Chương 5 Cố Vân Tịch thay đổi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giữa trưa ngày hôm sau, Giang Minh Hàn xách theo bữa sáng đi vào bệnh viện, sắc mặt cực kỳ thối, tưởng tượng trong phòng bệnh nữ nhân kia, rõ ràng không biết tốt xấu, lại còn muốn chính mình ở chỗ này hầu hạ nàng, hắn liền nghẹn khuất không được.

"Phanh phanh phanh!" Giang Minh Hàn tức giận gõ cửa, kỳ thật vốn dĩ đại ca là kêu hắn tới đưa cơm sáng, nhưng là hắn chán ghét nữ nhân này, hắn cố ý tới chậm, chính là muốn cho Cố Vân Tịch chịu đói một chút.

"Mời vào." Trong phòng bệnh truyền đến một đạo thanh âm trong trẻo lạnh lùng.

Giang Minh Hàn trợn mắt trắng, lại là cái kiểu cách giống như toàn thế giới đều thiếu nợ nàng.

Đẩy cửa tiến vào, Giang Minh Hàn sửng sốt!

Cố Vân Tịch đã thay quần áo của mình, đang sửa sang lại cặp sách.

Hôm nay là thứ sáu, hai ngày nữa chính là cuối tuần, bởi vì chuyện này nháo rất lớn, hiện tại toàn bộ trường học đều bàn tán, Lục Hạo Đình lo lắng cô lúc này trở về sẽ không thoải mái, liền thay cô xin nghỉ, sau tuần nữa sẽ quay lại trường học.

Hắn đã thông báo cho hiệu trưởng, yêu cầu mang tất cả sách vở của Cố Vân Tịch đưa lại đây, tạo điều kiện cho cô học tập.

Giang Minh Hàn giật mình sững sờ, không phải Cố Vân Tịch đang làm cái gì, mà là...... Nàng người này!

Trước mặt thiếu nữ ăn mặc một thân đơn giản áo thun trắng, phía dưới phối với quần jean trắng,khoác thêm bên ngoài áo khoác cũng màu trắng nốt, trên chân đi một đôi giày trắng (-.-) , mái tóc đen nhánh dài tới thắt lưng buộc thành đuôi ngựa, trên đầu mang một cái mũ lưỡi trai trắng, mũ kéo rất thấp, liếc mắt nhìn một cái, chỉ lộ ra một cái cằm nho nhỏ thanh tú!

Thân ảnh hiện tại, nhìn thanh lãnh, nhưng lại tỏ ra sự nhàn nhạt xa cách!

Giang Minh Hàn nhíu mày,Cố Vân Tịch hôm nay, cảm giác cùng trước kia, có chút không giống nhau?

Lại đang làm cái quái gì?

Cố Vân Tịch tự mình thu thập tốt đồ đạc, ngẩng đầu nhìn về phía Giang Minh Hàn, trải qua một đêm tối qua, cô đã hoàn toàn hình dung được hoàn cảnh của chính mình, cô trọng sinh, mang theo ký ức kiếp trước, trọng sinh tới mùa hè lúc mình 17 tuổi!

Mặc dù đã lấy lại bình tĩnh trước việc bản thân trọng sinh, nhưng khi lần nữa nhìn thấy cố nhân đời trước, Cố Vân Tịch vẫn là có chút hoảng hốt!

"Thân thể của em đã tốt lên, hiện tại có thể xuất viện!" Cố Vân Tịch lãnh đạm nói.

Thanh âm cô như cũ lạnh lùng, cùng với cô giống nhau, thanh âm này, cùng Giang Minh Hàn vừa rồi ở ngoài cửa nghe được một tiếng "Mời vào", là cùng một người.

Chỉ là lúc này, Giang Minh Hàn mới giật mình hiểu ra, hôm nay hắn nghe được giọng nói Cố Vân Tịch, cũng không phải là giọng điệu trước kia hắn chán ghét cái loại giọng mang theo một cổ oán khí phảng phất toàn thế giới đều thiếu cô ta, mà là, thanh lãnh, thanh âm không chứa xúc cảm gì, tựa như bây giờ.

"Bác sĩ đã kiểm tra qua chưa?" Giang Minh Hàn nói.

Cố Vân Tịch đem cặp sách mang lên vai, nói: "Ân! Buổi sáng em đã nhờ bác sĩ kiểm tra qua, không có việc gì, thủ tục xuất viện đều đã làm, đi thôi! Còn có, em đã ăn cơm sáng! Cảm ơn anh!"

Giang Minh Hàn lại ngây ngẩn cả người!

Cố Vân Tịch nói lời cảm ơn với hắn?

Mặt trời mọc từ hướng Tây, nha đầu này trước kia, luôn cho rằng anh em bọn họ lớn lên là kẻ bại hoại, toàn bộ đều làm chuyện có lỗi với nàng .

Lại cúi đầu nhìn xuống bữa sáng trong tay, bị Cố Vân Tịch bình tĩnh đối đãi như thế, Giang Minh Hàn bỗng nhiên có chút đỏ mặt, trên mặt ngượng ngùng.

Hắn cố ý tới chậm, lúc này đều đã đến giữa trưa, hơn nữa, trên tay hắn cầm, rõ ràng là thứ chỉ ăn vào buổi sáng, hơn nữa đều là thức ăn mà Cố Vân Tịch không thích ăn.

Ma xui quỷ khiến, Giang Minh Hàn liền nói: "Đại ca bên kia hiện tại có việc gấp, cần thiết trở về, công tác đặc thù, anh ấy chỉ có thể đi trước."

"Anh ấy đã thay cô xin nghỉ, tuần sau nữa đi đến trường học, hiện tại tôi mang cô về nhà đại ca, chờ anh ấy xong việc rồi, sẽ trở về thăm cô."

Giang Minh Hàn nói xong, lúc này mới ý thức được chính mình nhiều lời, nháy mắt lại có chút hối hận!

Nha đầu thúi này có bao nhiêu vô lương tâm anh em bọn họ rất rõ ràng, cô căn bản không quan tâm đại ca, hắn nói như vậy để làm gì?

Phải nói đại ca không để tâm cô hoàn toàn mặc kệ cô bị thương liền trực tiếp đi rồi mới đúng!

Làm cho nàng biết, đại ca cùng nàng không giống nhau, hừ!

Cố Vân Tịch nghe được ba chữ Lục Hạo Đình, bước chân dừng lại!

Kết quả này, cùng kiếp trước giống nhau như đúc!

Lục Hạo Đình công tác, không có quá nhiều tự do, nhưng xong việc trước tiên, liền gấp trở về xem cô.

Hắn một thân mệt mỏi, đối mặt, là sự lạnh băng trầm mặc của cô, còn cô thì đắm chìm trong tổn thương mà Tần Hiên ban cho nàng.

Cố Vân Tịch rũ đôi mắt xuống, lông mi thật dài, che đậy cảm xúc trong mắt, "Em đã biết, đi thôi!"

Dứt lời, liền mang cặp sách dẫn đầu đi ra ngoài.

Thấy Cố Vân Tịch "Không thèm quan tâm" như vậy, sự bất mãn của Giang Minh Hàn lần nữa thể hiện ra, mệt hắn vừa rồi còn cảm thấy nha đầu này có chút không giống nhau, hiện tại nhìn xem, nơi nào không giống nhau? Rõ ràng giống hệt trước đây!

Một dạng làm người ta ghéttt!

Đại ca hắn vất vả như thế, nữ nhân này cũng không biết quan tâm một chút!

Cố Vân Tịch bị thương nằm viện, đại ca rời đi sớm, Cố Vân Tịch không có tức giận trách đại ca hắn, hắn cảm thấy rất vui mừng.

Chính là nha đầu này hoàn toàn không trách, hắn lại cảm thấy nàng có phải hay không cũng quá không để bụng đại ca? Một câu quan tâm cũng không có!

Đáng giận!

Đối với đại tâủ so với mình còn nhỏ hơn vài tuổi, Giang Minh Hàn nhìn như thế nào cũng không vừa mắt.

Giang Minh Hàn nghẹn một bụng tức, hiện tại Cố Vân Tịch đã ra cửa, hắn không có chỗ phát tiết, khó chịu cực, nhìn đến bữa sáng trong tay, trực tiếp ném vào thùng rác, lúc này mới căm giận đi theo ra ngoài.

Trên hành lang bệnh viện, Cố Vân Tịch mang cặp sách đi ở phía trước, mới vừa đi không bao xa, bước chân đột nhiên dừng ở nơi đó.

Ánh mắt cô nhìn chằm chằm người đàn ông đối diện, giờ phút này thế giới tựa hồ yên lặng, trong mắt cô, chỉ có thể thấy một người này!

Vừa lúc Lục Hạo Đình trở về, một đầu mồ hôi, bộ dáng hơi hơi có chút chật vật, ở trong mắt Cố Vân Tịch, một chút cũng không ảnh hưởng đến phong thái của anh, cao lớn ổn trọng, như là một tòa núi lớn, vì cô che mưa chắn gió!

Lục Hạo Đình vừa trở về từ bên ngoài, liền gặp Cố Vân Tịch đứng ở trên hành lang, lông mày anh hơi hơi nhíu, "Em như thế nào lại ra đây? Thân thể khoẻ rồi?"

Cố Vân Tịch không nói gì, nhấc chân đi về phía anh, trở lại một đời, không có cố chấp của kiếp trước, cô phải hảo hảo hưởng thụ cuộc sống cùng anh.

Hốc mắt không khỏi đỏ, một khắc trước khi tới gần trong lòng ngực hắn, nước mắt rốt cuộc không kìm được mà rơi xuống.

Đôi tay gắt gao ôm eo hắn, dựa vào cổ hắn, không tiếng động mà rơi lệ!

Một động tác này, làm Lục Hạo Đình hoảng sợ, bên cạnh ngay cả Giang Minh Hàn cùng Lưu Tinh Trì, cũng là khiếp sợ không thôi!

Cố Vân Tịch vẫn luôn chán ghét Lục Hạo Đình, thậm chí vẫn luôn đối với anh đề phòng thật sâu, hôm nay như thế nào đột nhiên......thân thiết tới vậy?

Từ lúc Cố Vân Tịch tiến vào lòng ngực hắn một khắc, cả người Lục Hạo Đình liền đóng băng ở nơi đó, cảm nhận được xúc cảm truyền đến nóng rực, hắn càng thêm hoảng loạn.

"Vân...... Vân Tịch, em làm sao vậy? Đừng khóc!"

"Ôm em, anh ôm em một cái được không? Ôm chặt em!" Cố Vân Tịch mang theo tiếng khóc nức nở truyền đến.

Lục Hạo Đình càng luống cuống, hoảng loạn, trong lòng lại mang theo một tia vui sướng, hắn cẩn thận lại gấp không chờ nổi ôm chặt người trong ngực.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro