01: Vụ nổ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Atria, Atria, hãy đến đây với ta
Nơi thành phố ca vang khúc hát tự do và muôn loài chim hạ cánh
Nơi vạn giấc mơ xa xôi và ma thuật huyền bí sống trong cùng thời khắc
Atria, Atria, ngần ngại gì mà chẳng đến đây với ta."

Sung Hanbin đã nghe đến chán chường bài hát giới thiệu quê hương cậu, nó được phát đều đặn ba tiếng mỗi ngày trên chiếc loa thông báo ở đầu khu phố. Giờ đây khi cậu đã cách nhà hơn ba cây số, âm thanh đinh tai nhức óc kia vẫn vọng lại từ đâu đó, thách thức sức kiên nhẫn của cậu.

Hanbin nằm dài trên bãi cỏ trống, miệng ngậm nhành lau dại thẩn thờ ngắm gió thổi mây trôi và bọn trẻ con hồn nhiên rượt đuổi nhau quanh một căn nhà gần đó. Nhờ phát minh nổi tiếng của cha, cậu may mắn được sống trong khu vực phồn vinh nhất của thành phố Atria. Tuy vậy, tâm trí cậu không bao giờ nằm gọn nơi bốn bức tường kín bưng, cậu luôn mơ tưởng đến những chân trời rộng bạt ngàn, những hiểm nguy đầy mời gọi phía sau cánh cổng thành khổng lồ kia.

Cùng tham gia với cậu ngày hôm nay là đám trẻ bụi đời chuyên đi trộm cắp khắp làng xóm, chúng đến từ những quận nhỏ héo lánh nằm ở rìa thành phố, hoặc từ "cái cống ngầm" ngay bên dưới Atria. Có Chúa mới biết họ quen nhau bằng cách nào! Cậu đã trốn cha mẹ để lẻn khỏi nhà rong chơi. Đối với gia đình họ Sung, những đứa trẻ ấy được long trọng liệt kê vào "danh sách đỏ" những kẻ mà cậu bị cấm tiếp xúc.

Dù khoảng cách giai cấp giữa họ rất lớn, đám trẻ con ấy vẫn đối xử với cậu bằng tất cả lòng tôn trọng và yêu mến. Chúng "âu yếm" gọi cậu bằng biệt danh "công tử" rất mực quý phái.

Sung Hanbin vừa ngả người lên thảm cỏ được ít lâu, bạn cậu vội vã lao đến phá tung giờ nghỉ của cậu.

"Công tử!"

Hanbin giật mình ngồi phắt dậy, bông lau tự rơi khỏi môi, cậu cọc cằn hỏi:

"Cái gì đó?"

"Bố bảo công tử mau mau về, nhà bị đánh bom rồi!"

Cậu hít vào một hơi thật sâu, tim đập gấp gáp trong lồng ngực, rồi cậu đứng dậy phóng đến cỗ xe ngựa đỗ cạnh bên. Hanbin giục gã đánh xe mau đưa cậu về, mặc kệ những người bạn vẫn nghệch mặt ra nhìn cậu.

Cỗ xe vừa chở Hanbin về đến đầu phố, cậu đã bị chặn lại bởi dàn cảnh vệ hơn hai mươi người. Cậu nhảy xuống đất, xưng danh và lập tức được cho vào. Đứa con trai trưởng của nhà khoa học Sung là gương mặt rất đỗi quen thuộc với đoàn quân bảo vệ bên trong cổng thành.

Luồng khói xám xịt từ nhà cậu chầm chậm tỏa lên bầu trời, và đứng từ xa, Hanbin trông thấy mái nhà mình đã nổ tung thành trăm nghìn mảnh nhỏ. Mặt cậu tái mét không còn giọt máu, cậu luồn lách qua hàng chục con người, thét gào tìm kiếm bố mẹ đến khi cổ họng rã rời. May mắn thay, cậu được viên cảnh vệ trẻ tuổi phát hiện và dẫn đến gặp cha mẹ.

Bố thấy gương mặt lấm lem bùn đất của cậu thì giận dữ lắm, ông hỏi:

"Lại vừa đi chơi với đám ranh con đầu đường xó chợ phải không?"

Hanbin vẩu môi đáp: "Phải, nhưng có sao đâu ạ!" rồi cậu nhanh chóng chuyển chủ đề: "Nhà mình làm sao vậy bố? Đồ đạc có hư hỏng gì không?"

"Ta không biết, ta chưa lên đó để kiểm tra, nhưng có vẻ không ổn."

"Họ có tìm được thủ phạm không?"

"Không... nhưng ta chắc chắn là lũ "chuột cống" bên dưới thành phố ngầm."

Nghe bố dứt câu, cậu không hỏi thêm gì nữa. Hanbin biết tầng lớp thống trị những dải đất màu mỡ này sẽ không bao giờ đặt chân đến nơi hoang tàn kia – thành phố trong lòng đất "Zox".

Sống lưng cậu bỗng gai lên cảm giác ớn lạnh, linh cảm bảo rằng cậu đang bị quan sát. Hanbin đảo mắt một vòng xung quanh và vô tình bắt gặp đôi mắt trắng dã nhìn cậu như thiêu như đốt.

Cậu giật mình, định bụng đuổi theo thì bóng dáng ấy đã lẩn vào màn đêm tăm tối tự lúc nào.



-----



Zhang Hao lao vun vút qua các dãy nhà như thể hắn biết bay, hắn vận bộ đồ nâu sờn rách, áo choàng che kín đầu và hòa vào đám đông người qua kẻ lại để tìm lối về thành phố ngầm. Hắn lặng lẽ rẽ vào con hẻm nhỏ u tối, đi đến cuối đường và ngoảnh đầu kiểm tra để chắc chắn mình không bị theo dõi. Sau đó, hắn từ từ đẩy hai chiếc xe rác sang bên và cúi người gõ nhẹ vào cánh cửa thoát nước bằng sắt nằm dưới đất. Hắn đọc mật mã:

"Hai mươi ba, hai mươi mốt, mười hai, sáu."

Tiếng móng vuốt va chạm vào sắt thép xoành xoạch vang lên sau câu nói của hắn, và cánh cửa dần hé mở, mái đầu lông lá của con chuột chũi mù hiện ra tiếp đón Zhang Hao. Nó không có mắt, tai nghe rất yếu nhưng được cung cấp bộ trợ thính để làm nhiệm vụ đóng – mở cổng thành. Hắn trìu mến vuốt ve thân mình nó và bảo:

"Tao muốn về nhà."

Cán bộ chuột chũi tức thì tránh đường cho hắn chui vào cửa thoát nước, sâu trong đó là đường ống chia làm năm ngã khác nhau, bốn ngã dẫn đến cửa biển, chỉ một ngã đưa đến thành phố ngầm. Zhang Hao biết rõ cung đường duy nhất ấy và thuận thế xuôi theo. Lời người ta thường nói: "Chuột cống ở khắp mọi nơi" quả thật không sai, con đường dẫn đến Zox ẩn náu trong vô vàn ngóc ngách của Atria, nhưng chẳng mấy ai đủ can đảm để bước vào nó.

Zhang Hao chỉ vượt qua ống nước chật hẹp kia, cả thế giới rộng lớn Zox sẽ mở ra trước mắt hắn như câu chuyện cổ tích.

Thành phố ngầm Zox chính thức được thành lập từ khoảng giữa thế kỉ XVIII, sau sự ra đời của công nghệ động cơ hơi nước và cuộc cách mạng công nghiệp. Do bùng nổ dân số khiến chỗ ở thiếu hụt, giá nhà tăng cao, hàng nghìn người bị buộc phải di chuyển ra các quận ngoại thành và cuối cùng là xuống lòng đất, lập nên thành phố Zox. Nơi đây từng là khu ổ chuột khét tiếng dành cho các loại tội phạm và kẻ nghèo khổ không chốn nương thân, họ đâm thuê chém mướn, trộm cắp, hút chích bừa bãi, tất cả đã gây ra nỗi ám ảnh vô cùng lớn với người dân Atria. Tuy nhiên, khi con người đổ về đây ngày một đông, họ đã tạo nên ban chính quyền tự trị và cải thiện triệt để môi trường sống ở Zox. Thành phố nhộn nhịp Zox giờ đây là kết quả của hơn ba trăm năm nỗ lực không ngừng nghỉ và của hàng nghìn lớp người đã nằm xuống để bảo vệ nền hòa bình vô giá.

Zhang Hao trượt ra khỏi đường ống, sắc vàng óng ả từ những ngọn đèn dầu, ngọn đuốc bập bùng dội vào mắt báo hiệu cho hắn biết, hắn đã về đến nhà. Mặt trời không bao giờ mọc, cũng chẳng bao giờ lặn nơi thành phố vĩnh viễn chìm trong bóng tối này. Ánh sáng ở đây là một thứ hàng hóa đắt đỏ mà người dân đã ngừng mơ tưởng đến. Trong cảnh đêm đen ngự trị ấy, vậy mà người ta vẫn giữ sức sống mãnh liệt đến điên cuồng. Họ nuôi một khao khát, dù nhỏ bé le lói, rằng ánh sáng kia sẽ lại chiếu về phía họ lần nữa.

Zhang Hao bước qua những dãy nhà cũ kĩ dựng hai bên đường, mùi gỗ mốc ngai ngái trong không khí. Mỗi nơi hắn đi qua, người dân sẽ dừng lại để chào đón hắn.

"Sói con đã trở về!"

Hắn mỉm cười, gật đầu đáp lại. "Sói con" là biệt danh mọi người đặt cho hắn từ năm chín tuổi, sau tai nạn đáng tiếc xảy ra với ông Zhang. Zhang Hao khuân túi đồ nặng trịch trên vai, thong thả tiến về cơ quan chính, hắn là một trong những mắt xích mạnh mẽ nhất của đội quân bảo vệ thành phố ngầm.

Hao đặt bao tải chứa toàn bộ đồ hắn thu thập lên bàn và đi uống nước, bốn năm phụ tá túc trực tại cứ địa lũ lượt kéo về phía hắn kiểm tra. Họ lấy từng vật phẩm trong túi hắn và phân loại những món có thể tái chế, những món có thể bán đi. Bỗng, đài phát thanh rục rịch cất tiếng:

"Bốn giờ chiều ngày hai tám tháng tám, gia đình nhà khoa học Sung bị kẻ trộm đột nhập, cướp đi nhiều của cải quý giá. Nghi phạm che kín mặt, vận trang phục màu nâu, cao hơn một mét tám. Nếu phát hiện, vui lòng báo về trụ sở an ninh gần nhất, xin cảm ơn. Xin nhắc lại, bốn giờ chiều ngày hai tám tháng tám..."

Đài phát thanh rè rè rồi im hẳn, nó bị một phụ tá nữ tức giận đánh vào. Cô lớn tiếng mắng hắn:

"Đã nói là không đụng vào ông ta rồi mà!"

Zhang Hao nhún vai, mắt đảo lên trời tỏ vẻ không biết. Hắn không có lời nào để biện minh cho bản thân. Lát sau, phụ tá khác tìm thấy lọ chất lỏng nhỏ xíu màu xanh lá trong túi hắn, anh ta hỏi:

"Cái gì đây?"

Hao thôi làm ngơ họ, hắn bước tới cầm lấy nó và nheo mắt ngắm nghía. Hắn bảo:

"Wulf-tech... Tôi lấy thứ này ở nhà họ Sung."

Người phụ tá nữ giật món đồ từ tay hắn, suy nghĩ và nói:

"Đây có lẽ là thứ bị tiêm vào cơ thể cha cậu."

"Đúng vậy." - Zhang Hao trả lời, giọng nhẹ tựa lông hồng.









- - - - - - - - - - - - - -

Công nghệ động cơ hơi nước ra đời vào khoảng năm 1712 (đầu thế kỉ XVIII) và cuộc cách mạng công nghiệp lần thứ nhất diễn ra từ năm 1784 đến 1840. Thành phố Zox được lập nên trong khoảng thời gian đó, dòng sự kiện chính của truyện này diễn ra vào khoảng thế kỉ XIX.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro