Tắt Nắng 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Mưa. Lạnh lẽo, cô đơn... Có lẽ mình ghét nó. Một mình với những cơn gió cứ liên tục ùa tới... Giá như. Chắc là mình thích cái thời tiết này khi ở nhà? Nhưng mà có khác gì nhau nhỉ?"

Hoàng Anh lê bước trong đêm tối dưới cơn mưa phùn đầu hạ, nó không lạnh như cách anh nghĩ. Hoàng Anh chỉ đang cố tiêu cực hóa nó lên.

"Kệ vậy."

Hoàng Anh trùm đầu mình vào trong áo khoác, vội bước chân trên con đường quen thuộc chẳng có lấy một chút ánh sáng. Con đường luẩn quẩn dẫn vào trong tâm trí anh.

Hai mốt giờ mười chín.

Hoàng Anh dừng bút nơi cuối trang, nơi ở trên vừa được anh cẩn thận ký tên mình. Võ Trần Hoàng Anh.

Chậm rãi bỏ tờ đơn vừa viết vào bìa thư. Khoác lên mình chiếc áo khoác cũ, anh nhanh chóng bước ra khỏi nhà.

Lá thư chứa tờ đơn xin nghỉ việc, công việc Hoàng Anh vừa làm chưa được bao lâu.

Hoàng Anh chẳng suy nghĩ gì quá nhiều để đưa ra quyết định đó, hay đúng hơn là quyết định xin nghỉ việc. Anh luôn mắc kẹt trong câu hỏi rằng liệu mình có đang sống hay chỉ đang tồn tại, khi mà mọi thứ Hoàng Anh có đều chỉ là hồi ức ở quá khứ. Chỉ đơn giản là quá khứ mà thôi.

Nhiều người sẽ bảo chẳng phải quá khứ thực tại và tương lai đều như nhau cả. Như việc một giây sắp tới đây cũng đã là một giây đã qua khi chúng ta vừa nghĩ tới nó. Cả ba đều như một, cũng như một cũng có nghĩa là ba. Tất cả chỉ như nhau nếu chúng ta chẳng quá đề nặng vấn đề đó.

Nếu vậy thì một người bước lùi để tiến lên và một người luôn nhìn về phía trước để tiến lên thì có như nhau không?

Chắc chắn ai cũng sẽ có câu trả lời riêng. Hoàng Anh cũng vậy. Và khi hỏi một con người chỉ nhìn cuộc sống với vài tông màu trầm thì câu trả lời chắc chắn sẽ khác xa một trời một vực với người luôn nhìn đời với nhiều tông màu sáng rồi.

Khi Hoàng Anh quyết định nghỉ việc là lúc anh hai mươi lăm tuổi, không quá nhỏ cũng chẳng thể gọi là quá lớn để nói về tuổi tác của một con người. Nếu Hoàng Anh có thể sống tới chín mươi thì đồng nghĩa với việc anh còn chưa đi được một phần ba quãng đường, nhưng nếu anh còn vài năm để sống thì đó lại là câu trả lời khác.

Hoàng Anh quyết định sẽ kết thúc cuộc đời mình trước khi cơn bạo bệnh đến và giết anh trong cơn tuyệt vọng bao trùm bởi nỗi đau đớn cho thể xác lẫn tinh thần.

Để thực hiện kế hoạch, điều Hoàng Anh cần làm là kiếm thật nhiều tiền sau đó tìm một nơi thật đẹp và thanh bình, như những ngày năm xưa anh từng sống và chết ở đó.

Cái chết cùng sự thanh thản.

Hoàng Anh đã lên kế hoạch cho cái chết đó như sau:

Bước một: Làm việc đến khi hai lăm tuổi, sau đó nghỉ việc.

Bước hai: Về quê và an dưỡng "tuổi già" với tất cả số tiền mình có được.

Bước ba: Quên tất cả ký ức về...

Nhưng bước ba lại được Hoàng Anh gạch không lâu sau đấy và được anh sửa thành: Cố gắng thoát khỏi quá khứ nhưng rồi cũng bị anh gạch đi ngay lập tức.

Thú thật, Hoàng Anh đã rất bế tắc khi nghĩ về cái bước trung gian đầy mệt mỏi này. Thế nên, sau một hồi suy tính anh đã bỏ qua bước ba và tiếp tục viết tiếp những bước còn lại. Để hoàn thành "kế hoạch cho cái chết" của anh.

Bước bốn: Cố gắng tận hưởng cuộc sống, thực hiện những việc chưa thể làm được.

Cuối cùng: Tự tử vào sinh nhật năm ba mươi.

"Trước khi cơn bạo bệnh ghé thăm..." Hoàng Anh lưỡng lự. "Không. Tới đó là được rồi!"

Vậy là chỉ cần năm phút, Hoàng Anh đã vạch ra kế hoạch cho cuộc đời của mình trong vòng mười năm tới. Kế hoạch hướng tới "cái chết thanh thản".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro