Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hạo à... đợi Thụy với..." Cậu bé khó nhọc chạy theo cậu bạn.

"Cậu về đi , đừng có chạy theo tôi...." Cậu bạn quay lại hét lớn.

"Hạo à... chạy từ từ thôi... đợi Thụy với " Vẫn cố chạy theo.

"Cậu về đi, đừng có đến gần tôi....." Cậu bạn vẫn cứ mải miết chạy.

"Ahhhhhhhh...." Cậu bé trượt ngã, mặt nhăn nhó...... trầy xước hết rồi.. nhưng cậu bạn vẫn không chịu quay lại.

"Đợi Thụy với Hạo à...." Cậu vẫn cố hét lên.

"Tôi không quay lại đâu... đừng có chạy theo tôi.." Giọng cậu bạn ngày càng nhỏ.

~.~*.*~.~*.*~.~*.*~.~*.*~.~*.*~.~

15 năm sau

"Hạo đừng có như vậy nữa Hạo à..." Cậu xót xa nhìn những vết sưng tấy trên khuôn mặt anh.

"Cậu không cần quan tâm đến tôi, tôi làm gì cũng không liên quan đến cậu...." Anh lạnh lùng nhìn cậu.

"Sao Thụy có thể không quan tâm được? Thụy đã hứa với mẹ của Hạo..."

"Hứa gì?" Anh nheo mắt "Hứa sẽ chăm sóc tôi sao? Cậu còn có thể làm gì? Liệu điều đó có lấy lại được mạng sống của mẹ tôi không?" Anh nói, đôi mắt ánh lên lòng căm thù.

"Hạo à...." Cậu ứa nước mắt

"Hay thật... làm cho mẹ tôi mất mạng rồi bắt tôi lấy cậu.... các người có còn là con người không?" Anh hét lên

"Không phải.. không phải mà Hạo..." Cậu khóc, đau khổ

"Không phải sao? Bắt tôi ở bên cậu, bắt tôi phải lấy cậu người mà tôi không hề yêu.... Như vậy không phải tàn nhẫn sao?" Anh vẫn nhìn cậu, đôi mắt bắt đầu xuất hiện những vết vằn đỏ, có nỗi hận, có nỗi đau và có cả sự nhục nhã.

"Vì Thụy yêu Hạo nên..." Cậu nhìn anh với cái hy vọng mong manh rằng anh sẽ hiểu.

"Yêu ư? Buồn cười. Tôi nói cho cậu biết Điền Gia Thụy, tôi có thể là người sống với cậu suốt cuộc đời này nhưng tôi không bao giờ chấp nhận.... cậu không bao giờ có thể bước vào trái tim tôi. Cậu có thể xác của tôi không có nghĩ là cậu có được trái tim tôi..... Với tôi.... cậu chẳng có ý nghĩa gì cả....."

Anh nói xong bỏ mặc cậu và bước lên phòng.

Để mặc cậu đau khổ trong nỗi đau mà anh gây ra.

Cậu biết gì không ?

Tôi ghét cậu...

Tôi ghét khi cậu nói cậu sợ.

Tôi ghét khi cậu quan tâm đến tôi.

Tôi ghét lúc nào cậu cũng quan tâm đến tôi.

Tôi ghét cậu luôn ở bên tôi.

Tôi ghét cậu luôn cười với tôi.

Tôi ghét tất cả những điều đó.

Vì vậy làm ơn đừng tốt với tôi như vậy.

Đừng có bước vào trái tim tôi !!!

~.~*.*.~*.*~.~*.*~.~*.*~.~

Hôm nay, cái ngày mà cậu mong đợi bấy lâu... nhưng cũng là ngày mà anh cảm thấy căm hận cậu nhất. Phải.. hôm nay là ngày anh phải gắn bó cuộc đời mình với cậu.

Trong đêm tân hôn chỉ cậu ngồi lặng lẽ trong căn phòng rộng lớn. Bất chợt anh bước vào khoá trái cửa lại và bước đến gần cậu. Thật mạnh bạo anh bế cậu lên giường. Đôi tay bắt đầu trút bỏ những thứ vướng víu trên người cậu. Cậu thấy tim mình đập thình thịch như muốn văng khỏi lồng ngực.

" Hạo ... hạo à..." Cậu lắp bắp.

" Không phải cậu muốn như thế lắm sao? Chúng ta là vợ chồng mà...." Anh lại cười, nụ cười mỉa mai đó.

Cậu hoảng sợ, mắt nhắm thật chặt... chờ đợi điều sắp xảy ra.

Đêm bắt đầu.

...

Anh đè cậu xuống giường, từng nụ hôn mê dại được anh đặt lên cơ thể trắng muốt của cậu. Nụ hôn của anh bỏng rát nhưng lại nghẹn đắng đến kinh tởm. Bàn tay mân mê làn da non nớt, vuốt nhẹ dọc cơ thể cậu. Như tìm được sự khát khao trong giây phút này, anh cứ dần tiến sâu vào cậu, một cảm giác đam mê khó tả mà anh chưa từng biết đến. Nhưng hình như cái cơ thể bé nhỏ đang run lên từng cơn. Dù vậy anh cũng không quan tâm, anh chỉ biết cái cảm giác hiện tại trong giây phút này là ham muốn... ham muốn đến mức anh ghê tởm cả bản thân mình, ham muốn cái mà mình hận nhất.

Anh thấy mình thật đáng kinh tởm. Bất chợt anh dừng lại, khi anh nhận ra nước mắt, nước mắt của người mà anh hận nhất. Tại sao phải như vậy? Tại sao bắt anh đối mặt với thứ anh sợ nhất. Nhưng có gì đáng sợ nhỉ? Đó là nước mắt của người mà anh căm hận.

Kéo chiếc chăn che đi cơ thể trống trải của cậu, anh dừng lại. Cậu mở mắt, đôi mắt thấm đẫm nước.

"Thụy... xin lỗi...." Giọng của cậu vỡ oà.

Anh chỉ im lặng nhìn cậu, trông cậu đáng thương như một con cún tội nghiệp nhưng....

"Không cần cậu xin lỗi... cho dù cậu có là người của tôi hay không.... tôi vẫn căm hận cậu......"

Lạnh lùng anh bước ra khỏi căn phòng đó... để mặc cậu ngồi lạnh trên chiếc giường rộng lớn. Cậu gục đầu xuống, cậu muốn khóc... nhưng cậu lại không thể.... Phải, anh căm hận cậu.. hận cậu vì cậu bắt anh gắn bó với cậu suốt cuộc đời này... cho dù người anh yêu không phải là cậu.

......

Anh cầm ly rượu, khẽ lắc lư nó trong ánh trăng huyền ảo. Màu rượu đỏ..... đẹp thật! Nhếch mép cười một cái khinh bỉ, anh đăm đăm vào thứ chất lỏng màu đỏ ấy....

" Màu máu... chắc là đẹp hơn....."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro