Tắt Nắng 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


10, tháng một, 2019.

Hai mốt giờ hai lăm.

Mây vội đến mang theo những giọt nước nặng trĩu như cố cản từng bước đi mệt mỏi của Hoàng Anh. Mưa chạm nhẹ vào tóc anh, cùng lúc len lỏi vào trong áo khoác Hoàng Anh đang mang. Lạnh lẽo và ấm áp, Hoàng Anh vừa bỏ lá thư vào trong hòm, có lẽ môi anh vừa nhẹ cử động.

Đi vào tiệm tạp hóa gần đó, Hoàng Anh cầm cây dù được để trong góc kệ. Bên cạnh phát ra tiếng của cái tivi cà tàng có vẻ đã cũ.

"Áp thấp nhiệt đới ở biển Đông đột nhiên rẽ hướng và tiến nhanh vào miền Trung nước ta tạo thành cơn bão số một, mưa sẽ kéo dài..."

"Chậc..." Chủ quán tặc lưỡi, có vẻ ông thấy chán nản khi thấy đầu năm được mở màn bằng một cơn bão mạnh.

Hoàng Anh tới cạnh quầy thanh toán nơi đặt chiếc tivi đang phát bản tin cùng với cây dù và một lon sữa. Hoàng Anh yêu những ngày mưa, vì đó là lúc anh có thể tận hưởng trọn vẹn thức uống anh thích nhất. Cacao nóng.

"Chú..."

"Hả?!" Người chủ quán quay đầu, Hoàng Anh nhìn ông với cặp mắt mệt mỏi chứa đầy vẻ thúc giục.

"Hết năm chục nhé cháu." Ông bỏ lon sữa vào chiếc túi ni lông gần đó rồi đưa nó cho Hoàng Anh, không quên bảo. "Về cẩn thận nhé, mưa chuẩn bị to lắm đấy."

Hoàng Anh gật nhẹ đầu, trả tiền cho ông chú rồi nhanh chóng bước vội về căn nhà nhỏ ở góc phố.

...

Một ngày bình thường những năm Hoàng Anh còn nhỏ.

"Các em nghĩ ai là con người hèn nhát nhất trong những con người em từng biết qua?" Người thầy giáo trung niên với những quan niệm cổ hủ thông qua những bài học ông từng dạy Hoàng Anh hôm nay lại đặt cho lớp anh thêm một câu hỏi.

"Bọn con gái." Một thằng bé là học sinh cá biệt lên tiếng.

"Bọn học dốt nhưng thích làm trò." Con bé học giỏi nhất lớp chen vào, theo sau đó là tràng pháo tay của những đứa con gái chen vào. Trong lớp học con bé đó được rất nhiều bạn mến.

Hoàng Anh lúc đấy làm ra vẻ mặt rất đăm chiêu, anh lấy làm thú vị với câu hỏi đầy tính triết học với thầy giáo. Nhưng chắc chắn là nó không phù hợp với lứa tuổi của bọn nhóc lúc đấy.

"Không, không." Ông thầy nghiêm khắc nay bỗng nhiên lại bật cười, Hoàng Anh bất ngờ vì điều đó mà dừng lại suy nghĩ trong đầu mình. "Ý thầy là một con người cụ thể nhưng lại không cụ thể cơ, ví dụ như là bọn bán nước hay là gì đó chẳng hạn."

Cả lớp ồ lên rồi chìm vào trong suy nghĩ.

Vài phút trôi qua im lặng, bọn cá biệt của lớp cũng phải suy nghĩ về câu hỏi của thầy. Có lẽ vì chẳng ai muốn mình thành một con người hèn nhát cả, nó chả ngầu chút nào!

"Những người tự tử ạ!" Hoàng Anh đứng dậy nói to, cắt đứt bầu không khí bất bình thường của lớp học này.

Mọi người nhìn anh với ánh mắt thắc mắc, không ngoại trừ người đặt ra câu hỏi kia. Thầy nhìn anh thăm dò. "Tại sao em lại cho là vậy chứ Hoàng Anh?"

"Thưa thầy." Hoàng Anh dõng dạc. "Ai cũng sống để không chết, ai cũng ghét cái chết. Vậy mà họ lại chọn cái chết chỉ để tránh đi những thứ họ ghét, những thứ yếu đuối và gì đó..."

Hoàng Anh dừng lại, có vẻ như bộ não non nớt lúc đó của anh không thể nghĩ ra gì đó ngầu hơn để nói ra.

"Không phải họ lại tìm đến thứ mà mọi người đều sợ phải đối mặt thì họ rất dũng cảm sao?"

"Không ạ! Đấy là trốn tránh, là hèn nhát!"

"Nếu là em khi đối mặt với những thứ em sợ, em chắc chắn sẽ không làm như họ?"

"Chắc chắn! Em sẽ đối đầu với nó." Hoàng Anh nắm chặt đôi tay lại. "Đối đầu như một người đàn ông!"

Cả lớp ồ lên trước sự "đàn ông" của Hoàng Anh. Thầy giáo cũng vỗ tay ngầm khẳng định sự đồng ý của ông trước Hoàng Anh, chắc khi đó anh cũng chẳng biết được tương lai của mình sẽ ra sao. Hay là bọn nhóc ấy không biết cuộc đời là như thế nào.

Rằng đôi lúc cái chết là thứ được đấng sáng thế tạo ra bằng tất cả lòng từ bi của mình.

"Nhảm cứt." Con bé học giỏi nhất lớp nói to, có vẻ như nó không thích mớ lí luận của Hoàng Anh lắm, cũng có thể nó không thích anh cũng nên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro