Chương 9: Anh tự mình dạy em được không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cố Vân Tịch đang đọc sách trong phòng khách.

Nàng chính là học bá, bởi vì từ nhỏ bị vứt bỏ, trong lòng vẫn luôn quyết tâm phải thật tài giỏi, trở thành người trên người, sau đó làm cho những người ruồng bỏ cô hối hận, cho nên nhiệt huyết học tập của Cố Vân Tịch vô cùng cao!

Cô cơ hồ là dùngnhết sức bình sinh để biến mình trở nên hoàn hảo và nổi bật, trở nên thật ưu tú!

Bắt đầu từ lúc bị bỏ rơi lúc bảy tuổi, ứuốt mười năm cô chưa bao giờ ngừng cố gắng, vì vậy, Cố Vân Tịch ở trong trường học, vẫn luôn là siêu cấp học bá, thành tích các môn vĩnh viễn vượt xa mọi người.

Hơn nữa hiện giờ xã hội phát triển, các loại lớp học bổ túc ngoại khóa bên ngoài, giáo trình internet từ từ nhiều đến đếm không xuể, cô thậm chí còn tự học một vài thứ khác.

Cô không được hưởng nền giáo dục tiên tiến nhưng thậm chí so với các hài tử được bồi dưỡng từ hào môn còn muốn thông minh,hiểu biết nhiều hơn!

Ngay cả ở trong trường Nhất Trung số một Giang Châu nơi con em quý tộc tụ tập nhiều nhất, thành tích đứng đầu của cô như cũ không bị lay độnh!

Những kiến thức này đều ở trong đầu cô, cũng sẽ không vì cô trọng sinh mà quên đi.

Ký ức của quá khứ, ký ức kiếp trước, tất cả mọi thứ đều đọng trong tâm trí cô, hiện tại chỉ cần cô nhìn qua là có thể nhớ tốt!

Nhìn Cố Vân Tịch xem sách thật nghiêm túc, Lục Hạo Đình nhíu nhíu mày, cái nha đầu này, nhận thức về cô trong anh, trong ấn tượng cô tựa như vẫn luôn học tập.

Sự thông minh của cô làm người khác kinh ngạc cảm thán, nhưng nỗ lực cũng làm người ta đau lòng!

Lục Hạo Đình ngồi vào bên người Cố Vân Tịch bên, chậm rãi nói: "Thành tích của em đã rất tốt, lại nói có thể thử học thêm những thứ khác mà em thích, có cảm thấy hứng thú với gì hay không?"

"Vũ đạo, dương cầm, thiết kế trang phục, hoá trang này nọ, thiết kế thời trang, nấu ăn gì đó cũng có thể a! Em lúc trước đều học đàn dương cầm qua máy tính, Giang Châu không giống dưới quê, Giang Châu bên này phát triển, có rất nhiều lớp dạy dương cầm, có muốn theo học hay không?"

"Chuyện ở trường học em không cần phải lo, anh sẽ đi nói chuyện cùng Âu Dương hiệu trưởng, thành tích của em đã rất tốt rồi, về sau tìm hiểu theo về những gì em thích, được không?"

Cố Vân Tịch quay đầu nhìn về phía Lục Hạo Đình, người đàn ông này, kỳ thật là người vô cùng lãnh đạm cùng nghiêm túc, nhưng là một khi đối diện với cô, nháy mắt liền trở nên ôn nhu rất có kiên nhẫn!

" Lớp dương cầm thì không cần, anh không phải cũng biết đàn dương cầm sao? Mua một cái dương cầm về, anh dạy em là được rồi, anh biết nhiều thứ như vậy, làm lão sư của em vậy là đủ rồi!"

Lục Hạo Đình ngẩn ra!

Không nghĩ tới Cố Vân Tịch sẽ nói như vậy, nữ hài tử nghiêng đầu nhìn hắn, cặp mắt xinh đẹp đến cực điểm, giờ phút này mang theo sự sùng bái lấp la lấp lánh nhìn hắn.

Lục Hạo Đình bị đôi mắt xinh đẹp này làm cho mất hồn, trong chốc lát, nói: "Được!"

Hắn muốn nói, hắn biết đàn dương cầm, nhưng không phải tinh thông, để thầy chuyên nghiệp đến dạy khẳng định sẽ tốt hơn.

Chỉ là nhìn thấy ánh mắt hâm mộ của nữ nhân kia, lời nói đã tới bên miệng, chỉ biến thành một chữ, "Được"!

"Anh dạy em một ít công phu được không? Em nghe nói thân thủ anh đặc biệt tốt, khẳng định đặc biệt lợi hại! Về sau khi rảnh em có thể đi tìm anh sao? Anh dạy em nhiều chiêu tự vệ nếu thân thủ em tốt, khi đó cũng sẽ không dễ dàng té xuống cầu thang như vậy!"

Nha đầu đôi mắt trong suốt nhìn mình, Lục Hạo Đình có thể thấy rõ sự sùng bái dày đặc trong mắt nàng, đây là ánh mắt anh chưa bao giờ thấy ở Cố Vân Tịch.

Từ trước tới giờ, cô kiêu ngạo như vậy, cho dù là đối mặt với hắn, cũng luôn khinh thường, oán hận, còn có sợ hãi!

Tâm Lục Hạo Đình, lại một lần nữa không chịu khống chế chờ mong lên, nhìn đến băng gạc trên trán cô, ánh mắt rét lạnh, đau lòng nói: "Em yên tâm, Hạo Đình ca sẽ không để em chịu ủy khuất, còn có, về sau ở trường học nếu là có người bắt nạt em, nhớ rõ phải hung hăng khi dễ lại, xảy ra chuyện, anh sẽ chịu trách nhiệm!"

Cố Vân Tịch trầm mặc trong chốc lát, cười nói: "Được ạ!"

Thấy Lục Hạo Đình không còn lời gì nói nữa, Cố Vân Tịch ở trong lòng cười cười, nói với anh: "Anh từ tối hôm qua bận rộn đến giờ chắc mệt rồi? Đi ngủ một lát đi!"

Hôm nay Cố Vân Tịch mang đến cho Lục Hạo Đình mà nói, quá nhiều kinh hỉ, ngoài ý muốn quá nhiều, cũng nhiều xa lạ, hắn có chút hoảng hốt,chỉ có thể nói: "Được rồi, buổi tối anh muốn đi ra ngoài một chuyến!"

Cố Vân Tịch gật gật đầu, bảo anh nhanh đi phòng ngủ nghỉ ngơi.

Cố Vân Tịch nhìn bóng dáng cao lớn anh biến mất ở phòng khách, lẳng lặng nhìn cửa phòng một hồi lâu, lúc này mới lấy di động ra.

Di động sớm đã tắt nguồn, nàng trọng sinh trở về, lúc trước ở bệnh viện cũng không có tâm tình lo lắng, hiện tại, di động đã sớm tắt máy.

Đem điện thoại đi sạc pin, mới vừa khởi động máy, liền thấy được rất nhiều cuộc gọi nhỡ, đều là Lương Sơ Hạ cùng Tưởng Hân Lôi gọi đến.

Lương Sơ Hạ, Tưởng Hân Lôi, Ở cái trường Nhất trung thành phố Giang Châu này, bạn bè cô không nhiều lắm có được mỗi hai bằng hữu!

Suy nghĩ về Lục Hạo Đình một chút, Cố Vân Tịch đem điện thoại gọi lại, trước tiên là Tưởng Hân Lôi, "Lôi Lôi, giúp mình một chuyện!"

......

Vào buổi tối, Lục Hạo Đình có việc ra ngoài, Cố Vân Tịch nói muốn ở nhà đọc sách một mình, nhưng lúc sau chờ thời gian không sai biệt lắm, nàng liền thay đổi quần áo ra cửa.

Buổi tối 9 giờ, Cố Vân Tịch xuất hiện ở một nhà hàng có tiếng gần đó, Giang Châu Nhất trung kế bên chính là khu phố thương mại sầm uất, vì thế nên loại nhà hàng xa hoa này tất nhiên có.

Bình thường nơi này có rất nhiều người tầng lớp thượng lưu đến đây ăn, chính là con cái của một ít nhà hào môn Giang Châu cũng sẽ thường xuyên đến đây ăn, dù sao cũng gần trường!

Cố Vân Tịch tính toán thời gian, trực tiếp lên lầu hai.

Cô nhớ rõ, kiếp trước nghe Vương Diệu Tình nói qua, hôm nay đám người Tần Hiên sẽ đến nơi này, mà nàng cũng biết, Lục Hạo Đình hôm nay cũng ở đây.

Tới lầu hai, Cố Vân Tịch đợi trong chốc lát, đang chuẩn bị đi tìm Tần Hiên, ai ngờ lúc này, đúng lúc Tần Hiên cũng đến!

Nơi này tuy là nhà hàng, nhưng phòng riêng có thể vừa ăn vừa hát, đám người Tần Hiên chính là lại đây chơi.

Thấy Tần Hiên bọn người lại đây, Cố Vân Tịch giả vờ đi lại.

"Cố Vân Tịch, mày tới làm gì?" Thấy nàng đầu tiên, chính là Vương Diệu Tình!

Cố Vân Tịch ngẩng đầu, nhìn về phía Tần Hiên, không nói chuyện.

Tần Hiên, giáo thảo của Nhất trung Giang Châu cao ráo, đẹp trai, mặc quần jean, áo trắng phía trên, thần thái nhẹ nhàng, đây là kiểu mà các cô gái nhỏ ưa thích!

Là loại hình tiểu thịt tươi điển hình!

Tần Hiên cau mày, nhìn Cố Vân Tịch, không nói chuyện, giữa mày, có chút không kiên nhẫn!

Phía sau mấy nam sinh, huýt sáo!

Vương Diệu Tình tức giận: "Cố Vân Tịch, mày cũng thật không biết xấu hổ, thế nhưng đuổi theo tận nơi này, tao nói cho mày, anh Tần Hiên sẽ không thích mày, mau tránh xa chút!"

Cố Vân Tịch như cũ không nói lời nào.

Lúc này, cô cảm giác được, hơi thở Lục Hạo Đình ở gần, thời gian vừa vặn!

------ chuyện ngoài lề ------

Tác giả: Chọc tức một người đàn ông bước đầu tiên, là gì?

Cố Vân Tịch ( cười gian ): Đương nhiên là tạo cơ hội ở bên nhau trước rồi! Hắc hắc......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro