CHƯƠNG 50: Trong tòa tháp canh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 50: Trong tòa tháp canh

Edit: Gấu túi nhỏ

"Vậy, em đang nói... chờ đã, tại sao anh lại khóc?"

Nước mắt chảy ra từ mắt Robert và làm ướt gối khi anh mím chặt môi. Anh mếu máo không phát ra âm thanh nào.

"Em xin lỗi!"- tôi vội nói- "Làm ơn đừng khóc nữa!"

Tôi cố lau nước mắt cho anh ấy bằng các đầu ngón tay, rồi lúng túng nhận lấy khăn tay do một thầy y đưa tới và lau mắt cho Robert- "Khóc như thế này có khiến tình trạng của anh ấy trở nên tồi tệ hơn không?"

Thầy y lùi lại vài bước, gật đầu không nói lời nào.

Thở dài, tôi cúi xuống cố ôm lấy cổ Robert trong khi vỗ nhẹ lên vai anh ấy như một đứa nhỏ. Ngay khi tôi làm vậy, anh ấy lập tức lao tới ôm lấy tôi, khiến tôi giật cả mình. Sau đó anh bị các thầy y ép phải nằm xuống. Còn anh trông vô cùng quẫn bách khi nằm đó với đôi mắt đỏ hoe, đẫm lệ.

Chỉ khi một thầy y mang lại một chiếc gối dày tựa lưng để ít nhất anh có thể ngồi dậy và nhìn tôi thì vẻ mặt anh mới dịu lại. Robért thậm chí còn không thèm che giấu sự phấn khích trong đôi mắt mình. Tôi ngồi xuống mép giường và thận trọng ôm nhẹ lấy anh ấy. Khi đặt cằm lên vai anh, tôi cảm thấy thoáng buồn, ngửi thấy mùi rỉ sắt kim loại thay vì mùi mực giấy thường ngày. Miệng đắng nghét, tôi thủ thỉ:

"Em chắc là anh đã biết rồi, vì em không thể chỉ có mỗi anh được."

"Vâng, thưa Điện hạ."

Đó là câu trả lời nhanh nhất tôi được nghe trong ngày.

"Nhưng anh chỉ có thể có mỗi em thôi."- tôi mặt dày tiếp tục- "Anh có sẵn sàng chấp nhận điều đó không?"

"Vâng, thưa Điện hạ!"- anh ấy kéo tôi lại gần và gật đầu nhiệt tình, dụi dụi má vào vai tôi.

"Anh có thể nghĩ bây giờ mọi chuyện đều ổn, nhưng cảm xúc của anh có thể thay đổi trong tương lai."

"Anh không phải là kẻ ngốc!"- Robért nói- "Anh đã suy nghĩ về tất cả những điều này từ lâu và đây là kết luận mà anh đã đạt được."

"Vậy em sẽ không hỏi nữa."

"Em không cần làm như vậy."

Chúng tôi thả lỏng vòng tay và quan sát lẫn nhau. Robert mỉm cười một cách yếu ớt. Khi anh ấy cúi đầu xuống và đưa mặt lại gần tôi, tôi lập tức đẩy trán anh ấy ra sau để anh ấy nằm xuống lại lần nữa. Đối với một người vừa thoát chết, anh ấy có vẻ vô cùng thất vọng khi bị từ chối một nụ hôn.

"Tại sao không được?"- anh ấy phàn nàn.

"Anh cần được nghỉ ngơi!"- tôi chỉ vào các thầy y để trả lời câu hỏi của Robért. Sau đó tôi quay sang nhìn các thầy thuốc và nói- "Hãy chăm sóc anh ấy thật tốt."

"Vâng, thưa Điện hạ!"- các thầy y cúi đầu thật sâu. Giá mà tôi có thể tự nhiên chấp nhận được việc cúi đầu thật sâu như vậy... thay vào đó tôi nắm chặt tay của một người trong số đó.

"Anh ấy không bao giờ được đi ra ngoài cho đến khi hoàn toàn bình phục."- tôi nghiêm cẩn dặn dò- "Ta không biết đến cuối cùng anh ấy sẽ làm gì và không ai có thể ngăn cản được anh."

"Tất cả người hầu ra vào đều sẽ bị cảnh báo, thưa Điện hạ. Người không cần phải lo lắng."

"Ta trông cậy hết tất cả vào các người."

"Xin hãy cẩn trọng, thưa Điện hạ."

Nhìn chằm chằm vào những khuôn mặt nhăn nheo của các thầy y, cuối cùng tôi cũng nở được một nụ cười nhẹ. Đó là lợi thế của một Công chúa - một vị trí luôn được chăm sóc, tuân theo và hậu ủng bởi những người mà tôi thậm chí không hề quen biết, ngày này qua ngày, đều đặn như mặt trời luôn chiếu sáng. Tôi biết mọi chuyện sẽ như vậy ngay cả khi vẫn là Công chúa chết tiệt đó thay vì tôi. Vì vậy, mặc dù tôi rất vui và biết ơn vì sự quan tâm nhiệt thành này nhưng cũng có phần buồn vui lẫn lộn.

****

"Tại sao ngài lại tới đây, thưa Bệ hạ?"

Tòa tháp dần chìm trong bóng tối, tiếng côn trùng kêu rả rít, xung quanh chỉ có một chiếc đèn lồng duy nhất được người hầu giơ lên. Hoàng đế đang đứng trước lối vào, chờ đợi tôi.

"Via..."- ông ấy bắt đầu thổn thức.

"Vâng, thưa Bệ hạ."

"Tại sao lại yêu cầu bị trừng phạt?"

"Tại sao ngài lại hỏi lý do trong khi ngài đã biết rồi?"- tôi đáp lời.

Để rửa sạch mọi tội lỗi của Công chúa. Không khó để nhận ra ý định của tôi là bắt đầu lại như một tờ giấy hoàn toàn sạch sẽ, trở thành bất khả xâm phạm khi tôi quay trở lại. Đó mới là lý do khiến ông ta lo lắng, lo lắng về những gì tôi sẽ làm sau đó.

"Ta yêu cầu em hãy... để Arielle yên!"- ông ấy nghiêm túc nói.

Có vẻ như tôi đã đúng, thật không may- "Ngài đến đây chỉ để nói với em điều đó thôi phải không, thưa Bệ hạ?"

"Tất nhiên là ta đến gặp em! Nhưng-"

"Em đang thắc mắc tại sao ngài không chạy đến chỗ cô ta trước. Bây giờ thì em đã hiểu tại sao!"

"Tại sao em lại nói những điều như vậy?"- Hoàng đế nói với vẻ bối rối- "Ta không giữ lại cho mình gì cả."

"Ngài đã có tình cảm với cô ta, mặc dù ngài đã biết cô ta là em gái cùng cha khác mẹ của mình, phải không? Cùng với sự quan tâm mà ngài đang thể hiện, em luôn tự hỏi tại sao ngài không biến cô ta trở thành thị thiếp của ngài sớm hơn."

"Via!"

"Đừng hét vào mặt em. Ngài nghĩ rằng điều đó sẽ khiến em im lặng sao?"

Dừng lại một chút để cả hai bình tĩnh hơn, Đức vua mới nói với các người hầu: "Các ngươi mau rời khỏi đây!"

Nhóm tùy tùng và thị nữ đều rút lui khỏi nơi này.

"Hãy quyết định đi, anh trai của em!"- tôi lạnh lùng nói- "Nếu ngài muốn cô ta trở thành tình nhân hay là em gái ngài."

"Đó không phải là một quyết định mà ta cần phải đưa ra!- ông ấy nhỏ giọng nói.

Ừ - ông ấy thậm chí còn không phủ nhận rằng Arielle không là tình nhân của mình. Ông ta đang giằng xé.

"Ngài thực sự tin rằng ngài có thể có cả hai?"- tôi trợn mắt thốt lên- "Người phụ nữ đó sẽ không chịu dừng tay. Cô ta sẽ không bao giờ hài lòng với những ngần này. Ngài vẫn chưa hiểu rõ à? Ngài thực sự cho rằng cô ta đã tiếp cận cả ngài và em mà tâm tư vẫn trong mặt hồ sao?"

"Trong những năm qua, ta đã quay lưng lại với cô ấy nhiều lần. Sau tất cả những chuyện đã xảy ra, ta sẽ để cô ấy đạt được tâm nguyện của mình."

"Ngài muốn làm gì thì làm, em sẽ làm theo những gì em muốn!"- tôi bất lực phẫy tay.

Rồi tôi lướt qua ông ấy để đơn độc đi về phía tòa tháp, Đức vua hét lên phía sau lưng tôi:

"Ta sẽ nói chuyện riêng với cô ấy!"

Ai? Arielle?

"Cô ấy vẫn còn trẻ dạ và không biết gì cả!"- ông ấy tiếp tục nói- "Việc cô ấy bực bội khi bị tước đoạt những gì thuộc về mình là điều đương nhiên. Nhưng ta có thể khiến cô ấy hiểu rõ lý do! Ta không muốn cả hai người bị tổn thương."

"Ngài mất trí rồi à?" - tôi quay lưng lại hét lên, không thể kiềm chế được bản thân.

Sau một hồi im lặng, Hoàng đế cũng run rẩy van nài- "Ta sẽ không thể gặp lại em trong một khoảng thời gian... Đây là cách mà em muốn bỏ lại mọi chuyện giữa chúng ta sao?"

Có lẽ việc ông ta đến đây gặp tôi- em gái cùng cha cùng mẹ duy nhất- không phải hoàn toàn là nói dối. Tôi từ từ quay người lại. Nhìn thấy khuôn mặt của tôi, Hoàng đế sắp xếp nét mặt của mình thành một nụ cười. Tôi thở dài nhìn lên bầu trời. Khi tôi cúi đầu xuống lần nữa và nhìn lại, tôi nghĩ mình cũng đang mỉm cười yếu ớt. "Đừng chết khi em không ở đây đấy, thưa Bệ hạ."

"Ta nói cho em biết, cái miệng xui xẻo của em..."

Truyện được chuyển thể và đăng tải độc quyền trên Wattpad và page Gấu túi nhỏ 

Hoàng đế bất đắc dĩ vẫy tay với tôi, sau đó chắp tay ra sau lưng. Khi tôi bước chân vào tòa tháp, theo sau là những người hầu chạy nhanh để theo kịp, hai tay mang hành lý cho tôi, tôi cảm thấy ánh mắt ông ấy vẫn nhìn theo cho đến khi tôi chìm vào bóng tối. Tôi biết rằng, một ngày nào đó, ông ấy buộc phải đưa ra lựa chọn của mình. Tôi bước vào bóng tối mà không quay nhìn lại.

Đây là một tòa tháp cũ kỹ, ẩm thấp với đầy rêu xanh bám thành một lớp dày đặc bao quanh, vì là một phần của cung điện Hoàng gia, nó cũng được xây dựng hết sức cẩn thận. Một cầu thang xoắn ốc được cố định trên tường, để lộ những mái vòm cổ kính có chút mờ đục. Tôi bắt đầu leo ​​lên cầu thang, để lại những người hầu ở phía sau tôi. Chiếc đèn lồng lắc lư theo mỗi bước tôi đi. Khi tôi nhìn theo chuyển động duyên dáng của bấc đèn, ranh giới giữa ánh sáng và bóng tối, cuối cùng hình phạt này cũng thực sự có tác dụng với tôi. Tôi sắp bị giam lỏng. Một mảnh ánh trăng trải dài qua bậu cửa sổ chiếu sáng đôi chân tôi.

"Ngài có thể đi lối này, thưa Điện hạ."

Lối vào được canh gác bởi ba người lính, khuôn mặt bí ẩn của họ được giấu dưới vành mũ.

Trong khi những người hầu bắt đầu bận rộn dỡ hành lý, tôi bước qua giữa căn phòng, dựa vào ngọn đèn để soi sáng. Khi đẩy cánh cửa trung tâm ra, tôi nhìn thấy một căn phòng ngủ tối tăm và ẩm thấp, xung quanh nồng mùi mốc và rêu. Một tấm thảm dày được dệt thành bức tranh Đức mẹ bồng con rộng lớn được phủ khắp mặt sàn. Tôi lập tức ngồi phịch xuống mép giường. Những người hầu cúi chào khi sắp xếp xong mọi thứ rồi lần lượt rút lui ra khỏi phòng. Khi cánh cửa đóng lại, sự im lặng đột nhiên bao trùm lấy tôi.

Bây giờ mới thực sự cô đơn.

Nhưng đáng ngạc nhiên là ý nghĩ đó lại không hề khó chịu chút nào. Ít nhất ngày mai tôi có thể ngủ muộn bao nhiêu tùy thích và không bị làm phiền bởi những ánh mắt phán xét theo dõi. Đó là chuỗi ngày đặc biệt mệt mỏi. Tôi duỗi người ra hết sức để cảm nhận trên chiếc giường trống rỗng, để mọi thứ dần trở nên tối đen.

****

"Cái gì?"- tôi thảng thốt.

Người hầu gái có vẻ run rẩy. Cô ấy là một gương mặt xa lạ nên tôi phải cố gắng làm dịu đi vẻ mặt cứng nhắc của mình. Tôi không muốn cô ta sợ tôi quá mức. Thông thường, chính những người hầu từ các cung khác - không phải của tôi - mới có vẻ đặc biệt sợ tôi.

"Nó... chỉ là, những món quà... đã chất đống kể từ sáng nay và thần không biết phải... làm gì với chúng..."- cô nàng lắp bắp.

"Những món quà?"- tôi thắc mắc - "Những món quà nào đang được chất đống?"

"Chúng là những món quà được gửi... gửi với hy vọng ngài sẽ trở về an toàn, thưa Điện hạ..."

Công chúa mới bị giam chưa đầy một ngày mà tiền hối lộ đã tràn vào như bể đập. Những người này dường như không có gì tốt hơn để làm cho cuộc sống của họ ngoài việc đút lót hay sao. Mặc dù vậy, tôi cho rằng chuyện này không quá phản cảm. Khi thành viên của những gia đình quyền lực bậc nhất bị đày đi lưu vong, cuộc hành trình thường diễn ra nhàn nhã và thoải mái hơn, sẽ luôn có những kẻ nịnh nọt xếp hàng chầu chực gần đó, hy vọng thiết lập một mối quan hệ tốt hơn với tầng lớp trên. Giới quý tộc đều đang dự đoán xem Công chúa sẽ làm gì khi trở về sau sáu tháng nữa. Nhưng đây không phải là vấn đề cấp bách đến mức phải hối lộ trắng trợn như vậy ngay ngày đầu tiên.

Truyện được chuyển thể và đăng tải độc quyền trên Wattpad và page Gấu túi nhỏ 

"Ta nghĩ là mọi người vẫn chưa biết liệu mình có thể tin tưởng được cô ta hay không."- tôi tự nhận xét.

Ý tôi là Đệ nhị Công chúa. Nhóm quan khách đã chứng kiến ​​mọi chuyện ở phòng tiệc đã loan truyền những tin này một cách hiệu quả. Cảm thấy có phần nhẹ nhõm, tôi thả người chìm sâu vào ghế sofa.

"Ta không thể làm gì với những món quà đã đến, vậy nên hãy kệ chúng đi. Kể từ bây giờ cấm nhận thêm nữa!"- tôi ra lệnh

"Vâng, thưa Điện hạ."

"Nhưng mà, cô không đến từ chỗ của ta phải không?"

"Bệ hạ đã cử thần đến để chăm sóc cho ngài... Xin thứ lỗi vì đã không nói điều này sớm hơn, thưa Điện hạ."

"Cô phải xin lỗi vì điều gì?" -tôi chán nản phẫy tay.

Rõ ràng Hoàng đế vẫn cảm thấy khó tin với việc tôi sẵn lòng lặng lẽ chấp nhận hình phạt. Chắc hẳn ông ấy lo lắng về những gì âm mưu tiếp theo của tôi hơn, ông ta còn đặc biệt cử người đến trông chừng tôi nữa mà.

"Từ giờ trở đi, đừng bước chân vào phòng ngủ của ta trừ khi ta cho gọi cô trước." tôi nói.

"V-vâng, thưa Điện hạ!"

Tôi thực sự chẳng có gì trong tay cả, tôi đơn thuần đến đây chỉ để chấp nhận hình phạt của mình. Nhưng ngay khi tôi vừa quay mắt đi, một giọng nói vang lên từ phía sau tôi.

"Thật sự?"- giọng nói trong trẻo như thủy tinh.

Tôi giật mình quay đầu lại, và đó là lúc tôi nhìn thấy... hình dạng của một con quái vật. Tóc đen, mắt đen, mặt trắng, tay trắng. Tóc dài xõa xuống thành từng khúm, trải dài xuống dưới gầm giường. Một người đàn ông đang đứng ở giữa giường tôi. Một cảnh tượng kỳ quặc đến mức tôi không nói nên lời trong giây lát.

Một con quái vật. Chà, nó trông giống con người thật, nhưng mà nó là....

Quái vật.

Quái vật.

Quái vật.

"Có chuyện gì vậy, thưa Điện hạ?"

Tôi quay lại nhìn nữ hầu trước mặt. Cô ấy đang đứng đó, hoàn toàn không biết gì, thận trọng nhìn tôi. Cô ta không nhìn thấy nó à?

"Thần xin lỗi, thưa Công chúa, nếu có điều gì khiến ngài thấy khó chịu..."- cô ấy hoảng sợ quỳ xuống hô lên.

"Đây là gì...?"

Người đàn ông lướt qua tôi và đứng đằng sau người hầu gái, tựa cằm lên vai cô ấy. Làn da mỏng dính của anh ta trông giống như một chiếc mặt nạ trắng được dán tạm bợ lên khung xương, có thể rơi ra bất cứ lúc nào.

"Cô thực sự đến đây để bị trừng phạt à?"- anh ta nói.

Tôi nghĩ mình có thể phát điên rồi. Chuyển động mắt của anh ta trông rất kỳ quái, không giống như mắt của bất kỳ vật sống nào. Anh ta đã chết- không, có vẻ như ngay từ đầu anh ta đã không sống. Tôi nắm chặt vạt váy đến mức các đốt ngón tay trắng bệch.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro