Chương 17 hai ngươi tuyệt phối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người xem náo nhiệt xung quanh đều bị câu này của Cố Vân Tịch doạ sợ ngây người!

Đùa...... Đùa cậu chơi thôi mà?

Mọi người trộm nhìn sắc mặt xanh mét của Tần Hiên, có người nuốt nuốt nước miếng, không dám nói lời nào, có người...... Vui sướng khi người gặp họa!

Tuy rằng Tần Hiên ở trường học danh khí rất lớn, nhưng cũng không phải không có người xem hắn không vừa mắt.

Tần Hiên nhìn gương mặt tinh xảo nhưng vô cảm của Cố Vân Tịch, trên gương mặt này tràn ngập khinh thường, điều này làm cho hắn có chút không chịu nổi.

Rõ ràng, nha đầu này ba ngày trước còn cười vui vẻ với hắn , thận trọng chật vật mà lấy lòng hắn ta, vì cái gì mới ba ngày, ba ngày sau liền thay đổi hoàn toàn?

Tần Hiên không ngu ngốc, hắn là con riêng Tần gia, nhưng bởi vì đương gia chủ mẫn Tần gia là nữ nhi Diêu gia, cho nên mấy năm nay Tần Hiên thân phận đã được đưa ra ánh sáng, cũng mang họ Tần, nhưng không có ở tại Tần gia.

Đa phần là hắn sống ở nhà mẹ đẻ, Lư gia!

Lư gia vì muốn leo lên cao, vì thế dùng công phu bồi dưỡng Tần Hiên!

Hắn sao có thể ngu ngốc được?

Tần Hiên nhìn ra, Cố Vân Tịch lúc này, xác thật là khinh thường hắn.

Không có khả năng!

Chuyện này không có khả năng!

"Cố Vân Tịch, bớt ở nơi này làm bộ làm tịch đi, đã từng bị đuổi ra khỏi nhà, tôi biết cậu ghen ghét Tuyết Nhi, trong lòng cậu tự ti, cậu nằm mơ cũng muốn bò lên cao, cô muốn áp đảo Tuyết Nhi đúng hay không?"

"Chạy tới thổ lộ cùng tôi, chính là muốn trở lại vòng thượng lưu Giang Châu, cướp được tôi rồi có thể làm Tuyết Nhi khó coi phải không?."

"Hiện giờ cô thất bại, bởi vì sợ mất mặt, cho nên mới tìm lí do đường hoàng cố ý đến nhục nhã tôi đúng hay không?"

Lời này nói, còn rất có đạo lý.

Người xung quanh vừa nghe, liền dùng ánh mắt hiểu rõ nhìn Vân Tịch!

Là vậy a!

Cô gái bị cự tuyệt, tự nhiên là sợ mất mặt, lấy thân phận đặc thù của Cố Vân Tịch, giống như phản ứng hôm nay cũng không kỳ quái!

Cố Vân Tịch vẫn đứng ở nơi đó, không có cảm xúc hoảng lạon nào mà Tần Hiên mong đợi, cô bình thản đứng ở nơi đấy, mở miệng: "Tôi không thích cậu trong lòng cậu không tiếp thu được chuyện này đi?"

Tần Hiên sửng sốt!

Cố Vân Tịch cười, "Cậu không phải nói tôi tâm tư ác độc sao? Cậu không phải đã có Tuyết Nhi của cậu sao? Nếu đã như vậy, tôi không thích cậu, đối với cậu mà nói không phải chuyện tốt à? Cậu kích động như vậy làm cái gì?"

"Ha hả! Còn xem là thật cơ đấy!"

Sắc mặt Tần Hiên nháy mắt đen vô cùng!

Cố Vân Tịch nhấc chân bước tới trước mặt Tần Hiên hai bước, đôi chân thon dài đẹp đẽ kia tùy ý hai bước, lại thành công hấp dẫn nhiều sự chú ý xung quanh.

Mặc kệ Cố Vân Tịch như thế nào, nhưng người này thật con mẹ nó xinh đẹp a!

"Tần Hiên, tôi khi còn nhỏ liền nhận cậu lúc ấy, chúng ta vẫn còn là bạn tốt chơi cùng nhau! Tôi bảy tuổi rời Giang Châu, từ đó không hề là An gia tiểu thư, cậu biết cuộc sống mấy năm nay của tôi như thế nào sao?"

Cố Vân Tịch nhìn về Vương Diệu Tình đứng bên cạnh, "Nhớ trước đây tôi còn là An gia đại tiểu thư, cái em họ này trong mắt tôi là cô em gái đáng yêu thế nào! Một tiếng cũng gọi chị họ hai tiếng cũng chị họ, cậu mợ đối với tôi yêu thương thân thiết a!"

"Nhưng khi tôi trở về nông thôn ở, thời điểm Vương gia trở lại trong thôn lần nữa nhìn thấy tôi người em họ đã từng thân thiết này vẻ mặt cao ngạo nói với tôi rằng ả là Vương gia đại tiểu thư, còn tôi chỉ là đứa nhà quê, muốn tôi về sau phải lấy lòng ả nịnh bợ ả dỗ ả cao hứng bằng không, ả sẽ khiến ba mẹ đánh chết tôi!"

Người chung quanh ánh mắt nhìn Vương Diệu Tình bắt đầu quỷ dị lên.

Cố Vân Tịch vẫn cười, "Ả ta cầm cái loại bánh kẹo mà các hoàng tử công chúa thành phố không thích đi dặn dò mấy đứa trẻ ở thôn khiến bọn chúng đánh tôi, mắng tôi là đứa con hoang, là đứa không cha không mẹ nhìn tôi bị đám trẻ con khi dễ cô ta ở một bên vỗ tay khen ngợi không thôi!"

"Tôi tức giận tìm được cơ hội tiến lên đẩy ngã cô ta kết quả chính là lọt vào tay cậu mợ một trận chửi mắng đánh đập bọn họ nói tôi đã là một con nhỏ nhà quê hạ tiện lại dám động đến con gái bảo bối của họ đáng đánh!"

Chung quanh rất là an tĩnh, an tĩnh đến quỷ dị, mọi người đủ các loiạ suy nghĩ.

Cố Vân Tịch một chút cũng không quan tâm những thứ này từ trước đây điều này là nỗi đau duy nhất trong lòng cô, cô vẫn luôn che giấu nó sợ hãi bại lộ trước mặt người khác, sợ hãi sẽ bị người khác xem thường.

Nhưng hiện tại, trọng sinh trở về cô đã hoàn toàn nghĩ thông suốt, cô không còn là cô gái 17 tuổi mẫn cảm kiêu ngạo cố chấp Cố Vân Tịch!

Nhìn Tần Hiên, Cố Vân Tịch tươi cười như hoa, "Tôi đã sớm nhìn thấu bộ mặt những người này, thời điểm tôi vừa đến trường học, cái em họ này không phải vẫn luôn nhắc nhở tôi không cần ăn vạ Vương gia sao? Không phải kêu một tiếng Tuyết tỷ tỷ thực thân thiết sao?"

"Những người nịnh nọt nâng cao đạp thấp tôi thấy còn ít sao?"

"Nhưng mà Tần Hiên cậu thì khác!"

Cố Vân Tịch cảm thán một câu Tần Hiên sửng sốt đối với lời nói tiếp theo của Cố Vân Tịch hắn thế nhưng có cảm giác chờ mong.

"Cậu là giáo thảo của trường! Lớn lên đẹp trai như vậy, thanh danh tốt như vậy, không phải tất cả mọi người nói cậu ôn hòa lễ phép đối với bạn học hiền lành, tính tình tốt, giáo dưỡng cũng tốt, mọi thứ đều hoàn hảo sao? Tôi thực tò mò a!"

"Tôi thật muốn biết, cậu một nam thần có tố chất giáo dưỡng hoàn mỹ như vậy, đối mặt với một người bạn nghèo túng chơi từ thuở bé sẽ là cái thái độ gì a!"

Sắc mặt Tần Hiên nháy mắt thay đổi!

Sau đó, Cố Vân Tịch mở miệng nói , "Hiện tại tôi đã biết a! Cậu cùng Vương Diệu Tình là một hạng người giống nhau!"

"Cậu......" Tần Hiên nháy mắt mắt đỏ ngầu phi thường tức giận cũng là xấu hổ buồn bực!

"Phốc......"

"Phốc......"

Trong đám người có người cười lên tiếng!

Nghe Cố Vân Tịch nói nhiều như vậy, cuối cùng nghe được trọng điểm!

Ngẫm lại những gì Cố Vân Tịch trải qua, ngẫm lại phản ứng của bọn người Vương Diệu Tình sau khi cô bước vào trường học, Cố Vân Tịch làm ra những việc này quả thật cũng bình thường.

Hạ kính râm xuống đôi mắt Cố Vân Tịch sáng ngời đảo qua khuôn mặt những người xung quanh thu hết phản ứng của họ vào đáy mắt.

Cô biết hôm nay nói nhiều như vậy mục đích cuối cùng là đem hình tượng của mình thay đổi một ít!

Rốt cuộc tâm tình khá hơn không ít, nụ cười trên gương mặt cũng rạng rỡ hơn rất nhiều!

"À đúng rồi! Vừa rồi nói cậu là con riêng, cậu lại nói tôi vũ nhục cậu tôi vũ nhục cậu khi nào? Cậu vốn dĩ chính là con riêng a!"

Lúc này, Tần Hiên đã tức đến mức không kiềm chế được nếu không phải có người lôi kéo hắn nhất định phải xông lên đánh Cố Vân Tịch!

Đáng giận!

Đáng giận!

Tên Tần Mạc kia căn bản sống không được bao lâu, hắn là người thừa kế danh chính ngôn thuận của Tần gia, nhiều năm như vậy căn bản không có ai dám ở trước mặt hắn nhắc tới hai chữ con riêng này!

Ngay cả vị đương gia chủ mẫu Tần gia đại tiểu thư Diêu gia kia cũng đối với hắn khách khách khí khí!

Hiện tại, Cố Vân Tịch này thật đáng chết!

Cố Vân Tịch thấy không sai biệt lắm, không hề nhìn xem Tần Hiên quay đầu liền đi mang theo cặp chân dài đi xuống cầu thang giọng nói trong trẻo lạnh lùng truyền tới "Tôi thích cậu là chuyện không có khả năng cả đời này cũng không!"

"Cậu vẫn nên đi thích An Vân Tuyết đi! Cô ta cùng cậu thực xứng đôi con trai riêng cùng con gái riêng đúng là tuyệt phối!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro