Chương 16 Đùa cậu chơi mà thôi!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cố Vân Tịch từng bước tiến vào phòng học, cho nên không bao lâu, tiết học đã bắt đầu!

Nhất trung Giang Châu tuy rằng là danh giáo, đội ngũ giáo viên hùng hậu, nhưng dù sao cũng là lớp 12, việc học vẫn rất căng thẳng, lớp học buổi sáng 6 giờ rưỡi đã bắt đầu!

Chủ nhiệm lớp Chu Ngôn bước vào lớp học, liếc mắt liền thấy được Cố Vân Tịch.

Hôm nay, Tần Mạc đi học hắn đã biết trước, nhưng Cố Vân Tịch, làm hắn có chút ngạc nhiên!

Ở trường học làm ra loại chuyện này, hắn cho rằng, dựa theo tính tình Cố Vân Tịch, trong khoảng thời gian này cô khẳng định không có mặt mũi tới trường học.

Không nghĩ tới, thật nhanh như vậy cô liền quay lại rồi!

"Bạn học Cố Vân Tịch đến rồi, vết thương tốt lên chưa?" Giọng nói Chu ngôn bình tĩnh, thực ôn hòa, không hề vì chuyện lúc trước của Cố Vân Tịch mà có thành kiến.

Ngược lại, hắn kỳ thật thưởng thức bạn học sinh có thành tích nổi bật này, trải quakhoảng thời gian quan sát, hắn phát hiện, đứa nhỏ này tâm tính quá mức cố chấp, cao ngạo, mẫn cảm, điều này làm cho hắn có chút bận tâm.

Lúc này đã vào lớp, Cố Vân Tịch tự nhiên sẽ không còn đội mũ, tóc buộc đuôi ngựa, khuôn mặt to bằng lòng bàn tay cùng cái trán có một khối băng gạc, rất là rõ ràng.

Cố Vân Tịch ngẩng đầu, nhìn về phía Chu Ngôn, ánh mắt bình tĩnh, thanh thanh đạm đạm trả lời, "Lão sư, em không có việc gì, chỉ bị thương, xước da một chút thôi."

Thái độ bình tĩnh như vậy thật ra làm Chu Ngôn có chút ngoài ý muốn, bất quá hắn cũng không có thất thố, "Không có việc gù là tốt rồi, mọi người bắt đầu học sớm! Những thứ nên nhớ cần phải nhớ, đều mang ra củng cố một chút, kì thi đầu tiên sắp tới rồi, hảo hảo chuẩn bị một chút!"

Tức khắc, trong phòng học liền vang lên âm thanh lật sách hỗn loạn.

Giờ học này là đọc sách tự do, cho nên tiếng đọc sách tựa như lớp nào cũng có.

Cố Vân Tịch vẫn luôn bình thản, an an tĩnh tĩnh ở trên chỗ ngồi đọc sách, gần như không liếc mắt!

Trí nhớ cô rất tốt, mấy năm nay điên cuồng học tập, rèn luyện mà ra, hơn nữa do thiên phú nên đầu óc phi thường linh hoạt, thứ gì, hầu như xem mấy lần là có thể nhớ rõ thuộc làu.

Miệng đọc lẩm bẩm, thanh âm không lớn, nhưng cũng không phải là trầm mặc.

Bên cạnh Tần Mạc nhìn cô vài lần, sự tình trường học hắn cũng có nghe nói, những nữ sinh khi xảy ra chuyện này khẳng định sẽ cảm thấy mất mặt vô cùng.

Cô gái này lại là bình tĩnh như vậy, thật đúng là...... Tò mò a!

Chẳng những là Tần Mạc, ngay cả rất nhiều các bạn học khác trong lớp, đều thỉnh thoảng liếc xem Vân Tịch một cái, chủ nhiệm lớp cũng không ngoại lệ!

Tiết học buôiỉ sáng nhanh chóng qua đi, giữa trưa, Cố Vân Tịch cùng Tưởng Hân Lôi cùng Lương Sơ Hạ cùng nhau, đi đến nhà ăn trường học ăn cơm.

Sân trường Nhất trung rất lớn, học sinh rất nhiều, cho nên canteen cũng có vài cái, địa phương này còn phân cao thấp trong đó!

Ba người đi đến nhà ăn số 3 tương đối gần!

Lầu một, là nhà ăn bình thường, mọi người đều ăn đồ ăn như nhau, chỉ việc trả tiền là được, ăn ngon một chút thì một bữa trưa khoảng tầm 15 tệ, kém hơn chút thì 7-8 tệ !

Còn lại lầu hai có thể gọi món, hoàn cảnh tương đối tốt một chút, bình thường một phần ít nhất tầm 5-60 tệ, những thứ đắt hơn cũng có.

Nghe thì dường như không đắt, nhưng mà đối với học sinh một ngày ba bữ acơm hầu như phải giải quyết ở chỗ này.

Mặc dù là lầu một, một ngày ba bữa ăn, đối với con của nhà bình thường thì chi phí cũng tuyệt đối không thấp!

Nơi này là Giang Châu, thành phố phát triển nhất trong nước cả nước, kinh tế phồn vinh, giá hàng cực cao, chi phí Nhất trung thành phố Giang Châu , chính là như thế.

Ba người đi vào lầu hai, tìm một chỗ trống ngồi xuống.

Cố Vân Tịch lúc trước, vẫn luôn ở lầu hai ăn cơm.

Tiền, nàng một chút cũng không thiếu!

Lục Hạo Đình là thật sự đem cô trở thành thiên kim tiểu thư mà nuôi, chưa bao giờ để cô phải thiếu thốn tiền bạc.

Mặc dù, biết này tiểu nha đầu này không thiếu tiền chút nào!

Nhưng vẫn sẽ đúng hạn cho cô tiền tiêu vặt!

Ba người, bốn món ăn một món canh, hai chay hai mặn, mất hơn một trăm hai mươi tệ, Cố Vân Tịch mời khách!

Lấy trình độ chi tiêu ở thành phố Giang Châu, bao nhiêu đó xem như bình thường!

Tưởng Hân Lôi sắc mặt có chút phát sầu, "Kì thi tháng gần tới rồi, lần này không biết sẽ như thế nào?"

Cố Vân Tịch ngẩng đầu nhìn cô ấy một cái.

Thành tích Tưởng Hân Lôi, ở Nhất trung chỉ có thể coi là trung bình, Lương Sơ Hạ thành tích thật ra không tồi, nhưng cũng chỉ là tính không tồi mà thôi.

Nhất trung là trường danh tiếng, người tài ở khắp mọi nơi, thành tích xuất sắc thì có rất nhiều.

Cố Vân Tịch nói: "12 đã là năm cuối rồi, sang năm chúng ta phải thi đại học, các cậu hai người dùng tim cố gắng một chút, tương lai chúng mình sẽ cùng nhau học đại học!"

Tưởng Hân Lôi mắt trừng lớn, "Cái gì? Cậu muốn cùng bọn tớ học chung đại học?"

Cô gái nuốt nuốt nước miếng, nhớ tới thành tích nghịch thiên của Cố Vân Tịch , "Cái kia...... cậu định thi trường nào?"

Cố Vân Tịch nhìn nàng một cái, "Trường tốt nhất cả nước!"

Tưởng Hân Lôi: "......"

Lương Sơ Hạ: "......"

"Cậu muốn thi vào Đế Đại?"

Đại học Đế Đô là đại học số một trong nước, học sinh như bọn cô muốn thi vào đó, quả thực chính là râu ông nọ cắm cằm bà kia.

Cố Vân Tịch dừng lại.

Kiếp trước, cô chính là thi vào Đế Đại học chuyên ngành quản lí tài chính, thành tích vẫn nghịch thiên như cũ!

Chính là một đời này, cô vẫn muốn thi vào đó sao?

Nhớ tới Lục Hạo Đình, trong lòng cô chợt nảy ra kế hoạch khác......

"lấy thành tích tớ, Đế Đại không cần thi, đủ để được nhận trực tiếp!"

Tưởng Hân Lôi: "......"

Lương Sơ Hạ: "......"

Bỗng nhiên rất muốn chụp chết nàng làm sao bây giờ?

Cố Vân Tịch không nhiều lời, "Được thôi, còn một năm nữa, hai ngươi hướng tới mục tiêu Đế Đại cố gắng phấn đấu là tốt rồi!"

Hai người liếc nhau, tâm tình có chút trầm trọng!

Ăn cơm xong, chuẩn bị về ký túc xá nghỉ trưa!

Thời điểm chuẩn bị xuống lầu, lại bị một tiếng thét chói tai chặn lại, "Cố Vân Tịch......"

Thanh âm Vương Diệu Tình.

Cách đó không xa, Vương Diệu Tình nổi giận đùng đùng xông tới đây, đôi mắt còn có chút sưng, đoán chừng đã khóc vì chuyện bị xử phạt.

Bên người nàng còn đi theo hai nữ sinh khác.

Vương Diệu Tình phẫn hận lao tới, "Mày còn có mặt mũi tới trường học?"

Cố Vân Tịch cười khẽ một tiếng, "Bị xử phạt cũng không phải tôi, tôi làm gì không mặt mũi tới trường học?"

"Mày......" Vương Diệu Tình bị nghẹn một cái, sau đó nói: "Mày câu dẫn Tần Hiên ca ca, như vậy còn không biết xấu hổ, toàn trường đều biết hết, mày dựa vào cái gì còn có mặt mũi tới trường học?"

"Xuy!" Cố Vân Tịch cười nhạo, bởi vì chuẩn bị đi ra ngoài, cho nên cô đã đem mũ lưỡi trai cùng kính râm một lần nữa đeo lên, thanh thanh lãnh lãnh đứng ở nơi đó, bộ dáng thực khốc!

"Con mắt nào của cô thấy tôi câu dẫn hắn?"

Vương Diệu Tình sửng sốt, ngay sau đó liền cười, "Như thế nào? Làm cũng làm rồi, hiện tại còn không dám thừa nhận?"

Cố Vân Tịch cười nói: "Một đứa con riêng mà thôi, có cái vốn liếng gì để tôi đi câu dẫn hắn? Cô chẳng lẽ không biết, tôi ghét nhất, chính là con riêng sao?"

"Cố Vân Tịch!" Tần Hiên vốn dĩ định đứng xem náo nhiệt nghe xong lời này, nhịn không được, mở miệng tức muốn hộc máu, con riêng!

Cố Vân Tịch đáng chết này cũng dám trước mặt nhiều người vậy nói hắn là con riêng chuyện này vô cùng nhục nhã!

"Cố Vân Tịch, lúc trước là cậu cầm lễ vật chạy đến trước mặt cùng tôi thổ lộ, nói thích tôi, tôi không đáp ứng, cậu liền trả thù tôi? Hiện tại, còn không dám thừa nhận, tâm tư của cậu làm sao lại ác độc như vậy?"

Cố Vân Tịch quay đầu, nhìn về phía Tần Hiên, mũ lưỡi trai che khuất nửa khuôn mặt, dưới cặp kính râm kia, chỉ lộ ra cái cằm tinh tế nhỏ xinh.

Nàng môi đỏ hơi gợi lên, bảy phần lạnh băng, ba phần yêu diễm, "Đùa cậu chơi thôi mà, đừng nói cho tôi, cậu cho là thật đi!"

Toàn trường yên tĩnh!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro