Tiết tử

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời điểm uống hết ly rượu kia Cố Ninh Giác đã biết bên trong có chứa cái gì, cả triều trên dưới mọi người đều biết Tiêu Dao tiểu vương gia – Cố Ninh Giác từ lễ nghĩa, âm luật, bắn cung, cưởi ngựa, thi phú đến tính toán đều hoàn hảo thì còn có một điểm đặc biệt chính là vị giác vô cùng linh mẫn.

Chỉ là… Quân muốn thần chết, thần không thể không chết.

Huống chi Quân vương này lại chính là đại ca cùng cha cùng mẹ.

Trưởng tử thái tử sau khi an ổn ngồi trên vị trí Hoàng đế thì người đầu tiên muốn xuống tay trừ khử lại là đệ đệ ruột của mình.

Thật là châm chọc!

Nhưng hiển nhiên nam nhân dáng người cao ngất rộng lớn đã trãi qua bao nhiêu bôn ba nhìn hắn vững vàng đem ly rượu độc nuốt xuống thì thở dài một hơi nhẹ nhõm. Sau đó hắn xem như không có việc gì tiếp tục gia yến, thiếu niên vừa uống ly rượu độc mở miệng: “Xét thấy ngày mai chúng ta thiên nhân vĩnh cách…” Hắn tạm dừng một chút, dùng gương mặt tinh xảo nhẵn nhụi bày ra biểu tình nghi hoặc trong sáng tự nhiên đúng mực vô cùng: “Ta có thể hỏi một câu tại vì sao?”

Hoàng đế ca ca dùng một loại ánh mắt phức tạp nhìn hắn, từ xấu hổ, kiêng kị đến chán ghét thay đổi chỉ trong chớp mắt: “Chính là vì bộ dạng này của ngươi…Toàn bộ Hoàng cung này làm gì có người thật sự trong sáng. Tiêu Dao vương gia ơi, ta và ngươi chảy chung một dòng máu ngươi đừng tưởng lừa gạt được ta. Ngươi…”

Hoàng đế còn chưa nói xong hắn đã khoát tay ngăn lại, tỏ vẻ buổi gia yến này dừng lại ở đây.

Sau đó mọi người đều rời khỏi, chỉ còn Cố Ninh Giác ngồi lại đó như cô linh.

Cho đến khi cung nữ thu dọn hắn mới vờ như vui vẻ trở lại cung điện của mình. Nằm nhoài trên giường, ngay cả phục hắn cũng chả thèm thay __ Dù sao vì mặt mũi,Hoàng đế ca ca của hắn khẳng định sẽ làm cho hắn lễ mai táng thật lớn! Vẫn cứ như vậy đi!

Tiểu vương gia mười tám tuổi đã không thể coi là thiếu niên nữa mà là người trưởng thành. Chỉ là khi so sánh với ca ca, Cố Ninh Giác cho dù phát dục hoàn toàn cũng vì gương mặt quá mức tinh xảo và thân thể mảnh khảnh nên trông càng thêm vô hại.

Vô hại như vậy ở trong mắt Hoàng đế lại là uy hiếp lớn nhất.

Thiếu niên thở dài một hơi, Hoàng đế ca ca của hắn luôn cho rằng biểu hiện của hắn trước mặt hắn đều là giả dối, lại không hề biết đó mới là chân thật nhất.

Cố Ninh Giác ở trước người khác luôn có nhiều mặt nạ khác nhau, chỉ khi đối mặt với người thân của mình mới đem bộ mặt chân thật nhất biểu hiện ra. Đáng tiếc Hoàng đế ca ca của hắn lại xem đó giống như một mặt nạ hoàn mỹ để lừa gạt hắn.

Thiếu niên không cười khổ, không oán giận. Lúc cảm nhận tử vong hoàn toàn đến, hắn tiếc nuối nghĩ, nếu có một nơi không giống nhân sinh thì thật tốt.

Cố Ninh Giác lại lần nữa mở to mắt, thì nhìn thấy một mảnh sương trắng mờ mịt cùng với một cái vành tai hồ ly màu tuyết trắng giống như cái nấm mà hắn cực ký quen mắt. Đây là lễ vật vua Tây Vực đưa tới lúc trước, hắn đã nuôi bên cạnh hơn mười năm cũng không lớn lên thêm chút nào.

Đối với nó, Cố Ninh Giác quen thuộc tới mức không thể quen thuộc hơn!

Cho nên khi hồ ly này mở miệng, Cố Ninh Giác mặt không đổi sắc đối mặt với tử vong suýt chút nhảy dựng lên. Nói là suýt chút bởi vì y phát hiện cả người mình như bị một vật vô hình nào đó cố định lại, ngoại trừ tròng mắt có thể động thì ngay cả ngón tay muốn nhúng nhích một chút cũng không thể.

“Kí chủ chào ngài, tui là hệ thố 0001, từ giờ trở đi chúng ta tiến hành buộc định, tui sẽ trợ giúp ngài thuận lợi tiến hành nhiệm vụ trong các thế giới!”

Cố Ninh Giác: “…”

Từng chữ tách ra y đều hiểu được hết nhưng gom lại một chỗ hắn căn bản nghe không hiểu! Hồ ly nuôi mười năm mở miệng nói chuyện lại không phải nói tiếng người…

Đã ở bên cạnh Cố Ninh Giác mười năm, hệ thống 0001 vô cùng cẩn thận mới xác nhận kí chủ, chính là vì ánh mắt này.

Nhìn như lù lù bất động, kỳ thực đã mờ mịt vô cùng.

Làm một hệ thống, nó từng có rất nhiều kí chủ nhưng không có người nào có thể khiến nó vừa lòng. Chỉ có kí chủ này vượt qua được kiểm tra và khảo nghiệm của nó —— Tuy rằng nguyên nhân quyết định trên hết là nó ở thế giới này chơi đến quên cả trời đất —— 0001 xác định, Cố Ninh Giác sẽ là một “Người sắm vai” rất tốt! Cho nên nó đơn giản thô bạo: “Chính là có thể cho cậu sống sót, muốn hay không muốn!”

Cố Ninh Giác: “… Muốn!”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro