Chap 1. 12 tiếng | H+

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

<Cạch>

Tiếng mở cửa vang lên, đôi chân thon dài bước vào. Đôi mắt Trương Tuấn Hào lộ rõ sự chiếm hữu. Mục Chỉ Thừa ngồi co ro trong góc phòng. Người đàn ông trước mặt cậu quá đáng sợ. Cơ thể cậu bắt đầu run rẩy.

Trương Tuấn Hào quỳ một chân xuống, nâng cằm Mục Chỉ Thừa lên. Gương mặt Mục Chỉ Thừa nhen nhuốc, đôi mắt ướt nhòa từ bao giờ. Trương Tuấn Hào nhìn gương mặt cậu không những không thương sót mà còn lộ ra sự chán ghét. Anh bóp chặt cằm cậu, đôi mắt tóe lửa, càng nhìn Mục Chỉ Thừa, Trương Tuấn Hào lại càng muốn hành hạ cậu. Giọng nói trầm trầm, lạnh tanh vang lên: "Em biết hôm nay tôi đã gặp chuyện gì không?"

Mục Chỉ Thừa chậm rãi lắc đầu. Trương Tuấn Hào nhìn hành động của Mục Chỉ Thừa rồi cười lạnh. Anh lấy từ trong túi áo ra chiếc chìa khóa.

<Cạch...Cạch...>

Tiếng ổ khóa mở ra, dây xích được anh kéo ra khỏi chân cậu. Chân Mục Chỉ Thừa in hằng vết xích, đỏ ửng.

Trương Tuấn Hào thô bạo bế cậu lên. Đặt Mục Chỉ Thừa lên chiếc giường kế bên, trực tiếp đè cậu xuống.

Chưa đầy một giây, môi anh ngấu nghiến môi cậu. Tay chẳng chịu để im cứ mò mẫm trong áo cậu. Trương Tuấn Hào từ từ cởi từng nút áo sơ mi Mục Chỉ Thừa đang mặc ra. Còn hai nút cuối, Trương Tuấn Hào xé toạc chiếc áo ra làm hai.

Anh hôn trượt xuống cổ cậu, cắn xương quai xanh của cậu: "Ưm~...ah..."

Mục Chỉ Thừa rên nhẹ vài tiếng. Môi anh tiếp tục trượt xuống bụng cậu, hôn nhẹ vài cái lên đó. Trương Tuấn Hào ngồi dậy, cởi những thứ cản trở công việc của anh ra.

Anh nằm đè lên cậu, tay trái ôm eo cậu, tay phải luồng vào quần cậu, bóp mông cậu.

Nhiều phút sau đó, những thứ bảo vệ cậu được anh cởi ra hết, chỉ còn lại thân hình quyến rũ trắng nõn, nuột nà của Mục Chỉ Thừa.

Nâng hai chân Mục Chỉ Thừa lên, Trương Tuấn Hào liền cho một ngón vào, khuấy đảo bên trong: "C...Chậm...lạ...i ưm~ ưm~ ah..."

Nghe tiếng thẩn cầu và tiếng rên của Mục Chỉ Thừa, Trương Tuấn Hào được đà rút tay ra, cho thẳng dương vật vào người cậu.

1 tiếng

2 tiếng

3 tiếng

4 tiếng

5 tiếng

Đã hơn 5 tiếng trôi qua, thân người cậu mệt lả nhưng anh chẳng để cậu nghỉ ngơi. Trương Tuấn Hào rút ra, đứng lên đi lấy thứ gì đó.

Chưa đầy hai phút, Trương Tuấn Hào quay lại, trên tay cầm một viên thuốc. Anh bỏ vào miệng mình sau đó hôn cậu, chuyền thuốc vào miệng cậu.

Trương Tuấn Hào đưa lưỡi gần sát họng Mục Chỉ Thừa, ép Mục Chỉ Thừa nuốt xuống. Cậu miễn cưỡng nuốt viên thuốc xuống. Anh thấy cậu đã nuốt xuống, miệng nở ra nụ cười mất nhân tính.

Trương Tuấn Hào nằm kế bên Mục Chỉ Thừa, chờ đợi thuốc phát huy tác dụng.

<Tích tắc...Tích tắc...>

Bên tai Trương Tuấn Hào nghe thấy tiếng thở hổn hển của Mục Chỉ Thừa. Biết xuân dược đã ngấm, anh chủ động giúp cậu.

1 tiếng

2 tiếng

3 tiếng

4 tiếng

5 tiếng

6 tiếng

7 tiếng

Đồng hồ điểm 5 giờ 30 phút, Trương Tuấn Hào bước ra, khóa chặt cửa phòng. Anh rảo bước về phòng mình, căn phòng đen u ám được mở ra. Trương Tuấn Hào mở tủ lấy bộ vest đi thẳng vào nhà vệ sinh. Tắm rửa xong xuôi, anh nhanh chóng bước xuống nhà.

<Vù>

Chiếc Lamboghini lướt qua, rất nhanh đã đến Trương Thị. Từ khi bước ra khỏi phòng Mục Chỉ Thừa, Trương Tuấn Hào vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, không một cảm xúc nào hiện lên.

<Bíp>

<Tinh>

Cửa phòng chủ tịch mở ra, bao nhiêu giấy tờ, hồ sơ, hợp đồng được sắp xếp ngay ngắn trên bàn.

Trương Tuấn Hào ngồi xuống ghế, lấy hồ sơ nhân viên ra, tệp thứ hai mươi, trang mười sáu:

____________________________________

Hồ sơ nhân viên

Họ tên: Mục Chỉ Thừa

Năm sinh: ngày 16 tháng 11 năm 2007

...

____________________________________

Trương Tuấn Hào lấy tờ hồ sơ của Mục Chỉ Thừa ra. Bỏ vào ngăn kéo cuối cùng: "Sau này có tuyển thêm nhân viên, tôi CẤM cậu để hồ sơ của ai xa lạ vào trang này, rõ?"

"Dạ rõ thưa Trương Tổng"

"Còn cậu nhân viên họ Mục này, đuổi việc"

Thư ký ngơ ra: "Sao...sao lại đuổi việc cậu Mục ạ? Tôi thấy cậu ta làm việc rất tốt mà?"

"Ý kiến?"

Đôi mắt đằng đằng sát khí của Trương Tuấn Hào kiến thư ký không dám hé răng nửa lời.

"Ra ngoài!"

Nghe câu này lòng thư ký vui hơn trẩy hội, cậu ta chờ câu này lâu lắm rồi. Trương Tuấn Hào một mình trong căn phòng to lớn, mở máy tính lên.

Nụ cười hồn nhiên của Mục Chỉ Thừa làm Trương Tuấn Hào có cảm giác dễ chịu đến khó tả. Hình nền máy tính anh là tấm hình Trương Tuấn Hào chụp lén Mục Chỉ Thừa thời còn đi học.

Não Trương Tuấn Hào hiện tại đang nhớ về cậu bé năm đó, nụ cười hồn nhiên, người tối qua anh hành hạ chính là cậu bé đó nhưng... cảm giác người mình thầm thương trộm nhớ nằm dưới mình, nó làm Trương Tuấn Hào nghĩ đến tối qua. Trong đầu Trương Tuấn Hào bây giờ chỉ muốn đè Mục Chỉ Thừa ra thân thiết với cậu như những gì suốt 12 tiếng anh và cậu đã làm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro