Tắt Nắng 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


20 tháng năm 2021.

Hai mốt giờ năm chín.

Hoàng Anh lê từng bước chậm rãi dưới cơn mưa đầu hạ, anh chợt mỉm cười khi nghĩ về những điều mình đã nói vào ngày hôm đó. Đâu có ai ngờ rằng anh lại trở thành người mình cho là hèn nhát nhất, con người từng bị anh cho rằng chẳng ngầu tí nào.

"Đúng là nhảm cứt."

Hoàng Anh rùng mình, có vẻ nước đã len lỏi vào sâu trong áo khoác, chạm lên thân thể gầy gò. Như cách nỗi buồn chọc ngoáy Hoàng Anh mỗi ngày.

Thêm vài phút đi bộ, cuối cùng Hoàng Anh cũng đã lê thân mình về ngôi nhà nhỏ. Ngôi nhà lạnh lẽo nằm góc trời. Với tay bật công tắc điện, căn nhà được thắp sáng cùng với chút hơi ấm được tỏa ra từ bóng đèn nhưng cũng chẳng thấm vào đâu cả. Nó quá ít so với những gì cơn mưa đầu hạ mang lại cho Hoàng Anh.

Ném đống áo quần vào chiếc máy giặt nằm cuối nhà, bảo là ngôi nhà nhưng nó chỉ rộng bốn mươi mét vuông là cùng. Ngôi nhà được anh mua khi chuyển đến đây vào hai năm trước, đủ để anh có thể sống thoải mái đến cuối đời.

Bật chiếc máy sưởi được treo gọn gàng nơi góc phòng, Hoàng Anh bắt cho mình một ấm nước. Anh đổ bột cacao vào cái ly giữ nhiệt cùng với một chút sữa. Nước cũng sôi lúc Hoàng Anh vừa chuẩn bị hết mọi thứ, anh vội rút phích điện rồi đổ nước sôi vào ly chứa bột cacao vừa làm. Khuấy đều. Bật chiếc máy tính được đặt gần cửa sổ, Hoàng Anh bắt đầu tận hưởng màn đêm của riêng mình.

Nói một chút về cuộc sống Hoàng Anh ở hiện tại, sau cơn bão hai năm trước thì anh đã chuẩn về đây. Một vùng quê yên tĩnh và đẹp đẽ đúng như những gì Hoàng Anh muốn.

Hoàng Anh chuẩn bị bước đến tuổi hai bảy, xét lại thì có vẻ lúc đấy anh xin nghỉ việc thì cũng mới chỉ mới hai tư. Nhưng nếu tính theo năm thì đã hai lăm rồi, sớm hơn vài tháng cũng chẳng có gì là to tát cả. Cộng với lúc đó thì Hoàng Anh cũng chẳng thiết tha gì tới việc kiếm tiền nữa.

Số tiền Hoàng Anh kiếm được đến khi đó đã đủ để sống đến cuối đời, anh đã nghĩ vậy thế nên anh mới quyết định nghỉ việc sớm hơn dự tính. Một phần nữa là vì Hoàng Anh đã để bản thân chìm quá sâu vào trong những suy nghĩ tiêu cực cũng như quá khứ của bản thân. Hoàng Anh không muốn để nó ảnh hưởng tới những người xung quanh rồi gây phiền phức cho họ.

Mặc dù việc anh làm vậy cũng gây phiền hà cho kha khá người vì dù gì Hoàng Anh cũng là một nhân viên xuất sắc...

Hai năm sống tại vùng quê khiến cho anh lún sâu vào trong những suy nghĩ tiêu cực hơn bao giờ hết. Có thể là cảnh đẹp thật, có thể là nó thơ mộng thật. Nhưng Nguyễn Du từng viết. "Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ?"

Thế nên việc Hoàng Anh ở đây và chẳng có gì làm ngoài ngủ, ăn, chơi và ngắm cảnh thì còn gì ngoài suy nghĩ? Và suy nghĩ thì với một con người nhìn đời một màu như anh thì có gì ngoài tiêu cực? Tiêu cực chồng tiêu cực, nó hủy hoại con người ta một cách ghê gớm, Hoàng Anh lại chẳng biết cách kiềm chế được nó thế nào nên anh chọn cách mặc kệ nó, để nó tha hồ tàn phá bản thân.

Nói chi xa, mới vừa đây thôi Hoàng Anh vừa nghĩ nên chạy "deadline" cho cái chết của mình sớm hẳn ba năm so với dự tính.

Lúc đó Hoàng Anh chẳng biết làm gì ngoài nằm dài chán chường, một ngày như một thế kỉ. Thời gian vô tận đồng nghĩa với nỗi buồn vô tận. Và chỉ có cái chết mới có thể chấm dứt được cái thời gian vô tận chết tiệt đấy.

Thế nhưng, khi đứng trước quyết định sẽ cứu rỗi cuộc đời mình, Hoàng Anh lại do dự hơn bao giờ hết.

Yếu đuối và bé nhỏ, con người luôn sợ hãi khi đối mặt với cái chết. Với một người đã chấp nhận cái chết như sự giải thoát thì khi đứng trước "sự giải thoát" thì nó vẫn là cái gì đó quá là đáng sợ. Hoàng Anh thì vẫn là con người, sợ hãi cũng là điều đương nhiên.

Thế nên, Hoàng Anh đã quyết định hôm nay không phải là ngày anh sẽ chết.

"Trời hôm nay quá xấu để mình có thể ra đi, mình sẽ chờ ngày nào đó đẹp hơn vậy!" Hoàng Anh đã nói như vậy trước sợi dây thòng lọng cùng đám mây đen trước mặt...

...

"Tuyệt vời!" Hoàng Anh thầm reo lên, anh đang tận hưởng cuộc sống theo cách riêng của mình, cuộc sống trong những ngày cuối đời. Ít nhất thì Hoàng Anh muốn nó phải thật đẹp, vì anh còn muốn sống cả cho một con người khác nữa.

Hoàng Anh đặt cốc cacao nóng xuống bàn, đưa mắt hướng ra ngoài trời. Mưa vẫn chẳng có dấu hiệu gì sẽ dứt, dạo gần đây mưa cứ cất lên bài ca kể chuyện cùng trời và đất. Bài ca chẳng vui vẻ là mấy.

"Mưa đúng thật ấm áp." Hoàng Anh cười nhẹ. Anh thích mưa, mưa ấm áp và đẹp đẽ. "Cảnh mưa thì rất tuyệt nữa chứ! Đúng là mình nghiện nó mà! Cái thời tiết này!"

Hoàng Anh tắt máy tính, uống hết vài giọt cuối của ly cacao trước khi chậm rãi tiến về giường rồi chìm vào trong giấc ngủ.

Đúng như Hoàng Anh nói, mưa ấm nhưng cũng thật lạnh, đẹp đẽ nhưng lại buồn bã. Vài người thích mưa vì nó làm họ ngủ ngon và say giấc, người lại ghét mưa vì nó làm họ ướt sũng và lạnh lẽo. Với Hoàng Anh thì là cả hai. Anh ghét mưa vì nó là mưa và yêu mưa vì trong mưa luôn có những thứ đẹp đẽ khác ngoài nó.

Nói cách khác, mưa như chính con người Hoàng Anh vậy!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro