CHƯƠNG 17: Đội 'hiệp sĩ riêng'

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


CHƯƠNG 17: Đội 'hiệp sĩ riêng'

Edit: Gấu túi nhỏ

Lâu đài của tôi nằm ở phía đông cung điện Hoàng gia, trong khi khu hiệp sĩ thì nằm ở phía đông bắc, cũng không xa lắm.

"Cảm ơn."- tôi ám chỉ rằng bây giờ Robért có thể rời đi, nhưng thay vào đó anh ấy chỉ nhìn chằm chằm vào tôi.

"Thần có thể hỏi ngài định gặp ai không, thưa Điện hạ?"- anh ấy hỏi.

Tôi lặng lẽ thở dài rồi mỉm cười- "Đại tướng."

"Ý ngài là quý ngài Depete?"

Tôi không nắm được hết biểu cảm của anh ấy lúc này. Có chút bối rối, anh hỏi tiếp:

"Thần có thể đi cùng-"

"Chỉ với sự cho phép của ta"- tôi ngắt lời.

"..."

"Ta có trông thất lễ nếu không có anh hộ tống không?"- tôi có chút lo lắng hỏi.

"Không..."- anh ấy đáp.

Rồi tôi không thể không bậc cười. Robért có vẻ lo lắng một cách kỳ lạ, khiến tôi nghi ngờ về mối quan hệ không mấy tốt đẹp giữa Công chúa với đại tướng. Hai người này đã lên giường cùng nhau à? Vài lần? Hoặc chẳng may bọn họ đã có một cuộc chia tay tồi tệ? Có lẽ là không, vì theo Nadrika, Công chúa chưa bao giờ có bất kỳ một mối quan hệ nhất quán nào, thậm chí cũng không có một người tình nhất quán.

Tôi đoán tôi sẽ sớm tìm ra chân tướng.

****

"Điều gì đã đưa ngài đến thăm khu lưu trú khiêm tốn của chúng tôi, thưa Điện hạ?"

Một người đàn ông ngấp nghé 30 tuổi đứng ở lối vào, mặc bộ đồng phục màu xanh navy cài cúc đến tận cằm. Một thanh kiếm dài màu đỏ buộc ngang thắt lưng, mái tóc cắt ngắn, ôm sát để lộ cả da đầu anh ta. Dù tư thái cúi chào rất kính trọng, nhưng tôi biết ngay rằng người đàn ông này không chỉ ghét tôi mà còn khinh thường tôi. Anh ta còn không thèm che giấu cảm xúc của mình.

"Và đây là..."- anh ta liếc ngang qua Robért hỏi.

"Nam nhân của ta."

Anh ta lập tức nhìn tôi chằm chằm, không che giấu vẻ giễu cợt.

"Ồ, là như vậy?"- anh ta hỏi với vẻ móc mỉa lịch sự.

"Hãy tự giới thiệu bản thân mình trước đi!"- Robért yêu cầu khi anh bước lên trước một bước, hàng lông mày nhíu chặt.

"Gì cơ?"- viên tướng trẻ cố ý hỏi.

"Tôi nói, ngài hãy giới thiệu bản thân mình với Điện hạ trước. Tôi nhớ rằng chúng ta chưa từng gặp mặt nhau trước đây."

Khóe miệng người đàn ông nhếch lên thành một nụ cười không chạm tới đáy mắt.

"Tất nhiên. Thần là Leo Depete- Thủ lĩnh của đội Hiệp sĩ Hoàng gia."

"Ồ ra là ngài Depete."- Robért gật đầu, giọng điệu mang theo hàm ý cảnh cáo. Tôi ra hiệu cho anh để tôi tiến lên khi thấy Leo đầy vẻ thù địch lườm lại anh ấy, rồi mới đưa tay hộ tống tôi vào trong ngồi.

"Vậy điều gì đã mang ngài đến đây, thưa Điện hạ?"- anh ta hỏi, đề cập đến chủ đề này trước khi tôi kịp đặt mông ngồi xuống. Trông anh ta như thể sắp tống cổ tôi ra ngoài nếu tôi không nêu ra được một lý do chính đáng để ở đây.

"Ta biết rằng có một thông báo chính thức đã được gửi xuống đây và ta tự mình đến để tiến hành kiểm tra tiến độ thực hiện của nó."- tôi bắt đầu ngả bài.

"À, là vậy."

Mệnh lệnh Hoàng gia vừa được ban hành là tổ chức sớm kỳ thi thăng hạng cho các hiệp sĩ, nhằm giải quyết vấn đề mà tôi đã trình bày với Hoàng đế về Etsen. Trở thành hiệp sĩ sẽ cho phép Etsen được làm việc tự do bên ngoài cung điện, tiết kiệm một số tiền để rời đi bất cứ khi nào anh ta muốn. Nếu anh ta đủ năng lực có thể vượt qua kỳ thi. Theo những gì mà tôi nghe ngóng được, anh ta đã từng được tôn kính là kỵ sĩ tài giỏi nhất được sinh ra trong hoàng thất Velode, nên tôi không nghĩ anh ta sẽ gặp rắc rối gì mấy. Tôi chỉ muốn đến đây và xem thử hoàn cảnh sống mới của anh ta như thế nào - liệu nó có ổn không, liệu nó có đủ thoải mái không.

"Tốt, hẳn là ngài đã biết ta đang nghĩ đến ai rồi. Có vị trí nào phù hợp cho cậu ta không?"- tôi hỏi.

Leo đúng mực trả lời-  "Vì đội binh đang tổ chức kỳ thi sát hạch nên người phù hợp sẽ tìm được vị trí phù hợp với trình độ của mình."

"Ta không đến đây để yêu cầu bất kỳ ân huệ nào, nếu đó là điều mà anh đang nghĩ thì không cần thiết phải nhìn ta bằng ánh mắt như vậy."

"Ồ, hình như ngài đang hiểu lầm ý thần rồi phải không, thưa Điện hạ?"- anh ta vặn lại.

Khi đó tôi nhận ra rằng người ta có thể nói với một giọng điệu hoàn toàn tôn trọng nhưng vẫn có thể hoàn toàn mỉa mai.

"Vậy ta không được quyền biết liệu còn vị trí nào còn trống dành cho kỵ sĩ Hoàng gia sao?" 

"Những vị trí đó sớm sẽ được lấp đầy ạ."

"Ồ, chắc hẳn ngài đang đề cập đến đại lễ tôn vinh đội quân chiến thắng sắp diễn ra. Khi các tước hiệu được trao dựa trên sự cống hiến của từng cá nhân trong cuộc chiến..."

Lúc tôi ngừng nói, Leo lập tức lên tiếng- "Vậy, giờ thần nghĩ lại thì, một vị trí trong đội 'hiệp sĩ riêng' của ngài vẫn còn trống, thưa Công chúa. Nếu đặt anh ta ở đó—"

"Đừng quên người ngài đang nói chuyện là ai!"- Robért đột nhiên nổi giận, đứng dậy bên cạnh tôi. Hai người đàn ông khí thế lập tức trừng mắt nhìn nhau như hai con trâu nước chuẩn bị lao vào cuộc chiến.

"Đội 'Hiệp sĩ riêng' của ta?"- tôi trầm ngâm.

"Vâng, thưa Điện hạ."- Leo tiếp tục- "Ngài có thể dạo xung quanh khu hiệp sĩ khi ngài đang ở đây và cứ đánh tiếng với thần nếu ngài có bất cứ yêu cầu gì muốn nói."

"Điện hạ!"- Robért kêu lên phản đối. Tôi không hiểu tại sao anh ấy lại tỏ ra khó chịu như vậy, nhưng tôi đủ nhạy bén để biết rằng mình đang bị chế giễu. Sẽ chẳng có gì tốt đẹp nếu tiếp tục cuộc trò chuyện này nên tôi cộc lốc đứng dậy khỏi chỗ ngồi. Tôi không đến tận đây để tranh luận với anh ta.

"Vậy ta sẽ đi!"- tôi nói.

"Nhưng thưa Điện hạ ...!"- Robert bắt đầu càu nhàu.

"Đội quân sẽ sớm đến thủ đô, vì vậy thần cần phải chuẩn bị rất nhiều thứ cho đại lễ lần nào. Hãy tha thứ cho sự thất lễ của thần khi vắng mặt ngày hôm nay, thưa Công chúa."- Leo cũng đứng dậy theo. Anh ta khệnh khạng bước tới bàn làm việc ở phía bên kia phòng và bắt đầu chăm chú xem tài liệu, rõ ràng là không có ý định tiễn tôi.

Với một tiếng khịt mũi, tôi bực bội rời khỏi phòng. Trong từ điển của tôi, kiểu thách thức đó của anh ta vẫn rất nhẹ nhàng. Tôi rảo bước đến phòng huấn luyện thứ sáu- nơi tôi được thông báo rằng các 'hiệp sĩ riêng' đang đóng quân ở đó. Robért lập tức đi theo sau, vẻ mặt cứng đờ. Ban đầu anh ấy vẫn mím chặt môi nhưng cuối cùng không thể nhịn được nữa.

"Đáng lẽ ngài nên dạy cho hắn ta một bài học, thưa ngài!"- anh ấy bật ra một tràng- "Hắn ta đã từng là học trò của Ngài Paesus."

Ồ. Điều đó lý giải toàn bộ căn nguyên của sự căm ghét đến từ đâu. Ai có thể đoán được anh ta có mối liên hệ mật thiết với chàng nam sủng thứ hai đã bị tôi đưa ra chiến trường chứ? Vậy tôi đoán đúng là Công chúa chưa từng ngủ với anh ta?

"Anh có biết..."- tôi bắt đầu.

"Biết gì cơ?"

"Ta đã từng ngủ với người đàn ông đó chưa?"

Tôi bước thêm vài bước trước khi nhận ra Robért đang bị bỏ xa, tôi quay lại đối mặt với anh ấy.

"Làm sao thần biết được ngài có ngủ với anh ta hay chưa, thưa Điện hạ?"

"Anh lại tức giận à?"

"Thần không tức giận. Vì đó không phải việc của thần!"- Robért lên giọng.

"Rõ ràng là anh đang tức giận..."

"Ồ, cứ cho là vậy đi!"- anh ấy cáu.

Tôi nhếch mép trước bộ dáng xầm xì của Robért. Nhưng khi tôi quay người bước vào cổng chính, một nhóm đàn ông không biết từ đâu xuất hiện và bắt đầu xoay quanh tôi. Họ đều là những chàng trai trẻ, đẹp trai...để ngực trần...thân hình cực kỳ chuẩn...

"Điện hạ! Người trông vẫn xinh đẹp như mọi khi!"

"Bữa tối nay của người ăn cùng với thần được không-"

"Điện hạ, người có nhớ thần không?

"Đêm đó chúng ta-"

Còn một vài người có vẻ táo bạo hơn...

"Điện hạ! Xin hãy giẫm lên cơ thể của thần đi! Ước mơ cả đời thần là được ngài giẫm lên đây!"

"Thần không thể quên được ngài, thưa Điện hạ! Xin hãy đưa thần đi theo ngài với!"

Vô số lời cầu xin vô lý, vô nghĩa khác còn được thốt lên. Có phải bọn họ đã bị trúng độc nên tập thể đều có dấu hiệu ảo giác hàng loạt hay không. Hay bằng cách nào đó Công chúa đã đánh thuốc mê tất cả những hiệp sĩ trông rất đẹp trai và đầy tham vọng này. Sau đó, Robert bước tới giải vây cho sự lúng túng của tôi.

"Đừng làm phiền Công chúa. Ngài không đến để gặp các người đâu!"- anh ấy ra lệnh.

Tôi cố gắng nhanh chóng lách người vượt qua bọn họ.

"Nhưng thưa Điện hạ!"

"Công chúa! Thần yêu người!"

"Bây giờ thần có thể ở trong lâu hơn nữa, thưa Điện hạ!"

Ở trong lâu hơn nữa là cái quái gì?

Tôi gần như thảng thốt quay đầu lại, nhưng Robért đã sốt ruột quát: "Tránh đường!"

"Ta không thể nhìn thấy gì cả."- tôi càu nhàu.

Đám đông làm lơ trước những lời cảnh cáo của Robért. Cau mày chán ghét, tôi đi lướt qua bọn họ và thì thầm với Robért- "Tại sao lại quá khích như vậy? Tất cả đều điên rồi à?"

"Chà... Thần cho là một trong số đó thực sự yêu Điện hạ, nhưng hầu hết đám người này đều xuất thân từ những gia đình có hoàn cảnh thấp kém và mong muốn lợi dụng địa vị của ngài để cải thiện cuộc sống của bản thân. Tất nhiên, chính ngài mới là người duy nhất ảnh hưởng lên tất cả bọn họ, ngài nên nhận thức được điều này mới phải."

Tôi thở dài não nề. Sao trọng sinh trong cơ thể của người khác lại rắc rối như thế này. Rất may, đội quân cầu hôn đã ngừng chặn đường tôi và thay vào đó đám người tụ tập lại đứng cách tôi một quãng ngắn, vẫn cố gắng thu hút sự chú ý của tôi. Tuy nhiên, một số người đã cố tình chặn đường Robert, trong khi những người khác thì chỉ trỏ và chế nhạo anh ấy ở sau lưng.

Robért thỉnh thoảng ném cho họ một cái nhìn khinh thường, nhưng hầu hết là phớt lờ. Nhưng anh càng phớt lờ thì họ càng chế nhạo anh. Tôi nghĩ rằng vì họ không dám làm gì tôi nên đang cố ý nhắm vào anh. Tôi không hiểu tại sao anh ấy lại chọn đi cùng tôi. Chắc hẳn anh ấy đã biết chuyện này sẽ xảy ra.

Vào lúc đó, một gã to lớn hơn Robért nhiều bắt đầu đi theo chúng tôi, ưỡn ngực khoe khoang và cố tình tông vào người Robért. Robért tiếp tục phớt lờ anh ta, nhưng anh ấy dần dần bị đẩy sang một bên.

"Người kia!"- tôi hô lên.

"Vâng? Thần sao?"- khuôn mặt chàng trai bừng sáng khi anh ta nhe răng cười toe toét nhưng tôi lại thấy thật kinh tởm.

"Trừ khi ngươi muốn chết nếu không mau cút đi!"- tôi quát.

Anh ta tái mặt, nụ cười đông cứng tại chỗ và vội vàng lùi lại. Khi tôi trừng mắt giận dữ liếc nhìn phần còn lại, bọn họ mới miễn cưỡng lẻn đi vội vàng, từng người một. Tôi nắm lấy tay Robért và tiến về phía trước với một tiếng thở dài. Thật không đáng để anh ấy phải nếm trải kiểu bắt nạt thô lỗ như vậy. Tôi sẽ phải giản tán tất cả một khi tôi quay lại.

Robért bỗng lên tiếng-  "Thần có thể hiểu tại sao những người đó làm vậy."

"Anh bảo vệ cho bọn họ để làm gì? Anh đang nói rằng hành động của mấy người đó là chính đáng sao?"- tôi nói một cách cáu kỉnh, nhìn về phía anh ấy.

"Ý thần không phải vậy. Chỉ là nó không có ý nghĩa gì đối với thần... Thần chỉ tiếc khi ngài đã phải tự mình chứng kiến cảnh tượng này, thưa Công chúa."

Anh có chút xấu hổ.

"Tại sao anh lại xin lỗi? Đó không phải lỗi của anh."

Robért giải thích- "Đám đông đó chỉ bồn chồn vì đã lâu ngài đã không đến đây thăm họ. Hầu hết những người ở đây đã từ bỏ việc trở thành một hiệp sĩ chân chính, và áp lực từ gia đình, dòng tộc buộc họ phải đạt được một thành tựu nhất định. Cơ hội duy nhất là chiếm được sự chú ý của ngài và trở thành một nam sủng được sủng ái... Vì vậy, sự trút giận đối với tôi chính là lời nhắc nhở về nỗi sợ hãi và thất vọng của mỗi người."

Lý do anh ấy tự động biện hộ cho điều này là gì vậy? Tại sao Robért có thể hành xử hung hăng trước mặt Leo nhưng chỉ đơn giản phớt lờ mọi lời lăng mạ vừa rồi?

"Anh không cần phải đi cùng ta trong suốt quảng đường này, anh biết đấy."- tôi nói.

"Thần không phải là người thích thu mình lại trước những kẻ thua cuộc."- Robért đáp, nâng cằm lên cao cao, tôi bật cười trước sự mâu thuẫn của anh ấy.

"Ta phải nói rằng, sự kiêu ngạo thích hợp với anh hơn."- tôi nhận xét.

"Hửm?"

Tôi giả vờ nhìn đi chỗ khác, tâm trạng nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Khu phòng thứ sáu này được bao quanh bởi những bức tường cao, được quét vôi trắng như tuyết, hơi khép kín hơn so với những khu phòng khác. Sau khi được thông báo về sự xuất hiện của tôi, cánh cổng sắt nặng trịch từ từ mở ra với một tiếng cọt kẹt lớn. Tôi bước vào trong trước khi chúng kịp mở toang ra hoàn toàn và chứng kiến ​​một cảnh tượng hiếm gặp trong đời.

Nằm lên những tấm chăn được đặt trên nền cỏ xanh mướt mát là một người đàn ông gần như khỏa thân hoàn toàn, bộ dạng như đang tắm nắng. Thấy tôi chết trân tại chỗ, Robért đi theo tôi vào và nhận ra chàng trai kia, anh thở dài một cách cam chịu.

"Người khác có thường hay tắm nắng trong sân tập như thế này không?"- tôi lúng túng hỏi.

"Thần không hiểu tại sao lại không."- Robért trông bất lực thật sự.

"Nhưng, cơ mà nó..."- tôi đoán anh chàng này có một lý do đặc biệt nào đấy.

"Đứng lên! Ngay!"- một người đàn ông có vẻ có chức vụ trong mình hốt hoảng chạy tới và nhắm một cú đá vào tên đàn ông đang trần truồng nằm tắm nắng khiến người này rầm rì và ôm chặt lấy bụng rên rỉ. 

"Điện hạ đến rồi!"

Vừa nghe xong, anh chàng đó nhảy dựng lên, quên hết đau đớn và trông thấy tôi.

"Điện hạ! Ngài đến rồi!"

Mảnh vải mỏng manh chỉ đủ che kín háng bấp bênh rơi xuống đất khi anh ta hớt hải chạy đến chỗ tôi, 'chim con' mặc sức lắc lư lung tung trong gió . Xem ra đàn ông ở đây không mấy xấu hổ thì phải?

"Anh có thể... che nó lại trước được không."- tôi đề nghị.

Chỉ sau khi đã đứng trước mặt tôi, anh ta mới ngoan ngoãn đặt cả hai tay ra trước, nhưng lại tròn mắt nhìn tôi một cách kỳ lạ, có vẻ bối rối trước mệnh lệnh đó. Chẳng phải yêu cầu này là quá bình thường sao, với lại anh ta còn là một trong những 'hiệp sĩ riêng' của tôi nữa? Điều này thực sự chấp nhận được sao? Không- làm sao điều này có thể được coi là chấp nhận được?!

Ở phía xa, một người đàn ông khác đang hưng phấn chạy khắp nơi, hét toáng lên bằng hết sức lực.

"Nào, mau tập hợp lại trước sân đi các anh em! Công chúa đã ban phước cho chúng ta bằng sự hiện diện của ngài ấy! Các người đang làm gì vậy? Di chuyển đi! Hãy ra ngoài ngay, mau lên!"

Với một tốc độ ấn tượng, khoảng hai mươi người đàn ông lao ra khỏi tòa nhà như ong vỡ tổ. Rõ ràng tất cả đều đang vội vã vì hiếm có ai ăn mặc chỉnh tề chứ đừng nói đến việc khoác lên người bộ quân giáp hay bộ đồng phục kỵ sĩ. Họ nhanh chóng điên cuồng xếp hàng trước mặt tôi và đồng loạt xin chào bằng một động tác tay giơ lên trước trán.

Một trong số đó còn giao tiếp bằng mắt với tôi và bắt đầu run rẩy đến mức đánh rơi thanh kiếm của mình. Những kẻ này có phải là kỵ sĩ thực sự không vậy? Còn là các 'hiệp sĩ riêng' của Công chúa nữa? Tôi nhìn Robért một cách thắc mắc, nhưng anh ấy kiên quyết né tránh ánh mắt của tôi. Không còn lựa chọn nào khác, tôi đành quay lại nhìn những chàng trai đó. 

Tôi ước mình đã không làm điều dại dột như vậy nếu được quay về quá khứ.

Bọn họ đều là những anh chàng trẻ tuổi đẹp trai mơn mởn, mang trong người có chút ngây thơ, một số thì quyến rũ nam tính, mỗi người đều cực kỳ hấp dẫn theo cách riêng của mình. Và không giống như các hiệp sĩ được mài dũa trong các cuộc huấn luyện khắc nghiệt - những người đàn ông chai sạn và ướt đẫm mồ hôi sau khi luyện tập gắng sức, thay vào đó những người này có làn da mềm mại, mịn màng và sạch sẽ.

Một ý nghĩ kỳ quái mạnh mẽ gõ vào đầu tôi.

Đội 'Hiệp sĩ riêng của Công chúa' có khi nào lại là...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro