiếng, phảng phất như thở phào nhẽ nhõm.

Không biết bắt đầu từ lúc nào, cô khiến bầu không khí trong nhà trở nên căng thẳng như vậy.

Cô cùng mẹ ngồi ở ghế sofa.

Tiêu Dạ cùng Diêu ba ra chòi nhỏ ngoài vườn hoa chơi đánh cờ.

Bàn cờ đã xếp xong.

Hai người đàn ông ngồi đối diện nhau.

"Bối Địch sao rồi con?" Diêu ba đi trước một bước cờ, hỏi.

"Bác sĩ nói cần thời gian chữa trị một chút." Tiêu Dạ trả lời, cùng Diêu ba đánh cờ.

"Bối Địch vẫn bài xích sao?"

"Có mẹ, cô ấy tương đối ôn thuận."

"Vậy thì tốt." Diêu ba khẽ thở dài :"Bối Địch có thể tốt thì chính là tâm nguyện lớn nhất của hai lão già chúng ta."

"Ba, là con không tốt. . ."

"Tiêu Dạ, con đừng tự trách nữa." Diêu ba nói tiếp :"Ta và mẹ của con đều không phải là người không nói lý lẽ. Năm đó con cùng Bối Địch kết hôn còn chưa tới 20 tuổi, ai cũng còn trẻ, ai cũng còn lông bông không hiểu chuyện, lãng tử quay đầu vô cùng quý giá, sau này con đối với Bối Địch thật tốt là được."

"Cám ơn ba." Tiêu Dạ từ trong thâm tâm cảm ơn.

"Ừ." Diêu ba gật đầu một cái, đem sự chú ý đặt lên bàn cờ.

Ông suy nghĩ sâu xa, khóa mit.

Hồi lâu đột nhiên lớn tiếng :"Tiêu Dạ, con mới vừa làm phân tán đi sự chú ý của ba sao ?!"

Tiêu Dạ ngẩn người.

Anh làm gì rồi.

"Cái này không tính, bắt đầu lại." Diêu ba trực tiếp nói.

Ánh mắt Tiêu Dạ ngừng một chút, Diêu ba là đang đùa sao ?!

Tiêu Dạ trầm mặc, nhìn Diêu ba bày bàn cơ lại lần nữa.

Dọn xong, bắt đầu.

Diêu ba vẫn đi trước một nước cờ.

Hai người vô cùng an tĩnh, bầu không khí thậm chí còn có chút khẩn trương.

Diêu ba cầm cờ lên, lại buông xuống, rồi lại cầm lên, có lẽ không nghĩ tới Tiêu Dạ có kỹ thuật chơi tốt như vậy. Lầm trước trong lúc vô tình cùng Tiêu Dạ nói chuyện còn nói rảnh rỗi đến nhà bồi ông chơi cờ, hẳn lúc ấy chỉ là nghĩ tiều tiện nói đùa với Tiêu Dạ một chút, còn không phải muốn Tiêu Dạ lúng túng mà thua thảm bại sao, bây giờ. . .

Ông cầm 'Xe' cất bước định đi.

Tiêu Dạ cũng rất yên tĩnh chờ đợi.

Diêu ba suy nghĩ rất lâu.

Tiêu Dạ cũng không nói chuyện.

Đột nhiên Diêu ba nhìn Tiêu Dạ :"Con thấy bước cờ kia sao?"

Tiêu Dạ lạnh nhạt nói :"Còn cần ba bước, chiếu tướng."

Sắc mặt Diêu ba khẽ nhúc nhích.

Tiêu Dạ vẫn im lặng nhìn ông.

Diêu ba đem 'Xe' buông xuống.

"Chỉ cần hai bước." Tiêu Dạ nói sau đó đi con 'Ngựa'.

Diêu ba nhìn bước đường này, hối không kịp thiếu chút còn hô ngừng.

Diêu ba khó chịu hết sức, nhưng ngại vì trước mắt có vãn bối nên không dám phát tác.

Tiêu Dạ vẫn bình tĩnh, phảng phất không có nhìn ra được ưu tư của Diêu ba.

Diêu ba nhìn bàn cơ này cơ hồ còn chưa chuyển về mặt đất, có chút không vui nói :"Chúng ta bắt đầu lại, con đi trước."

"Vâng."

Tiêu Dạ để cờ xuống, cũng không nói nhiều, phối hợp cùng Diêu ba đánh cờ lần nữa.

Lại một bàn cờ mới.

Tiêu Dạ vẫn cứ toàn thắng.

Diêu ba mặt tái xanh, trên trán thậm chí còn toát mồ hôi, cả người rõ ràng rất khẩn truwong, còn mang theo chút tức giận.

"Ăn cơm." Bên tai đột nhiên nghe được giọng Diêu mẹ.

"Chớ quấy rầy, chúng tôi chưa đánh cờ xong thì không thể ăn cơm." Giọng Diêu ba không tốt, vừa vặn tìm được chỗ phát tiết.

Diêu mẹ khó chịu :"Đánh cờ có thể no được hay không?"

"Bà đừng làm loạn suy nghĩ của tôi." Diêu ba nhìn Diêu mẹ hầm hừ.

Diêu mẹ đảo cặp mắt trắng dã, đã sớm biết thói quen cũng như tính cách của Diêu ba, cho nên cũng không thèm so đo, giọng lại có chút ôn nhu nói với Tiêu Dạ :"Nhanh một chút rồi ăn cơm."

"Được, mẹ." Tiêu Dạ gật đầu.

Diêu mẹ nói xong liền đi về phía phòng ăn.

Tiêu Dạ tiếp tục cùng Diêu ba đánh cờ.

Diêu ba mỗi lần đi một bước cờ đều rất chậm, Tiêu Dạ giống như không chút suy nghĩ liền đi bước cờ tiếp. Trong lúc Diêu ba vừa nhấc cờ lên Tiêu Dạ liền để cờ xuống, phảng phất không cần suy tính.

Đột nhiên.

Một âm thanh mang theo chút ngạc nhiên hầm hừ :"Anh rể, anh sao hôm nay lại ghé nhà chơi?"

Là giọng của Diêu Bối Khôn.

Tiêu Dạ ngẩng đầu, nhìn tóc Diêu Bối Khôn rối bời, mặc quần áo ngủ đi xuống lầu, nhìn qua có chút biếng nhác.

"Tiểu tử thúi nói linh tinh cái gì, Tiêu Dạ tới nơi này chính là về nhà mình." Diêu ba lườm một cái.

Diêu Bối Khôn nháy mắt liền biến thành con thỏ nhỏ ngoan ngoãn, giọng nói cũng bình thường hơn, vội vàng nói :"Anh rể, hoanh nghênh về nhà."

". . ." Tiêu Dạ không còn lời gì để nói.

Diêu Bối Khôn cầm trên tay một ly sữa bò nóng, ở bên cạnh nhìn hai người bọn họ đánh cờ.

Diêu Bối Khôn luôn tự gọi mình là ông dây, lại còn có thói quen từ lúc bé cho tới bây giờ sớm muộn đều phải uống sữa tươi.

Dĩ nhiên đây là điều Diêu Bối Khôn vĩnh viễn cũng không muốn bất kỳ ai nhắc tới chuyện khó xử này.

Anh ta đưa ánh mắt nhìn bọn họ.

Nhìn thời điểm sắp kết thúc, ba anh ta đột nhiên dừng hai tay lại than :"Đúng rồi, mẹ con kêu chúng ta ăn cơm, chúng ta trì hoãn thêm chút nữa, bà ấy lại nổi đóa, ăn xong chúng ta lại chơi tiếp."

"Không cần, ba, ba đi thêm một bước nữa con liền chiếu tướng." Tiêu Dạ thẳng thắn nói.

Trên mặt Diêu ba đã xanh thành một khối.

Diêu Bối Khôn cảm thấy Tiêu Dạ thật không khéo léo.

Rõ ràng lão đầu từ bây giờ đang tìm bậc thang leo xuống.

Anh ta sờ cái cổ, còn mang theo cảm giác rợn cả tóc gáy, vì vậy chậm rãi uống sữa tươi.

Diêu ba bị Tiêu Dạ nói thẳng trắng ra như thế, chỉ có thể nhắm mắt nuốt xuôi.

Mới đi nốt bước cờ cuối.

Tiêu Dạ trực tiếp chiếu tướng.

Một ván cờ kết thúc.

Diêu ba cho tới nay đều thích đánh cờ, kỹ thuật cũng chỉ hơi khá một chút, có điều rất thích chơi xấu, cho nên mấy người bạn chơi cờ cùng ông đều không thích đánh cờ với ông, cho tới bây giờ đều không thể tìm được bạn đánh cờ nào, đoán chừng vất vả lắm mới tìm được Tiêu Dạ chơi cờ cùng, không ngờ bị ngược thê thảm như vậy. . .

Diêu Bối Khôn xoay người chuẩn bị đi trước.

Diêu ba đột nhiên mở miệng, giọng nói quả thật rất nhẹ nhàng :"Tiêu Dạ, con có phải thường xuyên đánh cờ hay không, kỹ thuật không tệ lắm."

Rõ ràng là rất tốt!

"Không quá thường xuyên ạ." Tiêu Dạ nói :"Lúc nhỏ con có cùng ba đánh cờ mấy lần, sau khi lớn lên cơ hồ đều không chơi cờ bao giờ."

"Con bình thường không chơi?" Diêu ba có chút giật mình.

"Con nghĩ có một vài thứ gọi là thiên phú đi." Tiêu Dạ thẳng thắn trả lời.

"Phốc."

Một dòng chất lỏng màu trắng trực tiếp ở dưới mắt ba người phun ra ngoài.

Diêu Bối Khôn che miệng mình, trong đầu nghĩ xong rồi.

Đúng như dự đoán, Diêu ba đánh một phát vào đầu Diêu Bối Khôn, thật là vang dội.

Diêu Bối Khôn oa oa kêu to :"Ba, ba nhẹ tay một chút."

Cũng biết chỗ nào của anh ta cũng đều bị thương mà.

Tiêu Dạ nhìn bọn họ, khóe miệng cười lên một tiếng, thật lòng cảm thấy gia đình như vậy mới gọi là gia đình.

Diêu Bối Khôn cứ thế thét chói tai, người một nhà ngồi xum vầy quanh bàn ăn, trước mặt là một bàn đồ ăn lớn.

Người một nhà ăn cơm coi như là vui vẻ.

Trước mặt Tiêu Dạ toàn bộ đều là đồ ăn, Diêu mẹ ngồi bên cạnh anh còn không ngừng gặp đồ ăn vào bát cho anh, miệng còn liên tục nói ăn nhiều một chút, đừng khách khí.

Diêu Bối Khôn giận dỗi khó chịu nhìn mẹ anh ta đối với Tiêu Dạ thiên vị, không chút nhường nhịn nói :"Mẹ, trong chén con không có gì cả?"

"Con lớn như thế rồi không biết tự mình gắp à." Diêu mẹ trừng mắt một cái với Diêu Bối Khôn, sau đó lại gắp một miếng thịt kho bỏ trong bát Tiêu Dạ :"Tiêu Dạ, con ăn nhiều một chút, đầu bếp nhà chúng ta biết làm ngon nhất chính là món này."

"Cám ơn mẹ." Tiêu Dạ lễ độ cười một tiếng.

Diêu Bối Khôn trợn mắt, xém chút nữa còn trực tiếp lật ngất đi.

Mẹ, không phải Tiêu Dạ không khéo thì anh ta cũng sẽ không bị ba anh ta đánh.

Bây giờ mẹ anh ta cũng không coi anh ta ra gì.

Thế nào cũng cảm thấy người đàn ông nay cướp hết yêu thương của anh ta thế nhỉ ?!

Trong lòng có chút giận dữ bất bình ngồi ăn cơm.

Diêu mẹ vừa ăn, một bên vẫn không ngừng chiếu cố cho Tiêu Dạ, còn nhiệt tình gắp một khối cà rốt đặt trong chén Tiêu Dạ :"Ăn nhiều cà rốt một chút, có nhiều vitamin. . ."

"Anh ta không ăn cà rốt." Diêu Bối Địch luôn im lặng đột nhiên bất thốt lên.

Ánh mắt mọi người đều đặt trên người Tiêu Dạ.

Ánh mắt Diêu Bối Địch khẽ nhúc nhích, không nói gì thêm.

Tiêu Dạ cứ thế nhìn Diêu Bối Địch, bầu không khí vào lúc này đột nhiên có chút thay đổi, trở nên có chút kỳ diệu. . .

Ai cũng biết trong khoảng thời gian này Diêu Bối Địch đối với Tiêu Dạ có chút bài xích, có lúc bọn họ chỉ là cố ý ở cạnh nhau, không nghĩ tới, hôm nay Diêu Bối Địch sẽ có phản ứng như vậy.

Thời gian đọng lại tầm 2 giây, Diêu Bối Khôn quả thật không chịu nổi cái loại không khí khiến toàn thân nổi da gà, mở miệng đánh vỡ cục diện :"Ai ôi, hôm nay chị đi bac sĩ thế nào?"

Diêu Bối Địch thuận miệng đáp ứng :"Khá tốt."

"Ah. Chi nhớ giữ vững tinh thần, nhà chúng ta luôn là hậu thuẫn phía sau của chị."

"Ừ." Diêu Bối Địch gật đầu.

Diêu Bối Khôn cũng không nói thêm nữa, biết chị anh ta không thích nói những thứ này.

Mọi người đều ăn cơm trong không khí khả là ôn hòa.

Sau khi ăn xong, Diêu mẹ thuận miệng nói :"Lão Diêu, ông không phải muốn cùng Tiêu Dạ đánh cờ sao? Đi đi."

Lời vừa nói ra, sắc mặt Diêu ba liền thay đổi, thật lâu mới xuất hiện mấy chữ :"Buổi trưa tôi phải ngủ một giấc buổi trưa, tí có gì nói sau."

Nói xong liền lên thẳng lầu.

Diêu mẹ, ngượng ngùng nhìn Diêu ba lên lầu lẩm bẩm :"Cái ông lão này, bình thường đều mong đợi có người tới nhà đánh cờ, thật vất vả mới tìm được người chơi cùng lại còn cao ngạo như thế ?!"

Diêu Bối Khôn nhìn ba anh ta rời đi, mới nhỏ giọng nói :"Mẹ, đó là do kỹ thuật của anh rể con quá tốt, ba con sợ thua."

"Là thật sao?"

"Mẹ cũng không phải không biết tính cách của ba con chứ, mỗi lần thua cờ đều không hề thoải mái. Mấu chốt là anh rể con . . ." Diêu Bối Khôn nhìn Tiêu Dạ một cái.

Tất cả mọi người đều nhìn anh.

Tiêu Dạ cau mày nhìn bọn họ.

"Au, con chỉ có thể nói thật không khéo léo." Diêu Bối Khôn lắc đầu không nói, yên lặng rời đi.

Tiêu Dạ cũng có chút mờ mịt.

Anh đã làm cái gì sao ?! Anh vẫn luôn rất nghiem túc cùng Diêu ba đánh cờ mà!

Là anh quá chân thật!

Diêu Bối Khôn sau khi đi, dưới lầu cũng chỉ còn lại Diêu Bối Địch, Diêu mẹ cùng Tiêu Dạ.

Ba người ngồi trên ghế sofa ở phòng khách.

Rõ ràng bầu không khí bắt đầu có chút không được tự nhiên.

Diêu Bối Địch nhìn mẹ mình, trầm mặc một hồi :"Tiêu Dạ, anh theo tôi lên lầu đi."

Tiêu Dạ ngẩn ra.

Diêu mẹ tựa hồ cũng có chút ngạc nhiên.

"Tôi có chút mệt mỏi muốn lên lầu nghỉ ngơi." Diêu Bối Địch nói xong liền đứng dậy đi lên lầu.

Tiêu Dạ nhìn theo Diêu Bối Địch, quay sang nhìn Diêu mẹ.

Diêu mẹ hiền hòa cười một tiếng :"Đi đi."

"Dạ." Tiêu Dạ đứng dậy đi theo Diêu Bối Địch lên lầu.

Diêu Bối Địch về phòng mình.

Lần trước anh có ghé qua một lần nhưng không nói ra được có cảm giác gì.

Diêu Bối Địch ngồi ở xích đu ngoài ban công trong phòng, nhẹ nhàng đung đưa.

Tiêu Dạ yên lặng đi tới ngồi ở một bên ghế gỗ.

Bầu trời đã rất nặng nề, nhưng trời vẫn chưa có mưa.

"Tiêu Dạ." Diêu Bối Địch mở miệng.

"Ừ."

"Tiêu Dạ, tôi chỉ không muốn cha mẹ tôi quá lo lắng vì tôi thôi."

"Ừ, anh biết."

"Anh cứ tự nhiên đi." Diêu Bối Địch đứng dậy khỏi xích đu, sau đó xoay người đi vào phòng, nằm ở trên giường lớn, xoay lưng về phía Tiêu Dạ, ngủ.

Tiêu Dạ cứ yên lặng như vậy nhìn Diêu Bối Địch, sau đó đứng dậy ngồi ở trên xích đu Diêu Bối Địch vừa mới ngồi.

Xích đu vẫn đung đưa.

Tiêu Dạ nhìn lên bầu trời.

Xích đu thật sự rất rộng.

Anh vẫn luôn ảo tưởng, Tiêu Tiếu cùng Diêu Bối Địch ngồi trên xích đu cười đùa vui vẻ.

Thật sự đã bỏ lỡ rất nhiều. . .

Bầu trời đột nhiên phất phơ chút mưa nhỏ. Đi cùng là những cơn gió thổi bên ngoài ban công.

Tiêu Dạ đứng dậy đi vào phòng ngủ, đóng lại cừa kính ngoài ban công.

Trên giường Diêu Bối Địch có lẽ đã ngủ.

Lẳng lặng nằm nơi đó không nhúc nhích.

Mấy ngày nay anh cũng có chút mệt mỏi, tâm trạng luôn căng thẳng, sau đó còn mất ngủ, thời điểm không nhìn thấy Diêu Bối Địch anh luôn cảm thấy bất an cùng lo lắng.

Anh ngồi ở ghế sofa trong phòng Diêu Bối Địch, sau đó nhắm mắt lại dưỡng thần, nhưng hoảng hốt thật giống như nhắm mắt lại, liền ngủ.

Sau khi ngủ còn cảm thấy bên cạnh có gì đó khác thường.

Anh mở mắt ra, nhìn Diêu mẹ ôm từ giường ra một chiếc chăn mỏng cẩn thận khoác lên người anh.

Diêu mẹ nhìn Tiêu Dạ mở mắt ra, dịu dàng nói :"Đánh thức con sao?"

"Mẹ. . ." Giọng nói của Tiêu Dạ có chút khàn.

"Mẹ nhìn thấy con nằm trên ghế sofa, trên người không có đắp gì cả, rất dễ bị cảm."

"Mẹ, cám ơn mẹ."

"Người một nhà, đừng khách khí." Diêu mẹ cười nói :"Mẹ thấy con mấy nay cực khổ nhiều rồi, ngủ một giấc thật ngon đi."

Tiêu Dạ nghe lời nhắm mắt lại.

Diêu mẹ giúp anh đắp chăn xong, mới cẩn thận ra cửa, sau đó đóng cửa lại.

Tiêu Dạ ôm chăm, đem mình vùi kín lại.

Cho tới bây giờ chưa từng cảm thấy một chiếc chăn cũng có thể ấm áp tới mức này.

. . .

Diêu mẹ rời khỏi phòng Diêu Bối Địch, đối diện đã thấy Diêu Bối Khôn ăn mặc chỉnh tề chuẩn bị rời khỏi nhà.

"Con đi đâu?"

"Suỵt." Diêu Bối Khôn vội vàng che miệng mẹ anh ta lại :"Đừng để cho ba nghe được, ba sẽ chặt đứt chân con mất."

"Nếu biết ba con không vui, lúc ba con ở nhà con không thể an phận một chút sao?"

"Mẹ, con lớn như vậy rồi, mỗi ngày đều bị hai người quản như vậy con còn có tự do sao !? Con ngay cả nói chuyện yêu đương cũng không được." Diêu Bối Khôn than phiền.

"Mẹ mặc kệ con, con không cho mẹ một đưa con dâu thì cũng đừng quay về." Diêu mẹ nói tiếp :"Thật không biết con bao lâu nữa mới có thể tu tâm dưỡng tính, chị con lúc bằng tuổi con, cả con cũng đã sinh."

"Nhưng chị con không được hạnh phúc. . .!" Diêu Bối Khôn ôm đầu vì bị Diêu mẹ gõ một cái, miệng lẩm bẩm :"Con cũng không có nói sai cái gì mà!"

"Đừng có nói bậy bạ, chị con còn cả một con đường dài, chung quy sẽ tôt."

"Con cũng biết. Anh rể nhìn qua lạnh như băng nhưng đối với chị ấy thật lòng cũng không tệ." Diêu Bối Khôn không chỉ có xúc động :"Đáng tiếc chị con bây giờ không cảm kích, nhưng đừng quá lo lắng, con luôn cảm thấy chị cũng không quá cứng rắn, từ từ rồi cũng sẽ cảm động, huống chi chị ấy bây giờ không phải có bệnh về tâm lý sao, chờ tốt lại sẽ lại cùng anh rể vui vẻ sống chung một chỗ."

"Con nói chị con làm sao không thể giống như con vậy, không tim không phổi."

"Mẹ, mẹ nói những lời này rốt cuộc là đang khen con hay là chê con thế, con không có hiểu nhiều văn vẻ đâu, mẹ đừng có lừa gạt con đó!"

"Biến đi." Diêu mẹ có chút cưng chiều mắng :"Muốn đi ra ngoài thì đi sớm một chút đi, con đứng ở trước mặt mẹ đầu mẹ liền bị con làm cho đau hết lên!"

"Cám ơn mẹ, con lập tức rời đi, tuyệt đối để cho lỗ tai mẫu hậu đây lập tức trở lại thanh tịnh."

Nói xong, Diêu Bối Khôn liền chạy biens đi.

Diêu mẹ bất đắc dĩ lắc đầu.

Diêu ba ngồi ở trong phòng xem tivi, quay đầu nhìn Diêu mẹ hỏi :"Bối Địch đã ngủ chưa?"

"Ừ, ngủ, Tiêu Dạ ở cùng."

"Bối Địch không chấp nhận Tiêu Dạ sao?"

"Ai, chuyện tình của tụi trẻ để bọn nó từ từ đi."

"Tôi cũng biết ép buộc là không tốt." Diêu ba nói :"Chỉ sợ tâm tư đứa nhỏ Bối Địch này trước kia lúc yêu Tiêu Dạ cái gì cũng không cố gắng, bây giờ xảy ra chuyện tôi lại sợ con bé nghĩ vẫn không thông."

"Từ từ đi, con cháu tự có phúc của con cháu. Có điều lão Diêu này, chúng ta thật sự cứ mặc kệ Diêu Bối Khôn như vậy sao ?" Diêu mẹ hỏi.

"Bối Khôn lại đi?"

"Ừ."

"Thằng nhóc con này." Vừa nói Diêu ba liền tức giận.

"Được rồi, được rồi, nhiều năm như vậy ông đó vẫn đối với Bối Địch cùng Bối Khôn đối xử khác biệt, cũng chính là do Bối Không không tim không phổi mới không so đo, nếu đổi là người khác sớm đã trở mình!"

"Nó dám ?!" Diêu ba phùng mang trợn mắt.

"Ông nhìn ông đi, Bối Khôn tuổi tác cũng không nhỏ. Ông cũng không thể đem nó coi như đứa con nít được. Cái gì cũng phải kìm chế nó lại, Bối Khôn đứa nhỏ lại ở bên ngoài nghịch ngợm phá phách, cũng không dám nói với ông hơn một câu."

"Nếu nó dám, tôi không cắt đứt chân của nó sao." Diêu ba hung hãn nói.

"Được rồi, nói đến chuyện Bối Khôn căn bản không có cách nào cùng ông nói chuyện được. Ông không phải kêu đi ngủ trưa sao? Còn không mau đi ngủ."

"Tôi không ngủ được, muốn ngủ bà tự ngủ đi."

Diêu mẹ không nhịn được, cười một tiếng.

Cái lão nam nhân này chết cũng phải giữ mặt mũi.

. . .

Tình dậy.

Tiêu Dạ ngủ thật sự có chút lâu.

Anh nhìn bên ngoài trời đã bắt đầu li ti mưa nhỏ, ánh mắt khẽ liếc nhìn thật lâu mới biết nơi này là nơi nào.

Đứng dậy khỏi ghế sofa, nhìn trên giường lớn đã không còn có dấu vết nào của Diêu Bối Địch.

Anh có chút lo lắng mở cửa phòng, sau đó chạy xuống.

Trên ghế sofa ở phòng khách, Diêu mẹ cùng Diêu Bối Địch ngồi nơi đó, hai người giống như đang bàn luận gì đó, bầu không khí còn rất vui vẻ.

Anh khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Luôn giống như vậy lo được lo mất.

Diêu mẹ quay đầu nhìn Tiêu Dạ, nhìn dáng vẻ anh hiện tại.

Diêu Bối Địch cũng quay đầu nhìn theo mẹ mình.

Dáng vẻ hiện tại của Tiêu Dạ chính là tóc thì dựng ngược lên, bên trái vài cọng bên phải vài cọng giương nanh múa vuốt, không nói ra được chính là có chút xốc xếch còn rất khôi hài. Quần áo nhăn nhúm không nói, chân còn không đi dép.

Tiêu Dạ nhìn ánh mắt bọn họ chứa chút kỳ quái.

Anh cúi đầu xuống nhìn chân mình, có chút lúng túng gãi đầu một cái, tóc bị anh ngang tàng kéo ngổn ngang.

"Tỉnh rồi?" Diêu mẹ có lẽ muốn hóa giải sự lúng túng, hỏi.

"Dạ, rất lâu rồi mới ngủ lâu như vậy."

"Đúng là có chút hơi lâu, có điều không có chuyện gì thì ngủ nhiều một chút cũng được. Bối Khôn đó mỗi ngày ngủ không tới buổi trưa tuyệt đối sẽ không thức dậy. Người trẻ tuổi còn ngủ nhiều điều đó mẹ hiểu." Diêu mẹ luôn dịu dàng nói.

"Dạ." Tiêu Dạ vẫn như cũ có chút lúng túng, cảm thấy quần áo mình xốc xếch. . . Rất khó giữ bình tĩnh, mặt anh một giây kia hơi ửng đỏ :"Con đi rửa mặt."

Diêu mẹ gật đầu.

Tiêu Dạ xoay người lên lầu.

Diêu Bối Địch nhìn nhìn dáng vẻ Tiêu Dạ, ánh mắt hơi giật giật, cuối cũng vẫn là không nói gì.

Đến buổi tối mưa càng lúc càng nặng hạt.

Sau khi ăn cơm tối xong, Diêu mẹ hết sức giữu bọn họ ngủ lại tối nay.

Diêu Bối Địch cự tuyệt.

Diêu mẹ thật sự biết điều mà Diêu Bối Địch băn khoăn, trong nhà có rất nhiều giường chỉ là cuối cùng vẫn không chủ động nói ra, muốn để hai người ở chung một phòng cho dù sớm biết bọn họ đã chia phòng ngủ.

Tiêu Dạ cùng Diêu ba Diêu mẹ nói lời tạm biệt sau đó lái xe rời đi.

Diêu Bối Địch ngồi ở hàng ghế sau.

Bầu trời tối đen nhìn qua kính chiếu hậu cũng không thấy rõ vẻ mặt của Diêu Bối Địch.

Bên trong xe rất yên tĩnh, giống như có thể nghe được cả hơi thở.

Cơn mưa trước mắt luôn không ngừng rơi róc rách.

Trời mưa có chút dai dẳng.

Tiêu Dạ rất nghiêm túc lái xe.

Đột nhiên trước mắt lại thắng gấp một cái.

Diêu Bối Địch có chút ngạc nhiên, bàn tay vội vàng chống vào chiếc ghế trước mặt.

Trước mặt xảy ra tai nạn xe cộ, một chiếc ô tô cùng xe máy đụng phải nhau, xe máy bị văng khá xa trên đường, người trên chiếc xe máy kia nằm trên mặt đất, không nhúc nhích, trong nháy mắt máu tươi cùng mưa hòa trộn vào nhau, chảy dọc trên đường phố.

Tiêu Dạ đậu xe bên một chỗ, nhìn Diêu Bối Địch nói :"Em ở trên xe, anh đi xem một chút."

Diêu Bối Địch im lặng không nói gì, nhìn Tiêu Dạ cứ thế xuống xe một cây dù cũng không cầm theo, sau đó đi về phía hiện trường vụ tai nạn xe cộ, chủ chiếc xe ô tô kia có chút mất hết hồn vía, nhìn người nằm trên đất kia có chút hoảng hốt không biết nói gì.

Tiêu Dạ có lẽ đang nói gì đó với chủ xe, chủ xe vội vàng gọi điện thoại.

Tiêu Dạ cùng chủ xe ngồi xổm người xuống nhìn người đang nằm dưới đất kia, bởi vì không phải bác sĩ cho nên không biết bị thương thé nào, hai người không dám hành động thiếu suy nghĩ, chủ chiếc xe ô tô kia che dù cho người bị thương, hai người đang chờ xe cứu thương.

Tiêu Dạ quay đầu nhìn Diêu Bối Địch che dù dưới mưa đứng ở sau lưng anh.

Diêu Bối Địch vẫn nhìn người bị thương dưới đất kia, nhìn anh ta nhắm mắt lại hơi thở rất nặng nề, biểu cảm rất khó chịu.

Tiêu Dạ đứng dậy, đi về phía cô :"Em lên xe đi."

Diêu Bối Địch vẫn cứ nhìn người kia, nhìn xung quanh anh ta đều là máu. . .

Cô cắn môi, cơ thể khẽ run.

"Em lên xe trước đi, anh ta không có chuyện gì, đã gọi điện cho xe cứu thương, cảnh sát cũng lập tức tới ngay." Tiêu Dạ nói.

Diêu Bối Địch vẫn không ngừng run rẩy.

Không biết lúc nào đã bắt đầu, chỉ cần thấy hình ảnh như vậy liền run sợ, mỗi lần nhìn thấy đều đặc biệt ám ảnh, nghe nói Tiêu Tiếu lúc rơi xuống nước biển cũng như vậy, cả người toàn là máu. . .

Sắc mặt cô trắng bệch, càng lúc càng trắng, một giây kia ngay cả cây dù đi mưa cũng không cầm nổi.

"Diêu Bối Địch, anh đưa em lên xe." Vừa nói Tiêu Dạ vừa kéo cô đi.

Diêu Bối Địch né tránh.

Tiêu Dạ ở trong mưa, ánh mắt nhíu chặt, kéo cánh tay cô :"Em trước lên xe đi đã."

"Buông tôi ra. . ." Diêu Bối Địch vẫn nhìn người kia, lẩm bẩm nói.

"Đừng như vậy, Diêu Bối Địch, em chưa từng thấy những cảnh như vậy đừng nên nhìn." Nghe nói, ánh mắt con người không nên thấy quá nhiều những điều tàn nhẫn, đây vốn là tính người.

"Nhưng coi như chưa thấy qua, tôi cũng muốn gặp Tiêu Tiếu một lần cuối. . ."

Tiêu Dạ khẽ nuốt nước bọt, tay kéo Diêu Bối Địch trực tiếp lên xe.

Diêu Bối Địch đột nhiên phản kháng, đem cây dù trên tay vứt bỏ, hai tay dùng sức đẩy Tiêu Dạ.

Tiêu Dạ bởi vì Diêu Bối Địch đột nhiên cử động mà lảo đảo về sau mấy bước.

Diêu Bối Địch hung hãn nhìn Tiêu Dạ.

Tại sao anh luôn ngăn cản cô làm bất cứ chuyện gì.

Tiêu Dạ cũng trầm mặc theo.

Hai người đứng đối diện nhau, nước mưa khiến bọn họ nháy mắt liền ướt nhẹp.

Đột nhiên.

Tiêu Dạ nhấc đôi chân dài đi tới đem Diêu Bối Địch ôm vào trong ngực.

Diêu Bối Địch ngẩn ra, phản kháng.

Tiêu Dạ ôm rất chặt.

Cơ thể ướt nhẹp, nhưng vô hình lại rất ấm áp.

Tiêu Dạ dùng sức đem Diêu Bối Địch ôm vào trong ngực, anh nhìn Diêu Bối Địch, mạnh lạc nói :"Để anh bảo vệ cho em, được không?"

Diêu Bối Địch bị anh bưng bít trong ngức.

Cô lắc đầu, rõ ràng là lắc đâu.

Nhưng một giây kia, cô không đẩy anh ra nữa. . .

Không còn đẩy ra nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro