It is a boy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Min Young  POV

Như thường lệ, mỗi tối chồng tôi sẽ giúp tôi xoa bóp chân và xoa bụng bằng dầu để giảm vết rạn. Anh ấy tình nguyện làm điều đó mặc dù tôi đã nói với anh ấy rất nhiều lần rằng tôi có thể làm điều đó một mình được nhưng anh ấy nói với tôi rằng anh ấy chỉ muốn nuông chiều tôi nhiều hơn, nhất là lúc này tôi đang mang thai.

"Con sẽ là một công chúa nhỏ hay một hoàng tử đáng yêu vậy, con yêu?" Tôi hỏi khi xoa bụng và tôi cảm thấy rung động ở bên trong như một cái đạp nhẹ. "Đó là một cú đá hả? Con đang đạp Eomma đúng không, con yêu?" Tôi vuốt ve phần bụng đang nhô lên vì cú đạp mạnh của bé con trong bụng. Nhanh chóng, tôi nắm lấy tay chồng và đặt nó vào vị trí mà tôi cảm nhận được con đang đá. 

"Anh có cảm nhận được nó không?" anh gật đầu.

Anh đặt lòng bàn tay lâu hơn và cảm nhận được nhiều cú đạp thúc lên lòng bàn tay. Hình như bé con cảm nhận được đó là bàn tay của appa nên càng phấn khởi nghịch ngợm hơn như thể muốn giao tiếp với ba. Anh ấy cúi xuống và bắt đầu màn trò chuyện với bé con trong bụng.

"Con yêu à, con đang múa bale hay chơi đá bóng đấy hả? Mình chơi một lúc trước khi đi ngủ thôi con nhé. Tối mình đi ngủ thật ngoan nhé con. Đừng làm mẹ đau nhiều, được khong con yêu." Tôi vò mái tóc của anh ấy và nhẹ nhàng vuốt ve đầu anh. 

"Hình như em bé này rất thích tập thể dục giống như appa. Tập cả ngày lẫn đêm luôn." Cả tôi và chồng tôi đều bật cười. "Anh hãy chuẩn bị tinh thần sẵn sàng đi, em bé này sẽ làm cho appa thức cả đêm để chơi cùng đấy. Anh hãy tận hưởng thêm mấy tháng con vẫn đang ở trong bụng đi, đợi con ra đời rồi nhiệm vụ ban đêm sẽ thuộc về anh, chồng à."

"Anh luôn sẵn sàng chiến đấu. Với cơ bắp này, anh nghĩ anh sẽ cân cả thế giới, hai mẹ con chỉ cần vui vẻ, ăn nhiều, ngủ tốt, thế giới để appa lo."

"Haha, anh hứa đấy nhé, em có cần phải thu âm lại không nhỉ.."

Ngày mai là lần khám thai tiếp theo của tôi. Không thể tin được rằng tôi đã mang thai được 21 tuần rồi. Thời gian trôi qua quá nhanh. Cảm giác như ngày hôm qua tôi phát hiện mình có thai và bây giờ tôi đã được nửa chặng đường. Bác sĩ Lee nói với tôi nếu mọi thứ suôn sẻ thì chúng tôi sẽ biết giới tính em bé  vào ngày mai và tôi rất vui mừng vì điều đó.

"Oppa, anh nghĩ con sẽ như thế nào? Con trai hay con gái?"

"Chắc chắn là một cô công chúa đáng yêu. Em biết là anh sẽ không bao giờ thay đổi suy đoán của mình đúng không." Kể từ khi tôi mang bầu, anh ấy vẫn luôn nói rằng em bé sẽ là con gái. Chưa bao giờ anh ấy đoán rằng em bé sẽ là một bé trai. Có vẻ như anh ấy rất muốn có một cô con gái. "Sao vậy em"

"Không có gì. Sau một thời gian, em lại nghĩ con của chúng ta sẽ là một bé trai. Không phải đoán mò hay gì, chỉ là em có cảm giác đây sẽ là một bé trai." Không giống như anh ấy, tôi cứ có cảm giác mình đang mang thai một cầu thủ đá bóng trong bụng. Thành thật mà nói, tôi cũng muốn có một cô con gái nhưng nếu là một bé trai thì chúng tôi vẫn vui vẻ đón nhận. Nhưng không phải là vui hơn khi có những phỏng đoán khác nhau vì dù sao thì ai trong hai chúng tôi có thể đúng.

"Anh có muốn đánh cược nhỏ không, Yeobo."

"Em muốn đánh cược về cái gì."

"Ai đoán đúng có thể đặt tên ở nhà cho con và kể cả tên sau khi con được sinh ra, được không?"

"Chốt luôn. Okay." Anh ấy nhướn mày một cách tự tin như anh ấy đã biết rằng mình sẽ giành chiến thắng.

........................................................

"Hai bạn đã sẵn sàng để biết giới tính của em bé chưa, Eomma và Appa." Bác sĩ Lee hỏi trong khi cô ấy đang chuẩn bị máy siêu âm. Cả hai chúng tôi gật đầu. Anh Seo Joon đang ngồi gần đầu tôi và nắm chặt tay tôi. 

"Hai bạn có phỏng đoán gì không."

"Tôi nghĩ đó sẽ là một bé gái nhưng cô ấy nghĩ rằng đó là một bé trai." Anh ấy nhanh hơn trả lời bác sĩ Lee.

"Thật không, thông thường thì Appa sẽ chọn con trai và Eomma sẽ chọn con gái. Trong trường hợp của hai bạn thì ngược lại. Dù sao thì một trong hai người sẽ chiến thắng. Vậy chúng ta cùng tìm hiều nhé." 

Bác sĩ vừa đặt đầu dò lên bụng của tôi và chúng tôi được chào đón bởi nhịp tim của em bé. Nghe rất mạnh mẽ. Em bé trông rất khoẻ mạnh. Nhịp tim bình thường và kích thước cũng rất tốt. Tôi nhìn vào màn hình và các đặt điểm của con tôi đã trở nên rõ ràng hơn. Tôi có thể nhìn thấy chiếc mũi cao mà chắc chắn đó chính là chiếc mũi được di truyền từ appa Seo Joon.

"Có vẻ như hôm nay em bé cư xử rất tốt và không thể chờ đợi để nói với ba mẹ điều đó có thể là gì. Ba mẹ có thể thấy điều gì đây không?" Cô ấy chỉ vào một điểm trên màn hình. "Đây là bộ phận sinh dục của em bé. Và xin chúc mừng Min Young-ssi. Hai người sắp có một bé trai."

Từ góc nhìn của tôi, tôi có thể thấy anh ấy đang cười rất tươi, không có gì là vương vấn một chút buồn. Thực sự thì với chúng tôi, giới tính không quan trọng, quan trọng nhất với tôi là một đứa con khoẻ mạnh. Anh ấy đặt tay tôi lên môi và hôn khi tôi cảm thấy có vài giọt nước trên mu bàn tay. Tôi quay mặt về phía anh ấy và tôi thấy anh ấy đã đẫm nước mắt trong khi vẫn mỉm cười nhìn vào màn hình.

"Cảm ơn em, vợ à."

" Mẹ em bé sẽ chiêu đãi ba em bé một bữa trưa thật ngon nhé. Chúc mừng ba mẹ trẻ nhé."

"Chắc chắn rồi bác sĩ Lee, anh ấy bây giờ có đồng minh chơi bóng chày cùng rồi. Anh ấy đang vui lắm đấy, không có chút buồn đâu." 

"Vâng, thật sự là không thể chờ để gặp bản sao nhỏ của mình." Cả ba người cùng nhìn nhau và bật cười phấn khích. Hôm nay thật sự đã trải qua thật nhiều cảm xúc, từ hồi hộp, xúc động rồi trở nên vui vẻ phấn khích. 

Trong cuộc sống, có nhiều điều bạn ước mình có thể có thay đổi để trở nên tốt hơn nhưng cũng có những điều bạn chỉ muốn nó giữ nguyễn. Một trong những điều mà tôi ước rằng điều đó vẫn sẽ như vậy và sẽ không bao giờ thay đổi là anh ấy, là chồng của tôi và là ba của con tôi. Chỉ có Seo Joon-ssi mới có thể là appa của con tôi chứ không phải là một ai khác. Các con của tôi sẽ chỉ được gọi một người là appa. Đó chính là appa Park Seo Joon.

.................................................

Ye Jin POV

"Ji Eun ah,  sao vậy con? Suỵt......suỵt...... Eomma đây mà. Eomma bế con mà." Ji Eun đã khóc không ngừng hơn 15 phút và tôi thực sự không biết phải làm gì. Chúng tôi đã kiểm tra tã của con bé và không có gì cả. Nhiệt độ của con bé vẫn bình thường và con bé không chịu bú có nghĩa là con bé vẫn no nhưng con bé vẫn khóc ré lên và lấy hết sức lực ở phổi để gào lên. Bây giờ tôi đang cảm thấy bất lực với con mình. Hyun Bin đã cố gắng xoa dịu con bé bằng những bài hát ru nhưng không hiệu quả. Ngay cả giọng hát của appa mà con bé rất yêu thích cũng không thể dỗ con bé ngừng khóc.

"Vợ à, chúng ta có nên đưa con tới bệnh viện không? Có thể con bị đau ở đâu đó mà chúng ta không thể biết." Tôi nhanh chóng gật đầu vì mặt con bé đã đỏ lên vì khóc quá nhiều và bàn tay thì nắm chặt vào nhau. 

Bây giờ là 4 giờ sáng và tôi không nghĩ rằng tôi có thể chờ đợi đến sáng vì không biết con tôi bị làm sao. Tôi nói anh ấy thay đồ và chuẩn bị đồ sẵn sàng cho Ji Eun trước  khi tôi cần anh ấy bế con trong khi tôi thay đồ. Tôi không thể đến bệnh viện trong khi mặc một chiếc váy ngủ đã bị ướt một chút ở phần ngực được. Khi tôi chuẩn bị thay đồ, tôi nghe thấy tiếng mẹ tôi gõ cửa phòng ngủ của chúng tôi.

"Ye Jin- ah, sao vậy con. Mẹ nghe thấy tiếng Ji Eun khóc lâu rồi. Con có cần giúp đỡ không?" Tôi mở cửa cho mẹ tôi và ngay lập tức bà tới và kiểm tra cháu gái của mình. Bà kiểm tra nhiệt độ của Ji Eun và tã lót của em bé. Sau đó bà xoa xoa nhẹ vào bụng của Ji Eun và bà gật đầu như tìm ra được lý do tại sao.

"Con bé bị đau bụng. Con có loại dầu nào cho em bé không? Tinh dầu cũng sẽ dùng được." Tôi nhanh chóng đi đến bàn bên cạnh giường và mở ngăn kéo tìm. Tôi tìm thấy lọ tinh dầu massage mỗi khi tôi tắm cho Ji Eun xong và đưa nó cho mẹ tôi. Mẹ tôi nhỏ vài giọt dầu và thoa lên bụng, ngực và lưng của Ji Eun và một chút lên mắt cá chân của bé con rồi bà masage nhẹ nhàng . Thật kì diệu, tiếng khóc của con bé đã giảm đi một chút. Sau đó bà đặt Ji Eun nằm sấp và xoa lưng nhẹ nhàng và lần này bé con ngưng khóc hẳn khi mẹ tôi xoa bóp lưng cho con bé. Một âm thanh xì hơi dễ thương có thể dược nghe thấy khi mẹ tôi vỗ lưng bé con và ba người chúng tôi không thể kiềm chế được tiếng cười của mình vì âm thương khá lớn. 

Khi Ji Eun xì hơi được, con bé trông nhẹ nhõm hơn và bây giờ hai bàn tay đã mở ra thoải mái và không còn nắm chặt nữa. Vừa rồi Ji Eun phải rất đau bụng vì khí bị kẹt. 

"Khi con bé khóc chói tay và dường như không có gì bất thường, các con hãy kiểm tra bụng của con. Nhiều khả năng con bé bị đau bụng. Hôm nay con có ăn đồ ăn gì cay hay thứ gì đó lạnh không?" Tôi nhanh chóng lắc đầu.

"Vậy thì hôm nay là một ngày không may mắn của con rồi. Khi con đang cho con bú, con phải để ý xem mình ăn gì vì các đồ ăn đó sẽ đi vào sữa của con và Ji eun rất có thể bị dị ứng hay có tác dụng phụ với những đó ăn đó. Bụng của em bé rất nhạy cảm  và chúng sẽ bị khó chịu nếu có khí bị kẹt trong bụng. Lần tớ con hãy cẩn thận với lượng thức ăn của con. Tránh các loại thức ăn lạnh như kem và đồ ăn cay. Hoặc ăn vừa phải. Vì sức khoẻ của Ji Eun. Con có thèm đến mấy thì cũng nên kiềm chế." Bà gật đầu khi thấy tôi lắng nghe bà như một cô con gái biết nghe lời. Nhưng bà đâu biết rằng, mặt tối của một việc trở thành diễn viên trong 20 năm là tôi có thể làm chủ được biểu cảm trên bộ mặt của mình.

Tôi nhìn chồng mình, người đang đứng sau mẹ tôi và ra hiệu cho anh ấy bằng ánh mắt để anh ấy hành động sao cho khớp kịch bản của mình. Thật ra là tôi vừa mới uống một ly trà sữa trân châu lạnh sau nửa đêm. Tôi thèm một thứ gì đó lành lạnh và ngọt nên tôi đã nhờ Bin-ssi mua cho tôi một cốc trà sữa. Vì vậy anh ấy đã đi ra ngoài lúc 11 giờ đêm sau khi mẹ tôi đã đi ngủ. Từ lúc sinh Ji Eun tới bây giờ, chưa bao giờ tôi cảm thấy hạnh phúc khi tận hưởng được đồ uống mà tôi phải kiêng hơn 2 tháng qua. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng những thứ tôi ăn sẽ ảnh hưởng tới em bé của tôi và bây giờ tôi đã rút ra một bài học. 

Sau khi Ji Eun đã bình tĩnh trở lại và bắt đầu ngủ say sưa, mẹ tôi trở về phòng của bà.

"Phù, suýt chút nữa là chúng ta bị bắt rồi." Tôi nói khi đóng cửa phòng lại. Tôi đang cầu nguyện mẹ tôi sẽ không nhận ra vỏ của cốc trà sữa bên trong thùng rác vào sáng mai. 

"Không có trà sữa vào đêm cho em nữa, em yêu. Anh không muốn con gái nhỏ của anh bị đau đớn như vừa rồi."

"Wow, em nghe những lời nói đó là thật hả? Vậy lần sau anh sẽ không cho em uống trà sữa sao? Bây giờ mới mới hiểu cảm giác khi trở thành người thứ hai của chồng rồi. Okay, em ổn. Đừng có đòi em hôn. Em sẽ không hôn anh nữa đâu."

Khuôn mặt tôi biểu cảm thành mọt cái bĩu môi và anh ấy từ từ tiến lại gần tôi và cố gắng để ôm lấy tôi. Tôi né anh ấy và ngồi trên ghế sofa quay lưng lại với anh ấy.

"Xin lỗi em, vợ à. Em đang ghen tị với Ji Eun à?

"Gì chứ, tại sao em phải làm như vậy?"

"Không phải là anh không muốn cho em uống trà sữa mà em yêu thích mà anh chỉ sợ Ji Eun sẽ bị đau bụng như vừa rồi. Chỉ vậy thôi. Chồng xin lỗi vợ mà." Anh ấy chạm vào vai tôi một cách dễ thương bằng ngón trỏ. Tôi biết anh ấy có ý tốt nhưng thật vui khi thỉnh thoảng lại hờn dỗi với chồng mình để có thể xem phản ứng của anh ấy. Anh ấy liên tục nói xin lỗi và tôi đầu hàng.

"Được rồi, ôm em một cái được không."

Anh ấy tuân theo ngay lập tức và ôm lại tôi trước khi hôn vào má tôi. Tôi đã tận dụng cơ hội của những khoảnh khắc nhỏ như thế này để gần gũi với anh ấy vì chúng tôi hầu như không có "thời gian của chúng tôi" nhiều như vậy sau khi trở thành ba mẹ. 

"Chúng ta đã học được môt bài học mới hôm nay." anh ấy nói thật thoải mái và nhẹ nhàng vào tai của tôi. 

" Đúng vậy, mỗi ngày là một thứ gì đó để học hỏi."

Thành thật mà nói, bài học nuôi dạy con tốt nhất không phải qua sách báo hay trang wed. Cách tốt nhất để học hỏi là bằng kinh nghiệm. Mặc dù chúng tôi vẫn còn là ba mẹ mới và còn nhiều điều chúng tôi còn phải học nhưng từng chút, từng chút một, chúng tôi đang thích nghi với vai trò mới này. Đó chính là trở thành ba mẹ.


Good afternoon from the US and good morning to Vietnam.

Ngày cuối tuần thật vui vẻ khi trở lại với mọi người với một chapter mới. Mình mong muốn mọi người sẽ enjoy nó với một tinh thần sảng khoái nhất để bắt đầu một tuần mới thật vui vẻ nhé.

Một lần nữa, cảm ơn mọi người đã ủng hộ mình nhé. Mình sẽ cố gắng sắp xếp công việc và dành thời gian nhiều nhất có thể cho việc viết lách. 

Cảm ơn mọi người.

Thank you so much for supporting and have a beautiful week.

Minnie Pham

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro