Chap 12: Hàng xóm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạn nhìn lại ba người đó với vẻ kinh ngạc và lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt mỗi người.

"Các anh biết anh ấy à?!" bạn bối rối hỏi. Cả ba không đáp mà chỉ nhìn Mikey mới đôi mắt mở to và miệng há hốc. Tuy nhiên Mikey còn không thèm để ý mà chỉ nhìn chằm chằm vào bạn trong khi cầm một chiếc hộp. Bạn đứng đó không biết phải làm gì.

Bạn bồn chồn nghịch ngón tay khi nhìn Mikey đứng trước mặt.

"Ừm... chào anh?"

Mikey mỉm cười. "Chào, tôi là Manjiro, cô có thể gọi tôi là Mikey, tôi mới chuyển đến căn hộ cạnh nhà cô sáng nay"

Mắt bạn mở to ngạc nhiên khi nghe anh nói.

Đợi đã, anh ta là hàng xóm mới của tôi đấy ư?!

Bạn thấy anh chìa chiếc hộp đang cầm ra. "Tôi muốn tặng cô cái này như một món quà chào mừng" bạn nhận lấy chiếc hộp và thấy ngón tay anh có dán vài miếng urgo.

Bạn mỉm cười ngượng ngùng với anh. "Cảm ơn anh rất nhiều."

Bạn nhìn chiếc hộp với vẻ mặt thắc mắc.

Chẳng phải mình mới là người nên tặng quà chào đón anh ấy sao?

Bạn quay lại nhìn anh và nhận ra anh đang lạnh lùng nhìn chằm chằm vào thứ gì đó phía sau bạn, bạn ngoái lại nhìn theo và thấy Ran, Rindou và Sanzu mặt cắt không còn giọt máu. Mắt họ dán chặt vào bức tranh trên tường của bạn như thể đang cố tránh ánh mắt Mikey.

Đôi mắt Mikey trừng trừng nhìn họ với vẻ giận dữ nhưng khi nhận ra bạn đang nhìn anh, nét mặt anh lập tức chuyển sang vui vẻ tự nhiên.

Bạn đứng đó, thấy hơi xấu hổ vì không có gì để tặng lại anh. Mắt bạn nheo lại khi nhớ ra bốn người sắp uống rượu, sao không mời anh ấy nhỉ?

"Chúng tôi sắp uống một ít rượu, anh có muốn uống cùng một chút không? Nếu được" bạn nói.

Mikey nhẹ nhàng mỉm cười. "Được" bạn liền né sang một bên cho anh vào nhà.

Khi anh đi ngang qua bạn, cơ thể anh tức thì chạm vào cơ thể bạn. Bạn nghẹn lại khi cảm thấy như có dòng điện chạy qua, bạn hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại khi nhận ra mùi hương của anh. Anh ta có mùi như... vani?

Bạn lắc đầu chợt nhận ra mình đang làm gì.

Đừng ngửi người ta nữa Y/n. Lạ thật đấy!

Anh vừa bước vào trong, bạn liền đóng cửa lại nhưng sau đó nghe thấy một tiếng động lớn. Bạn quay lại phía sau và thấy Sanzu đang nằm trên sàn.

"Ôi trời ơi, anh không sao chứ?" bạn lao về phía anh nhưng trước khi kịp động vào Sanzu thì Mikey đã xuất hiện bên cạnh. Anh ta nắm cả hai tay Sanzu mà kéo dậy.

"Đừng lo, anh ổn" Sanzu nói và mỉm cười ngọt ngào với bạn. Khuôn mặt Sanzu dần tái nhợt và đôi chân run rẩy khiến anh khó lòng đứng vững.

"Anh có ổn thật không đấy, Sanzu? Anh trông nhợt nhạt quá. Anh bị ốm à?" bạn bước về phía anh, đang định dùng tay kiểm tra nhiệt độ trên trán anh thì có người đã giữ lấy tay bạn. Là Mikey.

"Anh ta ổn, tôi nghĩ anh ta chỉ cần ngồi xuống thôi" Mikey đáp, vẫn giữ lấy tay bạn. Bạn rút tay lại với vẻ căng thẳng và lo lắng. Mikey nhìn tay bạn một cách khó chịu, anh ta có vẻ hơi tức giận vì những gì bạn làm.

"Tôi xin lỗi vì đã khiếm nhã, tôi chỉ không thích người khác chạm vào mình" bạn nói, nửa dối nửa thật, không hẳn là không thích, bạn chỉ thấy lo lắng mỗi khi anh ta chạm vào. Nhưng chắc chắn điều đó không thể nói ra.

Biểu cảm Mikey không thay đổi, thực tế là trông anh ấy giận dữ hơn, bạn tưởng anh sẽ mắng bạn, nhưng không. Anh ta nhìn bạn và một lần nữa, giống như trước đó, nét mặt anh chuyển từ tức giận sang mỉm cười vui vẻ rất nhanh.

"Không sao đâu" anh nói.

Mặc dù bạn vẫn thấy kì lạ trước cách hành xử của anh nhưng bạn quyết định quên nó đi và dẫn mọi người quay lại bàn ăn. Bốn người họ ngồi vào chỗ trong khi bạn đi lấy thêm ly cho Mikey.

Sau khi lấy, bạn quay lại và ngồi vào ghế kiểu người chủ trì, Mikey và Sanzu ngồi bên trái bạn còn Ran và Rindou ngồi bên phải. Bạn có thể cảm nhận bầu không khí căng thẳng bao trùm, không ai nói chuyện thậm chí là cử động.

Sanzu đặt chai rượu lên bàn với một tiếng cạch nhỏ. Hai anh em cũng im lặng như đang cố gắng hết sức để giữ im lặng, Sanzu chăm chú nhìn chai rượu trong khi Mikey chăm chú nhìn bạn.

"Vậy, ừm... sao các anh lại biết nhau?" bạn bắt chuyện và với lấy chai rượu. Sau khi rót vào năm chiếc ly, bạn đưa cho từng người.

"Bọn tôi làm việc cùng nhau." Mikey đáp.

"Ồ! Vậy các anh làm việc theo nhóm" bạn nói rồi nhấp một ngụm rượu. Đôi mắt bạn mở to thích thú khi cảm nhận được hương vị ngọt ngào trong miệng.

"Ừ, đại loại thế, nhưng giống một tổ chức hơn là một nhóm."

Bạn gật đầu tỏ ra hứng thú. "Vậy các anh làm nghề gì?" bạn hỏi.

Bạn nhìn thấy điều gì đó lóe lên trong mắt họ trước khi tất cả bọn họ quay đi.

Ran bật cười một cách lo lắng. "Em biết đấy, chỉ là công việc kinh doanh bình thường.

"Hmm..." bạn ậm ừ rồi nhấp thêm ngụm rượu nữa. "À! Nhân tienj, Mikey." bạn quay sang anh.

"Sao anh lại chuyển đến đây? Hôm qua khi tôi gặp anh và hỏi anh có sống ở đây không, anh có nói là không"

Mikey ngừng uống, những người khác cũng vậy.

Sanzu nhìn từ Mikey đến bạn. "Hai người đã gặp nhau?" Bạn gật đầu.

Sanzu nhíu mày rồi quay lại nhìn Mikey như thể muốn hỏi anh điều gì đó.

Mikey không liếc Sanzu mà nhìn thẳng vào bạn. "Tôi mới quyết định thôi, tôi có việc phải chuyển đến đây càng sớm càng tốt."

"Thế Sanzu đã nhờ anh mua thuốc mỡ cho tôi à?" bạn hỏi.

Sanzu lại nhìn Mikey với ánh mắt dò hỏi. Tay anh ta siết chặt nắm đấm và nhanh chóng giấu tay xuống gầm bàn.

"Không" Mikey đáp khiến bạn cau mày bối rối.

Thế thì ai đã làm?

"Là Ran." Mikey nói tiếp như thể đọc được suy nghĩ của bạn.

Ran đang nhấm nháp ly rượu thì dừng lại và bối rối nhìn Mikey. "Tao á?" anh hỏi. Bạn nghe thấy tiếng 'thụp' ở đâu đó và cái bàn rung chuyển. "À! Anh- là anh! Đúng rồi, anh đã nhờ anh ta mua thuốc mỡ cho em." Ran vừa nói vừa cúi xuống và ôm chân mình dưới gầm bàn.

Bạn mỉm cười với cả hai. "Cảm ơn hai anh. Không cần phải vậy đâu." bạn cảm thấy rất ấm áp trước hành động quan tâm của họ.

Những người này thật tốt bụng.

Bạn vui vẻ nhấm nháp ly rowuj của mình thì thấy Mikey đang chăm chú nhìn đĩa bánh dorayaki trên bàn.

"Anh có muốn ăn một ít không?" bạn hỏi. Sau đó Mikey chậm rãi gật và nuốt nước bọt. "Đây, mời anh." bạn đẩy đĩa bánh vè phía anh và anh lập tức lấy một chiếc và ăn.

Bạn nhìn anh chằm chằm với sự ngạc nhiên và thích thú.

Chắc anh ấy rất thích dorayaki nhỉ? Dễ thương quá.

Một nụ cười nhỏ xuất hiện trên môi bạn khi bạn thấy anh nhai bánh với hai bên má phồng lên. Anh quay qua nhìn bạn và ánh mắt hai người chạm nhau, bạn mỉm cười thật tươi mời anh tiếp tục ăn nhưng rồi anh chợt bị nghẹn.

"Ôi trời!" bạn hoảng sợ chạy vào bếp lấy cho anh cốc nước nhưng chiếc cốc bị tuột khỏi tay bạn và rơi xuống sàn, vỡ tan tành.

"Chết tiệt" bạn chửi thề rồi quỳ xuống nhặt mảnh thủy tinh bị vỡ. Lúc đang nhặt, tay bạn bị mảnh vỡ cào vào một chút nhưng bạn không để ý mà tiếp tục nhặt.

"Chuyện gì thế?!" Mikey hoit.

"Không có gì, chỉ là cái cốc tuột khỏi tay tôi và- Á!" bạn hét lên và thấy máu mình chảy từ ngón trỏ xuống lòng bàn tay. Bạn đã bị đứt tay.

"Chậc" bạn đang định lau vết máu thì có ai đó đã cầm lấy ngón tay bạn và đưa nó vào miệng anh ta.

Sự ấm áp và ẩm ướt bao bọc ngón tay bạn. Bạn liếc nhìn thì thấy Mikey đang quỳ trước mặt bạn với ngón tay bạn trong miệng anh.

"A..." Bạn khẽ rên khi anh mút nó. Đôi mắt bạn lướt qua môi anh, bạn thấy hơi choáng váng và kinh ngạc trước hành động của anh. Bạn cắn môi khi cảm thấy anh liếm ngón tay tay bạn dọc theo vết thương hở. Bạn nuốt khan, hai đôi mắt lại chạm nhau, mắt anh trông uể oải và mơ màng khi miệng còn ngậm tay bạn. Chiếc lưỡi ướt át của anh đang trêu đùa ngón tay bạn.

Bạn hét lên khi anh dùng lưỡi liếm và cắn nó một phát trước khi bỏ ngón tay bạn ra. Bạn thở dốc khi cảm thấy cơ thể chợt nóng lên và mẫn cảm, bạn thầm chửi mình khi nhận thấy sự ngứa ngáy giữa hai đùi.

Mikey lướt ngón tay cái của anh lên môi trong khi nhìn bạn với ánh mắt khao khát. Bạn ngượng ngùng quay mặt đi,  đang định đứng dậy thì lại nghe thấy tiếng thủy tinh vỡ.

Bạn thấy Sanzu đứng ở cửa nhà bếp với bàn tay đầy máu và ly rượu vỡ tan đang cầm trên tay. Đôi mắt anh chứa đầy sự giận dữ và ghen tị khi nhìn Mikey và bạn.

"Mày nghĩ mày đang làm cái quái gì thế, Mikey?"

.

.

.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro