hồng nào chẳng có gai?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

em chẳng là mãi mãi, vẻ đẹp trắng bệnh hoạn ấy cũng chỉ là phù du. gã tiếc nuối nhận ra điều đó khi draco, em nói với gã.

"potter, đừng ra vẻ bảo bọc tao như thể tao sức tàn lực kiệt lắm vậy, tao đã trải qua rất nhiều lần thấy thần chết đứng dưới chân giường mình rồi đấy, mày tưởng tao yếu à?"

harry không đáp nổi một lời, gần như em đã thấu lòng gã, rằng bấy lâu nay gã luôn cho em là một kẻ yếu đuối và lúc nào cũng cần được chở che bởi một bờ vai mạnh mẽ hơn, chính là gã. vậy mà giờ, khi em nói ra thì harry như bừng tỉnh. từ trước đến giờ, đã bao giờ gã coi draco khỏe mạnh ở điểm nào chưa? không hề, trong mắt gã, em mãi là con chồn tuyết đẹp đẽ với làn da nhạt màu và cái tính ngạo kiều khó ở. nó gầy, gầy đến nỗi lâu lâu gã còn tưởng con chồn tuyết này có thể bẹp dí bất cứ lúc nào. chính lời vừa rồi của draco làm harry nhận ra, để rồi cứng họng như có con đê chắn ngang cổ. draco thở dài, nhìn gã.

"tao tự bảo vệ bản thân được mà."

"không, mày không thể."

"hồng nào chẳng có gai?"

harry muốn đáp, rằng bông hồng duy nhất không gai trên thân mình chính là em, draco của gã. nhưng gã biết nên tự kìm miệng mình lại và nuốt lại suy nghĩ để dành trong bụng. một ngày nào đó, gã sẽ nói cho em biết, gã quá sợ rằng một mai em sẽ chóng tàn khi một cơn bão đến, lúc ấy liệu em có chống nổi không? draco, em là một bông hồng đẹp, duy có điều chẳng thể đẹp dài lâu. gã muốn bảo vệ em khỏi những khổ nhọc đời người, nhưng em nào có chấp nhận.

hôm ấy, draco như vuột khỏi tầm tay gã, em không cần được người khác vươn mình che đi sóng gió vốn có của một đời bôn ba của phù thủy như em. em có sai không? có.

draco, em là một bông hồng không gai.

từ khi em rời bỏ harry, gai nhọn vẫn luôn bao bọc em cũng chẳng còn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro